Sửa từ cv: Quỳnh Thiên
Ngày mùa thu ánh nắng ấm áp, đồng phục nam nữ, thanh xuân tịnh lệ. Vốn nên là một bức tranh tốt đẹp, nhưng giờ phút này tâm tình Từ Gia Huy, không thể nghi ngờ là tuyệt vọng lại táo bạo.
Hắn cúi đầu nghĩ một hồi, nhìn một chút thanh mai trúc mã xinh đẹp lại ôn nhu, hai tròng mắt của cô tựa như là có ánh đèn chiếu xuống, óng ánh sáng ngời, mặt nhỏ nhắn, tay cũng nhỏ, cả người nhìn vừa mềm lại ngọt, để cho người ta tràn đầy ý muốn bảo hộ.
"Tiểu Á, em nếu cảm thấy không thoải mái, trò chơi giữa chúng ta, tùy thời đều có thể kết thúc."
Từ Gia Huy trong lòng mười phần khó chịu, đối phương biết rất rõ mình thầm mến Nhược Nhược, lại vào lúc này cố ý nói lời này. Nhan Tiểu Á dáng dấp không phải đặc biệt xinh đẹp, nhưng cũng may làn da trắng, thanh tú ưa nhìn, xem như là tiểu mỹ nhân.
Bình thường ngồi ở trên vị trí của mình, cũng có thể thu được không thiếu ánh mắt nam sinh, nhưng lúc này cô cùng Tô Nhược đứng chung một chỗ, tựa như hoàn mỹ phẩm cùng tàn thứ phẩm, cả người ảm đạm phai mờ, không có hào quang.
"Gia Huy anh nghiêm túc cùng em phủi sạch quan hệ như vậy, thật làm cho người ta thương tâm." Nhan Tiểu Á nụ cười trên mặt càng ngày càng xán lạn, trong giọng nói mang theo điểm phàn nàn cùng hương vị trò đùa, để cho người ta phân không rõ thật giả.
Đem chủ đề quấy đục xáo trộn, Nhan Tiểu Á xoay người hai tay chống lấy bàn, nhiệt tình nói: "Đợi lát nữa giữa trưa, Nhược Nhược cùng chúng ta đi nhà ăn ăn cơm đi."
Nhất Trung là trường chuyên cấp 3, trường học cơm nước vị đẹp giá rẻ, học sinh rất thích. Lại càng không cần phải nói Tô gia thời gian trước còn tăng thêm đầu tư, nguyên liệu nấu ăn bên trong lại tăng thật lớn, rất tốt thỏa mãn một lượng lớn nhóm học sinh.
"Nhà ăn, có phải là rất nhiều người hay không a?"
Tô Nhược giật khăn quàng cổ một chút, ôn nhu nói. "Hừm, đúng."
Không đợi Nhan Tiểu Á nói tiếp, Sở Cẩn trước tiên mở miệng nói: "Giữa trưa chúng ta ra ngoài ăn đi, chỉ là hơi có chút tốn thời gian, cậu không sao chứ?" Cái này Sở Cẩn, đến cùng muốn làm cái gì?
Tô Nhược trong lòng nghi ngờ, trên mặt lại không biểu lộ mảy may: "Tôi không có vấn đề gì, nhưng cũng quá làm phiền cậu, vẫn là để tớ đi một mình tốt hơn."
"Cái gì a, tôi cho là cậu đồng ý ngồi ở bên cạnh tôi, là đã tiếp nhận tâm ý của tôi ý tứ."
"A? "
"Tôi thích cậu nha! Bạn học Tô."
"..."
"Cho nên từ hôm nay trở đi, chúng ta liền kết giao đi."
Tô Nhược: "..."
"Bồi tiếp bạn gái đi ăn cơm, là rất thời gian tươi đẹp đâu, tuyệt không sẽ phiền phức."
"Chờ một chút! ! ! Tôi lúc nào đáp ứng làm bạn gái của cậu rồi? ? Mà lại... Thích tôi? Tôi nhớ không lầm, cho đến bây giờ, đây là lần thứ hai chúng ta gặp mặt a? Cậu thích tôi cái gì? Mặt sao?"
Tô Nhược cảm thấy dù cho có hệ thống hộ giá hộ tống, trái tim nhỏ bé kia của mình cũng có chút không chịu nổi. Người trẻ tuổi bây giờ, đều tự quyết định như thế, cường thế không tha cho người ta sao?
"Tôi lúc nhỏ đã thích cậu Nhược Nhược, một mực vẫn luôn thích, dùng một từ để hình dung, hẳn là... Thầm mến đi."
Sở Cẩn khẽ cười một tiếng, cố ý đè thấp tiếng nói như đàn Cello từ tính chọc người.
"Cái kia hẳn là là... Thời điểm tôi bảy tuổi?"
"Ân."
Tô Nhược trên mặt giả cười dối trá đều nhịn không được rồi: "Cậu là đồ biến thái sao? Tôi khi đó mới bảy tuổi!"
"Hẳn là trưởng thành sớm mới đúng chứ, bởi vì tôi khi đó cũng chỉ có bảy tuổi." Sở Cẩn kiên nhẫn uốn nắn trong lời nói sai lầm của cô,
"Ngô ~ thừa dịp bây giờ còn có thời gian, chúng ta yêu sớm đi."
Tô Nhược: "... Đầu cậu có hố đi." Cô mới sẽ không đáp ứng a uy.
"Thêm một cả việc đưa bữa sáng cho cậu, đưa đón đi học, ôn nhu quan tâm, thông minh có thể giáo dục công khóa, bề ngoài còn có thể đánh bại con trai chín phần, mà cậu chỉ cần hảo hảo hưởng thụ thật tốt, miễn phí sức lao động, cậu xác định không muốn?" Hắn cầm kính mắt xuống, lông mi thon dài nồng đậm, giống một thanh tiểu phiến tử, mắt phượng hẹp dài nhắm lại, cong môi cười một tiếng, hormone tăng cao, trong không khí, phảng phất đều tràn đầy sắc...
Cái này. . . Cái này chẳng lẽ chính là trong truyền thuyết... Sắc. . . □□! ! ! ! Người cấm dục một khi bắt đầu giống như Khổng Tước khai bình, thật sự là quá làm cho chống đỡ không được.
Không phải Tô Nhược định lực không đủ, mà là Sở Cẩn bề ngoài vốn chính là mẫu hình lý tưởng của cô, giữa tuổi tác thiếu niên và thanh niên, mang theo mỹ cảm kỳ dị, hoàn toàn không có cảm giác dầu mỡ ( nguyên văn cv vậy đó).
Hít sâu một hơi, Tô Nhược nói với mình bình tĩnh, lý trí cự tuyệt: "Không muốn."
"Bác bỏ."
"..."
"Ngồi vị trí của tôi, cậu liền là bạn gái của tôi."
Tô Nhược nghe muốn đánh người: "Cậu đây là... Ép mua ép bán?"
"Không đúng." Một tay chống đỡ hàm dưới, không lọt vào mắt bạn học trong phòng học mộng bức, Sở Cẩn nhẹ nhàng thổi một hơi, "Đây là mua một tặng một."
"Tôi chưa thấy qua tặng phẩm nào phiền toái giống cậu vậy, ném đi cho tốt." Tô Nhược nhún nhún vai, khóe môi cong ra một biên độ nguy hiểm, cả người khí chất lập tức biến đổi, dùng giọng điệu vô cùng bình tĩnh, uy hiếp mà nói: "Cậu một mực như vậy, coi chừng khuya về nhà bị anh trai tôi bắt cóc bỏ bao tải nha! Tôi nghe nói trong nhà cậu... Chỉ có một mình cậu ở đúng không, dù cho biến mất không thấy, cũng sẽ không có người phát hiện."
"Một người xác thực thật tịch mịch, Nhược Nhược cậu có muốn đi theo tôi, thủ hộ an toàn cho tôi không?"
"... Cậu muốn nói sang chuyện khác sao?"
"Không, tôi là hết sức chăm chú hỏi cậu có muốn ở chung với tôi không?" Sở Cẩn nghiêm túc nói.
Tô Nhược khóe miệng giật một cái, cũng nhịn không được nữa, ngụy trang hình tượng cái gì, để nó đi gặp quỷ đi. Cô từ trong hàm răng gạt ra một chữ: "Cút."
Sở Cẩn nói: "Phải vào lớp rồi, lấy sách giáo khoa ra đi." Sở Cẩn vừa dứt lời, tiếng chuông trường học liền vang lên, chung quanh người nghe trộm tựa như ảo mộng về tới chỗ ngồi của mình, hoàn toàn không nhìn Từ Gia Huy cùng Nhan Tiểu Á, cũng tinh thần hoảng hốt, cảm thấy mình nhận lấy xung kích cực lớn.
Sau đó nguyên một lớp, học sinh trong phòng học cũng không có tâm học tập, group bạn học bên trong mở nặc danh, tin tức không ngừng mà xoát mới.
{ học sinh chuyển trường mới tới nếu cùng Sở Cẩn không có một chân, tôi liền trực tiếp ăn bàn phím. }
{ cho nên hiện tại đến cùng là cái dạng tình huống gì a uy! Từ Gia Huy cùng Sở Cẩn đều thích Tô Nhược, Nhan Tiểu Á thích Từ Gia Huy, nhưng giống như là sắp bị đá, cho nên hai nam tranh một nữ? kích thích như thế sao? }
{ Tô Nhược rất xinh đẹp, khí chất tốt, là tôi tôi cũng thích a! Tuyệt đối là nữ thần! }
{tôi đứng về phe sở tô CP a a a! ! Sở Cẩn vừa vặn trêu chọc, cao lãnh chi hoa trong nháy mắt biến thành cao thủ tình trường, để cho tôi máu mũi đều muốn chảy ra, đẩy lên tranh thủ thời gian đẩy lên. }
{ bất quá... Từ Gia Huy gia thế càng được hơn rồi. }
{ lầu trên mắt mù, cậu xem qua quần áo Sở Cẩn chưa? Đều là hàng hiệu, cậu cho rằng hắn mỗi ngày đi học chạy chỉ là xe đạp sao? Không! Kia là Nhân Dân tệ, xe đạp ít nhất phải mấy trăm ngàn, dùng tay gặp lại. }
{ tốt, không cần nói, ta đứng về phía Sở Cẩn, Từ Gia Huy vẫn là quá yếu, không thành thục, gia thế bình đẳng, xem xét đối phương chơi không lại.}
Từ Gia Huy: {... Tôi còn ở chỗ này, các người tưởng tôi chết rồi sao? }
Sở Cẩn: { cám ơn đã ủng hộ ~}
Từ Gia Huy: {... }
Nặc danh: {... } Một trận bát quái, chết bởi Tu La tràng. Buổi sáng hết thảy có bốn tiết.
Lớp thứ hai sau khi tan học, đi thao trường tập thể dục, thứ hai còn phải thăng quốc kỳ, thân là học sinh cấp 3, là có đặc biệt ưu đãi, trừ thứ hai nhất định phải trình diện bên ngoài, thời gian còn lại đều lưu cho bọn hắn học tập. Thật lâu chưa có trở lại trường học, Tô Nhược đều đã quên đi quá sớm, quá nhiều người, cuối cùng sẽ hình thành cảnh người chen người.
Người có bệnh tim không thương nổi a! Cảm tạ hệ thống bảo hộ, bằng không thì Tô Nhược cảm thấy mình ngày đầu tiên đi học, là có thể game over ngay.
"Không có sao chứ, theo tôi đi một chỗ." Tay đột nhiên bị dắt, nhiệt độ cực nóng, thân hình cao lớn ở phía trước mở một con đường đến, Sở Cẩn khí thế cường đại, để người chung quanh tự động phân ra một con đường.
Tô Nhược nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn: "Cậu thật sự là người kỳ quái, thời điểm bảy tuổi thích, sao có thể đến bây giờ mới nói."
"Có lẽ vậy."
"Mà tôi hoàn toàn không nhớ rõ chuyện ban đầu, có lẽ cậu thích người khác, sớm không phải là tôi, muốn hay không cân nhắc tìm mục tiêu một lần nữa." Tô Nhược khó được phát một lần thiện tâm, nhỏ giọng nhắc nhở.
"Tốt nha."
Hai người đứng tại trên bãi tập, dòng người phân tán ra, hắn buông tay mềm mại của cô ra, quay người cùng cô mặt đối mặt nói: "Vậy đổi thành cậu là được."
Tô Nhược: "... Cậu đang đùa tôi sao?"
"Không có, tôi thế nhưng rất nghiêm túc cùng cậu nói chuyện phiếm, cậu khi còn bé cùng sau khi lớn lên không phải một người, vậy tôi sẽ thích cậu sau khi lớn lên, theo đuổi thật tốt."
"... Thật rảnh, cậu đến cùng thích tôi cái gì a?"
"Không biết." Tô Nhược ngưng mắt đưa qua một chùm tia tử vong.
Sở Cẩn đẩy mắt kính, suy nghĩ nửa ngày, có chút khó khăn nói: "Vậy thì... Tính cách, trong ngoài không đồng nhất, nhìn rất ôn nhu, trên thực tế trong lòng chỉ sợ sớm đã đem tôi mắng mấy trăm lần, tính tình có chút táo bạo đâu."
Tô Nhược che ngực, cảm thấy mình thật sự muốn thổ huyết: "Cậu xác định đây là... Ưu điểm?"
"Tôi cảm thấy rất đáng yêu nha."
Sở Cẩn nói: "Cho nên cùng tôi yêu đương đi, ở trước mặt tôi, tôi có thể theo cậu phát cáu."
Tô Nhược che mặt: "... Cho nên cậu quả nhiên vẫn là biến thái đi."
Tác giả có lời muốn nói: 【 canh hai quân 】nam chính cao thủ tình trường, đắc ý.
Thiên: cao thủ tình trường gì? Cao thủ mặt dày thì đúng hơn