*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hàn Thanh Ngạn sau khi giao tiền ra thì đi đến trước giá đồ chơi, cúi đầu nhắm một mắt lại, một mắt thì đặt trước kính nhắm nhìn về phía những quả bóng bay xanh xanh đỏ đỏ trước mặt.
Tề Sơ Phàm còn tưởng rằng thầy giáo nhỏ chỉ nói chơi thôi, phỏng chừng bắn cũng chẳng trúng mấy quả. Phát đầu tiên có thể là trùng hợp, phát thứ hai có thể là do may mắn, nhưng sau mười tiếng
"Bụp, bụp, bụp" vang lên, Tề đại thần cảm thấy mình bị dọa sợ vãi đái ra rồi.
Sau khi bắn mười phát nổ cả mười quả, Hàn Thanh Ngạn buông súng xuống, nói với ông chủ: "Quà đâu?"
Ông chủ lập tức lắc đầu nói: "Đã bảo là bách phát bách trúng mới có quà."
Hàn Thanh Ngạn hơi hơi nhíu mày một cái, nhìn lướt qua xác mười quả bóng trên bàn rồi hỏi: "Chẳng lẽ như vậy không xem là bách phát bách trúng sao?"
Ông chủ ra vẻ gian thường cười cười, ông dựng thẳng một ngón tay lên, lắc đi lắc lại trước mặt anh: "Bách phát bách trúng mới được, cậu bắn có mười phát."
Hàn Thanh Ngạn: "..."
Anh thật sự muốn tiến lên hung hăng túm tóc vả cho ông ta một cái, mợ nó bắn 100 phát tức là mất 100 đồng tiền, 100 đồng là có thể ra cửa hàng mua đủ loại gấu lớn nhỏ rồi a?
Nhưng đây là con gấu đàn em muốn, nếu bây giờ mình chỉ vì không muốn tốn tiền mà từ bỏ thì có phải rất mất thể diện không?
Hàn Thanh Ngạn nghĩ thế thì cảm thấy cũng chẳng quan trọng lắm, đàn em là người tốt, còn thích mình nhưng người ta cũng là đàn ông mà, không nhất thiết phải chiều chuộng cậu ta nhõng nhẽo.
Cơ mà nói đến đây anh lại nhớ đến cái người vừa thổ lộ với mình dù đã chứng minh được rằng bản thân cậu ta không bị điên nhưng giờ xem ra lại là một ngụy nương* thích đồ chơi lông xù, nghĩ thế nào anh cũng thấy khổ sở.
*Ngụy nương: Đàn ông giả gái.Không thể giống một nam thần cả người soái khí oai hùng đến thổ lộ với mình sao?
Được rồi tuy rằng hình ảnh nam thần trong lòng anh vẫn là một người không có mặt bận tây trang thẳng thớm nhưng điều này không ảnh hưởng đến tình yêu cháy bỏng anh dành cho nam thần đâu.
Mỗi lần nghĩ đến nam thần mà mình yêu sống yêu chết, anh đều thấy tinh thần mình phấn chấn hẳn lên.
Hàn Thanh Ngạn ngẫm đi ngẫm lại thì cảm thấy vừa lòng.
Nhưng anh lại chẳng biết, dưới góc nhìn của ông chủ và Tề Sơ Phàm, nhất là sau khi ông chủ báo giá xong, anh dùng khuôn mặt than không một cảm xúc nhìn chằm chằm vào ông ta, thật giống như kiểu nếu ông ta không đưa con gấu cho anh thì anh sẽ nhào đến giết người.
Chủ quán đương tuổi trung niên nhìn Hàn Thanh Ngạn bày ra cái vẻ như vậy thì cũng thấy hơi sợ. Ông ngẩng đầu lên nói: "Cậu cậu cậu...Khụ, cậu muốn làm gì? Tôi la lên đấy!"
Ông ta vừa nói xong thì vị fan cuồng nào đó đang chìm vào dòng xoáy YY nam thần vô hạn cũng hồi thần.
Hàn Thanh Ngạn cũng ý thức được mình thất thần như vậy cũng không phải, xem bộ dạng lão ta thì có vẻ đã bị mình dọa sợ rồi? Lá gan nhỏ như thế mà vẫn dám làm cái nghề lừa đảo thất đức này!
Sau khi biểu đạt một chút phẫn uất và xem thường hành vi của ông chủ, Hàn Thanh Ngạn quay đầu nói với Tề Sơ Phàm đang đứng kề phía sau thấp thỏm chuẩn bị lao lên giữ chặt thầy giáo nhỏ phát rồ bất cứ lúc nào: "Dùng một trăm đồng tiền mua một con gấu thì phí lắm, cậu thích thì đến cửa hàng mua đi."
Tề Sơ Phàm nghe thấy anh nói vậy thì mặt đen như đít nồi. Hôm nay thầy giáo nhỏ rốt cuộc bị sao thế, vì sao tự dưng lại làm mấy chuyện kỳ quái đến vậy? Nhưng loại chuyện này nhất định phải giải thích rõ ràng, mình rõ ràng là thuần gia môn* chứ không phải một tên nương pháo**, bị xem là nương pháo thì sau này ân ái kiểu gì trời?
*Thuần gia môn: 纯爷们 - từ chỉ dạng đàn ông có khí chất nam tử hán đầy người**Nương pháo: 娘炮 - chỉ dạng đàn ông có vẻ ngoài, tính cách, suy nghĩ, hành động giống phụ nữCơ mà thấy giáo nhỏ cậu yêu muốn chết cứ chăm chăm nghĩ cậu như thế thì bảo cậu phải làm sao?
Bất quá đây cũng chỉ là tiểu tiết thôi, ngọn núi chắn ngang thực sự chính là, khi cậu phát hiện thầy giáo nhỏ nghĩ tinh tinh về cậu trong lòng, cậu trái lại thấy không quan trọng mấy.
Nghĩ thế nên Tề Sơ Phàm đành phải đanh mặt nói với Hàn Thanh Ngạn rằng: "Thật ra em không thích mấy món đồ chơi nhiều lông đâu."
Hàn Thanh Ngạn hơi hoài nghi nhìn chằm chằm Tề Sơ Phàm, đoạn nói thêm: "Cậu muốn chơi trò này à?"
Tề Sơ Phàm lập tức lắc đầu nói: "Không muốn, em đói rồi nên đi ăn đi anh."
Thật ra vốn là anh nghĩ muốn dùng mười phát bắn trúng liên tiếp để thể hiện kỹ thuật soái khí của mình trước mặt thầy giáo nhỏ, nhưng vạn vạn không ngờ tới, cái tinh thần này của thầy giáo nhỏ quả thực là không muốn cho tên gay như cậu thể hiện mà.
Tâm nam thần nát bấy rồi. Cảm giác này thật sự giống cảm giác cường X bất thành, chẳng thích thú gì cho cam.
Hai người không nói chuyện, mãi cho đến khi đứng trước đại bài đương. Đại bài đương này xem như cũng khá nổi tiếng đối với sinh viên đại học D, chủ yếu là do nơi này tiện nghi, lượng cơm cung cấp cũng nhiều, thức ăn cũng ngon. Tóm lại nói trắng ra là ăn ở đây rất hời.
Gọi hai con cá nướng và mấy xiên thịt nướng, hai đĩa thịt bụng heo và hai chai bia, rồi tìm một chỗ cách xa khu phố một chút để ngồi.
Tề Sơ Phàm biết thầy giáo nhỏ của mình là một tên mặt than kiệm lời, cho nên sau khi ngồi xuống lập tức cầm ấm trà bên cạnh lên rót cho mình và Hàn Thanh Ngạn mỗi người một bát, vừa rót vừa chủ động mở miệng: "Hàn Thanh Ngạn, anh thường xuyên đến đây à?"
Hàn Thanh Ngạn nhận bát trà cho lên miệng nhấp một ngụm rồi mới đáp: "Cũng không phải thường xuyên, do Tần Nhạc thường xuyên không về kí túc xá, một mình ăn đại bài đương thì chán lắm."
"Thế thì sau này em đi cùng anh." Tề Sơ Phàm nghe Hàn Thanh Ngạn nói như vậy thì lập tức nắm bắt thời cơ tự đề cử bản thân. Cậu nói: "Sau này anh muốn đi thì cứ việc gọi em, em rất thích đi cùng anh đó."
Hàn Thanh Ngạn nghe cậu ta nói thế thì cuối cùng đã hiểu được cái chỗ mình cảm thấy không thích hợp là chỗ nào rồi. Anh hỏi: "Cậu đang theo đuổi tôi đấy à?"
Tề Sơ Phàm thật ra cũng chẳng có ý dấu diếm, dù sao thổ lộ cũng thổ lộ rồi giờ theo đuổi người ta cũng chẳng có gì khác người cả. Cậu đáp: "Thật ra từ lần đầu tiên đứng gần anh, em đã ôm ý muốn theo đuổi anh rồi."
Tui chỉ đơn thuần muốn hỏi xem hiện giờ đàn em đang suy nghĩ gì thôi, một chút cũng không nghĩ cậu ta lại thành thật như thế.Hàn Thanh Ngạn rất lúng túng, anh không rõ lúc này đàn em có lúng túng không. Cơ mà nghĩ đi nghĩ lại, hôm nay Tề Sơ Phàm đã nói cái kiểu này không chỉ một lần, cậu ta xem chừng đã miễn dịch rồi.
Không phải mỗi lời thổ lộ đều có hai đáp án trả lời
"Rất xin lỗi, anh là người tốt" hoặc là
"Thật ra em cũng thích anh" hay sao. Cho nên đối với lời tỏ tình lần thứ hai của Tề Sơ Phàm, Hàn Thanh Ngạn lựa chọn bơ luôn.
Phản ứng này thật ra Tề đại thần cũng đã đoán trước.
Cậu biết rõ thầy giáo nhỏ trong một đoạn thời gian tới sẽ không tiếp nhận cậu, cho nên cũng chẳng vội. Dù sao cũng đã thầm mến người ta hai năm rồi, cậu không thèm để ý đến chuyện theo đuổi anh ấy chậm rãi một chút.
Dù sao loại chuyện tình cảm này vẫn cần có thời gian.
Tề Sơ Phàm nói: "Kỳ thật anh không cần quá để ý, em theo đuổi anh là việc của em còn anh cứ cư xử như bình thường thôi."
Hàn Thanh Ngạn không nói lời nào, chỉ nhìn xoáy vào cậu.
Tề Sơ Phàm bị ánh mắt của anh khiến cho có chút chột dạ, dừng một chút mới nói thêm: "Nếu như có thể nói, hi vọng lần thổ lộ sau anh sẽ đồng ý em."
Những lời này không phải vấn đề gì quá lớn, nhưng Hàn Thanh Ngạn vừa nghe đã không hề suy nghĩ từ chối luôn, anh nói: "Thật ra nếu cậu muốn theo đuổi tôi thì tôi cũng không ngăn cản, dù sao hai ta cũng đều là đàn ông, tôi biết tôi có cản cậu cũng vô dụng. Nhưng tôi chỉ muốn nói cho cậu nghe, tôi cảm thấy trong một đoạn thời gian tới tôi sẽ không thay đổi người đàn ông mình yêu đâu."
"Ai?" Nghe thấy thế Tề đại thần cảm thấy lông tóc của mình đều dựng thẳng lên. Mợ nó ai nói độc thân không có tình sự! Sao kịch bản cứ đổi liên xoành xoạch thế!
Tân Tề đại thần lại nát.
Hàn Thanh Ngạn nhìn vào mắt cậu, sâu kín mở miệng nói: "Tri Nguyên Kỳ Phồn."
Tề Sơ Phàm: "..."
Loại cảm giác vừa vui vừa buồn này đúng là thốn thấy mẹ, trong nháy mắt cậu thấy may mắn vô cùng là mình chính là Tri Nguyên Kỳ Phồn, nhưng lại đau lòng vô biên vì mình chính là Tri Nguyên Kỳ Phồn, khiến cho lúc này mình lại đi ghen với chính bản thân.
Hàn Thanh Ngạn nhìn khóe miệng đàn em đầu tiên thì nhếch lên, sau đó trùng xuống, lại nhếch lên, lại trùng xuống. Cái mặt như thể đang run rẩy dữ lắm.
<tbody>
tác phẩm Tiếng thét</tbody>
Anh thực sự bị dọa đến độ thiếu điều giơ hai tay lên nâng mặt mắt miệng mở to như trong tiếng thét.
Đương nhiên cái vẻ mặt này đối với một tên mặt than như Hàn Thanh Ngạn thì đúng là yêu cầu quá cao, Hàn Thanh Ngạn chỉ có thể mở to mắt nhìn đèn em nhỏ biểu diễn màn co rút mặt.
Nghe nói cắt ngang trong lúc người khác co rút gân mặt sẽ khiến cho người đó bị mặt đơ, Hàn Thanh Ngạn thật sự không dám ra tay tùy tiện. Nhưng trong lòng anh vẫn không thể ức chế nghi ngờ có phải đàn em vừa nãy đã lừa mình hay không. Tiên sư cái kiểu này không phải là phát bệnh điên thì là gì.
Chờ Tề Sơ Phàm cuối cùng cũng ngoi lên từ sự vừa vui sướng vừa ghen tị với bản thân, đã phát hiện thầy giáo nhỏ dùng ánh mắt vô cùng kỳ quái để nhìn mình.
Loại ánh mắt này cậu rất quen, bởi mười phút trước cậu đã cảm nhận qua rồi.
Vì thế Tề đại thần có kinh nghiệm nghĩ đến trạng thái vừa rồi của mình, đoạn lập tức mở miệng biện bạch: "Em không điên, vừa rồi em chỉ đang nghĩ đến một chuyện vừa buồn vừa vui mà thôi."
Hàn Thanh Ngạn nhìn cậu, dùng ánh mắt ý bảo cậu kể anh nghe về truyền thuyết vừa buồn vừa vui đó xem nào.
Tề đại thần hoàn toàn bỏ qua ánh mắt mà cậu nhìn chẳng hiểu gì của thầy giáo nhỏ sang một bên.
Kỳ thật cậu thật sự rất muốn nói thẳng mọi chuyện với anh ấy, bất quá chuyện này rất khó nói.
Hàn Thanh Ngạn thấy cậu có vẻ muốn nói lại thôi thì biết ngay là cậu không muốn nói, cũng chẳng hỏi thêm.
Chỉ một lát sau khi Tề Sơ Phàm nghĩ thầy giáo nhỏ của cậu không định nói tiếp thì anh mới bình tĩnh mở miệng: "Sau này ở trước mặt người khác thì đừng biểu tình phong phú như thế, bằng không có khi sẽ bị người ta xem là thằng ngáo đấy."
Nói xong, anh bình tĩnh uống trà.
Tề Sơ Phàm ngồi đối diện mới uống được một ngụm nước nghe thế thì thiếu điều phun thẳng ra, hậu quả của việc nín nhịn chính là cậu bị sặc nước.
Trong lúc Tề Sơ Phàm đã ho đến tê tâm liệt phế như thể muốn ho cả phổi mình ra, cậu rất muốn thật lòng nói cho thầy giáo nhỏ rằng. Thật ra nếu là người khác thì cậu sẽ chẳng dao động đến mức đó đâu.