Edit & Beta: Direct Kill
Mười hai giờ trưa thứ sáu, Lưu Á Nam đăng ký tài khỏan weibo, lấy tên là “Con gái nhỏ của Lưu Sùng Kỳ”, mười hai giờ hai mươi phút, cô viết lên blog — — — thư giải oan gửi nhân dân cả nước.
Lưu loát ba ngàn chữ, tỉ mỉ thuật lại án kiện từ đầu đến cuối, Lưu Á Nam logic rõ ràng, câu chữ hào phóng, khiếu nại lớn nhưng không run không sợ. Văn chương như vậy rất dễ đi vào lòng người, dễ dàng tranh thủ được sự tín nhiệm của người dân.
Phần cuối bức thư cô còn đặc biệt cường điệu, một trong ba người báo án là Chương Phương đã mang theo con gái đi đến cơ quan công an hủy bỏ bản án.
Một vài tài khoản lớn đã hỗ trợ chuyển phát, nhưng phong thư này còn chưa kịp gây nên sự tình gì, hết thảy những weibo tương quan đã bị xóa bỏ không dấu vết.
Bên kia Lưu Á Nam ra chiêu nhanh, hiển nhiên là muốn lợi dụng sức mạnh dư luận, nhưng người tiếp chiêu bên này động tác còn nhanh hơn. Trong thời gian ngắn liền gọi cho đài trưởng Ngu hai cuộc, một cuộc gọi vào điện thoại ở đài, một cuộc gọi vào di động cá nhân. Ngu Trọng Dạ sau khi cúp máy, ngay lập tức cho gọi những lão thành trong đài vào phòng làm việc.
Hắn hỏi, chương trình ‘Minh Châu kết nối’ vừa rồi của Tiểu Lạc là ai đã ký đơn phát sóng?
Đối với chương trình đi sâu vào vụ án thầy giáo Lưu lần này của Lạc Ưu, mọi người trong đài hầu như đều tỏ thái độ tán thưởng, ngay cả người bận trăm công nghìn việc như đài trưởng Ngu cũng tranh thủ ghé qua xem một nửa, lại còn khen ngợi không ít. Nhưng đó là dựa trên sự thực tin tức và sự thực khách không có nhiều tình huống sai lệch. Lúc này đài trưởng Ngu hỏi đến chuyện ai phê duyệt cho chương trình phát sóng, hiển nhiên là bởi vì nội dung bên trong xảy ra vấn đề, muốn truy cứu vấn trách.
Lão Trần có chút hốt hoảng, theo lí chương trình phát sóng dù có phê duyệt hay không thì chức trách vẫn là của bên văn phòng tổng biên, nhưng đơn này của Lạc Ưu, là do lão lấy danh nghĩa chủ nhiệm trung tâm tin tức kí xuống.
Ngu Trọng Dạ hỏi biên tập Vương: “Tại sao không ký?”
Biên tập Vương nói, tập trước ‘Minh Châu kết nối’ chế tạo gấp gáp, nội dung không sai, nhưng hướng phát triển quá mức nghiêm trọng, không chỉ mất đi tính khách quan công bằng hợp lý của người làm tin tức, còn có chút hơi hướng “để rating quyết định”, cho nên hắn kiến nghị phát sóng một chương trình khác đã được chuẩn bị đầy đủ.
Ngu Trọng Dạ chuyển hướng hỏi lão Trần: “Tại sao lại ký?”
Lão Trần nhìn biên tập Vương cười ha hả: “Phần tử trí thức như mấy người nói chuyện cũng thực quá dễ dàng, nơi nào không khách quan công bằng hợp lý? Đây là tập đầu tiên sau khi ‘Minh Châu kết nối’ thay đổi, không làm mới sao được? Tin tức phải chân thực, nhưng cũng phải nhanh chóng, biên tập viên Lạc tới tìm tôi, nói cậu ấy muốn thừa dịp ‘Tầm nhìn Đông Phương’ còn đang nóng để làm vũ khí cho ‘Minh Châu kết nối’, tôi cảm thấy góc nhìn chương trình rất đặc biệt, quan điểm đủ độc đáo sâu cay, rất tốt.” Lão Trần ngoài miệng không chịu yếu thế, trong lòng lại không ngừng kêu khổ, rõ ràng đám tiểu tình nhân của đài trưởng Ngu tranh sủng, người bên ngoài làm sao quản được.
Ngu Trọng Dạ hơi khép đôi mắt, khí tức trầm trọng, nhìn như rất mệt mỏi: “Tính chân thực là điều quan trọng nhất của tin tức, vẫn là thất sát
(sơ xuất trong việc giám sát).”“Kỳ thực không quản Hình Minh thì chương trình của Lạc Ưu câu chữ đều sạch sẽ, từ ngữ hợp lý có nhiều tầng nghĩa, những dẫn chương trình của đài khác đưa tin về vụ việc này thậm chí còn không quản nổi miệng mình, chỉ cần một câu ‘theo nguồn tin có liên quan’ liền có thể thoải mái bình luận, quạt gió thổi lửa chính là bọn họ.” Lão Trần lại còn rất đắc chí, “Nếu không làm sao có chuyện tư chất của các dẫn chương trình đài ta đều cao hơn đài khác một bậc?”
Ngu Trọng Dạ đối với nhận định “tư chất cao” không đưa ra đánh giá, nở nụ cười kêu mọi người đi ra ngoài, chỉ lưu lại mình lão Trần, hỏi lão: “Trước đây chương trình ‘Pháp trị trực tuyến’ cũng từng đưa tin một bảo an xâm hại tình dục một đứa trẻ mới học mẫu giáo, sau đó sao không xử?”
Trưởng phòng biên tập Vương và nhóm phần tử tri thức dưới trướng đều quá khắt khe, không biết thức thời chẳng biết thay đổi, nói dễ nghe là ngay thẳng, nói khó nghe chính là cổ hủ. Lão Trần mũi rất tinh, ngửi ra được thái độ của đài trưởng Ngu đối với chuyện này——chắc chưa có ý định thay đổi cái ghế chủ nhiêm trung tâm tin tức của lão, hiển nhiên muốn nhân nhượng cho yên chuyện. Nghĩ như vậy lá gan cũng to hơn, lão Trần nói: “Mười vụ án như vậy thì có tới chín vụ án sẽ xử, có trách thì trách vụ án kia xui xẻo rơi ngay vào trường hợp không xử, nhưng quần chúng xúc động phẫn nộ, người nhà và một số dân tình trên mạng cũng đã gọi điện thoại cho đài, còn cùng nhau ký vào đơn. Yêu cầu cho nhân viên bảo an kia lên hình.”
(Tội phạm lên TV sẽ bị làm mờ mặt)Ngu Trọng Dạ lại hỏi: “Sau khi bức thư giải oan kia xuất hiện, trên mạng có phản ứng gì không?”
“Trước mắt không có, chỉ có một phóng viên viết bài nghi ngờ một chút, bị dân mạng mắng chửi, nên hiện tại đã xóa bài và xin lỗi. Chuyện xâm hại tình dục trẻ em dù sao cũng là vấn đề lớn.” Tình thế trước mắt có thể khống chế, tuy nhiên lão Trần vẫn lo lắng không yên, “Nhưng chuyện con gái Lưu Sùng Kỳ lần này gây chuyện thì thật khó để nói, những thành phần kích động trên mạng quá nhiều, chiều gió đang ngày một biến đổi. Một khi chiều gió thay đổi, ‘Tầm nhìn Đông Phương’ ‘Minh Châu kết nối’ thậm chí toàn bộ đài Minh Châu cũng phải chịu ảnh hưởng lớn.”
Lão Trần hoàn toàn không biết chuyện đài trưởng Ngu sắp được điều nhiệm đến bộ công an, chỉ ăn ngay nói thật với tình huống đài Minh Châu trước mắt, trên có lãnh đạo tạo áp lực, dưới có bách tính thóa mạ, trước có sự việc xâm chiếm đất phim trường còn chưa dẹp yên, sau có sự kiện 50 năm thành lập đài cả nước chú ý, thời điểm mấu chốt này quả thực không thể có thêm chuyện rắc rối nào.
Ngu Trọng Dạ không nói lời nào, ngón tay thon dài gõ nhẹ mặt bàn.
Lão Trần lần thứ hai phỏng đoán thánh ý, càng cảm thấy vạn tuế gia và mình có chung một suy nghĩ, nên muốn thăm dò đề ra biện pháp giải quyết: “Hướng phát triển chương trình đã trật, tự vả mặt mình chung quy không thích hợp, huống hồ việc này không đơn thuần là vụ án xâm hại trẻ em bình thường nữa, mọi mặt đều có liên lụy quá lớn. Đối phương lại không có chứng cứ rõ ràng, trước mắt cách xử lý làm nhạt là lựa chọn tốt nhất. Bộ phận đối ngoại trong đài tạm thời không phát biểu bất kỳ phán ngôn nào mới, chờ xử lý xong vụ án của thầy giáo Lưu, chúng ta sẽ làm tiếp một chương trình đưa tin về vụ án. Vụ án này tám chín phần là đã có kết quả, chỉ cần đưa ra phán quyết, sóng gió gì đều không lật nổi.”
Thư ký đúng lúc này gõ cửa, được đài trưởng đồng ý mới tiến vào, nói hội trưởng Vưu của hội chữ thập đỏ muốn chào hỏi.
Đây là cuộc gọi thứ ba của hội trưởng Vưu.
Muốn vươn tới đỉnh cao là bản năng của con người, có thể vươn tới chỗ cao chính là bản lĩnh. Hội trưởng Vưu chính là một người có bản lĩnh như thế, chỉ có điều lại không khéo, trong bức thư giải oan Lưu Á Nam hoàn toàn phủ nhận chuyện cha mình tham ô tiền từ thiện, mũi nhọn nhắm thẳng vào hắn. Hội trưởng Vưu gọi ba cuộc điện thoại, thoạt đầu tưởng như muốn hàn huyên tâm sự, kì thực ý tứ rất đơn giản. Hắn không nghĩ tới một người dân thấp cổ bé họng như cô lại dám phá hư mọi chuyện, đem sự việc hắn làm trước đây kéo ra ngoài ánh sáng, bây giờ hai triệu còn đáng tiền sao? Nếu như kia con gái thầy Lưu muốn tiền, hắn có thể cấp.
Lão Trần cảm thấy cũng hợp lý, nhưng theo kinh nghiệm quan hệ xã hội nhiều năm của lão, bèn đưa ra một kiến nghị mới: “Hội chữ thập đỏ chỉ xóa bài đăng kia là không đủ, chuyện như vậy thường thường càng xóa càng phản tác dụng, mấu chốt vẫn là con gái thầy Lưu, chỉ cần cô ta không lộn xộn, thiên hạ cũng là thái bình. Có thể hỏi xem cô ta có yêu cầu gì, điêu dân nơi khỉ ho cò gáy đó, làm đến mức này chắc hẳn không phải vì tiền bạc.” Lão dừng lại một chút, hạ thấp giọng: “Tội danh tham ô này một khi ngồi vững, sẽ dẫn đến sự kích động của toàn dân, năm ấy hắn ở địa phương đó tham ô, bây giờ hắn quản lý quỹ từ thiện của cả nước có đảm bảo được mình trong sạch? Nếu hắn tham ô, vậy người đứng sau đề bạt hắn thì thế nào? Chắc hẳn phía trên hội trưởng Vưu còn có người nắm đằng chuôi, chúng ta không thể làm tổn hại đến phần hòa khí này.”
Nói tới đây là đủ, tiếp sẽ dư thừa. Lão Trần lặng lẽ đánh giá Ngu Trọng Dạ. Lão nhìn ra được, đài trưởng Ngu đang cân nhắc, đài trưởng Ngu đang suy nghĩ. Từ xưa chức vị càng cao thì càng hiểu được đạo lý đối nhân xử thế, đài trưởng Ngu địa vị cao như thế, càng phải thấu hiểu được đạo lý quan trường “Dĩ hòa vi quý” so với người khác.
“Một người liều cả tính mạng vì người thân như vậy, chắc hẳn không phải muốn đòi tiền.” Ngu Trọng Dạ chỉ hơi trầm ngâm, đề ra một câu, “Xem tin tức trên mạng, có phải Lưu Á Nam đang cùng chồng tranh chấp quyền nuôi con?”
Lão Trần gật đầu, đúng vậy.
Thư ký vẫn chờ ở một bên, hỏi đài trưởng có muốn kết nối cuộc gọi với hội trưởng Vưu.
“Cô đi chuyển lời hộ tôi.” Ngu Trọng Dạ dựa vào trên ghế da nhắm mắt dưỡng thần, nét mệt mỏi trên khuôn mặt ngày càng sâu, “Danh dự của đài Minh Châu quan trọng hơn bất kỳ thứ gì khác, không thể gánh trách nhiệm cho bất cứ ai, tòa án địa phương dù sao cũng nên có nhận thức, cho hắn thời gian một tuần giải quyết Lưu Á Nam, sự tình cứ thế lắng xuống như vậy thì tốt, nếu như vỡ lở ra, tuần sau ‘Minh Châu kết nối’ sẽ tự điều tra chuyên sâu, vạch trần chân tướng vụ án thầy Lưu.”
Cho đối phương một tuần xử lý vấn đề nan giải trước mắt, chính là cho hội chữ thập đỏ ba phần mặt mũi, thư ký nghe lệnh đi ra ngoài.
Lão Trần vẫn vẫn còn không tin tưởng: “Lẽ nào ý chú Ngu là ‘Minh Châu kết nối’ sẽ tự điều tra làm sáng tỏ, xin lỗi khán giả toàn quốc?”
Ngu Trọng Dạ vẫn nhắm mắt, nhàn nhạt nói: “Tại sao không thể là ‘Minh Châu kết nối’?”
“‘Minh Châu kết nối’ là át chủ bài trong đài, nếu vì chuyện này mà phải gánh chịu trách nhiệm cùng áp lực khắp nới, tổn thất quả thật quá lớn, còn ‘Tầm nhìn Đông Phương’ mới chỉ phát sóng hơn năm tháng, huống hồ cũng là ‘Tầm nhìn Đông Phương’ trước tiên châm lửa. Hơn nữa tôi cũng lo lắng…” Lão Trần ấp a ấp úng.
“Lo lắng cái gì?”
“Lo lắng Lạc Ưu có tình tự.”
Ngu Trọng Dạ mở mắt ra, giơ tay ấn ấn huyệt thái dương: “Tiểu Lạc là người hiểu chuyện.”
“Hình Minh đâu?” Lão Trần kỳ thực càng lo lắng người này hơn, trước kia là Tô Thanh Hoa, hiện tại là truyền nhân của y, cũng không làm người bớt lo.
Ngu Trọng Dạ hơi nhíu lông mày, chốc lát mới nói: “Em ấy cũng sẽ hiểu chuyện.” Sau đó quay mặt sang, khuôn mặt nghiêm túc nhìn lão Trần: “Đối ngoại trầm mặc là kết quả suy tính nhiều mặt, nhưng tin tức phải gắn với sự thật là thiết luật. Lão tự mình đi lĩnh hình phạt giáng cấp đi.”
Hình Minh khi đi đó đã để lại phương thức liên lạc cho Lưu Á Nam, tranh thủ chút thời gian rảnh rỗi liền liên lạc với cô, nghe Lưu Á Nam nói, cô và Chương Phương đã cùng đi tìm công an huỷ bỏ cáo trạng, Chương Phương giải thích rằng con gái tuổi quá nhỏ, không đầu không đuôi hiểu lầm mọi chuyện, hiện tại gia đình đã mạnh mẽ giáo dục lại.
Chỉ một mình Chương Phương rút lui là không đủ, Lưu Á Nam còn muốn giải oan, Hình Minh liền dạy cô lợi dụng internet để lan truyền thông tin, đem sự thật nói rõ một lần, chứng cứ sắt đá mặc dù không có, nhưng vụ án thầy Lưu bị hun đúc cho đến nay, điểm đáng ngờ xác thực không ít, ngôn từ chuẩn xác cũng phải khiến cho truyền thông uống một bình(1). Lưu Á Nam nghe Hình Minh kiến nghị, vốn còn định viết huyết thư, may mà Hình Minh cản lại. Huyết thư này nọ quá đáng sợ, dễ bị phản lại tác dụng, khiến người ta càng tin vào chuyện cô từng bị bệnh thần kinh.
(1) Uống một bình. Nghe có vẻ như uống rượu hoặc uống trà. Thực ra, cụm từ này thực sự có nghĩa là “đủ”. Nói chung, khi một người phải đối mặt với một vấn đề khó khăn, thử thách sẽ sử dụng “uống một bình” để minh họa cho sự hấp dẫn của vấn đề này.Hình Minh từng chữ từng câu thay Lưu Á Nam trấn an, tự mình chỉnh sửa nội dung của bức thư chưa đủ, còn nhờ Tô Thanh Hoa xem qua. Tô Thanh Hoa nổi danh là cây bút tài hoa trong đài, dùng bốn chữ kinh thiên động địa để hình dung cũng không phải khoa trương, Hình Minh rất sùng kính sư phụ mình.
Tô Thanh Hoa xem xong liền nhìn cậu, hỏi, Ngu Trọng Dạ biết chuyện này sao?
Hỏi người nào không hỏi lại hỏi ngay đài trưởng Ngu, Hình Minh trầm mặc, lòng nói quả nhiên giấy không thể gói được lửa, bằng vào sự nhạy bén sắc xảo của Tô Thanh Hoa, lần trước mọi người cùng nhau ăn cơm chắc y đã đoán ra mình leo lên giường Ngu Trọng Dạ.
Thấy Hình Minh không nói lời nào, Tô Thanh Hoa lại hỏi, bắt đầu từ khi nào?
Lời này nói ra chính là muốn làm rõ mọi chuyện, Hình Minh không dám che giấu chuyện gì với sư phụ, thành thật trả lời, hồi đó đánh lão Trần nhập viện, con muốn lưu lại đài, cũng muốn lật lại án cũ.
Tô Thanh Hoa thở dài một hơi, cha cậu nếu sống lại, không phải sẽ bị cậu làm tức chết.
Hình Minh không muốn nghe nhất chính là câu nói này.
Cậu nhẫn nhịn, chống đỡ, so tài, đơn giản là muốn thừa kế cơ nghiệp của cha, không phụ thanh danh cùng kỳ vọng của ông. Cậu muốn dùng hai chữ chân ái để thay mình giải vây, cậu và Ngu Trọng Dạ khi ấy không chỉ là giao dịch đơn giản, nhưng cảm thấy nếu giải thích như vậy lại càng sai lầm nghiêm trọng, không logic, không lập trường.
Tuy nhiên bất kể nói thế nào, Tô Thanh Hoa vẫn ra tay giúp đỡ cậu. Hình Minh dặn Lưu Á Nam mười hai giờ hai mươi đăng bài lên weibo, sau đó công ty quan hệ công chúng sẽ thay cô phát tán.
Tốc độ phát tán rất nhanh, có phóng viên nổi danh còn viết bài nói lên nghi vấn của bản thân. “Tháng sáu tuyết bay Đậu Nga oan”, truyền thông truyền thống có thể dùng quyền lực một tay che trời, thế nhưng tự truyền thông, tin tức giật gân có mấy trăm vạn chuyển phát như vậy, có người vẫn có thể tùy tùy tiện tiện che giấu chân tướng.
Hình Minh thoả mãn, thư minh oan đột nhiên bị xóa.
Đối phương phản ứng như vậy chẳng khiến Hình Minh bất ngờ, ngược lại còn làm cậu an tâm.
Có người giấu đầu hở đuôi.
Tối thứ sáu Hình Minh tới Ngu trạch, vẫn không thấy Ngu Trọng Dạ, thứ bảy đúng hẹn đi đến đài chuẩn bị cho chương trình tiệc mừng của đài, kết quả, Lạc Ưu thế nhưng vắng mặt.
Biên tập viên thức đêm suốt đêm làm việc là chuyện thường như cơm bữa, phần lớn là do công việc tạo thành, có chương trình thì xuất hiện, không có chương trình thì lui về nghỉ ngơi. Nếu là bên trung tâm giải trí thì mười hai giờ trưa không có ai là chuyện bình thường, nhưng Lạc Ưu làm việc bên trung tâm tin tức, trình độ chuyên nghiệp không hề thua kém Hình Minh.
Người chưa bao giờ đi muộn về sớm như Lạc Ưu dĩ nhiên lại vắng mặt, Hình Minh nghe tổng phụ trách tiệc mừng và phó đạo tiết lộ, các nhân viên tinh nhuệ nhất trong đài đang gấp gáp sản xuất tập mới của ‘Minh Châu kết nối’, dự định thừa nhận sai lầm, làm sáng tỏ chân tướng.
Tin tức về việc lão Trần bị phạt cũng được nghe từ phía bọn họ, còn nhiều vấn đề khác thì không tiện thảo luận, nhưng không thể không nói khiến lòng người hả hê.
Hình Minh dáng vẻ ung dung ngồi chờ, chờ hơn một tiếng, thần thái cậu càng thêm thản nhiên hỏi: “Tôi buổi tối còn có hẹn, chúng ta có họp hay không đây?”
Hình Minh buổi tối hẹn Hướng Dũng. Nguyên bản nói rằng đây là bữa cơm chia tay, kết quả Đường Uyển lại không có ở nhà. Tai vạ đến người bỏ đi, nữ nhân này thân thể lẫn tâm hồn không một chút lưu luyến rời đi.
Khi Hình Minh đến Hướng gia, Hướng Dũng đang ngồi bên bờ ao giặt quần áo lót cho Đường Uyển. Hắn cong người, khom lưng, đôi tay thô ráp ngâm trong chậu nhựa, cẩn thận nắm lấy một góc áo lót tơ tằm đắt giá, cẩn thận vò từng tí một.
Đường Uyển từ nhỏ được chiều chuộng mười ngón tay chưa từng dính nước. Thời điểm quán cơm làm ăn phát đạt nhất đều thuê người làm, sau này sinh ý không vượng nữa, cũng đều do Hướng Dũng lo lắng.
Đường Uyển năm mươi tuổi được chiều đến xinh đẹp tràn đầy sức sống tựa thiếu nữ, mà người chiều bà khuôn mặt già nua khắc khổ, còn chút nào ra dáng ông chủ lớn ngày xưa.
Hình Minh cảm khái, hồng nhan họa thủy, một chữ cũng không sai.
Khẽ thở dài, cậu gọi một tiếng, chú Hướng.
Hướng Dũng nói với Hình Minh sự tình lúc trước cậu phỏng đoán hoàn toàn chính xác, hắn nói, chuyện trước kia ba con từng tiết lộ với Đường Uyển, ba con đang điều tra sự việc nhà xưởng bốc cháy, đã tìm được chứng cứ mới nhất, nguyên nhân sự việc không phải công nhân ăn lẩu khiến bình ga nổ tung, mà do vật liệu xây dựng phòng ốc chất lượng kém tích nhiệt không tiêu tán, tự cháy gây nên hỏa hoạn lớn.
Những năm này Đường Uyển chưa bao giờ chắc đến vụ án của Hình Hoành, có thể là muốn sống cuộc đời yên ổn, không muốn gặp thêm sóng gió gì nữa, cũng có thể là vì con trai mình, nếu như oan không đầu nợ vô chủ, người không an phận cũng phải an phận.
Hình Minh chợt nhớ tới phản ứng ngày đó của Liêu Huy và Vệ Minh tại bữa tiệc của Thịnh Vực, cậu chắp vá với thông tin thu thập được những năm qua, tất cả đều vừa khớp, rốt cục viên mãn.
Hướng Dũng vẫn đang nhìn cậu, thở dài nói, chú cho con biết việc này, có khả năng liên quan tới vụ án của cha con năm đó, cũng có thể không liên quan, nhưng chú nghĩ nếu bây giờ không nói, có thể sau này sẽ chẳng còn cơ hội.
Hình Minh đối với hai chữ tình người vẫn luôn không quá lạc quan. Cậu phút chốc bỗng sản sinh ra một ý nghĩ phi thường đê hèn mà đáng sợ, hôm ấy Hướng Dũng nhất định đã nghe thấy Hướng Tiểu Ba nói chuyện trong đại sảnh, cũng nhất định biết Hồng Vạn Lương, Thịnh Vực và Ngu Trọng Dạ có quan hệ, vào lúc này hắn nói cho cậu cái gọi là chân tướng, có thể là lời nói chân thật lúc sắp chia tay, cũng có thể xuất phát từ ác ý trả thù nào đó.
Hắn muốn trả thù Đường Uyển đã bỏ rơi khi hắn gặp khó khăn nhất, muốn phá vỡ bí mật nhiều năm của nàng, muốn con trai nàng đau đến chết đi sống lại. Cái này gọi là bất báo hoàn bất báo (một thù trả một thù), công bằng.
Hình Minh nhìn chằm chằm đôi mắt vẩn đục của cha dượng, cực kỳ hoài nghi mà nhìn kỹ, cực kỳ hà khắc mà tường tận, nhưng trong đó chỉ có khổ sở cùng đau lòng, không nhìn ra một chút manh mối.
Cuối cùng, cậu vẫn quyết định tin vào nhân tính thiện lương của con người, chân thành nói với Hướng Dũng, cảm ơn chú, cháu rốt cục đã hiểu được tất thảy.