Buổi tối, Đan Khuyết và Hàn Cẩm mặt đối mặt ngủ. Tiểu sỏa tử trần trùng trục liều mình chui vào lòng Đan Khuyết, như con gấu túi mà bám trên người y, quấn lấy y muốn hôn muốn thân thiết, Đan Khuyết lại không chịu. Ban ngày trải qua nhiều chuyện như vậy, giờ y rất phiền não, muốn đứa trẻ ngốc này nhanh chóng đi ngủ để mình tập trung suy nghĩ, vả lại nếu Xích Hà Giáo đã phái người xuất hiện ở đây, y sẽ nghỉ ngơi dưỡng sức để chuẩn bị giao chiến bất cứ lúc nào.
Sau khi tiểu sỏa tử được Miêu Dịch mở mang đầu óc, hắn rất muốn thử một lần với ca ca, vừa nghĩ tới đây trong lòng như có hàng trăm con kiền bò loạn đến là ngứa ngáy, nhưng mấy hôm trước ca ca không chịu để ý tới hắn, vất vả lắm hôm nay mới để ý, lại không ôm hắn ngủ, ngay cả hắn luồn tay vào quần yêu cầu cũng bị từ chối. Tiểu sỏa tử hận hận trong lòng, ôm ca ca cọ nửa ngày, ca ca vẫn nằm im, mà ban nãy hắn bị Đan Khuyết chà mặt trời nhỏ tới giờ vẫn còn ngưa ngứa, thế là hắn cắn mặt trời nhỏ của Đan Khuyết một cái, đầu tiên lấy răng cọ cọ, không muốn dùng quá sức, sau đó thở phì phò phì phò mà mút lấy.
Cả người Đan Khuyết chấn kinh, kéo thịt mềm sau gáy ngăn hắn lại, xách cổ hắn như xách cổ con mèo con: “Làm cái gì!” Bi ai thay, y nhận ra mình thế mà lại không tức giận chút nào.
Hàn Cẩm bĩu đôi môi ướt át, tội nghiệp nhìn Đan Khuyết. Đan Khuyết vô cùng bất đắc dĩ, dịch tới hôn lên trán tiểu sỏa tử: “Ngoan, đừng lộn xộn, ngủ đi.”
Tiểu sỏa tử còn chu môi cao hơn, ý bảo Đan Khuyết hôn vào đây. Đan Khuyết nhìn đôi môi hồng nhuận của hắn một hồi, cuối cùng vẫn hôn một cái. Môi tiểu sỏa tử rất mềm rất nóng, hôn rất thoải mái, vốn Đan Khuyết chỉ định chạm một chút rồi buông ra, cuối cùng lại không nhịn được mà lưu luyến một hồi.
Sau khi tiểu sỏa tử được ca ca hôn như biến thành người điên, cười khanh khách khanh khách nhất thời không yên, cả người trần trụi chui vào trong chăn, khuôn mặt nhỏ nhắn liều mạng cọ vào người Đan Khuyết. Đan Khuyết bị hắn quấn lấy hận không thể lấy đao đập hắn ngất đi, vươn tay ra vỗ mông hắn mấy cái, sừng sộ lên nói: “Đàng hoàng lại một chút.”
Tiểu sỏa tử lập tức trả thủ mà vươn tay ra sau mông Đan Khuyết véo vài cái, lúc này mới ngoan ngoãn hơn, ôm Đan Khuyết ngủ ngon lành, lúc ngủ rồi khóe môi vẫn còn cong lên hiện ý cười.
Đan Khuyết trầm ngâm nhìn dáng vẻ Hàn Cẩm khi ngủ, trong lòng ngổn ngang rối bời suy nghĩ. Trước giờ y có thói quen ngủ một mình, ăn một mình, suy nghĩ một mình, bởi vì y sợ lúc y ngủ có người đánh lén y, sợ có người hạ độc vào đồ ăn của y, sợ có người làm ảnh hưởng tới suy nghĩ của y. Nhưng đứa trẻ ngốc này cứ như vậy mà tới, phá tan phòng bị của y, nếu như trước kia có người dám quấn lấy y dây dưa, nhất định y sẽ khiến người đó sau này không thể nói chuyện không thể động đậy được nữa, nhưng ban nãy y lại nhẫn nại dỗ đứa trẻ ngốc này. Trong lòng chua chua ngọt ngọt, vừa ấm áp lại vừa bất đắc dĩ, đột nhiên, y thấy rùng mình —— đứa trẻ ngốc này ảnh hưởng tới mức y không thể phủ nhận, y chưa từng tin tưởng một người tới như vậy. Lỡ như, lỡ như đứa trẻ ngốc này lừa gạt y, hay lỡ như đứa trẻ ngốc này bị người ta lợi dụng lừa gạt y, nên làm cái gì bây giờ? Nếu như vậy…
Y cảm thấy mình như người bị trúng tên ngã xuống vũng máu, kẻ thù tươi cười giơ chân lên giẫm đạp lên thân thể y… Đột nhiên sát ý xông lên đầu, y run rẩy giơ tay về phía cổ họng tiểu sỏa tử không chút phòng bị. Tiểu sỏa tử đang ngủ say đột nhiên chép miệng, bắn ra vài bong bóng nước, cười ngây ngô vài tiếng, lại yên tĩnh lại.
Đan Khuyết thu tay về, ôm đứa trẻ ngốc này vào lòng. Không phải y không thừa nhận, y lưu luyến cảm giác có thể dựa vào người khác này. Nếu như y không quá dựa vào Hàn Cẩm, y đã chẳng có sát ý trong lòng, nhưng một khi đã bắt đầu dựa vào, sẽ hạ thủ thế nào đây? Y vô cùng mâu thuẫn, cuối cùng không thể làm gì hơn là ôm thật chặt lưng tiểu sỏa tử, tự lẩm bẩm nói: “Si nhi, ta không cho phép ngươi lừa gạt ta, không được phản bội ta.”
Một lát sau, Đan Khuyết bình tĩnh trở lại, lại bắt đầu nghĩ về chuyện Kỷ Thư.
Y không tin Kỷ Thư, cũng không muốn đi theo Kỷ Thư, nhưng nhìn Kỷ Thư không phải dạng người dễ đối phó[1], nên làm gì mới phải?
Hôm sau, Đan Khuyết lại đưa Hàn Cẩm ra cửa. Nếu hành tung của y đã bị bại lộ, y cũng không giấu diếm, nếu người của Xích Hà Giáo đã biết chuyện y bị thương, y lại càng thoải mái xuất hiện, để đối phương càng mê muội, sự cảnh giác cũng giảm xuống.
Ra đường, Đan Khuyết phát hiện trong Nhạn Thành càng có thêm nhiều nhân sĩ võ lâm. Hôm qua y còn nghi ngờ tất cả đều là người của Xích Hà Giáo, nhưng hôm nay nhìn kỹ mới thấy không phải. Qua trang phục của những người này, có một số là kiếm khách phái Vân Sơn, có một số là đệ tử Cửu Lê Môn, chủ yếu là những môn phái gần đây.
Đan Khuyết và Hàn Cẩm đang đi ra, đột nhiên một nhóm kiếm khách mặc đồ phái Vân Sơn ngăn họ lại, bốn người này ba nam một nữ, đều là người trẻ tuổi.
Nam tử cầm đầu bận áo lam hỏi Đan Khuyết: “Các ngươi đến từ môn phái nào?”
Đan Khuyết lạnh lùng quan sát người kia qua hắc sa, không muốn bận tâm, kéo tay Hàn Cẩm muốn rời đi, ba kiếm khách sau lưng người kia lại lập tức ngăn họ lại.
Đan Khuyết lạnh lùng quan sát bọn họ, chuẩn bị rút kiếm ra nghênh chiến bất cứ lúc nào.
Nam tử áo lam kia lại hỏi một lần nữa: “Xin hỏi huynh đài là người phái nào tới?”
Đan Khuyết cười nhạt: “Mắc mớ gì tới các ngươi.”
Hàn Cẩm ngẩng đầu ưỡn ngực che trước mặt Đan Khuyết: “Không cho các ngươi bắt nạt ca ca của ta!”
Một tên kiếm khách Vân Sơn có vẻ chần chừ. Đan Khuyết đội hắc sa trên đầu, bộ dạng vô cùng khả nghi, mà Hàn Cẩm hồn nhiên ngây thơ, hai người đứng chung một chỗ tạo thành sự tương phản mãnh liệt, không giống người đồng môn. (Đồng môn: cùng môn phái)
Khẩu khí nam tử áo lam ôn hòa hơn một chút: “Chúng ta hơi vô ý, chỉ muốn hỏi túc hạ và huynh trưởng của túc hạ là người môn phái gì.” (Túc hạ: xưng hô kính trọng với người đồng vai phải lứa)
Hàn Cẩm chột dạ đảo mắt: “Ta, cha ta nói, môn phái của ta không được tùy tiện nói cho người khác biết!”
Thiếu nữ duy nhất trong số bốn người kia cười nhạo nói: “Không dám nói, vậy là người của ma giáo?”
Hàn Cẩm đảo mắt nhanh hơn, bĩu môi hừ hừ: “Ai, ai nói thế!”
Bộ dạng chột dạ của hắn đến Đan Khuyết còn chẳng vừa mắt, một tay kéo hắn ra phía sau, hờ hững nói: “Các ngươi là ai? Đột nhiên cản đường hỏi môn phái của ta, dựa vào đâu mà chúng ta phải nói cho các ngươi biết?”
Không đợi nam tử áo lam mở miệng, thiếu nữ tranh lời: “Các ngươi không phủ nhận, như vậy chính các ngươi tự thừa nhận mình là người của Xích Hà Giáo?”
“Xích Hà Giáo?” Hàn Cẩm sửng sốt, tròng mắt không đảo nữa, lập tức vươn thẳng sống lưng: Gì chứ, té ra không phải Thiên Ninh Giáo!
Đan Khuyết hơi nhíu mày, cắn răng nói: “Môn phái của ta với gia đệ không tiện tiết lộ. Nhưng ta có thù không đợi trời chung với người của Xích Hà Giáo!”
Thấy bọn họ phản ứng như vậy, bốn người phái Vân Sơn đều ngẩn ra, đối mặt nhìn nhau, vẫn là thiếu nữ kia lên tiếng trước: “Các ngươi không phải người của Xích Hà Giáo? Vậy các ngươi cũng nghe tin tức xong chạy tới sao? Môn phái gì mà không tiện tiết lộ?”
Đan Khuyết lạnh lùng nói: “Cô nương, giang hồ tự có luật của giang hồ, cũng không phải các ngươi hỏi cái gì ta cũng phải đáp lại!”
Hàn Cẩm đứng sau lưng Đan Khuyết nhe răng trợn mắt làm mặt quỷ: “Hay hay!”
“Các ngươi!” Thiếu nữ kia tức giận trừng mắt: “Vậy các ngươi dựa vào đâu để chứng minh mình không phải người của Xích Hà Giáo?”
Đan Khuyết nghĩ tính tình của mình được Hàn Cẩm mài dũa tốt lên nhiều, đến lúc này mà vẫn có thể giữ bình tĩnh. Y thấp giọng nói: “Cẩm Cẩm, ngươi thể hiện một bộ bát tiên kiếm pháp cho bọn họ xem đi!”
Hàn Cẩm vô cùng nghe lời: “Được.”
Bát tiên kiếm pháp là kiếm pháp Võ Đang, truyền nhân phái Ngũ Luân thông thạo bách gia ngoại trú, Hàn Cẩm lại từng giao thủ với Trương Đạo, bởi vậy nên có thể thể hiện lưu loát sinh động mây trôi nước chảy. Lúc hắn luyện võ không còn vẻ ngu ngốc, từng chiêu từng chiêu thức đều khiến kẻ khác phải tán tụng không ngớt. Lúc này Đan Khuyết nhìn, không còn sự đố kị như trước đây, mà chỉ thấy vui vẻ: Đây là tiểu sỏa tử của y.
Hàn Cẩm thu thế xong, lập tức lui về bên người Đan Khuyết, nhìn y cười lấy lòng. Đan Khuyết nắm lấy bàn tay hắn, Hàn Cẩm liền đắc ý như một tiểu hài tử được cho kẹo.
Sắc mặt mấy đệ tử phái Vân Sơn thay đổi, không còn vẻ hồ nghi như vừa rồi, phần lớn đều mang theo khao khát ước ao. Nam tử áo lam đi đầu nói: “Hóa ra các hạ là.. thất kính thất kính rồi. Có cao nhân quý phái ở đây, đám hậu bối chúng ta an tâm rồi. Ban nãy có chút mạo phạm, xin tiền bối thứ lỗi.” Tuy rằng không thấy mặt Đan Khuyết, Hàn Cẩm lại có vẻ trẻ tuổi hơn họ rất nhiều, nhưng vừa rồi nhìn Hàn Cẩm xuất thủ, họ liền tâm phục khẩu phục gọi hắn là tiền bối.
Đan Khuyết thầm cười giễu một tiếng, nói: “Các ngươi nghe được tin tức gì về Xích Hà Giáo?”
Bốn người kia sửng sốt, nam tử áo lam nói: “Lẽ nào tiền bối tới không phải vì muốn tới đây bắt ma đầu sao?”
Đan Khuyết lấy làm kinh hãi, lại bất động thanh sắc: “Ta chỉ muốn biết tin các ngươi nghe được và tin của ta có khác biệt gì không.”
Nam tử áo lam cười nói: “Hóa ra là như vậy. Trước đó không lâu, chưởng môn phái tại hạ thu được tin tức giang hồ rằng có một tên ma đầu của Xích Hà Giáo dừng chân ở Nhạn Thành, muốn tìm cách mưu hại võ lâm. Thế nên chưởng môn lập tức phái chúng ta tới đây bảo vệ Nhạn Thành, các phái xung quanh cũng nhận được tin tức, phái người tới đây. Hôm nay chúng ta cũng vừa mới tới, các môn phái ở xa hơn một chút còn chưa kịp tới, có lẽ hai ngày nữa sẽ càng có nhiều chính đạo võ lâm tới đây.”
Đan Khuyết nhíu mày: “Tên ma đầu nào?”
Nam tử áo lam nói: “Nghe nói, là tân ma tôn của Xích Hà Giáo, Linh Ngọc.”[1] Nguyên văn là “Bất thị tỉnh du đích đăng” (不是省油的灯)
” là câu tục ngữ dùng để miêu tả con người, khen ngợi người thông minh nhanh nhạy, sáng suốt. Nhưng câu này đa phần được dùng mang nghĩa xấu, ví với người có thừa khả năng, nhưng lại tínn toán, không dễ đối phó, làm việc gì cũng không để mình chịu thiệt. (nguồn: coviet.vn)