Chúc Phong Nhậm năm nay đã hơn 70 tuổi, nhưng thân thể vẫn khỏe mạnh như trước, phần lớn công việc ông cụ đều chuyển giao cho trợ lý, ông cụ đã quen xử lý công việc ngay tại nhà. Mỗi ngày giải quyết xong một số giấy tờ văn kiện ông cụ bắt buộc phải ký tên, thì Chúc Phong Nhậm sẽ đi tưới hoa chăm cây, đánh một vài đường thái cực quyền ở trong sân để hoạt động gân cốt.
Bởi vậy tới lúc Khởi Tinh chỉ vừa mới nhìn thấy cửa của cửa hàng, Thịnh Tịch Niên đã gửi tin nhắn qua hỏi cậu Chúc Phong Nhậm thích gì, còn hỏi cậu xem anh nên mang quà gì tới. Khởi Tinh suy nghĩ một lát, trả lời: Anh mang tới cho ông một cây Tử Đàn lá nhỏ là được, gần đây ông tôi thích trồng nó, tôi đây cũng chưa tìm được cái thích hợp.
Chỉ một lát sau Thịnh Tịch Niên lại nhắn tới: Tử Đàn lá nhỏ là cây gì?
Đúng thật là khác nghề như cách núi, Khởi Tinh dứt khoát bảo: Anh thêm Wechat tôi đi.
Một lúc sau, yêu cầu thêm bạn được gửi tới, Khởi Tinh ấn chấp nhận, rồi nhanh chóng gửi mấy tấm ảnh về cây Tử Đàn lá nhỏ sang, còn gửi một tin nhắn thoại.
“Lúc chọn anh cẩn thận một chút, nó và cây Huyết Đàn rất giống nhau, nhưng giá cả lại kém đến gần 10 lần, đừng để bị lừa.”
Thịnh Tịch Niên tạm thời vẫn chưa nhắn lại, Khởi Tinh rảnh rỗi chẳng có việc gì làm, cậu liền thuận tay mở vào vòng bạn bè của anh. Xem qua thì đối phương có vẻ không thích đăng lên vòng bạn bè lắm, gần đây nhất là một cái trước khi về nước, định vị ở Manchester, là tấm ảnh Thịnh Tịch Niên chụp với người khác.
Ở giữa là một người đàn ông ngoại quốc thoạt nhìn có vẻ đã lớn tuổi, cười rất hòa ái dễ gần. Đứng bên cạnh là Thịnh Tịch Niên đang mặc đồ lễ phục tiến sĩ, còn có một người nữa tuổi xấp xỉ Thịnh Tịch Niên, cũng đang mặc đồ lễ phục tiến sĩ, là người Trung.
Thịnh Tịch Niên viết dòng trạng thái ‘Tốt nghiệp’. Xem ra đó là lúc anh mới tốt nghiệp tiến sĩ.
Khởi Tinh xem một lúc, không thể không thừa nhận khuôn mặt của Thịnh Tịch Niên quả thật là khuôn mặt vàng. Tuy rằng nam sinh ở bên cạnh cũng có dung mạo thanh tú, nhưng ở trong cùng một khung hình, ngũ quan như được điêu khắc của Thịnh Tịch Niên hấp dẫn ánh mắt người khác hơn.
Chờ tới lúc Khởi Tinh rời khỏi vòng bạn bè, cũng vừa đúng lúc Thịnh Tịch Niên gửi tới một tấm hình.
“Cái này thì sao?”
Khởi Tinh lười đánh chữ, cậu trả lời bằng tin nhắn thoại: “Anh chụp cái này ở đâu vậy?”
Ngay lập tức, Thịnh Tịch Niên cũng gửi tới một tin nhắn thoại: “Chợ cây cảnh.”
Tốc độ gửi rất nhanh, Khởi Tinh tiếp tục trả lời: “Đúng nó, nhưng chất lượng thì không tốt lắm. Anh hỏi ông chủ ở đó xem còn cây nào tốt hơn không.”
Cậu nói xong lại nghĩ chắc Thịnh Tịch Niên cũng sẽ không nhìn ra được chất lượng của cây, nên dứt khoát hỏi thẳng: “Anh đang ở chợ cây cảnh nào, tôi tới nhìn giúp anh.”
Thịnh Tịch Niên đang ở chợ cây cảnh cầm theo bức ảnh của Khởi Tinh gửi mà cau mày đi so từng cây một, anh không nghĩ rằng Khởi Tinh lại chủ động nói sẽ giúp anh chọn.
Lời Thịnh Minh Lễ tối hôm qua như vẫn còn kẹt ở trong cổ, hơn nữa anh tự giác được mình và Khởi Tinh còn chưa chính thức kết hôn, đây là quà mà anh tặng cho Chúc Phong Nhậm, nếu làm phiền tới Khởi Tinh thì hình như cũng không quá thích hợp.
Vì vậy anh vô cùng khách sáo trả lời lại một câu: “Thế thì phiền cậu quá.”
Cửa hàng hoa nhận được một đơn đặt hàng cho lễ cưới, nhân viên trong tiệm đang cực kì bận rộn, không rảnh mà ngồi nói chuyện phiếm với ông chủ là cậu đây. Khởi Tinh vốn dĩ đang ngồi ngốc chẳng có việc gì làm, đã chuẩn bị để xuất phát, nên lúc thấy câu trả lời như thế thì nhất thời có chút chưa kịp phản ứng lại. Đầu tiên cậu nhắn lại một dấu “?”, rồi lại nhắn thêm: “Anh không chọn được đâu, mà tôi tới giúp anh thì có gì mà không được. Hơn nữa không phải cây này là để tặng cho ông ngoại tôi hay sao?”
Khởi Tinh không suy nghĩ quá nhiều, cậu vẫn cho là Thịnh Tịch Niên nếu muốn đi thăm ông ngoại của cậu, vậy chắc hẳn là có ý nguyện sẽ kết hôn, nhưng hiện giờ thái độ của anh làm cậu không hiểu nổi.
Khởi Tinh vô cùng nghi hoặc, cậu trực tiếp gửi tin nhắn thoại để hỏi: “Vả lại không phải anh muốn kết hôn với tôi hay sao?”
Cậu vẫn còn một câu nữa chưa nói ra khỏi miệng: Cái gì mà phiền phức với không phiền phức, không phải là anh muốn chạy trốn đấy chứ?
Thịnh Tịch Niên bị câu hỏi đến bất ngờ này làm cho không kịp phòng ngự, quả thật cũng chẳng còn cách nào. Khởi Tinh vẫn đang chờ Thịnh Tịch Niên gửi địa chỉ, một lát sau, đối phương trực tiếp gọi điện thoại tới.
“Cậu đang ở đâu, để tôi tới đón.”
*
Đến khi hai người chọn được cây tốt, thì đã gần tới giờ ăn cơm. Bọn họ liền đi thẳng từ chợ cây cảnh tới nhà lớn Chúc gia. Chúc Phong Nhậm đang ở trong sân tỉa tót lại cây, thấy bọn họ vào cửa, liền tươi cười bỏ kéo xuống.
“Tới đúng lúc lắm, vừa vặn kịp giờ cơm.”
Thịnh Tịch Niên đặt bồn hoa ở trong sân, quay người sang khom lưng chào Chúc Phong Nhậm: “Cháu tùy tiện ghé thăm, mong là không làm phiền ngài.”
Chúc Phong Nhậm cười phất tay, nhìn thoáng qua chậu cây Tử Đàn lá nhỏ, dẫn hai chàng trai đi vào trong nhà, ông vừa cười vừa nói: “Rất có lòng, là Tiểu Tinh nói cho cháu biết hả?”
Thịnh Tịch Niên đi theo ngay phía sau ông cụ, nghe thế thì thoáng nhìn qua Khởi Tinh, rồi quay lại gật đầu với Chúc Phong Nhậm: “Vâng, cũng là Tiểu Tinh giúp cháu chọn, ở phương diện này thật sự cháu không am hiểu, may mà có em ấy.”
Khởi Tinh bị một câu gọi ‘Tiểu Tinh’ của anh mà sợ tới lảo đảo, suýt chút nữa là bước hụt cầu thang. Thịnh Tịch Niên lập tức giơ tay lên để đỡ cậu. Chúc Phong Nhậm cũng quay đầu lại thoáng nhìn một cái, cười bảo: “Tay chân lóng nga lóng ngóng.”
Tuy rằng nói thế, nhưng trong giọng của ông cụ không có một chút quở trách nào. Thịnh Tịch Niên nghe vậy, nghĩ thầm: Chúc Phong Nhậm quả thật rất yêu thương đứa cháu ngoại duy nhất này.
Ở nhà Chúc Phong Nhậm chẳng có quy củ gì trên bàn ăn cả, Chúc Phong Nhậm chậm rãi húp một bát cháo kê, vừa nói chuyện với Thịnh Tịch Niên.
“Sức khỏe của cha cháu thế nào?”
“Vô cùng tốt ạ, cha cháu vẫn luôn mong được gặp ngài.” Thịnh Tịch Niên nghiêng đầu trả lời, “Công việc ở Giang Thành quá bận rộn, cha cháu muốn sang thăm ngài nhưng mãi vẫn chưa có thời gian.”
Chúc Phong Nhậm cười sang sảng: “Sau này vẫn còn nhiều thời gian.”
Thịnh Tịch Niên khẽ nhìn sang Khởi Tinh ở phía đối diện, cậu chẳng để ý chuyện xung quanh, đang giơ tay ra để tự mình múc canh. Bát canh ở bên phía Thịnh Tịch Niên, anh tiện tay cầm lấy bát của Khởi Tinh, múc cho đối phương một muôi canh, cũng vừa đáp lại lời của Chúc Phong Nhậm.
“Ngài nói phải.”
Khởi Tinh chờ canh, nghe hai người họ nói chuyện mập mờ (*) mà chán muốn chết.
(*) Gốc là ‘打哑谜’ ý chỉ một cách nói khó hiểu dễ gây hiểu nhầm cho người khác.Ăn cơm xong, Thịnh Tịch Niên hàn huyên với Chúc Phong Nhậm cả nửa ngày, phần lớn cuộc nối chuyện đều là về phương diện kinh doanh, Thịnh Tịch Niên có thể không tiếp chuyện Khởi Tinh được, chứ với những thứ này thì lại rất thành thạo. Đến khi mặt trời lặn về phía núi Tây, Thịnh Tịch Niên mới đứng dậy nói: “Đã quấy rầy ngài lâu rồi ạ, cũng đến lúc cháu phải đi.”
Chúc Phong Nhậm cũng không giữ, chỉ dặn anh lái xe chậm một chút, Khởi Tinh vừa đứng lên, ông cụ đã bảo.
“Tiểu Tinh tối nay ở lại đây đi.” Chúc Phong Nhậm quay đầu nhìn về phía cậu, “Ở trong sân ông có hai cây Bạch Đàn Mộc, không hiểu vì sao chúng nó thường xuyên trông ủ rũ, có lẽ là bị sâu, đúng lúc cháu thử xem giúp ông xem.”
Khởi Tinh thầm nghĩ hai cái cây của ông phát triển như bị điên luôn rồi ấy chứ, ông còn muốn nó có sức sống tới độ nào nữa, nhưng ngoài miệng cậu vẫn ngoan ngoãn đáp: “Vâng ạ.”
Thịnh Tịch Niên sau khi nghe xong, liền nói với Khởi Tinh: “Vậy tôi đi trước đây.”
Ngữ khí của anh nhã nhặn, giọng nói êm tai, nhưng không có sự ôn nhu hay ý không muốn nào, Khởi Tinh cũng thuận thế gật đầu, đáp: “Trên đường cẩn thận.”
Hai ông cháu tiễn người ra tận cửa, chờ xe đi xa rồi, Khởi Tinh liền thuận tay cầm cái kéo đặt trên bồn hoa để tỉa tót lại nốt số cây và hoa mà Chúc Phong Nhậm mới làm được một nửa. Chúc Phong Nhậm chắp tay ra đằng sau rồi nhìn cậu, cười hỏi: “Thế nào, có thể kết hôn được chưa?”
“Xem ra đúng là ông có biết thật.” Nghe thấy thế cậu liền quay đầu nhìn ông ngoại, “Con còn tưởng là Khởi Vinh Bân muốn sớm đuổi con ra khỏi nhà, nên đem ông ra để lừa con.”
Nghe thấy tên của Khởi Vinh Bân, ông cụ đang ngồi trên cái ghế trúc cũng thu lại nụ cười của mình, ông cụ chỉ thản nhiên đáp: “Bằng cái số gia nghiệp con cỏn của nó thì vẫn chưa bì được với Thịnh gia.”
Sau khi Chúc Mạn qua đời, tuy rằng Chúc Phong Nhậm vì nể mặt con gái mình nên không gây khó dễ cho Khởi Vinh Bân, nhưng trên cơ bản là đã cắt đứt liên lạc.
Ông không muốn nói nhiều về kẻ ấy, ngược lại chỉ bảo: “Thịnh gia chỉ vừa mới tới Vân Thành chưa được bao lâu, đến tiếp nhận hạng mục phía Tây, lúc ở nơi đấu thầu ông đã gặp Thịnh Minh Lễ và Thịnh Tịch Niên, cũng hàn huyên với cha con họ đôi ba câu. Lúc đó ông cảm thấy người thanh niên này rất chững chạc chín chắn, thích hợp với con.”
Số cây cuối cùng cũng đã chỉnh trang xong, Khởi Tinh đặt cái kéo xuống, ngồi xếp bằng trên cái ghế trúc bên cạnh Chúc Phong Nhậm rồi châm trà cho ông.
“Con thì thế nào cũng được, nhưng mà có thể là anh ta không thích con cho lắm.”
Khởi Tinh không nói đùa, đối với cậu chuyện kết hôn hay không kết hôn thì thế nào cũng được, dù sao cậu cũng đã sống hơn 20 năm, vẫn trước sau như một mà không tin vào mấy cái cách nói về tình yêu. Theo những gì cậu thấy được, nếu như cách nói ‘bên nhau trọn đời sống chết không rời’ thật sự có trên thế giới này, vậy thì Khởi Vinh Bân phải có đến hai cái mạng.
Chúc Phong Nhậm nghe thế, cười hỏi: “Nó nói thế với con à? Tại sao?”
Khởi Tinh thử chén trà, xác nhận nó không bị nóng quá, mới đưa sang cho Chúc Phong Nhậm.
“Cũng không phải … Hình như anh ta thích kiểu Omega ngoan ngoãn, đáng yêu một chút, trùng hợp là con không phải cả hai kiểu đấy.”
Chúc Phong Nhậm cười bảo: “Nhưng không phải hai đứa còn cùng đi chọn cây cảnh sao? Chẳng phải mới nãy rất tốt à? Ông gọi điện cho Thịnh Minh Lễ, cậu ta nói rằng cậu ta cũng rất vừa lòng về con.”
Khởi Tinh nghĩ Thịnh Tịch Niên thì không tính, nhưng cha anh ta cậu còn chưa gặp qua, thì hài lòng với không hài lòng cái gì, chỉ có duy nhất một thứ hài lòng chắc là vì cậu mang một nửa dòng máu nhà họ Chúc thôi. Khởi Tinh thở dài đáp: “Có lẽ là người ta nói trái với lòng đó ông.”
“Nói càn.” Chúc Phong Nhậm vỗ vai cháu trai, “Nếu hai đứa đều cảm thấy không tồi, vậy thì thử xem. Ông ngoại già rồi, dù sao cũng phải để cho ông nhìn thấy được có người sẽ chăm sóc cho con chứ.”
Chưa từng nghe nói có cái gì là thử kết hôn đấy. Khởi Tinh lại thở dài, cuối cùng cậu vẫn nói: “Vậy thì để con thử xem, vạn nhất có ly hôn thì cũng đừng nên trách con đó nha.”
“Cái mồm quạ đen.”
Sắc trời đã chạng vạng, ánh nắng chiều rơi trên người hai ông cháu. Chúc Phong Nhậm nheo mắt nhìn Khởi Tinh, xoa xoa đầu cậu.
“Trước khi kết hôn thì nhớ dẫn thằng bé tới ra mắt mẹ cháu, để cho mẹ cháu yên tâm.”
Giọng nói của ông cụ coi như vẫn có lực, nhưng nếp nhăn ở giữa lông mày đã rất sâu, sắc hoàng hôn mạ ánh sáng lên mái tóc hoa râm.
Ông đã già rồi, lại một lần nữa Khởi Tinh ý thức được điều ấy.
Khởi Tinh thu lại bộ dạng không nghiêm chỉnh kia của mình, cậu ngồi thẳng dậy, cậu nắm lấy đôi bàn tay đã già nua ở trước mặt mình, giọng nói cũng chậm lại: “Con rõ rồi.”
Hết chương 6.