Mỗi Ngày Hoàng Hậu Đều Dỗ Dành Trẫm

Chương 4

“Đi về!”

Thanh âm nam nhân trong điện trong trẻo như cái đao treo trên đầu mọi người, như thể sau một khắc sẽ rớt xuống đoạt mệnh.

Tiếng khóc im bặt. .

Không khí ngưng trệ.

Trầm mặc hồi lâu, đến mức hô hấp của mọi người đều ngưng trệ, một luồng thương cảm tràn ngập.

Sau một hồi.

“Hoàng hậu nương nương, Hiến Vương điện hạ, mời về đi.” Tiếng nói lanh lảnh của Thường Nhạc phá vỡ không khí trầm mặc.

Thần trí tan rã của Khương Ninh được phục hồi.

Tống Hoành hồn phách bay lạc cũng đứng lên, không nói một lời đã lảo đảo rời đi.

Khương Ninh liếc bóng lưng rời đi kia, lại cúi đầu nhìn thảm bày nước nóng các loại, trong mắt nổi lên sắc thái kỳ dị.

Túc Nhi nhìn thấy, kinh hãi ôm chặt nàng: “Nương nương, người là nhất quốc chi mẫu, hậu cung chi chủ, chuyện như thế này tuyệt đối không thể làm a!”

“Hoàng đệ đó.” Ánh mắt Khương Ninh u oán: “Hắn cũng đường đường là Vương gia còn gì.” Túc Nhi kéo nàng rời đi, thầm thì: “Nên mới nói, Hiến Vương điện hạ hôm nay đúng là không biết xấu hổ mà!”

Đáng tiếc kể cả có bất chấp không cần thể diện như vậy mà cũng không được gặp Tống Cẩn một chút. Tâm tình Khương Ninh phức tạp, chỉ cảm thấy việc gặp Tống Cẩn này ngày càng khó rồi.

Vừa về tới Chiêu Nhân cung, nàng liền triệu tập chúng phi, kể về hành vi của Tống Hoành, cuối cùng rút ra kết luận: Phải làm chuyện không biết xấu hổ hơn chuyện của Tống Hoành.

Chúng phi trầm mặc.

Lặng im, lại lặng im rồi.

Như Phi mở lời: “Nương nương, Hiến Vương điện hạ là nam tử, là hoàng đệ của bệ hạ, dù chuyện này có bị truyền đi, y vẫn mãi đứng ở vị trí đệ đệ hoàng đế, không có gì đáng ngại. Nhưng nương nương, ngài là nhất quốc chi mẫu cao quý, nếu làm vậy, hầy…”

“Khóc lóc om sòm.” Khương Ninh nhàn nhạt bổ sung.

“Khóc lóc om sòm e sẽ bị thiên hạ cười nhạo, huống hồ Hiến Vương điện hạ vẫn chưa thành công, phương pháp như vậy nhất định không thể làm.”

Khương Ninh phiền muộn vô cùng, “Bổn cung cũng không nghĩ sẽ dùng cách của Hoàng đệ.” Nàng xoay chuyển ánh mắt, thấy Vân Huyên liền nhớ đến Vân đại nhân: “Huyên Nhi, bổn cung nghe nói Vân đại nhân vì dâng tấu mà bị phạt trượng, Vân đại nhân đã lớn tuổi vậy….”

“Không sao! Chịu đòn là ước mơ làm quan lớn nhất của cha muội, khổ nỗi vẫn chưa được thực hiện, bây giờ nương nương giúp cha muội thực hiện, cha muội vui mừng còn không kịp nữa là.”

Khương Ninh: “….”

Từ lúc khai triều lập quốc đến nay chưa từng có Hoàng đế nào đánh ngôn quan, dù ngôn quan có nói quá đáng hơn mấy phần Hoàng đế mấy đời trước cũng đều nhịn xuống. Chỉ có Tống Cẩn. Hắn là Hoàng thượng đầu tiên dám đánh Ngôn quan.

Nghĩ đến đây, Khương Ninh thở dài, dù thế nào nàng cũng là hoàng hậu, vẫn nên bận tâm tình thế triều đình một chút.

“Các ngươi về đi, bổn cung muốn yên tĩnh một chút.”

Chúng phi cáo lui.

Tống Hoành thất bại, Khương Ninh tiếc nuối sâu sắc, cảm thấy hắn rất có trí tuệ, xứng đáng tiếp xúc một chút, liền viết một phong thư đến Hiến Vương phủ, thảo luận với hắn làm sao để được gặp Tống Cẩn.

Nói thật, Khương Ninh xài tư kho, nhiễu loạn hậu cung, lợi dụng phi tử sinh sự, những chuyện này cho là nhỏ, Tống Cẩn không có phản ứng gì cũng hiểu được. Nhưng nàng là hậu cung chi chủ, lại để quan lại gây sự, đây là chuyện lớn, thế mà Tống Cẩn ngay cả việc cấm túc cũng không phạt nàng.

Tống Hoành quay về cụp mắt ngẫm nghĩ nửa ngày, vẫn là nhắc nhở Khương Ninh nên giữ chừng mực, không thể quá khác người. Khương Ninh cũng biết trước đó đã quá phận rồi, lòng sinh hối hận.

Tống Hoành lại gửi tin: “Hoàng tẩu trước đây đã có nhiều hành vi sai trái vậy mà vẫn không chút hồi đáp, vậy liền làm chút nhu tình đi.”

Khương Ninh rất là tán thành.

“Nhu tình? Nương nương tưởng bọn muội chưa từng làm qua sao?” Như Phi chỉ Huệ Tần: “Hồi nàng ta mới nhập cung lúc thì tặng đồ ăn lúc tặng y phục cho bệ hạ.” Lại chỉ chỉ Vân Huyên: “Còn nàng ta thì mùa đông tặng lò sưởi mùa hè tặng quạt giấy, tình cảm nhẹ nhàng không sở cầu, kết quả thì sao, haha.”

Khương Ninh biết rõ hai chữ ha ha này chính là nói rõ kết cục bi thảm của nhu tình, cả người phờ phạc: “Tất cả giải tán đi.”

Một đêm khó ngủ, trằn trọc trở mình.

Nhịn đến sáng ngày hôm sau, lúc Khương Ninh còn đang ăn bánh mặn không nhân trên giường.

Túc Nhi đi vào bẩm báo: “Nương nương, phủ tướng quân gửi thư đến rồi.”

Khương Ninh đẹp thì đẹp nhưng tật xấu thì không thiếu, cái này người nhà họ Khương đều biết. Khương lão tướng quân chính là lo lắng con gái vào cung không khống chế được mình, làm ra mấy chuyện không mấy phúc hậu với hoàng thượng nên thỉnh thoảng lại gửi thư nhắc nhở: A Ninh, mỹ nhân tuy tốt, nhưng là hoàng thượng, con có không vừa ý chuyện gì cũng đừng có làm việc khác người!

Thư lần này cũng không nằm ngoài mấy lời này, có điều ở cuối thư có sự kiện: “Tiểu tử Phó gia quay về rồi, biết con tiến cung làm hoàng hậu vô cùng đau lòng, hầy, nếu hắn sớm trở về, có lẽ con cũng không cần tiến cung.”

Ta tiến cung hay không liên quan gì đến hắn chứ, Khương Ninh nghĩ thầm, lúc cất thư trong đầu bỗng lóe lên một ý nghĩ, quay đầu hỏi Túc Nhi: “Trong cũng có người nào viết thư cho bệ hạ chưa nhỉ?”

“Hình như không có, nương nương muốn gửi thư?”

Khương Ninh vươn mình xuống giường, hưng phấn đi qua đi lại, lúc thì lắc đầu, lúc thì gật đầu, trong miệng cứ lẩm bẩm.

Túc Nhi sợ nàng phát dại, vội cất cao giọng: “Có phải nương nương muốn viết thư?”

Khương Ninh trong phút chốc nhảy qua, vỗ lên đầu nàng, sung sướng nở nụ cười: “Phải mà cũng không phải!”

Túc Nhi mơ hồ: “Ý nương nương là gì?”

Khương Ninh: “Bổn cung muốn gửi thư tình cho bệ hạ.”

Túc Nhi sợ ngây người: “Nương nương, chuyện này, chuyện này không phải quá mất tự nhiên đi?”

Mất tự nhiên?

Khương Ninh đến chuyện đến cung Thái Hòa giả vờ khóc rống, giả bộ thảm thương cũng định làm, giờ còn bàn đến chuyện mất tự nhiên.

Khương Ninh tỏ ý mất tự nhiên là cái gì vậy? Ta không biết!

“Nếu bị người khác biết được….”

“Thì có làm sao?” Khương Ninh thản nhiên giục: “Ngươi nhanh chuẩn bị giấy bút đi.”

Túc Nhi lĩnh mệnh làm theo.

Nửa canh giờ qua đi.

Khương Ninh nâng cao cổ tay, thả bút, động tác cứng nhắc, cắn môi nói : « Túc Nhi, ngươi có biết viết thư tình không ? »

Túc Nhi hai má đỏ ửng lắc đầu.

Hầy. Khương Ninh gác bút nghĩ thầm việc này không vội vàng được, trước tiên phải học tập kinh nghiệm từ người khác đã. Nàng đưa tay cầm chén trà, nhấp một ngụm, dặn dò : « Đi kiếm mấy quyển thoại bản đem đến đây cho bổn cung . »

Túc Nhi đỏ mặt lĩnh mệnh.

Buổi chiều hôm đó, nàng sai hai thị vệ khiêng vào hai cái rương, bên trong đều là tiểu thuyết ngôn tình các loại.

Khương Ninh mở ra, tiện tay lật lật vài cái gì mà « Nhân duyên rủi ro cầu gặp lão công » ; « Thư sinh nghèo rước được tiểu thư khuynh thành » ; « Trạng sư phong lưu đùa giỡn thiếu nữ xinh đẹp » ; « Thê tử ngây thơ của thị lang hồ đồ » tất tần tật không thiếu gì.

Khương Ninh thỏa mãn : « Tốt lắm. Truyền ý chỉ của bổn cung những ngày này ta bế quan học tập, ai cũng không gặp. » Sau đó Khương Ninh liền nhốt mình trong tẩm điện, cùng rương tiểu thuyết gắn bó không rời.

Các cung phi rất nghe lời, dù không biết Khương Phi có ý gì nhưng vẫn mong đợi nàng sẽ có ngày tự học thành tài.

Nửa tháng sau, trong đầu Khương Ninh đều là những lời nói nhu tình, một bụng ngọt ngào, nàng thỏa mãn đẩy cửa điện đi ra.

Cuối xuân, ánh nắng rải khắp, hoa thơm tỏa ngát, Khương Ninh mỉm cười : « Mang giấy bút đến cho bổn cung ! » Sau đó liền làm một mạch phong thư.

Vừa vặn Vân Huyên đến Chiêu Nhân cung, biết được Khương Ninh muốn viết thư tình cho Tống Cẩn, nháy mắt thỉnh cầu : « Hoàng hậu tỷ tỷ cho muội nhìn chút đi ! Chút thôi mà ! »

Khương Ninh đưa cho nàng : « Vậy muội nhìn xem ta viết thế nào ? »

Vân Huyên mỉm cười tiếp nhận, vừa mở ra đọc, chỉ có hơn trăm chữ : « Có ngắn quá không ? »

Khương Ninh lắc đầu : « Không ngắn không ngắn, mỗi ngày một phong, thời gian còn dài, phải tiết kiệm. »

Xem ra nàng đã làm xong công tác chuẩn bị kháng chiến trường kỳ.

Vân Huyên đọc xong, cúi xuống, vẫn chưa nói gì.

Khương Ninh thấy thế nhíu mày : « Là viết không tốt ? »

Vân Huyên nhăn nhó một hồi mới nhỏ giọng : « Không, rất tình cảm. » Gò má ửng hồng như ánh chiều.

Khương Ninh sững sờ vỗ tay cười lớn : « Rất tốt ! Phản ứng này của ngươi ! Rất tốt ! Vậy đi cùng bổn cung đưa cho bệ hạ. »

Túc Nhi tìm đến một chiếc hộp tinh xảo.

Vân Huyên gấp thư tình thành hình trái tim, trịnh trọng bỏ vào hộp.

Khương Ninh ôm hộp gỗ đến trước Thái Hòa cung, đối mặt với ánh mắt nghi hoặc, nàng giải thích : « Đây là vật quan trọn, Thường công công phải giao tận tay cho bệ hạ. » Thường Nhạc như gặp đại địch, vội mang hộp đi vào.

Khương Ninh đợi cả ngày, không thấy Tống Cẩn có nửa điểm phản ứng, không khỏi trong lòng chửi rủa hắn đến máu chó đầy đầu, nhưng cứ nghĩ đến thanh âm kia là lại không khỏi mỉm cười.

Lần đầu tiên phản ứng không quan trọng, tiểu thuyết viết, trên đời không có việc gì khó chỉ sợ không có người để thích, chỉ cần nàng kiên trì, Tống Cẩn chắc chắn sẽ bị nàng đả động, triệu kiến nàng.

Ngày thứ hai, Khương Ninh đang cân nhắc làm sao để hôm nay thư còn hay hơn hôm qua, Vân Huyên đến rồi, nàng xin Khương Ninh để mình được làm người qua đường trong thư.

Khương Ninh cười hỏi : « Vì sao ? »

Vân Huyên nói thẳng : « Muội muốn bệ hạ nhìn thấy mặt muội. »

Khưng Ninh : « ….Thế cũng được. »

Vì thế, bức thứ hai so với bức đâu càng thêm thâm tình.

Hôm qua, Huyên Nhi hỏi bổn cung : « Tây Bắc có tốt hay không ? » Tây Bắc chính là cố hương của thần thiếp, sao lại không tốt chứ ? Thần thiếp liền đáp : « Tây Bắc rất tốt, bổn cung rất thích. » Huyên Nhi lại hỏi : « Thế còn kinh thành ? » Thần thiếp nở nụ cười : « Nếu có kinh thành thì Tây Bắc đành xếp thứ hai. » Huyên Nhi bĩu môi : « Hoàng hậu tỷ tỷ có mới nới cũ ! » Thần thiếp cười không nói, nàng ấy không hiểu, thiếp từ bỏ Tây Bắc chạy tới kinh thành, chỉ vì kinh thành có hoàng cung, trong hoàng cung có người. »

Ký tên : Yêu người, Hoàng hậu A Ninh.

Khương Ninh lần thứ hai ôm hộp gỗ vào cung, nhớ tới bệ hạ ngày hôm qua không phản ứng cũng không biết nên làm vẻ mặt gì, đành làm mặt không cảm xúc.

Khương Ninh tới, vẫn là lời giải thích hôm qua.

Nàng lần này rất biết điều, Thường Nhạc đang cân nhắc ngôn ngữ muốn báo cho nàng lời Tống Cẩn hôm qua, vừa ngẩng đầu nàng đã rời đi.

Thường Nhạc nâng hộp : « …. »

Khương Ninh hồn nhiên không biết chính mình đã bỏ lỡ cái gì, nếu bức thứ hai không có phản ứng nàng vẫn sục sôi ý chí chiến đấu, nhưng dù có gửi đi mười bức thư tình cũng không cầu vài lời của Tống Cẩn.

Khương Ninh miễn cưỡng nở nụ cười, có ý định từ bỏ. Không ngờ đêm đó nàng gặp ác mộng, mồ hôi đầm đìa, khóe mắt còn ngấn lệ, chân trần bước xuống giường, đi loanh quanh trong tẩm điện.

Bình Luận (0)
Comment