Mỗi Ngày Phu Nhân Đều Muốn Đổi Phu Quân

Chương 50


Người của Thẩm gia cứ như đã thông đồng với nhau từ trước, tất cả đều bỏ qua sự tồn tại Giang Lam Tuyết, ta một câu ngươi một câu, đều đang dỗ dành lão phu nhân vui vẻ.
 
Nhà chính vô cùng náo nhiệt nhưng Giang Lam Tuyết lại chỉ lạnh lùng nhìn đám người ở đây, những người này đều chỉ là những con đỉa bám vào Trấn Viễn Hầu, hút máu phủ Trấn Viễn Hầu.
 
Mãi một lúc sao mới có một vị phu nhân nói: “Thê tử của Doãn Tu sao không nói gì thế.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Bà ta có thể gọi là thê tử Doãn Tu sao? Một câu thế tử phu nhân cũng không gọi. Thật không biết ai mới là chủ lại muốn thể hiện bản thân mình.
 
Giang Lam Tuyết nhìn vị phu nhân kia, là đại phu nhân Thẩm gia, nương của Thẩm Hàm Kiều.
 
Giang Lam Tuyết cười cười: “Không biết vị này phu nhân là ai? Nếu gọi là thê tử của Doãn Tu chắc hẳn là người có họ gần với nhà chúng ta nhưng sao ta chưa từng nghe hắn nhắc đến.”
 
Thẩm Hàm Kiều vội la lên: “Đó là nương ta!”
 
Giang Lam Tuyết làm vẻ nhưng mình bừng tỉnh, nàng nhìn Thẩm đại phu nhân cười nói: “Vậy Thẩm phu nhân, xem như là biểu thẩm? Thế nhưng lúc trước lão phu nhân nói với ta ở trong hầu môn nhà giàu phải có quy củ, không thể gọi như vậy. Thẩm phu nhân gọi ta thân thiết như vậy, đại khái dòng dõi cũng không khác nhà ta lắm, còn không hiểu quy củ hầu môn nhà giàu ư? Chẳng phải ngài nên gọi ta là thế tử phu nhân sao?”
 
Lúc đầu vị Thẩm đại phu này nhân còn không hiểu ý Giang Lam Tuyết muốn nói, đến lúc nói xong lời cuối cùng mới biết được nàng đang nói mình thất lễ. Sắc mặt Thẩm đại phu nhân có chút khó coi, nhìn nhìn lão phu nhân, tuy lão phu nhân tức giận thế nhưng bà cũng không làm gì được Giang Lam Tuyết, dù gì nàng cũng không nói sai.
 
“Được rồi, đều là người một nhà, cũng không có người ngoài, không cần chú trọng nhiều như vậy.” Lão phu nhân nói.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giang Lam Tuyết trào phúng cười cười, bọn họ sao tính được là người một nhà được chứ.
 
“Tập quán ở Kinh thành thật kì lạ, quá kì lạ.” Giang Lam Tuyết lẩm bẩm.
 
Sau khi thấy mồm mép của Giang Lam Tuyết, người Thẩm gia đều không dám  tiếp lời của Giang Lam Tuyết. Cố Bội Phượng cười nói: “Thế tử phu nhân nói đi, kỳ lạ ở chỗ nào?”
 
Giang Lam Tuyết cười cười với Cố Bội Phượng, vị cô cô này có chút thú vị. Giang Lam Tuyết cười nói: “Chính là cách nói với người nhà và người ngoài không giống nhau, không giống với Ngân Châu chúng ta.”
 
Lão phu nhân nghe xong, vô cùng tức giận, đứa cháu dâu chắc chắn là do con dâu bất hiếu của bà đặc biệt tìm đến đây để đối đầu với bà, chuyên gia chọc tức bà!
 
Giang Lam Tuyết thấy lão phu nhân tức giận, trong lòng vui sướng hả hê, nàng cũng không muốn ở đây thêm chút nào nữa, bèn kêu ai nha: “Chân ta có chút đau, lão phu nhân, xin cáo lui trước.”
 
Lão phu nhân vốn đang muốn phát cáu, nghe Giang Lam Tuyết nói phải đi, chỉ nghĩ phải đuổi nàng đi thật nhanh, liền lạnh lùng nói: “Chân đau cũng không cần đến đây nữa!”
 
Giang Lam Tuyết cười cười: “Vậy con chờ đến khi chân khỏi hoàn toàn lại đến thỉnh an lão phu nhân, dù sao đều là người một nhà cả.”
 
Giang Lam Tuyết nói xong, lập tức rời đi.
 
Không khí trong nhà chính lập tức trở nên lạnh lẽo. Mấy vị phu nhân và tiểu thư Thẩm gia đều nhìn nhau ra hiệu, Cố Bội Phượng cùng với Vu Hoan Tình nhìn nhau, mẹ con hai đều thấy được vui sướng khi người gặp họa từ trong mắt của đối phương.
 
Vừa rồi Cố Bội Phượng tiếp lời của Giang Lam Tuyết, khiến lão phu nhân có chút tức giận, bà nhìn Cố Bội Phượng một cái tuy nhiên mặt của Cố Bội Phượng không có biểu cảm gì.
 
Giang Lam Tuyết mang theo người của mình về đến Trường Hoa viện, thoải mái nằm ở trên giường, vui sướng trong lòng.
 
“Tiểu thư thấy vui vẻ?” Vân Thi ở một bên nói.
 
“Trong lòng người xấu không vui thì tất nhiên là ta phải vui rồi.” Giang Lam Tuyết cười nói.
 
Thải Cúc cười nói: “Thế tử phu nhân còn lợi hại hơn so với trong tưởng tượng của nô tỳ!”
 

Giang Lam Tuyết cười nhạo một tiếng: “Như thế này đã là gì. Các nàng không động đến ta thì thôi, nếu động đến ta khiến ta tức giận, từng người trong nhà bọn họ đừng nghĩ đến yên lành.”
 
“Thảo nào phu nhân lại yên tâm để người cùng thế tử gia về trước.” Thải Cúc nói.
 
“Thế nhưng các ngươi làm việc vẫn phải cẩn thận một chút, lão phu nhân là người như thế nào, có mục đích gì các ngươi phải rõ ràng, nếu như thật sự để bà đạt được ý đồ của mình, cái chức thế tử phu nhân này của ta cũng không cần làm nữa.” Giang Lam Tuyết nói.
 
“Thế tử phu nhân xin yên tâm, nô tỳ sẽ trông chừng cẩn thận.” Thải Cúc nói.
 
Sau khi Giang Lam Tuyết ở Tồn Hậu Đường chọc lão phu nhân tức điên, người Thẩm gia dỗ dành một lúc lâu bà mới bớt giận, không khí lại náo nhiệt lên. Bởi vì không phải lên đại thọ gì, hơn nữa vì đối nhân xử thế của lão phu nhân, cũng không có mấy nhà tới chúc thọ, đa số là cho người đến tặng lễ, nhiều nhất chính là người Thẩm gia, một đám mà nói hết lời hay ý đẹp dỗ dành lão phu nhân vui vẻ.
 
Vài vị tiểu thư Thẩm gia đứng đầy ở hai bên ở lão phu nhân, làm cho Vu Hoan Tình bị đẩy sang bên kia.
 
Vu Hoan Tình lén lút đi đến bên cạnh Cố Bội Phượng nói: “Nương, con muốn đi xem thế tử phu nhân.”
 
Cố Bội Phượng cũng không ngăn cản: “Con lén đi là được.”
 
Vu Hoan Tình gật đầu rồi lui đi ra ngoài.
 
Giang Lam Tuyết đang nằm nửa người ở trên giường. Nàng là bệnh nhân, chỉ có thể nằm, Giang Lam Tuyết nghĩ kỹ rồi, đến lúc chân nàng khỏi rồi, chắc chắn phải ra ngoài chơi.
 
“Thế tử phu nhân, Vu tiểu thư tới.” Thải Nguyệt đi vào báo.
 
Giang Lam Tuyết đang nhàn rỗi không có gì làm, liền nói: “Mời vào đây đi.”
 
Thải Nguyệt đi ra ngoài mang Vu Hoan Tình đi vào.
 
“Thế tử phu nhân, ta đến xem ngươi.” Vu Hoan Tình nói.
 
Giang Lam Tuyết cười cười: “Vu biểu muội mau ngồi, gọi ta biểu tẩu là được rồi, chúng ta là người một nhà mà.” Giang Lam Tuyết nói xong còn chớp mắt với Vu Hoan Tình.
 
Vu Hoan Tình vốn đang lo lắng Giang Lam Tuyết sẽ không chào đón nàng, lúc này thấy nàng dí dỏm thân thiết như vậy, cũng che miệng cười.
 
“Biểu tẩu thật lợi hại!” Vu Hoan Tình nói.
 
“Hử? Ta lợi hại chỗ nào?” Giang Lam Tuyết cười nói.
 
Vu Hoan Tình theo bản năng mà nhìn ra cửa, nói: “Chính là vừa rồi, rất lợi hại!”
 
“Ta cũng chỉ là nói vài câu sự thật mà thôi.” Giang Lam Tuyết nhìn Vu Hoan Tình, nàng có thể đến đây vào thời điểm này, còn không phải tới hỏi tội, chỉ sợ cũng có ý kiến với đối lão phu nhân cùng Thẩm gia, hơn nữa Cố Bội Phượng cố ý tiếp lời nàng, Giang Lam Tuyết trong lòng càng thêm khẳng định. Kiếp trước Cố Bội Phượng không trở mặt với lão phu nhân, chẳng qua cũng không thân như vậy. Khi đó có Hầu phu nhân che ở nàng tốt như vậy, nàng vẫn chưa tiếp xúc với hai mẹ con họ, hiện tại xem ra lão phu nhân thật đúng là đều bị con trai con gái mình ghét bỏ.
 
“Lời nói thật cũng phải có người dám nói, ta cũng không dám.” Vu Hoan Tình cúi đầu nói.
 
Giang Lam Tuyết thở dài: “Ta cũng chỉ là thấy chướng mắt thôi, ngươi xem Hầu phủ chúng ta tuy rằng không có cô nương, nhưng không phải còn có biểu muội ngươi sao? Ngươi còn không phải ruột thịt bằng Thẩm Hàm Kiều? Ngoại tôn nữ ruột nha! Thật không biết lão phu nhân nghĩ gì nữa. Theo ta, tướng mạo, phong thái, thân thế nàng ta đều không thể so với ngươi. Lão phu nhân thật là nhìn nhầm mắt cá thành ngọc trai.”
 
Vu Hoan Tình nghe xong lời của Giang Lam Tuyết, cảm động rơi nước mắt: “Tuy ta là cháu gái ruột nhưng miệng ta không ngọt, không thể nịnh nọt như người ta. Lúc đầu ta còn cho rằng nàng ta là người tốt nhưng sau chuyến đi Ngân Châu về ta mới biết, từ trước đến nay ta đều bị nàng lừa gạt. Nàng ta làm chuyện kia ở Ngân Châu, làm ta cũng bị liên lụy, bị cữu mẫu trách phạt. Cuối cùng cũng là nàng bắt phải về trước cho bằng được, biểu tẩu ngươi không biết, chúng ta ở trên đường gặp người xấu, ta kéo nàng chạy trốn, ngược lại nàng lại đẩy ta đi, chính mình chạy! Nếu không có người đi ngang qua, sợ rằng ta không về được đến Kinh thành.”
 
“Còn có việc này sao!” Giang Lam Tuyết giật mình nói, “Ngươi không có việc gì thì tốt rồi, về sau cách xa nàng ta ra, đỡ lại bị nàng liên lụy.”
 
Vu Hoan Tình gật gật đầu: “Biểu tẩu nói rất đúng, từ sau khi trở về ta không nói chuyện gì với nàng nữa. Biểu tẩu không biết nàng ta xấu xa như thế nào đâu, nàng lại có thể chạy đến trước mặt ngoại tổ mẫu rằng nàng bảo vệ ta!”
 
“Thật xấu xa!” Giang Lam Tuyết lòng đầy căm phẫn nói.
 
“Những lời này ta đều nhịn ở trong lòng không nói với ai, ấm ức muốn chết, cuối cùng hôm nay cũng có thể nói được với biểu tẩu.” Vu Hoan Tình cười nói.
 
“Thật ra lúc ngươi ở Ngân Châu, ta cảm thấy ngươi khác với nàng ta, cho nên nàng là nàng, ngươi là ngươi, bên cữu mẫu ngươi cũng không cần lo lắng, bà sẽ không trách ngươi.” Giang Lam Tuyết nói.
 
“Vậy là tốt rồi… Còn có một chuyện…” Vu Hoan Tình ấp a ấp úng nói.
 
“Chuyện gì, ngươi nói đi.” Giang Lam Tuyết nói.
 
“Từ trước đến nay ta chưa từng có ý gì với thế tử biểu ca…” Vu Hoan Tình cúi đầu nhỏ giọng nói.
 
Giang Lam Tuyết cười cười, nếu lúc trước nàng nói mình không có ý gì, Giang Lam Tuyết chắc chắn không tin, chẳng qua là hiện tại không có ý gì mà thôi. Giang Lam Tuyết nói: “Thật ra có ý mới là ngu ngốc! Ta cùng thế tử chính là do Hoàng thượng ban hôn, nếu hiện giờ ngươi còn nhớ thương thế tử, chính là phải làm thiếp? Làm gì có cô nương trong sạch nào muốn làm thiếp cho người ta.”
 
Vu Hoan Tình mặt đỏ hồng: “Biểu tẩu nói rất đúng.”
 
Vu Hoan Tình ở lại nói chuyện với Giang Lam Tuyết một lúc rồi mới đi.
 
Sau khi Vu Hoan Tình đi không lâu thì đến giờ ăn trưa, Thải Liên và Thích ma ma đi đến phòng ăn lấy bữa trưa. Bếp đang bận tối mắt chuẩn bị yến hội hôm nay, tất cả đều tỏ vẻ như không thấy Thải Liên và Thích ma ma. Thải Liên bèn kéo một người hỏi: “Đồ ăn của thế tử phu nhân đâu?”
 
“Hôm nay tất cả đều bận rộn chuẩn bị tiệc mừng thọ lão phu nhân, thế tử phu nhân ăn ở bữa tiệc, không chuẩn bị riêng lẻ.” Người nọ không kiên nhẫn nói.
 
“Chân của thế tử phu nhân chúng ta đang bị thương!” Thải Liên tức giận.
 
“Chân bị thương cũng không trở ngại việc ăn cơm, chắc chắn là nha đầu ngươi nghĩ nhân cơ hội này ăn vụng.” Người nọ nói xong, tránh ra, còn cố tình va vào cánh tay Thải Liên.
 
Thải Liên vừa muốn nổi nóng thì bị Thích ma ma ngăn cản: “Đừng nóng vội, đi về nói cho thế tử phu nhân biết.”
 
Thải Liên đành phải đi theo Thích ma ma trở về Trường Hoa viện.
 
“Không chuẩn bị cơm cho ta?” Giang Lam Tuyết nói.
 
Thích ma ma nói: “Lão nô nghĩ nếu bọn họ nói thế tử phu nhân nên đến tiệc ăn, không bằng ngài đến tiệc ăn đi vậy.”
 
Giang Lam Tuyết cười, mắt nhìn Thích ma ma: “Ma ma nói rất đúng, ta thích! Nếu không chuẩn bị riêng cho ta, tất nhiên ta phải đi đến yến hội ăn rồi, chỉ là sợ ta đến đó, có người ăn không vào thôi. Đi, đỡ ta qua đó.”
 
Thải Cúc và Thải Liên hai người đỡ Giang Lam Tuyết đi đến tiệc ở hậu viện phòng khách.
 
Tiệc có hai bàn, một bàn là Cố Bội Phượng, Vu Hoan Tình cùng với các tiểu thư Thẩm gia và lão phu nhân, một khác bàn là các phu nhân Thẩm gia.
 
Vốn dĩ yến hội vô cùng náo nhiệt, Giang Lam Tuyết vừa đến, liền trở nên lạnh lẽo.
 
Lúc này lão phu nhân nhìn thấy Giang Lam Tuyết trong mắt tức giận, chỉ nghĩ chờ qua sinh thần hôm nay, qua ngày mai phải bắt đầu chỉnh đốn nàng!
 
“Cả nhà ăn thật náo nhiệt.” Tiếng Giang Lam Tuyết không lớn không nhỏ, nói.
 
Lão phu nhân nhìn chằm chằm Giang Lam Tuyết, ngữ khí không thân thiện: “Sao ngươi còn qua đây, không phải nói chân đau à!”
 
“Đa tạ lão phu nhân quan tâm, chân đúng là đau thật, nhưng đã bụng đói không có biện pháp nha, đi đến bếp cũng không có cơm trưa!” Giang Lam Tuyết cười hì hì đi đến bàn của lão phu nhân.
 
Thải Cúc nói với một vị tiểu thư của Thẩm gia bên cạnh Giang Lam Tuyết: “Vị tiểu thư này, mời ngài nhường chỗ này cho thế tử phu nhân.”
 
Vị tiểu thư Thẩm gia này đâu chịu, chỉ nhìn lão phu nhân.

 
Cố Bội Phượng nhìn xong sau đó chỉ thở dài trong trong lòng, lão phu nhân quá phận rồi.
 
“Không cần nhường, cho ta thêm một ghế là được rồi.” Giang Lam Tuyết vẫn cười nói.
 
Cố Bội Phượng nghĩ nghĩ nói: “Ngồi chỗ của ta đi.”
 
Giang Lam Tuyết liền ngồi xuống bên cạnh Cố Bội Phượng.
 
“Vẫn là cô cô thương ta.” Giang Lam Tuyết cười nói.
 
Cố Bội Phượng xấu hổ cười cười, nhìn lướt qua lão phu nhân, sắc mặt lão phu nhân vô cùng khó coi.
 
“Đều nhanh ăn đi, đừng khách khí.” Giang Lam Tuyết vẻ mặt cười, nói xong tự mình cầm đũa gắp cho mình đồ ăn mình thích.
 
Lão phu nhân thấy Giang Lam Tuyết như vậy hận không thể đi lên cào nàng hai cái, cơm cũng không nuốt được nữa.
 
“Cô cô, cái này ngon lắm, người ăn một miếng. Vu biểu muội cũng ăn thử xem.” Giang Lam Tuyết còn chăm sóc hai người, nghiễm nhiên như chủ nhân. Thật ra với thân phận Giang Lam Tuyết, tất nhiên có thể làm nữ chủ nhân của Hầu phủ, chẳng qua lão phu nhân không chịu uỷ quyền mà thôi. Kiếp trước lão phu nhân chỉ khi nằm liệt giường không thể cử động được nữa mới uỷ quyền cho Hầu phu nhân.
 
Cố Bội Phượng lại nhìn lão phu nhân, rốt cuộc vẫn là mẹ ruột, trong lòng cũng có chút không nỡ, bèn múc một chén canh đưa qua cho lão phu nhân:” “Lão thọ tinh(1) ăn một chén canh kéo dài tuổi thọ.”
 
Lão phu nhân nhìn  Cố Bội Phượng, trong lòng tuy không hài lòng với bà, thế nhưng vẫn nhận lấy, chỉ uống một ngụm rồi thôi. Người của Thẩm gia đều nhìn lão phu nhân, lão phu nhân không động đũa, các nàng cũng không dám động.
 
Giang Lam Tuyết mỗi món đều ăn thử, hương vị món nào cũng rất ngon. Giang Lam Tuyết cũng mặc kệ các nàng ăn hay không ăn, chỉ lo bản thân ăn, thường xuyên bảo Cố Bội Phượng và Vu Hoan Tình ăn.
 
Thẩm Hàm Kiều thấy Giang Lam Tuyết ăn đến vui vẻ, nghĩ dựa vào cái gì nàng một mình ăn vui vẻ như vậy, bản thân cũng muốn ăn, bèn động đũa. Nàng vừa cầm đũa lên, các tiểu thư Thẩm gia liền liền làm theo, chỉ có lão phu nhân ngồi ngay ngắn, vẻ mặt lạnh toát. Thẩm Hàm Kiều ở bên cạnh lão phu nhân nhiều năm, tất nhiên biết lão phu nhân đang tức giận. Liền nhỏ giọng nói ở bên tai lão phu nhân gì đó, lúc này cơ mặt lão phu nhân mới giãn ra, còn nói: “Vẫn là Kiều Kiều của ta tri kỷ nhất.”
 
Lão phu nhân nói lời này, Giang Lam Tuyết quay đầu nhìn Cố Bội Phượng, sắc mặt Cố Bội Phượng rõ ràng so vừa rồi khó coi hơn nhiều.
 
Giang Lam Tuyết ăn uống no nê, cũng không vội rời khỏi, vẫn còn ngồi ở đó. Dù gì vẫn đang ở trong bữa tiệc, nàng không thể thất lễ.
 
“Không phải chân ngươi vẫn còn đau sao? Còn không mau trở về nghỉ ngơi!” Lão phu nhân lạnh lùng nói.
 
Giang Lam Tuyết cười cười: “Tạ lão phu nhân quan tâm, vậy bữa tối con còn phải đến không? Nếu không phải, con còn bảo người chuẩn bị sớm.”
 
Lão phu nhân tức giận đến mức đập đũa xuống bàn : “Hầu phủ còn có thể thiếu ngươi một miếng ăn sao?”
 
Giang Lam Tuyết chớp chớp mắt, dáng vẻ như là bị dọa sợ: “Nhưng giữa trưa con đi đến phòng bếp nhưng đúng là không có mà! Chắc là người phòng bếp gây rối, lão phu nhân đừng nóng giận.”
 
“Ngươi về đi, bữa tối ta sẽ cho người đưa đến.” Lão phu nhân lạnh lùng nói.
 
“Vậy con xin cáo lui.” Nụ cười luôn ở trên mặt Giang Lam Tuyết.
 
Thải Cúc và Thải Liên đỡ Giang Lam Tuyết lui ra ngoài.
 
Giang Lam Tuyết ra khỏi Tồn Hậu Đường chậm rãi đi về Trường Hoa viện, đi qua hoa viên nhỏ, Giang Lam Tuyết nhìn thấy sau ngọn núi giả có lộ ra mảnh áo màu xanh lá.
 
“Thế tử phu nhân, sau núi giả có người.” Thải Cúc nhỏ giọng nói.
 
“Ừm, ta nhìn thấy rồi.” Giang Lam Tuyết nói.
 
“Ngoài thế tử gia ra, vẫn còn có người ra vào được hậu viện sao, chắc chắn là không có ý gì tốt!” Thải Liên nói.
 
“Chúng ta đi vòng.” Giang Lam Tuyết nói.
 
Thải Cúc hai người liền đỡ Giang Lam đi đến chỗ khác.
 
Người sau núi giả đợi một lúc cũng chưa thấy người tới, liền nhô đầu ra xem. Thấy Giang Lam Tuyết đi sang một hướng khác bèn đuổi theo.
 
“Biểu tẩu, biểu tẩu từ từ đã.” Người nọ đuổi theo.
 
Giang Lam Tuyết tất nhiên không ngừng bước, cứ đi về phía trước.
 
“Là biểu ca bảo ta tới tìm biểu tẩu.” Người nọ lại nói.
 
Giang Lam Tuyết vẫn không để ý.
 
Cuối cùng Giang Lam Tuyết đi chậm lại, người nọ nhanh chóng đuổi theo.
 
“Chân biểu tẩu bị thương mà đi nhanh được như vậy!” Người nọ cợt nhả nói.
 
Giang Lam Tuyết ngẩng đầu,  vừa nhìn thấy người này, trong lòng lập tức nổi giận, người này cũng là người của Thẩm gia, tên là Thẩm Húc Thanh, là một tên vô cùng háo sắc. Kiếp trước làm phiền mình, đời này không ngờ lại tới.
 
“Cút qua một bên đi.” Giang Lam Tuyết lạnh lùng nói.
 
“Đừng, là biểu ca bảo ta tới tìm biểu tẩu.” Thẩm Húc Thanh nói.
 
“Thải Cúc, đánh.” Giang Lam Tuyết nhàn nhạt nói.
 
Thải Cúc lớn lên cũng khỏe mạnh, đi lên tát một cái: “Thế tử phu nhân cũng là người ngươi có thể tới gần sao? Không biết tên không biết xấu hổ này đến từ đâu, dám bước vào hậu viện!”
 
Thẩm Húc Thanh là một tên yếu ớt, bị Thải Cúc tát một cái đã ngã xuống đất.
 
“Ngươi dám đánh ta! Ngươi biết ta là ai không!” Thẩm Húc Thanh từ trên mặt đất nhảy dựng lên.
 
 “Đánh tiếp cho ta!” Giang Lam Tuyết đi sang bên cạnh nhường chỗ.
 
Thải Cúc lại đi lên đá một cái.
 
Lúc này Cố Doãn Tu đang bị nhiều người vây quanh, bực bội nhưng không thể thoát ra được.
 
Vu Thường Minh khó khăn lắm mới chen được đến bên cạnh Cố Doãn Tu, nói ở bên tai hắn: “Không thấy Thẩm Húc Thanh đâu, nghe người ta nói hình như hắn đi đến hậu viện.”
 
Cố Doãn Tu nghe thấy mấy câu này, bỗng nhiên cũng nhớ tới kiếp trước chuyện Thẩm Húc Thanh quấn lấy Giang Lam Tuyết, trong đầu đột nhiên tức giận, đẩy đám người ra, chạy tới hậu viện.
 
Lúc Cố Doãn Tu tìm thấy Giang Lam Tuyết, Thẩm Húc Thanh đã bị Thải Cúc và Thải Liên đánh cho mặt mũi bầm dập. Cố Doãn Tu thấy thế chẳng quản gì nữa, đi lên dùng chân đá Thẩm Húc Thanh ra thật xa.
 
“Tiên Tiên, nàng không sao chứ?” Cố Doãn Tu nói.
 
“Ta có thể có chuyện gì được chứ.” Giang Lam Tuyết lạnh lùng nói.
 
“Cái kia…” Cố Doãn Tu nhất thời cũng không biết nói gì, chỉ chặn ngang bế nàng lên.
 

Giang Lam Tuyết bị Cố Doãn Tu làm cho sợ: “Ngươi phát điên cái gì, mau thả ta xuống. Ngươi như vậy, người ta thật sự cho rằng tên điên kia đã làm gì ta đấy!”
 
Cố Doãn Tu chỉ nói: “Ai nói lập tức đánh người đó! Xem ai dám nói.”
 
“Ngươi mau thả ta xuống đi. Ta thật không có việc gì, hắn mới nói một câu, đã bị ta bảo Thải Cúc đánh.” Giang Lam Tuyết nói.
 
“Chân nương tử bị thương, phu quân ôm là điều nên làm.” Cố Doãn Tu không buông.
 
Giang Lam Tuyết đấm hắn: “Đúng là điên rồi!”
 
Cố Doãn Tu một đường ôm Giang Lam Tuyết trở về Trường Hoa viện, người gác ở cửa viện hoảng hốt nói: “Thế tử phu nhân làm sao vậy?”
 
“Ta không có việc gì, thế tử của các ngươi nổi điên.” Giang Lam Tuyết tức giận.
 
Cố Doãn Tu đặt Giang Lam Tuyết ở trên giường, không nói hai lời, ấn bả vai của Giang Lam Tuyết xuống, xin lỗi: “Thực xin lỗi!”
 
“Ngươi xin lỗi cái gì.” Giang Lam Tuyết gạt tay hắn ra.
 
“Ta để cho nàng gặp phải tên đáng ghê tởm.” Cố Doãn Tu nói.
 
“Ngươi thật đúng là người thích ôm chuyện vào mình.” Vốn dĩ trong lòng Tuyết Giang Lam còn có chút giận cá chém thớt hắn, thế nhưng lúc này thái độ của Cố Doãn Tu thật sự là tốt quá, làm nàng không muốn trách hắn nữa.
 
“Ta đang nghiêm túc, từ hôm nay trở đi, nàng cũng đừng đi ra ngoài, nàng muốn cái gì thì tìm ta. Nàng muốn ra ngoài, ta sẽ mang nàng đi.” Cố Doãn Tu lại nói.
 
“Được rồi, cũng không phải chuyện gì to tát, ta cũng đã đánh hắn.” Giang Lam Tuyết nói.
 
“Không, đây là chuyện lớn, Tiên Tiên nàng không hiểu, chỉ cần nàng chịu một chút ủy khuất, ta cũng sẽ cảm thấy, chính là bởi vì gả cho ta, nàng mới chịu ủy khuất. Ta không thể để nàng bị bắt nạt, một chút cũng không được.” Giọng Cố Doãn Tu thâm trầm chân thành tha thiết, Giang Lam Tuyết cảm động trong lòng.
 
“Nhân sinh trên đời, sao có thể không tức giận, mặc dù ta không gả ngươi, cũng sẽ bị khinh bỉ. Ngươi đừng quá lo lắng.” Giang Lam Tuyết nói.
 
Cố Doãn Tu lắc đầu: “Chuyện khác ta không quan tâm, ta nói đời này ta sẽ đối tốt với nàng, không để nàng phải chịu ủy khuất, ta sẽ làm được. Nàng đừng động gì cả, dưỡng chân cho tốt, chân khỏi rồi ta sẽ mang nàng đi chơi.”
 
Giang Lam Tuyết cười cười: “Ta không bị thương thật.”
 
“Tóm lại, tất cả mọi chuyện, tổ mẫu hay là mấy người đáng ghê tởm của Thẩm gia, tất cả đều giao cho ta xử lý, nàng không cần quản.” Cố Doãn Tu nói.
 
“Bản thân ta có chừng mực, ngươi không cần nhất thời kích động cái gì cũng nói ra ngoài, ngươi có thể lúc nào ở bên cạnh ta không?” Giang Lam Tuyết nói.
 
“Ta…” Cố Doãn Tu nhất thời không biết nói cái gì.
 
“Được rồi, ta cũng không trách ngươi, nếu đã gả cho ngươi, ta cũng không nghĩ nếu là gả cho người khác sẽ thế nào, chỉ nghĩ đến về sau hai người sống với nhau như thế nào.” Giang Lam Tuyết nhìn vào đôi mắt hắn nói.
 
Cố Doãn Tu một tay ôm Giang Lam Tuyết ôm vào trong ngực, ôm chặt: “Tiên Tiên.”
 
“Được rồi, ngươi mau đi xử lý cái tên kia đi.” Giang Lam Tuyết đẩy Cố Doãn Tu ra.
 
“Loại này ghê tởm này tất nhiên sẽ bị đuổi ra ngoài, vĩnh viễn không thể tiến đến gần cửa Hầu phủ!” Cố Doãn Tu tức giận.
 
“Không chừng hắn đến trước mặt tổ mẫu lại nói cái gì nữa.” Giang Lam Tuyết cười lạnh, nếu không phải ỷ vào lão phu nhân, hắn có cái gan này sao? Nói không chừng chính là do bà sai hắn!.”
 
“Cho dù hắn nói gì, nơi này là Hầu phủ, cha ta không ở đây thì chính là ta quyết định.” Cố Doãn Tu nói, “Đúng rồi, lúc trước ta hỏi qua nha hoàn nói nàng đã trở lại, sao nàng lại ra ngoài.”
 
Giang Lam Tuyết liền nói cho hắn chuyện cơm trưa, Cố Doãn Tu nghe xong lập tức nói: “Ta cũng không cần cùng bà diễn kịch, nàng chờ ta, ta muốn bếp nhỏ ngay ngày mai được xây xong!”
 
Giang Lam Tuyết còn muốn nói gì đó, thế nhưng Cố Doãn Tu đã xoay người liền đi rồi.
 
Nhìn Cố Doãn Tu lo lắng như vậy, Giang Lam Tuyết trong lòng vẫn là có chút ngọt ngào, người này cũng có lúc như vậy. Giang Lam Tuyết nhìn theo hướng hắn rời đi, lộ ra nụ cười ngọt nào.
 
Cố Doãn Tu đi cũng đã lâu nhưng vẫn chưa quay về, ngược lại lại là Bảo Khánh mang theo thợ xây và bếp lò đến, Giang Lam Tuyết giao cho Thích ma ma xử lý. Cố Doãn Tu thật đúng là, nói được thì làm được… không biết ở Tồn Hậu Đường hắn nói gì với lão phu nhân.
 
“Tiểu thư, thế tử gia đối với người thật tốt!” Vân Thi ở bên cạnh nói, “Từ đầu nô tỳ đã trách lầm hắn!”
 
“Ừ, cũng được.” Giang Lam Tuyết cười cười nói.
 
“Tiểu thư đừng quá tham! Thế tử gia đã tốt lắm rồi! Phu quân tốt như vậy còn tìm được ở đâu chứ!” Tiếng của Vân Thanh có chút nóng nảy.
 
Giang Lam Tuyết nhìn chằm chằm Vân Thi: “Ngươi nói cái gì?”
 
“Nô tỳ đã nói sai!” Vân Thi cúi đầu nói.
 
Giang Lam Tuyết cũng không nghĩ nhiều, cười cười: “Ngày khác sẽ tìm cho ngươi một phu quân tốt!”
 
“Tiểu thư nô tỳ sai rồi! Đừng đuổi nô tỳ đi!” Vân Thi vội quỳ xuống.
 
“Ngươi làm gì vậy, mau đứng lên, ta cũng không trách ngươi. Hơn nữa, ngươi cũng không nhỏ, vốn là nên tìm một phu quân tốt rồi.” Giang Lam Tuyết nói.
 
“Nô tỳ không muốn rời xa tiểu thư.” Vân Thi nói.
 
“Được rồi, cũng không phải là sẽ tìm được, ta cũng mới đến đây.” Giang Lam Tuyết nói.
 
Vân Thi lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nàng không muốn rời khỏi tiểu thư.
 
Bữa tối cũng kịp thời đưa lên nhưng Cố Doãn Tu mãi không thấy quay lại.
 

 


Bình Luận (0)
Comment