Mỗi Ngày Phu Nhân Đều Muốn Đổi Phu Quân

Chương 48


Giang Lam Tuyết tự tin với trình đánh cờ của mình, cảm thấy chuyện thắng Cố Doãn Tu là chuyện đương nhiên, tràn đầy tự tin chơi với hắn, ai ngờ rất nhanh đã bị Cố Doãn Tu đánh cho thua không còn mảnh giáp.
 
Giang Lam Tuyết nhìn bàn cờ tức giận: “Sao có thể chứ!”
 
Cố Doãn Tu cười nói: “Ồ, đây là thua cờ muốn chơi xấu sao? Đây không phải là tác phong của Giang tam tiểu thư.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Hừ, ai chơi xấu! Không nghĩ tới ngươi chơi cờ lại giỏi như thế!” Giang Lam Tuyết cả giận.
 
“Còn nhiều điều nàng không ngờ lắm, thế nào, đã đánh cuộc thì phải chịu thua đi?” Cố Doãn Tu cười xấu xa.
 
Giang Lam Tuyết lườm hắn: “Hôn thì hôn, hôn một cái ta cũng không mất miếng thịt nào!”
 
“Chờ một chút, ta cũng chưa nói là hôn ở chỗ nào mà.” Cố Doãn Tu cười xấu xa nói.
 
Giang Lam Tuyết đỏ mặt: “Ngươi thôi đi, nhiều nhất là hôn ở trên mặt!”
 
Cố Doãn Tu tiếc nuối nói: “Được, vậy thì hôn trên mặt.”
 
Cố Doãn Tu nghiêng má trái mình qua : “Tới.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giang Lam Tuyết tiến đến, hôn phớt một cái như  chuồn chuồn lướt nước trên mặt hắn.
 
“Chỉ có như vậy?” Cố Doãn Tu bất mãn nói.
 
“Vậy ngươi còn muốn như thế nào nữa!” Giang Lam Tuyết trừng mắt nhìn hắn.
 
“Nếu không, chơi một ván nữa?” Cố Doãn Tu cười nói.
 
Giang Lam Tuyết từ trên giường đi xuống: “Ta không chơi nữa.”
 
“Di, nhường nàng là được.” Cố Doãn Tu nói.
 
“Như thế ta cũng không chơi. Hôm nay không nên chơi cờ!” Giang Lam Tuyết tức giận.
 
Mấy ngày hôm nay Giang Lam Tuyết dạy dỗ lại một lần đám nha hoàn nàng mang theo, mọi người thống nhất một lời. Thế tử cùng phu nhân bị thương ở đâu, gấp gáp trở về như thế nào, mỗi người đều phải học thuộc lòng mới cho qua.
 
Buổi tối ngày hai mươi sáu, Cố Doãn Tu và Giang Lam Tuyết mang theo bọn hạ nhân trốn ra khỏi thành, ở ngoài thành một đêm.
 
Buổi chiều ngày hai mươi bảy, bọn họ gióng trống khua chiêng mà từ cửa thành Sùng Dương vào Kinh thành. Cố Doãn Tu còn phái Bảo Khánh ở phía trước xung phong, về Hầu phủ trước, nói chuyện hắn và Giang Lam Tuyết bị thương trước đó báo trước cho Hầu phủ.
 
Lại nhìn Cố Doãn Tu và Giang Lam Tuyết hai người trong xe ngựa, hai người bị thương cũng không nhẹ, một người gãy tay một người gãy chân, hiển nhiên là “thương” cũng không nhẹ.
 
Cố Doãn Tu nói: “Nếu tổ mẫu tìm đại phu tới xem thì làm sao giờ?”
 
“Thương ở gân cốt, bên ngoài không nhìn ra.” Giang Lam Tuyết nói.
 
Cố Doãn Tu nhìn Giang Lam Tuyết: “Nàng nói cái gì thì là cái đấy đi.”
 
Giang Lam Tuyết nói: “Ngươi đừng lo lắng, sẽ không lộ tẩy. Cánh tay ngươi vốn dĩ bị thương. Đến ta, ta là nữ tử, sao có thể tùy tiện xem chân được. Phu quân ngươi đồng ý người khác xem chân ta không?”
 
“Tất nhiên là không đồng ý! Thế nhưng nếu là thật bị thương, cũng không thể không xem.” Cố Doãn Tu nói.
 

Trấn Viễn Hầu phủ ở phía Tây của Kinh thành, từ cửa thành Sùng Dương đi đến không mất đến nửa canh giờ, rất nhanh đã đến cửa Hầu phủ.
 
Chỉ nghe bên ngoài có người kêu: “Thế tử đã về rồi! Thế tử đã về rồi!”
 
“Ngươi nghe đi, cũng chả có ai kêu thế tử phu nhân quay về.” Giang Lam Tuyết ở trong xe nói.
 
“Nàng còn để ý cái này!” Cố Doãn Tu cười nói.
 
“Hừ, còn lâu ta mới để bụng.” Giang Lam Tuyết nhìn hắn, “Những điều xấu xa mà ta nói cho ngươi lúc trước, bọn họ chưa động đến ta thì còn được, nếu đã động đến ta, ta sẽ tính toán hết cả nợ mới cùng nợ cũ với bọn họ.”
 
“Được được được, việc gì cũng do nàng quyết định.” Cố Doãn Tu nhéo mũi của Giang Lam Tuyết.
 
Giang Lam Tuyết gạt tay hắn ra.
 
Bên ngoài tiếng của Bảo Khánh truyền đến: “Thế tử gia, tiểu nhân đỡ ngài xuống xe.”
 
“Đi gọi Thải Cúc đến đây đã, đỡ thế tử phu nhân xuống xe.” Cố Doãn Tu nói.
 
“Thế tử gia, nô tỳ đang ở đây. Vậy nô tỳ đi lên đỡ thế tử phu nhân xuống xe.” Mới cúc nói.
 
Thải Cúc và Vân Thi đỡ Giang Lam Tuyết xuống, Giang Lam Tuyết vừa xuống xe, liền nhìn thấy Thẩm Hàm Kiều đỡ lão phu nhân đến cửa chính. Cô cô của Cố Doãn Tu và Vu Hoan Tình cũng tới.
 
Bảo Khánh cũng đỡ Cố Doãn Tu xuống xe.
 
Lão phu nhân làm như bản thân mình không nhìn thấy Giang Lam Tuyết, thấy Cố Doãn Tu lại là một thái độ hoàn toàn khác.
 
“Tôn nhi ngoan của ta!” Lão phu nhân gọi một tiếng, tự mình qua chỗ hắn.
 
Cố Doãn Tu vội cầm tay lão phu nhân: “Sao có thể để tổ mẫu tự mình ra đón? Tôn nhi trở về đã muộn, xin tổ mẫu trách phạt.”
 
“Phạt cái gì mà  phạt, tổ mẫu nghe nói, ngươi bị thương, có nặng lắm không?” Lão phu nhân nói.
 
“Khỏe hơn nhiều rồi ạ. May mà Lam Tuyết chắn giúp con, nếu không tôn nhi không còn mạng mà đến gặp tổ mẫu nữa.” Cố Doãn Tu nói.
 
Giang Lam Tuyết nhìn hắn, sao hắn còn thêm lời, mấy lời này bọn họ chưa từng nói qua.
 
Lão phu nhân vẫn luôn không để ý Giang Lam Tuyết, lúc này mới nhìn đến nàng, cao lớn thô kệch, căn bản không xứng với cháu ngoan của mình!
 
“Ân, không tồi.” Lão phu nhân nhàn nhạt nói.
 
Nhiều năm đã qua đi, Giang Lam Tuyết vốn dĩ nghĩ rằng bản thân mình khi thấy Cố lão phu nhân sẽ không có cảm giác gì. Không ngờ tới, vừa nhìn thấy người, trong lòng vẫn còn một ít hận ý. Khó khăn lắm mới cười: “Bái kiến tổ mẫu.”
 
Cô cô của Cố Doãn Tu, Cố Bội Phượng nói: “Nương, nhanh vào thôi, bên trong còn có khách khứa nữa.”
 
Lão phu nhân nói: “Ừ, vào đi thôi. Nếu thê tử của Doãn Tu bị thương ở chân thì về viện nghỉ ngơi trước đi.”
 
Cố Doãn Tu vẫn còn muốn nói, Giang Lam Tuyết kéo góc áo hắn nói: “Đa tạ tổ mẫu quan tâm, ta bị thương ở chân, cũng không tiện dập đầu với ngài.”
 
Cố Doãn Tu vội nói: “Vậy con đưa Lam Tuyết về viện trước, không biết tổ mẫu sắp xếp cho chúng con ở đâu?”
 
Lão phu nhân nhìn Giang Lam Tuyết, nói với Cố Doãn Tu: “Là Trường Hoa viện, ta đưa các ngươi qua.”
 
Giống với kiếp trước, bên cạnh viện Thẩm Hàm Kiều ở.
 
“Làm sao dám để tổ mẫu đi, tự bọn con đi là được rồi.” Cố Doãn Tu nói.
 
“Biểu ca, ca để tổ mẫu đưa ca đi đi, bà chỉ là nhớ ca quá thôi mà.” Thẩm Hàm Kiều ở một bên cười duyên nói.
 
Cố Doãn Tu theo bản năng mà nhìn Giang Lam Tuyết, nét mặt Giang Lam Tuyết vẫn vô tình.
 
“Đi thôi!” Lão phu nhân ở bên thúc giục.
 
Lão phu nhân một tay cầm tay Cố Doãn Tu, tay kia lại cầm tay Thẩm Hàm Kiều.
 
Giang Lam Tuyết được Thải Cúc cùng Vân Thi đỡ đi theo phía sau bọn họ. Giang Lam Tuyết nhìn ba người phía trước, nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt.
 
Tới cửa Trường Hoa viện, Cố Doãn Tu còn chưa vào cửa, lão phu nhân đã nói: “Được rồi, thê tử của Doãn Tu trở về nghỉ ngơi cho tốt đi. Doãn Tu, chúng ta đi, viện trước còn có khách khứa, đừng thất lễ.”
 
“Tổ mẫu, con đi xe mệt nhọc, giờ muốn tắm rửa một chút.” Cố Doãn Tu nói.
 
Lão phu nhân cau mày: “Sao, con còn muốn tổ mẫu ở đây chờ ngươi tắm rửa?”
 
Giang Lam Tuyết còn nhìn không rõ sao, cái gì mà đưa bọn họ đến, chính là trực tiếp muốn mang Cố Doãn Tu đi.
 
“Tôn nhi sao dám. Dù sao tôn nhi cũng phải đổi thân xiêm y! Nếu không cũng quá thất lễ. Hay là cô cô đỡ tổ mẫu trở về trước, chút nữa con sẽ đến.” Cố Doãn Tu nói.
 
“Vậy ta chờ ở trong viện các con.” Lão phu nhân nói.
 
Giang Lam Tuyết cười lạnh trong lòng: Bà đây muốn trông Cố Doãn Tu đến chết sao? Thật là buồn cười, chẳng lẽ về sau Cố Doãn Tu sẽ không trở về phòng nữa?
 
Mọi người đi vào viện. Viện được dọn dẹp ngăn nắp sạch sẽ, mười mấy nha hoàn và một ma ma đã đứng ở trong. Không cần phải nói, chắc chắn là người lão phu nhân sắp xếp.
 
Mọi người vào chính đường, lão phu nhân liền nói: “Doãn Tu, con đi thay quần áo đi. Ta cùng thê tử của ngươi nói mấy lời.”
 
Giang Lam Tuyết thầm nghĩ, đây là một giây một phút cũng không cho phu thê nàng ở một chỗ? Giang Lam Tuyết nhìn Thải Cúc, Thải Cúc liền đi theo Cố Doãn Tu.
 
Những nha hoàn đằng sau khiêng mấy cái rương bọn họ mang từ Ngân Châu về vào trong phòng.
 
Lão phu nhân nhìn Giang Lam Tuyết: “Nghe nói phụ thân ngươi là quan tư học?”
 
“Phụ thân đã từ quan.” Giang Lam Tuyết nói.
 
Lão phu nhân bất mãn mà nhíu mày: “Nói như vậy đến tiểu quan cũng không làm? Có phải là nghĩ rằng ngươi đã gả vào Hầu phủ, bọn họ sẽ có chỗ dựa vào?”
 
Nếu Giang Lam Tuyết chưa gặp qua lão phu nhân, không trải qua sự tình kiếp trước, chỉ sợ giờ đã khóc rồi. Lúc này nàng lại chỉ là cười cười: “Tổ mẫu biết trêu đùa, làm gì người cha nào có thể dựa vào con gái đã gả đi mà sống bao giờ. Phụ thân có tính toán khác, tuy Giang gia chúng ta không phải đại phú đại quý lại cũng là nhà có truyền thống hiếu học, sẽ không làm những việc như vậy.”
 
Lão phu nhân vừa nghe thấy mặt lập tức xám xịt, Thẩm gia bọn họ không phải chỉ dựa vào bà người gả đi mà sống sao.
 
Cố Bội Phượng cùng Vu Hoan Tình nhìn nhau. Sau khi trở về Vu Hoan Tình nói cho Cố Bối Phượng thế tử phu nhân không phải là người dễ đối phó, mới trở về mà đã dám chỉ cây dâu mà mắng cây hòe châm chọc lão phu nhân như vậy, đúng là lợi hại hơn hẳn mẹ chồng nàng. Về sau Hầu phủ chắc chắn càng náo nhiệt.
 
“Nghe nói là ngươi dụ dỗ thế tử đi chơi, mới trì hoãn đến lúc này mới về?” Lão phu nhân ngữ khí không còn thiện cảm nữa.
 
Giang Lam Tuyết ngạc nhiên nói: “Ơ, tổ mẫu nghe ai nói vậy ạ? Đưa người tới chúng ta ba mặt một lời. Ta thì thôi, sao có thể nói thế tử như vậy! Thế tử là một người có lòng hiếu thuận, chỉ nghĩ sớm một chút trở lại Kinh thành. Nếu không phải quá sốt ruột, khiến ngựa bị doạ sợ nên mới bị ngã. Mạng con lớn, bảo vệ thế tử, bản thân cũng không có bị gì nặng.”
 
“Rốt cuộc cũng là tiểu thư nhà có học, vô cùng mồm mép.” Lão phu nhân lạnh lùng nói.
 
“Tổ mẫu quá khen.” Giang Lam Tuyết cười cười.

 
“Kêu lão phu nhân! Đừng có mang những thói quen của nhà thường dân vào trong Hầu phủ!” Lão phu nhân quát.
 
Giang Lam Tuyết sửng sốt một chút, ủy khuất nói: “Thế tử nói với con, lão phu nhân hiền lành nhất, bảo con không cần xa lạ với lão phu nhân, con mới gọi là tổ mẫu…”
 
Kiếp trước nàng gọi là lão phu nhân, lão phu nhân lại nói nàng không muốn nhận bà là tổ mẫu, tóm lại mặc kệ gọi là gì đều là nàng sai.
 
Lúc này Cố Doãn Tu vừa đi ra, thấy Giang Lam Tuyết nước mắt lưng tròng, cũng không biết nàng đang khóc thật hay trả vờ, tâm hắn lại như bị đâm một nhát. Mặc kệ là thật hay giả, nàng đều đang chịu ủy khuất. Thế nhưng nàng vẫn luôn đứng, may là không bị thương thật, nếu là bị thương thật, tổ mẫu thật sự là quá đáng.
 
Lão phu nhân bị Giang Lam Tuyết khóc tố như vậy cũng không nói gì nữa, vừa lúc thấy Cố Doãn Tu đi ra, liền nói: “Doãn Tu, chúng ta đi thôi.”
 
Cố Doãn Tu lại đi đến trước mặt Giang Lam Tuyết, kéo tay nàng: “Nàng nghỉ ngơi trước, ta về nhanh thôi.”
 
Cố Doãn Tu cầm tay Giang Lam Tuyết, Giang Lam Tuyết thấy sự đau lòng ở mắt hắn, liền ngoan ngoãn gật gật đầu.
 
“Thải Cúc, Vân Thi, hầu hạ thế tử phu nhân cho tốt.” Cố Doãn Tu nói.
 
“Vâng.” Hai người giòn rã vâng dạ.
 
Cố Doãn Tu đi rồi, Vân Thi và Thải Cúc đưa Giang Lam Tuyết đỡ trở về phòng. Lý ma ma lão phu nhân sắp xếp trong viện muốn đi vào, bị Giang Lam Tuyết chặn, bọn nha hoàn cũng đều bị Thải Cúc cản lại.
 
Thải Cúc nhanh chóng đóng cửa lại, Vân Thi “Oa” mà một tiếng khóc ra tới: “Tiểu thư! Chúng ta về Ngân Châu đi! Bọn họ chắc chắn sẽ khi dễ người! Lão phu…”
 
Thải Cúc vội đánh tay Vân Thi, thấp giọng quát lớn nói: “Ngươi muốn chết sao, khóc cái gì mà khóc, không sợ người khác nghe thấy à! Dạy ngươi như vậy đúng là phí công! Bọn họ khi dễ thế tử phu nhân, ngươi không nghĩ cách đánh trả, còn thêm phiền, khóc có ích lợi gì!”
 
Vân Thi bị Thải Cúc mắng như vậy, lăng là đem tiếng khóc nghẹn trở về, chỉ còn tiếng nấc.
 
Giang Lam Tuyết khen ngợi nhìn Thải Cúc, rốt cuộc cũng là người mà Hầu phu nhân dạy dỗ. Nha đầu Vân Thi này, rốt cuộc vẫn là không được, trung thành thì trung thành, thế nhưng quá đơn thuần.
 
“Vân Thi, ta biết ngươi đau lòng ta, thế nhưng Thải Cúc nói rất đúng. Ngươi cũng không thể nói lung tung được, nơi này không khác Ngân Châu. Nếu mấy lời này của ngươi truyền đến tai lão phu nhân, nhẹ thì bán đi, nặng thì đánh chết, ta cũng không bảo vệ không được ngươi.” Giang Lam Tuyết nói.
 
Vân Thi vẻ mặt hoảng sợ: “Thật… Thật sao?”
 
Thải Cúc tức giận: “Đương nhiên là thật! Dạy ngươi nhiều như vậy, ngươi cũng không nhớ được!”
 
Vân Thi vội vàng gật đầu: “Ta biết sai rồi, tiểu thư, Thải Cúc tỷ tỷ đừng giận ta, ta sẽ học.”
 
“Được rồi, Thải Cúc ngươi dạy nàng nhiều thêm.” Giang Lam Tuyết nói, “Ta có chút đói bụng, đi mang chút đồ ăn tới. Hôm nay khách khứa chắc chắn nhiều, không ngại ngùng cái gì, tùy tiện lấy mấy cái là được.”
 
Thải Cúc nói: “Ta đi.”
 
Thải Cúc vừa mới ra khỏi phòng, liền thấy Thích ma ma tới, phía sau là Thải Liên và Thải Nguyệt, trên tay bưng thức ăn.
 
“Ồ, các ngươi tới vừa lúc, thế tử phu nhân vừa kêu đói.” Thải Cúc nói.
 
Thải Liên cười nói: “Vẫn là Thích ma ma suy nghĩ chu toàn.”
 
“Mau mang vào thôi.” Thải Cúc cười nói.
 
Thải Cúc lại mang theo các nàng vào phòng.
 
Vân Thi đang ở bóp vai cho Giang Lam Tuyết.
 
“Hửm, nhanh như vậy liền đã về rồi?” Giang Lam Tuyết nói.
 
“Thích ma ma đã chuẩn bị bữa tối rồi.” Thải Cúc nói.
 
“Ma ma có lòng. Các ngươi cũng tự mình tìm đồ ăn đi, hôm nay trong phủ bận rộn, sợ nhất thời không rảnh lo các ngươi. Nếu có người làm khó các ngươi, trở về nói với ta.” Giang Lam Tuyết nói.
 
“Vậng ạ.” Mấyn gười vâng dạ.
 
Thấy Thích ma ma có vẻ là  có chuyện muốn nói, Giang Lam Tuyết lại nói: “Ma ma ở lại, các ngươi trước đi xuống, đúng rồi, nhớ để lại người trông cửa.”
 
Thải Cúc mấy người lui ra sau, Giang Lam Tuyết nói: “Ma ma ngồi xuống ăn cùng nhau đi, một mình ta quạnh quẽ.”
 
“Sao có thể như thế được.” Thích ma ma nói.
 
Giang Lam Tuyết cười nói: “Ma ma không cần khách khí, hiện giờ nương cũng không có ở đâu, ta vẫn còn phải dựa vào ngài. Ngài đừng khách khí, mau ngồi.”
 
“Tạ thế tử phu nhân.” Thích ma ma ngồi xuống nói, “Thế tử phu nhân…”
 
“Ăn trước đi, ăn rồi nói, ta sợ không phải chuyện tốt, ta sợ ăn không vô.” Giang Lam Tuyết cười nói.
 
Thích ma ma liền im lặng không nói gì nữa
 
Vẫn là đồ ăn Kinh thành hợp khẩu vị, Giang Lam Tuyết ăn no, Thích ma ma đã ăn xong đứng chờ một bên.
 
“Ma ma, ngài nói đi.” Giang Lam Tuyết nói.
 
“Là như thế này, lúc nãy Hồng Tú vừa lén nói với ta, mấy ngày trước nàng trộm nghe được lão phu nhân cùng Thẩm cô nương thương lượng hạ dược thế tử… Làm Thẩm cô nương cùng thế tử, gạo nấu thành cơm…” Thích ma ma nói.
 
“Quá bỉ ổi rồi!” Mặt Giang Lam Tuyết lộ vẻ ghê tởm, “Thế nhưng chuyện bí mật như vậy, tam đẳng nha hoàn sao lại nghe được?”
 
“Cũng là trùng hợp thôi, ngày ấy chỉ có hai đại nha hoàn ở  bên lão phu nhân hầu hạ, ngày thường mấy nha hoàn nhị đằng bị mấy người đại nha hoàn chèn ép gắt gao không quá dám lên trước, chỉ lo làm việc của mình, vừa lúc ngày ấy lão phu nhân muốn đồ gì đó, nhất thời không gọi được người, Hồng Tú liền nhân cơ hội đi lên.” Thích ma ma nói.
 
Giang Lam Tuyết cười lạnh một tiếng: “Lão phu nhân vẫn là hao tổn tâm cơ a. Thẩm Hàm Kiều câu dẫn không được, liền trực tiếp hạ dược, hay lắm một cái hầu môn đại tộc.”
 
“Thế tử phu nhân phải nhắc nhở thế tử để ý mới được.” Thích ma ma nói.
 
“Hừ, nếu hắn lại bị mắc câu thì hắn đúng là một tên ngốc!” Giang Lam Tuyết tức giận nói
 
Cố Doãn Tu đang cùng mấy người biểu huynh đệ nói chuyện, đột nhiên hắt xì. Cố Doãn Tu thầm nghĩ, chắc chắn là Tiên Tiên nhớ mình.
 
Trong Trường Hoa viện, Thải Cúc và Vân Thi canh giữ ở cửa phòng Giang Lam Tuyết, Thải Nguyệt và Thải Liên canh giữ ở cửa chính đường, Thải Tinh dẫn người canh giữ ở cửa viện, trông chừng rất chặt Trường Hoa viện.
 
Mấy người mà lão phu nhân đưa tới chỉ có thể nhìn bên ngoài. Bọn họ muốn đi lên cùng đám người Thải Cúc nói chuyện, không ngờ đám người Thải Cúc chỉ trả lời cho có lệ, lại không cho bọn họ tới gần Giang Lam Tuyết. Thấy bọn họ không thể nói chuyện, dứt khoát đi vào trong phòng.
 
Mấy cái nha hoàn vây quanh Lý ma ma mồm năm miệng mười nói: “Thế tử phu nhân này đúng là không đơn giản!”
 
“Đúng vậy, ma ma kia cũng không đơn giản, ta nhớ rõ hình như là người của phu nhân.”
 
“Mấy cái nha đầu bên người thế tử phu nhân cũng không dễ đối phó, ma ma chúng ta làm sao bây giờ?”
 
Lý ma ma cắn hạt dưa: “Được rồi, các ngươi đừng ồn nữa, đây là Kinh thành. Phu nhân có bản lĩnh như thế nào, cũng không đủ. Nơi này vẫn là do lão phu nhân quyết định, chúng ta chỉ cần nghe lão phu nhân là được.”
 
Lúc này mấy người nha hoàn mới ngừng lảm nhảm, nhưng có một nha hoàn vào phủ tương đối sớm lại cùng Lý ma ma không hợp, cười lạnh nói: “Đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi, Hầu phủ này sớm muộn gì vẫn là của phu nhân cùng thế tử phu nhân. Lý ma ma nàng tuổi lớn không sao cả, chúng ta cũng không nên đắc tội với thế tử phu nhân.”
 

Lý ma ma vừa nghe lời này, liền ném đống hạt trên tay vào mặt nha hoàn kia : “Tiện nhân, ngày mai ta liền trở về  bảo lão phu nhân bán ngươi đi!”
 
Nha hoàn mặc y phục màu trắng nhìn Lý ma ma cũng không hề hoảng sợ, ngược lại nhặt lên hạt dưa lên cắn: “Ma ma, lời này của người chỉ hù được mấy đứa nhỏ mà thôi, Hồng Lăng ta  không sợ ngươi, ngươi cứ việc đi.”
 
Mấy cái tiểu nha hoàn lại cảm thấy mấy lời này của Hồng Lăng, cũng không phải không đúng. Lão phu nhân tuổi lớn, không phải là Hầu phủ cũng không sẽ giao cho phu nhân sao.
 
Mấy người của lão phu nhân không theo dõi được người của Giang Lam Tuyết. Ngược lại, tất cả chuyện ở trong phòng đều bị người của nàng trộm nghe được, liền nhanh chóng trở về kể hết cho nàng nghe.
 
Người ghe lén chính là nha đầu Thải Châu nhị đẳng mà Giang Lam Tuyết mang đến, ngày thường không thể hiện ra, hóa ra là một nha đầu thông minh lanh lợi.
 
Giang Lam Tuyết nghe xong lời nàng nói cười: “Làm tốt lắm, trước khi bọn họ đi, ta giao bọn họ cho ngươi trông chừng.”
 
Thải Châu nhận lệnh lui xuống.
 
Chuyện mà Giang Lam Tuyết cùng Thích ma ma thương lượng một hồi cũng nói xong, Thích ma ma cũng lui xuống.
 
Trong phòng chỉ còn lại có một mình Giang Lam Tuyết.
 
Giang Lam Tuyết lẳng lặng ngồi ở mép giường, qua hồi lắm, mới thở dài một hơn. Tính toán ngày tháng, lão phu nhân vẫn còn tám năm nữa, nếu cứ đấu nhau như vậy, thời gian tám năm thật đúng là không biết sẽ còn xảy ra chuyện gì nữa. Mặc dù hiện tại nàng không sợ bà, cũng có biện pháp đối phó bà, nhưng nàng không muốn sống như vậy, Cố Doãn Tu nói không sai, phải nghĩ một cách dùng một lần nhưng tác dụng vĩnh viễn. Chính mà rốt cuộc nên làm gì bây giờ? Nàng cũng không thể hạ độc bà chết.
 
Cố Doãn Tu còn ở bị biểu huynh đệ lôi kéo uống rượu, biểu huynh đệ cũng không phải ai khác, một là  con trai của cô cô Cố Bối Phượng tên là Vu Thường Minh, còn lại đều là người Thẩm gia. Cố Doãn Tu chả có hảo cảm gì với người Thẩm gia, chỉ là thỉnh thoảng nói vài câu. Những người Thẩm gia đó da mặt dày gọi biểu huynh biểu đệ, cứ muốn rót rượu cho Cố Doãn Tu. Vu Thường Minh ở bên cạnh khuyên: “Thế tử vẫn còn đang bị thương, ăn chút cái này thì thôi đi, các ngươi như thế nào còn rót rượu.”
 
Những cái đó con cháu Thẩm gia lại vẫn là ồn ào: “Vết thương bé tí sợ cái gì, mau uống rượu ngon, biểu ca, tới, ta kính ngươi.”
 
Cố Doãn Tu nhìn người nọ, là Thẩm Húc Thành, kiếp trước chính là cái tên bại hoại ăn chơi cờ bạc, lừa tổ mẫu rất nhiều bạc, kiếp trước mình cũng bị hắn lừa.
 
“Có sao, không biết là đại phu nào nói?” Cố Doãn Tu lạnh lùng nói.
 
Thấy Cố Doãn Tu tức giận bọn họ mới ngừng lại. Cố Doãn Tu cảm thấy yến hội như vậy, ăn cũng không cảm thấy thú vị, hắn đến ứng phó cũng lười đến ứng phó.
 
“Cánh tay ta có chút đau, đi về trước, các vị biểu huynh biểu đệ cứ ăn tự nhiên.” Cố Doãn Tu nói xong liền đi.
 
Cố Doãn Tu làm như vậy  đương nhiên là thất lễ, thế nhưng hắn là Thế tử gia, độc đinh của Hầu phủ, lại bị thương, ai cũng không dám trách hắn, chỉ có nhìn hắn đi về.
 
Vu Thường Minh cũng đi theo: “Biểu ca ta đưa ngươi về.”
 
Cố Doãn Tu không cự tuyệt.
 
Sau khi hai người bọn họ đi, Thẩm Húc Thành bèn sai nha hoàn đi tìm lão phu nhân.
 
“Biểu ca, ta nghe Hoan Tình nói biểu tẩu là đệ tử của Lục Trường Thanh! Hơn nữa lớn lên cũng là hoa dung nguyệt mạo, biểu ca thật là may mắn!” Vu Thường Minh cười nói.
 
Đây là có thể nói, Cố Doãn Tu nghe xong trong lòng thoải mái.
 
Cố Doãn Tu cười cười: “Đúng vậy. Lam Tuyết là đệ tử Lục tiên sinh, là chân truyền của Lục tiên sinh, có thể cưới được nàng là may mắn của ta.”
 
Vu Thường Minh lại nói: “Hôm nay cũng muộn rồi, hôm nào biểu ca mang biểu tẩu đến cho ta xem được không?”
 
Cố Doãn Tu cười nói: “Được.”
 
“Biểu ca, ta nói một câu ngươi đừng tức giận, lần sau vẫn là không cần xung đột với Thẩm Húc Thành, hắn người là một tên tiểu nhân, không chừng lại tới trước mặt bà ngoại mách lẻo!” Vu Thường Minh oán hận nói.
 
“Sao, ngươi bị hắn bắt nạt?” Cố Doãn Tu hỏi ngược lại.
 
Vu THường Minh cười lạnh một tiếng: “Hắn chính là một tên tiểu nhân!”
 
Cố Doãn Tu vỗ vỗ vai Vũ Thường Minh: “Ngươi yên tâm đi, nơi này là Hầu phủ, họ Cố, không phải họ Thẩm.”
 
Vu Thường Minh nghe Cố Doãn Tu nói như vậy, liền không nói gì nữa.
 
Tới cửa Trường Hoa viện, Vu Thường Minh nói: “Biểu ca ta về trước.”
 
“Ừ, trên đường cẩn thận.” Cố Doãn Tu nói.
 
Cố Doãn Tu đến cửa thấy Thải Tinh cùng mấy cái nha hoàn quen mắt đứng đấy,  phá lệ mà quan tâm các nàng một câu: “Các ngươi đã ăn chưa?”
 
Thải Tinh thụ sủng nhược kinh: “Thưa Thế tử gia, bọn nô tỳ đều ăn rồi.”
 
Cố Doãn Tu gật gật đầu, vào sân.
 
Đi đến chính đường nhìn thấy Thải Nguyệt và Thải Liên, cũng quan tâm một câu.
 
Cố Doãn Tu đi rồi, Thải Liên và Thải Nguyệt nói: “Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây sao, Thế tử gia lại hỏi chúng ta đã ăn chưa.”
 
Thải Nguyệt gật gật đầu: “Trước kia thế tử nói nhiều nhất với chúng ta là: đi ra ngoài.”
 
Hai người đều che miệng cười.
 
Vào phòng, Giang Lam Tuyết đã nằm trên giường rồi. Cố Doãn Tu đến gần liền biết nàng ở giả bộ ngủ.
 
Cố Doãn Tu kêu hai tiếng, Giang Lam Tuyết làm bộ không nghe thấy, không để ý tới hắn. Một thân mùi rượu, hôi muốn chết!
 
“Tiên Tiên, ngươi không để ý tới ta, ta uống nhiều quá, không biết tí nữa có khi ta lại làm ra chuyện cầm thú gì không.” Cố Doãn Tu nói ở bên tai Giang Lam Tuyết.
 
Giang Lam Tuyết cầm cái gối bên cạnh ném vào người hắn: “Ngươi còn biết bản thân mình không bằng cầm thú à!”



 


Bình Luận (0)
Comment