Tác giả: Mộc Mộc Tử
Dịch thô: strongerle | Nguồn: Tàng Thư Viện
Biên tập: Tĩnh Nhiên | Thần Niên |
Tết Thượng Tỵ hôm ấy, cảnh xuân tươi sáng, Hạ Tu Ngôn đi cùng với Lý Hàm Phong tới lầu Tuý Xuân bên bờ sông Khúc Giang uống rượu.
Hôm nay Hạ Tu Ngôn vốn không định đến bên bờ Khúc Giang tham gia lễ hội, nhưng từ sáng sớm Lý Hàm Phong phấn khởi ngồi xe ngựa đến đệ trạch của Công chúa. Hạ Tu Ngôn không nỡ làm Lý Hàm Phong mất hứng nên đành đi cùng cậu.
Từ trong xe ngựa nhìn ra bên ngoài, đường phố nhộn nhịp, người qua lại tấp nập, hầu hết đều đi về hướng bờ sông Khúc Giang.
Khoa thi năm nay yết bảng cách đây không lâu, theo thường lệ hôm nay sẽ tổ chức tiệc Khúc Giang mừng các sĩ tử thi đỗ.
Lúc đó Thánh thượng đích thân đến tham dự, các vương công đại thần cũng tề tựu ở đình Khúc Giang, đám tiến sĩ mới đỗ của khoa thi năm nay sẽ cưỡi ngựa đi dạo ngắm Trường An hoa lệ một vòng rồi cũng đến đình Khúc Giang dự yến tiệc.
Tham dự tiệc Khúc Giang chính là mơ ước của biết bao nhiêu sĩ tử gian khổ đọc sách trong thiên hạ. Đáng tiếc, không biết vì lý do gì mà tiệc Khúc Giang năm nay bị hoãn lại.
Hạ Tu Ngôn ngồi trên xe ngựa không kìm lòng được cất lời hỏi nguyên do. Lý Hàm Phong phe phẩy cây quạt, che miệng cười nói:
“Cậu chưa nghe gì sao? Dĩ nhiên là vì vị kia ở Tư Thiên Giám rồi.”
Thiếu niên đang ngồi trên xe nghiêng đầu lại, ánh mắt nghi hoặc nhìn Lý Hàm Phong. Lý Hàm Phong thừa nước đục thả câu, thần bí nói tiếp:
“Hai ngày trước, Thánh thượng đã hạ lệnh cho Bộ Lễ chuẩn bị tiệc Khúc Giang, mọi việc gần như đã được chuẩn bị thoả đáng, chẳng hiểu sao Phùng đại nhân của Bộ Lễ lại nhờ Thu Tư thần của Tư Thiên Giám đoán một quẻ cát-hung. Thông thường, đây chỉ là nốt nhạc đệm thôi, kiếm cái an tâm gọi là. Nào ngờ Thu Tư thần kia lại bảo là quẻ hung. Lúc này Bộ Lễ cũng chẳng biết làm sao, đành thành thật bẩm báo kết quả quẻ bói lên. Thánh thượng cân nhắc một hồi rồi lệnh cho Bộ Lễ dời tiệc Khúc Giang lại ngày khác.”
Hạ Tu Ngôn im lặng một lúc lâu mới nói:
“Nàng ấy cũng khá to gan đấy.”
“Đúng vậy.”
Lý Hàm Phong phất nhè nhẹ cây quạt trên tay, giọng hơi kéo dài đáp lại:
“Một quẻ này của nàng ấy nếu đúng thì tốt, nhưng nếu hôm nay chẳng xảy ra chuyện gì, e rằng nàng ấy vô tình đã đắc tội không ít người.”
“Dù xảy ra chuyện thật thì quẻ này của nàng ấy không đắc tội người nào sao?”
Giọng của Hạ Tu Ngôn hơi trầm xuống, nghe có vẻ không vui. Lý Hàm Phong ngạc nhiên định hỏi tiếp thì xe ngựa dừng lại. Bọn họ đã đến lầu Tuý Xuân.
Hai người xuống xe ngựa, Lý Hàm Phong sửa sang y phục rồi ngẩng đầu lên nhìn bảng hiệu một lúc. Hai người họ đi xe ngựa xa hoa, mặc áo quần quý phái lộng lẫy lại có khí chất phi phàm, vừa nhìn qua đã biết không phải là bá tánh bình thường. Bọn họ chỉ đứng bên ngoài quán rượu một lúc đã thu hút không ít ánh mắt của người xung quanh.
Hạ Tu Ngôn vừa nhảy từ trên xe ngựa xuống, lập tức nghe thấy một giọng nói kinh ngạc xen lẫn vui mừng từ lầu hai truyền đến. Hai người ngẩng đầu nhìn lên thấy một cái đầu thò ra từ cửa sổ. Người đó là Tôn Giác, thế tử của nhà họ Tôn.
“Lục… Cậu Sáu! Anh Hạ! Sao hai anh lại đến đây?”
Một vài khuôn mặt của người khác cũng ló ra ngoài cửa sổ từ phía sau cậu ta.Tất cả đều là những gương mặt lạ lẫm, có vẻ đó là một đám thư sinh.
Lý Hàm Phong nhìn Hạ Tu Ngôn một cái, thấy đối phương cũng đang nhìn lại mình, bất đắc dĩ đằng hắng một tiếng:
“Thật là trùng hợp.”
Nghe lời này, Hạ Tu Ngôn dời mắt ánh mắt nhìn sang nơi khác, nhẹ nhàng nở một cười xen lẫn không ít ý mỉa mai, nhấc chân bước vào lầu Tuý Xuân trước.
Lý Hàm Phong thấy Hạ Tu Ngôn không nổi giận vô cớ, trong lòng thở phào vội vàng đuổi theo.
Hầu bàn thấy có khách đi vào, đon đả chạy ra tiếp đón. Lý Hàm Phong nói gì đó với người hầu bàn còn Hạ Tu Ngôn đã thả chậm bước chân đi ở sau ánh mắt liếc đến chiếc bàn ở cạnh cửa sổ. Nơi ấy có một thiếu niên tầm mười sáu, mười bảy tuổi trông có vẻ quen mắt đang ngồi chờ ai đó.
Người thiếu niên thấy cậu thì ngạc nhiên, đứng dậy đi đến gần và đưa tay vái chào:
“Xin chào Hạ thế tử.”
Người thiếu niên mặc một bộ đạo bào màu lam sạch sẽ, tóc búi gọn gàng ở sau đầu, dáng vẻ đoan chính ôn hoà. Bây giờ Hạ Tu Ngôn mới nhớ ra người kia là ai:
“Là Nguyên Tư thần đấy à?”
Sau sự kiện ở gia yến trong hoàng cung lần trước, Nguyên Chu không thích vị Hạ thế tử này. Nhưng bây giờ thấy Hạ Tu Ngôn nhận ra mình, Nguyên Chu khá ngạc nhiên, trong lòng có chút thiện cảm với cậu, cười nói:
“Bây giờ hạ quan đang nhậm chức Áp túc quan ở Tư Thiên Giám.”
“Vậy xin chúc mừng.”
Hạ Tu Ngôn hờ hững chúc một câu nhưng cũng đủ để Nguyên Chu cảm động. Cậu cảm thấy lúc trước hẳn là mình đã hiểu lầm rồi, Hạ thế tử quả thật là một người ân oán rõ ràng.
Hai người đang nói chuyện, Lý Hàm Phong đi đến thấy được Nguyên Chu cũng ở đây thì hơi kinh ngạc, cười tủm tỉm nói:
“Hôm nay gặp thật nhiều việc trùng hợp. Nguyên Áp túc đi chơi lễ hội một mình thôi sao?”
Nguyên Chu vội vàng đáp lễ nói:
“Vốn tôi đi cùng sư tỷ, chỉ là nàng ấy đang đi mua kẹo đường nên tôi ở chỗ này chờ nàng ấy.”
“Sư tỷ của cậu hả?”
Lý Hàm Phong phút chốc chưa biết đó là ai, mờ mịt quay đầu nhìn Hạ Tu Ngôn thấy cậu cười lạnh nói:
“Hôm nay là ngày đại hung mà nàng ấy vẫn dám đi ra ngoài chơi sao?”
Lý Hàm Phong nghe vậy mới biết “sư tỷ” trong lời của Nguyên Chu nói đến là chính là “Thu Hân Nhiên”, cười nói:
“Ngày thường Thu Tư thần có dáng vẻ như một cậu thiếu niên làm tôi quên mất nàng ấy là con gái đấy.”
Nguyên Chu là người thành thật nên không biết nên đáp lại câu nói này như thế nào, vừa lúc đó Tôn Giác từ lầu hai đã lạch bạch chạy xuống. Tôn Giác chào hỏi rồi ngỏ lời mời Lý Hàm Phong lên chung vui với mấy người bạn của mình đang ở lầu hai.
Lý Hàm Phong từ chối mãi không được, nhìn Hạ Tu Ngôn với vẻ mặt khó xử, nói:
“Tu Ngôn, cậu thấy sao?”
Hạ Tu Ngôn đi cũng được, không đi cũng chẳng sao nên chỉ gật đầu. Lý Hàm Phong nhếch miệng cười, gật đầu đồng ý một cách dè dặt.
Tôn Giác mời hai người lên lầu, lúc đi qua khúc quanh của cầu thang, Hạ Tu Ngôn liếc mắt nhìn cửa lớn, thấy thiếu niên mặc áo bào lam đã trở về ngồi ở chỗ cũ, vị trí đối diện vẫn trống không, chưa có ai đến cả.
Một lát sau, ba người đã đến phòng riêng ở lầu hai. Bên trong đúng như lời Tôn Giác nói, đang tổ chức tiệc mừng. Mấy vị thư sinh ở trong phòng thấy hai người đến thì đồng loạt đứng lên cung kính vái chào.
Tôn Giác không giới thiệu thân phận thật sự của Lý Hàm Phong mà chỉ gọi là “Cậu Lục”, gọi Hạ Tu Ngôn là “Hạ thế tử”, lại nhường vị trí trung tâm cho Lý Hàm Phong, còn mình thì đứng sang một bên giới thiệu hai người:
“Hôm nay là tết Thượng Tỵ, các cử nhân, tiến sĩ vừa trúng cử khoa thi năm nay đều tụ tập ở đây tham dự tiệc mừng. Sau này bọn họ chính là rường cột của triều đình chúng ta.”
Lý Hàm Phong nâng chén rượu, nói:
“Hôm nay may mắn có duyên gặp gỡ chư vị, xin kính chư vị một chén.”
Cậu vừa dứt lời, đám thư sinh được ưu ái như thế thì hơi hoảng hốt, vội vàng đứng lên nâng chén chúc mừng lại.
Chỉ có Hạ Tu Ngôn vẫn ngồi một mình ở một bên cạnh, chưa từng động đến chén rượu trên bàn. Cậu khẽ rủ mi, tỏ vẻ lạnh lùng xa cách như chẳng muốn kết giao với ai.
Ở trong phòng đều là thư sinh chưa xuất sĩ, vẫn còn chút kiêu ngạo của văn nhân lặng lẽ nhìn lại cậu.
Lý Hàm Phong lên tiếng hoà hoãn:
“Tu Ngôn vốn có sức khoẻ không tốt, không uống rượu được. Hãy đổi trà cho cậu ấy đi.”
Tôn giác khá tinh ý, vội vàng bảo người dâng trà lên. Mọi người nhìn vào cảnh này ai nấy cũng đều đánh giá “Cậu Sáu” này là một người ôn hoà, bình dị gần gũi.
Những người ở đây đều hiểu rõ luật bất thành văn rằng vào những dịp này tốt nhất không nên bàn luận quốc sự. Mặc dù Tôn Giác không hề đề cập đến thân phận của vị “Cậu Sáu” này, nhưng ở đây đều là người muốn vào triều làm quan, ai nấy đều có thể đoán ra thân phận thật của “Cậu Sáu”, vì vậy cứ có cơ hội bọn họ lại ra sức thể hiện mặt tốt của mình một phen.
Hạ Tu Ngôn nhàm chán ngồi bên cửa sổ, có vẻ chẳng hoà hợp với đám người trong phòng.
Bên ngoài, cảnh xuân tươi đẹp, từ lầu hai có thể nhìn ngắm được quang cảnh trên bờ đê của Khúc Giang với hai hàng dương liễu rủ xanh biếc. Dọc theo bờ sông còn có thể nhìn thấy những dãy núi xanh mờ sương thấp thoáng.
Trên đường phố, người xe nhộn nhịp qua lại như mắc cửi, nam thanh nữ tú với đủ loại trang phục mùa xuân đang men theo bờ đê đi đến đình Khúc Giang. Đây là sự phồn hoa chỉ có riêng ở kinh thành.
Bỗng nhiên, một người mặc áo bào lam bước ra từ cửa chính ở lầu một. Người nọ đứng ở đó như đang chờ ai đó đi ra. Một lúc sau, một thiếu nữ mặc váy vàng trên tay cầm một cây kẹo đường đi theo ra.
Ánh mắt Hạ Tu Ngôn dừng lại trên người cô gái đó một lúc, nhất thời cậu không xác định được nàng có phải là người luôn mặc bộ áo bào đạo sĩ màu lam trong trí nhớ hay không.
Hôm nay Thu Hân Nhiên mặc một bộ váy màu vàng nhạt. Mái tóc thường ngày được cố định bằng trâm gỗ thì được xoã ra, chải thành một kiểu tóc đơn giản, trên đó còn cài thêm một cái trâm hoa màu vàng tươi sáng, nhìn rất tươi tắn và đáng yêu.
Nàng vốn có vóc dáng cao ráo nhưng lúc mặc quan phục thì chẳng hề nhận ra, bây giờ nàng mặc trang phục nữ, chỉ từ bóng lưng cũng nhận ra được là một cô gái yểu điệu, rất cuốn hút ánh mắt của người xung quanh.
Hạ Tu Ngôn thấy nàng đi từ lầu Tuý Xuân ra, đứng ở ven đường quay lưng về phía lầu hai, trên tay của nàng cầm một cái kẹo đường và không biết đang nói gì với thiếu niên đi cùng khiến cậu thiếu niên đó có vẻ ghét bỏ, quay đầu sang hướng khác. Nàng lại quơ cây kẹo đường trên tay, nở nụ cười tươi tắn và cả gương mặt tràn ngập vui vẻ.
Một lúc sau, nàng giống như cảm giác được có ai đó đang nhìn mình, nghi hoặc quay đầu nhìn lại.
Ngay lúc đó, thiếu niên đang ngồi trên lầu hai vô thức bối rối nghiêng né tránh ánh mắt của nàng. Sau khi nép người trốn sau cửa sổ, ánh mắt của thiếu niên bỗng thoáng có chút lúng túng.
Lý Hàm Phong bị hành động của Hạ Tu Ngôn thu hút, nghiêng đầu nhìn sang, thấy vẻ mặt không ngờ được của cậu ta, nghi hoặc một phen, khẽ hỏi:
“Cậu làm sao thế?”
Hạ Tu Ngôn lắc đầu, cầm chén trà nguội trên bàn lên uống một ngụm. Chờ một lúc nhịn không được lại ngoái đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hai người đứng ở ven đường ban nãy đã đi mất. Nhìn dọc đường đi, từ xa xa có thể thấy bóng dáng của thiếu nữ mặc váy vàng đang sóng vai cùng với thiếu niên mặc đạo bào màu lam đi đến đình Khúc Giang. Thiếu nữ bước chân nhẹ nhàng, mang theo chút hoạt bát đáng yêu, tựa như một đoá hoa đào giữa mùa xuân, dần dần biến mất giữa biển người.
– Hết chương 25 –