Mỗi Ngày Thức Dậy Đều Thấy Giáo Chủ Đang Uống Thuốc

Chương 93

Đan Khuyết hơi sững sờ: “Nội ứng?”

Bạch Đầu Ông nói: “Vâng, nội ứng là Hồng Diệp. Chính là thủ hạ làm việc dưới quyền ma tôn tân nhậm Linh Ngọc, người này thường xuyên truyền tin tức trong giáo cho phe ta. Dựa vào tin tức truyền tới của hắn, bọn thuộc hạ đã tránh thoát nhiều lần bị Tam Loan vây bắt.”

Đan Khuyết nhíu mày: “Linh Ngọc? Kỷ Thư?”

Bạch Đầu Ông ngạc nhiên nói: “Ma tôn biết Kỷ Thư? Y nhậm chức sau khi ma tôn rời khỏi Nhập Lĩnh Sơn. Nghe nói trước đây y từng được Tam Loan để ở bên ngoài làm việc, sau đó đột nhiên gọi về, liền phong lên làm ma tôn, trong giáo hầu như chưa ai gặp y. Vô Mi và y không hợp nhau một chút nào, nhưng Tam Loan lại khác, gã ta tin Kỷ Thư tới mù quáng, mọi chuyện lớn nhỏ trong giáo đều cho y xử lí giúp gã. Bởi vậy nên Hồng Diệp mai phục làm thủ hạ của Kỷ Thư, dò hỏi được không ít tin cơ mật.”

Đan Khuyết liếc mắt nhìn Hàn Cẩm: “Ta từng gặp Kỷ Thư.”

Bộ dạng Hàn Cẩm như có điều suy nghĩ, nâng cằm không lên tiếng.

Đan Khuyết nói: “Sao ngươi có thể bảo đảm Hồng Diệp trung thành với ta, chứ không phải gián điệp hai mang?”

Bạch Đầu Ông nói: “Thuộc hạ cho rằng người này có thể tin. Trước đó lúc ma tôn còn ở trong giáo, hắn rất trung thành và tận tâm với ma tôn, khoảng thời gian này hắn đã truyền không ít tin tức cho chúng ta, nếu như không có hắn, bọn thuộc hạ đã rất nhiều lần bị bao vây tiêu trừ do gian tế của Tam Loan, sao còn giữ được mạng để gặp ma tôn?”

Đan Khuyết nói: “Khi đó bọn chúng không có tin tức gì của ta, muốn vung lưới bắt ta và Hàn Cẩm, bởi vậy nên để lại các ngươi làm mồi nhử, đối tốt với các ngươi, lấy được lòng tin của các ngươi, bây giờ thu lưới, không phải dễ hơn sao?”

Đám Bạch Đầu Ông sửng sốt: “Ma tôn suy nghĩ tỉ mỉ, là bọn thuộc hạ không nghĩ chu toàn.” Nhưng trông sắc mặt của họ, dường như vẫn rất tín nhiệm người tên là Hồng Diệp kia.

Đột nhiên Hàn Cẩm lên tiếng: “Trước tiên các ngươi đi ra ngoài một chút, ta có lời muốn nói với ma tôn của các ngươi.”

Đan Khuyết nghi ngờ nhìn hắn, gật đầu nói: “Các ngươi đi ra ngoài trước đi.”

Ba người kia được Đan Khuyết ra lệnh, sau khi hành lễ liền cáo lui, trong phòng chỉ còn lại hai người Đan Khuyết và Hàn Cẩm. Ba người kia đều biết rõ Đan Khuyết là một người rất đa nghi, bởi vậy nên sau khi rời khỏi liền thành thật đi, không ai dám đứng bên ngoài nghe trộm.

Đột nhiên Hàn Cẩm hỏi: Trước kia ca ca từng gặp Kỷ Thư chưa? Trước khi ca ca rời Nhập Lĩnh Sơn, thậm chí là sớm hơn trước.”

Đan Khuyết suy nghĩ một chút, nói: “Đúng là ta cảm thấy Kỷ Thư có vẻ quen mắt, nhưng nếu nói đã gặp y ở đâu, ta lại không nhớ rõ.”

Hàn Cẩm nói: “Ca ca có biết vì sao Kỷ Thư vẫn luôn mặc áo cao cổ không? Trên cổ y có một vết sẹo, từ bên này cho tới tận bên này.” Tay hắn chỉ trỏ giữa ở hai bên tai, “Y nói là do ca ca làm, khi đó ca ca gần như cắt đứt cổ họng y.”

Đan Khuyết sửng sốt một chút: “Ta?” Nhưng chỉ trong chốc lát, liền ngạc nhiên nói: “Chẳng lẽ là y? Y vẫn còn sống sao? Sao có thể như vậy được?”

Hàn Cẩm vội hỏi: “Ca ca nhớ ra rồi sao? Rốt cuộc y là ai? Từng có vướng mắc gì với ca ca?”

Đan Khuyết không trả lời, vẻ mặt không thể tin nghĩ về chuyện này, sắc mặt không ngừng biến hóa, không ngừng chau mày. Y hỏi Hàn Cẩm: “Đệ từng nhìn thấy sao? Y đã nói với đệ thế nào?”

Hàn Cẩm nói: “Ta từng thấy rồi, y chỉ nói là bị ca ca làm bị thương, là Tam Loan đã cứu y, nuôi dưỡng y ở bên ngoài. Y còn nói…” Hắn dừng lại một chút, dựa theo tình hình bây giờ mà nói: “Y nói y muốn hủy diệt Xích Hà Giáo.”

Đan Khuyết trầm mặc trong chốc lát, khẽ lắc đầu: “Ngươi nói như vậy, vậy chính là y rồi. Không ngờ y vẫn còn sống, Tam Loan đã cứu y sao? Sao Tam Loan lại làm như vậy? Gã ta muốn làm cái gì?”

Đan Khuyết tự hỏi một tràng dài, thấy Hàn Cẩm hoang mang đợi mình trả lời, lại thở dài, vừa sắp xếp lại suy nghĩ, vừa từ từ giải thích: “Giờ y có tên, cũng có tôn hào. Kỷ Thư, y họ Kỷ, phải rồi, Tam Loan cũng họ Kỷ, cái tên này chắc là do Tam Loan đặt cho y, khi đó chúng ta đều không có tên, chuyện này đã qua hơn mười năm, khi đó chúng ta mới chỉ có mười tuổi. Khó trách ta cảm thấy y quen mắt, nhưng qua nhiều năm như vậy, tướng mạo y cũng thay đổi, ta lại đinh ninh rằng y đã chết, bởi vậy nên không nghĩ ra. Vết thương trên cổ y đúng là do ta gây nên.”

Hàn Cẩm hỏi: “Y đã làm gì mà ca ca muốn giết y?”

Đan Khuyết lắc đầu: “Không phải y làm cái gì, cũng không phải là ta muốn giết y, chỉ là y phải chết mà thôi. Chuyện này nói ra rất dài dòng.” Ngưng một chút, lại cười tự giễu nói: “Mười mấy năm qua ta từng giết không ít người, nhưng chưa từng hối hận qua. Duy chỉ một lần không quên được… Thế mà y lại không chết.”

Hàn Cẩm hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì?”

Đan Khuyết lại hỏi ngược lại: “Y nói với đệ lúc nào? Sao y lại nói những chuyện này với đệ? Hai người đã làm gì?”

Hàn Cẩm cười lấy lòng nói: “Khi đó ta chọc ca ca giận, không dám xuất hiện trước mặt ca ca, đành để Tiểu Hữu đưa ca ca tới Vạn Ngải Cốc trước. Nhưng mà ta cũng trúng độc, nên cũng đi tới Vạn Ngải Cốc, trên đường gặp phải y, y bị Vô Mi ám hại, bị thương rất nặng, ta dẫn y tới Vạn Ngải Cốc, mời Đỗ thúc thúc trị liệu cho y, bởi vậy nên y kể cho ta nghe chuyện Xích Hà Giáo…”

Đan Khuyết chau mày lại: “Đệ còn cứu y? Đệ…?” Y nhìn Hàn Cẩm từ trên xuống dưới một lượt, vẻ mặt không vui: “Đệ từng ăn kẹo hồ lô y hạ độc. Thế nhưng thấy bề ngoài y đẹp, nên nổi lên sắc tâm!?”

Vẻ mặt Hàn Cẩm thẹn thùng: “Cái..cái này… Sao… sao có thể, y không đẹp bằng ca ca!”

Đan Khuyết nhìn hắn đăm đăm: “Vậy nếu đệ thấy y.. thấy y so với ta…”

Hàn Cẩm vội bày tỏ lòng trung thành: “Không đâu, trong lòng Cẩm Cẩm ca ca là đẹp nhất! Không ai hơn được ca ca!”

Đan Khuyết chất vấn: “Chỉ đẹp thôi sao?”

Hàn Cẩm há miệng, lại cố nuốt ba chữ cặp mông vểnh xuống, cười lấy lòng nói: “Nói chung, Cẩm Cẩm thích ca ca.”

Đan Khuyết nhìn vẻ mặt hi hi ha ha của Hàn Cẩm, đúng là giận không có chỗ phát tiết. Tính Hàn Cẩm kiến sắc vong nghĩa thế nào y biết rõ, nhưng mà bi ai thay, nếu không phải nhờ cái tính này, trước đây hắn đã không cứu y. Nhưng giờ y đã hẹn ước suốt đời bên hắn, đương nhiên không thể cho phép hắn có tâm tư khác. Bởi vậy nên y nuốt cơn giận xuống, nghiến răng kèn kẹt mà uy hiếp: “Nếu ngươi còn có tâm tư như vậy với người khác, nhất định ta sẽ khiến ngươi không có nổi một ngày an bình.”

Hàn Cẩm tiến lên ôm hông Đan Khuyết, chu môi hôn lên mặt y một cái, Đan Khuyết không khỏi ghét bỏ đẩy hắn ra: “Ngươi nhớ kỹ lời ta nói, ta nói được là sẽ làm được.”

Hàn Cẩm nũng nịu làm nũng: “Ca ca, Cẩm Cẩm biết rồi.”

Đan Khuyết thầm thở dài, sắp xếp lại suy nghĩ của mình, nói: “Xích Hà Giáo là tà giáo, không thu nạp đệ tử quang minh chính đại trên giang hồ, bởi vậy nên đệ tử trong Xích Hà Giáo chia làm hai loại, một là được bồi dưỡng từ nhỏ.. hai là một tên ác đồ vốn có thân phận địa vị tìm tới đây.”

Hàn Cẩm gật đầu: “Ta hiểu. Thiên Ninh Giáo cũng như vậy, thế nhưng từ lúc cha ta làm giáo chủ tới nay, không thu nạp kẻ ác trên giang hồ, ta cũng được cha ôm về núi nuôi lớn.”

Đan Khuyết nói: “Ta nhập giáo từ lúc bốn, năm tuổi, về phần cha mẹ ruột ta, ta không nhớ rõ thế nào. Kỷ Thư gia nhập giáo muộn hơn ta hai năm, cũng bằng tuổi ta. Đệ tử Xích Hà Giáo thu nạp, không hoàn toàn là nhặt được, cũng có nhiều người là con của kẻ chúng giết nhà diệt cửa mang về.”

Hàn Cẩm giật mình nói: “Những đứa trẻ kia lớn lên không muốn báo thù sao?”

Đan Khuyết nói: “Bọn họ cũng chọn theo tuổi tác. Chỉ những ai còn chưa hiểu chuyện mới dẫn về núi, còn những người đã có thể nhớ chuyện sẽ giết, tránh cho sau này trở thành mối họa.” Y mím môi, nói: “Vốn ta cứ nghĩ mình đã quên, hôm nay nhắc tới, ta lại nhớ ra rất nhiều. Phải rồi, ta đã nghĩ ra rốt cuộc Kỷ Thư là ai, gương mặt kia sau nhiều năm cũng không thay đổi gì nhiều. Lúc Kỷ Thư vừa tới, chỉ có sáu, bảy tuổi, nếu y nhiều tuổi hơn một chút, chỉ e đã bị giết rồi.”

Hàn Cẩm hỏi: “Phụ mẫu y.. bị Xích Hà Giáo sát hại sao?”

Đan Khuyết gật đầu: “Đúng vậy. Sau này ta nghe người ta nhắc tới thân thế y, cả nhà y đều bị Xích Hà Giáo tiêu diệt, bởi vì tuổi còn nhỏ, dáng người cũng bé, thoạt nhìn nhỏ hơn tuổi thật vài tuổi, bởi vậy nên mới bị mang về Xích Hà Giáo nuôi. Rốt cuộc y có nhớ thân thế mình hay không.. Ta cũng không biết, chỉ e mình y mới biết được.”

Hàn Cẩm nói: “Ca ca và y…”

Đan Khuyết trầm mặc một lúc lâu mới nói: “Để luyện những người này thành những sát thủ độc ác, Xích Hà Giáo thường tập trung từng nhóm hài tử lại một, kích thích bản tính tàn nhẫn thích giết chóc của bọn chúng, để bọn chúng tự giết lẫn nhau. Thủ đoạn thì có rất nhiều, ví dụ như giam hai mươi hài tử vào một chỗ, nói cho bọn chúng chỉ mười người cuối cùng mới có thể trở thành thủ hạ giáo chủ cần, những người còn lại đều phải chết. Thường những hài tử này không dám giết người, Xích Hà Giáo sẽ cho người tẩm độc hại chết hai hài tử, khiến bọn chúng nghi kỵ lẫn nhau, để giữ mạng mình không bị ai giết. Xích Hà Giáo là ma giáo, cho nên những người thiện lương hoặc hèn mọn sẽ bị loại bỏ, còn dư lại….” Y cười tự giễu: “Những người có thủ đoạn độc ác như ta.”

Hàn Cẩm nói: “Bị huấn luyện như vậy.. khó trách người của Xích Hà Giáo lại không đoàn kết một chút nào, phái gì mà mà toàn đấu đá ngươi sống ta chết. Bởi vậy nên ca ca ‘sát hại’ Kỷ Thư sao?”

Đan Khuyết chột dạ mà dời đường nhìn, cúi đầu nói: “Đúng vậy.”

Một lát sau, Hàn Cẩm lại hỏi: “Vậy giờ ca ca muốn làm gì?”

Đan Khuyết nói: “Ta không tin tưởng bất cứ ai, Hồng Diệp cũng như vậy. Kỷ Thư và Tam Loan đều không phải người thường, nếu quả nhiên Hồng Diệp là mật thám, nhiều lần truyền tin cho Bạch Đầu Ông, sao có thể dễ dàng giấu giếm qua mặt được Kỷ Thư và Tam Loan?”

Hàn Cẩm vuốt cằm nói: “Ta cũng cảm thấy như vậy, Kỷ Thư rất giảo hoạt, chỉ sợ Hồng Diệp do y cố ý sắp xếp. Dù Hồng Diệp có thật tâm muốn mật thám, chỉ e cũng là Kỷ Thư cố ý buông thả.”

Đan Khuyết cười lạnh nghĩ: “Muốn dẫn ta mắc câu, sau đó thu về? Bắt ba ba trong hũ*?” (*Nguyên văn là “úng trung tróc miết”: chỉ việc nắm được trong lòng bàn tay)

Hàn Cẩm lắc đầu: “Ta lại nghĩ.. có lẽ Kỷ Thư thật sự muốn giúp ca ca.. Hoặc nói đúng hơn là muốn mượn thế lực của ca ca để diệt trừ Xích Hà Giáo. Hơn nữa” Hắn cười cười ôm eo Đan Khuyết, bóp mông y, “Làm gì có con ba ba nào đẹp mắt như ca ca.”

Đan Khuyết kinh ngạc nói: “Giúp ta? Sao có thể? Trước đây y suýt bị ta giết! Chỉ sợ vô cùng hận ta!”

Hàn Cẩm nói: “Y từng nói với ta, y muốn tiêu diệt Xích Hà Giáo.”

Đan Khuyết nhíu mày, không vui nhìn chòng chọc hắn: “Y nói gì ngươi liền tin như vậy hay sao? Ngươi bị y lừa chưa đủ hả? Y chỉ đang lợi dụng ngươi mà thôi!”

Hàn Cẩm phản bác: “Nhưng y cũng không phải người quá xấu..”

Đan Khuyết tức giận đẩy bàn tay đang ôm hông mình ra. Thái độ của Hàn Cẩm với Kỷ Thư khiến y không khỏi tức giận, nhưng nhìn Hàn Cẩm gần ngay trước mắt, y không muốn cãi nhau với hắn chuyện thương cảm, bởi vậy nên nhịn xuống, nhưng lại buồn bực không vui.

Hàn Cẩm bất đắc dĩ thở dài, lại một lần nữa vươn tay ôm lấy Đan Khuyết, tì cằm lên vai y, dịu dàng nói: “Ca ca, ca ca muốn làm thế nào thì làm thế ấy đi, lúc nào Cẩm Cẩm cũng ở bên ca ca.”
Bình Luận (0)
Comment