Mọi Người Đều Nói Ta Nằm Dưới

Chương 16

Lưu Triệt ngủ lại một hôm, hôm nay cả nhà đều mang những suy nghĩ khác nhau nhưng lại đều êm ái và hòa hợp. Sáng hôm sau còn ăn sáng cùng với gia đình rồi mới tới công ty làm việc. Bữa sáng là bún riêu cua do chú Năm tự nấu với nước dùng đặc chế của riêng nhà chú ấy rất đậm đà, Lưu Triệt rất thích ăn được hai bát, làm ông Năm ở dưới bếp cười không thấy mắt. Cậu chủ mất trí nhớ rồi nhưng vẫn thích ăn bún ông nấu nhất, quả nhiên là cậu chủ vẫn không thay đổi.


Lưu Văn Hùng nhìn ông Năm quản gia vui vẻ thêm rau sống cho con mình, bát bún cũng thấy chua hơn mọi khi. Nó còn thân với ông giúp việc trong nhà hơn mình a, dù là giúp việc này được coi như người nhà cũng không nên vậy chứ, nhìn ông Năm trông còn giống bố ruột của con mình hơn mình, người bố không được tự nhiên nào đó trong lòng chua lè mà ăn sáng.


Ăn sáng xong, Lưu Triệt nói là phải đến công ty, sau đó bị mẹ và em gái vây quanh một hồi hỏi sau này còn về nhà nữa không? Sau khi chiếm được nụ cười thoải mái và cái gật đầu của Lưu Triệt mới vui vẻ thả người. Lưu Văn Hùng vểnh tai nghe, thấy con đáp ứng sau này con về khóe môi nhếch lên một chút, sau đó giả vờ ho nhắc nhở Lưu Triệt.


Lưu Triệt nhìn người đàn ông trung niên đứng giả bộ ho trong nhà, ánh mắt thi thoảng lại liếc qua bên này bất giác mỉm cười. Sao lần trước mình không phát hiện ra người bố này không được tự nhiên như thế nhỉ. Lưu Triệt ra cửa, trước khi đi quay lại nói : " Bố à, con đi đây"


Sau khi Lưu Triệt nói xong, Trần Ngọc Trân và Ngọc Dung đều liếc qua nhìn chồng / bố của mình. Lưu Văn Hùng vui xướng đến độ tí nữa là cười ngoác ra đành phải è hèm mấy hơi liền để tránh thất thố trước mặt vợ con. Lưu Triệt cười lắc đầu đi ra xe đã được chú Năm đậu ở trước cửa hộ. Mắt thấy con trai sắp đi, bố Lưu đột nhiên nói vọng ra : " Cũng gần 30 rồi, trai hay gái gì thì cũng tìm lấy một chỗ để nương thân đi, anh định ở vậy cả đời à? "


Lưu Triệt tay vừa đặt lên nắm cửa xe thì nghe thấy câu này liền khựng lại, trái tim như có một dòng nước ấm chảy qua. Tuy rằng bị hiểu lầm là gay khiến anh không vui vẻ gì cả, nhưng cảm xúc của cơ thể này quá trân thật, nước mắt không tự chủ rơi ra ngoài...a cuối cùng bố mẹ cũng hiểu mình...


( vụ ảnh hưởng cảm xúc của nguyên chủ này cả hai anh sau khi đổi xác đều bị ảnh hưởng. Lưu Triệt xuyên qua thế giới kia khi về nhà đẻ của anh này cũng bị cảm xúc thù hận đau đớn của anh chi phối không ít. Đây kiểu như mảnh cảm xúc còn lại của người cũ ở cơ thể ấy, việc này là để sau này Lưu Triệt có thể có được kí ức của nguyên chủ)


Lưu Triệt quay lại nói : " Bố, mẹ...cảm ơn hai người...còn có năm đó con cũng không đúng con xin lỗi"


Nói xong liền lên xe đi mất, Trần Ngọc Trân nghe xong liền khóc cuối cùng thì khúc mắc cũng được gỡ bỏ. Bao nhiêu năm qua không biết họ đã phí thời gian để làm gì, đáng lẽ phải nên thông suốt hơn mới phải. Bố Lưu nói câu đó là để cho con mình biết sự nhượng bộ của mình, không ngờ lại thấy được vẻ mặt đó của con lại còn được nghe xin lỗi.


Ông ngồi xuống ghế, sống mũi cay cay đáng lẽ phải dẹp bỏ tự tôn từ sớm sai thì cứ nói là sai mặt mũi lớn làm gì. Khổ cả gia đình suốt 10 năm, may mà cuối cùng bản thân cũng đã thông suốt. 10 năm qua ông luôn tưởng chỉ có vợ chồng ông là phải chịu đựng, đau lòng vì con cái không hiểu mình, ông biết người đồng tính sống khó khăn ông chỉ không muốn con mình phải khó khăn thôi, sống như người bình thường thì có sao đâu? Sao nó cứ phải chọn con đường khác người để rồi đau khổ.


Nhưng vừa rồi khi nhìn thấy dáng vẻ của con mình thì ông thực sự biết mình đã sai. Rõ ràng tổn thương không phải chỉ là người làm cha mẹ, ông và vợ cũng làm con mình tổn thương. Thằng bé bị mất trí nhớ nhưng vẫn xúc động tới vậy, thầm cảm thấy mình sáng suốt khi nói câu vừa rồi. Bằng không nếu Lưu Triệt có lại trí nhớ, chưa chắc đã chịu nguyện ý thân cận lại với ông bà.


Trần Ngọc Trân đi tới bên cạnh chồng mình nói : " Mình làm tốt lắm, cảm ơn mình"


Sau đó vòng tay qua vai ông, Lưu Văn Hùng dựa vào người vợ mình im lặng mỉm cười. Lưu Ngọc Dung phải há miệng ngạc nhiên vì bố của mình, vốn nghĩ là còn phải rất lâu ông mới chịu chấp nhận hoàn toàn. Không ngờ ông lại chịu hạ mình nhận sai, cô nhẹ nhàng thở ra sau đó vui vẻ nhắn tin báo tin vui vào nhóm kín của mình.

Bình Luận (0)
Comment