Edit: DúBeta: Bon—————————————–
Về nghề thiết kế này, bạn biết được bao nhiêu?
Có phải bạn nghĩ rằng công việc của bọn họ đều về sáng tạo, vừa nhẹ nhàng vừa thú vị, vừa thời thượng vừa tràn đầy cảm hứng, thích làm thế nào thì làm thế đó…
Nhưng thực tế thì, không thể nào quy chụp những điều trên lên tất cả các nhà thiết kế như vậy được.
Trước hết, trên đời này vẫn tồn tại loại khách hàng ngu ngốc luôn bức ép người khác, nhất là ở Trung Quốc, 80% các nhà thiết kế đều bị buộc phải chịu được những khách hàng thích lải nhải đủ điều, chỉ tay năm ngón.
Một cái LOGO mà thôi, phải sửa đến mười lần là chuyện thường.
Một cái hình mà thôi, phải chỉnh màu đến ba mươi lần cũng không phải chuyện lạ gì.
Một dự án mà thôi, muốn hoàn thành xong phải liên tục tăng ca đến tận rạng sáng ba giờ trong hai tuần, cũng hoàn toàn bình thường.
Tống Nhất Phương cũng là một nhà thiết kế, và còn là một nhà thiết kế đầy tham vọng.
Với tài năng thiên phú và nỗ lực của mình, lúc vừa tốt nghiệp đại học xong cậu đã được vào làm tại phòng thiết kế của công ty có chút danh tiếng trong thành phố này, trở thành nhân viên chính thức.
Chỉ là, công việc của cậu 70 đến 80% đều là những loại dự án khô khan từ khách hàng, nhưng với sự nhiệt tình trong lòng dành cho nghề thiết kế này, cùng với sự khát khao trở thành một nhà thiết kế vĩ đại, mỗi ngày cậu vẫn đắm chìm trong niềm lạc quan hướng về tương lai phía trước.
Nói tóm lại, Tống Nhất Phương là một thanh niên xuất sắc, ngoại hình sáng sủa có văn hóa có đạo đức có tham vọng.
Nhưng dạo gần đây, mấy người đồng nghiệp quen biết cậu phát hiện ra rằng, dường như cậu đang có tầng tầng lớp lớp tâm sự bên mình.
Hỏi cậu, cậu lập tức nở nụ cười xán lạn mà trả lời:
Tâm sự? Cậu đùa sao, một người sống thoáng nghĩ thoáng như tôi đây chưa bao giờ biết đến cái gì gọi là tâm sự!Nhưng mà, hai cô gái thân nhất với cậu — bình thường luôn đi ăn cùng cậu là tiểu A và tiểu Y, dần dần cũng phát hiện ra vấn đề.
Bắt đầu từ một câu nói đùa.
Lúc ba người bọn họ đi tới tiệm cà phê sau công ty ăn cơm trưa tự chọn, tiểu A đột nhiên thấp giọng thì thầm: “Anh chàng thu ngân trước mặt ấy, trông đáng yêu quá đi.”
Hai người kia cũng quay đầu lại nhìn.
Đúng là như vậy. Gương mặt trắng nõn được điểm thêm một chút hồng nhạt, đôi mắt đen kết hợp với ánh mắt nhu hòa, tóc cắt ngắn, chiều cao trung bình, thân người gầy, vì anh đang bận rộn cúi đầu thối tiền lẻ nên thoạt nhìn khá căng thẳng.
“Ài, chuẩn luôn — Tiểu Phương Phương, thích không?” Hai cô gái cười khúc khích.
Tống Nhất Phương bất đắc dĩ cúi đầu tiếp tục ăn, thế giới này thật sự đã bị hủ nữ xâm chiếm rồi à? Cậu tỏ vẻ xem thường.
Dù bạn bè của Tống Nhất Phương có rất nhiều người là gay, cũng từng có tiểu thụ ngỏ lời với cậu, nhưng cậu vẫn rất kiên định với ý niệm tìm cho mình một em gái chân dài mềm mại, vì vậy cậu chưa bao giờ dao động trước bất cứ ai. Tuy vẫn vui đùa với đồng nghiệp, nhưng cũng chỉ cho rằng thỉnh thoảng lúc làm việc nên giải trí một chút, không quá để ý đến vấn đề này.
Nhưng mà, chuyện này dần dần không khống chế được.
Hai tháng qua, mỗi lần Tống Nhất Phương đến tiệm cà phê để ăn cùng hai vị đồng nghiệp hủ nữ này, họ sẽ cùng nhau nhắc nhở cậu “Anh trai thu ngân đang nhìn cậu kìa”, “Anh trai thu ngân hôm nay hình như không được vui thì phải”, “Cậu xin số anh trai thu ngân kia đi, bữa cơm này bọn tui mời cậu luôn!”
Gì chứ!
Ngực Tống Nhất Phương phập phồng, gần đây hình bóng chàng trai thu ngân kia với khuôn mặt phiếm hồng cùng đôi mắt đen sâu vẫn luôn tồn tại trong tâm trí cậu.
Đều là do tiểu A và tiểu Y hết, Tống Nhất Phương vỗ vỗ mặt mình.
Trưa hôm nay, vẫn gọi một ly sữa đậu nành bỏ thêm đá lạnh như thường lệ.
Nhưng nữ nhân viên pha chế không có ở đây, anh trai thu ngân buộc phải đích thân chinh chiến.
Tống Nhất Phương nhìn anh dáng vẻ vụng về đưa ly sữa đậu nành qua, nhưng đã quên thêm nước đá.
“Bỏ thêm đá lạnh cho tôi.” Tống Nhất Phương nhắc nhở anh.
Trên mặt anh thu ngân nhất thời đỏ lên. Làn da vốn đã rất trắng, gương mặt lúc này lại hiện lên chút phấn hồng, đột nhiên tạo ra loại cảm giác như đang trông thấy một khuôn mặt hoa đào.
Tống Nhất Phương nhận lấy cốc sữa đậu nành đã bỏ thêm đá lạnh, nói câu “Cảm ơn nhé” rồi xoay người bỏ đi, trong đầu chính là bộ dáng khẩn trương pha chút xấu hổ của người kia.
Ài, mùa hoa đào cũng đã qua rồi mà, nhưng sao trong đầu mình lại bắt đầu nổi lên cảnh cánh hoa rơi chứ?
Tống Nhất Phương thơ thẩn ngơ ngác cả buổi trưa, khiến công việc chồng chất, bữa tối cũng chỉ thuận tiện ăn một tô mì ăn liền rồi lập tức đẩy nhanh tốc độ tăng ca.
Mười giờ, tắt máy tính, xuống tầng, những gì còn lại để ngày mai lại giải quyết đi.
Ngáp một cái, mở khóa, lên xe.
Chỗ tốt của buổi tối chính là, có thể chạy xe đạp ở tốc độ nhanh nhất đó!
Tống Nhất Phương vui vẻ tăng tốc độ, rẽ vào chỗ ngoặt lớn, đột nhiên phát hiện phía trước nơi cột đèn đường chính sáng trưng, anh nhân viên thu ngân nọ cưỡi xe đạp từ từ đi ra.
Chào hỏi hay không đây? Trong đầu Tống Nhất Phương hiện lên ý niệm này, nhưng lại đột nhiên nghĩ rằng,
có lẽ người ta cũng không hề biết đến mình, số người đến ăn cơm mỗi ngày nhiều như vậy mà!Cứ do dự như vậy một hồi, xe vẫn không giảm tốc độ, nên đã vượt sát qua anh thu ngân kia.
Chỉ là, Tống Nhất Phương ngắm vẻ mặt có chút kinh ngạc của anh thu ngân lúc nhìn về phía mình, ở dưới ánh đèn càng sáng lên màu mắt đen.
Ha, giống một bé thỏ con quá đi.
Tống Nhất Phương đạp xe đạp đi giữa bóng đêm, vô thức nở nụ cười.