Chiêu Diễm Đế đã tước đoạt khả năng yêu thương của Tiêu Trường Uyên.
Khiến sinh mệnh của chàng chỉ còn thù hận.
Hiện giờ hận thù cũng đã biến mất.
Tiêu Trường Uyên cảm thấy cuộc đời dài đằng đẵng này không còn ý nghĩa gì nữa.
Đối với chàng, hoàng cung chỉ là một đống đổ nát hoa lệ huy hoàng, nhưng cô bướm nhỏ lại nói với chàng rằng.
“Hoàng cung là công viên trò chơi!”
Cô bướm Phiên viết câu ấy xuống tờ giấy Tuyên Thành.
“Huynh có thể vui đùa thỏa thích ở đây!”
Vân Phiên Phiên bắt đầu vắt hết óc nhớ lại những gì bạo quân Uyên thích làm, nhưng cô chua xót phát hiện ra rằng, hóa ra cô chẳng biết bạo quân Uyên thích gì cả. Ngoài thích cô ra, dường như bạo quân Uyên thờ ơ với tất cả những thứ khác.
Chàng không thích áo đẹp món ngon, cũng không thích đám đông nhộn nhịp. Ngoài luyện ma công, dường như bạo quân Uyên không còn bất kỳ sở thích nào.
Chờ đã, chàng có một sở thích!
Chàng thích rải ngân phiếu.
Vì thế cô bướm Phiên hưng phấn múa bút thành văn: “Chúng ta có thể lên tường thành rải ngân phiếu!”
Tiêu Trường Uyên nói: “Rải ngân phiếu à?”
“Cái này thú vị lắm! Huynh nhất định sẽ thích!”
Cô bướm Phiên ngẩng đầu nhìn chàng đầy vẻ mong đợi.
Tiêu Trường Uyên nhìn cô một lát.
“Được.”
Hôm nay nắng vàng rực rỡ, trời không bóng mây.
Vị vua có khí chất như rồng tựa phượng, dáng cao như ngọc đứng trên tường thành, rải ngân phiếu khắp trời. Dân chúng dưới tường thành hô tạ vạn tuế vang rền, tham lam tranh đoạt đống ngân phiếu này, gây nhau vỡ đầu chảy máu, mình đầy thương tích.
Toàn thành nhiễu nhương, khắp nơi hỗn loạn.
Tiêu Trường Uyên quan sát đám bá tánh này từ phía trên.
Tựa như một vị thần ở cao ngút ngàn.
Cặp mắt tĩnh mịch âm u lạnh lẽo nọ.
Đột nhiên lan tỏa gợn sóng.
Vân Phiên Phiên múa may cánh giữa không trung nhìn chàng.
Tiêu Trường Uyên không nhìn cô, mà cụp mi hờ hững liếc xuống lũ dân thường tham lam kia.
Vị vua nhếch môi lên rất khẽ khàng.
“Quả là rất thú vị.”
Vân Phiên Phiên vui vẻ bay lượn vòng quanh.
Cuối cùng cô đã khiến chàng vui lên rồi.
Vân Phiên Phiên lượn lờ một lát, dường như nhớ ra điều gì, cô bỗng ngây ngẩn toàn thân.
Tiêu Trường Uyên để ý thấy vẻ lạ thường của cô.
“Cô làm sao thế?”
Vân Phiên Phiên ngước mắt ngắm Tiêu Trường Uyên, rồi lại quay đầu nhìn dân chúng dưới thành. Cô đột nhiên ý thức được, hóa ra vì cô nên Tiêu Trường Uyên trong nguyên tác mới đứng rải ngân phiếu trên tường thành. Bạo quân Uyên trong tương lai học được trò chơi này từ cô, sau đấy dạy lại cho cô của sau này. Đây tựa như một vòng tròn khép kín, cô và Tiêu Trường Uyên trở thành thầy của nhau, là nhân là quả của nhau, hướng dẫn người kia cách chơi đùa.
Đây là một vòng luân hồi của số mệnh.
Chính vì cô của hiện tại.
Nên mới tạo ra bạo quân Uyên trong tương lai.
Hóa ra cô không phải là đồ thay thế.
Cô chính là cô bướm nhỏ mà bạo quân Uyên từng nhắc đến.
Sau khi nghĩ thông chuyện này, chút ghen tuông cuối cùng trong lòng Vân Phiên Phiên đã hoàn toàn biến mất.
Cô vẫy cánh bướm, vui sướng bay đến trước Tiêu Trường Uyên, tới gần khuôn mặt tuấn tú của chàng, thân mật cọ đầu vào mặt chàng.
Thiếp tha thứ cho chàng đó.Tiêu Trường Uyên không hiểu cô bướm Phiên đang làm gì, chàng nghi hoặc hỏi: “Đầu cô ngứa à?”
Vân Phiên Phiên: “…”
Tên ranh con FA nhờ thực lực này.
Tiêu Trường Uyên duỗi tay nắm đôi cánh của cô bướm Phiên, xoa đầu cô bằng ngón tay mình.
Biểu cảm trên khuôn mặt tuấn tú của chàng vô cùng nghiêm túc.
“Ta gãi giúp cô.”
Vân Phiên Phiên: “…”
Ranh con, nếu làm thiếp tức chết, chàng sẽ không còn Hoàng Hậu đâu đấy.
Vân Phiên Phiên định dùng thân bướm viết tên thật của mình cho Tiêu Trường Uyên, nhưng hình phạt của đạo trời lại giáng xuống lần nữa. Tia sét màu trắng nện lên đầu cô.
Vân Phiên Phiên đành phải bỏ cuộc với cái đầu bốc khói.
Mấy ngày tiếp theo.
Vân Phiên Phiên dùng hết thủ đoạn của mình để dỗ cho Tiêu Trường Uyên vui. Cô còn nhớ hình như trong nguyên tác Tiêu Trường Uyên thích nghe đàn hát, nên cô bảo chàng triệu ca nữ vào cung.
Trong mái đình thủy tạ rường cột chạm trổ, cầm sư đánh đàn, mỹ nhân ca hát, Tiêu Trường Uyên híp cặp mắt phượng lại nghe hát.
Cô bướm Phiên vẫy cánh cạnh chàng.
Lòng thoáng thấy hụt hẫng.
Mỗi khi vui chàng thường hay híp mắt.
Xem ra mấy cô ca nữ này khiến chàng rất vui.
Ban đầu vì muốn làm Tiêu Trường Uyên vui nên cô mới xúi chàng gọi ca nữ vào cung, nhưng giờ chàng thật sự vui vẻ vì nghe ca nữ hát hò, chẳng hiểu sao cô lại thấy ghen.
Cô sợ Tiêu Trường Uyên sẽ yêu người con gái khác.
Mắt không thấy thì tim không phiền.
Cô bướm Phiên vẫy cánh, rời khỏi nhà thuỷ tạ.
Cô lang thang không có điểm đích trong hoàng cung, đột nhiên nghe thấy tiếng khóc. Vân Phiên Phiên hơi tò mò, vì thế cô bay theo hướng tiếng khóc phát ra.
Cô nhìn thấy một cung nữ đang bị đánh, bà vú già quất dây mây lên người cô cung nữ, vừa đánh vừa mắng: “Đây chính là hoa mẫu đơn quý báu nhất trong hồ Thanh Long Ngọa Mặc này! Tất cả đám người làm trong Nhà Ươm Hoa chúng ta còn không quý báu bằng nó! Mày thì hay lắm! Còn dám làm nó chết! Ta thấy mày không muốn sống nữa rồi đây!”
Cô cung nữ kia mặc một bộ cung trang xanh biếc như mặt hồ, nước mắt nước mũi ròng ròng vì bị dây mây quất: “Vú ơi con sai rồi, vú tha cho con đi, con biết lỗi thật rồi mà ạ…”
Vân Phiên Phiên cảm thấy giọng nói này hơi quen quen.
Cô cung nữ trốn khắp nơi vì đau, ngước khuôn mặt mắt ướt lệ nhòa lên.
Vân Phiên Phiên thấy mặt cô ta.
Lòng cô cả kinh.
Cung nữ này chính là cô cung nữ trong nguyên tác.
Chủ gốc của thân xác mà cô đã chiếm dụng.
Bà vú già giơ cao dây mây lên, quất xuống thật mạnh, mắng nhiếc sa sả: “Ta tha cho mày thì ai tha cho đám người làm trong Nhà Ươm Hoa?! Mạng của mọi người trong Nhà Ươm Hoa đều trông chờ vào bông hoa này. Giờ hoa héo rồi, chi bằng đánh chết mày để đền mạng cho hoa!”
Người Vân Phiên Phiên run bắn lên vì sợ. Hóa ra ở trong cung, một đóa hoa còn quý hơn mạng người. Cô xông lên cứu cô cung nữ nọ, bổ thẳng vào mặt bà vú già, đâm vào mắt bà ta. Bà vú già cả giận nói: “Con bướm này ở đâu ra đây? Còn không mau bắt nó lại cho ta?!”
Các cung nữ xung quanh bà vú già nghe thấy lệnh của bà ta thì đồng loạt duỗi tay chụp cô bướm Phiên. Cô bướm Phiên di chuyển linh hoạt nhẹ nhàng, né tránh nhanh nhẹn. Ỷ thế biết bay, cô đùa bỡn đám cung nữ xoay mòng mòng. Đang nghịch dở chừng, cô đột nhiên phát hiện tất cả mọi người đều quỳ xuống.
Đám đông run bần bật, phủ phục dưới chân cô.
Một giọng trầm lạnh băng giá buốt vang lên từ đằng sau.
“Ai dám làm tổn thương cô bướm của trẫm?”
Tiêu Trường Uyên đang nghe hát ở nhà thuỷ tạ thì bỗng dưng phát hiện cô bướm Phiên không ở bên cạnh mình.
Chàng lập tức đứng dậy đi tìm cô.
Thật ra Tiêu Trường Uyên chẳng báu bở gì nhạc nhẽo, chàng chỉ cho rằng cô bướm Phiên thích nên chàng mới nghe thôi.
Chàng thích cô bầu bạn bên mình.
Tiêu Trường Uyên tìm kiếm bóng dáng cô bướm hồng bay múa lẹ làng khắp hoàng cung. Chàng phát hiện tiếng ồn nên đi qua đó. Thấy đám người hầu đang bắt cô bướm nhỏ của chàng, sát khí lạnh băng bỗng trào dâng trong lòng Tiêu Trường Uyên.
“Ai dám làm tổn thương cô bướm của trẫm?”
Vân Phiên Phiên quay đầu lại, phát hiện Tiêu Trường Uyên đang đứng đằng sau mình, chàng nhìn đám cung nhân bằng đôi mắt độc địa băng giá.
“Kéo xuống, đánh 50 gậy.”
Bà vú và đám cung nữ đồng loạt quỳ xuống xin tha: “Bệ hạ tha mạng! Bệ hạ tha mạng với ạ! Nô tỳ không dám nữa! Xin bệ hạ tha mạng!”
50 gậy, đám người làm này chẳng chết thì cũng tàn phế. Vân Phiên Phiên không muốn họ bị phạt vì cô, nên cô bay đến trước mặt Tiêu Trường Uyên, lắc đầu quầy quậy với chàng, muốn cản Tiêu Trường Uyên lại.
Đôi mắt giá băng của Tiêu Trường Uyên nhìn cô chăm chú một lát.
“Đổi thành mười gậy.”
Bà vú và đám cung nữ không hiểu tại sao bệ hạ lại đột nhiên đổi ý, ai nấy đều mừng rớt nước mắt: “Cảm ơn bệ hạ đã tha mạng! Cảm ơn bệ hạ đã tha mạng ạ! Bệ hạ vạn tuế!”
Đám người bị các thái giám kéo đi lãnh phạt.
Hội thái giám coi cô cung nữ mặc bộ cung trang xanh biếc như màu nước kia là tòng phạm, túm cánh tay cô ta lôi ra ngoài. Vân Phiên Phiên lập tức nhào tới, vẫy cánh bay lượn quanh đầu cô cung nữ áo xanh.
Tiêu Trường Uyên nói: “Buông cung nữ này ra.”
Đám thái giám nghe vậy thì lập tức buông tay.
Tiêu Trường Uyên đi đến cạnh cô cung nữ.
Nhưng mắt chàng lại không nhìn cung nữ nọ.
Mà nhìn cô bướm Phiên.
Chàng khẽ nhíu mày.
“Cô thích cô ta à?”
Vân Phiên Phiên gật đầu như giã tỏi.
Hàng lông mày của Tiêu Trường Uyên càng nhăn tít lại.
Hóa ra cô bướm nhỏ không chỉ quan tâm tới mình chàng.
Tiêu Trường Uyên trở lại tẩm cung, Vân Phiên Phiên bay xuống tờ giấy Tuyên Thành, chấm mực viết chữ: “Tôi muốn biết tên của cung nữ kia, tôi muốn giúp cô ấy được làm điều mà cô ấy thích.”
Tiêu Trường Uyên triệu cô cung nữ vào tẩm cung.
“Tên ngươi là gì?”
Cô cung nữ rụt rè thưa: “Nô tỳ tên là Tiểu La ạ.”
“Ngươi muốn đi nhậm chức ở đâu?”
Cô cung nữ sửng sốt, đôi mắt xám xịt kia bỗng sáng lên: “Nô tỳ muốn đến các Văn Uyên ạ.”
Tiêu Trường Uyên sắp xếp cho cung nữ Tiểu La đến các Văn Uyên. Tiểu La trở thành cung nữ cấp cao chịu trách nhiệm quét tước các Văn Uyên.
Vân Phiên Phiên nhớ tới lời đám người hầu trong Nhà Ươm Hoa từng nói.
Cô cúi đầu viết lên tờ giấy Tuyên Thành màu trắng: “Tôi không thích ăn mật hoa mẫu đơn.”
“Cô thích ăn mật hoa gì?”
“Mai đỏ cành quỳnh.”
(Cành quỳnh: từ cụm cành quỳnh cây ngọc/quỳnh chi ngọc thụ, ý chỉ cây cối đẹp tươi.)Mai đỏ cực dễ sống, về cơ bản sẽ không bị người ta làm chết được. Vân Phiên Phiên muốn cứu những người hầu kia. Huống chi, cô thật sự rất thích mai đỏ cành quỳnh.
Tiêu Trường Uyên ra lệnh cho đám người làm trong Nhà Ươm Hoa nuôi trồng mai đỏ cành quỳnh, họ không còn phải trói buộc mạng mình vào hoa mẫu đơn nữa.
Thỉnh thoảng Vân Phiên Phiên lại tới các Văn Uyên tìm Tiểu La.
Tiểu La không biết chữ, nhưng cô nàng lại rất thích đọc sách, đặc biệt là những quyển sách tả cảnh ái ân có vẽ hình mỹ nam. Mỗi lần ngắm những anh chàng đẹp trai này, đôi mắt đờ đẫn của Tiểu La lại tỏa sáng lấp lánh đầy thần thái.
Vân Phiên Phiên vẫy cánh, đậu trên quyển sách Tiểu La đang cầm, cúi xuống nhìn. Quyển sách này kể câu chuyện về công chúa hoang dâm và 3000 trai lơ.
Vân Phiên Phiên ngẩng đầu nhìn Tiểu La.
Cô thấy hơi ngỡ ngàng ngơ ngác bật ngửa.
Hóa ra Tiêu Trường Uyên quen cô cung nữ trong nguyên tác như thế.
Hóa ra trước khi chủ động từ bỏ thân xác của mình, cô cung nữ đã một lòng một dạ thích 3000 trai lơ.
Chí hướng vĩ đại quá thể.
Vân Phiên Phiên tự thẹn không bằng.
Giọng nói lạnh băng của Tiêu Trường Uyên vang lên đằng sau cô.
“Sao cô lại tới tìm cô ta nữa?”
Vân Phiên Phiên sợ tới nỗi lập tức vỗ cánh bay lên.
Tiêu Trường Uyên duỗi tay, túm được đôi cánh bướm của cô dễ như trở bàn tay, mang cô bướm Phiên về tẩm cung.
Trong điện yên tĩnh, lặng ngắt như tờ.
Vị vua trưng ra khuôn mặt lạnh lùng như núi băng.
“Cô thích cô ta lắm à?”
Vân Phiên Phiên sợ quá, vội lắc đầu.
Ánh mắt Tiêu Trường Uyên lạnh băng, chàng hờ hững nhìn cô.
“Vậy tại sao cô suốt ngày đi tìm cô ta thế?”
Biểu cảm của Tiêu Trường Uyên như sắp giết người.
Vân Phiên Phiên bất giác thấy sợ.
Cô lo chàng sẽ giết cung nữ kia mất.
Dục vọng chiếm hữu của thằng cha này thật sự rất đáng sợ.
Để cứu vớt tương lai, Vân Phiên Phiên chấm mực bằng chân bướm, viết mấy chữ nhăng cuội bịa đặt lên tờ giấy Tuyên Thành.
“Tôi đang chơi trốn tìm với huynh đấy.”
Mặt Tiêu Trường Uyên tỏ vẻ lãnh đạm, chàng không nói gì.
Vân Phiên Phiên tiếp tục chém gió: “Tôi sợ huynh chơi trốn tìm mà không tìm được tôi, nên lần nào chơi trốn tìm tôi cũng tới cùng một chỗ, vậy là huynh có thể tìm thấy tôi rồi…”
Viết xong câu này, Vân Phiên Phiên ngẩng đầu lên, chột dạ nhìn Tiêu Trường Uyên.
Thấy chàng không nói lời nào, Vân Phiên Phiên lại rụt rè cúi đầu xuống, viết một câu.
“Chàng bạo quân đã tìm được nàng bướm nhỏ của mình rồi!”
Để thể hiện sự vui sướng của mình.
Vân Phiên Phiên còn cố ý vẽ một cái mặt cười toe toét đằng sau câu kia.
~(^o^)/~
Tiêu Trường Uyên nhìn cô hồi lâu, dường như đang phân biệt có phải cô nói dối không. Mãi lâu sau, chàng mới cất lời: “Dù cô trốn đi đâu, ta cũng sẽ tìm được cô.”
Từ đó trở đi, Vân Phiên Phiên thường xuyên chơi trốn tìm với Tiêu Trường Uyên. Họ luôn quy định phạm vi tìm kiếm của mỗi lượt chơi, hầu hết các lần họ đều chơi trong tẩm điện. Đôi lúc Vân Phiên Phiên sẽ trốn trong bình hoa, thi thoảng Vân Phiên Phiên lại núp dưới chén trà, có khi Vân Phiên Phiên sẽ nép trong nếp gấp của tấm rèm, thỉnh thoảng Vân Phiên Phiên lại trốn đằng sau tấu chương.
Lần nào Tiêu Trường Uyên cũng tìm thấy cô.
“Ta tìm được cô rồi.”
Sau khi chàng tìm thấy cô, Vân Phiên Phiên sẽ vui vẻ vẫy cánh xoay tròn tại chỗ, sau đó bổ nhào lên mặt Tiêu Trường Uyên, cọ đầu vào gương mặt điển trai của chàng.
Tiêu Trường Uyên duỗi tay.
Vân Phiên Phiên bèn đậu lên đầu ngón tay chàng.
Cô chơi vô cùng vui vẻ.
Mãi tới một ngày nọ.
Chuyện đáng sợ nhất đã xảy ra.
Mùa Hè đã tận.
Chẳng có cánh bướm nào có thể sống sót qua mùa hè.
Vân Phiên Phiên trốn trong cánh hoa của bông hải đường được hái xuống đặt bên cửa sổ. Cô đột nhiên cảm thấy mí mắt mình nặng trĩu, cơ thể mệt mỏi, lảo đảo chực ngã, sức lực toàn thân như bị rút hết.
Một cụm từ đột nhiên hiện lên trong đầu cô.
Dầu hết đèn tắt.
Hóa ra tuổi thọ của bươm bướm lại ngắn ngủi như thế.
Cô những tưởng mình có thể bầu bạn với Tiêu Trường Uyên đến tận khi chàng tới tình tiết trong nguyên tác, gặp được cô thật sự.
Nhưng cô không ngờ.
Sự cố lại xảy ra nhanh như thế.
Linh hồn của Vân Phiên Phiên thoát khỏi xác cô bướm nhỏ, tận mắt thấy một cơn gió nhẹ thổi qua, đưa thi thể cô bướm nhỏ ra khỏi tẩm cung. Sau khi mất đi sinh mệnh, nó tựa như một tờ giấy rách nát, bị gió thổi mỗi lúc một xa hơn…
Cuối cùng biến mất không còn tăm hơi.
“Trốn kỹ chưa?”
Tiêu Trường Uyên mở mắt, bắt đầu tìm kiếm cô bướm Phiên trong tẩm điện. Chàng lật tung từng góc tẩm điện, nhưng không tìm thấy bóng dáng cô bướm Phiên đâu cả.
Vân Phiên Phiên nhìn chàng chơi nghiêm túc như thế.
Thì đột nhiên thấy đau khổ.
Chàng bạo quân sẽ không biết.
Chàng mãi mãi không thể tìm được nàng bướm nhỏ của chàng nữa.
Bởi vì nàng bướm nhỏ đã chết trong cơn gió lộng rồi.
Cuối cùng, Tiêu Trường Uyên thẳng thừng nhận thua.
“Ta thua rồi, cô xuất hiện đi.”
Nhưng cô bướm hồng sặc sỡ xinh đẹp kia…
Lại không xuất hiện.
Tiêu Trường Uyên khẽ cau mày, lẩm bẩm một mình: “Chẳng lẽ lần này cô bướm nhỏ trốn bên ngoài tẩm điện?”
Tiêu Trường Uyên nhấc chân đi ra ngoài tẩm điện, tìm kiếm tung tích của cô bướm nhỏ khắp nơi. Chàng tìm từ ban ngày tới tận khi hoàng hôn tắt nắng, đi qua các Văn Uyên, qua Điện Kim Loan, còn qua rất nhiều điện ngách. Linh hồn trong suốt của Vân Phiên Phiên luôn theo sau Tiêu Trường Uyên, mắt cô đẫm lệ, nhìn chàng tìm kiếm bóng dáng mình khắp nơi.
Rõ ràng cô đang theo ngay sau chàng.
Nhưng chàng lại không nhìn thấy cô.
Cô đưa tay muốn ôm lấy chàng.
Nhưng tay cô lại xuyên qua thân thể chàng.
Vân Phiên Phiên nức nở nói: “Đừng tìm thiếp nữa.”
Chàng không thể tìm thấy thiếp nữa đâu…
Sắc mặt Tiêu Trường Uyên dần trở nên khó coi.
Chàng sai tất cả mọi người trong hoàng cung đi tìm một cánh bướm hồng. Đám người hầu xách đèn cung đình, tìm kiếm tung tích của con bướm hồng khắp nơi, nhưng chẳng ai tìm thấy cô.
Sắc mặt Tiêu Trường Uyên dần lạnh băng đi.
Chàng tìm cô suốt một buổi tối.
Cuối cùng, chàng lại quay về tẩm cung của mình.
Tiêu Trường Uyên nhìn cung điện trống trải vắng lặng này.
“Cô bướm nhỏ, ta thua rồi, cô xuất hiện đi.”
Nhưng, căn phòng tĩnh mịch.
Chẳng có bất kỳ sinh linh nào đáp lại chàng.
Đôi mắt lạnh lẽo u ám của Tiêu Trường Uyên dần tối đi, tựa như có thứ gì đã im lặng chết trong ấy.
Bảy ngày sau.
Tiêu Trường Uyên lật hết toàn bộ hoàng cung mà không tìm thấy cô bướm Phiên.
Ánh mắt chàng rơi xuống chồng giấy Tuyên Thành kia.
Trên đấy là những dòng chữ dày đặc của Vân Phiên Phiên.
Tiêu Trường Uyên đốt hết số giấy Tuyên Thành này.
Ánh lửa chập chờn nổ lách tách, chiếu lên khuôn mặt lạnh lùng như ngọc của vị vua.
Biểu cảm của chàng dần trở nên lạnh nhạt và thờ ơ.
“Cô không muốn chơi với ta nữa sao?
“Cô về thiên đình rồi sao?
“Có phải cô chán chơi với ta rồi không?
“Cô vứt bỏ ta.
“Cô là đồ yêu quái dối trá.”
…
“Ta hận cô.”
Vân Phiên Phiên ôm chàng từ đằng sau, nước mắt như mưa: “Thiếp không về thiên đình, thiếp không chán chơi với chàng, thiếp không vứt bỏ chàng. Tiêu Trường Uyên, chàng đừng hận thiếp, được không…”
Nhưng thân thể cô lại xuyên qua người Tiêu Trường Uyên.
Cô nặng nề ngã xuống.
Vân Phiên Phiên ngẩng đầu, thấy cặp mắt buốt lạnh của Tiêu Trường Uyên, khóc không thành tiếng.
“Chàng đừng hận thiếp…”
Vân Phiên Phiên rốt cuộc đã hiểu.
Tại sao bạo quân Uyên còn hay lo được lo mất hơn cả cô.
Đó là vì chàng tưởng rằng mình đã bị cô bướm nhỏ vứt bỏ.
Chàng cho rằng cô bướm nhỏ đã chơi chán chàng rồi.
Vân Phiên Phiên những tưởng điều đáng sợ nhất trên đời là Tiêu Trường Uyên hận cô, nhưng cô không ngờ, hóa ra trên thế giới này, còn có thứ đáng sợ hơn cả việc Tiêu Trường Uyên hận cô.
Đó chính là đến chết Tiêu Trường Uyên vẫn không tìm được cô.
Sau khi Tiêu Trường Uyên đốt hết những tờ giấy Tuyên Thành cô từng viết.
Vân Phiên Phiên khóc tới mức hôn mê bất tỉnh.
Khi tỉnh lại lần nữa, Vân Phiên Phiên phát hiện mình đang ở nóc của lầu Đoạt Nguyệt, cơn mưa tuyết nặng hạt đang trút xuống khắp trời.
Tuyết mịn bay tán loạn, rơi xuống đất thành băng.
Cô nhìn thấy Tiêu Trường Uyên mặc bộ đồ đen như mực, dáng cao tựa ngọc, đứng trên lầu Đoạt Nguyệt. Khuôn mặt lạnh lùng tuấn mỹ phủ một lớp sương giá lạnh lẽo, hàng mi đen dày đông cứng thành đá.
Chàng cầm một cành mai đỏ trong tay, cánh hoa diễm lệ bị tuyết lạnh đóng thành băng.
Tuyết bay đầy trời, rào rạt trút xuống.
Nhưng ánh mắt hờ hững của chàng.
Còn lạnh lẽo hơn cả cơn tuyết lớn ngợp trời này.
Diệp Tố Hinh khoác áo choàng lông thỏ, đứng bên cạnh Tiêu Trường Uyên, ca hát cho thần tiên trên trời nghe.
Không có bất cứ lời đáp nào.
Đôi mắt giá băng của Tiêu Trường Uyên dần lặng đi.
Giữa tiếng gió tuyết thê lương, Vân Phiên Phiên nghe thấy giọng nói tuyệt vọng của Tiêu Trường Uyên.
“Nàng ấy sẽ không quay về nữa.”
Vân Phiên Phiên cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt.
Hóa ra Tiêu Trường Uyên bắt Diệp Tố Hinh dầm gió tuyết hát cho thần tiên nghe, là để tìm tung tích của cô.
Chàng chuẩn bị loài hoa mà cô thích nhất, chuẩn bị tiếng ca đẹp đẽ nhất trên đời, xây lầu Đoạt Nguyệt vì cô.
Nhưng chàng lại không chờ được tới lúc cô quay về.
Vân Phiên Phiên duỗi tay, vòng qua eo Tiêu Trường Uyên từ đằng sau chàng, tựa đầu lên lưng chàng.
“Thiếp chưa bao giờ rời xa chàng cả.”
Vân Phiên Phiên nén nước mắt nói: “Tới mùa Thu sang năm, chúng ta có thể gặp lại nhau rồi.”
Cuối Hè đầu Thu sang năm, cô và chàng sẽ cùng tỉnh lại ở con suối ven làng họ Giang, sau đó quen biết và phải lòng nhau.
Hoàn thành vòng luân hồi này.
Tiêu Trường Uyên không nhận ra cái ôm của Vân Phiên Phiên trong hình dạng linh hồn.
Chàng quyết đoán quay người lại.
Rời khỏi lầu Đoạt Nguyệt.
Vân Phiên Phiên muốn đuổi theo chàng, nhưng cô lại bị cơn gió thổi ra xa dần. Một màn sương mù dày đặc xuất hiện trước mắt cô.
Vân Phiên Phiên đẩy lớp sương mù dày đặc ấy ra.
Cô phát hiện mình đã tới con suối ven làng họ Giang. Có một đôi nam nữ nằm bên dòng suối. Cô thấy hơi lạ kỳ, tại sao linh hồn của cô lại không trở về thân xác của cô cung nữ?
Cô từng đọc được một giả thuyết như sau.
Khi một người xuyên không vượt qua dòng thời gian, thì một không gian không thể xuất hiện hai sinh mệnh giống hệt nhau.
Cô vẫn luôn cho rằng khi ngày này tới, cô sẽ trở về thân thể của cô cung nữ.
Nhưng hình ảnh trước mắt lại nói với cô rằng.
Thực tế thì khác.
Cô cung nữ tái mặt nhìn Tiêu Trường Uyên.
“Tôi cũng mất trí nhớ rồi…”
Đồng tử Vân Phiên Phiên co chặt lại.
Người này không phải là cô.
Cô ta là Tiểu La.
Tại sao lại như vậy?
Vân Phiên Phiên vẫn luôn cho rằng bốn người Uyên thời bé, Tiêu Trường Uyên, chàng Uyên mất trí nhớ, và bạo quân Uyên là một vòng tròn khép kín.
Nhưng cô lại tính thiếu một người.
Đó chính là chàng Uyên trong nguyên tác.
Dòng thời gian không chảy về nhánh sông của Vân Phiên Phiên, mà rẽ hướng cuộn trào về nguyên tác.
Sắc mặt Vân Phiên Phiên dần trở nên tái nhợt.
Hóa ra việc cô gặp được Tiêu Trường Uyên không phải là lựa chọn tất yếu, mà chỉ là một nhánh rẽ ngẫu nhiên của thời gian. Có lẽ cô sẽ không bao giờ gặp lại bạo quân Uyên nữa.
Một màn sương trắng dày đặc xuất hiện trước mắt cô.
Vân Phiên Phiên hốt hoảng chạy về phía màn sương dày đặc ấy.
Cô đã tới phần kết của nguyên tác.
Cơn tuyết nặng hạt bay tán loạn, cuồng phong thê lương bi ai.
Tiêu Trường Uyên nằm trên vũng máu.
Còn nam nữ chính thì lại vô tình ôm hôn nhau trước vũng máu nơi Tiêu Trường Uyên ngã xuống, đón chờ đoạn kết tốt đẹp.
Dòng máu đỏ tươi thấm ướt bộ đồ màu đen Tiêu Trường Uyên đang mặc, nhuộm nền tuyết trắng thành gam màu diễm lệ, như đóa mai đỏ nở rộ trong sương tuyết.
Đồng tử của Tiêu Trường Uyên dại ra, chàng thở thoi thóp.
Trong khoảnh khắc cuối cùng của đời mình, chàng không nhớ tới mẫu hậu và hoàng huynh, mà nhớ tới cô bướm nhỏ chỉ thích mai đỏ cành quỳnh kia.
Nàng đã bầu bạn với chàng, vượt qua thời thơ ấu gian khổ nhất.
Nàng cho chàng hy vọng sống.
Nhưng sau này nàng lại biến mất biệt tăm.
Nàng không còn xuất hiện trong cuộc đời chàng nữa.
Tiêu Trường Uyên chưa bao giờ biết tại sao hồi ấy cô bướm nhỏ lại bỏ đi…
Mãi tới lúc hấp hối sắp chết, nhìn thấy đôi nam nữ đang ôm hôn trong vũng máu kia, chàng mới ngỡ ngàng hiểu ra.
Hóa ra là vì chàng đã làm cô bướm nhỏ thất vọng.
Vào một buổi sáng đẹp trời, cô bướm nhỏ từng hôn lên đôi môi mỏng của chàng như thế, nhưng lúc ấy chàng không hiểu tại sao cô bướm nhỏ lại làm vậy.
Còn bây giờ, dường như cuối cùng chàng đã hiểu…
Chàng đã nhận ra quá muộn.
Hóa ra cô bướm nhỏ từng thích chàng.
Phải chăng vì chàng chậm hiểu quá…
Nên nàng mới rời xa chàng chăng…
Tiêu Trường Uyên không biết chàng có thích cô bướm nhỏ hay không.
Nhưng nếu có lần sau.
Khi cô bướm nhỏ hôn lên môi chàng.
Chàng nhất định sẽ không ngắt mạch nàng nữa.
Chàng sẽ lẳng lặng để nàng hôn chàng.
Tiêu Trường Uyên cảm giác được sự sống của mình đang cạn dần.
Chàng nằm trên nền tuyết lạnh băng.
Dần dần mất đi tri giác.
Chàng không cảm nhận được hơi lạnh của tuyết nữa, cũng không cảm nhận được sự ấm áp khi máu chảy trong cơ thể, không phát hiện ra đau đớn trên vết thương, chàng không còn cảm giác về nhiệt độ.
Tiếp theo là thính giác.
Dần dà, chàng không thể nghe thấy tiếng gió thê lương lạnh lẽo nữa.
Rõ ràng nhìn thấy những bông tuyết bay lượn.
Nhưng chàng lại không thể cảm nhận được tiếng động của nó.
Cuối cùng là thị giác.
Tầm mắt chàng dần trở nên nhòe nhoẹt.
Nhưng, mắt chàng bỗng tập trung vào một bông tuyết đang lững lờ bay xuống.
Đôi mắt đờ đẫn ngây dại của Tiêu Trường Uyên chậm rãi lấy lại tiêu điểm.
Dường như chàng lại thấy cô bướm nhỏ của chàng.
Bông tuyết đang trôi lững lờ từ trên trời cao.
Như tỏa ra ánh hồng rực rỡ đẹp tươi.
Tựa như cô bướm nhỏ của chàng.
Tiêu Trường Uyên chậm rãi giơ bàn tay dính máu lên, muốn đón lấy bông tuyết đang buông xuống kia.
Tựa như rất nhiều năm về trước.
Sau khi chàng tìm thấy nàng, cô bướm nhỏ sẽ cọ đầu lên mặt chàng, sau đó đậu lên đầu ngón tay chàng.
Chàng bạo quân đã tìm thấy nàng bướm nhỏ của mình rồi.Tiêu Trường Uyên chậm chạp cử động đôi môi mỏng.
“Ta tìm được nàng rồi.”
Tiêu Trường Uyên yếu ớt nhếch khóe môi lên.
Khuôn mặt điển trai lạnh lùng tái nhợt.
Nở một nụ cười thỏa mãn.
Bàn tay dính máu buông xuống.
Chàng vĩnh viễn nhắm mắt lại.
“Đừng mà…”
Vân Phiên Phiên nhào lên người càng, cố gắng nắm lấy bàn tay không còn độ ấm của chàng. Cô rơi lệ như mưa, khóc không thành tiếng, khóc đến mức không thở nổi.
Cuối cùng cô đã hiểu.
Tại sao ngày xưa đọc đến phần kết truyện.
Cô lại khóc như đứt từng khúc ruột gan.
Hóa ra cô không rơi nước mắt vì tình yêu của nam nữ chính.
Mà cô đang thương xót chàng bạo quân không được ai yêu này.
Đến tận lúc chết, chàng bạo quân cũng không tìm được nàng bướm nhỏ của chàng.
Nhưng cô đã hiểu ra quá muộn…
Vân Phiên Phiên khóc đến độ trái tim quặn thắt đau đớn. Người cô run rẩy không kiểm soát nổi. Tim cô như đột ngột bị xé nát, không thể vá lại được. Từng tấc máu thịt đều đau đớn như bị lăng trì, cơn đau nhói lên từ lồng ngực khiến cô không tài nào thở nổi.
Vân Phiên Phiên khóc đến nghẹt thở.
Tầm nhìn của cô biến thành màu đen.
Cô đã khóc tới mức ngất hẳn đi.
Tác giả có lời muốn nói:
Đây là toàn cảnh của câu chuyện này ha.
Tác giả khóc muốn xỉu.
[HẾT CHƯƠNG 79]