Mọi Người Trong Ma Đạo Tổ Sư Cùng Đọc Ma Đạo Tổ Sư

Chương 23



[.....!Ngụy Vô Tiện trở lại con đường mà ban ngày Kim Lăng thả chó rượt hắn, tìm một khách điếm, dùng tiền lấy trên người Lam Vong Cơ mua hai bộ quần áo mới, thuê một gian phòng, trước tiên cởi tấm áo khoác có thêu gia văn Kim Tinh Tuyết Lãng bị chôn dưới đất trở nên nhăn nhúm của Kim Lăng ra, rồi tháo giày cậu ra, động tác đột nhiên khựng lại.
Trên bắp chân Kim Lăng, dường như có một khoảnh da sẫm màu.....!Toàn bộ chân Kim Lăng đều đã biến thành màu đen, vết bớt vẫn đang kéo dài lên trên......
Cậu mơ màng một hồi, cảm thấy gió lạnh khắp thân thể trần trụi, đột nhiên tỉnh táo, lăn qua bật dậy, đỏ bừng mặt gào thét: "Làm làm làm làm gì!"
Ngụy Vô Tiện cười nói: "Ai da, ngươi tỉnh rồi." Dường như Kim Lăng chịu kinh hãi cực lớn, khép trung y lại lui về góc giường, nói: "Ngươi muốn làm gì! Y phục của ta đâu?! Kiếm của ta đâu?! Chó của ta đâu?!"
Ngụy Vô Tiện: "Ta đang định mặc vào cho ngươi nè." Giọng điệu và vẻ mặt của hắn hiền từ giống hệt như một lão tổ mẫu sắp mặc thêm áo lạnh cho cháu trai nhỏ.

Kim Lăng đầu bù tóc rối, dán vào tường nói: "Ta không phải đoạn tụ!!!"
Ngụy Vô Tiện hớn hở: "Khéo thế, ta thì phải nè!!!"]
Mọi người còn đang tự hỏi tiểu Kim Lăng đến tột cùng là đụng phải thứ gì trong Cật Nhân Bảo, mà lại bị nhiễm vết ác trớ nghiêm trọng như vậy, đây cũng không phải là vấn đề có thể dễ dàng giải quyết, giây tiếp theo bầu không khí nghiêm túc đứng đắn đã bị phá tan tành.
Mọi người: "......"
Kim Tử Hiên nói: "Nguỵ Vô Tiện, chọc ghẹo con trai của ta có thú vị không?"
Nguỵ Vô Tiện lại đang đùa nghịch ngón tay của Lam Vong Cơ, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Thú vị nha, thú vị hơn nhiều so với chọc ghẹo ngươi".
Kim Tử Hiên: "......"
Giang Trừng nói: "Lại còn giọng điệu và vẻ mặt hiền từ giống như một lão tổ mẫu? Làm thế nào đã chết một lần rồi càng làm cho người ta buồn nôn hơn vậy?"
Nguỵ Vô Tiện ngẩng đầu chớp chớp đôi mắt ngập nước nói với Giang Yếm Ly: "Sư tỷ, Giang Trừng mắng ta lại còn khi dễ ta!"
Giang Yếm Ly: "......"
Im lặng một lát, Hiểu Tinh Trần giả ho một tiếng hỏi: "Vô Tiện sư điệt, niên canh của ngươi là....?" (cách hỏi tuổi lịch sự)

Tiết Dương: Đạo sĩ thúi này hỏi rất hay, ta cũng đặc biệt muốn hỏi.
Kim Quang Dao: Hỏi rất hay, Di Lăng Lão Tổ này tuyệt đối không phải là cái người thổi sáo ngự thi trên chiến trường.
[.....! Nguỵ Vô Tiện khó khăn lắm mới ngừng cười được, ôm bụng cười nói: "Sợ hãi như vậy làm gì, giỡn chơi chút thôi! Ta cực cực khổ khổ đào ngươi từ trong tường ra, ngươi cũng không nói lời cám ơn".
Kim Lăng.....!cả giận nói: "Nếu không phải xem xét đến chuyện đó, ngươi ngươi ngươi dám cởi quần áo ta, ta ta ta đã khiến ngươi chết một vạn lần rồi!"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Đừng.

Chết một lần đã đủ thống khổ rồi.

Được rồi được rồi, buông kiếm xuống".
Trong lúc mơ màng hồ đồ, Kim Lăng nghe lời buông kiếm xuống.
.....!Nghĩ đến vết ác trớ không nhỏ kia trên đùi nó, vội kêu lên: "Ngươi chạy cái gì! Quay lại!"
Kim Lăng vừa chạy vừa khoác lại tấm áo khoác có gia văn nhăn nhúm dơ bẩn, kêu: "Ngươi đừng đến đây!"
.....! Vạn bất đắc dĩ, đang lúc định từ bỏ, một giọng nói phẫn nộ của nam tử trẻ tuổi từ cuối con đường truyền đến: "Nói ngươi vài câu ngươi liền chạy trốn không tăm hơi, ngươi là đại tiểu thư sao? Tính khí càng lúc càng nóng nảy!"
Giang Trừng!
.....!Nguỵ Vô Tiện thầm nghĩ: "Chuyện khác không nhắc tới, Giang Trừng mắng nó là tính tình đại tiểu thư, quả thực không sai".
Giang Trừng nói: "Cho nên hiện giờ thì sao? Bắt được cái gì? Con linh khuyển lông đen tiểu thúc ngươi tặng cho ngươi đâu?"
Chắc là bị Lam Trạm bắt ép đi đến cái xó xỉnh nào rồi không biết.

Nguỵ Vô Tiện mới vừa nghĩ như vậy, từ một ngõ nhỏ khác, đã truyền đến hai tiếng chó sủa quen thuộc.
Nguỵ Vô Tiện đột nhiên biến sắc, hai chân tự động di chuyển, những mũi tên độc lao ra đuổi sát phía sau....! Nhưng mà lúc này, Nguỵ Vô Tiện không rảnh suy nghĩ mấy chuyện đó.
Hướng chạy này của hắn, vừa đúng vọt tới trước mặt Giang Trừng và Kim Lăng, còn thêm một số lượng lớn môn sinh Giang gia.
Hai bên giằng co một lát, Nguỵ Vô Tiện im lặng xoay người bỏ trốn.

Chưa chạy được mấy bước, đã nghe âm thanh rung động xèn xẹt, một dòng điện màu tím quấn vào chân hắn giống như một con rắn độc......
Từ lúc có trí nhớ đến nay, Kim Lăng chưa từng thấy qua vẻ mặt này của Giang Trừng....!Mà y lúc này, tuy rằng đang gắng sức đè nén những cảm xúc dư thừa, nhưng đôi mắt lại sáng trưng đến đáng sợ.
Gương mặt luôn luôn tràn ngập vẻ ngạo mạn và trào phúng, đầy khói mù, dường như chỗ nào cũng đều sáng rỡ lên, thế nhưng khó mà phán đoán, rốt cuộc là nghiến răng nghiến lợi, là căm thù đến tận xương tuỷ, hay là mừng rỡ như điên.]
Cứ như vậy, Lão tổ trốn thiệt kỹ rồi tự mình lao đầu vào lưới bởi vì sợ đi ngang qua con chó, vỗ tay ~
Lam Hi Thần trong lúc vô ý liếc mắt một cái thấy biểu tình của đệ đệ, sau đó cảm thấy mình sắp đọc không nổi nữa, tại sao những chuyện đã quên đều có thể gom hết lên người mình cơ chứ?
Lam Vong Cơ chỉ là đang tự kiểm điểm, chính mình làm còn chưa đủ nhiều, còn xa lắm mới đủ.

Nguỵ Anh bị thương, y không ở bên cạnh hắn; Xạ Nhật Chi Chinh, y không ở bên cạnh hắn, đoạn tuyệt với Vân Mộng Giang thị, y vẫn là không ở bên cạnh.

Nhưng trong tương lai, Nguỵ Anh sau khi chết bao nhiêu năm quay trở về thế gian, lần đầu tiên bị thương, y không ngăn cản; lần thứ hai bị thương, y lại không ngăn cản! Chỉ mới rời đi vài canh giờ thôi! Cho dù người này đã ở sát bên cạnh có thể giơ tay là chạm tới, cũng không triệt tiêu được loại cảm giác bất lực trong lòng này.
"Mẹ kiếp, Giang Trừng ngươi là quất roi nghiện rồi phải không? Thấy mặt ta là phải quất ta một roi!" Nguỵ Vô Tiện vẫn luôn canh cánh trong lòng bị loại tình tiết xảy ra này doạ sợ ngây người, những chuyện nghe được phát triển theo xu hướng không thể hiểu nổi này tuy xảy ra trên người mình nhưng vẫn khá bình thường, nhưng cái gì kêu là nhưng đôi mắt lại sáng trưng đến đáng sợ, nghiến răng nghiến lợi, là căm thù đến tận xương tuỷ, hay là mừng rỡ như điên? Sau này bọn hắn sẽ biến thành như vậy hay sao?
"Đương nhiên là bởi vì ngươi thiếu quất!"

[.....!Giang Trừng lại nói: "Đem chó của ngươi cho ta mượn dùng".
.....!Nguỵ Vô Tiện......!Thầm nghĩ Giang Trừng đối với việc nên trị hắn như thế nào thật sự là rõ như lòng bàn tay.
.....! Giang Trừng nhẹ giọng nói: "Ngươi quả thật là không biết hối cải".

Từ xưa bọn hắn nói chuyện, thường xuyên cà khịa nhau, đáp trả một cách mỉa mai, Nguỵ Vô Tiện không cần nghĩ ngợi nói: "Ngươi cũng không hề tiến bộ".
Giang Trừng giận quá hoá cười: "Được, vậy chúng ta hãy nhìn xem, đến tột cùng không hề tiến bộ là ai?"
Y ngồi ở bên cạnh bàn bất động, quát một tiếng, con linh khuyển lông đen lập tức đứng lên!
Ở chung một phòng đã khiến Nguỵ Vô Tiện cả người toát mồ hôi lạnh, mắt thấy con chó dữ cao hơn nửa người, răng nanh chìa ra ngoài, tai tinh mắt sắc kia trong nháy mắt ở gần sát rạt, bên tai đều là tiếng gầm gừ trầm thấp của nó, từ lòng bàn chân đến đỉnh đầu của hắn đều tê dại từng trận.

Khi còn nhỏ lưu lạc rất nhiều chuyện hắn đã không còn nhớ rõ, duy nhất nhớ được, đó là sự khủng hoảng khi bị đuổi theo suốt một đoạn đường, răng bén móng nhọn, là cơn đau thấu tim khi răng và móng vuốt chó cắm vào da thịt.

Nỗi sợ hãi khi đó chôn sâu tận đáy lòng, bất kể thế nào cũng không thể khắc phục, không thể giảm đi.
Bỗng nhiên, Giang Trừng ghé mắt nói: "Ngươi kêu ai?".....!Giang Trừng ngừng một lát, đứng dậy, nói: "Lại nói, ta vẫn quên hỏi ngươi, từ khi nào thì ngươi và Lam Vong Cơ có quan hệ tốt như vậy?"
Nguỵ Vô Tiện lập tức hiểu rõ, vừa rồi trong lúc sơ ý hắn buột miệng thốt ra gọi tên ai.
Giang Trừng cười âm u nói: "Lần trước ở núi Đại Phạn, y vì che chở cho ngươi làm tới mức ấy, cũng thật khiến người ta tò mò vì sao".

Lát sau, y lại sửa miệng: "Không đúng.

Người mà Lam Vong Cơ bảo vệ cũng không chắc chắn là ngươi....!Không chừng y có giao tình gì đó với thân thể mà ngươi lấy trộm này".
Lời lẽ của y cay nghiệt âm độc, từng câu tựa như khen nhưng thật ra là chê, đầy ý ám chỉ, Nguỵ Vô Tiện nghe không nổi nữa, nói: "Chú ý lời nói".]
Nghe cháu trai đệ tử ruột bị người ta dùng lời nói chặt chém như vậy, Lam Khải Nhân trong lòng nghẹn một cơn lửa giận.

Nụ cười của Lam Hi Thần cũng cứng đờ nơi khoé miệng, so với những lời trêu chọc thiện ý của Nguỵ Vô Tiện, những câu chữ cay nghiệt trong lời nói của Giang tông chủ trong sách, quả thực tràn đầy ác ý, lại nhìn Giang tông chủ đang ngồi ở đây thế mà lại không hề bận tâm, chẳng lẽ Cô Tô Lam thị bọn họ và Vân Mộng Giang thị đã từng có kết thù gì hay sao?
Toàn bộ sự chú ý của Lam Vong Cơ đều đặt vào Nguỵ Anh, những thứ khác chỉ xem như không nghe thấy, đang cao hứng vào lúc nguy cấp Nguỵ Anh có thể kêu tên của y, sau đó đối với việc hắn cực kỳ sợ hãi khi gặp chó dữ thì cảm thấy đau lòng.

Hoá ra khi nhỏ lưu lạc đã từng bị đau đến tận xương cốt sao?
Giang Yếm Ly đau lòng, a Tiện và a Trừng từ nhỏ lớn lên cùng nhau, gây chuyện cùng nhau, luyện công cùng nhau, đi học cùng nhau, à đi học không tính, a Tiện bị trả về trước, nhưng là hai sư huynh đệ vẫn luôn tốt với nhau, giờ phút này lại đến nông nỗi đối chọi gay gắt, trở mặt thành thù sao?
Kim Tử Hiên đối với Giang Yếm Ly lắc đầu tỏ vẻ hoài nghi, hai người này ngay cả đánh y cũng cùng nhau bàn bạc, làm thế nào cũng không đến mức thực sự sống chết đối chọi nhau đâu.
Nhiếp Hoài Tang nhìn đại ca hắn, rồi nhìn Lam thị Song Bích, rồi lại nhìn Vân Mộng Song Kiệt một cái, thêm lần nữa khẳng định tình huynh đệ đặc biệt giữa Di Lăng Lão Tổ và Tam Độc Thánh Thủ, ngay cả sau nhiều năm trở mặt thành thù vẫn còn có thể rõ như lòng bàn tay, không cần nghĩ ngợi, thật khiến người ta hâm mộ ~
Vân Mộng Giang thị và Cô Tô Lam thị có kẽ hở? Kim Quang Dao theo bản năng nhớ kỹ tin hóng hớt nhỏ này.

Nhưng cẩn thận nghĩ lại, dựa vào quan hệ đặc thù hiện tại của Di Lăng Lão Tổ và Hàm Quang Quân, cho dù là kém thì có thể kém đến thế nào chứ.

Một lát sau lại lắc đầu cười khổ, bây giờ tình hình bản thân đã như vậy, còn tâm trạng nghĩ mấy chuyện này?

[.....! Giang Trừng hừ nói: "ngươi cũng có mặt mũi kêu ta chú ý lời nói.

Có nhớ không, lần trước ở núi Đại Phạn, ngươi có chú ý lời nói đối với Kim Lăng hay không?"
Giang Trừng.....!Cười lạnh nói: "Có mẹ sinh mà không có mẹ dạy, ngươi chửi giỏi lắm ha, thật là biết mắng....! Nhưng ngươi đừng quên, cha mẹ của nó chết như thế nào!".

Nguỵ Vô Tiện đột nhiên ngẩng đầu: "Ta không quên! Ta chỉ là...."......!Nguỵ Vô Tiện ổn định tinh thần lại, suy nghĩ xoay nhanh, nghĩ cách thoát thân.

Hắn tuy rằng nằm mơ cũng muốn trở về Liên Hoa Ổ, nhưng có muốn về, cũng không phải là một Liên Hoa Ổ hoàn toàn thay đổi như hiện nay.
.....!Kim Lăng ở bên ngoài kêu: "Cữu cữu!"
Giang Trừng cao giọng nói: "Không phải kêu ngươi ngoan ngoãn ở đó hay sao, ngươi đến đây làm gì!"
Kim Lăng nói: "Cữu cữu, ta có chuyện rất quan trọng nói với ngươi".
Giang Trừng nói: "Có chuyện gì quan trọng vừa rồi mắng ngươi cả buổi không chịu nói, cố tình phải bây giờ nói?"
Kim Lăng tức giận nói: "Chính bởi vì vừa rồi ngươi cứ luôn mắng ta nên ta mới không nói! Ngươi có nghe hay không, không nghe thì ta không nói!" Giang Trừng vẻ mặt nén giận đi mở cửa, nói: "Nói nhanh cút nhanh!"
Kim Lăng......!nói: "Hôm nay ta đúng thật là đã gặp phải một thứ rất khó giải quyết.

Ta cảm thấy là đã gặp Ôn Ninh!"
Giang Trừng cau mày lại, tay lập tức đè lên thanh kiếm, vẻ mặt dữ dằn: "Khi nào? Ở đâu!"
Kim Lăng nói: "Ngay hồi chiều...."
Kim Lăng nói y như thật, nhưng lọt vào tai Nguỵ Vô Tiện, lại là những lời nói xạo.....
Giang Trừng nói: "Tại sao ngươi không nói sớm!"
.....! Kim Lăng "Ồ" một tiếng, tiếng bước chân xa dần.

Thấy Giang Trừng xoay người lại, Nguỵ Vô Tiện vội vàng làm ra vẻ mặt phức tạp pha trộn giữa "Sợ hãi biến sắc", "Bí mật bị vạch trần", "Ôn Ninh bị phát hiện làm sao bây giờ".....!Kim Lăng thò đầu vào,.....!đặt tay lên Tử Điện, khẽ niệm một câu....!Dòng điện trong nháy mắt thu lại, hoá thành một chiếtc nhẫn bạc đính đá thạch anh tím, nằm trong lòng bàn tay trắng nõn của Kim Lăng.
Kim Lặng nhỏ giọng nói: "Đi"]
Kim Tử Hiên hung hăng trừng mắt với Nguỵ nào đó nói một câu "Thực xin lỗi" rồi co rúm sau lưng Lam Vong Cơ, hay quá ha, hoá ra tên gia hoả này còn từng nói con của hắn loại câu nói có mẹ sinh mà không có mẹ dạy này sao, bảy tám chín chục con chó là quá ít, sau này trên Kim Lân Đài ít nhất phải nuôi 100 con chó săn mới được!
Giang Trừng vô cùng tức giận, dựa vào đâu thằng nhóc do một tay y nuôi lớn lại giúp cái tên gia hoả mới gặp qua hai lần này lừa gạt y hả! Biết tên gia hoả này không phải người tốt còn giúp hắn gạt ta! Tuyệt đối phải đánh gãy chân nó!
Nguỵ Vô Tiện trốn ở sau lưng Lam Vong Cơ thầm nói rất nhiều lần câu Thực xin lỗi, cũng cảm thấy đứa nhóc Kim Lăng này tuy rằng chịu ảnh hưởng rất lớn của người cha khổng tước và vị cữu cữu ngạo mạn của nó, nhưng vẫn là có chỗ giống sư tỷ, vẫn là có điểm đáng yêu.
Ba vị, có phải diễn sâu quá rồi không, sư tỷ còn chưa xuất giá đâu ┓(?′??)┏.


Bình Luận (0)
Comment