Mỗi Ngày Thức Dậy Đều Thấy Đôi Phu Phu Kiểu Mẫu Đòi Chia Tay

Chương 60

mething Cool.


Beta: Sứt.


Support: Fuko.


==========================


Mặc dù không biết Hồ chân quân định nhặt xác em trai trước, hay trực tiếp đến Ngự Thú môn báo thù rửa hận, nhưng hòa thượng chạy được chứ miếu không chạy được, Tiêu Minh và Huyền Việt chỉ cần ở phụ cận Ngự Thú môn há miệng chờ sung là được. 


Ngự Thú môn và Tuyền Cơ môn cách nhau cũng không gần, nhưng rất hiển nhiên, sau khi hay tin em mình đã chết, Hồ chân quân điên lên, chưa chờ bao lâu, bọn họ đã nhìn thấy thân ảnh hung hăng, tức giận ngập trời của hắn.


Huyền Việt nhìn Tiêu Minh thật sâu rồi không nói một lời ẩn kín thân mình đi, Tiêu Minh cũng đổi lại tướng mạo " Triệu Hàm ", cười tủm tỉm hiện thân trước mặt Hồ Chân Quân. 


Thấy Triệu Hàm, Hồ chân quân ban đầu rất sửng sốt, dường như không biết rõ tình huống, lại nhớ đến một kiếm của Huyền Việt ở Thiên Huyền Phái, dù là kẻ thù chạm mặt cũng không khỏi phải kiềm chế, giọng nói lạnh như băng, hắn cao ngạo vuốt cằm : "Triệu đạo hữu" 


Giờ không phải lúc gây chuyện với " Triệu Hàm", em trai mình quan trọng hơn. 


Hồ chân quân tuy đã có ý nhân nhượng, chỉ tiếc Tiêu Minh lại không như vậy, hắn khẽ mỉm cười, ngăn Hồ chân quân lại: "Chân quân xin dừng bước, ta ở đây chờ ngươi đã lâu. " 


Hồ chân quân khẽ chau mày, ngay sau đó chợt trợn to hai mắt : "Chẳng lẽ... là ngươi?!" 


Hồ chân quân không phải kẻ ngốc, ngược lại, hắn cực kỳ thông minh, mưu kế rất nham nhiểu, đầu óc hắn xoay chuyển rất nhanh, chỉ là từ trước tới giờ chỉ có hắn mưu mô tính toán người ngoài, Tiêu Minh là người duy nhất có thể chơi xỏ hắn, hại liên lụy đến cả tông môn của mình. 


Hắn biết mình và " Triệu Hàm " là thù chứ không phải bạn, trừ phi cố ý, nếu không khả năng vô tình gặp nhau giữa hai người gần như là không có. Hơn nữa tên "Triệu Hàm " thâm hiểm xảo trá đã từng làm hắn chịu nhiều đau khổ, Hồ chân quân hiểu cái chết của em trai không phải ngoài ý muốn, mà là được bày ra tỉ mỉ, làm mồi nhử hắn mắc câu. 


"Ngươi —— ngươi —— thằng nhãi ranh —— ngươi dám.....!" Hồ chân quân giận đến dựng tóc gáy, người em từ trước đến nay hắn rất mực thương yêu giờ vì hắn mà chết, điều này còn khó chấp nhận hơn việc vô tình bị kẻ thù lấy mạng... Chỉ vì được hắn yêu thương mà cuối cùng Hồ Đức Anh bị người ta giết chết. 


Hồ chân quân bị phẫn nộ làm mờ đầu óc, chẳng thèm để ý đến việc tên "Triệu Hàm" kia tu vi thấp hơn mình một đại cảnh giới mà dám can đảm một thân một mình đối diện kẻ thù, hắn giơ pháp khí kim đao của mình lên bổ ngang xuống rồi bắn đi, Tiêu Minh cũng không biết đã bày trận mai phục gì, ngược lại trầm tĩnh động thân tiến lên đón.


Tu giả Nguyên Anh đối với tông môn nào cũng đều được quý trọng ngang nhau, cơ hội có thể trực tiếp dùng toàn lực đánh chết Nguyên Anh chân quân mà không để lại hậu hoạn gì chỉ có thể gặp mà không thể cầu, hơn nữa mục đích của Tiêu Minh lần này không chỉ là giết người, mà còn là rèn luyện bản thân từ thực chiến.


Hồ chân quân lên Nguyên Anh cũng khá lâu, tuy chỉ là sơ cấp nhưng đối với kẻ vừa mới lên đỉnh cấp Kim Đan như Tiêu Minh thì còn xa mới sánh bằng. Mặc dù sớm đã có chuẩn bị, nhưng vừa đối mặt, Tiêu Minh vẫn cầm cự không nổi liên tiếp bại lui, nhiêu đó đủ để thấy được sự chênh lệch giữa Nguyên Anh và Kim Đan.


Hồ chân quân liên tục phóng ra sát chiêu nhưng liên tiếp thất bại, hận không thể lập tức chém chết Tiêu Minh. Nếu có gì bất trắc, vào thời khắc quan trọng nhất Tiêu Minh đều có thể bất ngờ chạy trốn, dù có bị trọng thương cũng không trí mệnh... —— Đặc biệt sự "bất ngờ" này xảy ra một lần, một lần, lại thêm một lần, Hồ chân quân dù có bị lửa giận làm mờ đầu óc cũng phát hiện ra chỗ bất thường.


Về lý mà nói, Hồ chân quân nếu muốn giết Tiêu Minh thì cũng lắm cũng chỉ cần giở vài ba công phu, bất luận đối phương có giảo hoạt thế nào thì Kim Đan vẫn là Kim Đan, đối đầu với Nguyên Anh cũng chỉ như kiến càng bám cây. Tu giả leo được đến cảnh giới Nguyên Anh chắc chắc không phải kẻ ngu dốt, Hồ chân quân nhanh chóng bình tĩnh lại, sau lưng lập tức đầy mô hôi lạnh —— cho dù hiện nay nhìn bề ngoài hắn hoàn toàn chiếm thế thượng phong.


Giao tình giữa Triệu Hàm và Huyền Việt vô cùng sâu đậm, lẽ nào Huyền Việt lại không rời Lạc Thủy cung đến tương trợ. Hôm nay Tiêu Minh cả gan dám đến tìm hắn gây thù kết oán, chắc chắn Huyền Việt là kẻ đứng sau chống lưng.


Tỉ mỉ suy sét đống sát chiêu thất bại của mình, Hồ chân quân càng nghĩ càng kinh hãi, có thể không một dấu vết hóa giải sát chiêu của hắn, chín mười phần là do tôn giả Huyền Việt kia. Mà với tu vi Hóa Thần của mình, Huyền Việt ẩn náu không bị hắn phát hiện là chuyện dễ dàng. 


Hồ chân quân thấy mình giống như một con thú bị nhốt, rõ ràng có thể bị giết chết một cách dễ dàng, vậy mà cuối cùng lại bị mẫu thú biến thành công cụ huấn luyện ấu thú, không những không thoát khỏi cái chết mà phải còn lấy thân mình ra cống hiến cho cừu nhân rèn luyện.


Không thể được, hắn đâu thể nào cam tâm tình nguyện ngồi yên chờ chết như vậy? Báo thù cho em là chuyện quan trọng, nhưng tính mạng mình rốt cục vẫn quan trọng hơn. Đầu óc Hồ chân quân tỉnh táo lại, ý nghĩ đầu tiên của hắn chính là chạy trốn, chỉ là đã rơi vào cục, thì không thể rút lui.


Mỗi lần hắn muốn chạy ra, sẽ có một đạo kiếm khí ép hắn trở về, hơn nữa Tiêu Minh cũng truy đánh tới cùng, Hồ chân quân lập tức rơi vào thế hạ phong, trên người lại có thêm vài vết thương, máu me be bét.


Dù tả xung hữu đột nhưng rốt cuộc chỉ làm mình bị thương, Hồ chân quân trong lòng lạnh như băng, vô cùng bi thương. 


Huyền Việt chính là kiếm tu Hóa Thần, một Nguyên Anh sơ kì như hắn đâu thể chống cự? Hồ chân quân rốt cục dừng lại xoay người nhìn Tiêu Minh, ánh mắt đỏ ngầu như bị ma nhập.


Giờ cũng không còn hi vọng chạy trốn gì nữa, vậy đành cá chết lưới rách! Cho dù đánh không lại Huyền Việt, dù phải bỏ mạng tại đây, thân vẫn đạo tiêu, hắn cũng phải kéo "Triệu Hàm" chết theo! 


Khí thế quanh thân Hồ chân quân chợt tăng vọt, ánh mắt điên cuồng của hắn làm Tiêu Minh căng thẳng, hắn biết lúc nãy chẳng qua chỉ là chút khai vị, vở kịch giờ đây mới bước vào nội dung chính. 


Không dám lưu tay, Tiêu Minh lập tức lấy toàn bộ pháp khí mình tế luyện ra, mở trận địa sẵn sàng đón địch. Dù bị một tên Nguyên Anh dùng sức uy hiếp đến nỗi cả bắp thịt lẫn xương cốt đều nhói đau, Tiêu Minh vẫn vô cùng bình tĩnh, hoàn toàn không có chút sợ hãi lo âu. 


Lấy tu vi Kim Đan chọi với một tên Nguyên Anh đang rơi vào trạng thái điên cuồng chẳng khác gì đi tìm chỗ chết, cho dù ai thấy cảnh này cũng sẽ cho rằng người nổi điên trước là Tiêu Minh. Mỗi phút mỗi giây trôi qua hai người đều vờn nhau trên bờ vực của cái chết, tựa như tiến sai một bước sẽ bỏ mạng nơi vực sâu, mãi mãi không thể nào phục dậy được. Thần kinh Tiêu Minh căng thẳng đến cực độ, ban đầu hắn còn có thời gian suy tính hành động của mình, nhưng theo đà phản công càng ngày càng thâm hiểm của kẻ thù, rốt cục hắn chỉ có thể nhờ vào trực giác và bản năng của mình mà ứng đối. 


Quanh thân Tiêu Minh có Chu Thiên Phá Vân kiếm bay lượn, trong tay nắm song nguyệt hoàn, đỉnh đầu là kính Hàm Quang, vòng lục lạc nhẹ nhàng đung đưa, từ trên xuống dưới bao phủ toàn bộ chiến trường. Tiêu Minh cảm giác mình như đang tiến vào một thế giới thần diệu, không chút sợ hãi, hết sức kiềm chế vừa tiến vừa lui, nhất cử nhất động dù là phòng ngự hay tiến công cũng đều uyển chuyển, phảng phất như nước chảy mây trôi, hoàn toàn không cần suy tính mà vẫn đạt được hiệu quả cao nhất. Thân thể và pháp khí vốn độc lập với nhau dường như hòa làm một, nhập thành một thể.


Tiêu Minh biết đây có lẽ chính là giác ngộ, là kỳ ngộ mà mọi tu giả theo đuổi, nhưng chỉ có rất ít người thật sự đạt được. Lần này có thể giác ngộ được như vậy, thứ nhất là do Hồ chân quân điên cuồng, bức bách Tiêu Minh đến cực hạn, thứ hai là nhờ Huyền Việt vẫn luôn đứng sau lưng bảo vệ Tiêu Minh, nếu không có y, tâm cảnh của Tiêu Minh không thể nào vững vàng lặng yên như vậy, muốn sống còn khó, nói gì đến việc dư thừa tâm tư mà giác ngộ ? 


Việc giác ngộ lần này chính là Huyền Việt tặng cho Tiêu Minh, lần đầu tiên Tiêu Minh thực sự cảm nhận được việc hoàn toàn tin tưởng, ỷ lại người khác là như thế nào, dường như chỉ cần có Huyền Việt ở bên cạnh, là hắn không còn lo lắng gì nữa, không còn sợ hãi gì nữa, cho dù nhiều lần bị lưỡi hái tử thần lướt qua, hắn cũng không chịu khuất phục. 


Ngay bản thân Tiêu Minh cũng không ngờ rằng mình lại tín nhiệm Huyền Việt đến mức đó, hắn hoàn toàn không chút do dự bận tâm mà giao phó toàn bộ tính mạng mình vào tay đối phương, chỉ cần đối phương sơ sót một chút thôi, hài cốt hắn sẽ không còn. 


Đã từng người nói với Tiêu Minh rồi một ngày hắn sẽ tin tưởng Huyền Việt như vậy, Tiêu Minh khi ấy dù thế nào cũng sẽ không tin, nhưng trên thực tế điều đó đã trở thành sự thật... Rõ rằng trước đây giữa hai người đã có phản bội và thù hận, thậm chí có dạo còn không chết không thôi... vậy mà...


Tiến vào giác ngộ, Tiêu Minh không còn bị Hồ chân quân uy hiếp nữa, cho dù vô cùng nguy hiểm, hắn vẫn tìm được nhịp điệu của mình, thậm chí còn có phần ngang cơ với Hồ chân quân.


Hồ chân quân phát hiện ra sự thay đổi của Tiêu Minh, kẻ thù có thể ngang nhiên tiến vào giác ngộ, làm sao hắn có thể nhẫn nại khoanh tay đứng nhìn? Hồ chân quân không biết sau khi giác ngộ Tiêu Minh còn có thể đạt trình độ thế nào, tất cả tu sĩ may mắn tiến được vào giác ngộ không có mặt nào là không tiến bộ vượt bậc. Chết ở dưới tay Huyền Việt, Hồ chân quân còn có thể nói mình tài nghệ không bằng người, nhưng hắn nghìn lần vạn lần không thể bỏ mạng dưới tay một tên tiểu bối Kim Đan.


Hồ chân quân oán hận cắn chặt răng, khí thế quanh thân lại một lần nữa tăng vọt. Linh khí trong cơ thể hắn dữ dằn đâm ngang chém ngược, cắn nát kinh mạch, xuất ra toàn bộ linh lực vốn đã dung nhập vào trong máu thịt. 


Kinh khí bạo ngược, liều lĩnh như vậy Tiêu Minh đương nhiên cảm nhận được, sắc mặt hơi biến đổi, hắn nhanh chóng thoát khỏi cảnh giới giác ngộ để tự bảo vệ mình, rút về phía sau, chỉ tiếc đã chậm hơn một bước. 


Lực lượng khi Nguyên Anh tự bạo đến tu giả Hóa Thần cũng không thể xem thường, huống chi Tiêu Minh chỉ là một Kim Đan? Hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị trọng thương, lại bất ngờ thấy cánh tay mình bị kéo mạnh ra, sau đó thì bị một hơi thở lạnh lùng ghim chặt vào lòng. 


Cả cơ thể bị một lực đạo cực lớn giam cầm, không thể động đậy, Tiêu Minh chỉ có thể dùng hết sức phóng linh lực, bảo vệ phần lưng Huyền Việt đang che cho hắn, cho dù vào lúc này, đối với Huyền Việt mà nói bảo vệ hay không cũng chỉ như đem muối bỏ biển. 


Tựa vào lồng ngực Huyền Việt, lắng nghe nhịp tim ổn định của đối phương, Tiêu Minh hơi chợp mắt, một giây tiếp theo, hắn bỗng cảm thấy trước mắt tối sầm, bên tai vù vù nghe không rõ. Cho dù đã có Huyền Việt che chắn, không trực tiếp chống lại sức mạnh của Nguyên Anh tự bạo, dư âm của nó cũng đủ khiến bụng dạ Tiêu Minh không ngừng sôi trào, phun ra mấy ngụm máu tươi. 


Khác với vẻ chật vật của Tiêu Minh, Huyền Việt ngay cả hơi thở cũng không hề rối loạn, y đã chuẩn bị sẵn ngay từ khi phát hiện Hồ chân quân tự bạo, lại thêm thân là kiếm tu, cơ thể cực kỳ cường tráng, dù bị thương cũng chỉ có phần thịt lưng. Thậm chí sau khi tên Nguyên Anh tự bạo, y còn có lòng xoay người vung kiếm, thừa dịp cơ thể Nguyên Anh kia vì tự mà bạo tróc ra làm một nhát xuyên thẳng qua tim.


Thi thể Nguyên Anh dưới mũi kiếm của Huyền Việt tan thành từng mảnh. Từng là một đấng Nguyên Anh đại năng, thấy hắn ngã xuống như vậy cũng thật khiến người ta nuối tiếc, có điều hai con người ở đây lại mải vui mừng chẳng thèm chú ý đến.


"Thương thế của ngươi sao rồi? " Tiêu Minh đưa tay nắm lấy cánh tay của Huyền Việt, nhìn chăm chú vào vệt máu đỏ chói mắt trên mảnh áo trắng như tuyết ở phần lưng, khóe mắt đỏ hoe.


Huyền Việt đang thu kiếm cũng thoáng dừng lại, mắt chớp chớp, khuôn mặt vốn đang không có gì khác thường chợt tái nhợt đi lộ ra mấy phần yếu ớt: "Đừng lo." 


"Làm sao mà không lo được." Tiêu Minh cáu kỉnh quát lên, trong lòng hối tiếc không thôi. Là hắn quá mức khinh thường, cũng quá mức tin tưởng vào năng lực của Huyền Việt, không ngờ rằng con thỏ nóng nảy có thể quay lại cắn người, không sớm đề phòng thủ đoạn tự bạo dồn nhau vào chỗ chết, hại Huyền Việt vì vậy mà bị thương. 


——  Quả nhiên, dù là người thế nào, một khi hoàn toàn đặt niềm tin vào kẻ khác cũng sẽ không tự chủ mà hạ thấp phòng bị, quên đi việc đề phòng chặt chẽ. 


Đây tuyệt đối không phải chuyện tốt. 


Ánh mắt Tiêu Minh có chút ảm đạm, mâu quang lạnh lẽo khiến Huyền Việt không khỏi lo lắng. Chẳng qua là sơ cấp Nguyên Anh tự bạo, dù Huyền Việt không chuẩn bị trước cũng sẽ không bị thương quá mức nghiêm trọng. Thế nhưng Tiêu Minh vì lo lắng cho Huyền Việt nên rối lòng, thứ hai cảnh giới của hắn cũng chỉ tới Kim Đan nên không biết uy lực chân chính của tu giả Hóa Thần, vì vậy mới tạm thời bị bộ dạng của Huyền Việt lừa gạt. 


Huyền Việt vốn không định giả vờ kiệt sức, nhưng vì ánh mắt lo âu hốt hoảng kia của Tiêu Minh làm đầu óc y nóng lên, vô sự tự thông. Nếu là người khác, xem chừng đã bị cảnh tượng anh hùng xả thân cứu mỹ nhân vừa rồi cảm động, không quan tâm gì nữa mà nhào vào lòng đối phương. Chỉ tiếc đối với Tiêu Minh mà nói, hắn không chỉ có cảm động, mà còn rơi vào cơn khủng hoảng. 


Huyền Việt cùng Tiêu Minh dù sao chung sống đã lâu, vừa nhìn thấy sắc mặt liền biết hắn đang nghĩ gì, y thầm mắng mình nhất thời xúc động, ngộ nhỡ Tiêu Minh vì vậy mà đau lòng hối hận, ngộ nhỡ sau này hắn gặp phiền phức gì lại chỉ tự mình giải quyết mà không mang y theo cùng thì biết làm thế nào đây!


"Thật sự không sao mà." Huyền Việt đặt bàn tay mình lên cánh tay Tiêu Minh, nhẹ nhàng an ủi, "Chỉ là trầy xước da thịt thôi, nếu không tin, ta có thể cởi y phục cho ngươi kiểm tra." 


Tiêu Minh : "... ... ..." 


Trầm mặc một lúc, khoé miệng Tiêu Minh nhếch lên, "Không, cởi y phục thì không cần", vừa nói, hắn vừa lật tay chế trụ mạch môn của Huyền Việt, đưa vào một luồng linh khí, lượn một vòng trong kinh mạch, xác định không có tai họa ngầm gì mới hơi nhẹ nhõm, ngẩng đầu quan sát khuôn mặt Huyền Việt đang tái đi mấy phần.


Mặt Huyền Việt cứng lại, vội vàng giữ lấy tay Tiêu Minh : "...Mặt ta trắng bệch là vì thiếu máu một chút thôi." 


Tiêu Minh : "... Ha ha. " 


Sau khi tỉnh táo lại, Tiêu Minh tự nhiên hiểu tên Huyền Việt này rốt cuộc đã làm "chuyện tốt" gì, hắn lập tức rút tay ra, lạnh lùng cười: "Ta không ngờ người như ngươi cũng có ngày làm trò như vậy."


Huyền Việt mấp máy môi: "Chẳng qua ta... chỉ muốn được ngươi quan tâm nhiều hơn một chút." 


Tiêu Minh nghẹn họng, lại bị y trực kích lui về sau một bước, không thể tiếp tục tính toán chuyện đối phương diễn trò, chột dạ thoái chí phất tay áo quay đi. 


Huyền Việt cũng nhíu mày tự động theo sát đối phương. 


Bên này Huyền Việt hối hận âm mưu vụng về của mình, đằng kia Tiêu Minh tâm tư lại rối loạn như ma. Rõ ràng đã sớm quyết định lấy thân phận bằng hữu chung sống cùng Huyền Việt, nhưng càng tiếp xúc, hắn lại càng không thể khống chế tâm tình, nợ Huyền Việt cũng càng ngày càng nhiều. 


Tiêu Minh khi đối diện với Huyền Việt không lúc nào không lẽ thẳng khí hùng, nhưng chỉ cần Huyền Việt kiên trì một chút, hắn liền theo bản năng mà thối lui, chỉ sợ làm đối phương thấy không vui. Nếu như Huyền Việt muốn làm hại Tiêu Minh thì thôi, chỉ là lần nào Huyền Việt cũng kiên trì, còn mang theo thiện ý và tình nghĩa. Tiêu Minh không thể toàn tâm toàn ý như đối phương, hắn cũng chẳng biết suy xét mà tránh xa người ta ngàn dặm, chỉ khi nào mở lòng tiếp nhận, bằng không quan hệ giữa hắn và Huyền Việt mãi mãi chỉ là tình bằng hữu, không hơn không kém. 


Tiêu Minh nghiêng đầu nhìn về phía Huyền Việt đang đi sau, tiến lên cùng hắn với ánh mắt thấp thỏm hi vọng, lập tức càng phiền muộn không dứt, hắn giống như dự liệu được mình sẽ bị đối phương từng bước một bức bách, tương lai không thể trốn thoát.


Chẳng lẽ mình thật sự muốn cùng Huyền Việt tái làm đạo lữ ? Liệu hắn có thể giống như Huyền Việt toàn tâm toàn ý, không có bất kỳ toan tính gì? Ngộ nhỡ không làm được như vậy, liệu loại tình cảm không ngang hàng này có thể tồn tại lâu dài được hay không, hay cũng sẽ tan vỡ mà chịu đựng tổn thương lần thứ hai? 


Tiêu Minh không tín nhiệm thứ gọi là "tình yêu" này, tình yêu dù khắc sâu đến mấy cũng sẽ bị thời gian phai mờ, mà một khi tình cảm mãnh liệt biến mất, mâu thuẫn vốn bị sao lãng sẽ lộ ra, khiến cho người ta không cách nào chịu đựng được. Bao nhiêu cặp tình nhân cũng đã yêu nhau sâu đậm để rồi cuối cùng chia ly đó thôi. 


Tình yêu khiến hai người gắn kết quá mức chặt chẽ, vì vậy một chút ma sát cũng sẽ tạo thành tổn thương, không bằng khoảng cách giữa bằng hữu còn có thể làm người ta an tâm. 
Tiêu Minh dù trong lòng rối bời nhưng chân lại chẳng chút do dự, thoáng chốc liền dẫn Huyền Việt tới địa điểm chữa thương bí mật mà hắn đã sớm

Bình Luận (0)
Comment