Mỗi Ngày Phu Nhân Đều Muốn Đổi Phu Quân

Chương 11


Hai người tạm thời không nói gì, Giang Lam Tuyết quay đầu, tay đỡ quai hàm, nhìn hoa nhìn cỏ trong vườn. Kiếp trước nàng đã từng trộm đến đây một lần, chính là cái lần mà sau khi thành hôn Cố Doãn Tu không về nhà nhiều ngày. Người hầu của Hầu phủ trộm nói với nàng thế tử giấu một vị nữ tử ở đây, nàng liền đến xem phải thật hay không. Giang Lam Tuyết cũng chưa từng hỏi Cố Doãn Tu chuyện này, chỉ là từ lúc đấy tâm nàng liền trở lên lạnh lẽo phần lớn. Những vọng tưởng vợ chồng hòa hợp một thời thiếu nữ của nàng cũng từ đấy mà cũng tan vỡ.
 
Giang Lam Tuyết nghiêng đầu, lộ ra cần cổ trắng ngần của nàng. Cố Doãn Tu trộm nhìn. Rõ ràng vẫn là người kiếp trước, thế nhưng hắn lại không thấy giống chỗ nào cả.
 
Giang Lam Tuyết quay lại, chạm phải ánh mắt của Cố Doãn Tu: “Ngài vẫn còn chuyện mới hỏi? Nếu không có chuyện gì thì cứ như vậy đi. Làm xong chuyện ngài cho người nói cho ta là được rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cố Doãn Tu nghe ý tứ của Giang Lam Tuyết là về sau đừng tìm nàng nữa, trong lòng có chút không dễ chịu: “Không nghĩ rằng ngươi không muốn gặp ta đến như thế.”
 
Giang Lam Tuyết nhìn hắn: “Vậy ngài muốn gặp ta sao? Ngài nghĩ kỹ xem.”
 
Cố Doãn Tu sững lại, thực sự mình hình như luôn luôn không thích nàng… Mặc dù biểu hiện của nàng mấy ngày hôm nay không giống với kiếp trước thế nhưng chung quy nàng vẫn là nàng.
 
“Vậy thì, ngài cứ làm như vậy nhé.” Giang Lam Tuyết nói xong đứng dậy đi về.
 
Cố Doãn Tu vẫn ngồi tại chỗ, nhìn theo bóng lưng của nàng, nàng mới mười bốn tuổi mà sao đã cao như vậy rồi? Kiếp trước lúc nàng gả cho mình hình như so với bây giờ cao hơn một chút. Hắn không thích nữ nhân cao. Khi bản thân không thích một người nào đó thì chỗ nào trên người người đó mình cũng ghét.
 
Vì sao kiếp trước hắn không thích Giang Lam Tuyết? Nguyên nhân quá nhiều… Nguyên nhân chủ yếu là do hắn cảm thấy cha nương hắn quá hèn nhát, vì kiêng nể hoàng thượng mà vứt bỏ không nuôi hắn, không dám cho hắn cưới những danh môn khuê các trong Kinh thành, lại cưới con gái của vị quan nhỏ bé cho hắn. Vì cảm giác không vừa ý cộng với thành kiến mà hắn luôn luôn đối xử với Giang Lam Tuyết không nóng không lạnh. Nàng cũng luôn luôn đối xử với hắn với thái độ kính cẩn nhiều hơn yêu thương, về lâu về dài hai người càng ngày càng lạnh nhạt, chỉ duy trì biểu hiện tôn kính lẫn nhau.
 

Cho dù Giang Lam Tuyết có trở thành như thế nào đi nữa thì nàng vẫn là nàng, vẫn là Giang Lam Tuyết mà hắn không thích. Nếu cứ tiếp tục quấy rầy như thế thì hắn cảm thấy mình thật kém cỏi. Cố Doãn Tu rời khỏi Lục gia, cũng không đến tìm Giang Lam Tuyết nữa.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngược lại, sau sự xuất hiện của Cố Doãn Tu, Giang Lam Tuyết thường xuyên nghĩ đến những chuyện của kiếp trước, đến mức lúc ngủ nàng cũng mơ thấy. Rõ ràng nàng không muốn nghĩ đến chuyện này một chút nào, nhưng nó vẫn luôn hiện hữu trong tâm trí nào, làm nàng cảm thấy không thoải mái.
 
Ngoài việc này, cuộc sống hàng ngày của Giang Lam Tuyết trôi qua rất dễ chịu, thoải mái. Lục tiên sinh đối xử với Giang Lam Tuyết rất tốt. Y truyền hết tất cả kiến thức của mình cho nàng, ngoài kĩ thuật pha trà ra, còn có cầm kỳ thi họa, ủ rượu, tạo hương, chỉ cần là thứ Giang Lam Tuyết muốn học, Lục Trường Thanh không ngại dạy  cho nàng.
 
Trong quá trình dạy Giang Lam Tuyết, Lục Trường Thanh phát hiện trên người nàng có hình bóng của Mai Cửu Nương. Lục Trường Thanh âm thầm đi điều tra Giang Lam Tuyết,  từ nhỏ nàng đã sống ở Ngân Châu, cũng chưa từng ra khỏi thành. Do đó Lục Trường Thanh phán đoán Mai Cửu Nương chắc chắn ở Ngân Châu, vì vậy Lục Trường Thanh liền quyết định ở lại Ngân Châu.
 
Việc Lục Trường Thanh ở Ngân Châu không đi làm ước muốn cùng Lục Trường Thanh đi du ngoạn khắp nơi của Giang Lam Tuyết biến mất. May mắn rằng bây giờ nàng cũng tự do hơn nhiều so với hồi trước. Dưới thân phận Giang Lam, lúc nào nàng cũng có thể mặc nam trang trong Giang phủ.
 
Vi thị âm thầm thở dài, sợ khuê nữ nhà mình không tìm được nhà tốt để gả. Mấy lần bà cũng tìm Giang Lam Tuyết nói chuyện này nhưng lần nào đều bị nàng phản bác. Có lúc bà cũng không tiếp thu được những gì nàng nói. Chẳng hạn như: Thế giới cho phụ nữ bao nhiêu xiềng xích, sao không nhân lúc vẫn còn trẻ thì sống thoải mái hơn? Núi sông ngoài kia chả nhẽ đều dựa vào nam nhân mà tồn tại sao? Vân vân…
 
Vi thị không nói được Giang Lam Tuyết, có lúc bà còn bị lời nói của nàng làm cho lay động. May là lúc ở nhà, hay đi thăm họ hàng, lễ nghi của nàng không có chỗ nào để chê, nữ công gia chánh cũng nắm chắc trong bàn tay. Vi thị cũng tự mình cảm thấy khuê nữ nhà bà thật sự đúng như lời nàng nói. Nàng thông minh như vậy, học thêm chút ít đâu có mất gì.
 
Chớp mắt đã đến Đoan Ngọ, không khí nóng nực mùa hè cũng dần dần đến, Tây Bắc vừa khô vừa nóng, lại ít mưa, Giang Lam Tuyết có chút nhớ khí hậu của Kinh thành.
 
Trước Đoan Ngọ một ngày, Giang Lam Tuyết một nửa xe toàn là đồ tặng quà lễ đến Lục gia. Vừa ra khỏi nhà đi đến phía đông không lâu, xe ngựa đã dừng lại.
 
Giang Lam Tuyết kéo rèm xe nhìn ra ngoài, phía trên cao xa xa kia là mấy tấm thẻ “yên tĩnh”, “né tránh”, nàng lại nghe thấy mấy tiếng cồng bằng đồng liên tiếp truyền đến, là Tri châu đi tuần.
 
“Công tử? Có phải là Tri châu mới đến?” Vân Thi ở bên cạnh hỏi. Hôm nay Vân Thi gọi Giang Lam Tuyết là công tử đến quen miệng rồi, có lúc phải gọi là tiểu thư mà bị gọi nhầm thành công tử.
 
Giang Lam Tuyết gật đầu: “Chắc chắn là vậy, mấy ngày trước ta có nghe phụ thân nói vị Tri châu mới này vừa đến đây được mấy hôm.”
 
Cuối cùng Tố Nương cũng đã đến, Giang Lam Tuyết cười.
 
Họ của tri phủ mới đến là Kiều, chỉ có một người con gái duy nhất tên là Tố Nương – bạn khuê phòng của nàng ở kiếp trước. Từ Ngân Châu đến Kinh thành, tình cảm của hai người vẫn luôn thắm thiết. Kiếp trước Tố Nương gả cho Hứa Thính Tùng, hai người thật sự suốt đời suốt kiếp một vợ một chồng. Việc này luôn khiến cho Giang Lam Tuyết cảm thấy ngưỡng mộ.
 
“Công tử cười gì vậy?” Vân Thi hỏi.
 
“Mỹ nhân đến rồi, ta vui.” Giang Lam Tuyết cười nói.
 
“Ở đâu, ở đâu?” Mỹ nhân số một của thành Ngân Châu không phải công tử sao? Vân Thi cũng nhìn ra ngoài tìm.
 
“Gọi là công tử thì phải là đệ nhất mĩ thiếu niên.” Giang lam Tuyết gõ nhẹ lên đầu Vân Thi. “Ngồi yên, đừng có nhìn nữa, mấy hôm nữa là được ngắm rồi.”
 
“Dạ” Vân Thi ngồi ngoan ngoãn. Công tử nói mấy ngày nữa là có thể được xem, nhất định là xem được. Công tử liệu sự như thần, có những chuyện không cần đoán cũng biết.

 
Quả nhiên mấy ngày trôi qua, Giang Lam Tuyết liền nhận được thiệp mới của tri châu. Tri phủ mới nhậm chức, muốn biết ít nhiều chuyện của một châu, nếu như chỉ gặp mỗi quan lớn nhỏ trong châu thì không đủ, còn phải hỏi thăm mấy vị phu nhân. Hậu trạch(1) tất nhiên sẽ có chuyện của hậu trạch.
 
Mặc dù cha của nàng chỉ là một vị quan nhỏ, quản việc học của một châu. Tuy nhỏ, chỉ quản lý đám học sinh của một châu nhưng học sinh lại là trụ cột tương lai của quốc gia, không được xem thường, vậy nên Giang Nhị phu nhân và Giang Lam Tuyết cũng nhận được thiệp mời.
 
Chuyện này giống với kiếp trước. Kiếp trước khi nàng đang thưởng hoa thì quen biết được Tố Nương. Hai người vừa gặp đã thân, trở thành bạn thân khuê mật của nhau. Và cũng là lần ngắm hoa này, Hầu phu nhân đã nhìn trúng Giang Lam Tuyết. Kiếp này Cố Doãn Tu cũng trọng sinh, nàng cũng không sợ bị Trấn Viễn Hầu phu nhân nhìn trúng. Giang Lam Tuyết vui vẻ chờ đợi chuẩn bị đến bữa tiệc.
 
Ai biết được ngày hôm sau đến Lục gia, Lục Trường Thanh cũng đưa cho nàng một tấm thiệp mời. Tấm thiệp mời này là tri châu mời Giang Lam, thời gian cũng trùng với thời gian nàng tham gia tiệc. Điều này làm khó nàng rồi, nàng rốt cuộc nên lấy thân phận là Giang Lam tham gia tiệc thưởng trà hay là Giang Lam Tuyết đi tham gia tiệc thưởng hoa.
 
“Sư phụ, con nên làm sao giờ?” Giang Lam Tuyết mày chau mặt ủ hỏi Lục Trường Thanh.
 
Lục Trường Thanh cười nói: “Vậy phải xem ngươi muốn làm quen với các tiểu thư hay làm quen với các vị nhân tài rồi. Ta cảm thấy làm quen với các nhân tài cũng tốt, tương lai chọn người chồng tốt cũng thuận tiện.”
 
“Sao người còn trêu con rồi.” Giang Lam Tuyết thiếu kiên nhẫn nói.
 
“Ngươi nhập môn bao lâu, cũng chưa từng lộ diện, nhân cơ hội này lộ mặt đi.” Lục Trường Thanh cười nói: “Tiệc của các phu nhân một năm có chục cái. Nào là thưởng thức mẫu đơn, thược dược, hoa sen , hoa cúc, hoa mai… Tiệc của tri châu, không phải năm nào cũng gửi thiệp mời cho ngươi.”
 
Lục Trường Thanh nói như vậy làm Giang Lam Tuyết có chút lay động. Nàng không phải muốn quen biết các nhân tài, nàng muốn làm nhân tài, thế nhưng nàng cũng muốn gặp Kiều Tố Nương.
 
Về đến nhà Giang Lam Tuyết liền nói chuyện này với cha nương. Hai người cũng vì chuyện nàng lấy thân phận nào đi mà cãi nhau. Vi thị nghĩ rằng nàng nên cùng bà đi tham gia tiệc thưởng hoa, Giang Kế Viễn lại cảm thấy nàng đi cùng với ông đi tham gia tiệc thưởng trà tốt hơn.
 
Vi thị tức giận nói: “Hai người thì hay rồi, cha con cùng nhau bay nhảy vui vẻ, nếu như Lam Tuyết bị người khác nhận ra là nữ nhân giả danh thì phải làm sao?”
 
Giang Lam Tuyết cúi đầu không nói, Giang Kế Viễn không đồng ý: “Thì có sao, tay nghề của Lam Tuyết rất tốt, không sợ. Hơn nữa còn có Lục tiên sinh, sợ gì chứ?”
 
Vi thị lại nói: “Hai người đừng nghĩ người khác mù, là ngốc.”
 
Lúc này Giang Lam Tuyết mới nhỏ giọng nói: “Lục tiên sinh nói rồi, từ trước đến giờ y không nói đệ tử y nhận là nam. Nếu như bị người khác phát hiện, thì cũng là do bọn họ hiểu sai.”
 
“A! Lục tiêu sinh sao có thể vô lại như thế! Lam Tuyết không đi theo y mới tốt!” Vi thị đảo mắt, nói với Giang Kế Viễn: “Còn ông nữa! Người ngoài đều biết đệ tử của Lục tiên sinh là con của họ hàng xa của ông, ông định nói như thế nào?”
 
“Việc này thì…” Giang Kế Viễn không nói nữa: “Vậy ta cũng chơi xấu là được.”
 
Cuối cùng Giang Lam Tuyết vẫn đi cùng Lục Trường Thanh đi tiệc thưởng trà. Lần này là do Lục Trường Thanh tự tay giúp Giang Lam Tuyết dịch dung. Sau khi dịch dung xong, nàng cười: “Sư phụ còn sở hữu tài nghệ này nữa, con cũng muốn học”
 
Lục Trường Thanh thở dài: “Ta từng dịch dung cho Cửu Nương.”
 
Giang Lam Tuyết có chút buồn cho Lục Trường Thanh và Mai Cửu Nương. Nàng không cố ý lừa Lục Trường Thanh năm năm, thật sự thì nàng cũng không biết hiện tại Mai Cửu Nương ở đâu, nàng chỉ biết thời gian mà Mai Cửu Nương đến Mai Hoa Am là khoảng năm năm sau.

 
“Sư phụ, người chắc chắn sẽ gặp lại được Cửu Nương. Đến lúc đó quan hệ hai người sẽ trở nên tốt thôi.” Giang Lam Tuyết nói, mắt nàng hơi hồng. Lục Trường Thành và Mai Cửu Nương tốt, Hứa Thính Tùng và Tố Nương cũng tốt, nàng từng muốn có loại tình cảm như vậy.
 
Giang Lam Tuyết mượn chuyện thân thể không thoải mái, không đi tiệc thưởng hoa, tự tay viết một tấm thư, cũng tự tay chuẩn bị quà cho Kiều phu nhân và Kiều Tố Nương. Mặc dù Kiều phu nhân không thấy người thật của Giang Lam Tuyết, nhưng lại hết lời khen ngợi với sự chu đáo của nàng, Kiều Tố Nương cũng rất thích quà của nàng. Do đó, mặc dù Giang Lam Tuyết không đi tiệc thưởng hoa, danh tiếng chu đáo của nàng cũng truyền đến tai của Hầu phu nhân. Đây chính là điều mà Giang Lam Tuyết không ngờ đến.
 
Mặc dù là tiệc của tri phủ nhưng nhân vật chính của tiệc thưởng trà lần này lại là Lục Trường Thanh và Giang Lam Tuyết. Hôm nay sư phụ và đồ đệ đều mặc y phục màu xanh đen giống nhau, tri châu ngồi ở vị trí chủ bữa tiệc phân thành hai bên, mỗi bên có mười hai ghế, trừ Giang Kế Viễn là một vị quan nhỏ, còn lại đều là nhân tài trẻ tuổi trong thành. Cố Doãn Tu và Hứa Thính Tùng, trùng hợp ở cùng một hàng. Hai người còn ngồi cạnh nhau.
 
Giang Lam Tuyết nhìn thấy hai người, hai người cũng đang nhìn nàng.
 
Cố Doãn Tu vẫn còn tốt, ngược lại Hứa Thính Tùng mặt mày phấn khích, gật đầu mỉm cười với nàng.
 
“Ngươi quen nàng sao?” Cố Doãn Tu nhìn thấy Hứa Thính Tùng cười với Giang Lam Tuyết, có chút bất ngờ.
 
“Giang công tử? Quen chứ. Sớm đã quen rồi.” Hứa Thính Từng trả lời một cách tự nhiên.
 
Cố Doãn Tu lại hỏi: “Quen nhau lúc nào?”
 
Hứa Thính Tùng nghĩ nghĩ: “Đầu năm đi, thế tử cũng quen Giang Lam à?”
 
Quen, sớm hơn ngươi rất nhiều.
 
“Có gặp trong hội đấu trà.” Cố Doãn Tu trả lời.
 
“Giang công tử thật sự rất được. Lúc trước ta ngẫu nhiên gặp hắn đang tìm thợ rèn, thế mà hắn nói rèn sắt với pha trà đều là việc nhã nhặn. Hắn rất không giống với người khác đúng không, rất giỏi, suy nghĩ rất sâu sắc! Hơn nữa hắn cũng tán thành với ý kiến của ta, đúng là hiếm gặp!” Hứa Thình Tùng khen ngợi ói.
 
Sau khi nghe Hứa Thính Tùng nói, Cố Doãn Tu cáu kỉnh một cách khó hiểu. Hắn vẫn chưa tìm thấy người thợ rèn họ Ô này, vốn dĩ nghĩ đây là một chuyện dễ dàng, nhưng lâu như vậy rồi vẫn chưa làm xong. Còn có Giang Lam Tuyết, nàng quen biết Hứa Thính Tùng, chả nhẽ nàng thích hắn? Hay là từ kiếp trước đã quen?… Nếu không sao lại có thể đối với mình không nóng cũng chẳng lạnh? Trọng sinh cũng không đi tìm mình, ngược lại đi tìm Hứa Thính Tùng sao?
 
Cố Doãn Tu cảm thấy tim mình có chút khó chịu.
 

 


Bình Luận (0)
Comment