Mối Tình Đầu Khó Quên Của Bạo Quân Mất Trí Nhớ

Chương 37

Hôm sau, Vân Phiên Phiên rời giường, nhìn Tiêu Trường Uyên bằng ánh mắt khá là vã.

Tiêu Trường Uyên quay khuôn mặt tuấn tú đi, vờ như không thấy.

Vân Phiên Phiên tức giận đến mức cắn nát răng cửa.

Cô quyết định phải chôn vùi sự thật về ma công sâu trong lòng đất mãi mãi.

Suốt đời không nói cho chàng!



Sáng sớm, Trần Phạp Thiện mở mắt, lê cơ thể bệnh tật, uể oải ngồi dậy.

Hắn còn chưa xuống giường thì đã thấy Chu Kỷ Nhân cầm một tờ giấy, đi về phía hắn với vẻ mặt nghiêm túc.

“Bệ hạ, đây là tờ giấy vi thần phát hiện vào sáng sớm nay, xin mời bệ hạ xem.”

“Giấy gì thế?”

Trần Phạp Thiện duỗi tay nhận tờ giấy từ tay Chu Kỷ Nhân.

Mặt hắn hơi biến sắc, trông nghiêm túc hẳn lên.

“Đây là…”

Trên tờ giấy, là bốn chữ viết bằng mực đen nên nền giấy trắng.

“Bắt Vân giết Tiêu!”

“Vân” chỉ Vân Phiên Phiên.

“Tiêu” chỉ Tiêu Trường Uyên.

Ý của bốn chữ này là bảo họ bắt cóc Vân Phiên Phiên, ép Tiêu Trường Uyên phải chết.

Từ sau khi tới làng họ Giang, Tiêu Trường Uyên dùng tên giả là “Thạch Đầu”.

Cho nên ở làng họ Giang, trừ những kẻ đã quen Tiêu Trường Uyên từ trước, thì chẳng ai biết chàng họ “Tiêu”.

Trần Phạp Thiện mím chặt đôi môi mỏng tái nhợt không còn màu máu, nhíu mày nhìn Chu Kỷ Nhân.

“Ngươi phát hiện ra tờ giấy này ở đâu?”

Chu Kỷ Nhân cúi đầu nói: “Sáng nay, vi thần đang chuẩn bị mở cửa thì phát hiện tờ giấy này dưới khe cửa. Thần nghĩ ắt hẳn có kẻ nhét tờ giấy này vào khe cửa lúc nửa đêm, để chúng ta không thể tra ra được.”

Trần Phạp Thiện cau mày lật xem tờ giấy nọ, cúi đầu ngửi mùi mực, chậm rãi nói: “Tờ giấy này là giấy Tuyên Thành bình thường, mực có mùi thối, là loại mực chất lượng thấp mà dân nghèo mua về. Xét độ khô của nét mực, chắc hẳn hắn đã viết từ hôm qua. Nét chữ nhẹ hều, lực tay không đều, nhưng lại quá mức rõ ràng, trông như ai đấy cố tình viết bằng tay trái…”

Chu Kỷ Nhân hơi sửng sốt, không ngờ chỉ với một tờ giấy, Trần Phạp Thiện lại có thể lần ra được nhiều dấu vết như thế.

Trần Phạp Thiện ngước mắt nhìn Chu Kỷ Nhân, khuôn mặt tái nhợt ốm yếu không có chút cảm xúc nào: “Y cố ý dẫn dắt Cô, để Cô tưởng rằng y là một tên tầm thường xuất thân nghèo khổ không giỏi văn chương. Vậy thì y nhất định là một người có gia cảnh giàu có, còn thạo làm văn viết phú. Hơn nữa chúng ta còn biết kẻ này, chẳng thế y đã không cố tình giấu đi nét chữ của mình. Y có thù oán với Tiêu Trường Uyên, cũng biết chúng ta có thù oán với Tiêu Trường Uyên, nên y mới hiến kế cho chúng ta, mượn tay chúng ta để loại trừ Tiêu Trường Uyên… Chu Kỷ Nhân, ngươi cảm thấy kẻ này là ai?”

Chu Kỷ Nhân cúi đầu thưa: “Thứ cho vi thần ngu dốt…”

Anh ta thực sự không nghĩ ra kẻ này là ai.

Trần Phạp Thiện nhếch đôi môi nhạt màu lên, cười khẩy nói: “Không ngờ ngôi làng họ Giang nhỏ bé này lại là chốn ngọa hổ tàng long, còn có kẻ to gan lớn mật như thế. Rõ ràng y biết ta là vua của nước Trần, Tiêu Trường Uyên là vua của nước Mặc, vậy mà còn dám mượn tay ta để mưu sát Tiêu Trường Uyên. Nếu không có sự xuất hiện của Tiêu Trường Uyên, có lẽ kẻ này sẽ mãi mãi ẩn trong một góc, không có ngày trồi lên mặt nước…”

Chu Kỷ Nhân ngẩng đầu nhìn Trần Phạp Thiện: “Bệ hạ, chúng ta có nên hành động theo kế của y không?”

Trần Phạp Thiện cười khẩy, một nụ cười hung ác nham hiểm nở trên khuôn mặt xanh xao ốm yếu.

“Muốn để ta trở thành thanh đao của y, y tính cũng cao xa quá nhỉ.”

Chu Kỷ Nhân ngẩn ra, hỏi: “Ý của bệ hạ là…”

Trần Phạp Thiện chậm rãi vò nát tờ giấy trong tay, nói với ánh mắt hung ác nham hiểm: “Kế này tuy hay, nhưng lại không có đường lui chu toàn. Nó là kế sách gần như khả thi nhất, nhưng nhỡ khâu giữa có sai sót gì, chúng ta sẽ trở thành vong hồn dưới đao của Tiêu Trường Uyên. Vậy nên, chúng ta không thể theo kế này được.”

Chu Kỷ Nhân vội vàng hùa theo: “Bệ hạ nói chí phải.”

Tiêu Trường Uyên có ơn cứu mạng với Chu Kỷ Nhân.

Chu Kỷ Nhân không muốn giết Tiêu Trường Uyên, cũng không dám xung đột trực diện với Tiêu Trường Uyên.

Trần Phạp Thiện lấy một cây trâm ngọc ra từ dưới gối. Đó chính là cây trâm mà ngày đó Vân Phiên Phiên đánh rơi. Trần Phạp Thiện vuốt ve trâm ngọc, trầm giọng nói: “Ta cũng có một mưu kế đây, chẳng qua lại thiếu gió Đông…”

Chu Kỷ Nhân ngẩng đầu hỏi: “Gió Đông gì ạ?”

Trần Phạp Thiện nheo đôi mắt hung ác nham hiểm lại, gương mặt tái nhợt ốm yếu không vương chút tình cảm nào.

“Gió Đông để mượn đao giết người.”

(Nhắc tới kế mượn gió Đông của Gia Cát Lượng. Link)

Chẳng mấy ngày sau, Trần Phạp Thiện đã chờ được ngọn gió Đông này.



Có một vị khách quý tới nhà Giang Thúy Thúy.

Khách quý tên là Vạn Sơn Khách, đầu tóc hoa râm, tuổi tầm 60-70. Ông đeo hồ lô rượu bên hông, thường lấy nó ra ngửa đầu uống rượu. Ông đối xử với mọi người hiền hòa thân thiện, khí chất tươi tắn quắc thước.

Trong ánh mắt ông có khí thế hào hiệp nghĩa khí ngút trời.

Nhà Giang Thúy Thúy ở ngay cạnh nhà Vân Phiên Phiên.

Nên Vân Phiên Phiên nhanh chóng để ý đến ông lão có tiếng cười sang sảng nọ.

Như lời Giang Thúy Thúy nói thì ông cụ này tên là Vạn Sơn Khách, là hiệp khách đã cứu cụ Giang mười mấy năm trước, một trong Tứ đại cao thủ. Khi đó Giang Thúy Thúy vừa mới ra đời, vì thế Vạn Sơn Khách bèn nhận Giang Thúy Thúy làm cháu gái, tên của Giang Thúy Thúy cũng là do Vạn Sơn Khách đặt cho.

Mỗi khi tới ngày lễ ngày Tết, Vạn Sơn Khách lại xách rượu ngon đến thăm họ.

Đây là lần đầu tiên Vân Phiên Phiên thấy ông cụ có võ công cao cường trong truyền thuyết, cô không khỏi đứng trong sân liếc ông thêm mấy cái.

Tiêu Trường Uyên hơi bực, chàng vươn bàn tay xanh xao mảnh khảnh xương xương ra, nắm lấy cằm Vân Phiên Phiên.

Chàng kéo mạnh khuôn mặt nhỏ của cô về phía mình.

Tiêu Trường Uyên mím đôi môi mỏng nói: “Mắt của nương tử không được nhìn người khác, chỉ được nhìn ta thôi.”

Vân Phiên Phiên: “…” Ranh con này mở mồm ra là ngang như cua, sao chàng không ngang ngược với thân thể thiếp luôn đi!

Nhớ tới đêm vốn nên kiều diễm đắm say kia, Vân Phiên Phiên lại không khỏi thấy bực bội.

Cô u oán lườm Tiêu Trường Uyên, hoàn toàn không muốn nói chuyện với chàng nữa, thở phì phì đi vào phòng.

Mặt Tiêu Trường Uyên đầy dấu chấm hỏi, chẳng rõ mình đã chọc vợ tức chỗ nào.

Hình như dạo này vợ chàng dễ nổi nóng lắm…



Trần Phạp Thiện nhận ra Vạn Sơn Khách nhờ hồ lô rượu kia, hắn nở nụ cười ác độc tàn nhẫn.

“Chu Kỷ Nhân, khanh nói thử xem, võ công của Vạn Sơn Khách và Tiêu Trường Uyên, bên nào cao hơn?”

Chu Kỷ Nhân ngẫm nghĩ, đáp: “Vạn Sơn Khách thành danh đã hơn 50 năm, lúc ấy người trẻ trong võ lâm xuất hiện lớp lớp, cao thủ nhiều như mây. Tuy rằng giang hồ được thống trị bởi Minh chủ Võ lâm, nhưng võ công của gã lại kém xa Tứ đại cao thủ. Vạn Sơn Khách là một trong Tứ đại cao thủ này. Tiếc rằng về sau, nước Mặc gặp nạn đói, võ lâm rung chuyển tan rã, Tứ đại cao thủ cũng mai danh ẩn tích không biết tung tích từ đó. Tiêu Trường Uyên là lớp người sau. Khi hắn ra đời, Tứ đại cao thủ đã mai danh ẩn tích lâu rồi. Rốt cuộc võ công của ai cao cường hơn thì hơi khó nói…”

Trần Phạp Thiện nhếch đôi môi mỏng lên, nói: “Thiên Thu Tuyết, Vạn Sơn Khách, Giản Để Nguyệt, Cực Vô Lượng, bốn người này được xưng là Tứ đại cao thủ trong võ lâm. Nhưng trên thực tế, võ công của bốn người này, kẻ sau mạnh hơn kẻ trước…

“Cô từng nghe được một tin, thủ lĩnh của đám tử sĩ dạy võ cho Tiêu Trường Uyên ngày xưa chính là Thiên Thu Tuyết đã mai danh ẩn tích. Về sau Thiên Thu Tuyết xin thôi chức thủ lĩnh tử sĩ vì lí do nào đấy, quy ẩn núi rừng.

“Võ công của Vạn Sơn Khách đứng trên Thiên Thu Tuyết. Một đồ đệ do Thiên Thu Tuyết dạy dỗ, làm sao giết Vạn Sơn Khách cho nổi? Cho nên, võ công của Tiêu Trường Uyên chắc hẳn thua xa Vạn Sơn Khách…”

Chu Kỷ Nhân ngẩng đầu nói: “Ý của bệ hạ là…”

Ánh mắt của Trần Phạp Thiện tăm tối, hắn cất tiếng: “Ta muốn mượn tay Vạn Sơn Khách, giết chết Tiêu Trường Uyên.”

Chu Kỷ Nhân ngập ngừng: “Nhưng Tứ đại cao thủ đã thoái ẩn giang hồ nhiều năm, không còn để ý tới phân tranh trong triều đình và giang hồ lâu rồi…”

Trần Phạp Thiện nhếch mép nói: “Nhưng nếu, cô cháu gái Giang Thúy Thúy của lão ta chết dưới tay Vân Phiên Phiên thì sao?”

Vai Chu Kỷ Nhân run bắn lên, anh ta ngạc nhiên nhìn Trần Phạp Thiện.

“Bệ hạ muốn giết Giang Thúy Thúy ư?”

Trần Phạp Thiện nói với ánh mắt hung ác nham hiểm: “Cô muốn giết Giang Thúy Thúy, giá họa cho Vân Phiên Phiên.”

Đến lúc đó, Vạn Sơn Khách nhất định sẽ báo thù cho Giang Thúy Thúy.

Mà vì cứu Vân Phiên Phiên, tất nhiên Tiêu Trường Uyên sẽ phải đánh nhau với Vạn Sơn Khách.

Trần Phạp Thiện vuốt ve cây trâm ngọc trong lòng bàn tay, trên gương mặt tái nhợt hom hem là nụ cười u ám ác độc.

“Ba ngày sau, sẽ là ngày chết của Tiêu Trường Uyên.”



Tiêu Trường Uyên đang chẻ củi trong sân.

Nhà Giang Thúy Thúy ở ngay kế nhà chàng, rào tre hai sân cũng sát bên nhau.

Lúc Vạn Sơn Khách xách hồ lô đi uống rượu thì thấy chàng trai áo đen nhà kế bên đang chẻ củi. Động tác bổ củi của cậu ta nhẹ nhàng như phẩy lá rụng. Ông không khỏi để ý tới cậu ta thêm một lát, nào ngờ càng xem, ông càng cảm thấy kinh hãi.

Bao nhiêu năm rồi ông cụ chưa thấy hạt giống tài năng nào có cốt cách đặc biệt như thế.

“Nội công của thiếu hiệp thâm hậu quá, chẳng hay sư phụ cậu là ai?”

Vạn Sơn Khách buông hồ lô rượu xuống, cười mỉm chi đứng ở rào tre ngoài sân bắt chuyện với Tiêu Trường Uyên.

Nhưng Tiêu Trường Uyên rõ ràng không muốn để ý tới Vạn Sơn Khách, chỉ giơ rìu tiếp tục chẻ củi với bộ mặt lạnh te.

Vạn Sơn Khách cố ý nói: “Ta vốn tưởng đây là hạt giống dễ thành tài, nào ngờ chỉ là một kẻ điếc, thật là đáng tiếc, đáng tiếc quá đi…”

Tiêu Trường Uyên còn chẳng nhếch mày, chỉ chẻ củi vô cùng chuyên chú.

Khuôn mặt lạnh lùng điển trai kia không vương chút biểu cảm nào.

Như thể không nghe thấy Vạn Sơn Khách nói gì vậy.

Trước sự thờ ơ của chàng.

Vạn Sơn Khách cảm thấy khá thú vị.

Người nào càng không để ông vào mắt, thì càng dễ nhận được sự ưu ái của ông.

Chàng trai áo đen này như một thanh kiếm lạnh bén nhọn, riêng kiếm khí đã đủ lạnh lẽo, nên mới ngang tàng bất trị không coi ai ra gì như thế.

Năm nay Vạn Sơn Khách đã 78 tuổi.

Tới tuổi của ông, nhìn thấy hạt giống tốt cốt cách đặc biệt dễ luyện thành tài, thì sẽ không khỏi trào dâng lòng ái mộ với người tài. Ông muốn mài giũa thanh kiếm lạnh lẽo sắc bén là Tiêu Trường Uyên, nên cố ý mở hồ lô rượu ra, hắt rượu về phía Tiêu Trường Uyên.

Tiêu Trường Uyên khẽ nghiêng người, nhanh nhẹn né được.

Những giọt rượu trong suốt rơi xuống đất, thấm thành vũng ướt.

Tiêu Trường Uyên ngước cặp mắt đen láy âm u lạnh lẽo kia lên, lạnh lùng nhìn Vạn Sơn Khách.

“Xem ra lão muốn chết lắm rồi đấy…”

Vạn Sơn Khách cười tủm tỉm nói: “Rốt cuộc cũng lên tiếng rồi, xem ra không phải là kẻ câm.”

Sát ý trong mắt Tiêu Trường Uyên trào dâng, chàng đột nhiên bổ tay về phía Vạn Sơn Khách. Vạn Sơn Khách không né tránh, đón đòn của chàng.

Hai người giao chiến với nhau.

Nồi niêu chum vại trong sân vỡ rào rạt xuống đất vì chưởng phong mạnh mẽ, phát ra những tiếng động chói tai.

Vân Phiên Phiên nghe thấy tiếng, lập tức chạy từ trong nhà ra sân. Thấy hai người đang đánh nhau, lại thêm đống bình vại tan nát tung tóe của cô, Vân Phiên Phiên quả thực sắp bật khóc tới hơi: “Sao hai người lại đánh bình vại của tôi…”

Đống bình vại này đựng số củ cải rau chua mà cô đã cực khổ ngâm giữ.

Cô tính vượt qua mùa Đông giá rét nhờ số rau chua này.

Tiêu Trường Uyên nghe thấy giọng Vân Phiên Phiên, chưởng phong đột nhiên trở nên tàn nhẫn, chiêu nào chiêu nấy hiểm độc chết người, có vẻ muốn dồn Vạn Sơn Khách vào chỗ chết.

Vạn Sơn Khách không ngờ chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi mà nội công của chàng trai áo đen này lại tăng nhanh như vậy, như là hai người khác nhau với ban nãy. Ông vội vàng nhận thua: “Anh bạn trẻ, không đánh nữa không đánh nữa, lão đây nhận thua…”

Tiêu Trường Uyên như thể không nghe thấy lời Vạn Sơn Khách nói, liều mạng bổ chưởng phong về phía Vạn Sơn Khách.

Vạn Sơn Khách dần dà không đỡ nổi nữa, lúc ấy ông mới biết hai chữ ‘hối hận’ viết như thế nào.

Cũng may về sau, cô gái áo hồng đứng trong sân hô to một tiếng.

“Đừng đánh nữa!”

Bấy giờ chàng trai áo đen điên cuồng khát máu trước mắt ông mới thu chiêu hiểm về Chàng nhìn ông với vẻ lạnh băng, từ tốn đi tới trước mặt thiếu nữ áo hồng.

Vân Phiên Phiên hỏi: “Sao lại đánh nhau?”

Tiêu Trường Uyên khẽ nhíu mày: “Lão khọm kia hắt rượu vào ta.”

Vân Phiên Phiên nghe vậy, hùng hổ đi tới ven rào tre, đối chất với Vạn Sơn Khách.

“Tại sao lão lại hắt nước vào chồng tôi?”

Vạn Sơn Khách cười nói: “Chẳng qua lão đây chỉ hớ tay nhất thời, làm nghiêng hồ lô rượu, bất cẩn hắt lên người cậu ta thôi mà…”

“Lão nói dối…”

Vân Phiên Phiên vạch trần lời nói dối của đối phương mà không nể nang gì: “Vị trí chồng tôi đứng chẻ củi cách rào tre tận 3 trượng, dù lão đứng đúng góc tường này, thì cũng không thể hắt tới người đứng cuối sân là chàng ấy được. Rõ ràng lão cố ý bắt nạt chồng tôi!”

Vạn Sơn Khách không ngờ cô nhóc này lại không trúng quả lừa.

Ông sờ sờ mũi, hỏi: “Vậy cô muốn thế nào?”

Vân Phiên Phiên nói: “Xin lỗi chồng tôi đi!”

Vạn Sơn Khách đành phải nhận sai với Tiêu Trường Uyên: “Xin lỗi anh bạn trẻ nhé, lão đây sai rồi…”

Giang Thúy Thúy nghe thấy tiếng động, đi ra từ trong nhà: “Phiên Phiên, có chuyện gì thế?”

Vân Phiên Phiên kể lại sự việc ban nãy cho Giang Thúy Thúy.

Giang Thúy Thúy biết chuyện, lập tức xin lỗi Vân Phiên Phiên và Tiêu Trường Uyên ngay, còn đền hai vại rau chua cho Vân Phiên Phiên.

Vạn Sơn Khách trở về phòng, hỏi Giang Thúy Thúy: “Hai người ban nãy là ai?”

Giang Thúy Thúy nói: “Phiên Phiên với Thạch Đầu, họ là bạn của con, ông đừng bắt nạt họ nha ông.”

Vạn Sơn Khách cười hiền từ, nói: “Ông chỉ giỡn với hai đứa nó thôi. Tụi nó là bạn con mà, tất nhiên ông sẽ không bắt nạt chúng rồi.”

Cô nhóc tên là Phiên Phiên kia nhang nhác người vợ đã mất của ông.

Thời ông còn trẻ, võ công thấp kém, thường xuyên bị người ta dạy dỗ. Có lần ông bị kẻ khác đánh gãy chân, vợ ông cũng từng làm như thế. Nàng che phía trước ông, nghiêm nghị chẳng sợ ai, lấy lại công bằng cho ông.

Tiếc rằng ông của thời trai trẻ không biết quý trọng, chỉ một lòng muốn nổi danh.

Cuối cùng hại vợ mình chết trong phân tranh giang hồ.

Từ đó về sau, Vạn Sơn Khách thoái ẩn.

[HẾT CHƯƠNG 37]
Bình Luận (0)
Comment