Mỗi Ngày Thức Dậy Đều Thấy Đôi Phu Phu Kiểu Mẫu Đòi Chia Tay

Chương 23


Sau khi Tô Du Tranh buông đũa, không khí trở nên tịch mịch lạnh băng. Tiêu Minh được coi là sứ giả thân thiện trong Thiên Huyền Phái, không thể làm ngơ sai phó của chưởng môn liền nhắm mắt đứng dậy, cố gắng khiến không khí hòa hoãn một ít .


Chỉ là, vì có Huyền Việt ở đây toàn bộ cố gắng đều thu hiệu quả quá nhỏ, thậm chí, mắt thấy Tiêu Minh chuyện trò vui vẻ trong đám người, không khí quanh thân Huyền Việt lại càng tỏa ra lạnh lùng.


Cuối cùng, tu giả Ngọc Quỳnh các không nhẫn nại được nữa—— dù sao Ngọc Quỳnh các đã từng gặp chuyện không vui với Huyền Việt, mặc dù chuyện đã qua, vẫn khiến bọn họ có chút chột dạ —— khéo léo tuyên bố kết thúc yến hội, lòng thấy hiện tại không thể đạt được mục đích, chưởng môn Thiên Huyền phái thầm than một tiếng hỏng bét. Đám người còn lại không kịp chờ mâm chén dọn xong, bắt đầu thảo luận đề tài chính .


Tô Du Tranh gần như biến thành linh vật (vật biểu tượng) của Vô Cực môn, Huyền Việt cũng hoàn toàn không có ý tứ tham dự thảo luận, chỉ là so với Tô Du Tranh chủ động mời chào, Huyền Việt giống như bị buộc tới đây giải sầu kiêm việc bảo tiêu hơn. Y chỉ lạnh như băng ngồi xuống bên cạnh, mặc dù không nói một lời, cũng có thể khiến những người khác nơm nớp lo sợ, không dám tranh luận quá mức kịch liệt, cho nên không khí vẫn tương đối "ôn hòa hữu nghị" . 
Có Huyền Việt, Lạc Thủy cung lần này có ưu thế cực lớn. Không ai dám can đảm bỏ qua mặt mũi của Lạc Thủy cung, thậm chí không dám dây dưa này nọ quá nhiều, chỉ sợ vị này đợi quá lâu, sát khí quanh thân tràn đầy rồi mất kiên nhẫn, trực tiếp trở mặt, "một chiêu giết hết".


Dĩ nhiên, so với những các trưởng lão đang thấp thỏm, Tô Du Tranh lại càng khổ bức, mặc dù gã vẫn không thể xác định địch ý này rốt cuộc là từ đâu tới, lại loáng thoáng cảm giác là có liên quan tới Huyền Việt, "Triệu Hàm ".


Tô Du Tranh có thể cảm giác được Huyền Việt đang chú ý đến gã, hoặc là nói, y chú ý lúc gã tiếp xúc với Triệu Hàm. Có lẽ nó ẩn chứa hàm ý, Huyền Việt với Triệu Hàm đã từng có quan hệ thế nào?


Hay là Triệu Hàm cũng không phải chỉ đơn phương tương tư, có lẽ đối với Huyền Việt mà nói Triệu Hàm cũng rất đặc biệt? Mà nếu như những suy đoán này là chính xác, như vậy tất cả đều xong rồi.


Tô Du Tranh không biết nên bày ra biểu tình gì mới phải, mình nên vì cái người si tình kia có đối tượng để ý mà vui mừng, hay mặc niệm vì tìm ra bí ẩn hệ trọng như thế—— Chẳng lẽ, Huyền Việt cùng Tiêu Minh đoạn tuyệt là do Huyền Việt yêu người khác? Mặc dù điểm này không có chút dấu hiệu hợp tình hợp lý nào, nhưng cũng không phải là không có căn cứ. Người khiến Huyền Việt cố chấp như vậy, trừ Tiêu Minh ra, Tô Du Tranh quả thật không thấy y để ý đến ai.


Nếu như vậy... mình đã tìm ra "chân tướng" đó, có thể bị Huyền Việt giết người diệt khẩu hay không?


Chỉ tiếc Triệu Hàm lại không có trực giác bén nhạy như Tô Du Tranh, hoàn toàn không biết mình bị người như thế âm thầm để ý, mà trước khi chưa xác định được suy đoán, Tô Du Tranh cũng không dám tự tiện tiết lộ. Huống chi bên cạnh còn có Huyền Việt nhìn chằm chằm, cứ như sợ gã nói nhiều một câu với Triệu Hàm, thì sẽ "câu" mất tâm tư của đối phương vậy.


Đối với việc này, Tô Du Tranh cảm thấy khá bất mãn. Gã là người nhiệt tình sáng sủa, vui tính hài hước, vô cùng được hoan nghênh, có không ít người thầm tương tư gã, đó cũng không phải là lỗi của gã mà! Điểm mấu chốt là do gã đối nhân xử thế rất tốt đó? Cho dù hoa tâm phong lưu nhưng cũng tuyệt không lạm tình, sao còn phòng gã như đề phòng cướp vậy? Trước đó đối với Tiêu Minh thế này, hôm nay đối với Triệu Hàm thế kia, nếu không phải nhìn Huyền Việt bây giờ đáng thương, Tô Du Tranh thật muốn trở mặt tuyệt giao với y!


Suy nghĩ miên man, ánh mắt của Tô Du Tranh nhìn chăm chăm vào "Triệu Hàm " và Huyền Việt, cố gắng tìm ra đầu mối từ vẻ mặt của hai người. Chỉ tiếc hai người này đến cả giao tiếp bằng mắt cũng không có, khiến Tô Du Tranh gấp đến độ vò đầu bứt tóc, đứng ngồi không yên.


Đối với vẻ mặt khẩn cấp của gã, Tiêu Minh và Huyền Việt tự nhiên cũng chú ý tới. Chỉ tiếc người sau đối với Tô Du Tranh luôn lựa chọn thái độ không nhìn, mà người trước thì cho là gã vẫn chưa từ bỏ ý định tác thành mình với Huyền Việt, càng là lo ngại không kịp e sợ.


May mắn, việc bàn luận liên quan tới quặng mỏ linh thạch cũng không trì hoãn quá lâu, giống dự liệu khi trước của Tiêu Minh, Thiên Huyền phái cũng không đấu tranh quá nhiều thì thuận theo Lạc Thủy cung, không chỉ bởi vì thực lực Lạc Thủy cung cường đại nhất, mà vì họ có gia nghiệp lớn, giá cả trao đổi tương đối hợp lý .


Sau khi quyết định một hồi, chưởng môn Thiên Huyền phái và tất cả trưởng lão rốt cục thả lỏng tâm tình, nụ cười trên mặt cũng chân thành hơn nhiều. Các tông môn khác không chiếm được tiện nghi, dù lòng không cam lòng cũng không dám biểu hiện ra, ngược lại còn cứng ngắt kéo lên nụ cười chúc mừng Lạc Thủy cung đạt được mong muốn.


Mặc dù nhiệm vụ lần này thất bại, nhưng Tô Du Tranh lại không bận tâm chút nào, chỉ lặng lẽ ghé vào bên tai Tiêu Minh ước định thời điểm thám hiểm bí cảnh, rồi theo các khách nhân từ Vô Cực Môn rời khỏi đây.


Sau khi các môn phái còn lại cáo từ, ở lại cuối cùng là người giành được thắng lợi- Lạc Thủy cung.


Trưởng lão Kim Đan- chủ sự chân chính của Lạc Thủy cung cười ha hả tiến hành một cuộc trao đổi hữu nghị với chưởng môn Thiên Huyền phái, phân phối ích lợi của quặng mỏ linh thạch , sau đó chính thức đưa Thiên Huyền phái vào phạm vi che chở của Lạc Thủy cung, trở thành tông môn phụ thuộc.


"Lạc Thủy cung xưa nay hào phóng với các tông môn phụ thuộc, chỉ cần các ngươi có thực lực, có tiềm lực, Lạc Thủy cung sẽ hết lòng bồi dưỡng. Cứ cách năm mươi năm, Lạc Thủy cung sẽ tổ chức một trận tỷ thí cho các tông môn phụ thuộc, thứ hạng càng cao, có thể đạt được càng nhiều trợ giúp. Lần này các ngươi cũng khá kịp thời, không bao lâu nữa là một trận tỷ thí mới, các ngươi cần phải chuẩn bị thật tốt, ứng đối ổn thỏa." Trưởng lão Kim Đan cười ha hả dặn dò, mà chưởng môn vừa nghe có "trợ giúp ", ánh mắt liền sáng lên, luôn miệng đáp ứng.


Thiên Huyền phái khổ cực làm tông môn tự cung tự cấp quá lâu, nhiều loại nguyên liệu xưa nay thiếu thốn, hôm nay có cơ hội như vậy đương nhiên sẽ không bỏ qua. Huống chi chuyện dựa vào thực lực cũng là việc phải làm, trên dưới Thiên Huyền phái mặc dù không am hiểu cạnh tranh đấu đá nhau, nhưng ở phương diện võ lực cũng không kém cạnh, nếu như lần này được hỗ trợ một lượng lớn nguyên liệu, như vậy việc mấy vị trưởng lão Kim Đan đỉnh cấp phá đan thành anh cũng không phải không có khả năng. mà cứ như vậy, có Nguyên Anh chân quân trấn giữ, Thiên Huyền phái sẽ được một bước lên trời, lực lượng có thể tăng một chút.


Mặc dù chưởng môn còn muốn hỏi thăm thêm về nhiều điều liên quan tới tông môn phụ thuộc, nhưng vì trưởng lão Kim Đan cũng không nán lại lâu, do hắn một mực lo lắng phong chủ Huyền Việt của mình không chờ được, dặn dò nhắn nhủ một hồi rồi cáo từ rời đi.


Tiêu Minh cùng các trưởng lão Kim Đan khoanh tay đứng ở một bên, lễ độ cung kính tiễn mọi người ở Lạc Thủy cung rời đi. Hắn cúi thấp đầu , chỉ thấy một vạt áo tuyết trắng xẹt qua tầm mắt mình, không dừng lại.


Nhẹ nhàng thở dài, lúc ngẩng đầu lên lần nữa đã không còn bóng hình của Huyền Việt, Tiêu Minh phấn chấn tinh thần, sau đó rất nhanh nở nụ cười, ăn mừng với mọi người xung quanh.


—— Mà sau khi rời khỏi cửa Thiên Huyền phái, Huyền Việt đột nhiên ngừng phi kiếm, chậm rãi quay đầu.


"Phong chủ ? " Trưởng lão Kim Đan chủ sự vội vàng đến gần, trong giọng nói mang theo một tia khẩn trương, " Có chuyện gì không ổn sao? "


"... Không có gì." Huyền Việt rũ mắt, che đi nỗi thất vọng thoáng qua, khẽ lắc đầu.


 "Không có gì? Đúng là không có gì thật, chẳng qua là thất vọng vì người khác không đuổi theo, ta đoán có đúng không?" Tiếng cười đùa cợt vang lên ngay sau đó, lời còn chưa dứt, một thân ảnh màu xanh liền xuất hiện ở cách đó không xa. Ống tay áo bay phấp phới trong gió, thoải mái tùy ý, trong tròng mắt phượng dài của Tô Du Tranh tràn đầy chế nhạo và cười đùa.


Huyền Việt thản nhiên nhìn gã một cái, sau đó thúc giục phi kiếm, lướt qua Tô Du Tranh. Đã chứng kiến điều này không ít lần Tô Du Tranh cũng bỏ qua không trách, nở nụ cười lên tiếng chào hỏi mọi người rồi đuổi theo Huyền Việt: "Ta đặc biệt chờ ở chỗ này, vậy mà ngay cả câu thăm hỏi cũng không có, quả là vô lễ —— vô tình như thế, không trách được người khác cho dù thích cũng không dám đến gần , chỉ có thể nhìn xa xa."


Đối với lời của Tô Du Tranh, Huyền Việt bịt tai không nghe thấy, mà Tô Du Tranh cũng không nổi giận, lời trong miệng liên tục tuôn ra : " Trên đời thiếu gì hoa thơm cỏ lạ, , Tiêu Minh nếu đã buông tha ngươi, ngươi cần gì phải nhớ mãi không quên hắn? Coi như bây giờ không quên được, vậy thì tìm một vị đạo lữ mới, dời lực chú ý đến người khác, dần dần cũng có thể quên —— ta nhớ đã có không ít người bày tỏ tình cảm với ngươi, ngươi trúng ý người nào không? Mà nếu không có , có hay không cần ta vì ngươi giới thiệu mấy vị? "


Cho dù không muốn nghe, nhưng lời của Tô Du Tranh lại giống như là con ruồi "vo ve vo ve" bay thẳng vào đầu, khiến cho vẻ mặt Huyền Việt càng lạnh như băng. Y vốn phiền muộn trong lòng, hôm nay càng nóng nảy khó nhịn, dứt khoát cũng không để ý đến những người còn lại của Lạc Thủy cung, thúc giục chân nguyên bỏ lại Tô Du Tranh sau lưng.


Dù sao chênh lệch tu vi với Huyền Việt bây giờ quá lớn, dù cho Tô Du Tranh cố gắng đuổi theo đến mấy, cũng không khỏi không trơ mắt nhìn Huyền Việt cách mình càng ngày càng xa.


Mắt thấy thân ảnh của Huyền Việt sắp biến mất , Tô Du Tranh cũng không kịp nhiều lời , vội vàng hô to một tiếng : "Triệu Hàm có ý với ngươi, chuyện này ngươi có biết không? ! "


Trong nháy mắt, gã liền thấy thân ảnh tuyết trắng cứng đờ tại chỗ.


Tô Du Tranh lộ ra nụ cười đầy thâm ý, lúc này cũng không vội vã đuổi theo, mà giảm tốc độ chậm lại, tính sẵn trong lòng —— dù sao, cử chỉ của Huyền Việt đã nói lên hết thảy.


Cũng không phải là Tô Du Tranh bán bạn, trực tiếp tiết lộ tâm tư của bằng hữu tốt Triệu Hàm, mà vì gã quá hiểu Huyền Việt.


Nếu như hai chữ "Triệu Hàm " không có chút ý nghĩa nào với Huyền Việt, như vậy y sẽ không có nửa điểm phản ứng, nếu chỉ là người qua đường, dù có gặp lại Triệu Hàm lần nữa, cũng không thể nhớ được hắn.


Cho nên, nếu như Huyền Việt không có ý với Triệu Hàm, thì câu nói kia của gã sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng gì với Huyền Việt, mà nếu tình huống ngược lại, thì có thể thử dò xét chân tâm Huyền Việt, khiến y không thể trốn tránh.


Cho đến khi Tô Du Tranh đủng đỉnh tiến tới bên người Huyền Việt, đối phương vẫn duy trì tư thế cứng đờ, không có ý tứ quay đầu lại, thế nhưng Tô Du Tranh lại có thể cảm nhận được khúc mắc của đối phương từ khuôn mặt lạnh như băng kia.


—— Có khúc mắc gì đây? Không phải là yêu người khác sao? Tô Du Tranh tương đối tha thứ bằng hữu của mình, cho nên không cho điều này có gì không đúng, ngược lại thì bận tâm y có ý mà không dám thừa nhận, khiến gã vô cùng sốt ruột.


 "Chuyện liên quan tới Triệu Hàm, ngươi muốn biết không? " Tô Du Tranh hơi nheo mắt lại, khóe miệng hấp dẫn cong lên.


 "... Không. " Huyền Việt rũ mắt, nhẹ nhàng nói ra một chữ, tạo thành một tiếng nặng nề .


"Khẩu thị tâm phi. " Tô Du Tranh phán một câu, lập tức bị ánh mắt lạnh như băng của Huyền Việt trừng một cái .


"Không, hắn và ta không liên quan gì cả. " Huyền Việt nhắc lại, giọng nói kiên quyết, nhưng phi kiếm vẫn dừng tại chỗ, không có chút dấu hiệu di chuyển.


Tô Du Tranh vô cùng hứng thú nhìn bộ dạng bán sống bán chết của bạn tốt, tâm tình bay đến chân trời —— việc này đã đủ khiến cho tâm tình của gã vui vẻ cả một năm!


Bất quá, cho dù nhìn có chút hả hê, Tô Du Tranh cũng không có ý định tiếp tục trêu đùa đối phương. Gã hơi nghiêng đầu, nhíu mày : " Chà? Vậy nếu như ta nói hắn thích ngươi, điều này cũng không liên quan chút nào sao ? "


Huyền Việt : "... ... ! ! ! ! !"


= Hết chương 23 =

Bình Luận (0)
Comment