Sau khi uống hết một két bia 333, ăn hơn 20 đĩa ốc các loại khiến bác béo chủ quán vui mừng đến híp cả mắt thì cả đám choàng vai nhau ra về. Mỗi người uống cũng kha khá, mượn men say vui vẻ hát hò ra về. Vừa đi vừa hát làm bao người đi đường phải ngó lại nhìn, cũng có người nhanh chóng tránh xa mấy con ma men để tránh rước họa.
Dàn hàng ngang đi trên phố, mấy người ai cũng đi liêu xiêu đã thế lại còn bấu vào với nhau để đi. Bỗng oạch một cái, cả đám nhao nhao cười vì Lưu Triệt ngã xuống cống. Đoạn cống này đã hư một ô này lâu rồi nhưng không thấy sửa lại. Người dân xung quanh đành nhét mấy cành cây vào đó để người đi đường nhìn thấy mà tránh.
Không ngờ hôm nay động phải mấy con ma men đã say đến choáng váng, nhìn không rõ đông tây nên có người trúng thưởng lọt tỏm luôn xuống bên dưới. Ban đầu cả đám đều cười ha ha, nhưng mãi không thấy Lưu Triệt đứng lên mà giữ nguyên tình trạng người cắm dưới công, thân trên thì úp xuống đường.
Kéo ra thì thấy cu cậu bị đụng đầu máu chảy ròng ròng bất tỉnh luôn rồi. Cả đám hoảng hốt tỉnh hẳn rượu vội vàng vớt người lên đem tới bệnh viện.
------------
Tại bệnh viện
Vị bác sĩ kiểm tra phim chụp của Lưu Triệt nhìn người đang băng bó trán nằm trên giường bệnh rồi lại nhìn mấy người mặt mũi trắng bệch đang thấp thỏm nhìn mình. Bác sĩ nói : " Người bệnh không sao"
Bảo Long lo lẳng hỏi : " Nhưng tôi thấy cậu ấy chảy nhiều máu lắm mà"
Bác sĩ liếc cậu, sau đó nói : " Cậu là bác sĩ hay tôi là bác sĩ?"
Bảo Long gãi đầu nói : " Ông là bác sĩ...nhưng mà"
Bác sĩ lại liếc, lần này Bảo Long thức thời im miệng, bác sĩ lúc này mới hài lòng gật đầu nói : " Trông ghê vậy thôi chứ cậu ấy bị xước có một xíu thôi, bây giờ không phải là bị xỉu mà là sảy xỉn nên ngủ không muốn dậy thôi"
Cả đám nghe xong mới nhẹ nhàng thở ra, ông bác sĩ này tuy nói chuyện thiếu đánh nhưng y đức và tay nghề đều không phải bàn cãi. Ông ta đã nói như vậy thì vẫn có thể tin được, sau khi tiễn vị bác sĩ thiếu đánh ra ngoài. Mấy người bàn bạc một chút, Ngọc Ánh cũng vừa lúc đi làm thủ tục nhập viện về.
Thế là cả đám quyết định cử một người ở lại chăm sóc Lưu Triệt, sau một hồi tranh nhau cuối cùng Bách Du, người rảnh rỗi nhất bọn, anh dũng hi sinh. Sau khi để lại cho Du một cặp lồng cháo dĩnh dưỡng để cậu ăn khuya cho đỡ đói rồi cả đám mới ra về. Bách Du tiễn bọn họ về rồi trở lại ngồi cạnh giường bệnh, nhìn gương mặt an ổn ngủ yên của Lưu Triệt rồi nằm gục đầu bên mép giường bệnh. Cậu cũng mệt mỏi cả đêm, người cũng đã mệt lả rồi.
Lúc Bách Du vừa mới ngủ yên thì tình huống của Lưu Triệt nằm trên giường có chút kì lạ. Lưu Triệt thấy mình đang ở một nơi xa lạ, xung quanh tối đen cậu chạy mãi chạy mãi nhưng không thể thấy lối ra. Mệt mỏi ngồi xuống, lúc này bên vai nhiều thêm một bàn tay đặt lên dọa Lưu Triệt sợ hết hồn. Một người tinh thần chắc chắn trong hoàn cảnh này cũng giật mình, ngưng dọa người có được hay không?
Giật mình đứng bật lên, Lưu Triệt kinh ngạc nhìn người cũng đang mở to mắt vừa mới xuất hiện. Đây là...mình? Không, không ...là mình trước đây...khuôn mặt đã theo cậu suốt gần 20 năm cậu không đến mức độ không nhận ra được. Hai người to mắt nhìn nhau sau đó cùng thốt lên : " Cậu / anh"
Sau đó lại cùng nhau im lặng, Lưu Triệt kia đưa tay lên để sau gáy cười cười nói : " Chà tự nhiên nhìn lại bản thân như thế này thật không biết nói gì cho ngầu nữa"
Lưu Triệt chỉ bản thân rồi hỏi : " Anh là chủ nhân thực sự của cơ thể này? "
Người kia cười nói : " Đúng rồi đó em trai, đây cũng là cơ thể của em hả? "
Hai người nói xong, bốn mặt nhìn nhau sau đó đột nhiên bật cười. Lúc mới xuyên thấy trùng tên với tên cũ của mình còn vui vẻ một hồi vì không phải đổi tên. Không ngờ nó lại làm cho bây giờ không biết phải gọi nhau ra sao. Hai người cùng ngồi xuống đất, Lưu Triệt nhìn gương mặt từng là của bản thân giờ đây khỏe mạnh hồng hào, không còn chút gì dáng vẻ của năm xưa. Quả nhiên người làm sao thì của chiêm bao là vậy....
Lưu Triệt ngập ngừng hỏi : " Anh sống...có tốt không? "
Người kia cười rồi nói : " Tốt lắm, bây giờ tôi có cửa hàng lớn, có tướng công, Đại Tráng rất yêu tôi, con trai của chúng tôi cũng rất thương tôi. Sau khi đến chỗ cậu, tuy là vài người làm cho tôi khó chịu nhưng tôi được đón nhận và yêu thương. Còn cậu? "
Lưu Triệt nói : " Cũng tốt lắm, bạn bè của anh đều rất tốt với tôi, bố mẹ anh... "
Lưu Triệt để ý vừa nhắc đến phụ mẫu thì Lưu Triệt kia liền sượng lại, nét mặt có chút nặng nề nhưng thái độ muốn lắng nghe cũng cho thấy anh ta cũng rất quan tâm đên vấn đề nay.
" Họ...họ đã chấp nhận con người thật của anh, kêu tôi về nhà....bây giờ mỗi tuần tôi đều về đó một lần, hai cụ đều rất vui"
Sau khi nói xong Lưu Triệt cũng có chút nặng nề, bản thân chiếm dungh thân thể người khác. Thế giới này toàn là những người tốt với cậu, nhờ xuyên qua mà cậu có gia đình, có bạn bè. Tuy rằng thế giới này có chút nguy hiểm hơn một chút, nhưng ít quy tắc hơn, sống rất thoải mải. Cậu cứ có cảm giác có lỗi với người hiện tại đang yên lặng ngồi cạnh mình