Mọi Người Đều Đang Đoán Kim Chủ Của Tôi Là Ai

Chương 74

Gần đây trên mạng đã lan truyền một bức ảnh.

Trong ảnh là một chàng trai bê bết bùn đất ôm lấy một cô bé nhỏ nhắn, nằm co quắp trong vòng tay mình tại một lò gạch đổ nát, thậm chí không thể nhìn ra được là sống hay chết. Đôi giày của chàng trai đính đầy bùn đất đã khô đét sau trận mưa, lông mày phủ đầy bụi, không ai nhìn rõ được nét mặt nhưng đều có thể đoán rằng, nếu như được lau đi hẳn đó sẽ là một khuôn mặt đẹp đẽ.

Cô bé kia được cậu ôm chặt nên đôi giày vẫn còn sạch sẽ, ngoại trừ sắc mặt có hơi hồng hào vì bị sốt và trên lưng bị dính chút bùn đất ra, thì những nơi khác đều khá ổn như thể cô bé ấy chưa từng phải bước xuống đất vậy. Nhiều người cũng đoán xem mối quan hệ giữa hai người họ là gì, đa phần bọn họ đều cho rằng đó là anh trai và em gái.

Tai nạn sạt lở núi trong thời gian đó ai cũng biết, nhưng vì một số nguyên nhân tổng hợp cho nên Đài truyền hình CNN không công khai người của Đài mình cũng gặp nạn, thế nên cũng có rất ít tin đồn được lan tràn ra ngoài.

Mà vụ sạt lở lần này cũng chỉ là một trong vô số những vụ tai nạn xảy ra trong một ngày trên khắp cả nước, lẽ ra không nên thu hút nhiều người chú ý đến vậy, nhưng cuối cùng nó lại được nhiều người quan tâm đến, chủ yếu là vì bức ảnh này.

Bản thân chủ bài đăng đó cũng thuộc đội cứu hộ, cảm động vì vô tình chụp được bức ảnh này, cả đội cứu hộ của bọn họ đã thực sự nhìn thấy cảnh tượng đó bằng mắt mình, một bức ảnh mà đã cảm động đến như vậy huống chi là bọn họ đã có mặt ngay tại hiện trường, đại đa số bọn họ đều nảy sinh ấn tượng tốt về Lục Ninh.

Ảnh của blogger đã bị làm mờ không nhìn rõ mặt, cũng không biết bên Lục Ninh có muốn để lộ ra chuyện này hay không, vì thế mới không nói người trong bức ảnh này là ai, chỉ là đơn thuần chụp ra một bức ảnh khiến lòng người cảm khái.

Nhiều người trên mạng đoán kết quả là anh trai và em gái, sau khi chủ nhân của bài đăng kia nhìn thấy đã trả lời rằng “Hình ảnh được chụp tại hiện trường cứu trợ thiên tai, không phải là anh em mà là người xa lạ”.

Lòng tốt giữa những người xa lạ trong xã hội này hầu như đều ít đến đáng thương, rất nhiều người bối rối bởi ai có thể tưởng tượng ra nổi, có ai đó lại có thể cõng một cô bé xa lạ không hề quen biết bước đi lâu như vậy? Tất cả đều có thể nhìn ra được là cô bé kia không hề phải bước xuống đất đi bộ.

Nhiều cô gái không khỏi xúc động, đều đoán già đoán non xem chàng trai này là ai, còn có người đưa ra ý kiến ​​rằng “Muốn tìm được người thật quá, đã đẹp trai mà còn nhân phẩm tốt thế này thì nhất định phải gả!”

Lúc này, người hâm mộ của Lục Ninh lặng lẽ chồi lên, rối rít gõ mấy chữ, “Đường nét khuôn mặt của anh chàng này trông hơi giống Lục Ninh nhà chúng tôi!”

“Giống như trên!”

“?? 1.”

Nơi này nhanh chóng trở thành chỗ tập trung của fans Lục Ninh, bọn họ đã quá quen thuộc với cậu nên bây giờ ngay cả bản thân cũng không dám tin tưởng.

“Đại Ninh Tử cũng tham gia chương trình này đó.”

“Thời gian cũng khớp luôn.”

Vì thế những anti-fans của Lục Ninh đã nhảy dựng lên buông lời chế giễu, “Cái gì cũng là Lục Ninh! Chuyện tốt là mấy người muốn chiếm hết đúng không? Lục Ninh của bạn một cảnh phim hàng chục triệu mà cũng đồng ý đến mấy chỗ này chịu khổ hay sao?”

“Fans Lục Ninh ghê nhỉ? Cái gì cũng vơ về nhà mình à?”

“Cười chết mất, fans Lục Ninh biết suy nghĩ tý đi có được không?”

Thực ra ngay cả bản thân fans Lục Ninh cũng không dám tin tưởng, sao có thể khiến người khác tin tưởng được? Chính bọn họ cũng biết rằng, nếu chỉ dựa vào mỗi đường nét khuôn mặt kia rồi tùy tiện đoán bừa người trong bức ảnh là ai thì cũng quá chủ quan.

Những lời mắng chửi trên mạng lẽ ra đã kết thúc, nhưng vì có thêm sự tham gia của Trình Tuyết nên lại nổi lên một trận sóng gió. Mặc dù hậu thuẫn phía sau của Trình Tuyết đã sụp đổ, nhưng nhờ có Mưu Giang Sơn cô ta cũng nhận được sự quan tâm đáng kể, cô ta đã đăng lên một bình luận có ý chế nhạo như sau, “Có người đúng là không biết liêm sỉ, chuyện tốt gì cũng phải vơ về mình sao?”

Hầu hết mọi người đều sẽ sử dụng nick phụ cho nhưng việc như thế này, nhưng có thể cô ta đã quên việc đổi tài khoản thay vào đó lại dùng nick chính, thế nên cái bình luận đó mới bắt mắt đến như vậy.

Trong vòng không đến nửa tiếng sau cái bình luận đó đã thu hút rất nhiều lượt thích, fans của Lục Ninh đều quây lại tấn công Trình Tuyết tạo nên hot search của ngày hôm ấy là #Fans Lục Ninh tập trung tấn công Trình Tuyết#.

Người hâm mộ của Lục Ninh cũng có những người thiếu suy nghĩ, mở miệng ra là đã phá hỏng cái duyên với người qua đường của cậu, chính vì như thế nên lần này Trình Tuyết lại nằm ở phe yếu thế, có rất nhiểu ngôi sao ghét cậu nên đã đứng về phía cô ta, chế nhạo fans Lục Ninh.

Rất nhiều người nói rằng Lục Ninh mặt dày, chuyện gì cũng muốn ăn vạ. Người hâm mộ của cậu cũng không ngờ rằng sự việc sẽ phát triển thành ra như vậy.

Những ngôi sao đứng về phía Lục Ninh cũng không phải không có, nhưng rất nhiều trong số đó cũng bị chửi mắng theo, sau khi đạo diễn Bạch Dương vừa đăng weibo nói rằng “Mọi người nên đợi tin chính thức cũng không quá muộn” thì đã bị xỉ vả là phát ngôn của một tay sai tư bản. Đạo diễn Bạch xoa xoa mũi mình, nhất thời không ai dám lên tiếng thay Lục Ninh nữa.

Lục Ninh biết bên ngoài có chuyện gì xảy ra, nhưng cũng không quan tâm lắm, lúc xuất viện chỉ đơn giản thu dọn một số thứ, vì để đề phòng có paparazzi bên ngoài nên cậu đã đeo kính râm và đội mũ. Hai trợ lý giúp Lục Ninh xách đồ sau đó bọn họ cùng nhau xuống tầng.

Lão Chương lái xe vào bãi đậu, chiếc xe màu đen quen thuộc xuất hiện trước mặt Lục Ninh, ông ấy bấm còi một cái cậu bèn nhìn qua nhưng không đáp lại thay vào đó là lên thẳng xe của trợ lý.

Ông ấy không dám nhìn vào vẻ mặt u ám của Hạ tiên sinh đang ngồi ở ghế đằng sau.

Hạ tiên sinh vốn định đến đón cậu Lục xuất viện.

Thật tiếc là cậu Lục lại không nhận cảm tình này.

“Bây giờ… làm thế nào đây?”

Hạ Đông Minh nghiến răng, nói, “Đi theo.”

Trên đường đi, trợ lý của Lục Ninh cũng chú ý tới chiếc xe đang chạy phía sau, bèn nghi ngờ hỏi Lục Ninh nhưng cậu chỉ quay lại nhìn một cái rồi không nói gì.

Lục Ninh rất mệt, sau khi về đến nhà mới nằm trên giường một lát, nhưng chưa được bao lâu sau đã có tiếng gõ cửa, cậu biết là ai nhưng chỉ nghe ngóng thế chứ không có hành động gì, bên ngoài cũng không quá kiên nhẫn sau một tiếng kia thì cũng không có động tĩnh gì nữa, bên ngoài không còn ai lẽ ra phải cảm thấy yên tâm, nhưng Lục Ninh lại có phần mất hứng tự giễu cợt sao mình lại như thế này?

Đến giữa trưa, tiếng chuông cửa bên ngoài lại vang lên, lần này Lục Ninh vừa mở cửa liền nhìn thấy một cậu chàng từ công ty vận chuyển đang đứng ở bên ngoài, sắc mặt tươi cười nhìn mình, “Đây là những món đồ Hạ tiên sinh đã gửi chúng tôi chuyển đến. Mời anh ký nhận. “

Lục Ninh còn chưa kịp phản ứng gì đã thấy cậu chàng kia vẫy vẫy tay, tiếp theo sau đó là rầm rập có đến mười mấy anh chàng khác cùng bước đến, người cần chuyển đồ thì chuyển đồ, người cần xách hành lý thì xách hành lý, phòng khách nhỏ trong chốc lát đã trở nên chật cứng.

Hai anh chàng cuối cùng còn dắt theo hai chú chó bước vào.

Đô Đô và Nhị Mao vừa trông thấy Lục Ninh đã điên cuồng chạy đến liếm vào lòng bàn tay của cậu.

Mấy anh chàng dọn đồ kia đến cũng nhanh mà rút cũng nhanh, Lục Ninh suýt nữa đã phát điên tại chỗ.

Buổi tối khi Hạ Đông Minh đến nơi, Lục Ninh và hai chú chó kia đều xù hết cả lông lên.

Anh khẽ cười một tiếng, lại giống như ở nhà đá một cái đẩy Nhị Mao qua một bên rồi tự ngồi xuống sopha: “Sao thế, không chào đón tôi à?”

“Hạ tiên sinh!”

“Anh như thế này là có ý gì?”

Hạ Đông Minh nhướng mày, “Chả có ý gì, nếu em không lên núi thì tôi sẽ xuống núi.”

Lục Ninh nghiến răng đáp, “Nơi này không có thứ ngài muốn đâu.”

Hạ tiên sinh cười lạnh, “Sao lại không, trước mặt không phải có một thứ đây sao?”

“Sau này ông sẽ ở đây.”

Lục Ninh hít sâu một hơi, “Ngài muốn ở đây à, được thôi, trả tiền nhà đi.”

Dáng vẻ Hạ Đông Minh không thèm để ý, hỏi: “Bao nhiêu?”

“Mười vạn.” Lục Ninh nghiến răng nghiến lợi nói.

“Mười vạn? Có phải em không muốn để tôi ở đây không, được lắm, ông đây cứ không đi đấy cũng không trả em tiền đâu.”

Lục Ninh tức quá.

Nương theo ánh sáng, Hạ Đông Minh nhìn thấy khuôn mặt đầy sức sống của Lục Ninh, so với dáng vẻ vô hồn lúc đó…

Anh sững sờ một lúc.  

Cuối cùng, Hạ Đông Minh cũng điều chỉnh lại biểu cảm trên khuôn mặt mình, đuôi mắt hiện lên một tia khó hiểu, “Sau này sẽ không có ai khác.”

“Anh nói cái gì?” Lục Ninh hỏi lại hình như cậu không nghe không rõ.

“Sau này sẽ không có ai khác, chỉ có mình em.”

Lục Ninh giật mình.

Cậu biết ý của anh là gì.

Thứ lúc trước Lục Ninh muốn, anh đã chịu cho rồi.
Bình Luận (0)
Comment