Mọi Việc Đều Hợp Chẳng Kiêng Kị Gì!

Chương 30

Tác giả: Mộc Mộc Tử

Dịch thô: strongerle | Nguồn: Tàng Thư Viện

Biên tập: Tĩnh Nhiên | Thần Niên | 

Ngày xuân thấm thoắt tựa thoi đưa, Hoàng hậu cùng các phi tần yến ẩm ngắm hoa ở Ngự hoa viên.

Vừa qua đợt tuyển tú năm nay nên trong hậu cung có không ít gương mặt mới. Mỹ nhân tề tựu, ai nấy đều xinh đẹp diễm lệ chẳng kém hoa xuân đang khoe sắc trong Ngự hoa viên. Yến tiệc qua hơn phân nửa, một phi tần đề nghị làm thơ về chủ đề hoa. Hoàng hậu cũng tán đồng ý tưởng tao nhã này và sai người đến Tư Thiên Giám lấy lịch ghi chép các loài hoa.

Lúc Thu Hân Nhiên mang lịch đến, từ xa đã nghe được tiếng Hoàng hậu và các phi tần tán thưởng lẫn nhau:

“Thơ của Từ Tần thật hiếm có, mộc mạc nhưng không mất đi vẻ thanh tân, đúng là khó gặp.”

Mọi người xung quanh ồ lên phụ hoạ theo. Thu Hân Nhiên dâng lịch hoa lên, tò mò nhìn trộm các phi tần một thoáng. Nàng thấy một người mặc váy dài màu trắng ngà đứng giữa những cô gái xinh đẹp đang hành lễ cảm tạ, hẳn người đó là Từ Tần vừa được ngợi khen kia.

Dung mạo của Từ Tần không quá xuất chúng, chỉ tạm coi là thanh tú nhưng khí chất của nàng ấy thanh nhã xuất trần làm người ta thấy thương mến.

Nghe Hoàng hậu tán dương, Hiền phi cười tiếp lời:

“Lần trước em đến cung Phúc Khang mới biết kinh văn dạo này Thái hậu tụng niệm là do Từ Tần tự chép tay.”

Hoàng hậu kinh ngạc, hỏi:

“Ngày thường Từ Tần ở trong nội cung đều sao chép kinh văn à?”

Từ Tần đáp:

“Thưa vâng. Mẫu thân của thiếp dốc lòng lễ Phật nên hồi còn ở nhà thiếp cũng hay theo bà đến ở trong am ni cô và giúp bà sao chép một ít kinh văn, dần dà dưỡng thành thói quen như vậy.”

“Khó trách sao Thánh thượng lại yêu mến em như thế.”

Hoàng hậu thấy Thu Hân Nhiên đang đứng cạnh, lên tiếng giới thiệu nàng với Từ Tần:

“Vị này là Thu Tư Thần, là đệ tử của Bão Ngọc đạo nhân phái Cửu Tông. Nàng thường xuyên làm việc ở trong cung. Nếu Từ Tần đã thích sao chép kinh văn, lúc rảnh có thể bảo nàng đưa một ít kinh văn đến.”

Thu Hân Nhiên bị nhắc tên, quay người hành lễ chào theo kiểu Đạo gia với Từ Tần. Dù Thu Hân Nhiên là một cô gái nhưng nàng khoác quan phục màu xanh vào lại khiến nhiều người chú ý, không ít phi tần mới vào cung tỏ ra hiếu kỳ với nàng, nghe Hoàng hậu giới thiệu mới nhớ đến danh tiếng của vị thầy bói này, ánh mắt nhìn nàng càng mới lạ.

“Từ Tần nương nương đọc nhiều thi thư, học sâu hiểu rộng. Hạ thần hổ thẹn không sánh bằng đây ạ.”

Nghe lời nói dí dỏm cùng với dáng vẻ hoạt bát của nàng, khoé mắt của Hoàng hậu lộ ra sự vui vẻ nhưng vẫn giả vờ nói:

“Nếu thật như vậy thì ta phải nói cho Thánh thượng biết để ngài ấy phạt cô đấy.”

Đạo sĩ nhỏ giả vờ mặt mày ủ rũ khiến mọi người trong vườn hoa cười rộ lên, Từ Tần cũng đứng cúi đầu mím môi cười trộm.

Khi Thu Hân Nhiên ra khỏi Ngự hoa viên đã thấy Nguyên Chu đứng bên ngoài chờ nàng cùng nhau trở về Tư Thiên Giám. Trong lúc đứng chờ, Nguyên Chu nghe thấy tiếng cười đùa vui vẻ ở bên trong, thấy Thu Hân Nhiên có vẻ muốn kể thêm chuyện khác nữa, cậu sực nhớ điều gì vội cướp lời trước:

“Sáng nay tôi đọc thư từ trên núi gửi đến, nghe rằng trong tông môn sắp tổ chức Trâm Hoa Lệnh. Sư bá gọi cô trở về một chuyến đấy.”

Mỗi ba năm Trâm Hoa lệnh sẽ được tổ chức một lần, là một trong những sự kiện quan trọng nhất của phái Cửu Tông. Thu Hân Nhiên đã xuống núi hơn một năm, cũng nên trở về một chuyến. Nàng gật đầu, hỏi:

“Gần đây kinh thành canh phòng nghiêm ngặt, không biết lúc này tôi về núi có gây thêm phiền phức gì hay không?”

Nguyên Chu đáp lời:

“Cô không biết Kinh thành đã giải lệnh cấm từ mấy ngày trước rồi sao?”

Thu Hân Nhiên sửng sốt hỏi:

“Hung thủ đâm bị thương Vi đại nhân đã bị bắt rồi hả?”

“Phủ Kinh Triệu phát hiện ra xác của một người chết ở ngoại ô phía bắc. Dù thi thể đã bị thú hoang cắn xé không còn nguyên vẹn nhưng vẫn nhận diện được đó là con trai của Chương Vĩnh, thống lĩnh quân Vũ Lâm trước đây. Hung thủ đã chết nên vụ việc lần này coi như chấm dứt ở đây, giới nghiêm trong thành cũng bỏ rồi.”

Thu Hân Nhiên truy hỏi:

“Người ta làm sao xác nhận chắc chắn đó là anh ta?”

Nguyên Chu bị nàng hỏi ngược lại, khó hiểu đáp:

“Sao tôi biết được.”

“Vậy người ta cũng tìm được em gái của hắn rồi sao?”

“Tôi không nghe nói chuyện này.”

Nguyên Chu nhìn nàng kỳ quái, hỏi:

“Cô quen biết Chương công tử à?”

Thu Hân Nhiên lắc đầu, nhớ đến bóng lưng rời đi của thiếu niên hôm nọ thầm thở dài một hơi, trong lòng có mấy phần thương cảm.

Đầu hạ, hoa sen trong Ngự hoa viên nở rộ, làn gió phiêu đăng đưa hương hoa tràn ngập cả mặt hồ.

Thu Hân Nhiên và Lý Hàm Viên ngồi bện vòng hoa trên bãi cỏ ven hồ. Mấy ngày gần đây Tư Thiên Giám nhiều việc nên Thu Hân Nhiên cũng đã lâu không đến Học cung. Lý Hàm Viên đang để cho nàng những chuyện lý thú xảy ra gần đây:

“Lần trước Tiểu Lệnh nghe một thầy bói phán rằng cậu ấy vô duyên với anh Hạ. Cậu ấy về nhà buồn rầu mấy hôm nhưng lại không nói gì với em. Em hay tin thì viết thư cho cậu ấy khuyên rằng thầy bói ở ngoài không tin được, bảo cậu ấy ngày nào đó vào cung em sẽ dẫn đến tìm chị đó.”

Thu Hân Nhiên nhớ đến việc hôm trước, hơi chột dạ nói:

“Mấy ngày gần đây Tư Thiên Giám nhiều việc, thần sợ không sắp xếp được thời gian.”

Lý Hàm Viên ngẩng đầu nhìn nàng, hiếu kỳ hỏi:

“Chị bận việc gì thế? Lâu lắm rồi em không gặp chị.”

“Vài ngày nữa tôi phải trở về núi một chuyến nên mấy hôm nay phải bàn giao công việc.”

“Chị phải về núi hả?”

Lý Hàm Viên kinh ngạc thốt lên, lo lắng hỏi:

“Vì sao thế? Chị sẽ không quay lại nữa hả?”

Thu Hân Nhiên vội vàng giải thích:

“Thần sẽ quay lại. Chẳng qua lần này tông môn tổ chức Trâm Hoa Lệnh, sư phụ của thần gửi thư gọi thần trở về núi một chuyến.”

Lý Hàm Viên thở phào nói:

“Vậy lúc nào chị quay lại?”

“Tầm hai tháng sau thần sẽ trở lại.”

Tuy nhiên Lý Hàm Viên vẫn rầu rĩ. Thấy cô bé có vẻ không vui, Thu Hân Nhiên hỏi:

“Công chúa có tâm sự gì sao?”

Lý Hàm Viên lắc đầu chẳng không đáp lời. Cô bé im lặng một hồi lâu, sau đó lén lấy một chiếc nhẫn màu trắng từ trong ngực áo ra nhét vào tay của nàng.

“Đây là cái gì vậy?”

“Em nhặt được cái này ở sau núi giả phía tây Ngự hoa viên.”

Cô bé nhỏ giọng kể tiếp:

“Mấy ngày trước em nghe thấy một loạt âm thanh kỳ quái ở phía sau núi giả… Em lén đến gần thì chẳng thấy ai, chỉ nhặt được cái này dưới đất.”

Chiếc nhẫn kia được làm từ ngọc Dương Chi [1] thượng hạng, thoạt nhìn còn tốt hơn ngọc bội Hạ Tu Ngôn đưa cho nàng lúc trước. Người nào ở trong cung có thể dùng loại nhẫn tốt như vậy? Thu Hân Nhiên trầm mặt hỏi:

[1]

“Công chúa đã kể việc này với Hoàng hậu chưa?”

Lý Hàm Viên lắc đầu, một lúc sau mới cắn môi nói:

“Mẫu hậu nhận ra cái nhẫn này.”

Có nghĩa là cô bé biết chủ nhân của cái nhẫn này là ai, nhất thời Thu Hân Nhiên không biết nói gì cho phải. Cô bé nhích lại gần nàng nói nhỏ:

“Chị Hân Nhiên à, chị có thể giữ chiếc nhẫn này giúp em được không. Em sợ cô Nguyệt sẽ phát hiện ra nó, em chỉ có thể nhờ chị giữ hộ thôi.”

Thu Hân Nhiên chần chờ một lúc hỏi:

“Vì sao công chúa không muốn cho Hoàng hậu biết chuyện này?”

Lý Hàm Viên cúi đầu nhìn mấy vòng hoa bằng cỏ, mãi lâu sau mới lí nhí nói:

“Không thể cho Mẫu hậu biết được…”

Thu Hân Nhiên thở dài một hơi:

“Được, vậy thần sẽ giữ giúp công chúa.”

Cô bé ngửa mặt nhìn nàng ngượng ngùng cười lên:

“Em biết ngay mà, chị Hân Nhiên là người tốt nhất!”

Cô bé vẫn chỉ là đứa trẻ mười một tuổi, ánh mắt trong sáng, nụ cười hồn nhiên ngây thơ có thể làm cho bất cứ ai mềm lòng. Thu Hân Nhiên nhìn thẳng vào mắt của cô bé, nghiêm túc nói:

“Nhưng mà công chúa phải hứa với thần, nếu có chuyện gì thì phải nói cho Hoàng hậu biết, được không?”

“Được!”

Cửu công chúa mấp máy môi, tựa như bỏ quên mọi sầu lo, kéo góc áo của nàng hỏi về Trâm Hoa Lệnh sắp được tổ chức ở phái Cửu Tông.

“Ở trên núi như thế nào? Có giống như bãi săn của Hành cung không?”

“Sư phụ của chị gọi chị về làm gì? Nguyên Áp Túc cũng về núi với chị sao?”

“Mẫu hậu đã bảo chờ em lớn hơn một chút sẽ cho phép em xuất cung cùng với các huynh trưởng, lúc đó em sẽ đi cùng với chị lên núi xem trên đó thế nào?”



Thu Hân Nhiên kiên nhẫn giải đáp từng câu hỏi của cô bé, lại bện thêm một vòng hoa đội lên đầu của cô bé, hứa hẹn:

“Có vị sư tỷ ở bên Nhạc Chính tông của tôi làm son phấn giỏi lắm, lúc về núi tôi sẽ xin chị ấy một hộp làm quà cho công chúa nhé.”

Lý Hàm Viên cười rộ lên, đôi mắt long lanh, hàng mi cong cong, nói:

“Được đấy! Lúc đó em sẽ gọi tiểu Lệnh vào cung dạy cho em cách trang điểm.”

Mấy ngày sau, Thu Hân Nhiên xin nghỉ phép và trở về núi, khi Hạ Tu Ngôn biết tin thì nàng đã đi gần nửa tháng. Vào khoá học thiên văn, đám học trò ở Học cung vẫn buồn chán như cũ, Bạch Cảnh Minh cầm sách đi một vòng.

Thiếu niên ngồi ở gần cửa sổ phía đông khẽ đổi tay chống cằm, ngẩng đầu thoáng nhìn qua chỗ bàn nhỏ cạnh bục giảng của tiên sinh. Có một đạo sĩ nhỏ xa lạ đang ngồi ở đấy. Người đó cũng mặc một bộ trang phục màu xanh, tóc được búi bằng trâm gỗ, chăm chú ghi chép nội dung tiên sinh đang giảng không thiếu một chữ.

Cậu nhớ đến người đã từng ngồi ở đó, lúc nào nàng cũng yên lặng ngồi ở đó đọc sách, vài tia nắng len lỏi qua song cửa sổ phía sau chiếu lên đôi gò má của nàng. Thị lực của cậu rất tốt nên có thể nhìn rõ từng sợi lông tơ mềm mại trên mặt của nàng dưới ánh mặt trời.

Dù đám học trò bên dưới đều ngủ say sưa trong tiếng giảng bài trầm thấp và đều đều của Bạch Cảnh Minh, một mình nàng vẫn ngồi ngay ngắn, ánh mắt chăm chú dõi theo người đang giảng bài phía trước, thỉnh thoảng lại cúi đầu ghi chép cẩn thận, đôi khi cũng sẽ khẽ nhíu mày khi nghe những lời giảng khó hiểu. Bạch Cảnh Minh dường như luôn phát hiện hiện ra biểu hiện nhỏ này của nàng. Mỗi lần như vậy, Bạch Cảnh Minh lại giảng kỹ càng hơn, mãi cho đến khi đôi mày của nàng thư giãn và mỉm cười cúi đầu ghi chép.

Vào lúc đó, cậu cảm giác dường như cả lớp học này chỉ có một mình đôi thầy trò kia, những người khác chẳng qua chỉ là người qua đường mà thôi.



Sắp hết giờ học, Bạch Cảnh Minh trở về chỗ của mình ở phía trên, lúc đi ngang qua đạo sĩ lạ mặt kia, ông thoáng liếc nhìn bút ký của của cậu ta và khẽ thở dài một hơi. Ông quay người nói với đám học trò trong Học cung:

“Hôm nay bài giảng chỉ đến đây thôi, nếu chư vị có gì thắc mắc có thể đặt câu hỏi cho tôi.”

Và dĩ nhiên không có một ai có thắc mắc gì cả.

Đám học sinh lục tục đứng dậy bái biệt tiên sinh. Sau khi tiên sinh đi xa, các thiếu niên bắt đầu ríu rít cười đùa, trong nháy mắt bầu không khí trong học cung trở nên rộn ràng hẳn lên.

Đạo sĩ nhỏ lạ mặt cũng thu dọn đồ đạc đứng lên. Hắn đưa tay áo thấm mồ hôi rịn ra trên trán rồi đi ra ngoài, lúc đi ngang qua Hạ Tu Ngôn thì bị gọi lại.

Từ trước đến giờ, ở trong Học Hạ Tu Ngôn luôn trầm tĩnh kiệm lời nên mang cho người ta cảm giác cậu là một người thâm trầm. Vốn không quen biết vị thế tử này nên khi bị gọi lại bất ngờ như thế, đạo sĩ lạ mặt giật nảy mình. Trong lúc hắn đang thấp thỏm lo âu thì nghe vị thế tử kia lên tiếng hỏi:

“Gần đây Tư Thiên Giám vẫn bận rộn vậy sao?”

Đạo sĩ lạ mặt kia chẳng hiểu gì nhưng vẫn cung kính đáp lời:

“Thưa Thế tử, Tư Thiên Giám vẫn như trước đây vậy, chẳng nghe bên trên có lệnh gì khác ạ.”

“Vậy vị Tư Thần trước kia…”

Vị thế tử kia bỏ lửng lời đang nói, tựa như đang suy nghĩ vế sau là gì, mãi một hồi lại tiếp tục hỏi:

“Từ nay về sau cậu sẽ phụ trách ghi chép khoá học của thầy Bạch à?”

“Thưa không phải.”

Đạo sĩ lạ mặt nhớ lại nội dung bài giảng mà hơn phân nửa hắn chẳng hiểu gì, đáp lại một cách uể oải:

“Thưa tôi không phải là học trò của Giám Chính. Tôi chỉ tạm đảm nhiệm ghi chép thay Thu Tư thần cho đến khi ngài ấy trở lại.”

Nói đoạn, hắn lén nhìn biểu hiện trên mặt của vị thế tử kia, thấy sắc mặt của đối phương vẫn bình thường chẳng có gì thay đổi. Hắn không biết đối phương có hài lòng với câu trả lời của mình hay không, chỉ thấy vị thế tử kia tựa như đang chìm đắm trong suy nghĩ gì đó chẳng hỏi gì nữa, vì vậy hắn khom người cúi chào rồi đi ra.

– Hết chương 30 –
Bình Luận (0)
Comment