Thấy Cố Doãn Tu ôm nai con trở lại, vẻ mặt Hầu phu nhân đầy sự bất đắc dĩ, sai người đi lấy dược tới.
Vi thị nhìn Giang Lam Tuyết, thấy trên mặt nàng vẫn giữ vẻ bình tĩnh như nước, trong lòng cũng thở dài.
Cố Doãn Tu tự mình băng bó cho nai con. Nai con vô cùng ngoan ngoãn, cuộn thân mình nằm sấp ở dưới thân hắn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hầu phu nhân cười nói: “Nai con bé nhỏ đúng thật thông minh.”
“Vâng. Nó cũng may mắn vô cùng. Nương mang nó về Hầu phủ nuôi đi, con cũng phải đi rồi.” Cố Doãn Tu nói xong liền nhìn Giang Lam Tuyết một cái, Giang Lam Tuyết còn đang nhìn nai con, không để ý đến hắn. Nhìn nai con cũng được, dù gì cũng là nai con mà hắn cứu về.
Hầu phu nhân thấy con trai khăng khăng nói mình phải đi, lại nghĩ hắn ở đây làm mẹ con Giang gia không được tự nhiên bèn thả hắn đi.
Cố Doãn Tu vừa đi, trong thôn trang cũng chỉ còn lại nữ nhân với nhau. Không nhìn thấy Cố Doãn Tu, tâm tình Giang Lam Tuyết cũng thả lỏng một ít, thời gian còn dài, nếu là mỗi ngày vì việc này buồn phiền, vậy thì sống để làm gì?
Mấy ngày ở thôn trang, Giang Lam Tuyết vui vẻ chơi đùa. Cho dù là Hầu phủ, thế tử, hay Hoàng thượng ban hôn gì đi chăng nữa, hiện tại nàng chỉ quan tâm đến niềm vui của chính bản thân mình.
Hôm nay nàng cầm bút vẽ, màu nước vẽ tranh, ngày mai lại đánh đàn, ngày sau lại muốn hương liệu làm hương, lại còn còn muốn lương thực để ủ rượu, cái gì nàng thấy vui vẻ nàng đều làm.
Vi thị không ngờ tới con gái mình lại lăn qua lăn lại được như thế, muốn nói nàng vài câu, nhưng bà lại thấy khuê nữ lẳng lặng ngồi ở rừng mai đánh đàn, tựa như tiên nữ ở rừng mai, bèn cảm thấy để nàng như thế cũng khá tốt. Việc gả đi đã không thể theo ý của nàng rồi, vậy những chuyện khác để nàng làm những điều nàng thích thì có sao? Hơn nữa Vi thị thấy Hầu phu nhân không những không cảm thấy phiền, mà rất vui vẻ là đằng khác.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hầu phu nhân không ngờ tới Giang Lam Tuyết lại đa tài đa nghệ như vậy. Lúc trước bà chỉ cảm thấy nàng không thua kém tiểu thư ở Kinh thành, hiện tại xem ra, tài hoa cũng không thua, đúng là nhặt được bảo bối. Chỉ có đứa ngốc con trai bà kia không biết nhìn người, mới không chịu thân thiết với nàng. Con trai không biết cố gắng, vậy chỉ có thể để cho người làm nương như bà làm thôi. Nhiều ngày Hầu phu nhân đã đáp ứng hết tất cả những gì Giang Lam Tuyết muốn, những gì nàng muốn bà đều đưa đến, không muốn cũng mang đến, chăm sóc nàng rất chu đáo.
Hầu phu nhân thật sự cảm thấy nàng rất tốt, trong lòng thích vô cùng, hiểu quy củ, đạo lí đại cục, tự nhiên không ngại ngùng, lại tài hoa như vậy, quả thực chính là con dâu hoàn mỹ trong lòng Hầu phu nhân, Hầu phu nhân nóng lòng muốn đón nàng về Hầu phủ.
Buổi tối ngày trước khi về, một mình Hầu phu nhân tìm Vi thị nói chuyện. Giang Lam Tuyết hiểu rõ bà muốn bàn ngày đính hôn.
Giang Lam Tuyết nhìn Vi thị, bà gật đầu với nàng, bảo nàng yên tâm.
Vi thị vừa đến Hầu phu nhân liền cười khanh khách mà mời bà ngồi, đã nhiều ngày ở chung Vi thị cảm thấy Hầu phu nhân không có gì xấu, cũng không kênh kiệu, thật lòng thích con gái bà.
Vi thị cũng cười ngồi xuống chỗ mà Hầu phu nhân chỉ.
Hầu phu nhân cười nói: “Ta cũng không thích nói chuyện lòng vòng với ngươi. Ta thật sự rất thích đứa trẻ Lam Tuyết này, muốn đón nàng vào cửa sớm một chút. Sang năm Lam Tuyết đã đến tuổi cập kê, hay là làm một cái song hỷ lâm môn?”
Vi thị sớm có chuẩn bị, cũng không vội, chỉ cười nói: “Không sợ Hầu phu nhân chê cười, hôn sự có chút gấp, nhà chúng ta cũng không muốn con gái của mình gả đi sớm như vậy, của hồi môn cũng chưa chuẩn bị xong. Hơn nữa ta cũng chỉ có một đứa con gái, ngài cũng thấy đấy, nó là một đứa ham chơi, ta muốn nó ở cùng với ta thêm hai năm nữa để có thể dạy dỗ tốt hơn.
Thật ra Hầu phu nhân cũng không muốn năm sau đã đón nàng vào phủ cho lắm, thế nhưng bà vẫn tỏ ra gấp gáp, nghe Vi thị nói vậy, bèn tỏ vẻ mình đã hiểu, cười nói: “Ta rất thích tính cách của Lam Tuyết, việc gì phải dạy dỗ nữa. Ta hiểu tâm tình của Giang phu nhân, thế nhưng vì ta quá thích nàng nên mới vội vàng như vậy. Vậy cứ quyết là năm kia đi, nửa đầu năm chọn một ngày tốt rồi tiến hành.
Vi thị không nhanh không chậm nói: “Năm sau cũng được, chỉ là là năm Mùi, là năm tuổi của ta, sợ xung khắc. Ta chỉ có một đứa con gái duy nhất, muốn ở cùng thêm một vài năm, đến năm nàng mười tám tuổi cũng không muộn. Nàng lớn thêm một chút tính cách cũng trầm ổn thêm.”
Hầu phu nhân vừa nghe xong, trong lòng liền có chút không vui, năm nay Lam Tuyết mười bốn tuổi, kéo dài đến năm này mười tám tuổi, vậy thì còn phải đợi mấy năm nữa. Thế nhưng Hầu phu nhân cũng hiểu, nếu bà có một đứa con gái tài giỏi như vậy, bà cũng không nỡ gả nàng đi. Bà cười cười: “Vậy cũng được, để đến năm Thân đi. Cũng không phạm trùng, cũng là một năm tốt, chính nguyệt chọn một ngày tốt.”
Vi thị nghĩ Hầu phu nhân đã nhượng bộ, liền cười nói: “Như vậy là tốt nhất, như thế cũng đủ thời gian cho ta chuẩn bị hồi môn cho con gái.”
Hầu phu nhân cười nói: “Thế nhưng ta thật sự thích con gái của ngươi, nếu ta muốn nàng đến Hầu phủ với ta, ngươi cũng đừng thấy không nỡ.”
Dĩ nhiên là Vi thị đồng ý.
Vi thị vừa quay trở về phòng, Giang Lam Tuyết liền hỏi: “Ngày đính hôn được quyết định vào ngày nào?”
Vi thị cười cười: “Con đúng là thông minh, biết Hầu phu nhân muốn bàn chuyện này với ta!”
Giang Lam Tuyết cười nói: “Chẳng lẽ không phải.”
Vi thị gật gật đầu: “Đúng. Chúng ta quyết định để vào năm kia.”
Ba năm sau, nàng mười bảy, kiếp trước đính hôn vào năm nàng mười sáu. Muộn một năm, rất tốt, trong lòng Giang Lam Tuyết rất vui vẻ.
Giang Lam Tuyết ôm eo nương nàng: “Nếu là năm con bảy mươi tuổi thì tốt rồi, cả đời có thể ở cùng nương.”
Vi thị cười: “Nói cái gì ngốc nghếch vậy, bảy mươi tuổi người ta lấy con về làm gì, làm lão tổ tông à?”
Giang Lam Tuyết thầm nghĩ: Nàng mười bảy nàng gả qua đi cũng muốn làm “tổ tông” nhà bọn họ! Ít nhất cũng phải làm “tổ tông” của Cố Doãn Tu!
Trước khi ra về, Hầu phu nhân tự mình qua chỗ bọn họ, đưa cho Giang Lam Tuyết cái đàn mà nàng đã đánh trong mấy ngày qua. Giang Lam Tuyết biết lai lịch của cái đàn này cũng không đơn giản, là đàn trong cung ban cho. Hầu phu nhân thật hào phóng với nàng, kiếp trước nàng chưa từng được sờ vào cái đàn này!
Hầu phu nhân muốn một bức tranh do nàng vẽ, Giang Lam Tuyết cũng thoải mái hào phóng mà cho. Người ta đã tặng cho nàng cái đàn quý như vậy, bức tranh nàng vẽ xấu như vậy thì có gì không nỡ.
Hầu phu nhân kéo tay Giang Lam Tuyết nói: “Ta cũng không nỡ để con về, về sau nhớ đến Hầu phủ với ta nhiều một chút.”
Giang Lam Tuyết cười cười đồng ý.
Đường về Ngân Châu vẫn là con đường đấy, thuận lợi trở về.
Về tới cửa hai người liền thấy một đám người đang vây quanh cửa nhà, cãi cọ ầm ĩ.
Có người tinh mắt, nhận thấy xe ngựa của Hầu phủ liền đi đến xe ngựa, đập vào xe ngựa nói: “Giang phủ bắt nạt người, ỷ vào mình là người thân Hầu gia, ức hiếp dân lành.”
Vi thị tức giận: “Chắc chắn là đại phòng là tác yêu tác quái! Gần đây lão thái gia không còn được nhanh nhẹn, không quản bọn họ, bọn họ liền như vậy!”
Giang Lam Tuyết cầm lấy tay nương nàng: “Trước tiên chúng ta hỏi chuyện gì xảy ra đã.”
Vi thị nhanh chóng kéo Giang Lam Tuyết lại: “Con đừng hỏi, để ta.”
Vi thị kéo rèn xe nhìn ra ngoài, trong đám người bà nhận ra người mình quen, bèn hỏi: “Sao lại là Mạnh gia?”
Một số người vây quanh xe, liền hét lên: “Giang phủ ỷ thế ức hiếp người, tự mình hủy hôn!”
Vi thị rõ rồi, chắc chắn nhìn thấy Lam Tuyết và Hầu phủ đính hôn, tự cho mình nước lên thì thuyền lên, muốn bám vào cành cao, Vi thị tức giận nói: “Sao nhà đại bá có thể như thế được!”
Giang Lam Tuyết nhớ lại rồi, đời trước hình như cũng có chuyện này xảy ra. Thế nhưng về sau Giang Lam Hân vẫn gả vào Mạnh gia, nàng cũng quên luôn chuyện này.
“Chuyện này thì có gì tốt. Bọn họ làm như vậy ngược lại lại làm khó chúng ta!” Vi thị nói.
“Nương đừng lo lắng, trong nhà còn có tổ phụ, tổ phụ không thể không quan tâm chuyện này.” Giang Lam Tuyết khuyên nhủ nương nàng.
“Nếu không phải vì tổ phủ con, ta đã tách ra từ sớm rồi!” Vi thị tức giận nói.
Giang Lam Tuyết cười cười: “Người nghĩ xem, hiện tại cho dù có đánh chết bọn họ, bọn họ cũng không tách ra đâu.”
Được một lúc, cửa của Giang gia vẫn khóa, người xem càng ngày càng đông.
Giang Lam Tuyết nghĩ rằng cứ như vậy thì không phải là cách tốt, liền nói: “Nương, để con hỏi đi, bọn họ không dám làm gì con đâu.”
“Không được, con đừng có quản, con vẫn là một cô nương.” Vi thị không muốn để con gái mình dính vào chuyện này, dựa vào cái gì nhà bọn họ cứ trốn ở trong nhà không ra, để con gái mình quản chuyện này.
Giang Lam Tuyết ngồi trong xe ngựa mệt mỏi, chỉ muốn vận động giãn gân gốt. Nàng nói: “Con chỉ hỏi thôi, con vẫn ngồi trong này.”
Vi thị cũng không cản được, Giang Lam Tuyết đã ra ngoài rồi.
Giang Lam Tuyết ra khỏi xe, đứng ở đầu xe nói. Quần chúng nhìn thấy nàng đi ra, đều ồn ào đi qua đó.
Khóe miệng Giang Lam Tuyết mang theo nụ cười mỉm, thế nhưng vẻ mặt lại lạnh lùng, có cảm giác không phẫn nộ mà lại đầy sức uy hiếp, giọng của nàng không to không nhỏ: “Tất cả đều yên tĩnh cho ta!”
Người xem xung quanh thấy đây là một cô nương yếu ớt, lại ngồi trong xe ngựa của Hầu phủ, lập tức nghĩ đến đây chắc chắn là Giang tam tiểu thư, người đã đính hôn với thế tử Hầu phủ, đúng thật là mỹ nhân. Người xem xung quanh khe khẽ nói nhỏ.
“Các ngươi bình tĩnh một chút. Các ngươi muốn vấn đề của mình được giải quyết hay là muốn gây sự? Muốn giải quyết, vậy ta hỏi cái gì các ngươi trả lời cái đấy, còn muốn gây sự thì cứ tiếp tục làm náo loạn, xem đến lúc đó các ngươi có thể làm gì.” Giang Lam Tuyết lạnh lùng nói.
Những người đó cũng không phải là thật sự muốn gây sự, chẳng qua nghĩ là Giang gia sẽ vì giữ thể diện mà nhường bước, không nghĩ rằng bọn họ sẽ không mở cửa, đâm lao thì phải theo lao, chỉ có thể tiếp tục làm náo loạn ở ngoài cửa.
Người đứng đầu Mạnh gia nói: “Chúng ta không muốn gây sự, bọn ta chỉ muốn một câu trả lời! Thế nhưng bọn họ đến cửa cũng không muốn mở.”
“Muốn câu trả lời cũng không phải náo loạn ở ngoài như thế này, lúc này lão gia và công tử Giang gia cũng không ở nhà chỉ có phụ nữ người già và trẻ em, các ngươi chọn thời gian này đến đây, lại còn hung dữ như vậy, ai dám mở cửa chứ?” Giang Lam Tuyết nói.
Một người tốt xem chuyện cũng đồng ý với nàng: “Đúng vậy.”
Giang Lam Tuyết lại nhẹ nhàng nói: “Các ngươi muốn một câu trả lời, chuyện này hợp tình hợp lý, thế nhưng phương pháp các ngươi lại không đúng, đến lúc đây vốn dĩ các ngươi đang chiếm ưu thế hơn, nhưng giờ lại biến thành bên yếu thế, các ngươi xem ta nói có đúng không?
Người Mạnh gia không nói gì, dường như tất cả đều đồng ý với lời của Giang Lam Tuyết.
“Các ngươi chặn ở trước cửa, còn vây quanh xe ngựa của ta. Nếu như chúng ta thật sự là ỷ thế ức hiếp người khác sớm đã bắt lấy các ngươi rồi. Ta nói có đúng không?” Giang Lam Tuyết lại nói.
Người đứng đầu Mạnh gia nhìn nhìn nàng. Tiểu cô nương này không phải là người đơn giản, thảo nào có thể lọt vào mắt của Hầu phủ.
“Các ngươi muốn câu trả lời, Giang gia khẳng định sẽ cho các ngươi, hiện giờ các ngươi giải tán hết đi, cho ta vào trong nhà. Các ngươi về nhà mang phu nhân nương tử* có tiếng nói đến đâu, tất nhiên bọn ta sẽ cho người vào.” Giang Lam Tuyết chậm rãi nói.
*cách gọi bà mối một cách tôn trọng thời xưa.
Người đứng đầu Mạnh gia noi: “Nếu đã có Giang tam tiểu thư bảo đảm thì chúng ta sẽ tin, vậy cứ theo lời của tiểu thư mà làm. Chúng ta đi.”
Giang Lam Tuyết vừa ý gật đầu: “Như vậy mới đúng, nếu không người nhà lại thành kẻ thù thì không hay.”
Giang Lam Tuyết quay đầu chui vào xe, nàng phải đợi người của Mạnh gia đi hết mới xuống xe.
“Đứa con ngoan của ta, hôm nay con làm như vậy, sợ rằng làm kinh động cả thành Ngân Châu rồi.” Vi thị thở dài nói.
Giang Lam Tuyết cười cười, đây có là gì chứ.
“Nương đừng lo lắng, lời con nói đều có lý, cũng không phải ỷ thế ức hiếp người, sợ gì chứ.” Giang Lam Tuyết nói.
“Nương sợ người ta nghe nhầm rồi lại đồn bậy bạ rồi lại gán cho con danh tiếng dữ dằn thì không hay.” Vi thị nói.
“Dữ dằn thì dữ dằn, con cũng không sợ.” Giang Lam Tuyết kéo rèm xem, nhìn thấy đám người đã giải tán mới gọi Vân Thi đi xuống gõ cửa.
Vân Thi gõ cửa rất lâu nhưng không có một ai ra mở, đứng ở ngoài cửa tức giận kêu lên một tiếng, người ở trong mới mở ra.
“Sao đến giờ mới mở cửa? Để cho tam tiểu thư đợi!” Vân Thi tức giận nói.
Người mở cửa nhìn thấy người ở ngoài cửa đều đã đi hết mới nói: “Ta không biết tam tiểu thư đã quay về.”
Vân Thi trừng mắt nhìn hắn một cái, quay đầu đi về phía xe ngựa, đỡ Giang Lam Tuyết và Vi thị xuống xe.
Về đến Hầu phủ, người đánh xe của Hầu phủ nói chuyện hôm nay xảy ra ở trước cửa Giang gia cho quản gia nghe, quản gia kể lại cho Hầu phu nhân. Hầu phu nhân vừa nghe vừa vỗ tay khen ngợi: “Không hổ là cô nương ta nhìn trúng! Quả nhiên là làm tốt lắm, đám người kia nhát gan không dám đến. Đây mới là dáng vẻ của thế tử phu nhân, tương lai trở về Kinh thành cũng không sợ.”
Giang Lam Tuyết về nhà thay quần áo rồi đi gặp tổ phụ. Chuyện to như vậy, tổ phụ không lộ diện, sợ rằng thân thể không được khỏe.
Quả nhiên, lão thái gia đang nằm trên giường, cũng không biết là đang bệnh hay đang tức giận, nhắm hai mắt rên hừ hừ.
Giang Lam Tuyết đến bên giường kêu một tiếng: “Tổ phụ, con đã về.”
Giang lão thái gia nghe thấy tiếng của nàng mới mở mắt: “Lam Tuyết về rồi à? Những người ở ngoài cửa thì sao? Có làm khó gì con không?”
Giang Lam Tuyết lắc đầu: “Bọn họ đều đi hết rồi, cháu gái không hiếu thuận, thân thể tổ phụ không khỏe mà con đi ra ngoài.”
“Nha đầu ngốc. Ta là vì bị chúng nó làm cho tức giận mới như thế này, không liên quan đến con.” Giang lão thái gia nói.
Bên ngoài Chu thị và Giang Lam Hân cũng đến rồi. Bọn họ đến đây không phải là vì thăm Giang lão thái gia mà là muốn gặp Giang Lam Tuyết.
Thế nhưng Giang Lam Tuyết không để ý đến bọn họ, nàng không đủ kiên nhẫn để quan tâm đến chuyện của bọn họ. Giang Lam Tuyết đút từng thìa thuốc cho Giang lão thái gia uống, ông cũng không quan tâm đến mẹ con nhà kia.
Vi thị đứng ở ngoài đợi lâu, mặt dày gọi Giang Lam Tuyết: “Lam Tuyết, nghe nói đám người ở ngoài cửa bị con đuổi đi hết rồi? Con nói chuyện với bọn họ như thế nào vậy?”
Giang Lam Tuyết không quan tâm đến Chu thị, liên tục đút cho Giang lão thái gia uống hết chỗ thuốc rồi mới nói: “Bảo bọn họ ngày mai hẵng đến, đừng chặn đường ta về nhà.”
“Chỉ… chỉ như vậy thôi sao! Còn đến nữa sao!” Vi thị nghe xong liền lo lắng, “Vậy thì ngày mai phải làm sao? Con không thể không quan tâm chuyện này!”
“Cút hết đi cho ra! Lam Hân bắt buộc phải gả đến Mạnh gia!” Giang lão thái gia tức giận nói. “Giang gia nhà chúng ta không phải không có cái kiểu trèo lên được cao rồi giẫm đạp phía dưới, thất tín bội nghĩa người ngoài!”
Giang Lam Tuyết thấy tổ phụ tức giận, vội vàng trấn an: “Tổ phụ ngài xin bớt giận, đừng để tức giận mà ảnh hưởng đến sức khỏe.”
Chu thị thấy Giang lão thái gia tức giận cũng không dám nhiều lời, đành phải ở một bên chờ. Giang Lam Tuyết nhìn tổ phụ ngủ rồi mới đi ra ngoài.
Mẹ con Chu thị vội vàng đi theo. Chu thị nói: “Lam Tuyết, hôm nay may mà có con, ngày mai bọn họ lại đến, con có thể giúp Đại bá mẫu đuổi bọn họ đi được không? Nhị tỷ con sao có thể gả đến nhà bọn họ?”
Giang Lam Tuyết ngạc nhiên nói: “Vừa rồi Đại bá mẫu không nghe thấy lời của tổ phụ nói sao?”
“Tổ phụ con cũng chỉ là tức giận nên mới nói ra những lời đó!” Cái sự mặt dày vô sỉ đó được Chu thị thể hiện ra vô cùng nhuần nhuyễn.
Giang Lam Tuyết cười cười: “Hôm nay chẳng qua là vì con không vào được nhà mới khuyên bọn họ đi trước, nếu ngày mai lại đến, chuyện này con đảm nhận không được. Đại bá mẫu cũng đánh giá con cao quá rồi, con vẫn còn bé, sao có thể giải quyết được chuyện này. Đại bá mẫu không phải coi trọng Mạnh gia sao, sao giờ lại bảo không được rồi?”
“Biết rõ rồi mà con hỏi!” Chu thị tức giận trong lòng, thế nhưng không dám đắc tội Giang Lam Tuyết, chỉ có thể cười: “Trước đó không biết đứa trẻ nhà bọn họ có bệnh không tiện nói ra…”
Giang Lam Tuyết cười lạnh: “Nếu đã như thế, bọn họ sao còn dám làm loạn! Ngày mai chúng ta liền đến nha môn tri phủ tố cáo bọn họ lừa gạt trước, sau này xem bọn họ còn dám đến đây gây sự không!”
Chuyện này là do Chu thị thuận miệng bịa chuyện, thấy Giang Lam Tuyết nghĩ là thật, lại vội nói: “Như thế cũng không tốt, ai lại nói chuyện ấy của người ta trước mặt người khác !”
“Như thế nào là không tốt, nếu không, bọn họ sẽ tiếp tục lừa gạt nhà khác! Cùng là nữ tử, sao con có thể nhẫn tâm nhìn các cô nương khác cũng bị lừa như vậy! Ngày mai con đi tố cáo!” Giang Lam Tuyết lời lẽ chính đáng.
“Không được không được…” Chu thị thẳng thừng xua tay, “Việc này vẫn nên giao cho Đại bá của con xử lý đi.”
“Ồ, Đại bá mẫu còn có việc không? Không có việc gì thì con trở về phòng nghỉ ngơi.” Giang Lam Tuyết nói.
Chu thị thấy không thể nói chuyện với Giang Lam Tuyết không thông, đành phải để nàng đi.
Giang Lam Tuyết trở lại phòng, nói chuyện của Chu thị và nàng cho Vi thị nghe, Vi thị nghe xong cười nói: “Con càng ngày càng lợi hại! Quá giỏi!”
“Con không chịu được bọn họ như vậy! Ban đầu thấy Mạnh gia người ta có tiền vội vàng gả khuê nữ cho người ta, rồi thấy con gả vào Hầu phủ liền muốn hủy hôn. Nếu con không gả vào Hầu phủ, Nhị tỷ không tìm thấy một nhà tốt, bọn họ nhất định sẽ đổ tội lên đầu con!” Giang Lam Tuyết nói.
“Chờ Đại bá của con cùng cha con trở về, bọn họ sẽ thương lượng, con cũng đừng quản chuyện này nữa.” Vi thị nói.
“Con lười phải quản mấy việc này lắm.” Giang Lam Tuyết cười nói.
Ngày hôm sau quả nhiên Mạnh gia lại cho người tới, thế nhưng lúc này Chu thị nói gì cũng không còn tác dụng nữa rồi, bởi vì Giang lão thái gia chống gậy đi ra gõ thước tay(1) quyết định, Giang Lam Hân bắt buộc phải gả vào Mạnh gia.
Vốn dĩ việc này không liên quan gì đến Giang Lam Tuyết, thế nhưng mẹ con Chu thị lại thấy Giang Lam Tuyết không giúp bọn họ, liền trở nên căm ghét nàng.
Mấy ngày nay trong lòng Giang Lam Tuyết còn nhớ đến một việc, chính là Kiều Tố Nương. Lúc trước nàng khuyên Kiều Tố Nương không gả cho Cố Doãn Tu, kết quả chính mình lại gả cho hắn, nếu Tố Nương hiểu lầm nàng thì phải làm sao bây giờ?
Hương mà Giang Lam Tuyết làm ở suối nước nóng sơn trang rất thơm, nàng bèn viện vào cớ này, hẹn gặp mặt Kiều Tố Nương. Giang Lam Tuyết kêu Vân Thi gửi thiệp cho Kiều Tố Nương, lập tức Kiều Tố Nương viết thư trả lời, vẫn giống như trước kia, nói lúc nào cũng hoan nghênh nàng đến.
Mấy ngày hôm sau Giang Lam Tuyết mang hương đi đến Kiều gia.
Kiều Tố Nương vẫn giống như trước kia tự mình ra đón nàng vào. Hai người cũng vào trong phòng nói chuyện với nhau như trước kia.
Không đợi Giang Lam Tuyết nói lời xin lỗi, Kiều Tố Nương đã an ủi nàng: “Muội nhất định rất buồn phải không, rõ ràng không muốn gả cho hắn.”
Giang Lam Tuyết nghe Kiều Tố Nương nói vậy, mắt trở nên hồng hồng. Thứ nhất là vì Tố Nương không những không trách nàng mà còn an ủi nàng, hai là Tố Nương rất hiểu nàng.
Kiều Tó Nương rút ra một chiếc khăn: “Muội đừng khóc. Chuyện này cũng không còn cách nào khác, Hoàng thượng ban hôn, muội còn làm gì được nữa.”
Giang Lam Tuyết gật đầu: “Đúng là không có cách nào, chỉ có thể cam chịu số phận thôi.”
Kiều Tố Nương lại thở dài: “Nữ tử chúng ta mệnh khổ, hôn sự của chính bản thân mình cũng không được quyết định.”
Giang Lam Tuyết thấy lời của Tố Nương có gì ẩn ý ở trong, liền hỏi: “ Nhà tỷ cũng đã đính hôn cho tỷ rồi?”
Kiều Tố Nương gật đầu: “Đúng thế, trước khi đến Ngân Châu, người nhà đã đính hôn cho ta.”
“Là nhà nào?” Giang Lam Tuyết hỏi.
“Là một họ hàng xa ở Kinh thành. Ta thấy Ngân Châu rất tốt, ta không muốn gả đến Kinh thành.” Kiều Tố Nương nói.
Giang Lam Tuyết nhìn Kiều Tố Nương, thấy ánh mắt của nàng xa xăm, có vẻ là đang nhớ đến người khác, liền cười hỏi: “Chỗ nào Ngân Châu tốt? Hay là người tốt?”
“Ừm. Người tốt, ở đây có muội.” Kiều Tố Nương nói.
“Ngoài muội ra, còn có ai? Không có công tử nào à?” Giang Lam Tuyết trêu đùa.
Mặt Kiều Tố Nương đỏ ửng, đánh nhẹ nàng một cái, Giang Lam Tuyết thấy thế trong lòng căng thẳng, thật là có.
“Mau nói, là ai?” Giang Lam Tuyết cười nói.
Kiều Tố Nương nhìn nhìn Giang Lam Tuyết, cắn môi thẹn thùng nói: “Chỉ nghe người ta là Hứa công tử, cũng không biết tên là gì.”
Giang Lam Tuyết cười, chắc chắn là Hứa Thính Tùng. Quả nhiên là duyên phận trời định.
“Hắn tốt như thế nào, nói muội nghe một chút.” Giang Lam Tuyết cười nói.
“Ngày ấy vài vị công tử ở đây, nhà của chúng ta có một người hầu đã già, tướng mạo xấu xí còn chân bị thọt, trên mặt người khác đều lộ ra vẻ chán ghét, chỉ có hắn không những không chê xấu, còn giúp hắn. Người này nhất định là một người phẩm tính cao quý .” Kiều Tố Nương nói.
Chính xác là chuyện do Hứa Thính Tùng làm.
“Vậy tướng mạo của hắn có đẹp không?” Giang Lam Tuyết cố ý trêu Kiều Tố Nương.
Kiều Tố Nương mặt đỏ bừng, nhẹ nhàng mà gật gật đầu. Theo sau đó nàng lại đau lòng nói: “Nhưng như vậy thì sao?”
“Cái gì thì sao? Tất nhiên là đấu tranh rồi, muội là do Hoàng Thượng ban hôn không có cách nào, tỷ không giống muội!” Giang Lam Tuyết nói.
“Có thể chứ?” Kiều Tố Nương hỏi.
“Nên thử một lần, nếu không nhất định sẽ hối hận, tỷ ngẫm lại xem có đúng không?” Giang Lam Tuyết nói.
Kiều Tố Nương gật gật đầu: “Ừ, ta sẽ thử.”
Giang Lam Tuyết biết rằng hôn sự của Kiều Tố Nương cũng sẽ có trắc trở, nhưng cuối cùng vẫn có được người mình yêu và cuối cùng đã thành thân, vì vậy không có gì phải lo lắng.
Hai người lại lặng lẽ dựa vào nhau nói chuyện.
Chớp mắt đã đến ngày hai mươi bảy tháng Chạp, năm nay Giang gia đã xác định hai việc cưới xin. Khai xuân Giang Lam Ngọc cũn xuất giá, không khí vui mừng bao trùm cả nhà.
Sáng sớm ngày hai mươi bảy, Mạnh gia tới đưa lễ năm mới. Trải qua chuyện lần trước, Mạnh gia không những không tức giận Giang gia, ngược lại càng khách khí, tặng hai xe lễ to. Chu thị thấy lễ vật đã đủ, cũng không thấy chán ghét con rể tương lai đến đưa lễ năm mới.
Con rể tương lai nhà bá phụ tới tặng lễ, trong lòng Giang Lam Tuyết nghĩ, chỉ sợ hôm nay Cố Doãn Tu cũng đến.
Vi thị cũng nghĩ có thể hôm nay thế tử cũng đến, bèn nói riêng với nàng: “Nếu như thế tử đến, con cười với hắn một cái, lúc nào cũng nghiêm mặt, nương thấy ngày thường con hay cười, vừa thấy hắn đến lại không cười nữa.”
Giang Lam Tuyết ngoài miệng dạ vâng nhưng căn bản nàng cũng không để vào đầu.
Buổi chiều Cố Doãn Tu mới đến, người tới cũng mang theo hai xe lễ vật to, còn dắt theo nai con mà hắn cứu lần trước đến.
Nai con ngoan vô cùng, cứ đi theo hắn, chọc Giang Kế Viễn cùng Vi thị bật cười.
Giang Bình Nghĩa thấy nai con liền thích thúc, Cố Doãn Tu trộm dỗ Giang Bình Nghĩa kêu hắn hai tiếng tỷ phu, mới cho Giang Bình Nghĩa dắt nai con đi chơi.
Giang Lam Tuyết ở một bên làm bộ không nhìn thấy, không nghe thấy.
Giang Kế Viễn cùng Vi thị mượn cớ rời đi, cho bọn họ ở cùng nhau một lúc, Giang Lam Tuyết chỉ có thể ở cùng với hắn.
Giang Bình Nghĩa dắt nai con đi, Cố Doãn Tu gãi đầu, cùng Giang Lam Tuyết nói chuyện.
“Phía Ô thợ rèn có chút manh mối.” Cố Doãn Tu tìm đề tài mà Giang Lam Tuyết tuyệt đối sẽ không từ chối nói chuyện.
“Đó là chuyện tốt.” Giang Lam Tuyết gật gật đầu.
“Ta ở quân doanh khá tốt.” Cố Doãn Tu lại nói.
Ai hỏi ngươi có tốt hay không? Giang Lam Tuyết nhìn thoáng qua Cố Doãn Tu, hắn gầy đi rất nhiều, nếu cả đời này hắn vẫn luôn ở trong quân doanh, đến lúc đó phỏng chừng cũng sẽ không biến thành tên mập.
“Ta ở nhà cũng khá tốt.” Giang Lam Tuyết nhàn nhạt nói.
Sau một lúc trầm lặng, Cố Doãn Tu nói: “Ta có làm một vật tặng cho nàng…”
Thấy Giang Lam Tuyết không phản ứng, hắn lại nói: “Nếu nàng thích thì giữ lại, không thích thì ném đi, đừng ném đi ở trước mặt ta là được.”
Cố Doãn Tu nói xong, móc ra từ trong lòng ngực một đồ vật có hình thù như trâm ngọc đưa đến trước mặt Giang Lam Tuyết, thấy Giang Lam Tuyết không nhận, đặt ở trên bàn trà bên cạnh nàng.
Giang Lam Tuyết quay đầu nhìn nhìn, chính xác là cây trâm, hẳn là do hắn làm, bởi vì chế tác thật sự chẳng ra gì.
“Cảm ơn.” Giang Lam Tuyết khách khí nói một tiếng, rồi lại im lặng.
Cố Doãn Tu cũng không nói gì, cả hai người cứ ngồi im lặng như thế.
Cũng không biết làm sao, mắt thấy trời đã tối, phu thê Giang Kế Viễn vẫn chưa trở về. Giang Bình nghĩa cũng không trở về, Giang Lam Tuyết cảm thấy có điểm kỳ quái.
Hai người nhìn nhau liếc mắt một cái, Giang Lam Tuyết nói: “Trời không còn sớm, Thế tử gia cũng nên về rồi.”
“Ta chờ nai con của ta.” Cố duẫn tu nói.
Giang Lam Tuyết đành phải đi ra ngoài tìm Giang Bình Nghĩa, tìm một vòng không tìm thấy, cũng không thấy cha nương nàng. Rốt cuộc hôm nay sao vậy? Giang Lam Tuyết hoài nghi mà đi đến phòng cha nương nàng tìm bọn họ. Đi tới cửa lại nghe thấy một âm thanh quen thuộc — là tam biểu ca.