Mỗi Ngày Rời Giưởng Đều Nhìn Thấy Giáo Chủ Đang Phá Án

Chương 2

Edit:Phong Lữ

Khi đã lên trên đỉnh núi Nhạc Hoa, Cao Hiên Thần thấy rất nhiều người đã tụ tập tại đây. Giờ bắt đầu đại hội còn chưa tới, nhân sĩ võ lâm các phái còn đang giao du tán gẫu. Tuy chỉ vây thành từng tốp người nhưng lại đủ vẽ lên một bản đồ thế lực thu nhỏ.

Nam Long với Bắc Phượng từ trước đến giờ không hợp nhau, Đông Hạc với Tây Hổ nhìn nhau chướng mắt, Nam Long với Thanh Trúc môn là quan hệ thông gia, Tây Hổ lại có quan hệ thân thiết với Thập Tam tông.

Cao Hiên Thần liếc mắt một cái cũng đã thấy rất nhiều người quen, nhưng giờ hắn không có tư cách đi ôn chuyện với họ, đành chọn lấy một gốc cây rồi đứng dựa vào đó, thờ ơ với chung quanh.

Những người hắn quen đều là những thiếu niên trạc tuổi hắn, bọn họ từng cùng ăn cùng ở cùng chơi năm năm. Năm đó những thiếu niên kia có người thích khóc nhè, có người còn có thể còn đái dầm. Bây giờ người nào cũng có danh hào trên giang hồ của chính mình, thành đoàn người trung tâm, còn có người nhận nhiệm vụ lớn lúc lâm nguy, đã làm tới gia chủ.

Chuyện này phải nhắc tới mười năm trước.

Lúc trước Thiên Ninh giáo độc bá võ lâm là bởi vì võ công Thiên Ninh giáo tập hợp sở trường của trăm nhà, biến hóa thất thường. Trong khi võ lâm chính đạo mỗi phái đều giấu võ công làm của riêng, rồi lứa sau không bằng lứa trước, tất nhiên suy vi. Đến mấy chục năm trước, cũng là thời vận của chính đạo lên cao, mấy đại tông sư ở núi Võ Đang luận võ, luận tới ba ngày ba đêm, do không luận ra ai hơn ai thua, cũng không biết là ai nổi lên ý tưởng, nói muốn thiết lập một Thiên hạ luận võ đường, để các thiếu niên các đệ tử trong thiên hạ gom lại một chỗ học võ, thay mặt các nhà dạy cho nhau. Tuyệt học có thể cất giấu, nhưng công phu cơ bản thế nào cũng phải lấy ra chút, đệ tử nhà mình cũng có thể học được võ công từ nhà khác. Như thế, các thiếu niên có thu thập rộng rãi võ học muôn nơi, nhất định có thể đánh vỡ cục diện suy thoái này.

Mấy vị tông sư hợp lại bày kế, còn thật sự dựng lên Thiên hạ luận võ đường. Lúc khởi đầu rất gian nan vì chẳng mấy môn phái chịu phối hợp, ai cũng giấu kín cơ sở võ học của mình. Qua chừng mười năm, hai mươi năm, Thiên hạ bàn luận trong võ đường cho ra mấy vị cao thủ, trong đó có người khai sinh ra Du Long kiếm và Hổ Gầm chưởng, với cả người sáng lập nên Uyên Ương kiếm. Những người này đã thay đổi cục diện mục nát của võ lâm, Thiên hạ luận võ đường cũng thuận theo đó dần nâng cao danh tiếng. Các đại môn phái bắt đầu tranh nhau đưa đệ tử vào Thiên hạ luận võ đường.

Nhưng mà trải qua mấy chục năm huy hoàng, nơi hỗn tạp như Thiên hạ luận võ đường cũng phải đi vào khuôn phép, quy tắc giáo điều ngày càng nhiều, ngưỡng cửa cũng ngày càng cao. Tới thời bây giờ, chỉ có những môn phái đứng đầu trên giang hồ mới được đưa đệ tử vào Thiên hạ luận võ đường. Luận võ đường nay cũng không chỉ là nơi cho các thiếu niên luận võ mà còn là nơi giao thiệp. Những thiếu niên này đều là trưởng tử hay đệ tử ưu tú, trong tương lai sẽ kế thừa đại nghiệp của môn phái.

Một nơi bồi dưỡng mầm non của chính đạo tốt như vậy, Thiên Ninh giáo làm sao có thể bỏ qua? Vốn lúc trước Thiên Ninh giáo giáo chủ Cao Tề Nam dự định phái một thiếu niên trong giáo trà trộn vào Thiên hạ luận võ đường, không ngờ con trai nuôi Cao Tề Nam, Cao Hiên Thần lại xung phong nhận gánh vác trọng trách này.

Thiếu niên mười bốn tuổi Cao Hiên Thần nói thế này: “Ta chính là gậy khuấy thị phi tuyệt mỹ(*)đệ nhất thiên hạ, ngoại trừ ta ra còn ai bằng? Cha, cha để con đi đi, nhất định phải để con đi, con muốn quấy cái Thiên hạ luận võ đường kia tới long trời lở đất mới được.”

(*) Nguyên văn là “Quấy thỉ côn đích mỹ soa”: nghĩa là gây xích mích thị phi, thích làm mưa làm gió, gây xáo xào, là người biến chuyện tốt thành chuyện xấu, tỉ dụ chỉ thị phi nhỏ, rồi biến chuyện đó thành chuyện nát bét hơn.

Cao Tề Nam nói: “Con đi ư? Nhưng con là giáo chủ ma giáo tương lai, đi cùng cái bọn tiểu tử thối cổ hủ kia, nhỡ bị bọn nó hại hư thì phải làm sao.”

Cao Hiên Thần vỗ đùi: “Vậy con càng phải đi rồi! Con muốn xưng vương ở đó, muốn thu thập hết bọn tiểu tử thối kia về dưới trướng mình, trở thành tiểu đệ tiểu muội của con. Toàn bộ đại nghiệp thống nhất thiên hạ đều nằm trong tay con!”

Một phen ăn nói hùng hồn khiến Cao Tề Nam cười ha ha. Thiên Ninh giáo trải qua bao đời giáo chủ đều có một thói xấu lớn, đó là làm việc tùy theo ý thích, bất chấp hậu quả. Cao Tề Nam còn thật sự sử dụng thế lực bên ngoài của Thiên Ninh giáo, cho tiểu giáo chủ tương lai của bọn họ một thân phận giả, thuận lợi đưa vào Thiên hạ bàn luận võ đường.

Cao Hiên Thần ở Thiên hạ luận võ đường một lần này là năm năm. Ở Thiên hạ luận võ đường, mỗi lứa đệ tử có kỳ hạn năm năm. Lúc thấy gần hết kỳ hạn, Cao Hiên Thần thấy mình cũng sung sướng an nhàn đủ, muốn ra ngoài làm chút đại sự, lại đột nhiên gặp bất trắc, bị người khác ‘giết’.

Hắn may mắn không chết, được một người đeo mặt nạ bế ra từ trong biển lửa, sau đó được người của Thiên Ninh giáo tìm thấy, đưa về Xuất Tụ sơn. Hắn bị trọng thương, lại mất một thân nội công, gần như thành một phế nhân rồi. Hắn ở Xuất Tụ sơn dưỡng thương suốt một năm, mà trong một năm này, Cao Tề Nam bởi vết thương cũ tái phát mà qua đời, giao đại vị trong giáo lại cho hắn. Song, sau khi lên làm giáo chủ, Cao Hiên Thần vẫn không thể nào cho qua được chuyện cũ, vẫn còn hứng thú quyết định điều tra rõ chân tướng một năm trước, cũng lựa chọn cách tự thân mạo hiểm.

Cho nên, đây là lí do vì sao lúc này Cao Hiên Thần lại đứng trên Nhạc Hoa sơn.

Ánh mắt của hắn lướt qua từng tầng người, dừng lại ở Kỷ Thanh Trạch. Ngày hôm trước Kỷ Thanh Trạch hình như đang làm việc, cho nên bị một đám người làm vây quanh, rất là uy phong. Nhưng mà ngày hôm nay người của Nam Long đều đến, gia chủ Kỷ Bách Vũ tự mình ra mặt, đứng bên cạnh chính là con trai nhỏ của hắn Kỷ Chính Trường. Cha con bọn họ bị bầy người chen chúc vây quanh, trưởng tử Kỷ Thanh Trạch thì ngược lại, mặt không đổi sắc đứng ở ngoài đoàn người, khá là quạnh quẽ.

Nhưng vào lúc này, chỉ nghe “coong” một tiếng, tiếng chuông to lớn vang vọng cả đỉnh Nhạc Hoa, liên tục thêm hai ba tiếng chuông nối liền. Sau đó, đoàn người hoàn toàn yên tĩnh trở lại.

Giờ ngọ đã đến, đại hội võ lâm chính thức bắt đầu.

Một ông lão mặc áo xanh bay lên đài cao trước tiên. Nếu chỉ nhìn mặt hắn, tóc bạc da mồi, khoảng chừng đã hơn sáu mươi tuổi, nhưng nếu xem vóc người hắn, thì sẽ rất kinh ngạc. Thân thể của hắn thật cường tráng, một mình hắn chừng gấp đôi Cao Hiên Thần, một thân cơ thịt như muốn xé toang quần áo mà ra. Hắn để một bộ râu dài, vừa lên đài vừa dùng cánh tay cực kỳ tráng kiện kia vuốt ve râu dài. Cao Hiên Thần run lên một cái, chỉ lo hắn dùng lực chút sẽ kéo luôn cái đầu nhỏ trên cổ xuống.

Ông lão mặc áo xanh này chính là hổ gầm chưởng Ngư Vạn Tiếu. Ngư Vạn Tiếu là Tây Hổ trong Nam Long Bắc Phượng Đông Hạc Tây Hổ, là người lớn tuổi nhất trong các đại môn chủ gia chủ. Bởi vậy tất cả mọi người đều nể mặt hắn, cho hắn quyền lên tiếng trước.

Ngư Vạn Tiếu hắng giọng một cái, nói: “Hôm nay chư vị anh hùng hào kiệt tụ tập ở đây, cùng nhau thương lượng võ lâm đại sự, chắc chắn mọi người cũng đã nghe thấy việc muốn thương nghị hôm nay. Phạt Ma đại chiến mười lăm năm trước, võ lâm chính đạo chúng ta đồng tâm hiệp lực chinh phạt ma giáo, bao vây ma giáo kiêu ngạo, khiến bọn họ nhiều năm qua như  rùa rụt cổ trốn trong Xuất Tụ sơn không dám lỗ mãng.”

Cao Hiên Thần nặng nề “Hừ” một tiếng. Mười lăm năm trước hắn mới vừa bốn, năm tuổi, trận đại chiến kia chẳng liên quan gì tới hắn. Nhưng hắn cũng không nghe lọt Ngư Vạn Tiếu dát thiếp vàng lên mặt mình như thế. Thiên Ninh giáo bọn họ từ ngày sáng lập giáo đã ở Xuất Tụ sơn tới nay, giờ qua miệng Ngư Vạn Tiếu thành bọn hắn đau khổ mất địa bàn, sau đó không thể không lui đến Xuất Tụ sơn nương tựa. Huống hồ trận chiến mười lăm năm trước Thiên Ninh giáo mặc dù chịu đả kích, nhưng bộ chính đạo bọn họ giành được lợi ích gì ư? Nếu không phải năm đó mấy môn phái lớn uy phong bại vong ở Xuất Tụ sơn, bây giờ làm gì đến phiên Nam Long Bắc Phượng Đông Hạc Tây Hổ?

Người xung quanh quay sang nhìn Cao Hiên Thần, Cao Hiên Thần cũng trả lại họ ánh mắt khiêu khích. Những người kia lại chả hiểu hắn bị gì, lại lờ đi không để ý tới hắn.

Ngư Vạn Tiếu nói tiếp: “Nhưng mà mấy năm gần đây, rất nhiều tàn dư ma giáo tà đồ lại hoạt động trở lại, tàn sát người chính đạo chúng ta, đoạt binh khí, trộm bí kíp của ta! Một năm trước còn sát hại võ sư của Thiên hạ luận võ đường là Tạ Lê với đệ tử Hàn Dục Trừng của chúng ta! Mọi người đều biết, Thiên hạ luận võ đường tập hợp đệ tử của các môn phái, đây chính là hi vọng tương lai của chúng ta. Ma giáo dám to gan tàn sát đệ tử và võ sư luận võ đường, chính là tuyên chiến toàn bộ võ lâm chúng ta! Bởi vậy từ một năm trước, mấy đại gia chủ chúng tôi đã vội sắp xếp kế hoạch, là để hôm nay, tại đại hội võ lâm thỉnh các anh hùng hưởng ứng kế hoạch —— chinh phạt ma giáo, vì đệ tử và võ sư của luận võ đường, vì tất cả người bị ma giáo tàn hại báo thù!!!”

Cao Hiên Thần liên tiếp phát ra vài tiếng xem thường, cũng trách cứ “Nói hưu nói vượn”, nhưng đáng tiếc đều bị tiếng hưởng ứng của người phẫn nộ lấn át. Vì địa vị đặc thù của Thiên hạ luận võ đường, đệ tử trong Thiên hạ luận võ đường không kể đến môn phái, mà đại môn phái nào cũng có đệ tử ở đây. Bởi vậy nếu chỉ nói một đệ tử trong luận võ đường thì sẽ “Coi như trừ mình ra”. Nếu là đệ tử qua năm năm kỳ hạn trở lại môn phái mình xảy ra chuyện gì, ai cũng lười quản. Nhưng lại cố tình xảy ra chuyện với người ở trong luận võ đường nên người người đều coi là đại địch, chỉ lo người bị hại kế tiếp sẽ là đệ tử của mình. Cũng vì vậy vụ án một năm trước cũng dấy lên một phen tinh phong huyết vũ.

Nói thật, đây là chuyện hoang đường nhất mà Cao Hiên Thần nghe được trong suốt mười chín năm qua. Hàn Dục Trừng chính là tên thân phận hắn ngụy trang để lẻn vào Thiên hạ luận võ đường. Lúc trước hắn bị thương về Xuất Tụ sơn an dưỡng, không lâu sau đó đã nghe có người đưa tới lời đồn đại trên giang hồ, nói Hàn Dục Trừng và Tạ Lê  là bị tín đồ ma giáo sát hại. Hắn khi nghe tin tức này hoảng tới ngây người, vì thán phục độ dày da mặt hung thủ, cũng càng thêm xác nhận bọn danh môn chính đạo tất cả đều là ngụy quân tử, vẫn ngu xuẩn đến độ làm người khác giận sôi máu. Có chuyện gì không tìm được kẻ cầm đầu thì đều đổ hết lên đầu ma giáo bọn họ là xong. Bọn họ cũng không thể đi đi giải thích với chính đạo, mà có giải thích cũng không ai nghe. Thiên Ninh giáo có thể đổi tên thành Oan ức giáo thật rồi.

Nếu để cho bọn người tự xưng là danh môn chính phái, chi sĩ hiệp nghĩa này biết, rằng bọn họ đang vì ma giáo giáo chủ bị ‘giết’ mà tìm ma giáo giáo chủ báo thù, hẳn sẽ là chuyện cười lớn nhất thiên hạ!

Ngư Vạn Tiếu nói tiếp: “Nhưng mà e rằng nhiều anh hùng cũng không biết, còn có chuyện khiến mọi người đáng giận hơn! Một tháng trước đại hội võ lâm lần này, ma giáo ác đồ đã bắt đi mấy tân sinh trẻ tuổi của Thiên hạ luận võ đường!!”

Dưới đài nhất thời ồ lên một trận!! Bởi vì chuyện đột nhiên xảy ra, còn rất nhiều người cũng chưa biết, đoàn người sôi trào ngay lập tức, dò hỏi chung quanh xem là đệ tử môn phái nào bị bắt.

Ngư Vạn Tiếu nói đến chỗ đáng giận, chòm râu đều thẳng ra, nước bọt tung toé: “Chư vị anh hùng!!! Ta Ngư mỗ người đại diện…”

Lời hắn vừa nói được phân nửa, đã thấy một nam tử áo đen từ trong đám người phi thân lên đài.

“Lão già, nói đúng rồi đó.” Cao Hiên Thần lạnh nhạt quét mắt xuống dưới đài. “Đúng vậy, chuyện ta làm ta nhận, còn không phải chuyện ta làm thì các người cũng đừng đổ oan bừa cho ta. Chuyện phóng hỏa giết người ai làm, nếu là nam tử hán thì tự mình ra nhận đi.”

Vì mọi người không biết thân phận của Cao Hiên Thần nên trên mặt ai cũng là vẻ ngỡ ngàng.

Ngư Vạn Tiếu đang nói tới chỗ kích động mà bị người khác cắt ngang, trong lòng đầy tức giận. Nhưng người trên giang hồ đều có môt thói quen, dù là ai trước khi tấn công đề phải nghe rõ gia thế, danh tính của đối phương, nghĩ kĩ người này có nên đánh hay không đánh, sau khi đánh sẽ có hậu quả gì. Thói quen rề rà này về lâu sau có thể xem như một thói quen tốt để tránh không ít phiền phức.

Bởi vậy, Ngư Vạn Tiếu chắp tay nó: “Xin thỉnh giáo danh tính của thiếu hiệp đây.”

Cao Hiên Thần thầm nghĩ: Rốt cuộc lúc này cũng tới! Mấy ngày qua hắn động một tí là bị người ta gọi là thiếu hiệp, đại hiệp, anh hùng, tới độ thấy răng cấm ê ê rồi. Lúc này có thể đến lượt hắn thoải mái xưng danh hào, khiến răng cấm bọn chính đạo này chấn động một phen mới được!

Hắn đầy khí phách, hứng khởi cất cao giọng nói: “Cao! Hiên! Thần!”

Toàn đại hội im lặng.

Ngư Vạn Tiếu mờ mịt chốc lát, tiếp tục nói: “Không biết Cao thiếu hiệp vừa mới nói gì?”

Cao Hiên Thần: “…!!!”

Từ trước đã có người nói cho hắn biết, sức ảnh hưởng của Thiên Ninh giáo bây giờ đã không lớn bằng lúc trước, hắn vốn không chịu tin. Nhưng hôm nay hắn – giáo chủ một ma giáo tại đại hội võ lâm, tự báo họ tên, vậy mà còn nghe một tiếng tôn xưng “Cao thiếu hiệp”. Hắn nghĩ khuất nhục hắn chịu đựng cả ngày hôm nay đã nhiều hơn so với hai mươi năm qua cộng lại rồi!

Cao Hiên Thần cũng không biết, hắn kế nhiệm vị trí giáo chủ Thiên Ninh giáo còn không tới một năm, mà lão già Ngư Vạn Tiếu đã cắn răng nghiến lợi cắm kim hình nhân giáo chủ ma giáo mấy chục năm, trong đầu thâm căn cố đế vẫn là tên Cao Tề Nam. Vả lại cũng như ty lễ, Ngư Vạn Tiếu không nghĩ tới chuyện giáo chủ ma giáo dám quang minh chính đại lên đài đại hội võ lâm như thế, thoáng chốc chỉ cảm thấy tên Cao Hiên Thần này có chút quen tai, rồi lại nhanh trí mà loại bỏ khả năng là Thiên Ninh giáo.

Rốt cuộc, dưới đài liên tiếp có người phục hồi tinh thần lại.

“Cao Hiên Thần? Cao Hiên Thần! Là cùng tên sao?”

“Thanh Tuyết kiếm!! Trong tay hắn chính là Thanh Tuyết kiếm!!! Thiên Ninh giáo!!!”

Rốt cuộc Cao Hiên Thần đã được người khác nhận ra, còn chưa kịp vui mừng một phen cho đã, bỗng dưới đài có một bóng trắng nhảy lên, xẹt một tiếng, trường kiếm ra khỏi vỏ, hàn quang nhắm thẳng vào mi tâm hắn!

Kỷ Thanh Trạch xuất thủ trước rồi!
Bình Luận (0)
Comment