Mọi Việc Đều Hợp Chẳng Kiêng Kị Gì!

Chương 85

Tác giả: Mộc Mộc Tử

Dịch thô: strongerle | Nguồn: Tàng Thư Viện

Biên tập: Tĩnh Nhiên & Thần Niên |

Thu Hân Nhiên mở quầy xem bói đến ngày thứ năm cuối cùng cũng có vị khách đầu tiên. Sáng hôm đó, một người đàn ông có râu quai nón cứ đi tới đi lui trước quầy xem bói của nàng. Người đó đi qua đến lần thứ tư thì Thu Hân Nhiên không nhịn nổi phải gọi hắn lại:

“Anh gì ơi, anh đến xem bói à?”

Người có râu quai nón do dự, gãi đầu một cái rồi đi đến ngồi trước quầy của nàng, nói:

“Cái này xem thế nào?”

Hắn nói tiếng Hán không thạo lắm, có vẻ không phải là người Đại Lịch. Thu Hân Nhiên tò mò nhìn hắn một thoáng. Người có râu quai nón có vẻ xuề xoà, chủ động giải thích:

“Tôi là người Đạt Việt, ở Hoán Châu ba năm rồi nhưng tiếng Hán vẫn chưa giỏi.”

Người Đạt Việt sao lại ở Hoán Châu nhỉ?

Người nọ dường như đọc được suy nghĩ của nàng, nói:

“Mấy năm nay Đạt Việt và Đại Lịch không đánh nhau nữa, cuộc sống thái bình lắm. Người Đạt Việt chúng tôi sang Đại Lịch mua lương thực cho mùa đông, người Đại Lịch các cô sẽ đến Quyên Phục của chúng tôi mua đá quý và ngựa. Cô nương là người nơi khác mới đến đây à?”

Thu Hân Nhiên ngượng ngùng sờ mũi, nói:

“Vậy anh định xem cái gì vậy?”

“Tôi không biết thuật bói toán của các cô có gì.”

Người đàn ông hiếu kỳ nói:

“Cái gì cũng bói được hả?”

“Anh là vị khách mở hàng đầu tiên của tôi nên tôi sẽ tặng anh một quẻ.”

Thu Hân Nhiên ra hiệu người nọ mở tay ra đặt trên bàn.

“Để tôi xem chỉ tay giúp anh.”

Bàn tay của người nọ thô ráp, rắn rỏi, làn da cháy nắng đỏ bừng, trong lòng bàn tay có mấy vết chai hẳn là người biết võ. Thu Hân Nhiên nhìn qua, không ngẩng đầu lên, nói:

“Tôi xem chỉ tay thấy anh có xuất thân không tệ, quan hệ xã hội hẳn cũng tốt, bên cạnh không thiếu bằng hữu, thời trai trẻ không có gì xấu. Nhưng đến tầm ba mươi thì chỉ tay rẽ nhánh, hẳn là gặp một vài trắc trở, tuy nhiên về già thì cuộc đời suôn sẻ. Thời trẻ anh có chút bệnh vặt, phải chú ý giữ gìn, bằng không sau này già rồi sẽ chịu khổ vì đau ốm đấy.”

Hai mắt người nọ sáng lấp lánh, hỏi:

“Những điều này đều do cô bói ra được à? Xem ra cô còn lợi hại hơn cả Quốc sư của Vương đình nữa.”

Thu Hân Nhiên cười, lại hỏi:

“Phải chăng anh là người đã có vợ nhưng lại phải chia lìa?”

Người nọ sững sờ, nghe nàng nói tiếp:

“Mặc dù tôi không biết hai người các anh vì sao lại xa nhau nhưng tôi đoán nàng vẫn đang chờ anh trở về. Nếu anh còn thương nàng thì sớm quay về đi, bằng không thời gian qua đi, tình cảm cũng dần phai nhạt, dần dà sẽ biến mất không còn gì nữa.”

“Cô nói Nhật San vẫn chờ đợi tôi sao?”

Người nọ hoảng hốt nhìn nàng, bỗng dưng nắm chặt tay áo của nàng, vẻ mặt kích động nói:

“Cô… cô nói có thật không?”

Thu Hân Nhiên bị bất ngờ giật thót. Lúc này người nọ mới ý thức được mình đã thất lễ, vội thả tay xuống cố lấy lại bình tĩnh, lát sau mới hỏi:

“Tôi tên là Khoa Nhã, vốn là thị vệ của Vương Đình. Lúc trước xảy ra nội chiến, tôi đã thừa lúc loạn lạc trốn khỏi thành. Nhật San là vợ của tôi. Sau khi bỏ trốn đến Hoán Châu, tôi sợ liên luỵ người nhà nên không dám quay về. Bây giờ hoàng tử Mạch Ni đã lên ngôi, nhưng đã lâu như thế rồi, tôi sợ mình quay về sẽ phá hỏng cuộc sống mới của nàng…”

Đôi mắt của hắn ửng đỏ. Đây là lần đầu tiên hắn tâm sự với một người xa lạ, ấy vậy lại không cầm lòng được ngồi xuống kể một hồi. Thu Hân Nhiên ngồi trước quầy, lẳng lặng lắng nghe người nọ nói hết thảy, một lát sau nàng lên tiếng:

“Anh có lẽ nên quay về một chuyến đi. Cho dù nàng có cuộc sống mới hay chưa thì tôi tin rằng nàng sẽ hy vọng biết được tin anh vẫn bình an.”

Khoa Nhã đặt tay trên ngực rồi cúi người bái chào nàng theo lễ nghi của thị vệ Vương đình một cái thật sâu. Thu Hân Nhiên biết hắn cảm tạ nàng không phải vì nàng nói ở quê hương có người đang chờ hắn, mà hắn cảm tạ một quẻ bói này của nàng đã cho hắn dũng khí quay trở về quê hương sau bao ngày phiêu bạt ở bên ngoài.

Thu Hân Nhiên ngồi ở quầy xem bói ngẩn người thật lâu.

Lúc còn ở Trường An, người đến chỗ nàng xem bói phần lớn là các quý nhân trong kinh, yêu cầu xem bói không phải là nhân duyên thì là tiền đồ, quan lộ. Lúc này đến Hoán Châu, lần đầu tiên nàng cảm nhận được sự khác biệt. Ở đây hằng năm chiến tranh liên miên nhưng ở Trường An lại chẳng thể tưởng tượng ra được cảnh đánh trận là thế nào. Mấy ngày sau, nàng không chỉ bày quầy ở mỗi khu phố sầm uất nữa.

Hôm đó, Chương Dung cưỡi ngựa đến tìm nàng thì thấy nàng đang xem các cô gái người Hồ nhảy múa trên đài diễn. Các cô vũ nữ mặc lụa mỏng, chân đeo chuông bạc, đang xoay tròn thật nhanh ở trên đài, khán giả đứng dưới vỗ tay khen ngợi.

Chương Dung đứng trên con phố đối diện nhìn nàng một hồi lâu, chờ tiết mục múa ở trên đài kết thúc, khán giả nhao nhao đi lên ném tiền thì nàng cũng vui vẻ huýt sáo và ném tiền lên đài diễn. Một cô gái người Hồ đi lên đài, tháo cây trâm cài trên tóc xuống, ném cho nàng rồi nháy mắt một cái. Chính khoảnh khắc này, nàng nhận ra làm người nếu không ở trong hồng trần thì hồng trần hẳn sẽ cô tịch lắm.

Thu Hân Nhiên cảm giác ở con phố đối diện có ai đó đang nhìn mình thì quay đầu lại. Lúc thấy thanh niên đang dắt ngựa đứng ở ven đường thì hơi ngạc nhiên, nở một nụ cười tươi rồi vẫy tay gọi hắn đến.

Chương Dung đi đến chỗ nàng thấy lúc này trên mặt của nàng vẫn còn chút ửng đỏ vì hưng phấn. Nàng tò mò hỏi hắn:

“Sao Chương tướng quân lại đến đây thế?”

Chương Dung nhìn nàng, ôn hoà nói:

“Tôi đến mời cô nương một bữa cơm để trả nợ hôm trước.”

Thu Hân Nhiên nhìn trời, lúc này cũng vừa đến giờ ăn trưa thì thoải mái đứng lên, nói:

“Được, lời hứa của Chương tướng quân đáng giá ngàn vàng. Tôi lúc nào cũng sẵn sàng.”

Chương Dung đưa nàng đến một quán rượu, Thu Hân Nhiên cảm thấy nơi này khá quen mắt, ngẩng đầu nhìn biển hiệu mới nhớ ra đây là nơi mấy ngày trước Hạ Tu Ngôn đã đưa nàng đến, là quán rượu Chốn Bồng Lai kia, ngay cả phòng bao riêng trên lầu hai cũng cùng một chỗ. Phục vụ vẫn là anh hầu bàn lần trước. Chương Dung gọi mấy món ăn rồi đặc biệt dặn mang đến một vò rượu Hoa Đào.

Hầu bàn liếc nhìn hai người, rồi nhìn Thu Hân Nhiên thêm mấy lần. Hiển nhiên anh ta nhận ra nàng chính là vị khách đã đến đây mấy ngày trước. Anh ta lại nhìn sang Chương Dung thấy thanh niên này không phải là người đã đi cùng nàng hôm trước thì vẻ mặt khó hiểu. Thu hân Nhiên ngẩng đầu, vừa lúc bắt gặp ánh mắt u oán của anh hầu bàn đang nhìn mình thì chẳng hiểu trời trăng gì. Nàng nghĩ bụng: Quán rượu này chẳng có chỗ nào chê, chỉ có anh hầu bàn này là kỳ quái thôi.

Một hồi sau, rượu thịt đã được dọn lên. Thu Hân Nhiên khẽ lắc chén rượu trên tay. Hôm trước nàng chưa nếm được mùi vị của rượu này, lần này chưa cầm đũa lên đã định nếm thử trước một ngụm.

“Chờ một chút…”

Thu Hân Nhiên giật mình, ngơ ngác ngẩng đầu lên thấy Chương Dung có vẻ hơi xấu hổ nói với nàng:

“Tôi muốn nói mấy lời với cô nương trước đã.”

Thu Hân Nhiên đặt chén rượu xuống, dáng vẻ đang rửa tai lắng nghe.

Chương Dung bỗng hơi căng thẳng, hắng giọng nói:

“Tôi xin kính cô nương một chén. Năm đó tôi ở trong cung va phải cô nương, đó là tôi lỗ mãng, tôi xin tạ tội với cô nương.”

Thu Hân Nhiên không ngờ hắn vẫn còn nhớ kỹ chuyện này, cười nói:

“Tôi lấy bói toán mà được quan chức đúng là không vẻ vang gì. Lúc ấy tướng quân chẳng qua cũng chỉ là thiếu niên mười sáu mười bảy, tâm tính ngay thẳng, yêu ghét rõ ràng mà thôi. Tôi cũng không để bụng chuyện này.”

Chương Dung lắc đầu, nói:

“Đầu tiên là do tôi tin vào những lời đồn đoán trong cung nên mới vô lễ với cô nương như thế, lại ở bên bờ sông Khúc tôi suýt chút đã ngộ sát cô nương, ấy vậy mà cô nương chẳng những không so đo mà còn ra tay giúp đỡ tôi. Vì thế tôi xin kính cô nương chén rượu thứ hai, coi như lời cảm tạ.”

Thu Hân Nhiên còn chưa uống chén thứ nhất vậy mà hắn đã uống xong chén thứ hai. Nàng tròn mắt, vội vàng muốn uống rượu cùng. Thế nhưng lần này Chương Dung vẫn đưa tay ngăn lại, cười nhẹ nói:

“Không vội, cô nương có ân tình to lớn với tôi, vốn chỉ kính một chén rượu cũng không thể báo đền công ơn này được.”

Hắn đã để những lời này ở trong lòng đã lâu. Từ trước đến giờ hắn luôn nhớ kỹ mình còn nợ nàng một lời xin lỗi, bây giờ rốt cuộc cũng có cơ hội lấy thân phận Chương Dung đứng trước mặt nàng thổ lộ những lời trong lòng. Lúc này hắn cảm giác tựa như đã trút đi được một gánh nặng quay trở về điểm xuất phát.

Thu Hân Nhiên cảm giác dường như tâm tình của hắn bỗng dưng thay đổi, nhận lời cảm ơn này của hắn.

Chương Dung tự rót chén rượu thứ ba cho mình, nói:

“Chén thứ ba này… Tôi vừa mới nhận được Thánh chỉ. Thánh thượng bổ nhiệm tôi làm chủ tướng của Thanh Châu. Qua vài ngày nữa tôi sẽ rời khỏi nơi này đi Thanh Châu nhậm chức.”

“Tướng quân được thăng chức sao?”

Thu Hân Nhiên chúc mừng hắn:

“Tôi xin chúc Tướng quân đi đến Thanh Châu lần này sẽ có được tiền đồ như gấm.”

“Xin đa tạ.”

Chương Dung căng thẳng cầm chén rượu lên, không vội vàng uống ngay như hai chén trước, nhìn nàng hỏi:

“Không biết cô nương đã từng nghe qua sự tích về rượu Hoa Đào của Hoán Châu chưa?”



Cao Dương nhận Thánh chỉ, đọc thoáng qua rồi cười nói:

“Hôm trước Chương Dung được tin thăng chức thì rủ mấy anh em trong trại uống rượu. Sáng nay quán rượu Chốn Bồng Lai chở đến ba xe lớn, đang chất ở phía sau đấy ạ. Tôi đoán là anh ấy mua để biếu ngài đấy.”

Quán rượu Chốn Bồng Lai? Trong lòng của chàng bỗng hơi dậy sóng, hỏi:

“Vậy Chương Dung đi đâu rồi?”

“Chắc anh ấy đi gặp bạn. Sáng nay tôi thấy anh ấy ra ngoài từ sớm.”

Sau khi Cao Dương đi rồi, Hạ Tu Ngôn trở về ngồi xuống cạnh bàn. Chàng đã rời khỏi Hoán Châu một thời gian dài nên quân vụ dồn lại không ít. Mấy ngày nữa còn phải đi Quyên Phục nên mỗi ngày chàng đều vội đến mức chân không chạm đất. Nhưng lúc này chàng nhìn đống hồ sơ tài liệu trên bàn cả nửa ngày cũng chẳng đọc được chữ nào.

Lời của nàng nói mấy ngày trước ở trong quán rượu vẫn còn văng vẳng bên tai. Nàng nói mình không biết tại sao lại học bói toán nên muốn đi khắp thiên hạ này nhìn ngắm một phen. Vì thế những lời chàng giấu kín trong lòng kia lại chẳng thể thốt nên lời.

Sau khi trở về, chàng đã hối hận vô số lần nhưng rồi tự nhủ thầm: ‘Chính mày đã từng bị vây khốn ở Trường An, là nàng đã giúp mày thoát ra khỏi cái lồng vàng son đó. Nay mày chỉ vì tình cảm của bản thân lại muốn giam cầm nàng ở nơi này sao?’

Nhưng cứ nghĩ đến bây giờ có một chàng trai khác mời nàng đến quán rượu Chốn Bồng Lai, nghĩ đến nàng có lẽ sẽ uống chén rượu Hoa Đào kia thì chàng lại không thể cầm lòng được mà nghĩ: ‘Nếu lúc này buông tay để nàng rời đi, chẳng biết mấy năm nữa mày mới có thể gặp lại nàng?’

Bỗng dưng chàng quyết định phải đi ra ngoài. Cao Dương đang đứng bên ngoài nghe người trong phòng đẩy mạnh cửa ra, lạnh lùng phân phó:

“Chuẩn bị ngựa!”

Cao Dương vừa ngoảnh lại nhìn thì chỉ thấy một bóng lưng vội vàng chạy ra khỏi cửa.

Lúc Hạ Tu Ngôn nhảy xuống ngựa ở bên ngoài quán rượu Chốn Bồng Lai thì chỉ còn giữ được đôi chút tỉnh táo, chàng tự nhủ thầm: ‘Coi như là mình đến xem đạo tâm của Thu Hân Nhiên kiên định đến đâu, nếu nàng thật sự bằng lòng theo Chương Dung đi đến Thanh Châu…’ Nghĩ đến đây, chàng khẽ cắn răng, tự mình bác bỏ: ‘Không thể có chuyện này, nàng đi đâu cũng được, nhưng không thể đi Thanh Châu!’

Hầu bàn nhận ra chàng, chưa đợi chàng lên tiếng hỏi đã chủ động nói:

“Nếu ngài tìm cô nương cùng đến đây vào mấy ngày trước thì nàng vẫn còn đang ngồi trong phòng riêng ở lầu hai đấy ạ.”

Hạ Tu Ngôn liếc nhìn hầu bàn một cái, thấy vẻ mặt của anh ta hơi kích động thì hơi nhíu mày, không nói gì quay bước đi lên lầu hai.

Cửa phòng riêng trên lầu hai khép hờ. Lúc chàng đẩy cửa đi vào thì trong phòng chỉ còn một mình Thu Hân Nhiên đang ngồi bên cửa sổ ngẩn người, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì. Trên bàn có một vò rượu trắng, đúng là vò rượu Hoa Đào nổi danh nơi đây.

Nghe thấy tiếng động, cô gái đang ngẩn người bỗng giật mình quay đầu lại:

“Hầu gia? Sao ngài lại…”

Hạ Tu Ngôn đi đến chỗ chén rượu trống không ở vị trí đối diện với nàng, cúi đầu nhìn thấy chén rượu trước mặt của nàng thì con ngươi của chàng co lại. Chén rượu của nàng cạn sạch, chỉ còn một chút rượu màu hồng nhạt ở dưới đáy, rõ ràng đây là chén rượu đã từng dùng.

Nàng đã uống rồi sao? Nàng có biết rượu này có ý nghĩa gì không mà lại uống như thế?

Thanh niên bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt giận dữ nhìn nàng, bước đến gần nàng, ngón tay khẽ run rẩy. Nỗi ghen tuông đã cướp lấy lý trí và trái tim của chàng khiến cho chàng quên đi tất cả những gì đã nghĩ ở trên đường.

Thu Hân Nhiên đứng lên. Bởi vì chàng đứng quá gần nên nàng vô thức thoáng đẩy chàng ra nhưng nào ngờ tay mình lại bị chàng nắm lấy. Trên người chàng vẫn còn mang theo hơi nóng vì vừa mới cưỡi ngựa chạy đến, nhưng ngón tay của chàng lại lạnh buốt, tựa như đang vô cùng kìm nén.

Thu Hân Nhiên nhận ra cảm xúc khác thường của chàng, lại thấy chàng đang nhìn mình chằm chằm bằng ánh mắt sâu thẳm. Qua một hồi lâu, chàng cúi đầu, nhích lại gần nàng hỏi:

“Chương Dung đã nói gì với em?”

“Chương tướng quân…”

Thu Hân Nhiên bị dáng vẻ khác thường lúc này của chàng doạ sợ, vô thức đáp:

“Ngài ấy xin lỗi tôi rồi nói mình sắp đến Thanh Châu, còn nói… còn nói sẽ kết cỏ ngậm vành báo đáp ân tình cho tôi.”

Nàng vừa nói xong thì cảm thấy cổ tay hơi đau nhói, Hạ Tu Ngôn cười nhạt ở bên tai của nàng, lạnh lùng nói:

“Em chỉ giúp anh ta truyền một lời thì anh ta định kết cỏ ngậm vành để báo đáp sao?”

Cơn ghen này tựa như cỏ dại mọc thành từng bụi quấn chặt lấy trái tim của chàng khiến chàng chỉ cảm thấy chua xót, lại nhịn không được cơn giận trong lòng, thốt ra lời cay nghiệt:

“Vậy phải chăng tôi nên lấy thân báo đáp mới tính là trả hết ơn nghĩa cho em?”

– Hết chương 85 –
Bình Luận (0)
Comment