Edit: Quỳnh Thiên
Tô Nhược cùng Yến Vũ, bởi vì tồn tại của Lâm Văn Bân, từ khi vừa mới bắt đầu đã là đối địch nhau. Không nói ngươi chết ta sống, nhưng nếu có cơ hội có thể đem đối phương triệt để đạp xuống, nhất định sẽ không chút do dự ra tay.
Lại thêm hôm qua Thì Dật phát trực tiếp lộ ra tài lẻ, không ít bạn trên mạng xưng là thiên tài âm nhạc, các loại tán dương, một ít người đầu tư trong giới ngo ngoe muốn đầu tư. Tài nguyên cứ như vậy nhiều lên, hàng năm có người gia nhập vô số, nhưng có thể ra đĩa nhạc thật thì chỉ hai ba đĩa mà thôi.
Hiện tại có thêm một Thì Dật đến đoạt tài nguyên, Yến Vũ tự nhiên không vui. Sáu người đứng trong thang máy, trong thang máy sáng ngời, mỗi người biểu lộ đều không ẩn tàng. Tô Nhược môi đỏ hơi nhếch, tinh xảo vũ mị, hai chân thon dài, khí chất ưu nhã cường đại, mang theo mị lực khiến người khác không thể nào coi nhẹ, so với hai chàng trai bên cạnh, cô ngược lại càng giống nghệ sĩ dưới ánh đèn tiếp nhận vô số người reo hò.
"Đều cùng đi tầng 2, thực vừa vặn." Tô Nhược hững hờ nói, cặp mắt giống như mắt mèo tựa tiếu phi tiếu nhìn hai người một bên khác, mang theo chút hả hê nói: "Chị Yến Vũ là tiền bối, phải bảo dưỡng thân thể thật tốt, nhìn làn da này, không biết rõ còn tưởng chị không phải 27, mà là 37 đó."
Hậu phương hai tiểu trợ lý: "..." Trong nháy mắt đâm tâm.
Lâm Văn Bân nay chưa qua 26 tuổi, bên trong giới giải trí vẫn là rất trẻ, trước mắt cũng đã là tiểu Thiên Vương phi thường nổi tiếng giới âm nhạc, bạn gái thích vô số, người hâm mộ sức mua cường đại, nguyện ý tìm hắn hợp tác cũng nhiều.
Yến Vũ thân là người đại diện, phải bồi hắn chạy khắp nơi trên toàn thế giới, còn phải cùng những người còn lại giao thiệp, tự nhiên áp lực rất lớn, bình thường làm việc và nghỉ ngơi hỗn loạn, nghỉ ngơi không tốt.
Trước kia tuổi trẻ còn tốt, bây giờ thân thể đang xuống dốc. Nấu một đêm, ngày thứ hai mặt mũi liền tràn đầy mỏi mệt không che giấu được. Yến Vũ bị Tô Nhược chọc tức thiếu chút mất lý trí, nghĩ đến thang máy có camera, mới kịp thời kìm lại, cô ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Đây là đương nhiên, dù sao công việc dưới tay tôi bận rộn cực kì, không giống cô, chỉ sợ nhàn nhãn đến hốt hoảng đi."
Biến tướng trào phúng Tô Nhược thân là người đại diện không còn làm gì khác. Đáng tiếc... Bên cạnh có Thì Dật vừa mới bạo đỏ(hot đó), độ tin cậy trong nháy mắt xuống giảm xuống không. "So ra kém các chị, buổi hòa nhạc 'Hoàn mỹ' kết thúc, chúc mừng." Tô Nhược không chút do dự đâm người đau nhức điểm.
Yến Vũ: "..." Móa!
"Miệng lưỡi thật bén nhọn." Lâm Văn Bân một mực ngồi xem khuôn mặt bình tĩnh, trào phúngTô Nhược, Tô Nhược nhún vai, cười ôn hòa lại thân thiết, hết lần này tới lần khác đáy mắt một mảnh lạnh lùng, không có mảy may chút tình cảm: "Cảm ơn đã khích lệ."
Sờ đến mạch lạc, không sai biệt lắm đem mấy người đều biết rõ tình huống, Thì Dật đột nhiên một tay gác qua bả vai cô gái bên cạnh, thân thể khom xuống, thân mật cầm khuôn mặt cô cọ xát gò má mềm mại.
Lúc mọi người vẻ mặt trợn mắt hốc mồm, cố ý đè thấp giọng nam, như đàn Cello ưu nhã từ tính.
Hắn nói: "Em một mực nói chuyện cùng hắn, tôi ghen."
Tô Nhược lơ ngơ: "? ? ?"
Đằng sau hai người trợ lí liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng nói: "Ngọa tào."
Liền ngay cả Yến Vũ cùng Lâm Văn Bân đều lấy làm kinh hãi. Hắn không thể tin dùng ngón tay chỉ vào hai người vừa đi vừa về, lắp bắp nói: "Các người... Hai người các người... Chẳng lẽ đang..."
"Không sai, đang yêu đương." Thì Dật hảo tâm đem lời hắn bổ sung cho hoàn chỉnh.
Yến Vũ khóe miệng co giật, ánh mắt phức tạp, nếu luận về bề ngoài, Thì Dật so Lâm Văn Bân càng tuấn mỹ hơn, một cặp mắt đào hoa xinh đẹp khẽ híp một cái, có thể khiến tâm người ta đều bị trộm đi. Nhưng cô nhớ không lầm... Thì Dật giống như chỉ mới mười chín tuổi?
Yến Vũ nói: "Hai người các người, thế nhưng chênh lệch sáu tuổi?"
"Chỉ có sáu tuổi mà thôi, cũng không phải 60 tuổi." Dứt lời, Thì Dật còn cười tủm tỉm tìm kiếm sự tán đồng của Tô Nhược, "Đúng không, Nhược Nhược."
Tô Nhược mặt không biểu tình: "Không đúng, cút."
"Đừng lạnh lùng như vậy, cười một cái." Ở góc độ hai người khác không thấy được, hắn hướng cô nhíu mày, dùng ánh mắt cùng biểu lộ nói cho cô, tôi là đang giúp cô trút giận, tranh thủ thời gian phối hợp. Tô Nhược trả về một mặt lạnh lùng.
Thì Dật: "..."
Cảm giác... Dáng vẻ có cái gì không đúng? Căn cứ trước đó Tô Nhược đã nói, Lâm Văn Bân hiển nhiên là bạn trai cũ của Tô Nhược, mà Yến Vũ đại khái chính là người mới, bằng không thì không đến mức vừa thấy mặt đã nói lời có gai bắt đầu trào phúng. Có cái gì so ở trước mặt bạn trai cũ mang theo người đàn ông càng ưu tú xuất hiện, còn muốn đánh mặt đây này?
"Thì Dật cậu vẫn còn đang đi học sao?" Ở bên trong bầu không khí quỷ dị này, Yến Vũ mở miệng hỏi.
"Không có." Yến Vũ nghe vậy nhíu mày, trong mắt nhiều thêm chút trào phúng, lời nói cũng nói âm dương quái khí: "Còn trẻ như vậy đã tốt nghiệp sao? Thật là lợi hại, không biết cậu tốt nghiệp trường nào?" Giống lúc trước, Thì Dật nói tên trường học.
"Có thật không?" Yến Vũ che miệng, yêu kiều cười hai tiếng, "Mười chín tuổi đã tốt nghiệp, Thì Dật cậu là thiên tài sao?" Đằng sau hai chữ 'Thiên tài', phá lệ nhấn mạnh.
"Nghệ sĩ của tôi, tôi khẳng định." Tô Nhược không chút nào chột dạ đem chuyện nhận lấy, đương nhiên nói: "Bằng không thì cô cho rằng mấy cái ca khúc kia, là thế nào viết ra."
"Cái này ai biết được." Hai nữ nhân đối chọi gay gắt, Lâm Văn Bân còn đắm chìm trong chuyện Tô Nhược có người đàn ông mới, tinh thần hoảng hốt, không kịp phản ứng, Thì Dật đứng bên cạnh Tô Nhược, nhìn cô đang nói chuyện về mình, khóe môi trong lúc bất tri bất giác mang một vòng ý cười nhợt nhạt.
Đinh một tiếng, thang máy dừng lại ở tầng 2. Tô Nhược lễ phép lui một bước, khí thế lại một mực chiếm cứ lấy thượng phong: "Chị là tiền bối, mời." Yến Vũ hừ lạnh một tiếng, dẫn đầu đi ra thang máy, Lâm Văn Bân theo sát phía sau, hai người trợ lí vẻ mặt đau khổ cùng bọn họ Tô Nhược nói xin lỗi, đuổi theo. Thì Dật nhìn bóng lưng của bọn họ, có chút khó chịu bĩu môi.
"Sao không trực tiếp đi ra, còn nhường làm gì?"
Tô Nhược đi ra thang máy: "Trong công ty nhiều người nhiều miệng, ngày hôm nay sẽ không từ bỏ, sáng mai trên mạng có thể sẽ truyền ra tiểu thịt tươi không tôn trọng tiền bối, không phải chỉ là để họ đi trước thôi sao, chúng ta cũng không mất gì, cẩn thận vẫn hơn."
"Khó chịu." Thì Dật nhỏ giọng nói thầm.
Trước đó hắn vẫn luôn là bộ dáng lạnh lùng thành thục, lúc này rốt cục nhiều hơn người đồng lứa mấy phần tinh thần phấn chấn cùng tùy hứng nên có.
"Khó chịu, thì phải cố gắng bò lên, chờ thời điểm địa vị của cậu lớn so với Lâm Văn Bân, liền đến phiên bọn họ nhường chỗ cho chúng ta." Tô Nhược vừa nói, một bên gõ cửa thủy tinh củavăn phòng.
"Mời vào."
"Quản lý Thái chào." Tô Nhược đẩy cửa ra, dẫn đầu hỏi thăm một câu. Dứt lời, mới nhìn đến trong văn phòng không đơn giản có chỉ quản lý, còn có Yến Vũ và Lâm Văn Bân vừa mới tách ra, cô theo bản năng nhíu mày, nghĩ đến gần nhất nội bộ công ty lưu truyền tin tức, trong lòng đối với lần triệu kiến này, trong mơ hồ mò tới mấy phần.
"Tô Nhược tới, nhanh ngồi." Quản lý Thái lễ phép lại không mất nhiệt tình chỉ ghế sô pha, về sau mới chú ý tới Thì Dật cũng tới, hắn tiếp tục nói: "Đúng lúc, cậu cũng tới, chuyện lần này cũng có quan hệ với cậu, ngồi xuống cùng nghe đi."
"Được rồi." Quản lý Thái thân thể mập mạp nặng tới 180 kg, một thân toàn thịt mỡ, trên mặt cũng có chút dầu mỡ, đỉnh đầu trọc lóc, cùng Thì Dật, Lâm Văn Bân hai người, tạo thành so sánh vô cùng thảm khốc.
Hắn trầm tư một lát: "Mọi người đều tới, vậy tôi liền đi thẳng vào vấn đề. Văn Bân tôi nhớ cậu sắp ra Album mới đúng không, tôi hi vọng anh quay chụp MV có thể mang Thì Dật, để cho hắn xướng lên vài câu, tốt nhất lộ mặt, dìu dắt người mới một chút." Vừa mới nói xong.
Ở đây sắc mặt bốn người đều biến đổi. Lâm Văn Bân quả thực muốn bị chọc giận mà cười lên, hắn hiện tại không quấy nước đục, để fan đi bôi đen Thì Dật đã là hắn nhượng bộ lớn nhất, còn mẹ nó dẫn người phát triển? Móa! Coi hắn là Thánh phụ a! Nghĩ cùng đừng nghĩ.
Mỗi người đều có thói hư tật xấu, cho dù hắn đã không yêu Tô Nhược, nhưng thấy cô bây giờ vũ mị mê người, khác nào một đóa xinh đẹp nhưng đóa hoa có độc, dù cho trên mặt không biểu hiện ra cái gì, trong lòng cũng không tránh khỏi có chút động tâm 3 phần.
Giác quan hưởng thụ thuần túy. Người đều là động vật thị giác, đối mặt với cô gái xinh đẹp, biết cô yêu mình thật sâu, không cách nào tự kềm chế sẽ cảm thấy ưu việt, liền không hiểu thấu nhảy ra. Có thể là vừa vặn kia lời nói, lại làm cho hắn cảm nhận được một cỗ cảm giác mất mát.
Rõ ràng là đồ chơi không muốn, nhưng bị những người còn lại nhặt, về sau vẫn cảm thấy không thoải mái, nghĩ đến muốn cướp về, dù là muốn vứt bỏ lần nữa, chủ nhân cái đồ chơi này cũng chỉ có thể là chính mình. Mà bây giờ công ty muốn hắn trợ giúp người đã giật đồ với hắn? Ha ha cộc! Nghĩ cũng đừng nghĩ. (tra, quá tra =_=)
Yến Vũ sắc mặt không tốt nhìn, quay chụp MV cùng với nhau, liền đại biểu hai bên cần tiếp xúc. Mỗi lần nhìn thấy Tô Nhược gương mặt kia, trong nội tâm cô cảm giác nguy cơ càng ngày càng nghiêm trọng, nếu như không phải thời gian không đủ, cô thậm chí hoài nghi Tô Nhược có phải đã đi chỉnh dung, bằng không thì làm sao lại đột nhiên... Phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất như vậy.
Mặt vẫn là gương mặt kia, ngũ quan cũng không có biến hoá quá lớn, nhưng chính là... Có một loại nói không ra vận vị và đẹp đẽ. Chỉ là nhìn quản lý Thái kia tai to mặt lớn, ánh mắt hạ lưu không ngừng hướng Tô Nhược nhìn liền hiểu.
"Thái quản lý a, anh nói chúng tôi đều hiểu, làm một nhân viên trong công ty, trợ giúp đồng nghiệp đây đều là nên làm."
Yến Vũ mang trên mặt mỉm cười vừa vặn, thoả đáng cực kỳ, ngay lúc quản lý Thái thời điểm vì chuyện này thành, cô lời nói xoay chuyển, "Nhưng là ở buổi hòa nhạc phát sinh ngoài ý muốn, Album mới Văn Bân nhà chúng tôi chậm trễ mấy ngày, còn chưa xác định lúc nào quay, chờ về sau có cơ hội, sẽ cùng nhau đi." Gạt người nha! Yến Vũ khóe môi mỉm cười, lần này hứa hẹn, sao có thể có cơ hội lần sau đâu.
"Hồ nháo, chuyện lớn như vậy, làm sao có thể không có thời gian đâu." Quản lý Thái không tín nhiệm nói.
Yến Vũ sắc mặt bình tĩnh, không lộ sơ hở: "Xin lỗi, tôi nói đều là thật." Tô Nhược cũng không muốn đi quay chụp mấy cái này, nếu bị Lâm Văn Bân đề huề, về sau Thì Dật muốn hot, khẳng định phải bị vô số người moi ra, hai người Lâm Văn Bân cùng Thì Dật, xem như trói buộc chung một chỗ.
"Đã không được, thì quên đi."
Tô Nhược vô cùng thành khẩn nhìn quản lý Thái, "Lâm thiên vương công việc bận rộn, vì chút chuyện nhỏ này mà phiền phức bọn họ, thật không hay chút nào."
Quản lý Thái không phục: "Không được không được, việc này nhất định phải cho cái giải pháp, Yến Vũ, đừng nghĩ đám các người phân ra phòng làm việc độc lập, liền có thể không nghe an bài của công ty, ban đầu là ai dùng tài nguyên nâng đỏ các người, làm người không thể quên cội nguồn a!"
Yến Vũ: "..."
Tô Nhược nhíu mày: "..." Nhìn, tới, chậc chậc chậc! Việc này tuyệt đối không thể đáp ứng.
Yến Vũ âm thầm cắn môi, ánh mắt nhìn ở nam nhân đầu trọc dầu mỡ cùng Tô Nhược vũ mị ưu nhã trước mặt, đôi mắt sáng lên, trong lòng không khỏi xẹt qua một kế sách cái nào đó: "Việc này chúng tôi trở về xem lại một chút, có thể cho nhất định cho, quản lý Thái ông yên tâm, Văn Bân chúng tôi cũng không phải người vong ơn."
Nam nhân nghe vậy hừ lạnh một tiếng: "Vậy thì tốt."