Mối Tình Đầu Của Thiếu Úy

Chương 23

Lời này cũng không phải tự coi nhẹ mình, cha Phó Sủng buôn bán, ở Tứ Cửu thành cũng không đồ sộ, nhưng tại các tỉnh khác có danh tiếng lớn, hễ trong siêu thị, đều nhìn thấy sản phẩm của tập đoàn Phó thị.

Cha Đường cũng cảm thấy sắp mất thể diện, ông nội Đường Dật càng thêm giận không nhẹ, vác mặt mo đến nhà họ Phó nói xin lỗi, ngay cả cửa cũng không cho vào, ăn không cho khách vào, lần đầu tiên bị đối xử như vậy ở đại viện, dù sao bọn họ cũng từng chiến đấu, tình cảm rất sâu, nhưng một lần này thật sự làm tổn thương trái tim ông cụ.

Phó Sủng biến mất ngày thứ mười, ông cụ vỗ bàn, quát người nhà họ Phó: “Tìm cháu gái tôi trở lại, các người đều đi tìm, tất cả đều đi, không cần làm việc, không tìm được người tất cả không cần về nhà!”

Nhà họ Phó điều động tất cả quan hệ, có thể đều điều động, mấy đứa nhỏ nhà họ Phó ngồi máy bay chạy khắp nơi, thành phố J, thành phố bên biển, người nhà họ Phó tìm thấy Phó Sủng ở trong căn nhà đi thuê, Phó Sủng gầy, cả người cũng tiều tụy đi nhiều.

Phó Mặc đi lên ôm lấy Phó Sủng, tức giận cắn răng nghiến lợi: “Em vĩnh viễn không thể để trong nhà bớt lo sao? Có biết ông cụ nhớ em bao nhiêu không, nếu em xảy ra chuyện, không phải muốnmạng ông cụ hả?”

“Anh, em muốn về nhà.” Lâu sau, Phó Sủng mới phun ra những lời này, núp trong ngực Phó Mặc, cô vẫn cho rằng mình sẽ chết tại đây, hoặc sẽ bị sóng biển mang đi.

Cô không chỉ nói với mình một lần, nếu Đường Dật dieendaanleequuydonn có thể tìm thấy, cô bất chấp tất cả muốn ở chung một chỗ với Đường Dật, nhưng Đường Dật không tới, tới lại là anh trai.

“Được, anh dẫn em về nhà, không sợ.” Phó Mặc gật đầu, dịu dàng trả lời Phó Sủng.

Ôm Phó Sủng ra cửa, mới vừa vào cửa trước, anh đã nghe người bên cạnh nói rồi, cô nhócnày giống như bị uất ức.

Mỗi ngày đi ra ngoài hóng gió biển, sau đó gần tối trở lại, rất lâu không ra cửa, có lúc cũng đi gõ cửa, lỡ như cô gái này xảy ra chuyện đã có thể không xong.

Chỉ một lần bệnh đặc biệt lợi hại, không muốn đi bệnh viện, hết cách rồi, bọn họ đành mời bác sỹ ở phòng khám tới.

Cuối cùng chủ cho thuê nhà còn báo cảnh sát, sợ cô gái này xảy ra chuyện gì, chính vì như thế nên nhà họ Phó mới có tin tức, nếu không ở nơi trời đất rộng lớn này, biển người mịt mờ, muốn tìm một người giống như mò kim đáy biển.

Huống chi, nhà họ Phó có đánh chết cũng không tin Phó Sủng ở trong phòng cho thuê nhỏ bé này hai mươi ngày, cô gái kiêu ngạo thế kia, trong lòng Phó Mặc giống như bị chọc từng đao từng đao.

Phó Mặc không ngừng cảm ơn vợ chồng già tốt bụng, cũng thề, anh sẽ không để cho Phó Sủng lại đi theo Đường Dật, người đàn ông này vốn không xứng với em gái của anh.

Phó Sủng đi theo Phó Mặc trở về Tứ Cửu thành, Đường Dật tìm Phó Sủng khắp thế giới cũng không có thu hoạch gì, về doanh trại, khoảng thời gian ở đơn vị, cả người anh gần như điên mất, nhưng anh là quân nhân, cái gì cũng không thể làm, đến lúc trở về đơn vị anh cũng phải trở về, gần như nhờ cậy mọi người đi ra ngoài tìm Phó Sủng.

Đường Dật ngây dại, choáng váng , anh hận không thể bóp chết mình, tính tình Phó Sủng quyết liệt như vậy, anh nên nghĩ ngày đó không nên để Phó Sủng lại một mình, cô vốn đơn thuần, từ trong ra ngoài làm bậy vẫn làm bậy, nhưng đơn thuần trong suốt đến mức trong mắt không dính một hạt cát, yêu ghét rõ ràng.

Anh biết tìm được Phó Sủng về, cũng là lúc ở đơn vị, tiểu Hoa gọi điện thoại nói cho anh biết, cả nhà họ Phó bởi vì Phó Sủng, ông cụ cũng bệnh theo một trận.

Biết tin tức, đêm hôm đó anh như điên rồi bấm số điện thoại của Phó Sủng, không thu hoạch được gì, vẫn tắt máy, giống như ngày thường, gọi điện thoại của nhà họ Phó, càng không ai nghe, chỉ có một người giúp việc nữ nói cho Đường Dật, vĩnh viễn không cần gọi điện thoại đến đây.

Mà Đường Dật tự trách chạy vòng quanh sân huấn luyện, tự huấn luyện mất mạng, người nào khuyên cũng vô dụng, anh bị điên rồi, điên thật rồi, đợi đến khi có cơ hội, Đường Dật từ đơn vị ra ngoài, lúc anh tìm Phó Sủng đã hoàn toàn không tiếp xúc được với Phó Sủng.

Mà người nhà họ Phó, thậm chí còn người nhà họ Hác, càng không cho Đường Dật đến gần Phó Sủng, ngay cả cơ hội giải thích Đường Dật cũng không có.

Thời gian cứ trôi như vậy, Đường Dật theo thường lệ nghỉ trở lại, nhưng chỗ có Đường Dật, Phó Sủng chính là không đi, Đường Dật trở lại, Phó Sủng đã bị cả nhà gửi đi, cô cũng mừng rỡ nhẹ nhõm.

Không có cách nào, Đường Dật chỉ có thể dựa vào thi trường học thợ săn, nghĩ cách rời khỏi đội dã chiến, học tập die.nendan. lêquuydon mất mạng, huấn luyện mất mạng, khi anh nhận được thư thông báo trúng tuyển, anh mượn điện thoại, số do tiểu Hoa dùng mấy bình rượu tây đổi lấy.

Anh gọi cho Phó Sủng, điện thoại bên kia thông truyền đến giọng nói quen thuộc của Phó Sủng: “Có chuyện thì nói, không có chuyện thì cúp!”

Đường Dật không mở miệng nói chuyện, đỏ mắt, giống như trước kia, cô nhóc vẫn tính tình này, Phó Sủng thấy bên kia không lên tiếng cũng thuận tay cúp điện thoại.

Thu đồ, Đường Dật nằm trong sân huấn luyện, cứ nằm như vậy, nhìn lên bầu trời đêm.

Rời đơn vị, lên máy bay, lúc lên máy bay ở sân bay, anh liên tiếp quay đầu lại, tiểu Hoa biết anh muốn đi trường học thợ săn, Đường Dật lại ảo tưởng mỗi lần một, tiểu Hoa nói chuyện này cho Phó Sủng.

Phó Sủng liều mạng chạy tới tiễn anh, nhưng thực tế cuối cùng vẫn là thực tế, Phó Sủng không tới, sân bay người đến người đinhưng không có bóng dáng của Phó Sủng, lên máy bay, máy bay cất cánh, Đường Dật chỉ cảm thấy giống như nằm mơ.

Ngoài cửa sổ, mây trắng nổi lơ lửng, anh cảm thấy thế giới gần như vậy rồi lại xa thế kia.

Đến trường học thợ săn anh mới biết, tất cả khó khăn gian khổ mới bắt đầu, mỗi ngày huấn luyện điên cuồng, làm nhiệm vụ điên cuồng, mắng liên tục điên cuồng, ăn không ngon, ngủ không yên, nằm đất tuyết, dầm mưa to.

Tập chống đẩy hít đất đến thở không thông, không có mệnh lệnh bạn không thể dừng lại, kiên trì ở đó chỉ có ý chí.

Bởi vì không ai ép buộc bạn ở lại, bạn chỉ đại biểu cho vinh dự một quốc gia, rời đi và ở lại đều không ngăn cản, nhưng mỗi người đều liều mạng lưu lại, cắn răng có thể đi tới, tuyệt đối không thốt một tiếng.

Một ngày cực khổ chấm dứt, Đường Dật nằm trên giường, nhìn hình Phó Sủng trong túi, những năm này đều dựa vào những bức hình đó để chịu đựng.

“Cô ấy là người yêu của cậu sao?” Một chiến hữu nước ngoài nằm bên cạnh Đường Dật, thuận tay đoạt hình trong tay Đường Dật.

Đường Dật nằm đó gật đầu: “Cô ấy là mạng của tôi!” Thời gian càng lúc càng nhiều, Đường Dật hiểu sâu, Phó Sủng đã sớm đi vào xương tủy, đó chính là mạng của anh.

Jones cười cười, nhìn cô gái cười yếu ớt trong hình: “Great genius (yêu nghiệt)!”

Đường Dật nghe xong không ngừng cười, đúng là một great genius (yêu nghiệt), tác động lên toàn bộ linh hồn anh.
Bình Luận (0)
Comment