Mỗi Ngày Thức Dậy Đều Thấy Đôi Phu Phu Kiểu Mẫu Đòi Chia Tay

Chương 68

Khi Yêu tộc dùng toàn lực liên tục đánh thẳng vào kết giới đang ngày một yếu dần, ba giới: Tu Chân giới, Ma giới và Phàm giới chính thức liên kết với nhau, bày ra thế trận thiên la địa võng bên ngoài rừng hoang, thề quyết không để một tên Yêu tộc nào vượt qua phòng tuyến. Dù sao một khi Yêu tộc lọt ra khỏi phòng tuyến này, lẩn trốn giữa trời đất mênh mông thì có muốn tìm bắt cũng không phải chuyện dễ dàng, ắt sẽ để lại hậu hoạn về sau.


Các phái như Lạc Thủy cung, Vô Cực môn,... trước đây cũng đã trải qua sự việc như vậy, vì thế bày trận rất cẩn thận. Ngược lại, các môn phái nhỏ như Thiên Huyền phái thì chưa có kinh nghiệm, cũng không thực sự cảm nhận được gì, chẳng qua thấy các môn phái lớn cảnh giác nên cũng sợ bóng sợ gió.


"Yêu tộc... Thật sự đáng sợ lắm sao?" – Một vị Kim Đan trưởng lão Thiên Huyền phái thì thầm với Tiêu Minh, trong giọng nói mang theo vài phần thấp thỏm nghi ngờ.


"Ta cũng không biết nữa." Tiêu Minh khẽ lắc đầu, "Nhưng nhìn tình hình hiện tại, xem ra việc đối phó với bọn chúng cũng không phải dễ dàng. Dù sao chúng ta cũng đã chuẩn bị chu toàn, nếu có xảy ra vấn đề gì chắc cũng không quá nghiêm trọng."


Chung quanh, các Kim Đan trưởng lão đồng loạt than thở, cố gắng đè nèn nỗi sợ hãi đang rực lên trong lòng, còn đám đệ tử Trúc Cơ kỳ bề ngoài vẫn tỏ ra trầm ổn tỉnh táo, tuy tuổi còn trẻ nhưng cũng cố không để sự hốt hoảng lộ ra mặt.


Mặc dù chỉ là một tông phái nhỏ trong tu chân giới, nhưng Thiên Huyền phái vẫn đi theo chủ tông Lạc Thủy cung của mình, vì chiến đấu với Yêu tộc mà cống hiến lực lượng.


Tiêu Minh một mình đứng giữa các trưởng lão Thiên Huyền phái, bất giác đưa mắt nhìn về phía Lạc Thủy cung, tìm kiếm hình bóng bạch y đeo kiếm nào đó.


Rất nhanh , hắn nhìn thấy Huyền Việt đang đứng ngay bên cạnh trưởng môn. Y vẫn giữ vẻ yên lặng như thường lệ, khiêm tốn nhưng vẫn toát ra khí chất, tựa như huỳnh hỏa, khiến người ta không thể khinh thường.


Cảm nhận được ánh mắt của Tiêu Minh hướng về phía mình, Huyền Việt hơi nghiêng đầu, ánh mắt vốn đang lạnh lùng không vui bỗng trở nên ôn hòa, thậm chí còn bộc lộ vẻ mừng rỡ.


Bước chân Huyền Việt vô thức muốn tiến đến chỗ Tiêu Minh, nhưng bả vai lại bị người nào đó dung lực đè xuống, Huyền Việt mím môi, bất mãn quay lại thì nhìn thấy trưởng môn Lạc Thủy cung. Đối diện với ánh mắt giết người của Huyền Việt, chưởng môn không những không ngần ngại mà còn hứng thú vô cùng, chân mày trắng như tuyết hơi nhếch: "Đại chiến đã ngay trước mắt rồi mà ngươi còn muốn đi đâu?"


Huyền Việt tỏ vẻ mình hoàn toàn không muốn đáp lại lời chế giễu của chưởng môn, y giật giật bả vai, nhưng lại một lần nữa bị đè xuống.


"Hiện tại có nhiều người xung quanh, muốn tốt cho hắn thì đừng để quá nhiều kẻ chú ý." Chưởng môn trầm giọng nhắc nhở.


Huyền Việt im lặng trong chốc lát, thân thể vốn đang căng thằng chậm rãi thả lỏng, coi như đồng ý với đề nghị của chưởng môn. Thế nhưng ánh mắt của Tiêu Minh hướng về hắn lần nữa, Huyền Việt liền theo bản năng mà tỏ vẻ ủy khuất.


Thấy Huyền Việt như vậy, Tiêu Minh không kìm được nhếch môi, ánh mắt cũng không đành lòng rời đi chỗ khác, lại bắt gặp vô vàn biểu tình ghét bỏ của những người xung quanh.


Tiêu minh hơi sững sờ, có chút mờ mịt. Lưu trưởng lão đột nhiên vỗ bộp một cái lên vai Tiêu Minh, ánh mắt lão thoáng lướt về phía Huyền Việt, khẽ vuốt râu rồi lắc đầu cảm khái: "Đại chiến sắp tới, Triệu trưởng lão không nên quá lo lắng về chuyện nhi nữ tình trường."


Tiêu Minh: "... ... ... ... ... ...:


—— Rốt cuộc là ta nhi nữ tình trường ở chỗ nào? Người có thể tùy tiện phán xét sao!


Những người còn lại cũng nghĩ thầm trong bụng, đứng giữa thanh thiên bạch nhật mà vẫn liếc mắt đưa tình, ngươi coi bọn ta không có mắt sao!


Đám người Thiên Huyền phái, Lạc Thủy cung nhìn về phía Tiêu Minh và Huyền Việt, thấy cảnh như vậy cũng nhịn không được cảm thấy phẫn nộ đôi cẩu nam nam kia, còn Tô Du Tranh bên Vô Cực môn chứng kiến tình huống ấy, lòng cảm thấy vừa hân hoan vừa lo lắng, phức tạp rối rắm khó mà nói thành lời.


Không thể phủ nhận, quan hệ của Huyền Việt và Tiêu Minh có thể phát triển đến mức này, một phần không nhỏ là nhờ sự đóng góp tích cực của Tô Du Tranh.


Nếu không phải hắn đem hết toàn bộ một trăm tám mươi chiêu thức truyền lại cho Huyền Việt, giúp y khai thông đầu óc và kĩ năng thuyết tình thì hai tên biệt nữu này phỏng chừng vẫn mãi dậm chân tại chỗ! Bây giờ bọn họ trong lúc cấp bách như thế này mà vẫn còn tâm trạng, liên tục liếc mắt nhìn nhau, phải nói rằng so với hai người trong cuộc, Tô Du Tranh còn cảm thấy hạnh phúc hơn mười phần.


—— Chỉ tiếc rằng, dù cảm thấy thành công bao nhiêu thì hắn cũng không thể vơi bớt nỗi thương tổn của một kẻ độc thân, không những vẫn côi cút một mình mà còn bị Tiêu Minh đùa bỡn náo loạn, không biết bao nhiêu lần bị hắn biến thành trò cười.


Tô Du Tranh thở dài trong lòng, ánh mắt dõi theo Hạ Đại không rời một phút, cảm thấy đau xót khôn cùng.


Giải quyết xong việc Hợp Hoan phái bị tiêu diệt, Lạc Thủy cung liền đích thân thỉnh cầu đưa Hạ Đại về Vô Cực môn. Chứng kiến môn phái mình bị hủy, Hạ Đại cũng nhanh chóng trưởng thành, bắt đầu nghiêm túc, chăm chỉ tu luyện, tính cách vốn ngây thơ hồn nhiên cũng trở nên trầm mặc, ít nói.


Tô Du Tranh vốn yêu thương Hạ Đại như em gái, thấy dáng vẻ nàng như vậy thì lòng đau không dứt, cảm thấy mình phải có trách nhiệm bảo vệ nàng, giúp nàng thoát khỏi quãng thời gian khó khăn này. Nhờ có Tô Du Tranh đích thân khuyên giải, Hạ Đại cũng đã ổn định hơn rất nhiều, nhưng cũng vì thế mà nàng ngày càng lệ thuộc vào hắn. Tình cảm ban đầu Hạ Đại dành cho Tô Du Tranh chẳng qua là mối tình đầu non dại thời thiếu nữ, nhưng giờ đây Tô Du Tranh đã trở thành tất cả với Hạ Đại, nàng không dám buông tay, không muốn buông tay, cũng không thể buông tay.


Khi Tô Du Tranh và Hạ Đại đang trong vòng luẩn quẩn thì Huyền Việt bị chưởng môn Lạc Thủy cung sai phó vào rừng hoang kiểm tra tình hình kết giới. Tiêu Minh cũng dặn dò tiểu đồ đệ, nhắc nhở hắn nhất định phải cẩn thận, ngàn vạn lần đừng để lộ chân tướng: "Những tông phái như chúng ta chắc chắn không đảm nhận vị trí quá quan trọng, có lẽ chỉ là một địa phương nhỏ, chỉ cần cẩn thận một chút sẽ không xảy ra điều gì không may."


"Con hiểu rồi." Lục Thiên Vũ nghiêm nghị gật đầu – đây là chuyện đại sự, liên quan đến sinh tử tồn vong của hắn, làm sao có thể không thận trọng được. Tuy vậy nhưng hắn không hề phiền lòng chút nào, Tiêu Minh dặn dò hắn kĩ như vậy chứng tỏ rằng sư phụ vẫn hết mực để ý và quan tâm hắn.


Thầy trò hai người một nói một nghe, bầu không khí hài hòa, Tiêu Minh dặn đi dặn lại đồ đệ rất cẩn thận, vừa định kết thúc thì bỗng nhận thấy có ánh mắt đâm về phía mình.


Ánh mắt kia tuyệt đối không có ý tốt, cả người Tiêu Minh cứng đờ. Hắn đưa mắt nhìn xung quanh nhưng không tìm được chủ nhân của ánh mắt ấy là ai.


Thế nhưng hắn vốn cực kỳ nhạy bén với cảm xúc của người khác, thâm tâm nói cho hắn, mục tiêu của ánh mắt đó chính là bản thân.


Tiêu Minh cảm thấy ánh mắt này vô cùng quen thuộc, tựa như trước đây đã có người nhìn hắn như vậy, chẳng qua cái chớp mắt lần này quá sức ngắn ngủi, ngắn đến nỗi Tiêu Minh còn chưa kịp lục lọi lại trí nhớ thì đã biến mất tăm đâu rồi.


"Sư phụ? Sư phụ?" Lục Thiên Vũ thấy sắc mặt Tiêu Minh đột nhiên trắng bệch, ánh mắt lạnh như băng, theo bản năng cũng quan sát xung quanh nhưng không phát hiện ra điều gì khác thường, vì vậy không khỏi lo lắng gọi sư phụ mấy tiếng.


Tiêu Minh nghe thấy tiếng Lục Thiên Vũ thì hơi kinh động, tinh thần dần phục hồi nhưng chân mày vẫn nhíu lại. Hắn giơ tay lên trấn an Lục Thiên Vũ, ngay sau đó nhìn về phía chưởng môn, thấp giọng hỏi "Ở kia đều là những tông môn có thế lực sao?"


Chưởng môn Thiên Huyền phái nhìn theo hướng tay của Tiêu Minh, suy nghĩ trong chốc lát rồi nói ra tên của mấy tông môn. Tiêu Minh lục lọi trong trí nhớ tên những tông môn này, nhưng cũng không nhớ ra mình đã có thù oán gì, không khỏi cảm thấy mông lung.


"Bọn họ đều là những tông môn trấn thủ Tu Chân giới,... xa hơn nữa là phạm vi của Ma vực." Chưởng môn vuốt râu, nghi ngờ hỏi "Ngươi hỏi chuyện này làm gì?"


"Đám người kia..." Tiêu Minh thấp giọng trầm ngâm một lúc, một lát sau lắc đầu nhè nhẹ "Ta cảm thấy có ánh nhìn ác ý đang hướng từ đó ra."


Bọn họ mười người thì có tám chín người là người của Ma vực!" chưởng môn hừ lạnh một tiếng, "Đám Ma tu đó sao không mang theo ác ý được!"


"Có lẽ là vậy." Tiêu Minh ngoài miệng đồng tình, nhưng trong lòng không bớt được nỗi lo lắng cảnh giác, ánh mắt kia tuyệt đối không phải là ánh mắt ác ý bình thường mà đám Ma tu vẫn nhìn Đạo tu.


Chỉ tiếc rằng, cho dù Tiêu Minh có suy đi tính lại thế nào, hắn vẫn không chắc chắn chủ nhân của ánh mắt đó là ai. Đối với những chuyện thế này, Tiêu Minh chẳng còn cách nào khác ngoài việc tạm thời gác lại một bên.


Giống như dự đoán của Tiêu Minh lúc trước, Thiên Huyền phái được giao phụ trách một khu vực cũng không quá quan trọng, trách nhiệm cũng không quá nặng nề, chỉ cần điều xuất vài nhóm người, cùng liên kết với các tông phái nhỏ khác kiểm tra xung quanh, tiêu diệt hết những tên Yêu tộc cấp thấp chạy đến. Ngộ nhỡ có gặp phải chuyện gì nghiêm trọng, bọn họ lập tức gửi tin đến chỗ tu giả Nguyên Anh gần nhất xin viện binh.


Nhóm người của Tiêu Minh lãnh đạo lần này ngoài Lục Thiên Vũ là Kim Đan thì còn lại đều là đệ tử Trúc Cơ kỳ, khác hẳn với những nhóm khác hầu như đều là ba bốn Kim Đan tụ tập với nhau. Tiêu Minh không những không thấy phiền mà còn vô cùng hài lòng, càng ít người thì càng thuận tiện cho hắn làm việc.


Đám yêu thú, Yêu tu cao cấp bị đánh đòn chính diện, nên khi tháo chạy khỏi địa bàn của Thiên Huyền phái đám thì không còn chút sức lực, đám thì trọng thương. Trong mấy ngày này Tiêu Minh chưa phải động thủ gì, hầu hết là giao toàn bộ mọi chuyện cho Lục Thiên Vũ, nhìn hắn hoặc tự mình tiêu diệt, hoặc hướng dẫn đám Trúc Cơ đệ tử tiêu diệt, còn mình thì khoanh tay đứng nhìn, vô cùng nhàn nhã.


Thực chiến là phương pháp rèn luyện tốt nhất, không chỉ đối với những người vừa kết thành Kim Đan như Lục Thiên Vũ, mà đám đệ tử Trúc Cơ kỳ theo hắn chân tay vốn luống cuống cũng trở nên thành thạo. Đây dường  như chẳng phải là chiến trường sinh tử với Yêu tộc nữa mà trở thành một khóa lịch luyện thường ngày của đám đệ tử.


Thời gian dài như vậy sẽ khiến người ta buông lỏng cảnh giác, ngay cả Tiêu Minh cũng không ngoại lệ. Dẫu sao đây cũng là lần đầu tiên hắn trải qua trận chiến như vậy, chưa hiểu được những nguy hiểm khác ẩn chứa bên trong.


Một ngày, vừa mới tiêu diệt vài nhóm Yêu tộc xong, các đệ tử Trúc Cơ kỳ ríu rít tìm nơi an toàn ngồi tĩnh tọa tu luyện, khôi phục linh khí bị hao tổn. Lục Thiên Vũ đột nhiên ngẩng đầu hướng lên, mày hơi nhíu: "Sư phụ, có một con yêu tước đang bay ở kia, con đi xem một chút."


Tiêu Minh cũng nhận ra nhưng không hề để tâm, chỉ dặn Lục Thiên Vũ phải thật cẩn thận, đừng đi quá xa. Dẫu sao tình huống thế này cũng không phải chỉ mới xuất hiện một lần hai lần, từ trước đến nay Lục Thiên Vũ đều cùng mọi người đề phòng cảnh giác, hoàn thành nhiệm vụ rất tốt.


Khi Lục Thiên Vũ rời đi, nhóm đệ tử Trúc Cơ kỳ cũng không chú ý gì, ngay cả Tiêu Minh cũng chỉ để lại trên người hắn một luồng thần thức để xác định phương vị.


Lần này Lục Thiên Vũ đi lâu hơn so với bình thường, Tiêu Minh trong lòng cảm thấy hơi bất an, theo bản năng dùng thần thức tìm Lục Thiên Vũ, sau đó khẽ nhíu mày.


Khi cục diện trận chiến còn đang mơ hồ, toàn bộ sự chú ý của Lục Thiên Vũ đều hướng về những binh sĩ bị trọng thương, không để ý lắm đến mấy con yêu điểu đang bay thục mạng trên trời. Mà Tiêu Minh đang đứng xem lại phát hiện điều bất thường, con yêu tước kia không phải đang chạy trốn mà thực chất đang dẫn dụ Lục Thiên Vũ tiến sâu vào rừng hoang.


Tiêu Minh đứng bật dậy làm nhóm đệ tử Trúc Cơ kỳ xung quanh sợ hết hồn, hắn chỉ để lại một câu: "Thiên Vũ đang gặp nguy hiểm, ta đi xem một chút, các ngươi mau trở lại doanh địa" rồi đi mất.


Đám đệ tử Trúc Cơ kỳ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, mặt ai cũng lộ vẻ khổ bức. —— Dưới sự che chở của Kim Đan trưởng lão thì đánh giết rất thoải mái, nhưng một khi không có hai vị trưởng bối này thì muốn giữ được mạng sống nơi rừng hoang thật chẳng dễ dàng gì.


Tiêu Minh cũng biết hắn rời đi sẽ khiến đám đệ tử đối mặt với rất nhiều nguy hiểm, nhưng còn có thể làm thế nào? Trong lòng Tiêu Minh, tất cả đám đệ tử Trúc Cơ này gộp lại cũng không quan trọng bằng ngón tay út của Lục Thiên Vũ, xưa nay Tiêu Minh làm người vốn thiên vị, không thể nào vì người ngoài mà để tiểu đồ đệ của mình rơi vào nguy hiểm.


Tiêu Minh cắm đầu đuổi theo Lục Thiên Vũ một hồi, liền phát hiện ra có điều gì đó không đúng. Một loạt Yêu tộc bỗng dung xông ra, ngăn cản con đường của hắn —— Đây rõ ràng là một cái bẫy, một cái bẫy hoàn hảo giăng ra để bắt Lục Thiên Vũ.


Lòng Tiêu Minh chùng xuống, không có lòng tham chiến, chỉ dùng hết sức lực đuổi theo Lục Thiên Vũ. Cũng may đối tượng cản trở hắn không biết hắn đã có tu vi Nguyên Anh, nếu hắn vẫn là Kim Đan thì e rằng không thể nào vượt qua được cản trở để đi tìm Lục Thiên Vũ như thế này.


Mặc dù Tiêu Minh dốc toàn lực nhưng khi nhìn thấy Lục Thiên Vũ, hắn vẫn không có cách nào khác ngoài việc đứng trơ mắt nhìn Lục Thiên Vũ bị một tấm lưới lửa trói lại, bất luận giãy giụa thế nào cũng không thể thoát ra.


Tay niệm pháp quyết, giục linh khí của bản thân chuyển hóa thành thuộc tính thủy, một khắc sau liền thấy một con Thủy long lao thẳng tới chỗ Lục Thiên Vũ dập lửa.


Thủy long khí thế bừng bừng nhưng chưa kịp tiếp xúc lưới lửa thì đã bị ngọn lửa của một con hỏa điểu ngăn lại. Hỏa tước so với Thủy long thì nhỏ hơn rất nhiều, nhưng dù bị con rồng ghim chặt lại trong miệng vẫn không bị đối phương cắn nuốt, ngược lại còn dễ dàng thôn phệ con rồng từ bên trong.


Một kích của Tiêu Minh thất bại, Lục Thiên Vũ ở trong lưới lửa cố gắng vươn tay về phía sư phụ mình, nhưng rốt cuộc cũng bị mấy con Yêu tộc nhảy ra kéo lại, chớp mắt đã kéo hắn vào sâu trong rừng. Tiêu Minh muốn đuổi theo nhưng xung quanh lại bị tầng tầng lớp lớp lửa yêu bao phủ, không thể không dừng bước, cắn răng nhìn về kẻ đang điều khiển ngọn lửa.


—— Hay phải nói là, điều khiển ngọn lửa yêu.


Đó là một kẻ trông giống Lục Thiên Vũ tám chín phần, nhưng có thêm vẻ thành thục, diễm lệ, khí thế bức người; người nọ có mái tóc dài phảng phất lửa đỏ, tròng mắt vàng hơi nheo lại, ánh mắt dò xét nghiền ngẫm; đôi môi đỏ mọng, nụ cười ám muội, gã khoác một tấm áo lông vũ màu đỏ rực, thẳng tắp, rủ xuống cả dưới mặt đất. Tấm áo bao phủ toàn bộ thân thể gã, khiến cả người gã trông như một ngọn lửa bùng cháy, vừa rực rỡ vừa nguy hiểm.


Tiêu Minh mím môi lạnh lùng: "Xích vương Yêu tộc."


"Lần đầu tiên gặp mặt, bất đắc dĩ phải xuất thủ với ngươi, mong ngươi thông cảm." Dù được gọi là Xích vương nhưng nhìn gã không có chút ngang ngược, chẳng qua nụ cười có phần thâm hiểm, lời nói lễ phép khiêm nhường, mặt không chút xấu hổ: "Thời gian này đa tạ đạo hữu đã chiếu cố bảo vệ nhi tử, người làm cha như ta thật sự rất cảm kích."


"Cảm kích?" Tiêu Minh cười nhạt: "Đây là cách ngươi cảm kích sao?"


"Đứa con này của ta rất ngang bướng, nhất mực không chịu nhận ta, làm như vậy cũng chỉ là muốn tốt cho nó." Xích vương nhẹ nhàng nhún vai, giọng tiếc nuối. Ngừng lại một chút, gã nói tiếp với Tiêu Minh, tròng mắt nhướng lên "nơi này có lẽ không phải chỗ thích hợp để nói chuyện, Triệu đạo hữu... Hay ta nên gọi ngươi là Tiêu đạo hữu? —— Ngươi có muốn chuyển sang chỗ khác an toàn hơn không?"


Xích vương nâng tay, cung kính ra dấu mời nhưng lại có ý không cho Tiêu Minh từ chối "Ta nghĩ rằng đứa con bé bỏng này mới tới Yêu tộc, có sư phụ bầu bạn cùng, tự nhiên lòng cũng an tâm được vài phần. Tiêu đạo hữu chắc hẳn không để cho tiểu đồ đệ yêu dấu một thân một mình trong Yêu tộc chứ?"


Sắc mặt Tiêu Minh trầm xuống, chuyến đi Yêu tộc này không làm hắn lo sợ, sáng sớm nay đi trên đường bị nhiều tên Yêu tộc ngăn cản cũng đã liệu trước được giờ phút này.


Chuyện của hắn với Lục Thiên Vũ, Xích vương Yêu tộc chắc hẳn cũng đã biết rõ tường tận, cả Lục Thiên Vũ rơi vào bẫy lẫn người đuổi theo như hắn ở thời điểm này cũng không còn lối thoát. Xích vương đối với Lục Thiên Vũ là tình thế bắt buộc, mà hắn là sư phụ, tự nhiên cũng nằm trong kế hoạch. Bất luận là thiên thời, địa lợi hay nhân hòa, Tiêu Minh đều không chiếm thế thượng phong.


Nếu là Huyền Việt rơi vào tình thế như vậy, nằm trong tay Xích vương thì còn có thể giãy giụa tìm đường sống, nhưng Tiêu Minh hắn thì đành lực bất tòng tâm, không còn cách nào khác.


Biết rõ là sẽ gặp nguy hiểm, Tiêu Minh cũng không chùng bước, tiếp tục tiến vào, cũng không cố nghĩ cách thoát ra —— Bởi vì dù thế nào Xích vương chắc chắn sẽ không để hắn thành công.


Bình Luận (0)
Comment