Môn Khách Bất Đắc Dĩ

Chương 44

Sở dĩ Triệu vương Đan chọn Triệu Quát thay thế Liêm Pha là cũng có lý do.

Trong thành Hàm Đan từ sớm đã lan truyền tin đồn, nói quân Tần không sợ lão tướng Liêm Pha, bởi vì trước đây từng giao thủ nhiều lần nên nắm rõ mười mươi. Người mà bọn họ chân chính sợ hãi chính là Triệu tiểu tướng quân tuổi trẻ dũng mãnh, vị đó thế nhưng lại là kỳ tài binh gia tinh thông binh pháp tựa như nước chảy vậy đó.

Triệu vương Đan nghe được lời đồn này thì liền có chút động tâm, bên cạnh đó Điền Đan vẫn luôn khuyên hắn thay đổi chủ tướng.

Bình Nguyên Quân chỉ một lòng quan tâm vị trí tướng quốc của mình, ai ra trận thật sự một chút cũng không hề để ý, nói gì tới đưa ra ý kiến.

Vào lúc này Công Tây Ngô tới đây không chút nghi ngờ chính là trợ lực to lớn nhất. Hắn nói với Triệu vương Đan, nếu Triệu Quát ngăn cản được quân Tần thì quân Tề sẽ ở phía sau chống lưng, khiến chủ lực của quân Tần bị một đòn quét sạch.

Kế hoạch tuyệt vời thế này so với hợp tung kháng Tần quả thực càng khiến Triệu vương Đan kích động hơn. Một khi thành công thì Tần quốc trong mấy chục năm sẽ không cách nào trở mình, cũng sẽ không cách nào xuất quân Đông tiến.

Từ khi lên ngôi đến giờ, Triệu vương Đan rất ít khi được tự mình làm chủ. Sau khi Triệu thái hậu qua đời, hắn rốt cuộc có cơ hội, nhưng đám tôn thất quý tộc vẫn thích khoa chân múa tay, cho nên hắn càng lúc càng không muốn thân cận với bọn họ. Chỉ có lần này, là hắn một mình hoàn toàn độc lập đưa ra chủ ý, thật có cảm giác thành tựu vượt bậc.

Lúc Triệu Quát tức tốc tiến về Trường Bình thì ở đó đang đối mặt với cuộc khảo nghiệm nghiêm ngặt.

Liêm Pha đã biết mình bị thay thế, nhưng ông không chút lơ là trọng trách. Công trình mà ông xây dựng tựa như trường thành ngoằn ngoèo, mặc dù không bì được sự kiên cố do Vũ Linh Công dựng lên, nhưng trước mắt cũng đủ để ngăn chặn quân Tần bên ngoài.

Đêm mùa hạ bốn bề côn trùng kêu rả rích, trong doanh địa ánh lửa hừng hực, chúng tướng sĩ mồ hôi đầm đìa, không một ai dám lười biếng.

Liêm Pha từ trong địa hào sâu hoắm bò ra, cả người đầy bùn đất, tiện tay phủi sạch một chỗ ngồi nghỉ một lúc, sau đó đứng dậy động viên mọi người: “Ta biết chư vị nhất định đều mệt mỏi rã rời, chẳng qua đừng để tâm tàn khí nản, Triệu quốc ta bao nhiêu năm nay chưa bao giờ tách rời chiến sự, bình Tam Hồ, lui Tần binh, còn có giặc Yên, sớm đã thân chinh bách chiến, nào chỉ tình hình trước mắt?”

Chư vị tướng sĩ không hay biết chủ tướng đã đổi thành người khác, cao giọng hô vang, âm thanh hừng hực khí thế hoà vào gió đêm, lan trong doanh địa, bốn bề đều mãnh liệt.

Bỗng có một giọng nữ vang lên: “Liêm tướng quân nói thật không sai!”

Ai cũng không ngờ trong đại doanh này lại truyền tới giọng nữ, gần như tức thì ánh mắt của tất cả mọi người đều bị thu hút.

Liêm Pha bất ngờ trông thấy một hàng người đứng trước doanh địa, dẫn đầu là một nữ tử toàn thân áo đen đang cười rạng rỡ nhìn ông. Bên cạnh là tướng sĩ dẫn đường, chạy lên trước bẩm báo với ông, nói đây là trợ thủ do Dịch tướng phái đến chống Tần.

Chuyện Hoàn Trạch đổi tên thành Dịch Khương, liên hợp ngũ quốc chống Tần Liêm Pha cũng đã nghe nói, có điều phái một nữ tử tới giúp ông chống Tần thì vẫn thật sự không ngờ tới.

“Vị cô nương này xưng hô thế nào?”

“Thiếu Cưu.”

“Cô muốn hỗ trợ ta kháng Tần như thế nào?”

Thiếu Cưu cười nói: “Thuật cơ quan của Mặc gia mặc dù không ngăn được thiên quân vạn mã, nhưng vẫn có thể cầm chân phía đối diện kéo dài thời gian.”

Liêm Pha nghe thế thì không khỏi nghiêm sắc mặt, cung tay hành lễ: “Thì ra cô nương xuất thân Mặc gia, Liêm Pha thất kính.”

Thiếu Cưu ha ha cười to: “Liêm tướng quân binh gia đại tài, trước giờ thiên về tấn công, mà Mặc gia ta chủ trương không công lại có thể khiến ngài thấy thất lễ, ta quả thật không ngờ đấy.”

Liêm Pha thở dài: “Thiên hạ này làm gì có tướng quân hi vọng khói lửa khắp nơi, nếu thiên hạ thái bình, ta tình nguyện cởi giáp hồi hương, không tiếp tục động đến binh đao nữa.”

Thiếu Cưu thu lại nụ cười, gật gật đầu.

Chuyến này nàng dẫn theo vài người, toàn bộ đều là đệ tử Mặc gia. Chuyện này Cự Tử* cũng đã cho phép, nhưng chắc chắn ngài ấy không biết tình hình trước mặt khó khăn nhường nào, nói gì đến không chủ động tấn công, Triệu quân đã chuyển thành thế phòng thủ bị động rồi.

*người đứng đầu Mặc gia

Mặc dù đã khuya nhưng bất luận thế nào cũng không chợp mắt được, Thiếu Cưu dẫn người dọc theo đai phòng hộ vừa dựng đi một vòng, cảm giác rất bất ngờ. Liêm Pha quả nhiên là lão tướng trầm ổn, trong tình huống như vậy mà có thể kiên trì lâu đến thế, thực không thể không khen ngợi.

Quân Tần hao hết tâm trí tung tin đồn muốn thay ông, e là cũng vì không trụ nổi, dù gì tiếp tế của bọn họ không tới nhanh bằng viện binh của Triệu. Nếu cứ tiếp tục dằng dưa như vậy, quân Triệu cũng có khả năng đổi thủ thành công.

Thiếu Cưu cảm thấy không hiểu nổi, ngay cả một người ngoài như mình cũng nhìn rõ sự việc, nhưng Triệu vương lại không hiểu, đúng là “nhất diệp chướng mục”* mà.

*Một chiếc lá che đôi mắt, làm cho người ta không nhìn thấy được thế giới rộng lớn bên ngoài. Xuất phát từ một câu chuyện thời nước Sở.

May mà còn có Dịch Khương nhìn rõ mọi việc.

Ba năm này nàng đọc không ít sách, nhiều nhất chính là binh thư. Vừa hay Nguỵ Vô Kỵ xuất thân binh gia, chỉ điểm cho nàng không ít, cộng thêm những kiến thức biết được từ thời hiện đại, từ những gì nàng thấy, trước mắt Triệu quốc chiếm lợi thế về địa lý, kéo dài thời gian cuộc chiến mới hữu hiệu nhất.

Mấy vị quốc vương đều kẻ trước người sau rời Triệu. Căn cứ theo ước định, mỗi nước phái hai mươi vạn binh, tập hợp tại Hàm Đan.

Dịch Khương chính thức bổ nhiệm Nguỵ Vô Kỵ làm thống soái liên quân năm nước. Danh tiếng Tín Lăng Quân cũng rất có tác dụng, ngay cả Triệu vương Đan đối với việc này hết sức an tâm.

Gió hạ lồ||g lộng, vạn dặm không mây, bị mặt trời thiêu đốt trên đỉnh đầu khiến ai nấy đều khó chịu.

Triệu Trùng Kiêu đứng trên thành lầu, rũ mắt nhìn bên dưới, tám mươi vạn đại quân tựa như hắc triều đen tuyền một màu, kéo dài vô tận.

Nguỵ Vô Kỵ thân mặc huyền giáp, gương mặt trắng trẻo hơi đỏ lên dưới ánh mặt trời, tay cầm bội kiếm, cưỡi trên lưng ngựa, thần thái ngạo nghễ khiến người người kính nể, không có lấy nửa phần bộ dạng hí hửng thường ngày.

Hắn cũng muốn trở thành một công tử như vậy, không chỉ có phong hào địa vị mà còn có bản lĩnh an bang định quốc, nhưng hắn lại bị cầm cố trong thành Hàm Đan này, làm một con chim sẻ không bay lên nổi.

Kèn lệnh vang lên từng hồi, cỗ xe tứ mã từ từ xuất hiện bên trong cổng thành, dừng lại trước mặt Nguỵ Vô Kỵ, người xuất hiện trong xe chính là Dịch Khương.

Triệu Trùng Kiêu có chút ngạc nhiên, nàng ta muốn tự mình lãnh binh?

Nguỵ Vô Kỵ rõ ràng cũng bất ngờ, thúc ngựa tới cạnh xe hỏi: “Dịch tướng định làm gì?”

Dịch Khương người mặc triều phục màu đen, tóc buộc cao quan, ngồi nghiêm chỉnh trong xe: “Ngươi dẫn hai mươi vạn binh mã Hàn quốc chi viện Trường Bình, sáu mươi vạn còn lại giao cho ta.”

Binh khí Hàn quốc tinh xảo, có điều chỉ dẫn hai mươi vạn binh sao đủ, Nguỵ Vô Kỵ không hiểu. “Cô định làm gì?”

“Phát binh Tề quốc.”

“Gì cơ?” Nguỵ Vô Kỵ ngốc luôn. Đêm đó nàng nói không tấn công Tần quốc, hắn còn tưởng chủ yếu để phòng thủ, vậy cũng không tệ, nhưng không ngờ nàng vậy mà lại muốn dùng đại quân chủ lực tấn công Tề quốc.

Dịch Khương cười với hắn: “Ta tự có lý của mình, người khác không tin ta, lẽ nào ngay cả ngươi cũng không tin ta sao?”

Nguỵ Vô Kỵ nhíu mày: “Không phải không tin, chỉ là mục đích của bốn quân chủ là chống Tần.”

“Hành động này của ta chính là chống Tần.” Dịch Khương đưa tay về phía hắn.

Nguỵ Vô Kỵ do dự một lúc, cuối cùng vẫn lấy ra hổ phù từ trong ngực, đưa cho nàng một nửa.

“Chờ tin của ta.” Dịch Khương lệnh cho người hạ lệnh, đại quân xuất phát.

Tề quốc và Triệu quốc khác nhau, Tề vương Kiến mặc dù tuổi hãy còn trẻ nhưng từ khi lên ngôi thì ngay cả mẫu thân hắn Quân thái hậu cũng không cách nào quản được, quốc gia đại sự toàn bộ hắn đều có thể tự mình làm chủ.

Thế nhưng tật do dự không dứt khoát của Tề vương Kiến thực ra còn nghiêm trọng hơn Triệu vương Đan. Hắn là người ôn hoà thiện tâm, đụng phải chuyện quốc gia đại sự thì đều phải hỏi ý kiến trái phải, trông thì như thể nắm giữ đại quyền nhưng trên thực tế đã rất lâu không đưa ra chủ ý về phương diện quốc sự.

Người làm chủ phần lớn chính là Công Tây Ngô.

Lúc Dịch Khương thống lĩnh sáu mươi vạn đại quân tựa mãnh thú tiến tới biên giới Tề Triệu, Tề vương Kiến vẫn đang nhàn nhã thưởng thức phong cảnh trong hoa viên của mình. Nội thị hớt ha hớt hải truyền tin vào, hắn nhất thời nghệch ra, đầu tiên nghĩ tới chính là tìm mẫu hậu tìm cữu cữu tìm tướng quốc.

Trong thư phòng đã có một nhóm người tập hợp. Quân thái hậu ngồi trên cùng, ngơ ngỡ ngàng, ngọc bội trong tay cũng sắp bị bóp nát: “Sao lại có chuyện thế này, liên quân ngũ quốc không xuất kích Tần quốc mà lại tấn công Tề quốc làm gì? Tề Triệu Nguỵ không phải nước đồng minh sao?”

Hậu Thắng liếc mắt về phía đối diện, nói một cách đầy thâm ý: “Theo như thần thấy, hẳn là có người âm thầm phá vỡ kết minh rồi đây.”

Công Tây Ngô đứng đối diện Hậu Thắng mặt không chút cảm xúc.

Hắn cũng rất bất ngờ. Dịch Khương vậy mà lại chuyển mũi kiếm về phía Tề quốc, đây hiển nhiên cũng không phải hành động vì tức giận, mà là một nước cờ hiểm.

Trong thư phòng hết sức ồn ào, các đại thần đưa ra một đống kiến nghị, đương nhiên phần lớn đều chủ trương cầu hoà.

Tề vương Kiến không có chủ ý, hỏi Công Tây Ngô: “Tướng bang thấy thế nào?”

Công Tây Ngô cụp mắt: “Chờ xem thế nào, nếu thần đoán không lầm, rất nhanh Dịch tướng sẽ phái người tới đưa điều kiện.”

Cứ vậy chờ suốt ba ngày, tâm trạng của người nào người nấy trong thành Lâm Truy đều thấp thỏm bất an, Tề vương Kiến thậm chí sắp nhịn không được viết thư gửi Triệu vương Đan xin trợ giúp thì đặc sứ do liên quân ngũ quốc phái tới đã cưỡi khoái mã vào thành.

Đặc sứ là Bùi Uyên, hắn vốn dĩ trắng trẻo lại thêm khí chất thư sinh, trông cực kỳ thân thiện.

Lúc Tề vương Kiến tiếp kiến hắn thì an tâm vài phần, từ sau vương tọa hơi nhướn người về trước, hỏi: “Không biết Dịch tướng có yêu cầu gì?”

Bùi Uyên nhìn một vòng xung quanh. Công Tây Ngô ngồi quỳ ở vị trí đầu tiên trong đại điện, Bùi Uyên hiển nhiên hết sức kích động, nhưng may mà đã chuẩn bị sẵn tinh thần từ sớm, không có ngất đi trở thành trò cười cho thiên hạ. Hắn dời mắt, cao cao giọng nói: “Dịch tướng mong Tề quốc gia nhập vào hàng ngũ hợp tung kháng Tần, nếu như đùn đẩy, ngũ quốc lạnh lòng, đại quân tấn công, cá chết lưới rách.”

“…..” Tề vương Kiến dở khóc dở cười, không hợp tác thì đánh, đây đây đây…đây có được coi như nữ tử khóc lóc om sòm không vậy?

Công Tây Ngô chợt đứng dậy nói: “Tề quốc có ý cầu hoà, bổn tướng tình nguyện đích thân đến hoà đàm cùng Dịch tướng.”

Việc này Dịch Khương đã đoán được từ trước, Bùi Uyên cũng không bất ngờ, gật đầu nói: “Tề quốc có ý định hoà đàm là tốt nhất, chẳng qua đừng nên chậm trễ làm lỡ thời giờ, Dịch tướng đã chuẩn bị xong mọi việc, đang ở biên giới cung nghênh đại giá.”

Quân thái hậu vẫn luôn ở cạnh lắng nghe bỗng nhớ ra gì đó, hỏi Công Tây Ngô: “Dịch Khương này nghe nói chính là Hoàn Trạch lúc trước kia, có phải không?”

Ánh mắt Công Tây Ngô khẽ thay đổi, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Phải, mà cũng không phải… …

Bỏ xe ngựa thể hiện thân phận, hắn cưỡi liệt mã một đường phong trần tức tốc tới biên giới, lúc đến nơi đã là buổi chiều ngày hôm sau. Mặt trời ngả bóng về tây, nhưng vẫn nóng đến độ khiến ngựa bồn chồn bất an như cũ.

Bên trong doanh địa còn nóng hơn. Dịch Khương bạch bào rộng rãi, tóc buộc đuôi ngựa, đang đứng nơi cửa trướng nhìn trời cao núi thẳm xa xa, bất giác sản sinh một loại cảm giác bản thân như đang du ngoạn phong cảnh.

Giang sơn rộng lớn tươi đẹp thế này đời sau khó mà thấy được, nếu như thật sự có thể dừng chân ngắm nhìn cho kỹ thì tốt quá. Đáng tiếc, từ sau khi đến đây nàng chưa bao giờ dừng lại.

“Dịch tướng.”

Giọng nói trong trẻo lạnh lùng kéo suy nghĩ của nàng về, Dịch Khương quay đầu, Công Tây Ngô cùng hai quan viên từ xa đi tới. Hắn cũng mặc bạch y, chẳng qua dọc đường bôn tẩu nên trông có chút mỏi mệt, không có vẻ ôn hoà bình lặng như thường ngày.

“Nghe nói Tề tướng muốn hoà đàm với ta, vậy là sẽ chấp nhận điều kiện của ta?”

Nàng xoay người đi tới cạnh trạch án, ngón tay chỉ mặt bàn, trên đó đặt văn thư kết minh, đang đợi hắn ký tên đóng dấu.

Công Tây Ngô bảo người ở bên ngoài đợi, một mình tiến vào trong trướng, liếc nhìn thư án: “Vậy phải xem có đáng giá để ta chấp nhận không.”

Dịch Khương chậm rãi đi lại xung quanh hắn: “Không chấp thuận thì phải ứng chiến, kết minh giữa Tề quốc và hai nước Triệu Nguỵ bị phá vỡ, cá chết lưới rách, cũng không chắc chắn có thể ngăn cản được sáu mươi vạn đại quân, chính là cũng có khả năng bị diệt quốc. Ngược lại, chấp thuận thì gia nhập hợp tung, liên kết bí mật của huynh với Tần quốc thất bại. Haha, vậy ngoại trừ chấp thuận, huynh còn có thể có lựa chọn thế nào?”

Công Tây Ngô nhíu mày: “Muội và ta trai cò đánh nhau, chỉ để ngư ông đắc lợi.”

“Đúng thế, nhưng ngư ông này không phải do huynh mời tới sao? Huynh hiểu rất rõ bất luận huynh quyết định thế nào thì Tần quốc cũng sẽ không ra tay tương trợ. Thứ nhất, đại quân của Tần đã bị chặn tại Trường Bình; thứ hai, loại trừ Tề quốc, vốn dĩ với Tần cũng có chỗ tốt. Ta sớm đã bảo huynh thu tay nhưng huynh không nghe, bây giờ còn nói với ta trai cò đánh nhau.”

“Ta tưởng mục đích của muội là giúp Triệu xoay chuyển tình thế.”

“Không phải huynh cũng nói Triệu quốc không đáng để cứu sao?” Dịch Khương cười lạnh: “Quân chủ bốn nước mặt người dạ thú, Triệu vương lại không tín nhiệm ta, nếu đã như vậy, ta hà cớ gì phải suy nghĩ cho bọn họ chứ?”

Công Tây Ngô im lặng, hắn luôn cho rằng Dịch Khương lo lắng cho Triệu, khó tránh khỏi bị trói tay trói chân, không ngờ vào thời khắc mấu chốt nàng lại thoát khỏi trói buộc này, đặt mình lên trên liệt quốc, dẫn đầu cuộc chiến với đôi mắt lạnh lùng.

Dịch Khương từ sau lưng hắn từ từ sát đến gần, ở bên tai hắn thấp giọng cảm thán: “Thật sự đáng tiếc, kế hoạch hợp tác mà huynh khổ công sắp đặt, cứ vậy thất bại rồi.”

Đúng thật đáng tiếc, kế sách chu toàn chặt chẽ nhường ấy, mỗi một bước đi, mỗi một người đều được tính toán, nhưng ở trước mặt nàng lại hoàn toàn thất sách.

“Ta cũng không ngờ.” Công Tây Ngô xoay người, giữ cánh tay nàng: “Nhưng có thể muội sẽ vì vậy mà rơi vào nguy hiểm.”

Dịch Khương nhìn đôi mắt sâu thẳm của hắn, trong đó ẩn chứa một sự bình tĩnh trước sóng ngầm cuồn cuộn: “Huynh đang lo lắng cho ta?”

Công Tây Ngô gật đầu, giống như trước đây mỗi lần hỏi hắn, biểu cảm của hắn tóm lại luôn thâm tàng bất lộ, nhưng ở trước mặt nàng thì lại không chút che đậy.

Nàng cảm thấy buồn cười, đè bàn tay đang giữ cánh tay nàng, dẫn hắn tới trước thư án: “Không cần lo lắng, huynh chỉ cần đóng quốc ấn Tề quốc lên đây là được.”
Bình Luận (0)
Comment