Mỗi Ngày Thức Dậy Đều Thấy Đôi Phu Phu Kiểu Mẫu Đòi Chia Tay

Chương 73

(Lúc nào rảnh tui sẽ edit nốt nhưng cũng tuỳ hứng lắm nên ko biết là bh T.T)


Đưa tay đón được khí linh đang nhào đến, người kia vuốt vuốt hai bím tóc đuôi ngựa sau đầu Lăng Nhi, trong nét tươi cười tăng thêm vài phần vui sướng khi gặp cố nhân: "Đã lâu không gặp, ngươi cũng đã biến hóa được rồi hả? Thời gian qua ngươi sống thế nào?"


"Tốt lắm!" Lăng nhi ôm vai đối phương, dáng vẻ không muốn xa rời, cọ cọ: "Chủ nhân..." Dừng một chút, nó quay đầu nhìn thoáng qua Tiêu Minh, chần chừ trong giây lát rồi nói thêm: "Tân chủ nhân đối xử với Lăng Nhi vô cùng tốt."


"Như vậy ta an tâm rồi." Người tới gật đầu, quay đầu nhìn về phía Tiêu Minh- người rốt cuộc cũng lấy lại phản ứng, đang từ từ đứng dậy khỏi mặt đất: "Ngươi có thể gọi ta là Đạo Diễn Tiên quân."


"Vãn bối đa tạ ân cứu giúp của Tiên quân." Tiêu Minh tất cung tất kính hành lễ, cho dù trong lòng có muôn vàn nghi kị, cũng không dám biểu lộ ra chút nào.


Có điều, dù hắn không nói, vị Đạo Diễn Tiên quân không biết từ đâu xuất hiện này vẫn rõ như lòng bàn tay.


"Ngươi hiện tại nhất định đang suy đoán ta đến cùng là ai, cùng ngươi có quan hệ gì đi?" Đạo Diễn mỉm cười, cũng không dài dòng, đối diện với ánh mắt cẩn trọng của Tiêu Minh mà đi thẳng vào vấn đề, "Bởi vì ta đoạt xá kiếp trước của ngươi, cho nên thiếu ngươi một hồi nhân quả."


Tiêu Minh chớp chớp mắt sửng sốt. Hắn tự nhiên có thể lý giải lai lịch của vị Đạo Diễn này, biết người nọ là một mạt thần hồn đến từ dị thế, đoạt xá một thiếu niên có tịnh linh thể mà sống sót, từng bước đăng tiên. Nhưng Tiêu Minh vạn vạn không đoán được, người thiếu niên bị đoạt xá kia dĩ nhiên lại là kiếp trước của mình! Bất quá, như vậy ngược lại có thể giải thích đối phương vì sao lại có gương mặt giống hắn đến vậy.


Tuy rằng chân tướng nằm ngoài ý liệu, nhưng trong lòng Tiêu Minh cũng không có cảm giác gì đặc biệt. Kiếp trước cách đây quá mức xa xôi, căn bản không đáng để Tiêu Minh hao phí tinh thần. Hắn quan tâm, chỉ là kiếp này.


"Cho nên, tiền bối lần này đến, là vì... bồi thường nhân quả?" Tiêu Minh trầm ngâm, tự hỏi nên làm sao để có thể đạt được ích lợi lớn nhất từ phần nợ nần này.


Đối phương tu vi vô cùng cao, nếu Tiêu Minh đoán không nhầm, Đạo Diễn Tiên quân hẳn là Đại năng giả đã phi thăng Thượng Giới. Cho nên bất luận hắn có thèm muốn giá trị gì từ người Đạo Diễn, cũng không thể biểu hiện ra ngoài, tất nhiên có một kết cục tốt đẹp là hay nhất.


"Không sai." Đạo Diễn gật gật đầu, đầy hứng thú đánh giá người có dáng vẻ tương tự đang đứng trước mặt mình, không thể không thừa nhận tầm quan trọng của khí chất. Rõ ràng là cùng một khuôn mặt, trên người hắn mang vẻ tuỳ ý phong lưu, mà đổi thành Tiêu Minh lại là nội liễm ôn hòa. Lại nói tiếp, kiểu quân tử như ngọc nhẹ nhàng thanh nhã này cũng khá hợp với sở thích trêu đùa của hắn, chỉ tiếc đối phương là chủ nợ, không phải là mục tiêu mà hắn có thể thoải mái xuống tay được.


Tiêu Minh hoàn toàn không biết cái người mà mình kính trọng kia trong lòng đang suy tính những mưu ma chước quỷ thất loạn bát tao gì, cúi đầu từ chối, nói: "Tiền bối đã giúp dẫn dắt vãn bối rất nhiều, vô luận là công pháp truyền thừa hay chí bảo Lăng Tiêu cung, đều là vãn bối nhận lại từ tiền bối, nhân quả kiếp trước đều đã sớm trả đủ."


"Nhân quả cũng không phải tính như vậy." Đạo Diễn bật cười, lười biếng khoát tay, "Công pháp pháp bảo là ta lưu cho hậu nhân, người hữu duyên tự nhiên sẽ nhận được, những thứ đó cũng không phải dành riêng cho ngươi. Xem ra Thiên Đạo cảm thấy ta thiếu ngươi quá nhiều, nên cái gì cũng đều đưa đến tay ngươi, mà bồi thường chân chính mà ta nên làm cho ngươi, còn chưa có thực hiện."


Tiêu Minh chần chừ một lát, ánh mắt lướt qua Đạo Diễn, lại đảo qua Xích Vương - người vẫn nằm yên một chỗ trên mặt đất tựa như bị cái gì đó trói buộc, đang cố tích tụ lại thực lực: "Hôm nay tiền bối đã cứu vãn bối một mạng."


"Ta nợ ngươi, chỉ một ân cứu mạng, vẫn là không đủ." Đạo Diễn lắc lắc đầu - hắn đoạt thân thể kiếp trước của Tiêu Minh, tu vi cảnh giới càng cao, những thứ mượn từ thân thể kia càng nhiều, đồng nghĩa với việc thiếu Tiêu Minh càng nhiều. Trừ phi cùng kiếp này của Tiêu Minh nhân quả tương liên, bằng không vẫn không thể tính rõ được. Mà một khi còn không rõ nhân quả, liền tương đương với ôm một quả bom nổ chậm, nói không chừng một lúc nào đó liền có thể tạc hắn mặt xám mày tro.


Đạo Diễn sầu thật sự.


Nên khiêm nhường đều đã khiêm nhường, Tiêu Minh cũng mơ hồ đoán ra thái độ cũng như điểm mấu chốt của Đạo Diễn đối với mình, cũng không tiếp tục từ chối nữa: "Vậy ý tiền bối là... ?"


"Ta bấm đốt ngón tay tính toán, phát hiện ngươi kiếp này có đạo lữ ân ái, đồ đệ hiếu kính, sư môn hòa thuận, nhưng lại chưa có một vị sư phụ tận tâm tận lực, truyền đạo thụ nghiệp, ừm, là thiếu ngươi loại nhân quả này." Đạo Diễn nhướn chân mày, khóe miệng cong lên, ý cười đong đầy, "Như thế nào, ngươi có nguyện ý bái ta làm thầy?"


Sư đồ trong Tu Chân giới không phải chỉ đơn giản là danh phận, mà là liên lụy tới nhân quả, cho nên bất kể là thu đồ đệ hay bái sư đều phá lệ thận trọng. Có cái danh sư đồ này, sư phụ cũng tự nhiên sẽ cực kỳ yêu thương coi trọng đối với đệ tử của mình, đây chính là "Đánh tiểu gọi tới lão ".


*Đánh tiểu gọi tới lão: Đại khái mình hiểu nếu đánh đứa nhỏ thì sẽ gọi tới người lớn trong nhà, kiểu như "Con nhà ta, ai dám động vào?". Ý sẽ hết sức bảo hộ.


Tiêu Minh tự cho rằng bản thân mình không có điều gì để cho vị Đại năng giả đã phi thăng Thượng Giới này xem hợp mắt, mà đột nhiên gặp được chuyện tốt từ trên trời rơi xuống như vậy, nguyên do lại là việc bị đoạt xá từ kiếp trước. Lấy nhân quả của việc đoạt xá đổi lấy sư đồ nhân quả ở kiếp này, ngược lại cũng có chút hợp tình hợp lý. Tiêu Minh chỉ chần chừ một lát, sau đó hoàn toàn vô pháp kháng cự trước cái đùi vàng tự bước tới này, liền vén vạt áo, quỳ hai gối, cung kính dập đầu lạy ba cái: "Đồ nhi bái kiến sư phụ."


"Tốt lắm, tốt lắm !" Đạo Diễn vui vẻ, rốt cuộc thở phào vì thuận lợi giải được món nợ nhân quả này, đối với tân đồ đệ lộ ra vẻ mặt ôn hoà, "Bản thể của vi sư còn ở Thượng Giới, không tiện hạ giới, hiện giờ chỉ là một mạt thần thức, cũng không có thứ gì làm quà gặp mặt cho ngươi." Trầm ngâm một lát, Đạo Diễn nhấc tay, liền kéo Xích Vương Yêu tộc tới gần, bóp chặt cổ họng đối phương, "Xích Dực Điểu này trên thân có rất nhiều bảo bối, không bằng lấy luôn tại đây, đưa cho ngươi có được không?"


Vẻ tươi cười trên mặt Tiêu Minh đông lại, theo bản năng nhìn lướt qua Xích Vương. Cả khuôn mặt hắn đều đã căng tức đến đỏ bừng, thái dương hiện đầy gân xanh, thế nhưng vẫn không thể phản kháng dù chỉ một chút. Tiêu Minh không hề thành ý mà thay đối phương thắp một ngọn nến.


Ai bảo ngươi lúc trước kiêu ngạo như thế, ai bảo ngươi bắt ta đến Yêu tộc để uy hiếp Thiên Vũ, ai bảo ngươi vừa rồi suýt nữa đưa ta đi gặp Diêm vương, bây giờ phong thuỷ luân chuyển, quả thật khiến lòng người vui sướng mà!


Tiêu Minh ôm đúng cái đùi vàng nên tâm tình kích động, nhưng cũng chưa đến nỗi hoàn toàn choáng váng đầu óc. Bây giờ hắn có một vị sư phụ tốt như vậy, tất nhiên phải vì mình và đồ đệ suy nghĩ thật cẩn thận.


Nghĩ như vậy, Tiêu Minh nhìn sang Lục Thiên Vũ trong bồn dược, bắt gặp đôi mắt kim sắc đúng lúc mở ra.


Ý thức của Lục Thiên Vũ vẫn luôn thanh tỉnh, ngay cả lúc Xích Vương ra tay muốn giết chết Tiêu Minh hắn cũng biết. Chỉ là lúc ấy việc chuyển đổi của hắn đang tới thời điểm mấu chốt, không thể phân tâm, nếu không lập tức sẽ thất bại trong gang tấc. Bằng không Lục Thiên Vũ thật sự muốn từ trong bồn dược nhảy ra ngoài, che chắn trước mặt sư phụ mình.


Lục Thiên Vũ biết tình huống khẩn cấp, càng tự hiểu tình trạng bản thân lúc đó, dù hắn có đi ra chưa chắc đã có công dụng gì, nói không chừng thậm chí càng chọc giận Xích Vương. Phương thức duy nhất có thể cứu sư phụ, chính là lột xác thành Xích Dực Điểu huyết thống thuần tuý.


Chỉ khi trở thành Xích Dực Điểu chân chính, Xích Vương mới bận tâm tới huyết mạch của hắn, có lẽ sẽ tha cho Tiêu Minh. Thế nên bất kể có sợ hãi hoảng loạn thế nào, Lục Thiên Vũ vẫn như cũ ẩn nhẫn- thậm chí ngay cả đau đớn khi loại bỏ huyết mạch hắn cũng không để tâm, bởi so với nỗi lo lắng cho sư phụ, cái đó chẳng đáng là bao.


Hiện giờ, khi hắn đã chân chính trở thành một yêu tu, một con Xích Dực Điểu thuần huyết, thì mọi việc đều đã xong. Lục Thiên Vũ im lặng nhìn Đạo Diễn ngang trời xuất thế, thấy chính mình đột nhiên nảy ra một vị sư tổ, đến lúc sư phụ đi đến bên cạnh bồn dược, thân thiết hỏi thăm trạng thái thân thể hắn, lúc này mới chậm rãi gật đầu.


"Thành công , ta hiện tại... Là yêu tu ." Lục Thiên Vũ biểu tình có chút bàng hoàng, hư nhuyễn vô lực nhấc tay chống vào cạnh bồn dược, muốn đứng lên.


Trở thành yêu tu, nghĩa là chỉ có thể lưu lại Yêu Giới, rốt cuộc không thể đứng bên cạnh sư phụ... Tựa hồ niềm tin trong lòng đột nhiên sụp xuống, Lục Thiên Vũ hoàn toàn không biết sau này mình phải đi con đường nào. Cũng không phải chưa từng ly khai sư phụ, thế nhưng tách khỏi sư phụ để ra ngoài trải nghiệm, cùng với việc từ nay với sư phụ trở thành người và yêu khác biệt, không thể gặp lại là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.


Lục Thiên Vũ đời này chỉ quan tâm hai người, chỉ cho hai người đi vào lòng mình, một là mẫu thân có ơn sinh thành, một là sư phụ có ơn dưỡng dục. Mẫu thân thì đã mất, bây giờ ngay cả sư phụ cũng muốn rời đi, Lục Thiên Vũ chỉ cảm thấy tâm hoảng ý loạn, trong đầu rối thành một đống.


Thấy tiểu đồ đệ nhìn mình bằng ánh mắt lo sợ bất an, Tiêu Minh trong lòng cũng có chút chua xót, chỉ là dụng tâm của hắn đối với Lục Thiên Vũ so ra kém hơn nhiều Lục Thiên Vũ đối với hắn, nên tuy rằng có chút thương cảm biệt ly, vẫn không đủ làm tâm thần Tiêu Minh dao động.


Vươn tay giúp tiểu đồ đệ suy yếu bước ra khỏi bồn dược, suy nghĩ của Tiêu Minh hiện tại không phải là chuyện phân tách với tiểu đồ đệ, mà là làm sao để đồ đệ một thân một mình ở Yêu giới cũng có thể sống thoải mái: "Thiên Vũ, ta hỏi ngươi một vấn đề, trong lòng ngươi có coi Xích Vương Yêu tộc kia là phụ thân không?"


Lục Thiên Vũ mờ mịt ngẩng đầu nhìn sư phụ, theo bản năng lắc đầu: "Không, đương nhiên không."


"Nếu ta muốn giết hắn, ngươi có hận ta không?" Tiêu Minh nhấc tay, bấm một pháp quyết, xử lý sạch sẽ quần áo cũng như da dẻ ngâm lâu trong dược của Lục Thiên Vũ.


"Tuyệt đối sẽ không !" Lục Thiên Vũ thoáng tỉnh táo, không chút dao động đáp lời, "Thân nhân của ta chỉ có mẫu thân và sư phụ, về phần Xích Vương kia, đừng nói là phụ thân, trong mắt ta hắn chính là kẻ thù ! Bởi vì hắn, mẫu thân của ta chết thảm, mà ta tuổi nhỏ không người chăm sóc, sống còn không bằng súc vật! Sau này gặp lại hắn cũng không quan tâm đến mong muốn của ta, chỉ vì thỏa mãn nhu cầu có hậu nhân của mình liền ép ta làm loại thí nghiệm nguy hiểm này! Trong mắt hắn, ta căn bản không phải nhi tử, chỉ là thứ đạo cụ kéo dài huyết mạch mà thôi !"


Lục Thiên Vũ thanh âm chém đinh chặt sắt, Xích Vương đang bị Đạo diễn bóp chặt yết hầu vừa nghe liền tức giận ngập trời, bất kể suy yếu mà đứng lên, đứt quãng nghẹn ra vài chữ: "Nghiệt...nghiệt tử !"


"Hừ." Lục Thiên Vũ hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nhìn về phía Xích Vương, thấy hắn chật vật như vậy, trong mắt ẩn ẩn tỏ ra vài phần khoái ý.


Tiêu Minh vuốt mái tóc dài màu đỏ tươi của Lục Thiên Vũ, chậm rãi lộ ra một mạt tươi cười thoả mãn, ôn nhu nói: "Nếu ngươi không coi hắn là phụ thân, ta đây liền xin sư phụ rút ra tinh huyết trong người hắn, cho ngươi dùng có được không?"


Lục Thiên Vũ kinh ngạc, quay đầu nhìn phía Tiêu Minh.


"Tinh huyết ẩn chứa phần lớn tu vi tu luyện của Xích Vương, hai người huyết mạch tương đồng, trong máu sẽ không sản sinh phản ứng bài xích. Chỉ cần ngươi đem nó tiêu hóa, thực lực tất nhiên sẽ tăng lên rất nhiều..." Dừng một chút, Tiêu Minh than nhẹ một tiếng, "Sau này ngươi ở Yêu Giới, ta lại không có cách nào bảo vệ. Chỉ khi ngươi sở hữu thực lực chân chính, ta mới có thể yên tâm."


Lục Thiên Vũ động dung, môi run lên. Rõ ràng xưa nay nhanh mồm nhanh miệng, vậy mà bây giờ ngàn lời vạn chữ nửa câu cũng không thể nói ra, há miệng, cuối cùng lại chỉ có thể phun ra một chữ: "... Được."


Nhận được đáp án từ Lục Thiên Vũ, Tiêu Minh không chần chừ, bước đến trước mặt Đạo Diễn. Mà Đạo Diễn cũng lập tức phối hợp, không cần Tiêu Minh nhiều lời, liền đem tay kia đặt trên ngực Xích Vương.


"Tên khốn, ngươi dám !!" Xích Vương khóe mắt như muốn nứt ra, ngàn vạn lần không cam tâm tình nguyện, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn tinh huyết của chính mình một giọt lại một giọt bị rút ra từ trong ngực, cảm nhận cảnh giới tu vi theo đó mà tụt xuống.


Hô mưa gọi gió ngàn năm trời, Xích Vương chưa bao giờ chật vật như thế, tuyệt vọng như thế. Kể cả năm đó bị nhốt tại Lạc Thủy tông, hắn cũng chưa từng sinh ra nửa phần khiếp đảm hoảng loạn, bởi vì hắn tự tin chính mình có thể trốn thoát - mà hắn đích xác đã thành công, còn lấy đó làm kiêu ngạo gần trăm năm.


Xích Vương dù thế nào cũng không thể tưởng tượng được, mình vậy mà lại ngã xuống tại nơi này. Chỉ là, suy nghĩ của hắn, sẽ chẳng được ai ở đây để tâm.


Tiêu Minh nhìn tinh huyết của Xích Vương tích tụ ngày càng nhiều trong lòng bàn tay Đạo Diễn, cuối cùng hóa thành một viên tròn nhỏ cỡ hạt châu. Lúc này Xích Vương đã không thể tiếp tục duy trì dáng vẻ nhân loại, hiện ra hình thái chân thực của xích dực điểu.


Đạo Diễn ngưng lại dòng máu đỏ tươi trên cổ của xích dực điểu giờ đã nửa sống nửa chết, đem tinh huyết đưa đến trước mặt Tiêu Minh. Tiêu Minh cầm lấy huyết cầu, hơi cảm ứng một chút, liền bị sức mạnh cường đại ẩn chứa trong đó chấn trụ.


Chỉ cần Lục Thiên Vũ đem tinh huyết của Xích Vương đi luyện hóa, hắn sẽ có thể trở thành một sự tồn tại không kém Xích Vương. Như vậy Tiêu Minh - người làm sư phụ này- cũng coi như đã hoàn thành chức trách, có thể công thành lui thân. Ngay từ lúc đầu tiên khi Đạo Diễn xuất hiện, Tiêu minh đã nghĩ đây sẽ là phương pháp tốt nhất để bảo toàn Lục Thiên Vũ.


Đương nhiên, nếu như Lục Thiên Vũ vì ngại quan hệ huyết thống, không đành lòng để Xích Vương rơi vào kết cục ấy, thì bằng việc Lục Thiên Vũ từ bỏ không luyện hóa tinh huyết Xích Vương, Tiêu Vũ cũng có thể nhân đó khiến Xích Vương nợ Lục Thiên Vũ một phần ân tình. Hy vọng Xích Vương có thể vì lần giúp đỡ này của Lục Thiên Vũ nên giữ được một mạng mà tiếp tục bảo vệ Lục Thiên Vũ . Có điều, loại che chở này không đảm bảo chút nào. Thay vì trông chờ vào tâm tình của Xích Vương, để Lục Thiên Vũ tự thân vận động còn chắc chắn hơn.


Lục Thiên Vũ không có cảm tình gì với Xích Vương, không vì hắn cầu tình mà ngược lại chọn làm hành động sáng suốt nhất, điều này khiến Tiêu Minh phi thường vừa lòng.


Lúc tay Lục Thiên Vũ chạm tới tinh huyết của Xích Vương, do bản thân là yêu tu, sự mê hoặc cám dỗ mà hắn nhận thấy lớn hơn một nhân tu là Tiêu Minh gấp nhiều lần. Lục Thiên Vũ nuốt khan, miễn cưỡng khắc chế ham muốn nuốt luôn viên tinh huyết này vào bụng, đưa mắt nhìn về phía Tiêu Minh. Sau khi nhận được sự cho phép của sư phụ, mới hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, bỏ viên huyết cầu vào miệng.


Kim Đan trong cơ thể sau khi loại bỏ huyết mạch nhân loại đã vỡ vụn, chuyển hóa thành nội đan của Yêu tộc. Mặc dù Lục Thiên Vũ hoàn toàn không hiểu phương thức tu luyện của Yêu tộc, nhưng sâu bên trong vẫn cảm nhận được khi tinh huyết dung nhập, hội tụ vào nội đan liền mang tới biến hóa long trời lở đất.


Nguyên bản thân thể suy yếu nhanh chóng hồi phục lại, trở nên cường tráng hơn nhiều so với trước kia, sức mạnh cường đại tới mức tưởng chừng như không thể kiểm soát. Nội đan nhanh chóng xoay tròn, càng lúc càng ngưng tụ, chói mắt; sục sôi yêu lực tự nội đan phát ra đến tứ chi bách hài, thư sướng phải nhượng Lục Thiên Vũ cơ hồ nhẫn không chịu nổi thân. Ngâm lên tiếng.


Mở to mắt, nguyên bản tinh thuần kim sắc tựa hồ đều mang theo vài phần hồng quang, rõ ràng như cũ là cùng một người, Lục Thiên Vũ quanh thân khí tức lại hoàn toàn bất đồng, thậm chí nhượng Tiêu Minh đều nhịn không được lùi lại một bước, nhiếp tại đối phương uy thế, không dám lại như thường lui tới như vậy thân mật.
"Hắn còn quá mức tuổi nhỏ, lại vừa mới luyện hóa ra yêu thể, có chút yếu ớt, vô pháp hoàn toàn thừa nhận tinh huyết trung quá mức khổng lồ yêu lực." Đạo Diễn đi đến Tiêu Minh bên cạnh, "Không muốn khiến ngươi tiểu đồ đệ nhân yêu lực bạo trướng mà chết, liền nhanh một chút nhượng hắn tìm một chỗ an toàn địa phương bế quan tu luyện đi, bên ngoài này đó Đạo tu nhóm cũng mau công vào tới, vạn nhất nhìn tới ngươi thay đổi bộ dáng tiểu đồ đệ, nói không chừng lại là nhất trường phong ba."
Tiêu Minh gật gật đầu, nhìn Lục Thiên Vũ thanh âm hòa hoãn: "Thiên Vũ, nhớ kỹ ngươi sư tổ lời nói, mau đi đi. Chúng ta sư đồ... Hữu duyên tái kiến."
Lục Thiên Vũ mím môi, kim sắc trong mắt ẩn ẩn mang theo thủy quang, cuối cùng lại không nói thêm gì, chỉ là hai đầu gối mềm nhũn, nặng nề

Bình Luận (0)
Comment