Mỗi Ngày Thức Dậy Đều Thấy Giáo Chủ Đang Uống Thuốc

Chương 88

Sáng sớm hôm sau, Đan Khuyết đi tới đại đường dùng bữa sáng, Yên Liễu và Hàn Cẩm đã ở đó từ trước. Hàn Cẩm vừa thấy Đan Khuyết, ngạc nhiên mà ồ một tiếng, vội đi lên đón: “Trên trán ngươi có cái gì vậy?”

Đan Khuyết giơ tay sờ sờ lên trán mình, trên đó có một vết thương, là do con đỉa tối hôm qua làm ra, bởi đỉa hút rất nhiều máu, cho nên xung quanh vết thương đều xanh tím, thoạt nhìn bầm một chỗ to. Đan Khuyết oán giận mà liếc mắt nhìn Hàn Cẩm: “Nói cho ngươi biết rồi làm sao?”

Hàn Cẩm nhào tới, dè dặt vươn tay chạm một cái: “Tối hôm qua không có mà. Đau không?”

Đan Khuyết thấy vẻ mặt hắn lo lắng, tâm tình tốt hơn nhiều, thấp giọng nói: “Đau.”

Hàn Cẩm liền trở nên luống cuống tay chân, bàn tay vươn ra lại thu về, không dám đụng vào vết thương trên người Đan Khuyết. Đan Khuyết nắm lấy bàn tay hắn chần chừ giữa khoảng không, nhỏ giọng nói: “Si nhi….”

Nhưng không đợi Đan Khuyết nói tiếp, Yên Liễu ngồi ở bàn bên cạnh cất tiếng nói: “Hai người ở bên kia nói gì vậy? Không bằng ngồi xuống vừa ăn vừa nói?”

Hàn Cẩm bị gã gọi, liền nghe theo Yên Liễu quay về bên cạnh bàn, bàn tay Đan Khuyết lửng lơ giữa không trung, trong lòng vô cùng cáu giận, nhưng cũng không còn cách nào, chỉ đành phải theo Hàn Cẩm đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống. Yên Liễu thấy trong một đêm, gương mặt tuấn mỹ của Đan Khuyết xuất hiện một vết thương, hết sức ngạc nhiên, vội vàng hỏi lý do, Đan Khuyết lạnh lùng mà nói thật. Yên Liễu nghe thấy trong nước giếng có đỉa, cũng hết sức ngạc nhiên, không ngừng nói xin lỗi với Đan Khuyết, Đan Khuyết lạnh lùng tiếp nhận.

Dùng bữa sáng xong, hai người quay trở về phòng mình, nhưng Đan Khuyết ngồi trong phòng cũng không yên, thế là nửa canh giờ sau, y liền ra khỏi đại viện của mình, đi thẳng tới đại viện của Hàn Cẩm. Y còn chưa đi tới nơi ở của Hàn Cẩm, liền gặp hai người hầu của Yên Khê sơn trang, hai người này bưng khay đồ trong tay, trong một khay có đồ điểm tâm ngọt, khay còn lại có canh ngọt. Bọn họ đi về phía nơi ở của Hàn Cẩm, Đan Khuyết hỏi: “Hai ngươi đưa những thứ này cho Cao công tử?”

Hai người kia đáp: “Dạ vâng.”

Thế là Đan Khuyết liền xuất thủ, cầm lấy hai khay đồ, đoạn nói: “Các ngươi đi đi, để ta đưa những thứ này cho Cao công tử.”

Hai người kia đều ngẩn ra. Ban nãy Đan Khuyết xuất thủ rất nhanh, bọn họ đều thấy hoa mắt, đến khi định thần lại khay đã trống không, nhìn bát canh ngọt trên tay Đan Khuyết, mặt canh không hề gợn sóng, hiển nhiên là một người có võ công cao cường. Hai người kia biết y tới cùng Hàn Cẩm, nên cũng không phản đối, sau khi lấy lại tinh thần, vội vàng hành lễ với y rồi đi.

Đan Khuyết bưng canh và đồ ngọt tới chỗ của Hàn Cẩm, thấy Hàn Cẩm mang giường trúc ra sân, đang nằm thảnh thơi phơi nắng. Đan Khuyết tới gần hắn, liền thấy vẻ mặt hắn nhàn nhã thoải mái, dường như đang ngủ say. Trong lúc bất chợt, Hàn Cẩm chau mày lại, ngay sau đó liền bật dậy từ giường, đoạn mở to mắt ra, ngạc nhiên nhìn chằm chằm đồ trong tay Đan Khuyết: “Thơm quá! Là kẹo!”

Đan Khuyết không khỏi bật cười. Trước đây Hàn Cẩm cũng nhiệt tình với y như vậy, nhưng hôm nay bao nhiêu phần nhiệt tình đều chuyển hết lên đồ ngọt, hắn thì không liếc mắt nhìn y tới một cái. Thế là Đan Khuyết dừng lại, không lại gần nữa, đoạn hỏi: “Muốn ăn sao?”

Hàn Cẩm gật đầu liên tục, nuốt nước miếng ừng ực: “Muốn ăn, muốn ăn, ngươi mau đưa cho ta đi.”

Đan Khuyết thấp giọng nói: “Gọi ta là ca ca đi.”

Hàn Cẩm sửng sốt: “Ca… ca?”

Đan Khuyết kêu: “Gọi lại đi.”

Không ngờ Hàn Cẩm dần dần chau mày, bộ dạng không vui chút nào: “Ngươi không phải ca ca! Ta thích ca ca, không thích ngươi.”

Đan Khuyết đi tới ngồi xuống bên cạnh hắn: “Tại sao ta không phải ca ca ngươi? Nếu ta không phải, vậy ca ca ngươi là ai?”

Hàn Cẩm nghiêng đầu suy nghĩ một chút, chân mày càng nhíu chặt lại.

Đan Khuyết thở dài, đặt bát canh ngọt vào tay hắn, nói: “Ngươi uống canh trước đi, vừa uống vừa nghĩ, nói cho ta biết, ca ca mà ngươi thích rốt cuộc như thế nào.”

Vốn gương mặt Hàn Cẩm nhăn như khổ qua, nhưng cúi đầu nhìn bát canh xong, gương mặt liền giãn ra nở nụ cười, cuối cùng như hài tử, thoáng giận mà cũng thoáng vui. Hắn hí hửng uống canh, lúc lại dừng thìa chau mày suy nghĩ một hồi, lúc lại quên hết phiền não mà cao hứng uống canh, khi đó mặt hớn ha hớn hở. Đợi hắn uống bát canh xong. Đan Khuyết lấy khăn lụa ra giúp hắn lau miệng, hỏi: “Suy nghĩ kỹ chưa?”

Cứ chốc chốc Hàn Cẩm lại cắn môi: “Ca ca.. rất dữ với ta, có lúc mắng ta, có lúc còn đánh ta, ta vừa không thành thật một chút, ca ca liền đá ta xuống giường. Lúc dữ, so với ngươi còn dữ hơn, ta không dám chọc ca ca giận. Nhưng ca ca rất tốt với ta, lúc ta lạnh, khoác y phục dày cho ta, lúc ta đau, ca ca lại ôm ta vào, còn hôn lên mặt ta nữa, có người xấu.. không, là người tốt.. cũng không đúng, nói chung là một người tốt đối xử rất tệ với chúng ta đến gây phiền phức, ca ca sẽ che trước mặt ta, không cho người ta ức hiếp.” Nói đến đây liền cười khì khì, quơ quơ nắm đấm: “Thật ra ta siêu hơn ca ca nhiều!”

Đan Khuyết khe khẽ thở gấp: “Còn gì nữa không.”

Hàn Cẩm suy nghĩ một chút, nói tiếp: “Ca ca hiểu ta nhất, ta biết, ca ca mắng ta, đánh ta, đều là muốn tốt cho ta, bởi ta ăn đồ xấu, chơi với bằng hữu xấu. Ca ca rất thích ta,” hắn dừng lại một chút, đắc ý mà nói: “Bởi ta khiến người ta thích mà!” Lại nói: “Ca ca sẽ không cho người dùng dao đâm vào người ta, nếu có người treo ta và ca ca lên ao xà.” Hai mắt hắn ngước lên trời suy nghĩ một hồi, bình tĩnh nói: “Ca ca sẽ cùng ta cắt dây ngã xuống, sẽ không muốn xa ta! Ta cũng không muốn xa ca ca.”

Đan Khuyết chỉ im lặng.

Quả đúng là y từng như Hàn Cẩm nói, nhìn như Hàn Cẩm dựa vào y, thật ra y cũng dựa vào Hàn Cẩm. Có Hàn Cẩm, y không phải sống cuộc sống suốt ngày đợi chờ lo lắng, có Hàn Cẩm, y có thể hưởng thụ cảm giác vui sướng khi có người thân cận. Nếu như không có Hàn Cẩm bầu bạn, dù là thể xác hay tinh thần y đều không chống đỡ được tới ngày hôm nay. Nhưng bởi y đã trao bản thân hết thảy, nên sự dối gạt của Hàn Cẩm cũng đã hủy diệt hết thảy lòng tin của y. Nhưng lúc này, y không còn muốn tranh luận những thứ này nữa. Y đã khiến Hàn Cẩm phải trả giá quá nhiều về cả thể xác lẫn tinh thần, giờ y và Hàn Cẩm, ai cũng có lỗi sai, dù để tâm hay không để tâm thì cũng không thể làm rõ ràng mớ hỗn độn này, nếu cứ tiếp tục, ân oán cũng chẳng thể rõ ràng. Giờ bất kể ai sai trước, ai sai nhiều hơn, coi như xóa sạch những so đo tính toán trước kia, chỉ để mắt hướng về tương lai.

Thế là Đan Khuyết cầm một viên kẹo nhét vào trong miệng Hàn Cẩm, mỉm cười, dịu dàng như dỗ trẻ mà nói: “Ca ca của ngươi đã về rồi, chỉ là không biết bao giờ ngươi mới nguyện ý nhận ca ca.”

Đôi mắt đen láy của Hàn Cẩm nhìn y không chớp mắt.

Đan Khuyết dịch người tới gần hắn, liếm đường trắng bên khóe miệng hắn, thấp giọng nói: “Gần đây huyết mạch ta không thông, ngươi có muốn luyện công cùng ta không?”

Hàn Cẩm sửng sốt: “Luyện công gì?”

Đan Khuyết cười nhẹ: “Hợp hoan công.” Nói rồi liền luồn tay vào trong vạt áo Hàn Cẩm, từ từ vuốt xuống eo hắn, đồng thời dán tới hôn môi hắn.

Hàn Cẩm sửng sốt một chút, bàn tay Đan Khuyết dần đi xuống, lúc sờ tới xương hông, đột nhiên hắn giữ lấy tay Đan Khuyết. Đan Khuyết hôn lên khóe môi hắn, giọng khàn khàn: “Ngươi không muốn sao?”

Hàn Cẩm cắn môi một cái, giãy giụa nói: “Ta.. thích ca ca. Ta đã hứa chỉ để mình ca ca chạm vào.”

Đan Khuyết lui về phía sau một chút, chăm chú nhìn đôi mắt hắn, y thấy đôi mắt hắn trong suốt, không có chút động tình nào, chỉ đành phải thở dài, rút tay về, nói: “Được, ta chờ ngươi, mong ngươi sớm nhận ra ca ca này.”

Đan Khuyết lại ở trong sân phơi nắng cùng Hàn Cẩm một chút, Yên Thập Tam và Yên Tam Bát tìm tới Hàn Cẩm chơi đùa, Đan Khuyết liền đi về.

Vốn Đan Khuyết muốn xí xóa chuyện đỉa đi không nhớ tới nữa, ai ngờ hiếm khi y đại nhân đại lượng một lần, nhưng người của Yên Khê sơn trang lại không đại nhân đại lượng, chuyện này vẫn có lần tiếp theo.

Những ngày sau đó, Đan Khuyết đã gặp đủ thứ chuyện, như ăn canh thì khuấy ra một cái đuôi chuột, ngủ một lúc không hiểu sao toàn thân ngứa ngáy, sau đó phát hiện trên giường có rất nhiều bọ chét, trong giày có que trúc rất nhỏ,… Rõ ràng có người cố ý chĩa mũi về phía y, nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ mà làm tổn thương tới tính mạng y, nên liền nghĩ cách khiến y ăn không ngon ngủ không yên, sử dụng nhiều thủ đoạn khiến người ta ghét bỏ. Đan Khuyết chưa từng bị làm phát bực tới như vậy, hẳn người nọ đã được trang chủ ngầm đồng ý nên mới dám hành sự như thế, bởi vậy nên món nợ này y tính lên khắp Yên Khê sơn trang. Nhưng hiển nhiên Hàn Cẩm sẽ không cho y xuất thủ ở Yên Khê sơn trang, thậm chí lúc này tình trạng của Hàn Cẩm cũng rất cần người của Yên Khê sơn trang giúp đỡ, bởi vậy nên y đành phải nén giận, chỉ là, ăn, mặc, ở, đi lại đều phải đề cao cảnh giác.

Nhưng vốn Đan Khuyết không giỏi nhẫn nại, chỉ vì Hàn Cẩm nên mới cố nén nhịn, bởi vậy nên tâm tình hết sức bức bối ngột ngạt.

Ngày hôm đó Đan Khuyết ngồi ngẩn người trong phòng vô cùng rỗi rãi, liền xuất môn tìm Hàn Cẩm. Y vừa ra khỏi sân không bao lâu, liền nghe thấy phía trước có tiếng động, đồng thời nghe rất quen tai, bởi vậy nên thu liễm khí tức lại, rón rén đi gần tới.

Y trốn sau một thân cây to, chỉ thấy phía trước có một người một chó đang đứng, chó là một con chó vàng to, người chính là Yên Nhị Cửu từng bỏ độc vào trà cho y và Hàn Cẩm. Con chó vàng kia đang thở hổn hển ăn gì đó, còn Yên Nhị Cửu thì đứng một bên nhìn. Đan Khuyết nheo mắt nhìn lại, thấy con chó đó đang gặm thứ gì đó vàng vàng trên sân, là phân và nước tiểu. Chó thích ăn phân và nước tiểu cũng không có gì ngạc nhiên, ngạc nhiên là Yên Nhị Cửu đứng nhìn đầy mong đợi, trong tay bưng một cái khay. Trong khay chính là một vài đồ điểm tâm, giờ là lúc Yên Khê sơn trang mang đồ điểm tâm chiều tới cho bọn họ.

Một lát sau, con chó ăn phân và nước tiểu xong, Yên Nhị Cửu không kịp chờ mà bỏ khay xuống mặt đất, xoa đầu chó nói: “A Hoàng, mau thè lưỡi ra liếm một ít thức ăn đi, chỉ liếm thôi, không được cắn.”

Con chó tên là A Hoàng kia rất hiểu ý người, có lẽ cũng không phải lần đầu tiên làm, nó lè lưỡi ra liếm điểm tâm đến bóng nhẫy, ngay cả chén rượu và bát bánh trôi cũng không buông tha.

Yên Nhị Cửu thấy chuyện đã thành, liền đẩy con chó vàng ra, nói: “Đa tạ ngươi.” Dứt lời liền lấy một chiếc đùi gà có bọc giấy dầu ra đưa tới trước mặt con chó vàng, con chó vàng liền nhảy lên mà gặm đùi gà.

Yên Nhị Cửu bưng khay lên, cúi đầu nhìn đồ trong khay, cười lạnh một tiếng, liền bỏ đi. Đan Khuyết lặng lẽ theo sau lưng hắn, không bao lâu, thấy hắn tìm tới một tên người hầu, đưa khay đồ trong tay cho tên người hầu kia, nói: “Bưng tới cho “khách quý” ở Bắc viện.” Bắc viện chính là nơi ở của Đan Khuyết.

Người hầu không hiểu gì, nhận lấy khay đồ rồi xoay người đi.

Mấy ngày nay Đan Khuyết đều ăn bữa chính cùng Hàn Cẩm và Yên Liễu, y vô cùng cẩn thận, không động tới những thứ đồ ngoài lề. Nhưng dù vậy, sau khi biết được dụng tâm của Yên Nhị Cửu, y vẫn hết sức phẫn nộ. Nghĩ như vậy, chỉ sợ đỉa, bọ chét, chuột chết mấy hôm trước đều có liên quan tới hắn. Mấy ngày này Đan Khuyết vẫn chưa đợi được Hàn Cẩm hồi tâm chuyển ý, bởi vậy nên tâm tình hết sức muộn phiền, giờ trông thấy Yên Nhị Cửu muốn y ăn thứ này, nhất thời giận sôi lên, nhảy từ phía sau thân cây ra.

Người hầu bưng đồ chỉ thấy trước mắt lóe lên cái gì đó, sau đó không thấy chén rượu trong khay đâu, thậm chí hắn còn không nhìn thấy rõ cái gì. Yên Nhị Cửu chợt thấy trước mắt xuất hiện một bóng người, tập trung nhìn kỹ, chính là Đan Khuyết, hắn không khỏi chột dạ, xoay người muốn bỏ đi, lại thấy Đan Khuyết chọc ngón tay vào người mình, muốn tránh cũng không được, người đau nhức, lúc này không thể cử động được.

Đan Khuyết điểm trúng huyệt của Yên Nhị Cửu, nâng cằm hắn lên, bắt hắn há miệng, trong tay cầm chén rượu bị A Hoàng liếm qua, mặt không đổi sắc nói: “Mời nếm thử chén rượu ngon này.” Nói rồi liền cầm chén đổ vào trong miệng Yên Nhị Cửu.

Nét mặt Yên Nhị Cửu kinh hoàng, muốn giãy giụa, nhưng lại không giãy giụa được, chén rượu nếp kia bị đổ vào trong miệng phát ra tiếng róc rách, không thể nuốt, lại không thể nhổ, mặt hắn đỏ lên, thần sắc hết sức thống khổ.

Nhưng đúng lúc này, hai người chợt nghe thấy bên cạnh vang lên một tiếng la lanh lảnh: “Các ngươi đang làm gì vậy?”

Ban nãy Đan Khuyết hết sức tức giận, không chú ý có người tới gần, quay đầu nhìn lại, chính là ba người Hàn Cẩm, Yên Thập Tam, Yên Tam Bát. Hàn Cẩm trông thấy Đan Khuyết ép Yên Nhị Cửu uống đồ, không khỏi sửng sốt, vội vã xông lên đoạt chén trong tay Đan Khuyết đi: “Ngươi ức hiếp hắn sao?! Ngươi lại ức hiếp người!”

Hiển nhiên Hàn Cẩm chẳng biết ngọn nguồn gì, Đan Khuyết thì đang hết sức phẫn nộ, bị hắn chỉ tay quở trách, lúc này cả giận nói: “Làm gì ngươi hỏi hắn đi?!”

Yên Nhị Cửu bị Đan Khuyết thả ra, ngã xuống đất thống khổ nôn mửa.

Hàn Cẩm thấy Yên Nhị Cửu như sắp ngất đi, sốt ruột tới độ giậm chân với Đan Khuyết: “Không cho phép ngươi ức hiếp hắn, hắn là bằng hữu của ta!”

Đan Khuyết chau mày lại: “Bằng hữu của ngươi?”

Hàn Cẩm gật đầu liên tục.

Đan Khuyết cố nén lửa giận trong lòng, cắn răng nói: “Nếu hắn ức hiếp ta thì sao? Ngươi cho phép hay không?”

Hàn Cẩm sửng sốt một chút, từ từ lặp lại: “Hắn ức hiếp ngươi?” Nói rồi cúi đầu nhìn Yên Nhị Cửu, do dự không nói gì.

Đan Khuyết thấy hắn bảo vệ Yên Nhị Cửu đến sốt sắng như vậy, nhưng với mình thì lại không chịu trả lời, không khỏi tủi thân mà thấy cay mắt. Mấy ngày qua y đã chịu đủ rồi, nếu như chỉ là Hàn Cẩm giận dỗi y thôi cũng được, nhưng y quyết không cho phép Hàn Cẩm đối xử với người khác hơn mình. Y chợt nhận ra giữa y và Hàn Cẩm đã không cách nào có thể vãn hồi, giờ Yên Khê sơn trang này y cũng không lưu luyến gì nữa, ngực phồng phập lên xuống, cười lạnh nói: “Được, tốt lắm, ta cũng không ép ngươi nữa, duyên phận giữa ta và ngươi nay đã hết, ta lập tức rời Yên Khê sơn trang, ngươi cứ ở với các bằng hữu của ngươi cho vui vẻ vào! Từ nay non xanh không đổi, nước biếc vẫn chảy dài!” Dứt lời liền quay đầu bỏ đi.
Bình Luận (0)
Comment