Khi Khởi Tinh đến được London thì ở đây đã hơn 3 giờ chiều. Cậu đặt vé máy bay hoàn toàn là do nhất thời đầu óc mất bình tĩnh, hiện tại trải qua hơn 10 tiếng trên máy bay, ý thức quay trở lại, bắt đầu có chút chột dạ.
Sau khi hỏi Hứa Dật về khách sạn mà bên công ty đặt phòng, Khởi Tinh gọi xe chạy tới cửa lại không dám vào, cứ đứng dưới kéo hành lý tới tới lui lui cả nửa ngày, cuối cùng cũng gọi điện thoại cho anh.
Thịnh Tịch Niên bắt máy rất nhanh, ở đầu kia truyền tới loáng thoáng tiếng nói chuyện, hình như là đang họp. Khởi Tinh liền vội vàng hỏi: “Em không quấy rầy anh chứ?”
“Không đâu.” Hình như Thịnh Tịch Niên che ống nghe một chốc, chỉ lát sau tiếng thảo luận đã nhỏ đi không ít, giọng của Thịnh Tịch Niên lại một lần nữa truyền qua, “Sao vậy em?”
Khởi Tinh có hơi đắc ý mở miệng: “Anh đoán xem giờ em đang ở đâu?”
“….” Thịnh Tịch Niên ở đầu kia điện thoại đột nhiên trầm mặc, Khởi Tinh chờ đợi mà trong lòng cũng sắp không còn chắc chắn nữa, lại nghe tiếng đối phương thở dài, hỏi: “Ở Anh sao?”
“Đệt!” Khởi Tinh cả kinh nói, “Anh đã lén đi học thầy tướng số à?”
“Không cho phép em nói mấy lời thô tục.” Trước tiên Thịnh Tịch Niên dạy dỗ người, rồi mới bất đắc dĩ hỏi, “Em đến đâu rồi?”
“Em đang ở trước của khách sạn của anh.”
“Chờ anh.”
Nói xong, Thịnh Tịch Niên cúp điện thoại đứng dậy, nhìn về phía những nhân viên vẫn đang thảo luận công việc trong phòng hội nghị. Bởi vì hành động của anh, mọi người cùng đưa mắt nhìn sang.
“Xin lỗi, buổi họp hôm nay dời lại ngày mai đi.” Rõ ràng thoạt nhìn Thịnh Tịch Niên có hơi bất đắc dĩ, nhưng anh hơi ngừng lại một chút, cuối cùng vẫn không nhịn được mà khẽ cong khóe môi, “Bà xã của tôi tới rồi.”
Để cho thuận tiện nên Thịnh Tịch Niên tổ chức cuộc họp ngay trong phòng hội nghị mà khách sạn cung cấp. Khởi Tinh ngồi trên vali, đợi ở trước cửa hơn 10 phút, vừa ngẩng mặt lên đã thấy Thịnh Tịch Niên đi ra từ khách sạn, cậu vội vàng nhảy xuống khỏi vali mà ngoan ngoãn đứng ngay ngắn lại.
Thịnh Tịch Niên cầm lấy lấy vali rồi dẫn cậu vào thang máy khách sạn, Khởi Tinh len lén nhìn qua, vẻ mặt của đối phương vẫn thản nhiên, không giống đang tức giận. Khởi Tinh suy nghĩ một chút, rồi làm nũng.
“Em mệt quá à, bay lâu ơi là lâu, em không thể ngủ ngon được.”
Biểu cảm của Thịnh Tịch Niên không thể không mềm đi một ít. Tháng 10, thời tiết ở Anh đã chuyển lạnh, Khởi Tinh mặc một chiếc áo khoác màu tím than rộng thùng thình, khóa kéo lên hết cỡ, gần như che đi non nửa khuôn mặt cậu, ở dưới là một chiếc quần jean sáng màu, thoạt nhìn nhu thuận vô cùng.
Thịnh Tịch Niên quay sang hỏi đối phương: “Xa thế em chạy tới đây làm gì?”
“Em nhớ anh.” Tay trái của Thịnh Tịch Niên đang kéo vali, nên Khởi Tinh liền cầm lấy tay phải của anh, “Em cảm giác như mình đã phải đau khổ chờ đợi trong căn hầm lạnh lẽo suốt 18 năm, mà anh vẫn chưa về ấy.”
Trong mắt Thịnh Tịch Niên thấp thoáng sự vui vẻ: “Em là Vương Bảo Xuyến (*) à?”
(*) Vương Bảo Xuyến là hình tượng về người phụ nữ một lòng trung trinh, giữ gìn tiết hạnh chờ chồng suốt 18 năm ròng được lưu truyền qua các thời đại, khiến người đời khen ngợi mãi không thôi. (Theo DKN)“Em là cái hầm kia á.”
Khởi Tinh vừa mở miệng đã lập tức nói, thấy Thịnh Tịch Niên rốt cuộc cũng không còn nghiêm mặt nữa, cậu không nhịn được trong lòng ngứa ngáy, liền dịch gần lại bên người đối phương, quay đầu nhỏ giọng yêu cầu.
“Anh hôn em một cái đi.”
Trong lúc nói chuyện bọn họ đã đi ra khỏi thang máy, bước tới khu hành lang của khách sạn, quanh đó vẫn còn mấy vị khách và nhân viên khách sạn đi đi lại lại, Thịnh Tịch Niên nhìn cậu một cái.
“Ở nơi công cộng, không được khanh khanh ta ta.”
“…. Anh đó sao lại như thế chứ.”
Thịnh Tịch Niên vẫn đứng yên bất động như núi, chỉ hỏi: “Sao em lại muốn hôn?”
Khởi Tinh giấu mặt sau áo khoác, có hơi ngượng ngùng cụp mắt xuống, nhưng giọng cậu ngược lại rất hùng hồn.
“Bởi vì anh chẳng nói anh yêu em bao giờ ___ thế nhưng mà anh hôn em một cái, là em biết được anh vô cùng yêu em.”
Thịnh Tịch Niên ngẩn người, anh phát hiện ngoại trừ cái lần giằng co với Thịnh Minh Lễ ra, hình như quả thật cho tới tận bây giờ bản thân anh chưa từng nói ba từ ấy với Khởi Tinh.
Anh từ nhỏ đã đi du học, nhưng trong xương tủy vẫn luôn là tính cách khép kín, chưa bao giờ am hiểu chuyện đem yêu thương treo trên đầu môi.
Đi tới trước cửa phòng, Thịnh Tịch Niên khẽ mím môi, anh mở cửa nhường Khởi Tinh đi vào trước, sau cùng không nhịn được hỏi: “Nếu anh không hôn em thì phải làm sao?”
Anh cũng muốn hỏi thêm một câu, nếu như anh vẫn không nói ra lời yêu thì em phải làm sao?
“Không sao.” Khởi Tinh đi theo anh vào trong, bên trong phòng có hệ thống sưởi hơi khiến cậu nhịn không được phải nhảy nhảy lên mấy cái. Khởi Tinh đứng ở huyền quan nhìn Thịnh Tịch Niên rồi nở nụ cười ngốc nghếch, đáp lại bằng một câu cực kì ngoan ngoãn: “Thì em sẽ hôn anh.”
Trái tim của Thịnh Tịch Niên như hóa thành một chén nước ấm, khẽ chạm vào là có thể tràn ra. Anh đóng cửa lại, xoay người đứng ở đó, nhìn về phía Khởi Tinh đang đứng dưới ánh đèn vàng ấm áp ở huyền quan, đối phương tỏa ánh sáng rực rỡ hệt như một vì sao.
Cuối cùng anh cười cười, trầm ấm nói: “Được, em lại đây nào.”
*
London đã 7 giờ tối, Thịnh Tịnh Niên liền đặt cơm.
Anh vừa mới bước ra khỏi phòng tắm, mặc trên người là áo choàng tắm của khách sạn, đai lưng buộc lỏng lẻo để lộ ra cần cổ và lồng ngực, cũng làm lộ mấy vết cào ở trên người, còn có một dấu răng đỏ chót ở ngay phần xương quai xanh.
Đầu sỏ gây nên đã tỉnh dậy, nằm trên giường nhìn một lúc, còn không nhịn được mà cười hì hì cố ý hỏi: “Là ai cắn vậy ta?”
Thịnh Tịch Niên liếc cậu một cái, đáp: “Bị chó cún cắn.”
Khởi Tinh vui vẻ lăn ở trên giường hai vòng, sau cùng được Thịnh Tịch Niên kéo dậy đi tắm và ăn cơm.
Mùi vị cơm của khách sạn không được vừa ý cho lắm, Khởi Tinh chẳng muốn ăn gì, cậu cứ miếng được miếng không, vừa nghe Thịnh Tịch Niên nói chuyện điện thoại. Hình như anh nói đến chuyện thay đổi thời gian buổi họp vào chiều nay, nhưng mà Thịnh Tịch Niên đang nói bằng tiếng Trung.
Chờ Thịnh Tịch Niên cúp máy, Khởi Tinh mới hỏi: “Là Nhan Diên à anh?”
Thịnh Tịch Niên nghe thấy thế thì quay đầu sang nhìn cậu một lúc, rồi mới cười hỏi: “Ra là vì thế nên em mới tới đây?”
“Dĩ nhiên là không phải, em là vì yêu nên mới vượt ngàn dặm xa xôi đó.” Khởi Tinh còn định mạnh miệng, cuối cùng dưới nụ cười không rõ ý vị của Thịnh Tịch Niên đành tước vũ khí đầu hàng.
“Được rồi, thì cũng có một chút ____ tại anh không nói cho em biết là anh đi công tác với anh ta đấy chứ.”
Thịnh Tịch Niên kiên nhẫn giải thích: “Nhan Diên là người phụ trách của bên này, bắt buộc phải đi sang, anh không nói cho em là vì sợ em không vui.”
Khởi Tinh ăn không nổi, cậu dứt khoát bỏ luôn dao dĩa xuống để giảng giải với Thịnh Tịch Niên: “Anh và anh ta cùng đi công tác, sẽ không có chuyện em không vui, vì em tin tưởng anh. Anh không nói với em thì em mới không vui, bởi vì anh không tin tưởng em.”
Lời cậu nói nghe như khẩu lệnh bị nhiễu vậy, nhưng Thịnh Tịch Niên nghe hiểu, anh đưa tay lên sửa lại mái tóc quả quýt nhỏ bị loạn của Khởi Tinh, liền thuận theo cậu: “Ừ, lần sau anh sẽ không thế nữa.”
Cuối cùng mục đích của Thịnh Tịch Niên vẫn là đi công tác, nên cơm nước xong, anh lại phải tiếp tục công việc, còn Khởi Tinh thì nằm trên ghế sofa xem phim. Phim là thuộc dòng phim nghệ thuật, Khởi Tinh mới xem một nửa đã chẳng còn hứng thú nữa, vả lại cậu chỉ ăn mỗi tẹo cơm tối, giờ bụng đã đói meo cả. Khởi Tinh đóng máy tính, bảo: “Em muốn ăn bánh ngọt.”
Thịnh Tịch Niên ngẩng lên khỏi máy tính, anh nhéo mi tâm: “Anh đi ra ngoài mua với em nhé?”
“Không cần đâu, lúc đi tới đây em có thấy một cửa hàng ở ngay phố đối diện,” Khởi Tinh mặc áo khoác rồi lại kéo khóa lên thật cao, “Em tự đi cũng được, thuận tiện tản bộ chốc lát.”
Thịnh Tịch Niên cũng không khăng khăng, anh chỉ nhắc nhở: “Em nhớ về sớm một chút.”
Khởi Tinh đã mở cửa, cậu cũng không quay đầu lại, chỉ phất tay về phía phòng khách ý bảo mình đã biết rồi.
Cửa tiệm bánh ngọt kia quy mô rất nhỏ, khi đi ngang qua Khởi Tinh cũng chỉ là liếc mắt thấy được. Nhưng việc làm ăn lại vô cùng tốt, lúc Khởi Tinh tới, trong tủ kính chỉ còn lại hai ba cái bánh linh tinh.
Khởi Tinh nhìn qua thấy ngay một miếng bánh phomai hồng trà cao khoảng 6cm, có kem bơ phủ bên trên cùng dây tây và các loại hạt. Ngày trước cậu không thật sự thích ăn đồ ngọt, thấy nó rất ngấy. Nhưng gần đây dường như đổi tính vậy, vừa thấy đồ ngọt là không nhúc nhích nổi.
Cậu chỉ vào cái bánh ấy, quay qua nói với chủ tiệm: “Phiền chú gói bánh này lại giúp cháu.”
Chủ tiệm bánh là một ông bác người Anh đã 50, 60 tuổi, thoạt nhìn rất hiền lành. Ông vừa cười gói bánh cho Khởi Tinh, vừa nói chuyện phiếm với cậu, hỏi cậu là người nước nào, còn khen cậu là một Omega rất dễ thương.
Tính của Khởi Tinh trời sinh đã là người cởi mở, nói chuyện với người ta thì vui quên trời đất, cho tới tận lúc sau có tiếng một người khác vang lên.
“Làm phiền một chút ___”
Khởi Tinh theo bản năng quay đầu nhìn, vậy mà lại là Nhan Diên.
Nhan Diên mặc một chiếc áo len màu nâu nhạt đơn giản, nhìn trông khá nhàn nhã, có lẽ là mới đi từ khách sạn ra. Lúc này đối phương đã bước vào tiệm, cũng nhìn thấy cậu, mới nói được một nửa đã dừng lại.
Khởi Tinh sửng sốt đôi chút, mở lời trước: “Thật đúng là rất khéo.”
Hẳn là Nhan Diên cũng không ngờ sẽ đụng phải Khởi Tinh, cậu ta gật đầu với cậu, rồi quay sang nhìn ông chủ.
“Thật ngại quá, ban nãy tôi có qua hỏi về bánh ngọt, chú còn nhớ không?”
Ông chủ cười híp mắt: “Đương nhiên là nhớ, cậu là một Beta rất xinh đẹp, khắc sâu ấn tượng với tôi.”
“Cảm ơn chú.” Nhan Diên khẽ nở nụ cười, “Cảm phiền chú gói lại giúp tôi, tôi muốn một cái.”
“Đáng tiếc quá, cái bánh phomai cuối cùng vừa mới được vị tiên sinh này mua mất rồi.”
Ông chủ ra hiệu đó là Khởi Tinh, rồi bất đắc dĩ nhún vai cười bảo: “Tiên sinh, lúc đầu cậu tới tôi có nói là bánh ngọt không còn lại nhiều lắm, nếu như cậu muốn thì chỉ có thể mua sớm một chút mà thôi.”
Nhan Diên mím môi, giải thích: “Lúc đó tôi còn chưa xác định là có muốn mua hay không ____”
Có lẽ là thấy nhiều lời vô ích, cậu ta dừng lại, cuối cùng khách sáo nói với đối phương, “Xin lỗi đã làm phiền rồi.”
Nói xong, còn không đợi Khởi Tinh lên tiếng, Nhan Diên đã quay người rời khỏi tiệm. Khởi Tinh nhìn lại cái bánh ngọt mình mua đã được bỏ vào hộp, chủ tiệm đang định lấy ruy băng để buộc nó.
Khởi Tinh thở dài, yên lặng động viên ở trong lòng rằng bản thân mình thật sự là một Omega tốt bụng lương thiện nhất.
Cậu nở một nụ cười không thấy mắt toàn thấy răng với chủ tiệm: “Thật ngại quá, chú có thể giúp cháu _____ cắt cái bánh này ra được không ạ?”
Hết chương 26.