Tiêu Trường Uyên đối diện với cặp mắt hạnh ngập nước đê mê của Vân Phiên Phiên.
Người chàng bỗng dưng cứng đờ.
Bát canh trong tay trượt xuống từ những ngón tay xanh xao của chàng, vỡ nát trên mặt nền, món canh củ cải trắng vàng chảy lênh láng.
Ánh mắt quyến rũ mê hoặc của cô hóa thành đốm lửa có thể cháy lan đồng cỏ, châm đốt người chàng.
Cơ thể lạnh băng lập tức bị đôi mắt ướt của cô đốt cháy.
Tim Tiêu Trường Uyên đập loạn xạ, chàng ngơ ngẩn nhìn Vân Phiên Phiên.
“Nương tử, nàng làm sao thế?”
Chàng kìm nhịp tim hỗn loạn lại, nhấc chân đi về phía Vân Phiên Phiên.
Vân Phiên Phiên ngước khuôn mặt nhỏ ửng đỏ nóng rực lên.
Đôi mắt hạnh long lanh ánh nước, tràn ngập nét quyến rũ thuần khiết và ngây thơ.
“Thiếp cũng không biết…”
Giọng nói của thiếu nữ vốn luôn ngọt ngào dịu dàng, nay lại xen chút khàn khàn vụn vỡ.
Tiêu Trường Uyên cảm thấy họng mình hơi thít lại, ánh mắt chàng đen thẫm u ám, dừng lại trên khuôn mặt của Vân Phiên Phiên.
Gò má vốn trắng ngần của Vân Phiên Phiên nay ửng hồng khác thường.
Tiêu Trường Uyên ngồi xổm xuống, nâng tay lên, ngón tay xanh xao thon dài đặt lên gò má nóng rẫy đỏ lựng của Vân Phiên Phiên.
Nhiệt độ trên phần lưng ngón tay khiến chàng thầm kinh hãi.
Tiêu Trường Uyên khẽ nhíu mày, cất giọng khản đặc.
“Nương tử, nàng nóng quá…”
Đúng lúc Tiêu Trường Uyên định thu tay về, Vân Phiên Phiên lại đột nhiên kéo tay chàng.
Đồng tử của chàng hơi co lại.
Vân Phiên Phiên dí sát tay chàng vào phần má bỏng rẫy của cô.
Cô vô thức cọ vào lòng bàn tay chàng.
Tiêu Trường Uyên căng thẳng toàn thân, chút hoảng loạn xẹt qua đáy mắt tăm tối.
Cả người Vân Phiên Phiên đều khô nóng, làn da như bị lửa đốt, cô cực kỳ khao khát đôi bàn tay mát lạnh như băng này dán chặt lên người mình.
Cô sung sướng đến mức nheo mắt lại, như một con mèo thỏa mãn.
“Tay phu quân mát quá…”
Cô nhíu hàng mày đẹp, đôi mắt ướt át long lanh ánh nước.
“Sao rượu này mạnh thế nhỉ?”
Tiêu Trường Uyên nghe Vân Phiên Phiên nói vậy, chàng hoàn hồn lại từ ngẩn ngơ và hoảng loạn.
“Nương tử đã uống gì vậy?”
“Rượu hoa đào trên bàn…”
Tiêu Trường Uyên nghe thế, khẽ nhíu mày.
“Đây là rượu do con ả xấu đui kia mang sang.”
Vân Phiên Phiên nghe thấy mấy chữ “con ả xấu đui”.
Thì đột nhiên tỉnh táo hơn một chút.
Cơ thể cô hơi lạ.
Bình thường uống say chắc chỉ đầu váng mắt hoa người ngợm mềm nhũn thôi.
Nhưng tình trạng bây giờ của cô rõ ràng hơi không bình thường.
Vân Phiên Phiên đột nhiên nhận ra một việc.
Cô ngước mắt, ngơ ngác nhìn khuôn mặt tuấn tú như núi băng của Tiêu Trường Uyên.
“Phu quân, chàng nói cô gái đó cào chàng…”
Vân Phiên Phiên chậm chạp buông lỏng bàn tay to đang dán trên mặt cô của Tiêu Trường Uyên ra.
Giọng nói run rẩy của cô mang theo chút sợ hãi.
“… Cô ta cào chàng thế nào?”
Tiêu Trường Uyên cau mày, nắm lấy bàn tay nhỏ của Vân Phiên Phiên. Chàng duỗi ngón trỏ, gãi nhẹ lên lòng bàn tay tinh xảo non mịn của cô.
Chàng ngước mắt nhìn về phía Vân Phiên Phiên, cất giọng trầm thấp.
“Như thế này này.”
Đầu ngón tay của Vân Phiên Phiên hơi run lên.
Thân thể như bị sét đánh.
Đầu trống rỗng.
Ngón tay mảnh mẻ mềm mại của Vân Phiên Phiên cuộn tròn lại.
Hóa ra không phải em xinh gái hồi sáng muốn đánh Tiêu Trường Uyên…
Mà là cô ta muốn tán tỉnh Tiêu Trường Uyên!
Vân Phiên Phiên cảm thấy mình đã sai quá xá sai.
Nếu cô em xinh gái kia có ý đồ xấu, vậy vò rượu hoa đào này đương nhiên cũng bị bỏ mấy thứ kì quái vào rồi.
Suy đoán từ trạng thái toàn thân khô nóng rã rời như bùn của Vân Phiên Phiên lúc này…
Rất có thể cô đã trúng thuốc kích dục.
“Mình chết mất…”
Vân Phiên Phiên âm thầm kêu khổ trong lòng, đôi mắt hạnh đong đầy tuyệt vọng.
Sao cái thứ của nợ thuốc kích dục máu chó này còn chưa bị diệt sạch trong giới viết văn hử?!
Vân Phiên Phiên túm cánh tay Tiêu Trường Uyên, như nắm cọng rơm cứu mạng cuối cùng. Hàng mi đen như lông quạ không ngừng run rẩy.
“Phu quân, mau đi tìm một hồ nước, ném thiếp vào đi.”
Tiêu Trường Uyên nhíu mày hỏi: “Vì sao phải ném nương tử vào hồ nước?”
Vân Phiên Phiên khóc lóc đáp: “Thiếp trúng độc rồi, chỉ có nước hồ mới giải được thôi!”
Tiêu Trường Uyên nghe thấy Vân Phiên Phiên trúng độc, khuôn mặt đẹp của chàng lập tức lạnh đi, hàng lông mày cau chặt. Chàng cũng chẳng thèm để tâm vì sao cô trúng độc, vì sao nước hồ có thể giải đọc cho cô, chàng chỉ lập tức bế ngang Vân Phiên Phiên lên, lao về hướng hồ nước nằm sâu trong núi rừng.
Bóng đêm mông lung, hồ nước yên tĩnh giữa rừng thẳm phản chiếu ánh trăng.
Núi rừng tĩnh lặng bỗng vang lên tiếng nước ào ào.
Tiêu Trường Uyên bế Vân Phiên Phiên, nhảy thẳng vào trong hồ nước lạnh băng.
Sóng nhẹ dập dềnh, đập vỡ ánh trăng yên ả.
Nước hồ lạnh lẽo ngập tới vai Vân Phiên Phiên, xiêm y sũng nước, dính chặt vào người cô.
Mái tóc đen tựa như vết mực vẩy trên mặt hồ, di động theo sóng nước.
Hàng mày đẹp của Vân Phiên Phiên nhíu lại, cô phải cắn chặt đôi môi anh đào thì mới bắt mình không phát ra tiếng rên kỳ quái được.
Cô chôn đầu trong vòm ngực rộng lớn của Tiêu Trường Uyên.
Người cô không khỏi run lẩy bẩy, nỗi khát vọng xa lạ cháy bỏng trào dâng trong cơ thể.
Cô túm chặt lấy vạt áo trước ngực chàng, đầu ngón tay hơi bợt đi vì dùng nhiều sức.
Vân Phiên Phiên ngẩng đầu, có thể thấy phần quai hàm trắng nõn căng chặt của Tiêu Trường Uyên.
Trái cổ của chàng trắng muốt.
Rất đỗi mê người.
Khiến người ta không đừng nổi, muốn cắn chàng một cái.
Cặp mắt hạnh của Vân Phiên Phiên mê tơi, cô bám vào chàng, đôi môi đỏ khẽ nhếch, vô thức xích lại gần.
Giọng nói trầm thấp khàn khàn của Tiêu Trường Uyên vang lên trên đầu cô.
“Nương tử, nàng tính luyện ma công à?”
Mặt Tiêu Trường Uyên đầy vẻ giằng xé: “Không được làm thế, nương tử sẽ tẩu hỏa nhập ma mất.”
Vân Phiên Phiên nghe vậy, chớp chớp mắt.
Đôi mắt hạnh ướt át đê mê dần tỉnh táo lại.
Cô nhớ tới vẻ mất trí vì tình dục của mình ban nãy, hai má đỏ ửng, thậm chí còn hơi thẹn quá hóa giận.
“Ai muốn luyện ma công với chàng chứ! Thiếp thèm vào nhé!
“Nếu hôm nay chàng dám nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, thiếp sẽ cắn chết chàng!
“Nếu chàng dám chạm vào một đầu ngón tay của thiếp, thiếp sẽ khiến chàng đoạn tử tuyệt tôn!”
Tiêu Trường Uyên sợ quá, lập tức buông lỏng tay ra. Thân thể yếu ớt mềm nhũn của Vân Phiên Phiên lập tức chìm xuống dưới, cô vội vàng víu cổ Tiêu Trường Uyên, tức muốn hộc máu nói: “Đồ khốn kiếp! Tự dưng chàng buông tay ra làm gì?! Muốn làm thiếp chết đuối hử?!”
Tiêu Trường Uyên hơi ấm ức, ban nãy không phải nàng kêu chàng đừng động vào nàng sao? Chàng buông không được, mà không buông cũng chẳng xong. Chàng đành phải chấp nhận số phận, ôm vòng eo thon nhỏ mềm mại của cô, không để người cô chìm xuống đáy hồ. Vân Phiên Phiên ngẩng đầu lên, thấy hơi nghi ngờ.
“Chàng ôm chặt thế làm gì? Chàng tính cháy nhà hôi của đúng không?!”
Tiêu Trường Uyên không biết câu “cháy nhà hôi của” mà cô nói là có ý gì, nhưng chàng lại nhận ra sự sợ hãi của cô.
Chàng cụp mắt nhìn Vân Phiên Phiên nằm trong lòng mình, hốc mắt cô đỏ hoe, vẻ mặt căng thẳng, run lẩy bà lẩy bẩy, rõ ràng đang sợ hãi cùng cực.
Rõ ràng sợ như thế, mà vẫn phải cố vờ vịt như mình vô địch thiên hạ.
Ngoài mạnh trong yếu, y hệt một con hổ giấy, gió thổi là bay.
Người Tiêu Trường Uyên vốn đang căng lên, cảm giác khô nóng xa lạ trào dâng trong lồng ngực, thậm chí chàng còn rất muốn tẩu hỏa nhập ma chung với cô.
Nhưng trong giờ phút này, chàng chỉ cảm thấy trái tim mình như bị ai đấy cò cưa bằng con dao cùn, nhoi nhói đớn đau.
Chàng không biết phải làm sao mới giảm bớt được nỗi sợ của vợ mình, đành phải an ủi cô bằng cách thức vụng về.
“Nương tử, nàng chớ sợ, ta sẽ bảo vệ nàng…
“Nếu nàng muốn giết ta, ta sẽ tự sát, tuyệt đối không làm bẩn răng nương tử đâu…
“Nương tử, nàng đừng khóc…”
Vân Phiên Phiên nghe hai câu đầu của chàng thì còn thấy vui mừng cảm động.
Nhưng nghe tới câu cuối, cô bắt cầu cáu lên.
“Con mắt nào của chàng nhìn thấy thiếp khóc?”
Tiêu Trường Uyên trầm giọng nói: “Hai mắt của ta đều thấy được.”
Giọng chàng, tựa như ánh trăng gợn sóng trên mặt hồ, chân thành tha thiết và sáng tỏ.
“Tuy rằng nương tử không rơi lệ, nhưng nương tử đang khóc ở trong lòng.”
Vân Phiên Phiên nghe thấy câu ấy, chẳng hiểu sao sống mũi lại cay cay.
Nước mắt đột nhiên lăn xuống từ hốc mắt, chẳng kịp phòng ngừa.
Chàng đã nhìn thấy sự yếu đuối của cô, nhưng chàng không cười cợt vì cô yếu đuối.
Ngược lại, chàng còn dịu dàng che chở nhược điểm của cô.
Từ đầu chí cuối, chàng chưa từng khiến cô ấm ức khổ sở chút nào.
Lực luôn tác dụng lên nhau.
Tình cảm cũng vậy.
Khi tình cảm mà Tiêu Trường Uyên dành cho cô chân thành nghiêm túc như thế.
Thì Vân Phiên Phiên không thể nào cứng rắn nhẫn tâm với chàng nổi.
Người đàn ông này, đã từng vì một câu đùa bỡn của cô, mà suýt chặt tay mình đền cho cô.
Cô bắt đầu thấy lo, không biết liệu chàng có tự sát thật chỉ vì một câu nói sẵng của cô không.
Vân Phiên Phiên ngẩng đầu lên, đôi mắt nhòe nước nhìn Tiêu Trường Uyên, ánh mắt xen lẫn chút hối hận.
“Phu quân, chàng đừng tự sát, thiếp chỉ hù dọa chàng thôi…”
Tiêu Trường Uyên cúi đầu nhìn cô, nét hoang mang thoảng qua trong cặp mắt đen âm u lạnh lẽo.
“Tại sao nương tử lại doạ ta?”
Vân Phiên Phiên khụt khịt cái mũi đỏ hoe, từng giọt nước mắt to lại lăn xuống.
Cô khóc lóc nói: “Thiếp sợ chàng sẽ làm thiếp tổn thương…”
Tiêu Trường Uyên nghe Vân Phiên Phiên nói vậy, trái tim chàng suýt tan nát.
Sao chàng lại làm vợ chàng tổn thương được?
Tiêu Trường Uyên vươn tay ra, xương ngón tay hơi gập lại, nhẹ nhàng lau đi giọt lệ nơi khóe mắt cô.
“Ta vĩnh viễn không làm điều gì tổn thương nương tử đâu.”
Hàng mi của Vân Phiên Phiên run lên, giọt lệ trong hốc mắt lăn xuống.
Cô vươn hai tay ra, vùi mặt trong ngực chàng, ôm chặt lấy Tiêu Trường Uyên.
Từ nay về sau, trong mắt cô, dường như anh bạo quân không còn là một gã bạo quân nguy hiểm đáng sợ nữa.
Chàng là kỵ sĩ có thể bảo vệ cô.
Gió Thu hiu quạnh, nước hồ lạnh lẽo nhanh chóng làm cơn khô nóng trong cơ thể Vân Phiên Phiên thoái lui.
Cô lạnh tới mức rùng mình một cái.
Tiêu Trường Uyên hỏi: “Nương tử, nàng còn phải giải độc nữa không?”
Vân Phiên Phiên đưa bàn tay thon mềm mại lên, sờ vào gương mặt không còn bỏng rẫy của mình.
“Chắc là giải xong độc rồi…”
Tiêu Trường Uyên nói: “Ta đưa nương tử rời khỏi đây.”
Chàng bế ngang Vân Phiên Phiên lên, đứng dậy khỏi hồ, nhấc chân đi về phía bờ.
Thời tiết hơi lạnh, Vân Phiên Phiên sợ lạnh, rúc trong lòng Tiêu Trường Uyên.
Tiêu Trường Uyên hong khô bộ quần áo ướt đẫm của Vân Phiên Phiên bằng nội lực.
Khi họ đang chuẩn bị rời khỏi đây, thì một tiếng động rất nhỏ bỗng dưng vang lên từ đằng sau.
Tuy rằng tiếng động ấy bé xíu, nhưng lại không thoát được tai chàng.
Tiêu Trường Uyên quay đầu lại, nhìn góc tối u ám kia.
Dưới đáy mắt lạnh lẽo sâu thẳm đen thẫm, sát ý khát máu lập tức ngưng tụ.
Chàng bế Vân Phiên Phiên, cất bước đi về hướng âm u mịt mù ấy.
Một con cá nhỏ đột nhiên nhảy khỏi mặt hồ.
Làm vỡ nát ánh trăng trên mặt nước.
Sau khi nhảy khỏi hồ, con cá nhỏ quẫy một cái, rồi rơi xuống dưới hồ, biến mất không thấy tăm hơi.
Vân Phiên Phiên cảm thấy nhiệt độ có vẻ vừa hạ đi mấy độ.
Cô rụt rụt cổ, ngẩng đầu lên, nhìn Tiêu Trường Uyên đầy vẻ đáng thương.
“Phu quân, thiếp lạnh quá…”
Tiêu Trường Uyên nghe vậy, sát ý trong mắt lập tức tan hết.
Chàng cụp mắt nhìn Vân Phiên Phiên, ánh mắt hung ác nham hiểm đã hoá thành đầm lạnh ôn hoà tĩnh lặng.
“Ta đưa nương tử về nhà.”
Tiêu Trường Uyên bế Vân Phiên Phiên trong lòng mình. Chàng điểm nhẹ mũi chân, thả người xẹt qua núi rừng đen kịt yên tĩnh, bay về nhà mình.
Sau khi hai người rời đi, một vị công tử áo xanh đi ra từ sau núi đá.
Gương mặt tinh xảo của công tử áo xanh càng thêm dịu dàng như ngọc, đẹp đẽ nho nhã dưới ánh trăng.
“Đúng là tình chàng ý thiếp, khiến người ta đố kỵ ghê…”
Giang Xá Ngư từ tốn nhếch đôi môi đỏ, khuôn mặt đẹp đẽ nở nụ cười nhàn nhạt, nhưng đôi mắt dịu dàng lại không vương chút ý cười.
“Tốt đẹp đến mức khiến ta muốn tự tay hủy hoại các người…”
Tiêu Trường Uyên bế Vân Phiên Phiên vào phòng, cúi người đặt cô lên giường.
Vân Phiên Phiên chui vào trong chiếc chăn ấm áp. Cô quay đầu lại thì phát hiện Tiêu Trường Uyên đang lấy cung tên treo trên tường xuống.
Cô không khỏi thấy hiếu kỳ, hỏi: “Phu quân, chàng lấy cung tên làm gì?”
Động tác của Tiêu Trường Uyên khựng lại, chàng âm u nói: “Con ả xấu đui kia dám cả gan hạ độc hại nàng, ta đi giết nó.”
Vân Phiên Phiên nghe vậy, vội vàng lên tiếng: “Không được! Chàng không thể giết cô ta!”
Tiêu Trường Uyên quay đầu, cau mày nói: “Tại sao không thể giết cô ta?”
Vân Phiên Phiên trả lời: “Cũng có phải cô ta cố ý hạ độc hại thiếp đâu, chẳng qua cô ta chỉ…”
Em xinh gái kia rõ ràng chỉ muốn vào phòng ngủ quyến rũ Tiêu Trường Uyên thôi.
Tội không đến mức phải chết.
Vân Phiên Phiên không nói tiếp, bởi vì cô lo Tiêu Trường Uyên sẽ phát hiện ra sự thật về ma công.
Tiêu Trường Uyên nhíu mày hỏi: “Nương tử, tại sao không thể giết cô ta?”
Vân Phiên Phiên ngẩng đầu nhìn Tiêu Trường Uyên, chém đinh chặt sắt đáp: “Bởi vì thiếp có cách tà ác hơn để trừng trị cô ta!”
Tiêu Trường Uyên ngẩn ra: “Cách tà ác hơn là gì?”
Triệu Nhu Âm đi đến nhà thầy lang Chu, nhờ thầy lang Chu nối lại cánh tay bị bẻ gẫy của cô ả.
Thầy lang Chu cất băng gạc về hòm thuốc, lơ đãng hỏi: “Cánh tay của Âm Âm cô nương bị thương khá nặng, cô gây hấn với ai à?”
Triệu Nhu Âm mặt mũi tái mét, nhưng giọng điệu lại rất bình tĩnh: “Không phải, tôi bất cẩn làm gãy thôi.”
Triệu Nhu Âm không muốn để kẻ khác biết chuyện về Tiêu Trường Uyên.
Thầy lang Chu thấy cô ả không muốn nhiều lời thì không hỏi gặng nữa, chỉ kê mấy thang thuốc uống cho cô ả, dặn dò cô ta phải tĩnh dưỡng một tháng thì mới khỏi hẳn được.
Triệu Nhu Âm đi rồi, Trần Phạp Thiện đi ra từ buồng trong. Hắn nhìn theo hướng Triệu Nhu Âm rời đi, khẽ nhíu mày.
“Ả Giang Âm Âm này có vẻ không đơn giản, khanh đi tìm hiểu thông tin về cô ta đi…”
Thầy lang Chu cúi đầu nói: “Vâng, thưa bệ hạ.”
Triệu Nhu Âm về đến nhà, nghĩ tới vò rượu hoa đào mà cô ả để lại trong nhà Tiêu Trường Uyên.
Chẳng rõ chàng ta có tới báo thù không.
Triệu Mậu thấy cánh tay Triệu Nhu Âm quấn băng vải, cậu chàng sợ hãi trong lòng, khổ sở ra mặt nói: “Tỷ, chi bằng chúng ta mau chạy trốn đi…”
Tác giả có lời muốn nói:
Mọi người yên tâm, những nhân vật phản diện này đều là chất xúc tác tình cảm thôi.
Hội những người quý tộc hoàng gia sa cơ lỡ vận của năm nước tề tụ về làng họ Giang.
Chỉ là để tình cảm của Phiên Phiên và Uyên Uyên nóng lên! Nóng lên!
[HẾT CHƯƠNG 28]