Mỗi Ngày Thức Dậy Đều Thấy Giáo Chủ Đang Uống Thuốc

Chương 59

Sáng sớm hôm sau, Hàn Cẩm tỉnh lại, vừa mở mắt nhìn đã trông thấy đôi mắt cong cong mỉm cười của Kỷ Thư. Tối hôm qua sau khi cho Kỷ Thư uống thuốc, Kỷ Thư vẫn không tỉnh lại, chẳng biết thế nào hắn lại mệt quá ngủ thiếp đi.

Hàn Cẩm trông thấy bộ dạng tỉnh táo của Kỷ Thư, sửng sốt một chút, đường nhìn từ trên gương mặt y rồi từ từ hạ xuống, cuối cùng dừng trên bàn tay y —— còng tay hai người đã được tháo ra, trên đất vứt còng tay đã tháo khóa cùng với chiếc trâm ngọc được bẻ ra, hiển nhiên chìa khóa còng tay được giấu trong trâm ngọc. Mà một tay kia của Kỷ Thư đang cầm dao, con dao kề trên cổ hắn.

Nửa tháng này, số lần hắn bị kề dao vào cổ còn nhiều hơn mười bảy năm qua cộng lại.

Hàn Cẩm hé miệng, cuối cùng chỉ khe khẽ thở dài: “Ngươi đã tỉnh rồi.”

Nụ cười của Kỷ Thư càng khoét sâu hơn, y cúi người xuống, hướng về gò má hắn khẽ thổi nhẹ một hơi, dùng giọng nói vô cùng dịu dàng để nói: “Ta khá là hoài nghi, liệu có phải Vô Mi đã nghĩ sai rồi hay không. Ngươi thực sự là người của Thiên Ninh Giáo? Ma giáo đệ nhất giang hồ Thiên Ninh Giáo?”

Hàn Cẩm bĩu môi.

Kỷ Thư nói tiếp: “Ta từng nói với ngươi, ta đã học thuật ức chế nhịp tim và mạch đập, không ngờ ngươi vẫn lấy giải dược ra. Tiểu Anh Tuấn, ngươi ngây thơ như vậy, sao có thể lang bạt chốn giang hồ?”

Hàn Cẩm thản nhiên nhìn chằm chằm đôi mắt y: “Sao ngươi biết ta còn một viên giải dược nữa?”

Kỷ Thư nhướn mày: “Ta không biết, chỉ đánh cuộc một cái mà thôi. Không ngờ, ta đã cuộc thắng.”

Hàn Cẩm cũng không tức giận, cụp mi mắt xuống, nhẹ giọng ồ một tiếng: “Ngươi không chết là được rồi.”

Ngón tay cầm dao của Kỷ Thư siết chặt lại, một lát sau mới buông ra: “Ngươi chỉ có hai viên thuốc giải?”

“Ừ.”

“Một viên cho Đan Khuyết, một viên cho ta?”

“Ừ.”

Kỷ Thư không nói gì một lúc, một lát sau mới khẽ nở nụ cười: “Ngươi thật ngu xuẩn, đến lời của ta mà ngươi cũng tin.”

Hàn Cẩm vươn ngón tay đẩy dao của Kỷ Thư ra: “Đi thôi, chúng ta đi tìm người của Vạn Ngải Cốc.”

Kỷ Thư lại nắm chặt dao không buông, y dán tới gần, cùng hắn mặt kề mặt, bốn mắt nhìn nhau, Kỷ Thư nhẹ giọng nói: “Ta lừa ngươi.”

Hàn Cẩm vẫn như trước chẳng hề tức giận: “Thuốc đã cho ngươi uống rồi, ngươi muốn nói gì thì nói.”

Kỷ Thư lại nói: “Tiểu Anh Tuấn, ta sẽ cho ngươi biết một chuyện. Chuyện ta lừa ngươi không chỉ có một, còn có rất nhiều chuyện nữa. Lão giáo chủ không phải do Vô Mi giết, là ta nhân lúc Đan Khuyết và Thanh Lê ở bên ngoài sát hại. Vốn Tam Loan không muốn làm giáo chủ, cũng chính ta đã khuyên ông ta ngồi lên vị trí kia. Tam Loan đã muốn diệt trừ Vô Mi từ trước, ông ta không ngốc, ông ta đã sớm nhận ra được dã tâm của Vô Mi, cũng biết Vô Mi đang lợi dụng mình, là ta xin ông ta không giết Vô Mi. Hành tung của chúng ta, cũng chính ta đã tiết lộ cho Vô Mi, để hắn đuổi tới ngăn chúng ta quay trở về Nhập Lĩnh Sơn, bởi ta không muốn đưa các ngươi về.”

Hàn Cẩm hơi nhíu mày: “Vì cái gì”

Kỷ Thư nheo mắt lại, khẽ cười nói: “Vì, cái, gì?” Y vén tóc mai Hàn Cẩm ra sau tai, giọng càng trở nên ôn nhu: “Chuyện ngu xuẩn nhất mà Vô Mi làm là muốn giết ta. Nếu như không có ta, kế hoạch của gã sao có thể thuận lợi được như vậy, là ta vẫn luôn ở phía sau giúp đỡ gã. Ta nói rồi, ta không muốn gì cả, chỉ muốn xem bọn chúng đấu đá nhau, càng đấu càng hung lại càng hay, càng đấu loạn lại càng tốt. Đấu đá san phẳng Nhập Lĩnh Sơn, đấu đá khiến Xích Hà Giáo thành tro tàn, hiển nhiên ta sẽ vỗ tay vui mừng.”

Hàn Cẩm bĩu môi nói: “Võ lâm chính đạo phải cảm ơn ngươi.”

Kỷ Thư vuốt ve hoa văn dưới chuôi dao, một lúc lâu không nói gì, qua một hồi mới nói: “Ngươi biết vì sao Vô Mi lại muốn làm như vậy không?”

Hàn Cẩm ngạc nhiên nói: “Vì sao?”

Kỷ Thư nói: “Bởi vì trong lòng gã có một người, là sư phụ của gã, cốc chủ Vạn Ngải Cốc, Đỗ Húy.”

Hàn Cẩm hơi sững sờ. Đỗ Húy có hai đồ đệ, một là Đạo Mai, một là Vô Mi. Trước đây Đỗ Húy và mấy người Cao Thịnh Phong tới quần đảo Mỗ Sơn lấy thuốc, ông dẫn theo đồ đệ Đạo Mai đi cùng, những lần ông lên núi xem bệnh cho Hàn Cẩm, cũng đều dẫn Đạo Mai theo. Khi còn bé Hàn Cẩm chỉ biết, quan hệ của Đỗ Húy với Đạo Mai, cũng như quan hệ của Cao Thịnh Phong với Lư Nhã Giang. Hắn nói: “Dường như Đỗ Húy không thích gã ta.”

Kỷ Thư nói: “Đúng vậy. Đỗ Húy không thích Vô Mi, người ông ta thích là sư huynh của Vô Mi. Vô Mi ghen tị với sư huynh của mình, cho rằng giết sư huynh là có thể lấy được lòng sư phụ, bởi vậy nên gã đánh sư huynh mình trọng thương, tiếc là cuối cùng lại bị sư phụ chặn lại. Hiển nhiên sư phụ sẽ không bỏ qua cho gã, bởi vậy nên gã chạy ra khỏi Vạn Ngải Cốc, thề muốn trở nên vượt trội, để sư phụ và sư huynh gã hối hận, sau đó đã gia nhập Xích Hà Giáo.”

Hàn Cẩm rất đỗi giật mình: “Ra là như vậy.”

Kỷ Thư lại nói: “Vô Mi là người không giành được tình cảm thì sẽ hủy diệt, ta hiểu rất rõ gã. Gã tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông chúng ta. Gã rất giỏi mượn đao giết người, lại biết rất nhiều bí mật của Vạn Ngải Cốc. Ta hỏi ngươi, có phải quan hệ của Vạn Ngải Cốc với Thiên Ninh Giáo các ngươi rất hòa hợp không?”

Hàn Cẩm do dự một chút, nói: “Đúng thì sao?”

Kỷ Thư mỉm cười: “Hôm nay ta, ngươi, Đan Khuyết, ba người đều ở trong Vạn Ngải Cốc. Hành động tiếp theo của Vô Mi, hiển nhiên là loan tin ra giang hồ, nói Thiên Ninh Giáo và Vạn Ngải Cốc cấu kết với nhau, kích động võ lâm chính đạo đánh Vạn Ngải Cốc. Hơn nữa sẽ không để lâu, để không cho chúng ta cơ hội đào tẩu, chỉ sợ lúc này gã đã bắt đầu rao tin ở bên ngoài. Đến lúc đó chúng ta cùng sư đồ Đỗ Húy sẽ bị hốt gọn một mẻ, Vại Ngải Cốc từng khiến gã khó chịu sẽ bị tiêu diệt, lại gây tổn hại cho cánh tay phải của đám Thiên Ninh Giáo các ngươi. Tốt nhất là ngươi nên khuyên cốc chủ, nhanh chóng sửa lại cách cục trong cốc.”

Hàn Cẩm nhíu mày: Nếu như lời Kỷ Thư nói là thật, vậy thì phiền toái rồi. Võ lâm chính đạo không dám thẳng tay đánh tới Tụ Sơn, thế nhưng hủy diệt thế lực bên ngoài của Thiên Ninh Giáo thì bọn chúng dám làm, năm đó Mãn Hoa Cung cũng bị hủy diệt như vậy. Một khi Vạn Ngải Cốc bị bại lộ, dẫn tới khó vây công, Thiên Ninh Giáo lại cách xa nơi này, khó có thể giúp đỡ.

Lúc này, đột nhiên từ xa vang lên tiếng bước chân, vội vã chạy về phía này.

Hàn Cẩm nghe thấy tiếng, liếc mắt nhìn Kỷ Thư.

Hiển nhiên Kỷ Thư cũng nghe thấy tiếng bước chân, đôi mắt y híp lại, đột nhiên xuất thủ, âm thầm sờ vào trong lòng Hàn Cẩm, lấy miếng ngọc bội màu đen của hắn ra —— chính là miếng ngọc bội đại diện cho truyền nhân phái Ngũ Luân có khắc một chữ “Hàn”. Y thu ngọc bội vào tay áo, thấp giọng cười nói: “Nếu ngươi không chịu làm người của ta, vậy đưa ngọc của ngươi cho ta.”

Hàn Cẩm nhíu mày: “Trả lại cho ta. Nếu ngươi thích ngọc, ta có thể cho ngươi một miếng khác.”

Vẻ mặt Kỷ Thư vui vẻ: “Muốn ta trả lại ngươi cũng được, trừ phi —— ta chết.”

Hàn Cẩm sửng sốt một chút, há miệng ra, còn chưa lên tiếng, tiếng bước chân đã tới rất gần nơi này. Kỷ Thư vội vã thu con dao về, sửa sang lại y phục, lui khỏi người Hàn Cẩm, thể như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Hàn Cẩm từ dưới đất bò dậy, xoa cổ tay bị còng khiến đau mỏi, do dự mà không lập tức đòi ngọc, chỉ nói: “Ngươi muốn ho thì ho, không cần nén nhịn.”

Đảo mắt, mấy người kia liền xuất hiện trước mắt Hàn Cẩm và Kỷ Thư, người cầm đầu vậy mà chính là Bạch Tiểu Hữu. Bạch Tiểu Hữu vừa trông thấy Hàn Cẩm, ngạc nhiên mà nhào tới, dùng sức ôm Hàn Cẩm vào lòng: “Huhu, tiểu thiếu gia, quả nhiên là thiếu gia.”

Hàn Cẩm cũng kích động ôm lại hắn: “Tiểu Hữu, cuối cùng cũng gặp được ngươi. Đan Khuyết đâu?”

Bạch Tiểu Hữu thì thầm vào tai hắn: “Tiểu giáo chủ không cần phải lo lắng, Đan Khuyết đang trị thương ở chỗ Đỗ cốc chủ. Y rất phối hợp, không hề cáu gắt.”

Hàn Cẩm nghe xong thở phào nhẹ nhõm, phủi mông một cái, nói: “Đi thôi, ta còn chưa được giải độc, đi tìm Đỗ cốc chủ.” Sau đó chỉ vào Kỷ Thư, nói với mấy người đứng sau Bạch Tiểu Hữu: “Y là bằng hữu của ta, trên người y có thương tích, đưa y đi, tìm người xem cho y.”

Mấy người kia đỡ Kỷ Thư dậy, Kỷ Thư khoát tay, ý bảo không cần họ đỡ, thuận theo mà đi sát họ.

Hàn Cẩm hỏi Bạch Tiểu Hữu: “Tiểu Hữu, các ngươi vào bằng cách nào?”

Bạch Tiểu Hữu nói: “Thuộc hạ đốt pháo ở bên ngoài, Đỗ cốc chủ phái người ra đón vào.”

Hàn Cẩm dẩu môi: “Ngươi thì sướng rồi, ta phải chịu biết bao đau khổ trong mật đạo, còn tới cái nơi quỷ quái như này.”

Bạch Tiểu Hữu nói: “Sau khi thuộc hạ đưa Đan Khuyết vào, vẫn phái người đi tìm hiểu tin tức thiếu gia. Nghe Đỗ cốc chủ nói, từ sau khi Vô Mi trốn đi, ông ấy đã sửa lại trận pháp mật đạo, sợ Vô Mi dẫn người xông vào, cho nên tiểu thiếu gia mới mở sai trận pháp vào phải mê cốc. Tối qua lúc đệ tử Vạn Ngải Cốc đi kiểm tra, phát hiện có người động tới trận pháp trong mật đạo, thuộc hạ đoán là tiểu thiếu gia tới, cho nên đã dẫn người tới mê cốc tìm.”

Hàn Cẩm gật đầu: “Ra là thế.”

Bạch Tiểu Hữu dẫn theo đám Hàn Cẩm rời khỏi mê cốc, hai đệ tử kia đưa Kỷ Thư đi trị liệu, còn Bạch Tiểu Hữu thì dẫn Hàn Cẩm đi tìm Đỗ Húy. Lúc tiến vào sân Đỗ Húy ở, Hàn Cẩm dừng lại không dám đi vào, do do dự dự mà hỏi: “Đan Khuyết có ở trong đó không?”

Bạch Tiểu Hữu che miệng cười nói: “Y không ở đây, đang dưỡng thương ở nơi khác, tiểu giáo chủ yên tâm vào đi.”

Hàn Cẩm khẩn trương nói: “Huynh ấy sẽ không tới chứ?”

Bạch Tiểu Hữu nói: “Để thuộc hạ phái người thủ ở đây, không cho y vào?”

Hàn Cẩm lắc đầu: “Không không không, ngươi đi chuẩn bị một bộ dịch dung cho ta. Trước hết ta để Đỗ Húy giải độc, buổi tối ngươi dẫn ta đi len lén nhìn Đan Khuyết một cái.”

Bạch Tiểu Hữu nghiêng đầu: “Vâng. Tiểu giáo chủ mau vào đi, Đỗ cốc chủ đang chờ.”

Hàn Cẩm thở phào nhẹ nhõm, dặn đi dặn lại Bạch Tiểu Hữu mau chóng chuẩn bị một bộ dịch dung mang tới, lúc này mới đi vào sân Đỗ Húy.
Bình Luận (0)
Comment