“Ở đây không chào đón anh.” Tôi lạnh giọng.
“Tôi cũng không cần cậu hoan nghênh.” Anh ta ôn hòa mà cường ngạnh nói, tiếng Trung lưu loát mang âm điệu của người nước ngoài.
“Cút đi.” Tôi ôm chặt J J trong lòng, thấy anh ta nhìn về phía đứa nhỏ, tôi cảnh giác lui ra phía sau hai bước.
“Tôi có quyền được xem chừng đứa nhỏ này.” Ánh mắt anh ta rất chấp nhất, “Tôi là cha nó.”
“Tôi nghĩ ý anh là 『 thăm 』* nhỉ.” Tôi cười trào phúng, lần thứ hai ôm đứa nhỏ lui về phía sau, “Hơn nữa chưa chắc anh đã là cha của thằng bé.”
* Ở đây đáng lẽ phải nói là “tham vọng”, nghĩa là đi thăm, anh giai kia lại nói nhầm thành “quan vọng”, nghĩa là xem xét, xem chừng.
“Là tôi.”
“Anh không phải!”
Anh ta đi tới, tôi lui về phía sau, có lẽ là bị tôi ôm chặt đến khó chịu, tiếng khóc khe khẽ của J J vang lên.
Anh ta luống cuống, tôi cũng có chút luống cuống tay chân, tôi nghĩ dáng vẻ chúng tôi dỗ đứa nhỏ đều giống như một người cha thật sự.
J J rất nhanh liền ngủ.
Tôi và anh ta vai sóng vai ngồi dựa vào tường.
“Tôi nghĩ chịấy đã đi du lịch thế giới rồi.” Tôi mở miệng.
Anh ta liếc nhìn tôi, tê tái mà ưu thương, “Tôi nghĩ nàng sẽ vĩnh viễn không trở về nữa.”
Tôi bỗng nhiên lại có cảm giác đồng bệnh tương lân, tôi biết anh ta cũng đáng buồn như tôi, tôi biết chị không thương bất kì người nào trong chúng tôi, tôi biết chúng tôi đều đang chờ đợi người sẽ không bao giờ trở về kia.
“Tôi xin anh đừng mang đứa bé này đi.” Tôi nói.
Anh ta lặng im, cuối cùng chậm rãi gật đầu.
Tôi nghĩ cuối cùng anh cũng hiểu được chúng tôi là đồng bệnh tương lân rồi.
Rốt cuộc thì chị tôi cũng không hề lựa chọn, lựa chọn duy nhất của chị là ra đi.
Nếu như chị lựa chọn bất kì người nào trong chúng tôi, liệu kết cục có tốt hơn chút nào không nhỉ?
Thằng bé đang ngủ say trong lòng tôi.
“Tôi xin cậu đừng đuổi tôi đi khỏi đứa bé.” Anh ta nói.
Tôi suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng chậm rãi gật đầu.
Tôi có thể ngủ trong phòng chị, anh ta thì ngủở phòng của tôi.
“Cảm ơn anh/cậu.” Chúng tôi đồng thời nói.
Rồi thoáng nhìn nhau, “Tôi thật sự rất yêu nàng.” Lại nói cùng lúc.
Sau đó chúng tôi đều nở nụ cười.
Đứa nhỏ vẫn ngủ say.
Tôi nghĩ, có một người có thể hiểu được sự thống khổ của mình có lẽ cũng tốt.
Nếu không, cứ quằn quại loanh quanh trong cái nhà nặng trĩu này mà tương tư, một ngày nào đó tôi cũng sẽ phát điên.
Tôi bức thiết tìm kiếm cơ hội thổ lộ, bức thiết muốn quên đi vĩnh viễn.
Bức thiết muốn khắc sâu hình ảnh chị trong máu thịt tôi, cũng bức thiết muốn xóa bỏ hình ảnh chị.
Đó chính là mâu thuẫn của tình yêu, một nửa khát vọng tiếp tục đi tới phía trước, nửa kia lại khát vọng xoay người chạy về phía sau.
Thế nhưng tôi lại yêu một cách thật ngu ngốc, vì vậy không thể chém đứt ràng buộc, một đầu dây thừng quấn chặt lấy tôi, đầu còn lại thì chẳng trói được ai cả.
Không ai cả, đây là một mối quan hệ không bình đẳng, là tình yêu chỉ có một người.
“Tên của nó là J J.” Tôi ôm lấy đứa bé.
“Thật trùng hợp, tôi là Jesse.” Đầu anh hơi nghiêng sang phải, khóe môi cong lên.
Tôi nhìn anh ta, “Cách anh cười rất giống chị gái tôi.”
Anh ta cũng nhìn tôi, “Cậu lớn lên rất giống chị cậu.”
Chúng tôi đều trầm mặc.
Tôi nghĩ chúng tôi đều cảm thấy một cảm giác không an toàn.
Tôi nghĩ chúng tôi đều tịch mịch vì sự vứt bỏ của nàng, đều muốn quên nàng, đều không quên được nàng.
Ngoại trừ J J trong lòng tôi, chúng tôi là hai người cuối cùng trên đời này có quan hệ với nàng.
Tôi nhìn anh mà nghĩ đến nàng, anh cũng nghĩ về nàng qua tôi.
Tôi đưa tay chạm lên gương mặt mềm mại của đứa nhỏ, “Anh nói xem, hai chúng ta ai mới là ba nó?”
Jesse híp mắt lại, ánh mắt tự hỏi đầy sương mù này thật giống chị tôi.
Tôi lặng im.
“Tôi không biết.” Cuối cùng anh nói.