Môi Súng (Thần Thương)

Chương 47

Edit & Beta: Direct Kill

Hồng Vạn Lương đang cầm một quyển sách trên tay để đọc, nhưng vẫn kêu y tá mang đến cho mình một quyển sách mới, tên sách là ‘Cải cách y tế đất nước’.

Y tá không tìm được, nhưng Hình Minh, lanh tay lẹ mắt giữa những giá sách nhanh chóng xác định vị trí, lấy sách xuống. Cậu đi lên, đưa cho Hồng Vạn Lương.

Hồng Vạn Lương đọc sách chăm chú, khi nhận sách cũng không ngẩng đầu lên, chỉ khách khí nói tiếng “Cảm ơn”. Mãi đến tận khi y tá đi lấy sách trở về một lần nữa, ông mới ý thức được bên cạnh nhiều hơn một người.

Hình Minh chủ động tự mình giới thiệu, nói mình đến từ đài Minh Châu, tên là Hình Minh, là một người dẫn chương trình tin tức.

Không nghĩ tới ông bố vợ và con rể này khẩu khí nói chuyện lại giống nhau như đúc, Hồng Vạn Lương hòa ái nở nụ cười nói, từng xem qua Hình Minh dẫn chương trình ‘Minh Châu kết nối’, người trẻ tuổi có suy nghĩ thật mới lạ, bản thân mình cũng coi như là khán giả trung thành của cậu.

Tác giả của ‘Cải cách y tế đất nước’ xuất thân từ phóng viên, ngôn ngữ sắc bén, lời văn đều có thái độ tra hỏi, hắn cường điệu trong sách “Bất kể là trả nợ tài chính, vẫn phải có bảo hiểm y tế, người nghèo Trung Quốc phải có thuốc miễn phí”. Liên quan tới chuyện này, Hình Minh cùng Hồng Vạn Lương tiến hành thảo luận chiều sâu, suy nghĩ hai người cơ bản đều nhất trí như nhau, nhưng những chi tiết nhỏ của vấn đề vẫn phải triển khai tranh luận.

Người dẫn chương trình sống bằng miệng lưỡi, lãnh đạo sống bằng tâm nhãn, nhưng lời nói lại không thể lưu loát bằng, Hình Minh trổ tài ăn nói của mình, tuôn ra một loạt dòng suy nghĩ trong lòng, sau đó bé ngoan nhanh nhẹn thả xuống cho đối phương bậc thang, nói tiếng xin lỗi, bí thư Hồng, là cháu tuổi trẻ quá hẹp hòi, là cháu quá khích.

Nhưng Hồng Vạn Lương không hề tỏ ra không vui khi bị chống đối, còn cười hỏi Hình Minh có thể đánh cờ vây không. Hình Minh thừa nhận rằng mình có biết một chút, nhưng chỉ có thể coi là nước cờ dở cái sọt, khi còn bé bị ba mình ép buộc học qua mấy năm, nói là có thể phát triển trí thông minh. Cậu vừa chơi đã đạt đến cấp 3, 4 trình độ nghiệp dư(1), nhưng vẫn cứ không chuyên tâm, ảnh hưởng đủ mọi chuyện, Hình Hoành thường phê bình con trai mình rằng học vấn thì không giỏi, tài lẻ cũng không có, nhưng cậu đem trình độ đánh cờ của mình ra để doạ lão tiên sinh là có thể được rồi.

(1) Đẳng cấp của cờ vây phân biệt trên 2 hệ thống riêng biệt. Đó là hệ thống đẳng cấp nghiệp dư và đẳng cấp chuyên nghiệp:

Nghiệp dư :

– Cấp (級): Từ người mới bắt đầu chơi đến người chơi trung bình được chia thành nhiều cấp. Cấp mạnh nhất thường là cấp 1, càng yếu, số cấp càng cao. Chữ “cấp” thường được viết tắt là k

Ví dụ: Nếu thang nghiệp dư có 30 cấp từ 1 đến 30 thì cấp yếu nhất là 30k, cấp mạnh nhất là 1k.

– Đẳng (段): Ký hiệu là d; chỉ những người có sức cờ mạnh, phát triển các kĩ năng ở mức độ cao, sử dụng các thao tác nhuần nhuyễn. Trái với kyu, khi càng mạnh số đẳng càng cao. Ví dụ: 2d thì mạnh hơn 1d và 4d mạnh hơn 2d.

Nghĩ đến Hình Hoành lại nhớ đến chiếc đồng hồ kia, tiện đà lại nghĩ tới Ngu Trọng Dạ, lòng cậu như dao cắt.

Hồng Vạn Lương không ý thức được sắc mặt người trẻ tuổi trước mắt mình bỗng nhiên thay đổi, ông ngứa nghề khó nhịn, dặn dò y tá đi tìm một bộ cờ vây đến, còn chủ động cùng Hình Minh nói chuyện về Ngu Trọng Dạ, ông nói hai mươi năm trước, đài trưởng của các cậu thường theo tôi chơi cờ, nhưng tôi hiện tại già rồi, sắp về hưu, bị đài trưởng các cậu ghét bỏ.

Thời điểm chơi cờ lại càng có cơ hội để hàn huyên, đa số thời gian là Hồng Vạn Lương hỏi, Hình Minh đáp, từ công tác đến sinh hoạt, việc không lớn không nhỏ, đề tài có lúc còn kéo tới trên người Ngu Trọng Dạ, Hình Minh đầy một bụng tò mò, nhưng cậu không dám hỏi.

Trên bàn cờ hai người vừa đánh hoà nhau, Hồng Vạn Lương chưa hết thòm thèm, hẹn ngày thứ hai tái chiến.

Hình Minh dùng một tiếng “Hồng bí thư đi thong thả” tiễn Hồng Vạn Lương đi, trong lòng có hơi xúc động, đều nói đời người chỉ sống có một lần, vạn vật trên đời như giấc mộng huyền ảo, mà giống Hồng Vạn Lương sống đến tuổi này cũng xem như đáng giá. Bản thân là một người đàn ông không có gia thế bối cảnh gì, chỉ từ một công nhân của xí nghiệp quốc doanh đến Chủ tịch công hội, Bí thư Đảng bộ; từ Thị trưởng cấp thành phố đến Bí thư Tỉnh ủy, Ủy viên dự bị Cục Chính trị, chỉ còn có một năm nữa là có thể công thành về hưu. Không quản sự bình dị gần gũi của lão tiên sinh là thật hay giả, ít nhất khiến cho người ta cảm giác thoải mái.

Ba ngày liên tiếp, Hình Minh bồi Hồng Vạn Lương chơi cờ, trên bàn cờ, cậu phải vắt óc chỉ để thua nửa mục(2), gắng không để cho đối phương nhìn ra tâm tư. Mỗi ngày trở về phòng bệnh đều đã mệt bở hơi tai, còn phải ứng phó với tên anh hờ Hướng Tiểu Ba không biết từ đâu chui ra nữa.

(2) Cờ vây có mục đích duy nhất là chiếm được nhiều “đất”, càng rộng càng tốt. Mỗi điểm trong vùng đất sẽ được tính là một “mục”, kết thúc ván cờ ai nhiều “mục” hơn sẽ thắng.

Hướng Tiểu Ba đến. Hình Minh có thể đuổi khéo cha mẹ mình, nhưng lại đuổi không nổi cái tên dính người còn hơn cao da chó này. Hắn ta mua trái cây còn có cả hoa tới thăm, nhưng trái cây thì đã héo, hoa thì hình như là hái ven đường.

Hai ngày đầu, Hướng Tiểu Ba biểu hiện còn có chút chấp nhận được, đuổi đi bà cô y tá Hình Minh vốn không vừa mắt, hỏi han ân cần, bám người. Nhưng chống đỡ không được ba ngày liền lộ nguyên hình. Hắn ta thật ra là đến để vay tiền.

Điện thoại được chuyển, Hướng Dũng nói quanh co, Đường Uyển cũng nói quanh co, Hướng Tiểu Ba ở một bên thúc giục: Bố mẹ mau nói nhanh với nó đi.

Hướng Dũng cuối cùng mở miệng, ông nói hiện nay anh trai con đã nghĩ thông suốt, muốn tự mình mở một quán bar, đã mời chuyên gia thiết kế quán, giấy phép kinh doanh và mấy thứ lặt vặt chẳng mấy chốc sẽ được cấp, hiện tại chỉ còn thiếu chút tiền… Tiền bán quán trước kia còn dư chú đều đã cho nó mượn, anh của con hiếm thấy quyết tâm làm chuyện đứng đắn, muốn mượn tiền của chú và con, có được hay không.

Hình Minh kêu một tiếng “chú Hướng “, mặt không thay đổi kiên trì lắng nghe, đúng là cha con thân thiết, nhớ khi Hướng Dũng tới thăm bệnh bày ra bộ dáng muốn nói lại thôi, cậu chỉ muốn bật cười.

Hướng Tiểu Ba cứ tưởng rằng có Hướng Dũng và Đường Uyển ra mặt giúp đỡ, Hình Minh sẽ bé ngoan lấy tiền ra giúp mình. Không ngờ tính toán sai lệch, trong điện thoại Hình Minh khách khí lễ độ, nhưng sau khi cúp điện thoại, cậu vẫn một mực chắc chắn là mình không có tiền.

Hướng Tiểu Ba nhặng lên: “Mày có nhà ở riêng, đi xe riêng, mày còn nói là không có tiền, định lừa cháu mày à?”

Hình Minh nhún vai một cái, phòng ở là thuê, tiền vay để mua xe còn chưa trả hết, trong túi còn mấy trăm, muốn lấy thì anh cứ lấy đi.

Hướng Tiểu Ba giận tím mặt, giống như con khỉ đang diễn xiếc, bắt đầu không giữ mồm giữ miệng: “Thời đại này có đài truyền thông nào mà không có một chân ở trong nhà nước, không có tội? Chỉ bằng gia cảnh như mày mà cũng được làm biên tập viên? Nếu hôm nay mày không cho tao mượn tiền, có tin tao đem chuyện đồi bại của cha mày, còn có chuyện của tao và mày nói cho đối thủ của đài mày không?!”

Các y tá cùng nhau chạy vào, đám người hộ lý thì đứng ngoài cửa hóng chuyện. Hướng Tiểu Ba đòi tiền không biết xấu hổ, mồm miệng oang oang, thái độ Hình Minh vừa khinh bỉ vừa cường ngạnh, ngay cả một cái móng tay cũng không muốn cho hắn.

“Anh câm miệng cho tôi——” bác sĩ đã ngàn vạn dặn dò, người bị bệnh viêm cơ tim như cậu phải tránh những tình huống khiến tâm tình kích động. Bản thân Hình Minh cũng ý thức điều này, vừa mới quát to vài tiếng, liền cảm thấy hô hấp không thoải mái, ngực như bị búa nện vào.

Hướng Tiểu Ba đột nhiên ngậm miệng.

Hắn không biết từ lúc nào trong phòng bệnh xuất hiện một nam nhân khác. Hình Minh cũng không biết.

Khí tức quá mạnh mẽ, ánh mắt như bị ánh sáng mạnh chiếu thẳng vào. Hướng Tiểu Ba tuy quanh năm nợ nần, nhưng cũng có một chút năng lực, có thể nhận biết người, còn nhận biết rất chuẩn, chỉ một cái liếc mắt, hắn khẳng định nam nhân này có thân phận không tầm thường.

Hướng Tiểu Ba hỏi: ” Vị này là… là lãnh đạo?”

Ngu Trọng Dạ khẽ gật đầu: “Tôi là đài trưởng đài Minh Châu.”

Tính toán vị trí của người này trong công ty, tâm tư Hướng Tiểu Ba trong nháy mắt như được tiếp thêm sức sống, tiếp tục hỏi: “Em trai tôi bị tai nạn trong lúc làm việc lại còn vào ngày nghỉ lễ, có tính là tai nạn lao động hay không?”

Ngu Trọng Dạ mỉm cười: “Tính.”

Hướng Tiểu Ba mượn thêm bậc thang bò lên, mười phần vô lại: “Vậy chúng tôi là người nhà của nó có được tiền bồi thường không?”

“Cục lao động có tiêu chuẩn giám định tai nạn lao động, trong đài cũng có biện pháp bồi thường tương ứng.” Ngu Trọng Dạ không nhìn hắn, chỉ nhìn Hình Minh, “Nhưng xuất phát từ áy náy cá nhân, tôi có thể bồi thường cho em ấy.”

Ngu Trọng Dạ kêu Hướng Tiểu Ba ra ngoài tìm tài xế của mình là Lão Lâm, Hướng Tiểu Ba sung sướng đi ra ngoài, không trở về làm vướng chân người nữa. Tưởng có kịch hay để xem nhưng chỉ là chuyện bồi thường nhạt nhẽo, đám quần chúng đều giải tán đi. Trong phòng bệnh lúc này chỉ còn sót lại hai người.

Ngu Trọng Dạ hỏi Hình Minh: “Con trai của cha dượng em?”

Hình Minh gật đầu: “Cặn bã.”

Ngu Trọng Dạ lại hỏi: “Em nói bản thân mình lúc trẻ người non dạ, là cùng với hắn?”

Việc đã đến nước này, nghĩ những lời vừa rồi Ngu Trọng Dạ đều nghe thấy được, Hình Minh không chối cãi, lần thứ hai gật đầu: “Ừm.”

Ngu Trọng Dạ híp hai mắt lại, mặc dù không nói lời nào, nhưng trong con ngươi lộ ra hàn ý, giống như ánh mắt của loài động vật ăn thịt.

“Chuyện trong nhà em có chút phức tạp… Quên đi.” Hình Minh không muốn nợ đối phương một ân tình, nhưng trước mắt tức ngực khó thở, thực sự không có tinh thần cùng đối phương nói qua nói lại, chỉ nói, “Tiền này, em sẽ trả lại.”

Ngu Trọng Dạ liếc mắt nhìn Hình Minh một cái, hiếm thấy thuận theo sự cương quyết của cậu, cũng không ép buộc: “Đợi khi nào xuất viện thì trả cũng được, không trả nổi thì không cần gấp.”

Hình Minh tỉ mỉ suy nghĩ một chút, thật sự không trả nổi. Hư vinh là sâu nhọt trong xương tủy cậu, vẫn luôn gặm cắn cậu mười năm nay. Ở nơi trung tâm thành phố thuê một căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách, lái xe của một hãng nổi tiếng, tất cả quần áo đều là hàng hiệu, được cắt may thủ công tỉ mỉ nếu không thì là hàng của Ý hoặc Anh, cái gì lông dê, tơ tằm, lông dê pha tơ tằm, làm cho cậu mỗi khi xuất hiện trước màn ảnh đều ánh sáng bắn ra bốn phía, như chim khổng tước.

Hình Minh cúi đầu, rầu rĩ không vui một hồi lâu, nỗ lực khuyên bảo bản thân yên tâm thoải mái, sau đó vịn cạnh giường ngồi dậy. Vừa rồi bị Hướng Tiểu Ba không nhẹ không nặng mà náo loạn như thế, lúc này chút sức lực cuối cùng như bị lấy đi, trong lồng ngực như có âm thanh kỳ quái, đập loạn một hồi giờ chỉ còn lại tạp âm.

Ngu Trọng Dạ hỏi cậu, đi đâu.

Hình Minh trả lời, nhà vệ sinh. Tự mình cầm ống truyền dịch, hít sâu một hơi, chậm rãi đi vào phòng vệ sinh. Trong quá trình cậu cực lực tránh né cùng ánh mắt Ngu Trọng Dạ tiếp xúc. Cậu rất chán ghét bản thân mình trở nên ốm yếu trong mắt nam nhân này, nản lòng lại thất bại, suy yếu lại vô năng, chẳng còn chút tinh thần nào, còn đâu khổng tước kiêu ngạo nữa, rõ ràng như chó rơi xuống nước.

Phòng vệ sinh dành cho cán bộ cao cấp cũng rất sạch sẽ, sáng sủa so với phòng bình thường, nơi rửa mặt có chậu bằng đá, ngay cả bồn cầu cũng có mùi thơm của tinh dầu cam. Hình Minh khó khăn đem mình dịch đến trước bồn cầu, còn chưa kịp lấy ra gia hỏa của mình đầu óc đã choáng váng. Cả người run rẩy vì lạnh, cậu cúi thấp đầu, trên trái nổi lên một tầng mồ hôi lạnh, đột nhiên, phía sau có một cánh tay nắm lấy eo cậu, bộ ngực rộng rãi làm nơi dựa vững chắc.

Một tay khác của Ngu Trọng Dạ luồn vào bên trong áo bệnh của Hình Minh, thay cậu móc súng ra, nhẹ nhàng nâng đỡ.

Lòng bàn tay ấm áp vuốt ve hành thân trắng mịn, Hình Minh giật mình một cái, chỉ cảm thấy linh khẩu hơi nóng lên, đang mắc tiểu đột nhiên bị động tác xuất hiện này doạ trở lại hơn nửa.

Mặt cậu đỏ tới mang tai, hoảng sợ, lúng túng không biết làm thế nào.

Ngu Trọng Dạ để cằm lên cổ của cậu, đôi môi dán vào lỗ tai nóng bỏng, cười nói: “Làm sao, đi tiểu cũng không được?”

Âm thanh dễ nghe như vậy, trầm thấp ôn nhu, mang theo một chút khàn khàn đặc trưng nơi cổ họng. Thôi. Trước mặt nam nhân cậu đã từng trải qua đại họa, từng bối rối, từng xúc động, cần gì phải câu nệ để đổi lấy mấy điểm mặt mũi. Phải biết mặt mũi thứ này, ngoại trừ mua dây buộc mình, căn bản không có ý nghĩa gì khác. Hình Minh đem mình hoàn toàn tiến vào trong ngực Ngu Trọng Dạ. Thả lỏng.

Đợi cậu đi vệ sinh xong, Ngu Trọng Dạ rửa tay cho cậu, rồi ôm Hình Minh, bế về bên giường bệnh.

Sau khi gáy Hình Minh tiếp xúc với gối, mắt cậu vẫn không nháy lấy một cái nhìn chằm chằm Ngu Trọng Dạ, nhìn hắn thay mình đắp chăn, treo bình nước truyền lên giá.

Các y tá không dám ở bên ngoài phòng của cán bộ cao cấp chơi đùa, căn phòng ở tầng cao nhưng ngoài cửa sổ cũng không có tiếng chim hay tiếng gió, trong phòng ngoài phòng đều đặc biệt yên tĩnh. Ngu Trọng Dạ đặt tay trên đầu Hình Minh, xoa xoa cái trán hơi nóng, sau đó xoa xuống mặt của cậu. Đài trưởng Ngu vẫn bày ra thái độ bề trên, nhưng ánh mắt tựa như biến hóa, không còn là yên tĩnh không gợn một tia sóng, ngược lại còn rất bao la. Hình Minh hoàn toàn không nhận rõ đôi mắt này là thể hiện cảm xúc vui mừng hay phẫn nộ.

Hai người nhìn nhau, im lặng.

Nửa ngày, Ngu Trọng Dạ cực không dễ làm người phát hiện thở dài, nói ra mấy cái tên, đều những nhà thơ nhà văn nổi tiếng đương thời, hoặc là những người có công lao lớn với đất nước, đây đều là những đại nhân vật không bao giờ chấp nhận tham gia các chương trình.

“Để thân thể suy yếu như thế này thật không đáng. Trước tiên nghỉ ngơi thật tốt, mấy tập sau của chương trình sẽ để họ kể về lịch sử hoặc phỏng vấn trực tiếp, sư phụ em cũng có chủ ý này.”

Mục đích ban đầu của chương trình ‘Tầm nhìn Đông Phương’ là lựa chọn các chủ đề có tính chất đặc biệt, kết hợp với các tin tức nóng và nhân vật, tiến hành thâm nhập đưa tin cùng bình luận. Nhưng câu nói này của Ngu Trọng Dạ có ý tứ rất rõ ràng, chương trình vẫn là của cậu, cậu muốn nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, không muốn nghỉ ngơi liền làm mấy tập phỏng vấn khách mời, chủ đề không chuyên sâu, nội dung cũng được người khác quyết định sẵn, kịch bản người khác viết, cậu chỉ cần đứng trước đài máy móc, làm trò mèo là được.

Hình Minh đương nhiên nghe hiểu. Giao thiệp chính là năng suất lao động, đây là chuyện của người giàu với người giàu, bây giờ lại không chút nào tiếc rẻ đem toàn bộ cho một hậu bối vô danh tiểu tốt như cậu. Săn sóc nhiều? Quan tâm nhiều? Nhiều nên muốn cậu khóc lóc tiếp thu, hạ mình cúi đầu, tạ chủ long ân.

Cho dù dứt bỏ mấy chuyện hư hỏng trong đài, Hình Minh cũng không chấp nhận sự an bài như thế, ngày hôm qua cậu đã gọi điện thoại cho Nguyễn Ninh, dặn dò các tổ viên tiếp tục tích cực tuyển chọn tìm kiếm đề tài, sau đó để Tô Thanh Hoa xem qua xác nhận, ngựa không ngừng vó làm việc.

Sự việc của Hạ Trí Viễn cũng có trong báo cáo.

“Thay đổi như thế, mục đích ban đầu của chương trình đều sửa lại, cùng với những nhân vật phỏng vấn kia khác nhau ở chỗ nào.” Hình Minh làm bộ không hiểu ý tốt của Ngu Trọng Dạ, lắc đầu nói, “Nói rằng cho em thời gian nửa năm, ‘Tầm nhìn Đông Phương’ tự em lo liệu, tỉ lệ người xem ti vi cũng do em phụ trách, còn lập quân lệnh trạng.”

Ngu Trọng Dạ nói: “Không tính nữa.”

Hình Minh nhíu mày: “Sao lại vậy? Đường đường là đài trưởng, ý kiến lại thay đổi xoành xoạch?”

Ngu Trọng Dạ vẫn không khoan nhượng, dùng nụ cười và giọng điệu như đối phó với trẻ con nói: “Thân thể em còn chịu được?”

Hình Minh cương quyết không phối hợp: “Làm sao không thể chịu được? Mấy ngày nay ngày nào em cũng cùng Hồng bí thư chơi cờ, trên bàn cờ đấu trí đấu dũng, đều ngang kèo nhau.”

Ngu Trọng Dạ bỗng cau mày: “Em cùng lão tiên sinh gặp mặt?” Không đợi Hình Minh đáp lời, lại hỏi: “Hai người hàn huyên chuyện gì?”

“Không có gì, việc nhà mà thôi. Hồng bí thư rất khách khí, hẹn em ngày mai lại đến chơi tiếp, dường như có ấn tượng không xấu với em.” Hình Minh có thể phát hiện Ngu Trọng Dạ không thoải mái, cố ý ngoảnh mặt làm ngơ, nói tiếp, “Còn có một việc, tiệc tối về việc từ thiện của Thịnh Vực, em sẽ đi tham gia.”

Ba tập thử nghiệm đầu tiên của ‘Tầm nhìn Đông Phương’, tỉ lệ người xem ti vi và danh tiếng trên mạng đều không tệ, Liêu Huy hài lòng với số tiền đầu tư 50 triệu mà mình đã bỏ ra, quyết định lấy danh nghĩa làm từ thiện để củng cố thêm, mời mấy ca sĩ đến hát hò, thuận tiện khao tổ chương trình một bữa. Người bên Thịnh Vực trực tiếp đem thư mời đến đài Minh Châu, Nguyễn Ninh ở trong điện thoại đều hồi báo hết cho Hình Minh.

“Em muốn tham gia?” Ngu Trọng Dạ đã sớm biết chuyện này, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hình Minh, “Không cho đi.”

Hình Minh thuận lý thành chương phản kháng: “Tầm nhìn Đông Phương’ công đầu là do em, em nên đi, cũng phải đi.”

“Đừng tiếp xúc nhiều với lão tiên sinh, cũng chớ đi chọc vào Liêu Huy.” Ngu Trọng Dạ đè người Hình Minh xuống, lông mày nhíu chặt hơn, sắc mặt càng khó coi, “Em không cùng một thế giới với bọn họ, em chơi không nổi đâu.”

Hình Minh vẫn không muốn cùng Ngu Trọng Dạ một chỗ ở khoảng cách gần như vậy, cậu lại muốn lặp lại như lần trước, gọi  Lý Mộng Viên đến đem đối phương đuổi ra ngoài. Nhưng ngón tay còn chưa kịp chạm vào chuông bấm, đã bị Ngu Trọng Dạ giành trước một bước nắm chặt.

Cậu có thể cảm nhận được năm ngón tay Ngu Trọng Dạ dùng sức rất mạnh, cứng như thép, dẻo như dây leo len lỏi vào khe hở giữa tay cậu, nắm chặt lấy tay cậu như muốn không bao giờ tách rời, khóa lại, mười ngón tay đan xen lẫn nhau.

Lúc này không thể gọi y tá tới, Hình Minh phản ứng cũng nhanh, mau chóng bắt lấy dây lưng đối phương. Không nghĩ tới lại một lần nữa bị hắn bắt ngược lại, nhấn ở trong quần. Ngu Trọng Dạ cau mày, ánh mắt lạnh lùng bức bách: “Làm gì.”

“Mịa nó.” Hình Minh dùng ánh mắt chống đối nhìn chằm chằm đối phương, nhất thời giãy không ra khỏi cánh tay Ngu Trọng Dạ, đành nương theo tay hắn, hướng về phía hạ bộ chen chúc. Cậu giang rộng chân ra, một chân nâng lên, một chân đặt ở trên eo Ngu Trọng Dạ.

Hình Minh nở nụ cười xinh đẹp, cười đến hấp dẫn vạn phần, thái độ lả lơi.

“Ngu tổng, ngài còn nhịn được? Tôi thấy ngài đã cứng rồi này.”

Hình Minh nói xong những lời này, bản thân cậu cũng thấy nổi da gà, buồn nôn, bức màn sương của Ngu Trọng Dạ đã bị vén lên đến đỉnh điểm, ánh mắt giống như kẻ săn mồi lại xuất hiện.

Thân thể trẻ tuổi trong bộ quần áo rộng thùng thình của bệnh nhân cầu tình, cái gì lễ nghĩa liêm sỉ, đều là xiềng xích mịt mờ. Ngu Trọng Dạ giơ tay kéo ống truyền dịch của Hình Minh, mũi kim cắt lên da thịt trắng nõn, tràn ra một đường máu đỏ sẫm.

Hắn cúi đầu cắn chặt môi Hình Minh—— không phải hôn, là chân chính kết hợp răng trên răng dưới, giày vò lôi kéo, tàn nhẫn mà cắn. Hình Minh miệng lưỡi bị cắn đến bật máu, Ngu Trọng Dạ dời đi trận địa, gặm cắn xong cằm của cậu, liền công kích xuống cổ họng.

Bị xâm phạm như vậy chắc chắn sẽ mang đến thống khổ, Hình Minh ở khoảng không nuốt một ngụm nước miếng, xương cổ bị Ngu Trọng Dạ ngậm lấy gian nan giật giật, cổ họng khô khốc. Nhiệt độ cơ thể cậu đột nhiên tăng lên, tim đập loạn, hô hấp cũng gần như đình chỉ, ngày hôm nay nhiều lần ngỗ nghịch thánh ý, thật ra thì vẫn sợ đến hoảng loạn.

Mà đa số người như thế đều chết trong im lặng.

Số cậu xem ra còn may mắn chán.

Ngu Trọng Dạ rốt cục dừng lại loại xâm phạm bạo lực này. Hắn chống đỡ cánh tay nằm ở phía trên Hình Minh, không nói, chỉ dùng ánh mắt đe dọa. Hai người lần thứ hai rơi vào tâm tình vi diệu, anh tới tôi chặn, Hình Minh sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng. Nhưng cậu vẫn cố ngẩng đầu lên, khóe miệng trước sau ngậm lấy một tia quá phận ung dung cười, không giãy dụa không chống cự không cầu xin tha thứ, giống như liệt sĩ. Thấy chết không sờn.

Cuối cùng Ngu Trọng Dạ đứng dậy, đẩy cửa đi.

Mặt rồng giận dữ.

Lão Lâm đang ngồi ở trong Bentley chờ đợi. Thấy Ngu Trọng Dạ xuất hiện, vội vàng xuống xe mở cửa cho hắn.

“Tiền đã được giao, người cũng giáo dục một chút. Sau này chắc chắn không dám làm như vậy.” Giao tình nhiều năm đã luyện thành một bộ mắt hỏa nhãn kim tinh, Lão Lâm nhìn ra hôm nay đài trưởng Ngu có chút khác lạ, giống như sướng vui đau buồn toàn bộ đều bị đánh đổ ở trên mặt, khiến người vừa xem đã hiểu ngay.

Bình thường người này quản lý mọi chuyện rất tốt, không bày ra cảm xúc gì, đạo lí đối nhân xử thế biết bao thạo đời. Lão nghĩ, đài trưởng Ngu hiếm khi mất kiểm soát như thế, hơn nửa cùng tên nhóc con kia có liên quan.

Lão Lâm khởi động động cơ, nói tiếp: “Ban ngày không thích hợp vớt, trong đài bí mật khó giữ, sự việc về chiếc đồng hồ kia không biết sẽ truyền đi như thế nào. Buổi tối mới có thể phái người âm thầm tìm kiếm, nhưng trời quá tối, e là không dễ tìm như vậy —— ”

Ngu Trọng Dạ đột nhiên ngắt lời Lão Lâm nói: “Không tìm nữa.”
Bình Luận (0)
Comment