Mối Tình Đầu Của Thiếu Úy

Chương 1

Bóng đêm như mực, ánh trăng đầu sân chiếu trên mặt đất, làm nổi bật ánh bạc loang lổ, sân vốn náo nhiệt, hôm nay không một bóng người, rất xứng với vẻ hiu quạnh cuối xuân.

Bên trong căn phòng màu trắng, thỉnh thoảng truyền đến âm thanh thanh thúy, phá vỡ yên tĩnh đêm này.

Nhìn xuyên qua cửa sổ, trong nhà đứng đầy người, ngay phía trước, tóc hoa râm, một ông cụ mặc quân trang, nhờ quân trang làm nổi bật, khí thế tràn trề, người này chính là ông cụ Phó.

Ông cụ ngước mắt nhìn cô gái mặc thường phục quân nhân trước mặt, cầm ly trà bằng sứ xanh trong tay, rắc một tiếng mà nứt ra, cắn răng nghiến lợi mắng: “Đứa cháu bất hiếu này!”

Cô gái đứng theo tư thế quân đội tiêu chuẩn ở đó, mím chặt môi, ánh mắt thông minh giật giật, “Ông nội, cháu sai rồi! Ông đừng nóng giận!” Phó Sủng khéo léo nhận lỗi, cuối cùng ý thức được mình chơi lớn rồi.

Ông cụ vỗ bàn “Bốp” một tiếng, quát: “Sai rồi, cháu còn biết sai rồi, sáng sớm tinh mơ đã đi chỗ nào hả?”

Trước kia Phó Sủng gây họa, ông cụ chỉ mắt nhắm mắt mở, tùy nó đi qua coi như xong, chà, cô bé này thật oách, lật trời.

Vốn cả đám học viên học trên máy tính, điều Phó Sủng đến dạy máy vi tính cho họ, chuyện như vậy khiến ông cụ vô cùng cao hứng, cuối cùng cô nhóc này cũng có đất dụng võ, không còn lấy không tiền lương trong sở.

Phó Sủng cũng biết điều mà đi, dạy rất nghiêm túc, một nhóm cán bộ không hề mâu thuẫn cảm xúc, nghiêm túc học máy vi tính giống như học sinh ngây ngô trong phòng máy, lão Nghiêm chủ nhiệm cảm thấy chuyện này giống như có gì không đúng, sao lại không đúng?

Trước kia đám học viên này học máy vi tính, từng người, khỏi phải nói tâm tình mâu thuẫn nghiêm trọng đến mức nào, nhưng hôm nay phối hợp như vậy, khiến cho ông rất ngoài ý muốn.

Không nhịn được lòng hiếu kỳ, lão Nghiêm đến phòng máy, len lén liếc mắt nhìn qua cửa sổ, bên tai vang lên âm thanh quỷ dị, ngước mắt nhìn qua màn hình, lão Nghiêm thiếu chút nữa không bị hù chết, Phó Sủng để cho tất cả các cán bộ chơi Plants vs Zombie *.

(*)Plants vs Zombies là một trò chơi điện tử dạng phòng thủ tháp (tower defense) được PopCap Games phát triển và phát hành lần đầu cho hệ điều hành Microsoft Windows và OS X. Về mặt tổng quan người chơi sẽ sắm vai chủ một ngôi nhà và sử dụng các loại cây khác nhau để ngăn chặn đội quân zombie đột nhập và "ăn mất não của mình". Tên tiếng Việt là game Hoa quả nổi giận.

“Sắp hết giờ, thời gian không nhiều lắm, nếu không qua cửa, hôm nay không thể tan lớp! Phải mang vật nặng chạy năm km!” Phó Sủng nhìn đám học viên ra lệnh.

Một thiếu úy dám lên mặt như vậy? Bởi vì lúc này, cô là giáo viên, học viên phải do giáo viên sắp đặt.

Lão Nghiêm đi vài bước vào, quát Phó Sủng: “Phó Sủng, cô làm gì đấy?” Tên yêu nghiệt này, sao ông lại nghĩ tới chuyện để con nhóc này tới đây dạy máy vi tính chứ?

“Lão Nghiêm, ngài đã tới, cô nhóc này quá nghiêm khắc!” Một nhóm học viên nhìn thấy lão Nghiêm giống như nhìn thấy người thân, khóa học vi tính này rất thú vị, ngược lại rất thú vị, nhưng Plants vs Zombie quá khó!

Để Phó Sủng viết bản kiểm điểm, để những học viên này nói xin lỗi, còn phạt mang vật nặng chạy mười hai cây số.

Chủ nhiệm cũng nói chuyện này cho ông nội Phó Sủng, ông cụ Phó!

Ông cụ nghe xong vô cùng tức giận, lập tức triệu tập toàn bộ già trẻ lớn bé nhà họ Phó từ trên xuống dưới tập trung một chỗ, mọi người tới tập trung như sinh nhật ông cụ, mục đích chính là vạch tội Phó Sủng

“Phì…” Phó Sủng nhất thời không nhịn được, cười ra tiếng.

“Cười cái gì mà cười? Còn không biết xấu hổ mà cười?” Cha Phó vừa nhìn, con gái đã đến mức này ròi, còn thái độ như vậy? Không sợ chết sao! Sao mình lại sinh ra một yêu nghiệt như vậy, làm bậy!

Phó Sủng nhìn cha mình, ngược lại nhìn ông cụ: “Ông nội, cháu nói với ông, cháu là chuyên gia mật mã, mật mã đó, lão Nghiêm để cho cháu đi dạy máy vi tính, thật lãng phí nhân tài?”

Chuyên gia mật mã, vốn ít, lại có thể để cho cô đi dạy máy vi tính, đúng là rất không biết trọng dụng nhân tài.

Ông cụ Phó quả thật không đành lòng nhìn thẳng Phó Sủng, đấm ngực: “Đồ bất hiếu, muốn tức chết ta à! Sao còn không biết xấu hổ mà nói mình là chuyên gia mật mã?”

Nói xem yêu nghiệt này, ông cụ vốn định đưa đến trường quân đội lịch lãm, nhưng tốt nghiệp trường d1end4anl3quuyd0n quân đội, người khác đều cấp bậc trung úy, riêng cô nhiều lần gây chuyện lặp đi lặp lại, cuối cùng, hiệu trưởng nói, không cho cấp bậc trung úy, cuối cùng chỉ là thiếu úy.

Thiếu úy thì thiếu úy đi, phái đi viện nghiên cứu, nhìn khéo léo hiểu chuyện, lần đầu tiên được phái đi phối hợp diễn tập quân đội, còn chưa chính thức bắt đầu, chỉ một trận dã ngoại, cô nhóc này leo lên cây lấy trứng chim.

Kết quả bị thất lạc cả đoàn đội, lần khác đi huấn luyện dã ngoại, còn chưa làm gì, đoàn người đã phải mang theo chó quân khuyển đi tìm Phó Sủng.

Lúc ấy đoàn trưởng cũng sắp khóc, nói với chủ nhiệm, diễn tập lần này quá quan trọng, vẫn mong cấp trên điều chuyên gia mật mã này về thôi, bọn họ không muốn lúc diễn tập quân sự, lại mang theo chó quân khuyển đi tìm người!

Những người khác nhà họ Phó ngược lại không có biểu cảm gì, cô nhóc này từ nhỏ đến lớn đã gây quá nhiều chuyện thị phi, đánh nhau với đứa bé khác trong đại viện, bắt nạt anh mình, uống rượu, lớn nhỏ đếm không hết.

Phó Sủng không dám nói nữa, chỉ nghe thấy giọng nói vô cùng đau đớn của ông cụ: “Chủ nhiệm cháu nói rồi, hai tháng sau, đại đội đặc chủng có một buổi diễn tập, cháu đi phối hợp, hai tháng này, cháu đến đại đội đặc chủng tập huấn, cháu còn dám gây chuyện thị phi, ông đánh gãy chân cháu!”

Ông cụ vừa nói ra, người nhà họ Phó thiếu chút nữa không cao hứng tìm lụa mà múa, yêu nghiệt này phải đến đại đội đặc chủng tập huấn hả? Hơn nữa, còn là hai tháng.

Cậu tư nhà họ Phó ở bên cạnh, anh Phó Sủng, Phó Mặc lên tiếng: “Ông nội, ông làm quá đúng, sớm nên như vậy, cô nhóc này, chính là thiếu dạy…”

Lúc tiếng nói đối diện với Phó Sủng, lập tức tiêu tan rồi, không phải gan anh nhỏ, mà cô nhóc này, phương pháp chỉnh người khó lòng phòng bị.

“Cháu có ý kiến?” Ông cụ nhìn Phó Sủng, cô nhóc này còn dám trừng người khác, đều do cha mẹ dạy hư, không biết cái này vốn do mình cưng chiều mà ra.

“Báo cáo thủ trưởng, không có ý kiến!” Phó Sủng làm một quân lễ theo tiêu chuẩn, đi đại đội đặc chủng, phải đi bộ đội đặc chủng, nhưng bị đại đội đặc chủng trả lại đã không còn là lỗi của cô rồi, Phó Sủng biết sợ khi nào chứ?

Nhìn Phó Sủng, ông cụ thở dài, xua tay: “Được rồi, tất cả giải tán đi, tức chết ta rồi!”

Một câu nói, người nhà họ Phó từ trên xuống dưới lại về nhà mình, hôm nay vừa ra trò hay, thu lại vé giá trị, Phó Sủng bị ngược, ngàn năm có một.

“Cha, mẹ, ông nội để con đi đại đội đặc chủng chịu khổ, sao cha mẹ không cầu xin?” Phó Sủng oán giận về phía cha mẹ, rốt cuộc có phải con ruột không?

Cha Phó mẹ Phó giống như không nghe thấy, đi thẳng về nhà, cuối cùng Phó Sủng hiểu cái gì gọi là chúng bạn xa lánh.

Trong túi truyền đến tiếng chuông: “Đêm crazy, anh thật quá lợi hại, cho nên còn muốn làm lại, em muốn làm lại, còn muốn làm lại.”

Phó Mặc ở bên cạnh không thể tin nhìn Phó Sủng, chỉ thấy Phó Sủng thản nhiên nhận điện thoại: “Alô?”

“Alô, Phó Sủng, chỉ còn chờ mình cậu thôi đấy, còn không nhanh đến đây?” Lâm Tiêu ở bên kia cao giọng kêu.

“Được rồi, lập tức tới ngay!” Phó Sủng thuận tay cúp điện thoại, liếc Phó Mặc.

Phó Mặc nhìn theo bóng lưng Phó Sủng kêu lên: “Con nhóc chết tiệt kia, em còn chạy?” Gan thật to!

“Anh, nói với cha mẹ, tối nay em không về nhà!” Phó Sủng cũng không quay đầu lại nói.
Bình Luận (0)
Comment