Tác giả: Mộc Mộc Tử
Dịch thô: strongerle | Nguồn: Tàng Thư Viện
Biên tập: Tĩnh Nhiên & Thần Niên |
Toán người kia tầm hơn mười người, thoạt nhìn không giống với dân du mục bình thường mà giống với giặc cướp trên thảo nguyên hơn. Nghe người đàn ông cầm đầu hỏi bọn họ đến từ nơi nào, Hạ Tu Ngôn không trả lời mà hỏi ngược lại:
“Các ngươi là ai?”
Đám người trao đổi với nhau bằng ánh mắt rồi cưỡi ngựa vây chặt tựa như bọn họ là kẻ địch vậy. Sau khi toán người vây quanh hai người một vòng, Thu Hân Nhiên bỗng nhìn một người đàn ông có râu quai nón ở trong đó, kêu lên:
“Khoa Nhã đấy à?”
Nghe thấy nàng kêu lên cái tên này, mấy người ở đây ai nấy đều nghệt mặt ra, vô thức cùng nhìn về một hướng. Thu Hân Nhiên thấy thế biết chắc mình không nhận nhầm người. Một người đàn ông có râu quai nón đứng sau lưng thủ lĩnh bước ra, nghi ngờ hỏi:
“Ngươi biết ta sao?”
Thu Hân Nhiên kéo khăn trùm đầu xuống, hỏi:
“Anh có còn nhớ hồi ở Hoán Châu tôi đã coi chỉ tay giúp anh hay không?”
“Là cô!”
Sau khi thấy mặt của nàng dưới lớp khăn che mặt, người có râu quai nón nhận ra nàng, kinh ngạc và vui mừng hỏi:
“Sao cô lại ở nơi này?”
“Tôi… tôi đi thăm thảo nguyên, chẳng hiểu sao lại gặp phải một đàn sói.”
Thu Hân Nhiên ngượng ngùng, hỏi:
“Tôi nhớ rằng anh nói muốn về Quyên Phục tìm vợ mình kia mà, sao anh lại ở đây?”
“Chuyện này kể ra dài dòng lắm.”
Khoa Nhã gãi đầu, cười nói:
“Tôi cứ tưởng cả đời này chắc cũng không thể gặp lại cô đâu đấy. Xem ra trời cao muốn tôi gặp lại cô ở đây. Sắp tới cô định đi đâu?”
Thu Hân Nhiên không biết, quay lại nhìn chàng ở phía sau. Vừa rồi bọn họ bị đàn sói đuổi theo nên đã đi chệch tuyến đường ban đầu. Hạ Tu Ngôn nhìn đường chân trời, suy tính xem trước khi mặt trời lặn có thể kịp rời khỏi thảo nguyên hay không.
Đám người thấy bọn họ là bạn của Khoa Nhã thì thái độ hoà nhã hơn nhiều. Khoa Nhã quay lại vui vẻ giải thích với cả đám một phen. Hạ Tu Ngôn phiên dịch cho nàng:
“Anh ta bảo em là bạn của mình, trước kia đã từng giúp đỡ anh ta rất nhiều.”
Thu Hân Nhiên sững sờ. Khoa Nhã lập tức quay lại, nhiệt tình nói:
“Nếu hai người không vội thì xin mời đến nhà tôi làm khách. Nhật San rất muốn gặp cô đó.”
Đám người cưỡi ngựa dần dần tập hợp lại. Không khí căng thẳng vừa rồi biến mất, thủ lĩnh kia cũng nói vun vào:
“Gần đây chẳng có chỗ nào để nghỉ lại. Nếu hai người là bạn của Khoa Nhã thì chúng ta rất vui lòng chào đón hai người.”
Thu Hân Nhiên hỏi thăm Hạ Tu Ngôn bằng ánh mắt, thấy chàng gật đầu thì vui vẻ nói:
“Vậy chúng tôi xin cảm tạ nhé!”
Đám người quay ngựa đi trước. Khoa Nhã ở lại cuối cùng để dẫn hai người trở về sau. Dựa vào cuộc nói chuyện của Thu Hân Nhiên và người có râu quai nón kia, Hạ Tu Ngôn hiểu đại khái nàng và người nọ quen nhau thế nào. Trên đường về, Khoa Nhã nói:
“Sau khi cô bói cho tôi quẻ kia, tôi lập tức thu dọn đồ đạc trở về Quyên Phục, nhưng lúc về rồi tôi phát hiện ra Nhật San không còn ở đó nữa. Tôi chạy quanh bốn phía hỏi thăm mới biết sau khi mình trốn khỏi Vương thành không bao lâu thì Nhật San biết mình đã mang thai. Nàng sinh con xong thì người trong nhà ép nàng gả cho người khác. Nàng không bằng lòng, bế con trốn khỏi Quyên Phục rồi được mấy người A Đức Đa cưu mang.”
Người tên A Đức Đa này chính là thủ lĩnh của bọn họ. Thu Hân Nhiên tò mò hỏi:
“Làm sao các anh sống được nơi này?”
“Chúng tôi đi săn hoặc nuôi gia súc.”
Khoa Nhã tỏ vẻ tự trách, nói:
“Trước khi tôi quay về, cuộc sống của Nhật San rất vất vả, nàng không thể tự mình kiếm sống, chỉ có thể trông nom mấy đứa bé cho người khác. Tất cả đều là lỗi của tôi. Nếu không nhờ cô thì có lẽ vì tính hèn nhát mà tôi sẽ đánh mất nàng mãi mãi.”
“Đây cũng không phải nhờ tôi.”
Thu Hân Nhiên an ủi:
“Tôi chỉ là người nói cho anh biết vận mệnh của mình, còn anh mới là người quyết định vận mệnh đó.”
Khoa Nhã chân thành nói với nàng:
“Dù thế nào tôi đều biết ơn cô.”
Hai người nói chuyện một hồi thì trong tầm mắt thấp thoáng những lều vải lớn bé đan xen ở xa xa. Có một người phụ nữ đang giặt áo quần bên bờ sông. Người đó bất giác ngẩng đầu lên thấy đám đàn ông đang vừa cưỡi ngựa, vừa nhổm người lên vẫy tay chào.
Đoàn người vừa đến trước trại thì đám trẻ ùa ra hoan hô rồi chạy quanh tìm cha của mình. Khoa Nhã ôm con gái nhỏ của mình vào lòng, dẫn hai người tới lều của mình. Một phụ nữ có khuôn mặt dịu dàng đi ra từ trong liều, dang tay ra với Khoa Nhã. Đó hẳn là cô vợ Nhật San của anh ta.
Khoa Nhã vẫn ôm con gái, hôn nhẹ lên má của vợ mình rồi giới thiệu Thu Hân Nhiên cho cô ấy. Người phụ nữ vui mừng, có vẻ hưng phấn nói gì đó với nàng. Khoa Nhã quay lại cười nói:
“Nhật San nói rằng hoan nghênh hai người đã đến chơi.”
Ánh mắt của Nhật San chân thành đến mức Thu Hân Nhiên cảm thấy luống cuống. Hạ Tu Ngôn nhìn thấy dáng vẻ lúng túng hiếm gặp của nàng thì khẽ nhếch khoé miệng, lịch sự thay nàng cảm tạ đôi vợ chồng trước mặt. Khoa Nhã sững sờ, không ngờ chàng trai trầm mặc kiệm lời này hoá ra còn nói được cả tiếng Đạt Việt. Nhật San kéo ống tay áo của hắn, nói câu gì đó hắn mới hoàn hồn, mở lời mời:
“Tối nay ở quảng trường sẽ có tiệc tối, nếu hai người thấy hứng thú thì hãy đến chung vui nhé.”
Thu Hân Nhiên chưa từng thấy tiệc tối trên thảo nguyên nên đồng ý ngay.
Đêm xuống, mọi người quây quần quanh đống lửa lớn đốt giữa quảng trường. Cánh đàn ông ngồi bên nhau uống rượu, đám đàn bà con gái thì tụ tập cười nói vui vẻ.
Mọi người hiếu kỳ nhìn Thu Hân Nhiên và Hạ Tu Ngôn. Đám con gái nhiệt tình kéo tay nàng đến cùng khiêu vũ quanh đống lửa. Nàng từ chối mãi không được chỉ đành học theo động tác của cô gái gần đó, vụng về nhảy theo trông rất đáng yêu. Thu Hân Nhiên nhìn Hạ Tu Ngôn đang ngồi ở dưới với ánh mắt xin giúp đỡ, tiếc rằng chàng chỉ mỉm cười lại, dường như rất vui vẻ ngắm nhìn nàng như thế.
Người đàn ông đã hỏi hai người từ chỗ nào đến vào ban ngày đưa một bát rượu cho chàng, đứng nhìn chàng đang ngồi dưới đất.
Hạ Tu Ngôn nhìn bát rượu đầy ắp trong tay, khẽ nhíu mày rồi ngửa đầu uống cạn, đưa cái bát không cho người kia. Người đàn ông cười ha hả:
“Tốt lắm!”
Hắn ngồi xuống cạnh chàng, bỗng lên tiếng nói:
“Ta nhận ra anh. Anh là tướng quân của Đại Lịch. Tề Khắc Đan cũng không phải là đối thủ của anh.”
Hắn thấy chàng ngạc nhiên thì cười lên, có đôi phần tự hào nói:
“Ta là A Đức Đa, từng là thị vệ trưởng của Vương đình. Lúc theo Hô Lan Vương lên chiến trường, tôi đã từng gặp anh ở đó.”
“Sáng nay ông đã nhận ra ta, vậy sao vẫn đón tiếp chúng ta đến đây?”
“Vì hai người là ân nhân của Khoa Nhã.”
A Đức Đa đáp:
“Chúng ta sẽ không thương tổn ân nhân của đồng bạn.”
Hạ Tu Ngôn lại hỏi:
“Nếu ông đã là người của Vương đình thì sao lại ở nơi đây?”
“Sau khi lão Hô Lan Vương qua đời, Tề Khắc Đan dẫn quân đánh vào Vương đình, chúng ta không ngăn cản được lại còn bị hắn bắt làm tù binh. Mặc dù hoàng tử Mạch Ni đã bình được phản loạn nhưng từ ngày chúng ta bỏ trốn khỏi Vương đình thì đã mất đi danh dự của dũng sĩ rồi. Chúng ta cũng không thể trở về Quyên Phục nên đành dẫn người nhà lưu lạc trên thảo nguyên.”
A Đức Đa buồn bã ngắm mặt trăng đã mọc lên ở phía Đông, nói tiếp:
“Chúng ta là những kẻ lưu vong. Hôm nay nghe tiếng vó ngựa thì cứ tưởng rằng Vương đình phái người đến truy bắt chúng ta.”
Hạ Tu Ngôn vân vê một cây cỏ bên chân, hỏi:
“Sắp đến mùa Thu rồi, các ông tính sống sót qua mùa đông trên thảo nguyên thế nào?”
“Hiện nay biên giới hoà bình, đến mùa đông thì chúng ta sẽ đến Hoán Châu dùng bò, dê, cỏ khô đổi lấy lương thực.”
“Thế nhưng các ông chẳng có mấy người, đi săn hay chăn nuôi cũng chả đổi được bao nhiêu lương thực, rất khó để sống qua nổi mùa đông.”
A Đức Đa không phản bác. Hạ Tu Ngôn nói:
“Nếu các ông không phải là kẻ phản bội Vương đình và mong muốn quay về Quyên Phục thì ta có thể viết lá thư gửi cho Mạch Ni. Có lẽ hắn sẽ cho phép các ông trở về Vương đình cũng nên.”
Người đàn ông bên cạnh trầm mặc thật lâu, sau đó hắn chần chờ nói:
“Ta không thể ra quyết định thay những người khác. Có rất nhiều người không muốn quay về Vương đình nữa.”
“Tất nhiên chuyện này hoàn toàn là do các ông chọn lựa.”
Chẳng thấy bóng dáng của Thu Hân Nhiên giữa đám người khiêu vũ quanh đống lửa đâu nữa, Hạ Tu Ngôn đứng dậy, trước khi đi nói với người đàn ông kia:
“Nếu các ông bằng lòng đến Hoán Châu thì ta cũng rất sẵn lòng chào đón. Các ông quen thuộc thảo nguyên, đối với ta cũng rất hữu dụng.”
Chàng đi đến chỗ đám con gái đang quây quần nói chuyện bên đống lửa, khom người hỏi thăm một cô gái xem Thu Hân Nhiên đang ở nơi nào. Một cô gái trẻ trong đó đưa tay chỉ chỗ cho chàng. Hạ Tu Ngôn lịch sự gật đầu cảm tạ rồi đi tới chỗ sườn núi mà cô gái đó vừa chỉ. Đám con gái nhìn theo bóng lưng của chàng, có vẻ ngượng ngùng rồi chụm đầu thì thầm to nhỏ với nhau.
Trên sườn núi cách quảng trường không xa có một bóng người đang ngồi nơi đó. Chàng đi đến ngồi xuống cạnh nàng. Từ chỗ này nhìn ra có thể thấy được ánh lửa hồng lập loè giữa quảng trường náo nhiệt. Tuy chỉ cách một đoạn đường nhưng lại như lạc vào mảnh đất yên tĩnh khác.
“Em không vui vì bị kéo lên nhảy múa nên mới trốn tới đây ngồi đấy à?”
Hạ Tu Ngôn trêu nàng.
“Em vui lắm.”
Thu Hân Nhiên nhìn đám người đang chơi đùa nơi xa, cười khẽ nói:
“Hôm nay có thể coi là ngày em thấy vui nhất từ hồi đến Hoán Châu đấy.”
Nghe vậy, Hạ Tu Ngôn lại không vui, lườm nàng hỏi:
“Em còn thấy vui hơn cả hôm ở quán rượu Chốn Bồng Lai hử?”
Thu Hân Nhiên cười trộm. Gió đêm mát mẻ thổi trên thảo nguyên, nàng nhích lại gần, dựa vào chàng và dỗ dành nói:
“So với hôm đó vẫn còn kém một chút.”
Tay nàng đưa lên, làm một dấu tay thể hiện một khoảng cách nhỏ xíu.
“Vẫn còn kém một xíu xiu như thế này nè.”
Hạ Tu Ngôn nhếch môi phì cười. Thu Hân Nhiên ôm cánh tay chàng, khẽ than thở:
“Em đã bói quẻ cho rất nhiều người. Đây là lần đầu tiên có người nói với em rằng một quẻ bói kia đã giúp cho hắn.”
Ánh mắt của nàng sáng ngời, nghiêng đầu nhìn người ngồi bên cạnh, vẻ mặt vui mừng khó che giấu:
“Chàng nói xem, em học bói toán cũng có thể giúp đỡ được hắn ư?”
Hạ Tu Ngôn thấy dáng vẻ này của nàng thật ngây thơ. Chàng khẽ chạm trán mình vào trán của nàng, cười khẽ nói:
“Đúng thế, em đâu chỉ giúp mỗi mình hắn. Em cũng đã giúp tôi, giúp Chương Dung, Mai Tước… Em đã giúp được rất nhiều người.”
Thu Hân Nhiên sửng sốt, tựa như bây giờ mới nhận ra:
“Em đã giúp nhiều người vậy ư?”
Nàng vốn cho rằng mình xuống núi xem bói tính quẻ cho người ta thì chỉ cần đoán nhân duyên thăng trầm, tính toán số mệnh mà thôi, còn sống chết của họ thì nào có liên quan gì đến mình. Thế nhưng nàng không ngờ rằng mình đã sớm hoà mình vào trong hồng trần, hoàn toàn không còn là một thầy bói đứng ngoài quan sát thế gian nữa rồi.
Thu Hân Nhiên cười lên, trong lòng sáng tỏ, cuối cùng đã hiểu được tại sao mình lại học bói toán.
Nàng những tưởng đến ngày thông suốt minh tường mới ngộ ra được “đạo”; hoặc nếm trải ái tình của nhân gian mới tu được một trái tim bất biến giữa hồng trần. Nàng càng không ngờ được rằng, vào khoảnh khắc giữa chốn trăng thanh gió mát giống như vô số tháng năm dài dằng dặc trong thế gian này mình lại ngộ ra được “đạo”.
“Hồi ở trên núi, sư phụ đã nói em có thiên phú hơn người. Từ đó lúc nào em cũng cảm thấy khó mấy ai được trời cao ưu ái như vậy, nếu không làm được chuyện gì chính là lãng phí cuộc sống này. Vì vậy khi chàng hỏi vì sao lại học bói toán, em lại thấy mờ mịt.”
Thu Hân Nhiên tựa như đã trút bỏ hết thảy gánh nặng, thanh thản nói:
“Nhưng bây giờ em đã hiểu rõ. Chỉ những lúc cảm thấy khốn khó người ta mới muốn hỏi xem cơ trời thế nào. Em tính toán rõ cơ trời chính là giúp người, vậy chẳng phải đây là lý do mà em học bói toán hay sao?
“Đạo của thầy Bạch trong thiên hạ, đạo của sư phụ ở trên núi, còn đạo của em ngay chính nơi này!”
Nàng đứng lên nhìn đám người ở xa xa, quay đầu cười rạng rỡ, nói với chàng:
“Em đã giúp chàng, giúp Mai Tước, giúp Khoa Nhã… Bao năm dày công học tập của em coi như không bị mai một. Chàng nói xem có đúng như vậy không?”
Ánh trăng bạc chiếu sáng trên người, nàng đứng đó tựa như đang tỏa sáng. Hạ Tu Ngôn không kìm lòng được vội đứng dậy nắm lấy tay nàng, giống như chàng đang sợ rằng nàng chính là tiên đồng trên trời cao xuống trần thế dạo chơi, một khi ngộ được “đạo” sẽ cưỡi gió bay đi mất.
Tựa như nhìn ra nỗi lòng của Hạ Tu Ngôn, nàng cười rộ lên rồi nhào vào ngực của chàng:
“Người ta nói ‘gieo thiện nhân đắc thiện quả’, vì vậy em mới gặp được chàng.”
“Chính vậy, em là ‘nhân’ của tôi, cũng là ‘quả’ của tôi.”
Hạ Tu Ngôn nhẹ nhàng vén tóc cho nàng rồi cúi đầu dịu dàng hôn lên vầng trán đó.
…
Hôm sau, Khoa Nhã cưỡi ngựa tiễn hai người ra về. Đám người Hạ Trung đã ở trong thị trấn chờ một ngày, thấy hai người bình an vô sự trở về mới thở phào một hơi.
Thu Hân Nhiên nay đã cởi trang phục đạo sĩ, thay đổi một bộ váy bình thường, trên đầu cài một đoá hoa nhỏ tiện tay hái ven đường, tâm tình rất vui vẻ.
Hạ Trung đi bên cạnh cứ cảm thấy nàng có chút gì đó không giống với ngày xưa, chẳng biết bởi vì quan hệ giữa nàng và Hầu gia nhà mình hay vì nguyên nhân nào khác.
Sau khi về tới thành Hoán Châu, cuối cùng Hạ Trung cũng phải thốt lên:
“Sao cô lại vui vẻ vậy?”
Kể từ sau chuyến đi đến thảo nguyên, tâm tình của nàng phơi phới hẳn. Nàng nhìn cảnh tấp nập rộn rịp trong thành, vui vẻ nói:
“Tôi đang tính xem ở trong thành này nơi nào tốt nhất để bày tiệm xem bói đó!”
“Sau này cô còn tính làm thầy bói hả?”
“Sao lại không làm?”
Thu Hân Nhiên kỳ quái nhìn hắn:
“Tôi không xem bói thì làm gì?”
“Nhưng… Nhưng cô…”
Hạ Trung ấp a ấp úng, lén liếc bóng lưng của Hầu gia nhà mình đang ở đằng trước, nhỏ giọng nói:
“Chẳng phải sau này cô sẽ thành thân với Hầu gia của chúng tôi à?”
“Thành thân với Hầu gia của các anh xong thì không thể làm thầy bói hả?”
“Để người ta biết phu nhân của Định Bắc Hầu là một thầy bói thì nghe kỳ quá.”
Thu Hân Nhiên không cam lòng. Nàng ngồi trên lưng ngựa, kiêu ngạo ngẩng cao đầu nói:
“Bây giờ ở Hoán Châu chẳng ai biết tôi cả, nhưng sau này cứ hễ có người đến đây hỏi:
‘Định Bắc Hầu là ai thì…’.”
Nói đến đây, nàng lén nhìn trộm chàng trai mặc áo trắng đi cách đó không xa, nhỏ giọng nói:
“Người ta sẽ trả lời: ‘
đó là phu quân của Thu đạo trưởng’.”
Dứt lời nàng thấy hơi xấu hổ, nhưng ngẫm lại thấy điều đó thật đáng mong chờ thì không khỏi cười rộ lên.
Hạ Trung giơ ngón tay cái lên, Thu Hân Nhiên hất cằm, vừa kiêu ngạo vừa ngượng ngùng khẽ hừ một tiếng.
Hai người đằng sau vẫn còn tưởng mình nhỏ giọng nói không ai nghe. Cao Dương đi phía trước nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, Hạ Tu Ngôn vẫn cưỡi ngựa đi phía trước, không ngoảnh lại nhìn nhưng lại khẽ nhếch môi mỉm cười.
Đoàn người vào thành không lâu thì Hạ Trung và Cao Dương tự mình đi về còn hai người Hạ Tu Ngôn thì quay về phủ Hầu. Ngựa vừa dừng trước cổng, Thu Hân Nhiên nhảy xuống ngựa trước, không chờ chàng trai sau lưng đã chạy trước vào trong tựa như người đi xa nhà không chờ được quay về vậy. Nàng vừa chạy vào cửa viện thì thấy một bà già đứng quét sân, vui sướng cao giọng hô lên:
“Thím Trương ơi, tối nay nhà chúng ta ăn gì ạ?”
Hạ Tu Ngôn dắt ngựa thong thả đi phía sau nàng, nhìn bóng lưng cô gái đang tung tăng kia, dường như chàng nhớ lại rất nhiều năm về trước mình đã cùng một đạo sĩ nhỏ hoạt bát trở về đệ trạch cũ của công chúa.
Nhưng lần này, bọn họ lại cùng nhau trở về nhà.
– Kết thúc truyện chính –