Mỗi Ngày Rời Giưởng Đều Nhìn Thấy Giáo Chủ Đang Phá Án

Chương 95

Edit: Phong Lữ

Buổi sáng hôm sau, Cao Hiên Thần với Kỷ Thanh Trạch phờ phạc ra ngoài kiếm ăn.

Dưới chân Linh Vũ sơn toàn là giang hồ nhân sĩ đến xem trò vui, hễ có chuyện gì là tin tức như mọc chân chạy nhanh như ngựa, sáng ra có chuyện gì xảy ra thì mặt trời còn chưa lên tới đỉnh, người trong phạm vi mấy dặm đều biết tin tức rồi.

Hai người mới vừa ngồi vào bàn, Cao Hiên Thần đang muốn bắt chuyện tiểu nhị, đã nghe tên Tạ Lê từ trong miệng khách nhân bên cạnh đang trò chuyện khí thế ngất trời.

“Ôi trời ơi, Tạ Lê im hơi lâu như vậy, cuối cùng cũng sắp hiện thân rồi!”

Cao Hiên Thần và Kỷ Thanh Trạch liếc mắt nhìn nhau, vội vã vểnh tai lên nghe kĩ.

“Này, còn 2 ngày nữa đấy. Các ngươi nói xem Tạ Lê rốt cuộc có bí mật gì muốn công bố đây? Ta đoán… Có phải là giáo chủ của ma giáo là một cô nương?”

“Hừ, là nữ thì có gì đặc biệt. Hay là ma giáo có cấu kết cùng đại nhân vật nào đó của chính đạo chúng ta?”

“Có cấu kết thì cũng không có gì lạ lắm. Nhớ lại Phạt ma đại chiến mười mấy năm đánh thành như vậy, không biết có bao nhiêu người bị ma giáo thu mua làm nội gián đây!”

Cao Hiên Thần và Kỷ Thanh Trạch nghe hồi lâu, mấy người bàn bên bàn về bí mật ma giáo rồi bắt đầu phỏng đoán, có người toàn nói hưu nói vượn, cũng người nói như đã có nghe qua được chút chuyện. Quan trọng nhất là, bọn họ nói trưa hai ngày sau, Tạ Lê sẽ xuất hiện trên Thiên hạ luận võ đường ở Linh Vũ sơn.

Ra khỏi tửu lâu, hai người yên lặng đi một đoạn đường. Kỷ Thanh Trạch bỗng nhiên nói: “Chúng ta vẫn nên trực tiếp lên núi tìm Tạ sư để hỏi cho rõ đi.”

Cao Hiên Thần nói: “Tạ sư e là không ở trên núi đâu.”

Kỷ Thanh Trạch kinh ngạc nhìn hắn: “Không ở trên núi?”

Cao Hiên Thần nói: “Mấy ngày trước, Toái Diệp đao không phải đã mang người tấn công Linh Vũ sơn sao? Bọn họ không đắc thủ đã rời đi. Phong Hoa Thập Nhị lâu kia ta có hiểu một ít, bọn họ một khi đã ra tay, không đắc thủ thì tuyệt đối không thu tay lại. Nghe có vẻ tàn nhẫn. Diệp Vô Dục đã dẫn theo một nhóm người tấn công núi, những người kia chưa chết hết, y sẽ không mang người rời đi được. Mấy ngày nay cũng không nghe nói Phong Hoa Thập Nhị lâu có động tĩnh gì, người Thiên Ninh giáo chúng ta cũng không có động tĩnh gì. Cho nên ta đoán, buổi tối ngày hôm ấy Diệp Vô Dục giữa chừng đã thu tay là có nguyên nhân, có thể y phát hiện Tạ sư không có trên núi. Mục tiêu không có, y sẽ không để cá chết lưới rách.”

Kỷ Thanh Trạch không rõ: “Nhưng ta nhớ ngày ấy ở Vương Gia Bảo, Toái Diệp đao dẫn người xuất hiện, cũng là giữa chừng bỏ về mà?”

“Hôm đó có chuyện gì xảy ra thì ta cũng không rõ. Ta nghĩ là bởi vì lần đó bọn họ nhận nhiệm vụ khá đặc thù, có thể không phải vì giết ai, hoặc là… Bọn họ chợt phát hiện người cần giết cũng là người không thể giết.”

Kỷ Thanh Trạch không rõ hắn đang nói gì.

Cao Hiên Thần vung tay áo một cái, nói: “Nói chung, biết quy củ Phong Hoa Thập Nhị lâu xưa nay đã như vậy là được rồi.”

Kỷ Thanh Trạch không hiểu rõ Phong Hoa Thập Nhị lâu cho lắm, nghe Cao Hiên Thần nói như vậy, y nghĩ về tác phong làm việc của những sát thủ kia, không khỏi có chút sợ hãi. Nhưng Diệp Vô Dục đã từng đã giúp y nên y cảm thấy tâm tình khá phức tạp.

Khi chưa có tiếp xúc, Thiên Ninh giáo cũng thế, Phong Hoa Thập Nhị lâu cũng thế, những người này trong lòng y cũng chỉ có một hình tượng, đó là “Ác”. Kẻ ác dường như không có tim can tỳ phổi thận, vì vậy cũng không có đạo lý sống gì. Nhưng khi y biết những người này cũng là người bình thường, y cũng không phải là thông cảm cho họ làm chuyện ác, y chỉ thay đổi từ phẫn nộ biến thành bi ai —— tại sao giữa người và người nhất định phải tranh chấp, tại sao cũng cùng là người có tim gan tỳ phổi thận lại làm chuyện như vậy? Thói đời không thể thay đổi được sao?

Cao Hiên Thần nói: “Gần Linh Vũ sơn nhất định có người Thiên Ninh giáo của ta. Ta ở đây đợi nhiều ngày như vậy, nếu bọn họ muốn tới gặp ta, sớm đã tới rồi. Nếu không đến, hẳn là không muốn gặp người giáo chủ này, không muốn giải thích với ta cái gọi là bí mật rốt cuộc là cái gì. Thế nên chúng ta nên tự đi tìm Tạ sư, tốt nhất là có thể tìm ra y trước những người khác!”

Nói thì nói như thế, nhưng việc Tạ Lê rốt cuộc đang ẩn thân ở nơi nào thì hắn cũng không biết tìm thế nào. Không dám nói xa, ngay cả trong trăm dặm quanh Linh Vũ sơn  thì nhà dân đã có hơn một nghìn hộ. Gần đây người tới nơi này đặc biệt nhiều. Tạ Lê dễ dàng cải trang, tùy tiện tìm một chỗ trốn một chút, không có manh mối hay tình huống để tìm ra y thì không khác nào mò kim đáy biển.

Kỷ Thanh Trạch suy nghĩ chốc lát, đột nhiên nói: “Tưởng Như Tinh…”

Cao Hiên Thần ngẩn người, không hiểu y bỗng nhiên nhắc tới Tưởng Như Tinh là có ý gì: “Như Tinh làm sao vậy?”

Kỷ Thanh Trạch nói: “Đã mấy ngày nay, nàng và Thẩm Phi Kỳ còn chưa xuất hiện. Như vậy không hợp lý.”

Y vừa nói như thế, Cao Hiên Thần lập tức hiểu ra không hợp lý chỗ nào. Tưởng Như Tinh luôn coi Tạ Lê là đại sự quan trọng nhất, hiện tại Tạ Lê gây ra động tĩnh lớn như vậy, Tưởng Như Tinh hẳn phải phi ngựa chạy tới đây bất kể ngày đêm, nhưng đến bây giờ nàng và Thẩm Phi Kỳ cũng còn chưa xuất hiện, điều này không bình thường.

Kỷ Thanh Trạch nói: “Coi như Tạ sư trốn đi, ta nghĩ y cũng sẽ không trốn một thân một mình đi. Không chừng Tưởng Như Tinh, Thẩm Phi Kỳ đang ở cùng với y.”

Cao Hiên Thần gật gật đầu, cảm thấy rất hợp lý.

Trước khi Tạ Lê giả chết, Tạ Lê vẫn luôn hành động một mình, khi đó y chắc vẫn không có nhiều kẻ thù như vậy. Chuyện y muốn kiểm chứng vẫn chưa kiểm chứng rõ ràng, một mình hành động lại thuận tiện hơn. Nhưng bây giờ, y cũng đã gây ra động tĩnh lớn như vậy, nếu như vẫn một thân một mình thì khó tránh có chút bất cẩn —— lỡ đâu y gặp tình cảnh khốn khó gì, không có ai có thể hỗ trợ một tay, thậm chí ngay cả người hỗ trợ mật báo cũng không có thì y bị giết cũng không ai biết. Vậy y chịu khổ lâu nay để làm gì?

Cao Hiên Thần nói: “Tính theo lộ trình, bọn Như Tinh vốn nên đến từ mấy hôm trước rồi. Nếu như bọn họ đang ở cùng Tạ sư, thế chúng tìm bọn họ trước, từ đó có thể tìm ra Tạ sư!”

Lúc bốn người bọn họ đi cùng nhau, đã có một ít ước định. Nếu gặp lúc mọi người tách nhau ra, thì lưu lại ký hiệu ven đường để dễ tìm ra nhau. Bọn họ còn định ra các ký hiệu khác nhau, có cái tượng trưng cho huống nguy cấp, cần đồng bạn phải lập tức bỏ hết chuyện hiện tại tới viện trợ ngay; có cái tượng trưng là không có nguy hiểm, nếu như đồng bạn đang có khó khăn riêng thì cứ giải quyết khó khăn của mình trước rồi hợp lại sau.

Sau khi có định hướng, Cao Hiên Thần và Kỷ Thanh Trạch để lại ký hiệu của riêng bọn họ ở những nơi đông người, dễ thấy, để nếu như Tưởng Như Tinh và Thẩm Phi Kỳ nhìn thấy ký hiệu sẽ đến tìm bọn họ.

Bọn họ lưu lại ký hiệu thể hiện tình huống nguy cấp.

Tạ Lê là biết thân phận Cao Hiên Thần. Nếu như Tưởng Như Tinh, Thẩm Phi Kỳ thật sự đang ở cùng Tạ Lê, cho dù thấy được tín hiệu, e là Tạ Lê cũng sẽ không để cho hai người bọn họ tới tìm bọn hắn, cho nên đành phải để bọn họ nghĩ đang có chuyện nguy cấp cao mới dễ khiến bọn họ coi trọng. Hơn nữa thời gian đã không còn nhiều, bọn họ nhất định phải tìm ra Tạ Lê trước bọn Diệp Vô Dục, tình huống thực sự rất nguy cấp.

Sau khi để vài ký hiệu cuối cùng ở cửa khách điếm, Cao Hiên Thần và Kỷ Thanh Trạch về nghỉ ngơi. Trước mắt, bọn họ chỉ có thể chờ đợi.

Buổi tối, ánh nến trong phòng đều tối đi.

Cao Hiên Thần tắt đèn, lên giường nằm xuống nghỉ ngơi bên cạnh Kỷ Thanh Trạch.

Không bao lâu, hai người nghe phía bên ngoài có lục đục. Cửa bị đẩy ra một khe nhỏ, ánh sáng mập mờ chiếu vào.

Cao Hiên Thần vươn mình ngồi dậy, cười nói: “Vào đi.”

Nhưng mà động tĩnh ngoài cửa dừng lại một chút, ánh sáng bị dập tắt, có tiếng bước chân dồn dập, người bên ngoài thế mà lại bỏ chạy!

Thẩm Phi Kỳ chạy ra khỏi khách điếm, đang muốn chuyển hướng, bỗng nhiên hắn cảm thấy sau lưng có hơi gió, bờ vai hắn bị đè xuống một chút.

Hắn quay đầu nhìn lại, người đuổi theo là Kỷ Thanh Trạch. Cao Hiên Thần theo sát phía sau, cũng chạy ra từ trong khách điếm.

“Thẩm Phi Kỳ, ngươi chạy làm gì!”

Thẩm Phi Kỳ vốn thiên phú võ học không cao, năm năm ở trên Thiên hạ luận võ đường toàn lẽo đẽo theo các cô nương với đúc kiếm, võ công thì luôn đội sổ chót bét trong đám đệ tử. Thế nên gặp lúc phải đối mặt, hắn thấy dù chạy kiểu gì cũng không thoát, chỉ có thể thở dài.

Trước kia, Cao Hiên Thần và Kỷ Thanh Trạch cũng chỉ suy đoán, bây giờ thấy hắn phản ứng như này, bọn họ càng thêm chắc chắn —— quả nhiên hắn vẫn luôn đi theo Tạ Lê! Hơn nữa Tạ Lê từng bảo hắn đừng tới tìm bọn họ!

Cao Hiên Thần nhìn xung quanh, thấy chỉ có một mình Thẩm Phi Kỳ đến, Tưởng Như Tinh chưa đến cùng. Đoán là Tưởng Như Tinh nghe lời Tạ Lê nói như thánh chỉ, không muốn vi phạm. Còn Thẩm Phi Kỳ lại tương đối nhẹ dạ, sợ bọn họ thật bọn họ thực sự gặp phiền toái gì, cho nên tới xem tình huống một chút.

Hắn đi thẳng vào vấn đề: “Mang chúng ta đi gặp Tạ sư.”

Võ công Thẩm Phi Kỳ mặc dù không tốt, nhưng đầu óc cũng không ngốc, khi hắn nhận ra mình bị Cao Hiên Thần và Kỷ Thanh Trạch gài bẫy, đã đoán được mục đích của bọn họ. Hắn thở dài nói: “Cao huynh, tuy rằng ta với ngươi quen chưa bao lâu, nhưng cũng biết ngươi cũng không xấu, hoặc là người xấu không phải ngươi. Thế nhưng việc này tuyệt đối không thể, coi như ngươi không có ý đồ xấu, nhưng Thiên Ninh giáo các ngươi có nhiều người hại Tạ sư rồi! Dù thế nào ta cũng không thể để Tạ sư vào tình cảnh nguy hiểm.”

Hắn vừa ôn hòa từ chối Cao Hiên Thần, vừa có chút trách móc liếc mắt nhìn Kỷ Thanh Trạch. Giáo chủ ma giáo Cao Hiên Thần gài bẫy hắn thì  hắn không có gì lạ, hắn chỉ là không hiểu tại sao Kỷ Thanh Trạch lại cùng Cao Hiên Thần làm chuyện hồ đồ. Phải biết lúc trước ở trên Thiên hạ luận võ đường, người ghét Ma giáo nhất chính là Kỷ Thanh Trạch.

Cao Hiên Thần thở dài: “Thợ trồng hoa… Ta nhất định phải gặp Tạ sư. Có ta ở đây, không ai có thể làm hại y, xin ngươi hãy tin ta.”

Thẩm Phi Kỳ đã lường trước Cao Hiên Thần sẽ không dễ dàng thoả hiệp như, tiếp tục tranh luận với hắn: “Không phải ta không tin ngươi, ta…” Lời còn chưa nói hết, hắn bỗng nhiên sửng sốt một chốc, sau đó như bị sét đánh!

“Ngươi gọi ta là gì?!”

Cao Hiên Thần bình tĩnh trả lời: “Thợ trồng hoa.”

Thẩm Phi Kỳ bị sốc trợn mắt lên, ánh mắt kia quả thực như muốn đốt lỗ lên mặt Cao Hiên Thần. Hắn trừng Cao Hiên Thần một chốc, rồi nhìn Kỷ Thanh Trạch, cố gắng tìm ra manh mối gì từ trên mặt Kỷ Thanh Trạch, nhưng Kỷ Thanh Trạch lại nhẹ nhàng gật gật đầu, giống như đây là chuyện đương nhiên.

Thẩm Phi Kỳ còn không dám tin mình vừa nghe được cái gì.

Hôm nay hắn gặp lại Cao Hiên Thần và Kỷ Thanh Trạch, Cao Hiên Thần lại đổi giọng nói, đó là giọng hắn dùng khi dùng thân phận Hàn Dục Trừng, cũng là giọng tự nhiên của hắn. Chỉ có điều tâm lý Thẩm Phi Kỳ hôm nay khá loạn, vẫn luôn không chú ý. Mãi đến tận khi nghe ba chữ “Thợ trồng hoa” cực kỳ quen tai từ miệng Cao Hiên Thần mới chú ý.

Cao Hiên Thần đưa tay ra sau tai, cởi mặt nạ trên mặt ra. Sau lớp mặt nạ, là gương mặt thật của hắn, cũng là gương mặt Thẩm Phi Kỳ quen biết. Lúc trước khi hắn vào Thiên hạ luận võ đường mới chỉ có mười ba mười bốn tuổi, còn phải ở chung với một đám thiếu niên choai choai cả ngày sớm chiều suốt năm năm, nếu như phải dùng mặt nạ, giả giọng, giả tính cách để ở chung với người ta, chưa nói tới chuyện lỡ hắn lộ ra kẽ hở bị người ta phát hiện trở thành dê vào hang hổ, cho dù hắn không bị ai phát hiện, cả ngày lẫn đêm phải nguỵ trang riết thì chắc hắn phát điên mất. Bởi vậy suốt năm năm kia, cái gì cũng là thật. Mặt là thật, giọng là thật, tính tình cũng là thật, cả tình cảm với mỗi người cũng là thật.

Bây giờ khi ở riêng với Kỷ Thanh Trạch, hắn sẽ để lộ gương mặt thật của mình. Nhưng khi ở gần Linh Vũ sơn, đâu đâu cũng có người quen, có rất nhiều người biết hắn, “Hàn Dục Trừng” đã chết mà lại xuất hiện, đương nhiên sẽ gây rối loạn, nên hắn phải luôn giữ lớp ngụy trang. Nhưng bây giờ, hắn bỏ hết nguỵ trang trước mặt Thẩm Phi Kỳ.

Thẩm Phi Kỳ hoàn toàn không chuẩn bị tâm lý, một người sống sờ sờ bỗng xé mất một lớp da mặt trước mặt hắn đã đủ khiến hắn sợ thấy mồ rồi. Mà đây là ma giáo giáo chủ, không ngờ lại là bạn tốt ngày xưa của mình, hơn nữa còn đã chết hơn một năm, bản thân mình còn tự tay chạm vào cốt, khóc tang, quỳ trước mộ phần của bạn tốt, Thẩm Phi Kỳ không bị doạ ngất tại chỗ đã là hay lắm rồi.

Cao Hiên Thần nói: “Là ta.” Sau khi nói xong, hắn lẳng lặng chờ Thẩm Phi Kỳ bình phục tâm lý.

Hắn cho là Thẩm Phi Kỳ bị doạ lùi về sau, lại không ngờ rằng, sau khi Thẩm Phi Kỳ chấn kinh một hồi, không lùi mà còn tiến tới.

Thẩm Phi Kỳ trợn mắt, từ từng bước từng bước lại gần Cao Hiên Thần: “Thiếu… Lạp?”

“Là ta.”

“Sao lại thế… Từ lúc nào…”

“Vẫn luôn là ta.”

Thẩm Phi Kỳ bước từng bước từng bước tới gần, đến trước mặt hắn, cẩn thận giơ tay lên sờ mặt của hắn. Thẩm Phi Kỳ muốn thử xem có thể lột thêm gì xuống từ khuôn mặt này nữa không. Thế nhưng đây chuẩn là mặt người hàng thật chính hiệu rồi.

Mắt hắn đọng lệ lưng tròng: “Hàn Dục Trừng? Thiếu Lạp?”

“Ừ.”

“Ngươi không chết?”

“Đúng”

“Thật sự là ngươi ư?.”

“Phải.”

“Ngươi thích ăn gì nhất?”

“Thịt nướng.”

“Ta thích ăn gì nhất?”

“Món nào được nữ đầu bếp xinh đẹp nhất làm là ngươi thích món đó nhất.”

Thẩm Phi Kỳ cười cười, không kìm được nước mắt, lệ lăn xuống mặt.

“Mỗi buổi tối ngươi thích làm gì nhất?”

“Trời không lạnh thì ta kéo các ngươi cùng ra sông bắt cá. Giờ Thân ăn cơm ở nhà ăn xong, giờ Dậu đói bụng. Chúng ta cùng đi ra sông bắt cá, ta phóng tên chuẩn nhất trong đám. Có lần kỉ lục của ta là một mũi tên bắn trúng 7 8 con cá lận. Ngươi còn dạy ta dùng pháo đốt nổ cá, ngươi nổ tốt nhất. Bắt cá xong chúng ta cùng cá nướng ăn khuya, ngươi với ta lần nào cũng nướng thêm hai con, ta mang cho Kỷ Thanh Trạch, ngươi mang cho Tưởng Như Tinh.”

Không chờ Thẩm Phi Kỳ hỏi tiếp, Cao Hiên Thần đã tự kể thêm: “Mỗi khi đến cuối năm, ngươi luôn có mấy môn binh khí thi chưa qua, người khác ai cũng nghỉ hè đi chơi, ngươi lại bị giam ở trong sân luyện công. Ta bèn đổi y phục cho ngươi, khi ngươi luyện mệt rồi ta sẽ đến luyện thay một lát. Võ sư đến tuần tra chỉ nhìn từ xa một cái rồi đi nên luôn bị gạt. Sau đó tới sau tết, ngươi dạy ta làm các loại đồ chơi nhỏ, ngươi kéo tay, cái gì cũng làm được, ngươi làm để đùa cô nương vui, ta làm để trêu Tiểu Đoan Chính.”

“Tưởng Như Tinh nói võ công của ngươi quá kém, ta dạy ngươi một chiêu hiếm thấy rồi lúc luận võ cố ý thua ngươi, làm cho nàng đi theo ngươi hỏi chừng mấy ngày. Khi Thanh Trạch giận dỗi không để ý tới ta, ngươi cùng diễn kịch với ta, kêu la om sòm nói ta bị y chọc tức phát bệnh ở trước mặt y. Kết quả là tối hôm đó y tới nhận lỗi với ta.”

Nói tới đây, cả ba người đều không nhịn cười được.

“Ngươi nói nếu chúng ta có thể luôn học võ ở Thiên hạ luận võ đường,  không thích chỉ có năm năm, muốn cả đời cũng không xa rời nhau thì tốt biết bao. Ta hỏi ngươi nếu như sau này ta thành người rất xấu, xấu hơn cả những gì xấu xa bại hoại nhất mà các ngươi có thể nghĩ, là kẻ thù của toàn bộ võ lâm, lúc đó ngươi sẽ làm thế nào?”

Khi đó Thẩm Phi Kỳ cho là Cao Hiên Thần nói đùa, không chút nghĩ ngợi đã khí khái nói: nếu ngươi trở thành kẻ địch số một của võ lâm số một địch, ta sẽ làm kẻ địch số hai! Ngươi là đại bại hoại, ta chính là tiểu bại hoại! Nhưng mà Cao Hiên Thần lại nghiêm túc hiếm thấy hỏi hắn, nếu quả thật có một ngày như vậy, hắn sẽ làm thế nào? Muốn hắn suy nghĩ thật kỹ rồi trả lời lại.

Thẩm Phi Kỳ chủ động kể tiếp: “Ta nhớ tới ta trả lời thế này. Võ công takhông tốt, trong nhà cũng không có thế lực nào, không có cách nào giúp ngươi đối phó kẻ địch. Nhưng ta cũng không phải thánh mẫu lòng mang thiên hạ gì, không cần biết sau này người trở thành thế nào thì ta với ngươi vẫn là bằng hữu, cả đời làm bằng hữu với ngươi. Cho dù tất cả mọi người trên đời này coi ngươi là địch, ta cũng coi ngươi là bằng hữu. Nếu quả thật có một ngày như vậy…” Nói tới khúc này, Thẩm Phi Kỳ nghẹn ngào không kiềm được nữa. Hắn ngừng một lúc lâu, bình phục tâm tình, run giọng tiếp tục nói: “Ngươi hãy tới tìm ta, nếu ta có một chén canh thì sẽ không thiếu nửa chén dành cho ngươi.”

Lúc ở Thiên hạ luận võ đường, cho dù Cao Hiên Thần suốt ngày đuổi theo Kỷ Thanh Trạch, cho dù Thẩm Phi Kỳ vừa nhìn thấy Tưởng Như Tinh đã tìm không ra nữa, cho dù bọn họ cả ngày xem thường thẩm mỹ của đối phương, nhưng cũng không hề ảnh hưởng tới việc bọn họ vẫn luôn là bằng hữu tốt nhất. Có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, có chuyện xấu cùng làm, có oan ức cùng gánh. Lúc ngươi làm chuyện xấu có ta trông chừng, lúc ta bị phạt có ngươi chia sẻ.

Tình cảm lúc thiếu niên như rễ cây đại thụ, mặc dù đã chôn dưới đất không thấy được, nhưng cả đời vẫn vững vàng chắn chắn, là suốt đời không quên, cả đời vẫn có thể hấp thu chất dinh dưỡng để tồn tại.

Thẩm Phi Kỳ đã tin chắc người trước mặt này chính là bạn thân nhất của hắn. Hắn lau nước mắt, đi lên phía trước, vỗ mạnh Cao Hiên Thần một cái: “Tên khốn này! Ngươi có biết không, ta…”

Cao Hiên Thần biết Thẩm Phi Kỳ nhất định có nhiều lời oán hận. Hắn không lộ mặt một năm, khi trở về rồi còn mai danh ẩn tích giả vờ trước mặt bọn họ. Nếu là Thẩm Phi Kỳ dám làm thế với hắn, hắn không đánh gãy chân Thẩm Phi Kỳ thì hắn không phải là giáo chủ Thiên Ninh giáo!

Nhưng Thẩm Phi Kỳ chưa nói xong một câu đã dừng lại. Hắn lắc lắc đầu, duỗi nắm đấm định đánh Cao Hiên Thần ra, vòng tay ra sau rồi ôm chặt lấy Cao Hiên Thần.

Hắn cũng không muốn nói lời oán trách gì nữa: “Thiếu Lạp, ngươi còn sống là tốt rồi!”
Bình Luận (0)
Comment