Tác giả: Mộc Mộc Tử
Dịch thô: strongerle | Nguồn: Tàng Thư Viện
Biên tập: Tĩnh Nhiên | Thần Niên
Trên khán đài, Lý Hàm Tinh đang phe phẩy quạt giấy, chờ mãi chẳng thấy dưới võ trường có động tĩnh gì, vẻ mặt kì quái hỏi: “Thu Tư thần đang làm gì bên đó thế?”
Lý Hàm Phong tốt bụng giải thích: “Hình như Thu Tư thần không biết cưỡi ngựa, Nguyên Vũ đang dạy cho nàng ấy.” Lý Hàm Tinh dở khóc dở cười gập quạt lại, vỗ vào lòng bàn tay, hỏi lại: “Nàng ấy biết bắn cung nhưng không biết cưỡi ngựa à?” Lý Hàm Viên bất mãn, lên tiếng bênh vực Thu Hân Nhiên: “Ai nói biết bắn cung chắc chắn sẽ biết cưỡi ngựa chứ?”
Hai cái này đúng thật chẳng liên quan gì nhau. Lý Hàm Tinh khinh thường cười một cái: “Vậy còn thi đấu làm gì, Nhị hoàng huynh thắng chắc rồi.” Lý Hàm Viên cãi lại: “Ai nói chứ, nếu anh Thịnh thắng Nhị hoàng huynh, Hân Nhiên thua Thất hoàng tỷ thì đội nào thắng cũng không biết đâu.” Nhìn vẻ mặt tự tin của tiểu công chúa, Lý Hàm Tinh vừa véo đôi má bầu bĩnh của cô bé, vừa cười vui vẻ: “Lát nữa ta sẽ kể cho Nhị hoàng huynh lời muội vừa nói.”
Lý Hàm Viên lộ ra vẻ lo lắng sợ sệt, lắp bắp chữa cháy: “Không, ý của muội… cũng không phải như vậy.”
Ở một góc trên võ trường, một đôi thiếu niên thiếu nữ đang cưỡi ngựa đi quanh. Ban đầu tốc độ của hai người khá chậm nhưng sau vài vòng, thiếu nữ dường như đã tự tin hơn, nàng đã dám buông tay không ôm cổ ngựa nữa. Cả người của nàng ngồi thẳng, một tay cầm dây cương, tay kia vẫy vẫy ra hiệu với thiếu niên ở bên cạnh, vẻ mặt tràn ngập vui sướng, không biết đang nói cái gì.
Trịnh Nguyên Vũ ngồi trên lưng ngựa cười to, nụ cười của thiếu niên rạng rỡ dưới ánh nắng rực rỡ của ngày mùa thu khiến Thu Hân Nhiên hơi ngẩn ra. Bộ dạng ngờ nghệch đáng yêu của nàng lại khiến vị thiếu niên đó càng buồn cười hơn, đưa tay che mặt cười lớn, đến mức con ngựa đang cưỡi dưới thân cảm thấy bất an vì tràng cười ấy.
Lý Hàm Phong nhìn thấy cảnh này cũng không nhịn được cười theo, buột miệng nói: “Cái cô Thu Tư thần này… cũng thú vị đấy nhỉ.”
“Ừm?—” Người bên cạnh cậu cũng vô ý đáp lại.
“Mấy hôm nay cậu không đến, chắc không biết chuyện vui này đâu nhỉ. Chuyện là chị gái đã lấy chồng của Hiển Dĩ muốn nhờ Thu Tư thần tính một quẻ xem lúc nào mang thai. Vì vậy Hiển Dĩ đã mời nàng ấy đến phủ làm khách. Cậu cũng biết đấy, Thu Tư thần không thích giúp các triều thần cũng như người thân của họ xem bói nên Hiển Dĩ không nói thật với nàng ấy. Sau khi nàng ấy đến phủ họ Chu thì ở trong đình hóng mát vô tình gặp Chu phu nhân, chị gái của Hiển Dĩ. Sau đó họ đã trò chuyện với nhau. Thu Tư thần khen chú mèo đang được Chu phu nhân ôm trên tay mấy câu. Chu phu nhân nói rằng đó là chú mèo do tướng công của nàng ấy tặng, hai người coi nó như con của mình, dù vậy họ vẫn thấy khá cô đơn. Thu Tư thần nghe vậy an ủi rằng nhà của Chu phu nhân sẽ sớm có tin vui. Sau đó một tháng, Chu phu nhân quả thật đã mang thai. Hiển Dĩ mặt mày hớn hở mang mấy quả trứng gà đỏ đến cảm tạ. Cậu đoán xem phía sau thế nào?”
Lý Hàm Phong cố tình dừng lại ngay khúc hấp dẫn để trêu Hạ Tu Ngôn, người biết chuyện hôm đó thì mím miệng nhịn cười. Cửu công chúa Lý Hàm Viên không biết chuyện, nên không đợi Hạ Tu Ngôn lên tiếng, cô bé đã sốt ruột cướp lời hỏi: “Lục hoàng huynh, sau đó thế nào?”
Lý Hàm Phong cười nói: “Kết quả là Thu Tư thần vẻ mặt ngơ ngác nói ‘
Ở phủ Thượng thư, mèo sinh con cũng sẽ biếu mọi người trứng gà đỏ hả?’”
Cậu vừa nói dứt câu, người xung quanh không nhịn được phá lên cười ha hả, ngay cả Hạ Tu Ngôn cũng nhếch khóe miệng cười nhẹ. Chỉ có Lý Hàm Viên ngây thơ chưa hiểu: “Là sao? Không phải nói Chu phu nhân có thai hả?”
Có người giải thích cho nàng: “Đúng là người có thai là Chu chu nhân, nhưng lúc trước Thu Tư thần nhìn ra là chú mèo kia đang mang thai nên nói trong nhà sẽ có thêm việc vui, chỉ là vị Chu phu nhân đang mong ngóng chuyện con cái nên lầm tưởng lúc đó Thu Tư thần đang xem bói giúp mình.”
Lý Hàm Viên lập tức hiểu rõ, chưa kịp phát biểu cảm nghĩ của mình thì tiếng vó ngựa rộn ràng trên võ trường truyền đến. Tất cả người trên khán đài đồng loạt nhìn ra. Lý Hàm Như vừa rồi đã bắn tên xong, theo đúng sẽ quay đầu ngựa trở về điểm tập trung, nhưng không biết tại sao Lý Hàm Như lại giục ngựa phóng thẳng đến chỗ đôi thiếu niên thiếu nữ đang cưỡi ngựa kia.
Chuyện xảy ra rất nhanh, Thu Hân Nhiên vừa mới quen việc cưỡi ngựa nên khi thấy một con ngựa khác đột nhiên lao như bay tới gần như vậy thì đơ người ra như phỗng. Con ngựa của Thu Hân Nhiên đang cưỡi bị giật mình, chân trước có xu hướng chồm lên theo bản năng để né tránh né, suýt chút nữa đã hất người đang ngồi trên lưng của nó xuống.
Trịnh Nguyên Vũ ở cạnh vừa trấn an ngựa vừa cao giọng nhắc nhở: “Nắm chặt dây cương!”
Thu Hân Nhiên hoàn hồn, luống cuống giữ chặt dây cương điều khiển ngựa đã cưỡi lùi lại mấy bước. Ngay trước khi hai con ngựa sắp đụng vào nhau, Lý Hàm Như bỗng nhiên kéo mạnh dây cương khiến con ngựa đang phi nước đại chồm lên một cái rồi đứng lại cách Thu Hân Nhiên khoảng một cánh tay. Con ngựa của Lý Hàm Như phát ra mấy tiếng thở phì phò, sau đó trở lại bộ dạng hiền lành ngoan ngoãn.
Tư thế của Lý Hàm Như tựa như một vị nữ tướng quân hiên ngang ngồi trên lưng ngựa, ánh mắt kiêu ngạo xen lẫn chút khinh thường, còn vẻ mặt Thu Hân Nhiên ở đối diện lại sợ hãi, trắng bệch tự như chẳng còn giọt máu nào.
Trịnh Nguyên Vũ hơi tức giận, giọng có vẻ nghiêm khắc nói: “Thất công chúa, việc người vừa làm quá nguy hiểm.”
Lúc này Lý Hàm Ý cũng đã cưỡi ngựa chạy đến, thấy không có người bị thương thì thở phào nhẹ nhõm nhìn Lý Hàm Như hỏi: “Muội không sao chứ? Có cần đổi con ngựa mới không?”
Lý Hàm Như hừ một tiếng, không nói lời nào giục ngựa quay đầu phi ra khỏi võ trường, nhanh nhẹn nhảy xuống rồi ném dây cương cho một kẻ hầu, không chào hỏi ai một tiếng nghênh ngang bỏ đi.
“Ấy——! Muội ấy lại nổi chứng gì thế?” Lý Hàm Ý hơi bất mãn làu bàu một câu, bất đắc dĩ đuổi theo.
Cả đám người trên khán đài không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tự dưng thấy mấy người trên võ trường đã bỏ đi một nửa.
“Mấy người Nhị hoàng huynh sao thế?”
“Chắc là Thất công chúa bị ngựa dọa sợ đấy.”
…
Cả đám người xì xào bàn tán, một lúc sau thấy chẳng còn gì để xem nữa nên thu dọn đồ đạc lục tục kéo nhau rời đi.
Lý Hàm Phong hỏi người bên cạnh: “Bây giờ cậu sẽ về đệ trạch sao?”
Hạ Tu Ngôn ngồi trên ghế đáp: “Tôi muốn đến cung Phúc Khang một chuyến.”
Thảo nào hôm nay Hạ Tu Ngôn không vội vàng về đệ trạch như mọi hôm. Lý Hàm Phong cười, nghĩ bụng bây giờ chắc Thái hậu đang ngủ trưa nên đứng lên nói: “Vậy cậu ngồi lại chờ đi, tôi về cung trước.”
Trên võ trường, Trịnh Nguyên Vũ đứng nhìn bóng lưng đã đi xa của Lý Hàm Như, quay đầu thấy sắc mặt của thiếu nữ bên cạnh vẫn còn tái nhợt bèn hỏi: “Cô không sao chứ?”
“Tôi vẫn ổn.”
“Vậy cô có muốn luyện tập tiếp không?”
Thu Hân Nhiên muốn nói mình không muốn luyện tập nữa nhưng ngượng ngùng mở miệng. Một lát sau mặt mày ỉu xìu, lí nhí thừa nhận: “Tôi… không muốn luyện tập nữa… nhưng không dám xuống ngựa…”
Nhìn bộ dạng vừa tội nghiệp vừa đáng yêu của nàng, Trịnh Nguyên Vũ cúi đầu che giấu ý cười trên khóe mắt nói: “Tôi xuống dắt ngựa cho cô đi quanh võ trường mấy vòng nhé?”
Trịnh Nguyên Vũ nhanh nhẹn nhảy xuống, một tay giao ngựa đang cưỡi cho tuỳ tùng đang đứng bên cạnh, một tay cầm lấy dây cương con ngựa Thu Hân Nhiên đang cưỡi, chầm chậm dắt ngựa đi quanh võ trường.
Thu Hân Nhiên cứ ngồi yên lặng trên lưng ngựa như vậy một hồi, đến khi đôi chân tê cứng của nàng có cảm giác trở lại mới bắt đầu cảm thấy hơi ngại ngùng, nhìn thiếu niên đang đi phía trước đang dắt ngựa cho nàng: “Thật xấu hổ, làm sao tôi lại bắt thế tử dắt ngựa mãi như thế được,”
Trịnh Nguyên Vũ thản nhiên cười nói: “Cái này có là gì, cha tôi từng nói, nếu bây giờ tôi nhập ngũ thì cũng phải bắt đầu từ việc dắt ngựa đấy.”
Thu Hân Nhiên trêu chọc: “Ồ, thế tử dắt ngựa giúp tôi là đang luyện tập trước hả?”
Trịnh Nguyên Vũ cũng hùa theo nói đùa: “Đúng thế, tôi phải cảm tạ Thu Tư thần đã tạo cơ hội cho tôi luyện tập trước nhỉ.”
Nói xong hai người đồng loạt cười phá lên. Một lúc sau Trịnh Nguyên Vũ lại cất tiếng: “Chuyện vừa rồi… Tôi hi vọng Thu Tư thần sẽ không để bụng chuyện Thất công chúa vừa làm. Nàng ấy tính tình thẳng thắn, yêu ghét rõ ràng nhưng không phải người xấu.”
Thu Hân Nhiên vội đáp: “Tôi đương nhiên hiểu được.” Vừa rồi hẳn là Lý Hàm Như cố ý, nàng ấy dễ dàng điều khiển con ngựa đang lao nhanh dừng lại ở khoảng cách gần như vậy, chứng tỏ kỹ thuật cưỡi ngựa của nàng ấy rất tốt, sao có chuyện vô ý mất điều khiển làm ngựa lao đi như thế được. Vì vậy Thu Hân Nhiên hơi hiếu kỳ hỏi: “Hay là Thất công chúa để ý thế tử?”
Trịnh Nguyên Vũ không ngờ Thu Hân Nhiên lại nói lời như vậy, lắp bắp trả lời: “Không… làm sao có thể.” Tuy nhiên biểu hiện của cậu quá lộ liễu, Thu Hân Nhiên trong lòng hiểu rõ: “Ồ vậy sao, chắc do tôi suy nghĩ nhiều.”
Hai người im lặng nhìn nhau một lúc. Trịnh Nguyên Vũ bỗng nhiên cất tiếng hỏi: “Cô có biết Hạ tướng quân không?”
Thu Hân Nhiên sững sờ: “Là phụ thân của Hạ thế tử à?”
Trịnh Nguyên Vũ gật đầu nói tiếp: “Năm đó, sau khi Hạ tướng quân cưới công chúa Minh Dương thì từ chức tướng quân, ở lại kinh thành không trở về biên quan nữa. Phu thê hai người rất ân ái. Khi đó, tình hình biên quan nguy cấp, bá tánh ai nấy đều mắng ngài ấy ham mê sắc đẹp, tham lam cuộc sống phú quý giàu sang, nhưng cha tôi nói rằng Hạ tướng quân không trở lại biên quan là vì bị giữ chân ở kinh thành Trường An. Công chúa Minh Dương là hòn ngọc quý trên tay Thánh thượng và Thái hậu. Do đó, dù tất cả phụ nữ trên đời này đều có thể trở thành quả phụ nhưng công chúa sẽ không; cũng có nghĩa là tất cả đàn ông trong thiên hạ có thể hi sinh tính mạng để bảo vệ nước nhà nhưng phò mã của bà ấy thì không thể.”
Thu Hân Nhiên đương nhiên không biết chuyện như vậy, nghe được nửa chừng thì hỏi tiếp: “Sau đó thế nào?”
“Sau đó không bao lâu, công chúa Minh Dương đột nhiên qua đời, chỉ để lại một đứa con duy nhất. Lúc đó Hạ tướng quân cực kỳ đau buồn, vào triều xin được phép rời khỏi Trường An bi thương này và xin đi dẫn binh ra biên quan trấn giữ biên giới. Và đương nhiên Thánh thượng đồng ý với lời khẩn cầu này.”
Nói đến đây, trên gương mặt của Trịnh Nguyên Vũ tràn ngập sự kính trọng và khâm phục: “Lúc đó vùng biên quan ở Hoán Châu nghèo nàn, quanh năm giá rét, lại thường xuyên bị người Đạt Việt đến quấy phá, không một ai ở trong triều chịu đi đến đó cả. Hạ tướng quân lãnh mệnh đi đến đó, bên ngoài trấn giữ biên quan đánh đuổi người Đạt Việt, bên trong giúp đỡ bá tánh đẩy mạnh giao thương. Mười mấy năm sau thành Hoán Châu giống như thay da đổi thịt, không còn vẻ tiêu điều năm nào. Từ đó ở Hoán Châu lưu truyền câu ca:
‘Hãy nhìn xem Xương Vũ quânBốn phương tám hướng uy danh lẫy lừng’”“Bá tánh truyền tụng như vậy cũng chẳng tốt chút nào…” Thu Hân Nhiên lẩm bẩm nói.
Trịnh Nguyên Vũ thở dài nói: “Đúng vậy, “công cao cái chủ” [1]. Ba năm trước, mượn lý do Thái hậu nhớ mong cháu ngoại, Thánh thượng đã triệu Tu Ngôn vào trong cung dưỡng bệnh, từ đó lòng nghi ngờ của Thánh Thượng đối với Hạ tướng quân mới giảm đi. Tu ngôn thân thể ốm yếu nhiều bệnh chưa chắc không phải chuyện tốt…”
Triều đình đã có một Hạ Hoằng Anh tài năng xuất chúng, không cần thêm một Hạ Tu Ngôn nữa.
Hai người im lặng hồi lâu, Thu Hân Nhiên tò mò hỏi: “Thế tử có vẻ cũng muốn đi lính, vậy không sợ…”
Trịnh Nguyên Vũ cảm giác không khí có chút nặng nề u ám, trên mặt nhẹ nhàng nở nụ cười nói: “Nhà họ Trịnh của tôi không giống như vậy. Mặc dù cha tôi lãnh binh trấn thủ Tây Nam, nhưng đó là đất phong của An Giang vương, triều đình cần người ở Tây Nam để cân bằng thế lực.”
Thu Hân Nhiên hiểu ra gật đầu đáp: “Tôi hiểu rồi, thế tử ở lại kinh thành cũng vì triều đình không muốn họ Trịnh thân thiết với các thế lực bên đó. Nói như vậy, tương lai thế tử có khả năng sẽ cưới cô gái trong hoàng thất.”
Trịnh Nguyên Vũ không ngờ Thu Hân Nhiên chỉ dựa vào một ít thông tin đã có thể hiểu rõ như vậy, gãi gãi đầu nói: “Mặc dù như vậy, nhưng…”
Tuy Trịnh Nguyên Vũ không nói hết câu nhưng Thu Hân Nhiên hiểu ý của cậu, có vết xe đổ là hôn nhân giữa Hạ Hoằng Anh và công chúa Minh Dương, vị Trịnh thế tử này hẳn không muốn kết hôn với một công chúa nào đó nữa.
Hầu hết người trên khán đài đã rời đi hết, hai người vẫn tiếp tục đi vài vòng quanh võ trường. Hoàng hôn mùa thu, gió se se lạnh, Thu Hân Nhiên ngắm nhìn những dãy ghế trống không vắng vẻ trên khán đài, lần đầu tiên nàng thấy nhớ da diết cảnh hoàng hôn mênh mang trên núi Tĩnh Hư đến thế.
– Hết chương 14 –