Gió mát trăng thanh, bóng đêm mờ mịt.
Bây giờ đang là đầu Đông, những đêm Đông ở làng họ Giang vô cùng yên tĩnh và rét lạnh. Giờ Tý
(23-1h), giữa đêm khuya yên ắng, tiếng nước tí tách vọng lại từ khoảng sân vắng lặng.
Tiêu Trường Uyên xách thùng nước, dội lên đỉnh đầu mình.
Những giọt nước dính ướt hàng mi đen dày của chàng, lượn xuống theo khuôn mặt tuấn tú góc cạnh, phản chiếu ánh trăng lạnh lẽo sáng tỏ, trông vô cùng quyến rũ và cấm dục.
Tiêu Trường Uyên phải dội tầm chín thùng nước đá mới miễn cưỡng dập tắt được ngọn lửa mãnh liệt đang hừng hực thiêu đốt trong cơ thể.
Chàng cất thùng nước về nhà bếp, đóng cánh cửa gỗ của nhà bếp lại, hong khô xiêm y ướt đẫm bằng nội lực. Xong xuôi, chàng mới mở cửa nhà chính, đi vào trong.
Tiêu Trường Uyên rón rén trèo lên giường, duỗi tay ôm chặt vòng eo mảnh khảnh mềm mại của Vân Phiên Phiên.
Cảm nhận được hơi ấm và sự mềm mại trong vòng tay mình.
Tiêu Trường Uyên thỏa mãn nhắm mắt lại.
Chàng nhất định phải nhẫn nại.
Phải nhẫn nại chịu đựng mãi mãi.
Chàng tuyệt đối không thể để vợ chàng phải chịu nỗi đau lửa cháy đốt thân này.
Tiếng thở đều đều nhẹ nhàng của Vân Phiên Phiên vọng lại bên tai Tiêu Trường Uyên, chàng chậm rãi thiếp đi.
Trăng sáng treo cao, trong màn đêm đen kịt yên tĩnh, bảy ngôi sao mờ đột nhiên nối liền thành một hàng, tỏa ra ánh sáng màu vàng kim kì dị, chiếu vào khoảng sân.
Tiêu Trường Uyên mở mắt ra trong bóng tối.
Thứ đập vào mắt chàng là tẩm điện lộng lẫy xa hoa.
Tấm rèm màu vàng kim tinh xảo hoa mỹ buông xuống.
Chàng nằm trên long sàng đẹp đẽ xa hoa, mặc áo gấm màu đen. Đèn cung đình tỏa ánh lờ mờ ngoài rèm, lư hương vàng hình hạc đốt Long Tiên Hương dìu dịu.
Khói sương lượn lờ, hương thơm thoang thoảng.
Mùi rượu thơm nồng bao phủ không gian rèm che. Tiêu Trường Uyên nhìn thấy Vân Phiên Phiên đang say bí tỉ. Vân Phiên Phiên mặc bộ cung trang hoa lệ, tóc đen như mực, má đỏ hây hây nhìn chàng. Đôi mắt hạnh mê ly long lanh ánh nước, ngập tràn men say, hai tay cô quấn lấy chàng.
“Phu quân, thiếp còn muốn uống rượu…”
.
Tối nay chính là ngày hội Trung Thu.
Theo lệ thường của các năm trước đó.
Tiêu Trường Uyên mở tiệc trong cung, mời văn võ bá quan và mệnh phụ nữ quyến dự tiệc, mọi người chung vui.
Vân Phiên Phiên ngồi bên cạnh Tiêu Trường Uyên.
Cô tưởng rượu cống tiến trong cung chỉ nặng ngang rượu ngoài cung, nào ngờ vừa uống một chén, cô lập tức say đến mức đôi mắt mờ đi, hai má đỏ ửng.
Tiêu Trường Uyên thấy dáng vẻ mê người ấy của cô, còn đâu tâm tư uống rượu nữa? Bây giờ chàng chỉ muốn ôm nàng vào lòng, nhấm nháp nàng thoả thích.
Tiệc Trung Thu chưa quá nửa, Tiêu Trường Uyên đã tuyên bố giải tán, chàng bế ngang Vân Phiên Phiên về tẩm cung.
Văn võ bá quan mệnh phụ nữ quyến đành phải dẹp đường về phủ.
Trên bàn tiệc, Vân Phiên Phiên luôn luôn ghi nhớ mình là Hoàng Hậu, nên dù say bí tỉ, cô vẫn không quên duy trì vẻ ung dung cao quý của Hoàng Hậu. Nhưng bây giờ được Tiêu Trường Uyên bế về tẩm cung, đây là địa bàn của cô, Vân Phiên Phiên có thể làm nũng đòi rượu với chàng tùy thích.
“Thiếp không say, thiếp còn uống tiếp được…”
Tiêu Trường Uyên bế Vân Phiên Phiên lên long sàng, ánh mắt dần tối đi. Chàng cúi đầu hôn lên đôi môi anh đào thơm ngọt mê người của cô.
Vân Phiên Phiên nũng nịu đẩy Tiêu Trường Uyên ra.
“Thiếp không thèm chàng đâu, thiếp muốn rượu cơ…”
“Trẫm chính là rượu của nàng đây.”
Giọng người đàn ông trầm khàn.
Giống như lời thì thầm bên tai của ác ma.
Mê hoặc lòng người.
Vân Phiên Phiên chớp chớp đôi mắt hạnh mơ màng chuếnh choáng.
“Thật thế ư?”
Ánh mắt Tiêu Trường Uyên càng u ám sâu thẳm hơn, chàng khẽ chuyển động trái cổ lên xuống, thầm thì dụ dỗ cô.
“Nàng nếm thử trẫm lần nữa đi.”
Vân Phiên Phiên nửa tin nửa ngờ hôn chàng. Cô đã say đến nỗi không còn tỉnh táo, dường như thật sự nếm được vị rượu.
Đôi mắt hạnh đỏ hoe chuếnh choáng men say hiện lên vẻ sung sướng.
“Phu quân, thiếp muốn uống nữa…”
Tiêu Trường Uyên chậm rãi cong đôi môi mỏng nhạt màu lên. Chàng đang định nhấm nháp Vân Phiên Phiên lúc say rượu, nhưng đầu chàng đột nhiên choáng váng. Mắt chàng tối sầm, chàng mất đi ý thức.
Chàng Uyên mất trí nhớ tiếp quản thân thể của chàng.
.
Chàng Uyên mất trí nhớ còn chưa hoàn hồn.
Thì Vân Phiên Phiên đã vươn đôi tay nõn nà trắng muốt ra víu lấy cổ chàng, dâng đôi môi đỏ của mình lên.
Đồng tử của chàng Uyên mất trí nhớ co chặt.
Tim chàng đập rộn lên.
Một rặng đỏ nóng bỏng nổi lên gương mặt điển trai lạnh lùng như ngọc kia, tựa như đang chảy máu.
Chàng ngượng ngùng và gian nan đẩy Vân Phiên Phiên ra.
Giọng chàng trầm khàn, vô cùng nhẫn nhịn.
“Nương tử, đây là ma công…”
Vân Phiên Phiên chớp chớp đôi mắt hạnh dạt dào men say, còn tưởng Tiêu Trường Uyên đang chơi sắm vai với mình. Cô chậm rãi nhếch đôi môi đỏ lên, nở một nụ cười quyến rũ.
“Ma công thì làm sao?”
Tiêu Trường Uyên nhìn cô với khuôn mặt vô cùng do dự giằng xé.
“Nhưng mà…”
Vân Phiên Phiên đưa ngón tay mảnh khảnh trắng muốt ra.
Ấn lên đôi môi mỏng nhạt màu của chàng.
Cặp mắt hạnh ngập nước mê ly nhìn chàng với vẻ vô cùng quyến rũ: “Chẳng lẽ phu quân không muốn luyện sao?”
Hàng mi của Tiêu Trường Uyên run rẩy, tim đập thình thịch. Chỗ được cô mơn trớn tê dại như bị điện giật.
Chưa đợi chàng phản ứng.
Vân Phiên Phiên đã ấn Tiêu Trường Uyên lên long sàng.
Cúi người hôn chàng.
Tiêu Trường Uyên nhũn cả xương cốt vì được cô hôn.
Đuôi mắt chàng ửng lên.
Khuôn mặt tuấn tú đỏ như ứa máu.
Toàn thân chàng đang run rẩy.
Đầu óc chàng trống rỗng, chút lý trí còn sót lại nhắc nhở chàng rằng chàng không thể làm thế. Chàng duỗi tay định đẩy cô ra, nhưng Vân Phiên Phiên lại vươn bàn tay nhỏ mảnh khảnh, giữ chặt hai tay chàng lại, dễ dàng đưa chúng lên quá đỉnh đầu…
Ấn trên long sàng.
“Phu quân…”
Vân Phiên Phiên nheo đôi mắt hạnh long lanh ánh nước còn vương men say lại.
“Chàng muốn thiếp trói chàng lại à?”
Hàng mi của Tiêu Trường Uyên run rẩy, khuôn mặt tuấn tú đỏ tới tận mang tai. Chàng nhìn Vân Phiên Phiên, đuôi mắt ướt hồng.
Đôi mắt đen u ám ướt át.
Ngập đầy khát vọng và sự lưỡng lự.
Chàng biết, sức nàng rất yếu, chàng có thể dễ dàng đẩy nàng ra.
Nhưng chàng lại không muốn đẩy nàng ra.
Bởi vì toàn thân chàng.
Mỗi một đốt xương của chàng đều đang khao khát nàng.
Cho nên, bàn tay nhỏ nõn nà mềm mại đang đè trên cổ tay chàng, bỗng nặng như ngàn quân.
Khiến chàng không thể đẩy nàng ra.
Vân Phiên Phiên nhìn Tiêu Trường Uyên với đôi mắt mê ly say đắm.
“Phu quân muốn luyện ma công không?”
Tiêu Trường Uyên vô cùng lưỡng lự nhìn cô.
Suy nghĩ trong đầu chàng dần mất khống chế.
Đây là ma công…
Không, đây chỉ là một giấc mộng thôi.
Làm những chuyện mày muốn thoả thích trong mơ đi.
Chẳng ai biết mày lén luyện ma công đâu.
Đây chỉ là một giấc mộng thôi.
Không phải mày đã từng mơ thế này rất nhiều lần rồi sao?
Lần này cũng vậy thôi.
Chẳng qua…
Giấc mơ này chân thật hơn hẳn những lần trước.
Mày không muốn luyện ma công với nương tử ư?
Tiêu Trường Uyên chung quy vẫn không thể chống lại sức hút của Vân Phiên Phiên đối với chàng, chàng không kìm nổi khát vọng đang sôi trào. Chàng phục tùng tiếng nói chân thật nhất trong sau thẳm đáy lòng mình.
“Ta muốn…”
Vân Phiên Phiên cong đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át lên.
Cô cúi người hôn Tiêu Trường Uyên.
“Thiếp sẽ thỏa mãn phu quân.”
Màn gấm thơm nồng, căn phòng kiều diễm.
.
Trong căn nhà đắp đất ở làng họ Giang.
Chàng Uyên mất trí nhớ mở mắt ra, khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ.
Trước mắt vẫn là căn nhà đắp đất quen thuộc của chàng. Ánh nắng dịu nhẹ chiếu xuyên qua ô cửa sổ giấy cũ kỹ, đậu trên chiếc giường gỗ cọt kẹt. Bộ bàn ghế trong phòng đơn sơ nhưng sạch sẽ.
Tim chàng đập rộn ràng như trống dồn.
Đêm qua quả nhiên chỉ là một giấc mộng.
Dù cảnh tượng trong mơ vô cùng chân thật.
Chàng thậm chí còn không nhớ rõ rốt cuộc họ đã luyện thứ gì, nhưng chàng lại nhớ như in hương vị ngây ngất đắm say khiến hồn phách điên đảo, làm chàng không thể dừng lại ấy.
Ma công sung sướng lâng lâng như thế.
Thảo nào lại khiến nhiều người say nghiện.
Rơi vào ma đạo.
Tiêu Trường Uyên bắt đầu gặm nhấm tư vị đêm qua.
Vân Phiên Phiên từ từ mở mắt ra trong lòng chàng, cô ngái ngủ nói: “Phu quân, chào buổi sáng…”
Hàng mi của Tiêu Trường Uyên run lên, chàng lập tức cụp mi, thậm chí còn không dám đối diện với Vân Phiên Phiên. Bởi vì trong giấc mơ đêm qua, chàng đã luyện món ma công cấm kỵ với nàng.
Chàng sợ nàng sẽ phát hiện ra điều lạ thường ở mình.
May thay Vân Phiên Phiên không hề phát hiện ra bất kỳ sự lạ gì, cô vẫn rửa mặt đánh răng như mọi ngày, sau đó vào bếp vo gạo xắt rau, dịu dàng nhỏ nhẹ gọi chàng tới giúp mình.
“Phu quân, mau tới nhóm lửa giúp thiếp với.”
Tiêu Trường Uyên chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.
“Ta tới liền.”
.
Trong tẩm điện huy hoàng lộng lẫy.
Tiêu Trường Uyên chậm rãi mở mắt ra.
Đầu còn đau nhâm nhẩm sau cơn say, ký ức của chàng vẫn dừng lại ở lúc chàng dụ dỗ Vân Phiên Phiên nhấm nháp chàng đêm qua.
Chuyện sau đấy thì Tiêu Trường Uyên không nhớ được.
Vân Phiên Phiên ngủ trong lòng chàng, trên thân thể yểu điệu mảnh khảnh kia, những dấu cắn xanh tím mờ ám trải rộng. Tiêu Trường Uyên đột nhiên nhìn thấy một dấu răng trên vai cô.
Ánh mắt u ám của chàng dừng lại trên dấu vết ấy.
Mắt chàng tối đi.
Thật ra mỗi lần cắn nàng, chàng đều không dám cắn quá mạnh vì lo mình sẽ cắn hỏng nàng. Chàng tuyệt đối không thể để lại dấu răng màu đỏ rõ ràng như thế trên vai nàng.
Cùng lắm là mấy vết ứ bầm tím thôi.
Nhưng chàng đã từng thấy dấu răng này trong giấc mơ của mình.
Ngày xưa, lúc Tiêu Trường Uyên còn chưa khôi phục ký ức, vẫn ở làng họ Giang, chàng từng mơ thấy một giấc mộng cực kỳ chân thật. Trong giấc mộng ấy, chàng đã luyện ma công với Phiên Phiên. Mỗi khi nhớ tới nó, chàng đều đỏ mặt, tim đập loạn nhịp, vô cùng nhớ nhung.
Nhưng hôm nay…
Tiêu Trường Uyên nhớ lại giấc mơ kia lần nữa.
Trong lòng chàng chỉ còn nỗi hối hận muốn nghiến răng nghiến lợi.
Người nên nhấm nháp Vân Phiên Phiên trên giường hôm qua đáng lẽ phải là chàng của hiện tại, chứ không phải chàng thời quá khứ.
Thằng ranh chết tiệt chẳng biết gì kia lại dám đánh cắp trái ngọt chỉ thuộc về riêng chàng, còn không biết điều để lại một dấu răng đỏ thế này trên người Vân Phiên Phiên.
Tức thật…
Tiêu Trường Uyên nhìn dấu răng kia chòng chọc.
Chàng nhìn nó chăm chú đến mức mắt đỏ lên.
Nhưng cơn tức này của chàng không nhằm vào Vân Phiên Phiên.
Mà nhằm vào chàng thời quá khứ.
Nếu biết trước sẽ thế này, thì trong giấc mơ ấy, chàng nên nín nhịn khát vọng của mình với Vân Phiên Phiên.
Chống lại sự dụ dỗ của nàng.
Như vậy chàng sẽ không phải tức bản thân nữa.
Quả là chơi với lửa có ngày chết cháy.
Tự làm tự chịu.
Tiêu Trường Uyên lạnh mặt bế Vân Phiên Phiên vào bể nước nóng bằng bạch ngọc để tắm gội. Lòng chàng lại thấy bực bội khó chịu thêm. Thằng ranh quá khứ kia còn không rửa ráy thân thể cho Phiên Phiên của chàng, mà bắt chàng của hiện tại phải giải quyết hậu quả cho hắn.
Chàng sắp chết vì tức mất thôi.
Rõ ràng đêm qua chàng chẳng hưởng thụ được gì, lại còn phải giải quyết hậu quả cho mình của quá khứ…
Tiêu Trường Uyên quả thực giận sôi máu.
Chàng ôm Vân Phiên Phiên, hung ác đòi hoan ái một lần trong bể nước nóng bằng bạch ngọc. Vân Phiên Phiên tỉnh dậy vì bị chàng cắn, mắt đỏ hoe, bật khóc: “Phu quân làm gì thế…”
“Trẫm đang trừng phạt nàng.”
“Thiếp đã mắc lỗi gì?”
“Phiên Phiên chẳng mắc lỗi gì cả.”
“Vậy mà chàng còn cắn thiếp?”
Gò má Vân Phiên Phiên đỏ hây hây, đuôi mắt ngấn nước vì bị chàng cắn, trông như sắp khóc đến nơi.
Cực kỳ mê người.
Tiêu Trường Uyên buông tha cho cái tai đáng thương của cô.
Đôi mắt đen tuyền tối tăm nhìn chăm chú vào gương mặt cô.
“Bây giờ chuyển qua nàng trừng phạt trẫm đi.”
Vân Phiên Phiên duỗi tay ôm vòng qua cổ chàng, há miệng cắn lên tai chàng. Nhớ tới hành động ban nãy mà chàng làm với mình, hàm răng cô không khỏi nhay mạnh hơn. Cô đã cắn đến thế rồi, nhưng giọng nói hung ác lạnh băng của Tiêu Trường Uyên vẫn vẳng lại bên tai: “Cắn mạnh hơn tí nữa nào…”
Vân Phiên Phiên nghe vậy, nặng nề ấn răng xuống.
Một buổi sáng hoang đường.
Tiêu Trường Uyên hài lòng ôm Vân Phiên Phiên.
Điểm khác biệt lớn nhất giữa chàng và Vân Phiên Phiên là:
Vân Phiên Phiên luôn thích coi chàng khi mất trí nhớ, và chàng lúc đã nhớ lại rồi, là hai người khác nhau.
Nhưng Tiêu Trường Uyên hiểu rất rõ, chàng thời quá khứ và chàng của hiện tại thật ra đều là cùng một người.
Họ đều là chính chàng.
Chỉ là chàng ở những thời kì khác nhau thôi.
Tiêu Trường Uyên thì thầm hỏi: “Vân Phiên Phiên, nàng thích trẫm khi nào?”
Vân Phiên Phiên mệt sắp thiếp đi đến nơi. Nếu là cô của ngày thường, nhất định cô sẽ nói là Tiêu Trường Uyên dịu dàng. Nhưng bây giờ cô mơ màng sắp ngủ, chỉ số thông minh lại chiếm cứ đầu óc.
“Thiếp thích phu quân trước mắt thiếp.”
Người xưa nói:
Non sông ngút mắt cõi mênh mông, Mưa gió hoa rơi thương xuân tàn, Chi bằng trân trọng người trước mắt.Người mà cô yêu mãi mãi là Tiêu Trường Uyên trước mắt cô.
Tiêu Trường Uyên nghe được câu trả lời của cô, hài lòng khép mắt lại, đôi môi mỏng nhạt màu chậm rãi nhếch lên.
“Trẫm cũng yêu Vân Phiên Phiên trước mắt trẫm.”
Chàng sẽ không bớt yêu Vân Phiên Phiên chút nào chỉ vì chuyện đêm qua. Ngược lại, chàng sẽ càng quý trọng nàng hơn, không để bất kỳ ai có cơ hội cướp nàng đi.
Chàng yêu nàng của những ngày xưa.
Và cũng yêu nàng của mai sau này.
Nhưng người mà chàng yêu nhất mãi mãi là nàng trước mắt chàng.
Dù nàng là hổ, hay nàng là bướm.
Chàng đều sẽ yêu nàng.
Chàng muốn chỉ cần vươn tay ra là có thể ôm nàng.
Cúi đầu xuống là có thể hôn nàng.
Chỉ khi siết chặt nàng trong vòng tay mình.
Chàng mới cảm thấy mình thực sự có được nàng.
Nên dù đôi lúc nàng có phân tâm.
Nhưng chỉ cần nàng quay trở về vòng tay chàng lần nữa.
Thì chàng vẫn sẽ yêu nàng trước sau như một.
Si mê nàng.
Mãi mãi khao khát nàng.
Như trong quá khứ, như ở tương lai.
Cũng như hiện tại.
Tác giả có lời muốn nói:
Ghi chú: “
Non sông ngút mắt cõi mênh mông, Mưa gió hoa rơi thương xuân tàn, Chi bằng trân trọng người trước mắt.” (Mãn mục sơn hà không niệm viễn, Lạc hoa phong vũ cánh thương xuân. Bất như liên thủ nhãn tiền nhân.). Bắt nguồn từ bài thơ 《 Hoán Khê Sa 》của Án Thù. Link.
Ngoại truyện này là kiểu “Tôi tự cắm sừng tôi” á.
[HẾT NGOẠI TRUYỆN 3]