Mối Tình Đầu Của Thiếu Úy

Chương 15

Điều chỉnh xong ngọn lửa rồi, Phó Sủng cầm rượu đổ vào trong ly, ngọn lửa bị dập tắt trong nháy mắt, tạo ra từng đám bọt khí trong suốt, ngay sau đó, chính là rượu đủ màu sắc, đẹp không tả được.

Thuận tay thả miếng chanh trang trí, Phó Sủng nhìn mọi người, đã thấy Tiêu Sủng đi tới ôm Phó Sủng, kinh ngạc không thôi: “Cô em, không ngờ giỏi như vậy, không bằng suy tính anh một chút, thế nào? Anh đáng tin hơn Đường Dật nhiều, hơn nữa, tên hai ta đều có chữ Sủng, vừa nghe cũng rất xứng đôi.”

Không nghĩ tới cô nhóc này còn biết pha rượu, khủng khiếp, đua xe, pha rượu, cái gì cũng biết?

“Nếu hai ta ở cùng nhau, Tứ Cửu thành sẽ xảy ra loạn lớn rồi, em thấy hay là thôi đi.” Phó Sủng đẩy Tiêu Sủng ra cười rộ lên, nếu cô cùng với Tiêu Sủng, sợ rằng ông cụ sẽ thật sự ném cô lên doanh trại lịch lãm, nhất định sẽ chết rất thảm.

Mặt Tiêu Sủng bị thương, lại có thể bại bởi Đường Dật, thật không có lòng tự tôn, đúng không?

Đường Dật khoe khoang ôm Phó Sủng, đi qua đám người, mỗi người đều nghĩ đưa cho Đường Dật một câu, đi ra ngoài lăn lộn, sớm muộn gì cũng phải trả, đừng quá hả hê.

“Đường Dật, nghĩ gì thế?”

Một câu nói làm xáo trộn suy nghĩ của Đường Dật, Đường Dật ngẩng đầu lên, chỉ thấy Trọng Túc Dương vẻ mặt kinh ngạc nhìn mình, lắc đầu một cái, không nói gì, xoay người trở về nhà, lưu lại Trọng Túc Dương ngây người một mình tại chỗ, nhìn một chút, đây không phải là nhà chuyên gia mật mã mới tới sao?

Sao Đường Dật lại đi từ trong này ra, chính ủy Trọng Túc Dương rất không thể lý giải, nhưng không muốn nghĩ nhiều, xoay người rời đi.

Vừa bị Đường Dật tới náo loạn một trận, Phó Sủng không còn tâm tư chơi game nữa, cầm đồ ăn vặt lên, nằm trên giường, cầm máy tính bảng lướt lung tung, nhìn phía trên rõ ràng là video hài, lại cảm thấy cười không được.

Nhìn đồng hồ, Phó Sủng đột nhiên đứng dậy, đổi đồ rằn ri, tới căn tin ăn cơm, ăn cơm xong trở về phòng, tắm rồi đi ngủ, chuyện cô đã đồng ý với Đường Dật nhất định sẽ làm, cho dù đã từng xảy ra chuyện gì, đây đã thành thói quen.

Hôm nay cô đã đồng ý với Đường Dật huấn luyện tốt, phối hợp diễn tập, cô sẽ làm.

Phó Sủng biết mình có rất nhiều khuyết điểm, trước kia Đường Dật thường xuyên nói, cô nghe phần lớn rồi thôi, nhưng chỉ cần Đường Dật kiên trì cô sẽ từ bỏ, giống như hút thuốc, Đường Dật nói, Phó Sủng, em hút thuốc nữa, anh sẽ không gọi điện thoại cho em trong một tuần lễ.

Một tuần lễ, Đường Dật thật sự không gọi điện thoại cho cô, nhiều nhất chỉ gửi tin nhắn, cũng không nhận điện thoại của cô, từ đó về sau, chuyện Đường Dật kiên trì cô đều làm, chỉ sợ Đường Dật thật sự không để ý đến cô.

Yêu xa rất vất vả, mỗi lần vào ngày nghỉ, cô đều vội vã bay đi tìm Đường Dật, nhưng tất cả, tất cả đều đã qua, cũng sẽ không trở lại nữa.

Nhắm mắt lại nghe nhạc, Phó Sủng dần ngủ thiếp đi, trong mộng, rất lâu rất lâu rồi, cô mơ thấy Đường Dật dẫn cô đi lung tung ở Tứ Cửu thành, mơ thấy Đường Dật đặc biệt khoe khoang với mọi người, đây là vợ tôi, chúng tôi muốn kết hôn.

Nhưng mộng chính là mộng, một khi tỉnh dậy sẽ bị phá nát, nói cho bạn biết, thực tế và mộng chênh lệch, rốt cuộc có xa lắm không.

Sáng sớm hôm sau, bầu trời sáng ngời, đầu mùa xuân buổi sáng vẫn còn rất lạnh, con chim đã không nhịn được ríu rít không ngừng.

Bên ngoài, một tiếng chuông rời giường vang lên, Phó Sủng mở mắt ra, lập tức nhảy dựng lên từ trên giường, bằng tốc độ nhanh nhất thay đồ lính, đi phòng tắm rửa mặt, rồi nhanh chóng chạy đến sân huấn luyện.

Đây là khu nhà người thân, cách sân huấn luyện hơi xa, Phó Sủng chạy rất nhanh, đột nhiên có cảm giác trở lại trường quân đội, vì không muốn đến muộn phải chịu phạt, rồi lại ngủ nương, mỗi lần đều chạy nước rút đến sân huấn luyện.

Đến sân huấn luyện, tất cả mọi người đã đứng chỉnh tề, Phó Sủng cũng đi theo, vào đội ngũ, Tiếu Khải nhìn Phó Sủng, vẫn hơi lo lắng, nói với Phó Sủng: “Như thế nào? Cảm xúc điều chỉnh xong chưa?”

Đây là đại đội đặc chủng, anh có thể cho Phó Sủng thời gian một lần điều chỉnh, cũng không có cách nào cho cô nhóc này thêm thời gian điều chỉnh, diễn tập vô cùng cấp bách, mỗi người đều khẩn trương, mà Phó Sủng là chuyên gia mật mã, trong tình thế này giữ vai trò vô cùng quan trọng, cho nên áp lực của anh cũng đặc biệt lớn.

“Báo cáo liên trưởng Tiếu, điều chỉnh xong rồi, sẽ không khóc nữa!” Phó Sủng cất bước ra khỏi hàng, cao giọng hô, nói thật nếu có một ngày Tiếu Khải biết chuyện hôm qua là lừa gạt, có thể cảm thấy mỗi cô gái khóc nhè đều dùng chiến thuật không?

Tiếu Khải thỏa mãn gật đầu, nói với Phó Sủng: “Vậy thì tốt, chúng ta là đại đội Tuyết Lang, là quân nhân, phải nhớ, máu đổ mồ hôi rơi nhưng không đổ lệ, tróc da trầy thịt cũng không lạc nhóm, biết không!”

Không phải câu hỏi, là dấu chấm than! Lời này Phó Sủng phải nhớ, bởi vì chuyên gia mật mã rất ít, rất nhiều đơn vị đều hiếm, Phó Sủng phải đối mặt khiêu chiến rất nhiều.

“Cám ơn liên trưởng Tiếu phê bình giáo dục!” Phó Sủng cao giọng nói với liên trưởng Tiếu, Đường Dật đứng cách đó không xa khẽ nhíu mày, cô nhóc này sẽ không giở trò quỷ gì chứ? Sáng sớm nay biết điều như vậy đúng là hiếm thấy, không được, thể dục buổi sáng anh phải tự mình đi theo.

Tiếu Khải này rất Đường Tăng, mang lính tốt nhưng không phân biệt ra yêu nghiệt, bạn xem, mấy câu Phó Sủng nói dọa cho cậu ta hơi sửng sốt.

Tiếu Khải nhìn thái độ này của Phó Sủng đặc biệt hài lòng, vui mừng nói: “Rất tốt, đảm đương được lính của Tuyết Lang, đứng vào hàng ngũ!”

“Rõ!” Phó Sủng lui về phía sau, đứng vào hàng.

Tiếu Khải nhìn đám lính, âm thanh ra lệnh liên tiếp: “Toàn thể chú ý, quẹo trái, năm cây số, chạy bộ!”

Âm thanh hạ lệnh xong, một loạt tiếng bước chân chỉnh tề vang lên, mọi người cũng đồng loạt chạy ra, đuổi kịp hàng ngũ doanh trại, Đường Dật cũng không biến sắc đi theo phía sau doanh bốn, lúc mới bắt đầu, Phó Sủng còn có thể theo được, dù sao đã từng học trường quân đội, cũng không bao lâu đã bắt đầu lạc đội, bạn nghĩ một chút, cả ngày trong nhà không có việc gì, lại không cần huấn luyện, nhiều nhất trong ngày thường làm sai chịu phạt, hôm nay lại chạy năm cây số.

Hơn nữa lại còn cùng lính đặc biệt, tốc độ của bọn họ coi như Phó Sủng đã có kiến thức, bọn họ đi có thể so với tốc độ mình chạy nhanh, doanh hai rồi rơi đến doanh bốn, mỗi một chỗ trống, người phía sau nhanh chóng bổ sung.

Đây chính là quân đội, Phó Sủng cảm thấy toàn thân đã bị mất hơi sức, nói là năm cây số, chẳng qua chỉ một lượt, bạn chạy năm cây số bạn còn phải chạy về đúng không?

Đi thì kiên trì đi, nhưng chạy trở về bạn còn phải giữ tốc độ đó.

Phó Sủng buồn bực, cắn răng chạy theo phía sau, cuối cùng thể lực vẫn không chống chọi được với áp lực trong lòng, bước chân chậm lại, bắt đầu đi, bên tai truyền đến một loạt giọng nói mang theo một chút nhạo báng: “Bây giờ bắt đầu lười biếng?”
Bình Luận (0)
Comment