Tối đến phủ tướng quốc quả nhiên chuẩn bị yến tịch, Thiếu Cưu và Tức Thường trước đó vốn không hề để tâm tân khách là ai, chỉ biết người tới là sứ thần Tề quốc. Mãi tới khi Công Tây Ngô thong thả vào cửa, hai nàng đứng trên hành lang trông thấy thì nhất thời cảm thấy toàn thân không ổn.
Thiếu Cưu cũng coi như còn đỡ, chỉ hơi mất tự nhiên, nhưng Tức Thường đối với Công Tây Ngô trái lại có chút áy náy, rúc vào bóng tối nơi góc hành lang xoắn cổ tay áo nói: “Ta có lỗi với Công Tây tướng quốc.”
Thiếu Cưu không cho là vậy: “Cô có lỗi gì với hắn chứ?”
“Haiz, cô có điều không biết. Thực ra Công Tây tướng quốc đối với chủ công rất tốt, tóm lại thường xuyên đến hỏi ta chuyện của nàng ấy, sợ chủ công có gì không hài lòng nhưng lại không chịu nói thẳng, sợ bản thân chuẩn bị không chu đáo. Một người như ngài ấy, xem ra bên cạnh chưa từng có nữ tử nào, cái gì cũng không hiểu. Sau khi cưới chủ công thì ngay cả cách chăm sóc người khác đều phải học, cũng không dễ dàng gì. Từ trước đến nay đều là nữ tử chăm sóc phu quân, có được mấy nam tử giống như ngài ấy yêu thương bảo vệ thê tử cơ chứ?”
Nữ nhân hơi có tuổi chung quy đối với nam nhân sẽ có sự quan tâm của tình mẹ, Thiếu Cưu vào thời khắc này coi như cảm nhận được rồi. Nàng cào cào tóc suy nghĩ một lúc: “Đối tốt với nàng ấy cũng không thể giữ nàng ấy trong lòng bàn tay. Tính cách Dịch Khương cô cũng biết rồi đấy, ngoài nóng trong lạnh, chịu mềm không chịu cứng, đã bướng lên thì ai cũng chẳng cách nào quản được nàng ấy, nhưng Công Tây Ngô lại cứ bức nàng. Khoan nói chuyện khác, chuyện ép gả ấy, dù là ta ta cũng không thể chấp nhận, huống chi là nàng ấy.”
Mi tâm Tức Thường nhíu chặt: “Cưới cũng cưới rồi, yên ổn qua ngày không tốt ư?”
Thiếu Cưu lắc đầu thở dài: “Ngay cả Nho gia cũng nói “Kỷ sở bất dục vật thi vu nhân”, cho dù là bản thân mong muốn cũng không thể áp đặt lên người khác mà. Ta thấy cô cần đọc một chút điển tịch của Mặc gia ta, ta nói cô nghe, thế gian này mọi vật đều bình đẳng, nam nữ cũng như nhau…”
Vừa thấy nàng ấy sắp tẩy não mình, Tức Thường liền vội vàng quay đầu rời đi: “Ta còn có việc cần làm, về rồi nói nhé.”
“………”
Bên trong chính sảnh lúc này đèn đuốc sáng trưng.
Mục đích thiết yến chiêu đãi sứ thần nước khác từ trước tới giờ đều không phải để ăn uống mà là chuyện trò thảo luận, thế nên Dịch Khương không sắp xếp người đi cùng, chỉ có mình nàng và Công Tây Ngô, án xếp đối diện nhau, thuận tiện để nói chuyện.
Thức ăn Tần quốc thô sơ đơn giản. Canh thịt dê không ngọt như của người hiện đại mà dùng xương đùi dê toàn bộ ninh trong thố gốm cho tới khi ra nước dùng, vừa trắng vừa béo. Lúc ăn cần dùng hai loại dao, một lớn một nhỏ. Dao nhỏ dùng để lóc thịt trên xương, dao lớn dùng để chặt xương hút tủy bên trong. Nguyên liệu phần lớn đều là rau dại tươi mới, dùng nước sôi chần qua rồi vớt ra, cho vào trong nước dùng đã chuẩn bị sẵn, có màu nâu tựa như rau muối, bưng lên là có thể dùng ngay. Cơm lại càng tùy tiện, cơm trộn ngô đã hơi nguội đặt trong thố son, lúc ăn dùng tay nắm một ít thành hình tròn rồi cho vào miệng, từng miếng từng miếng, không thể quá to cũng không được để thừa, tóm lại bình thường sẽ không hề dùng đũa.
Trước đây lúc chư hầu kết minh, Chu thiên tử lúc đang ăn cơm thì đột nhiên nói muốn thử cách ăn của người Tần, kết quả bị công kích bảo là đồ ăn tươi nuốt sống, mất hết thể thống, đáng sợ đến độ ông ta chẳng bao giờ dám nhắc đến nữa.
Trung nguyên được xưng là nguồn cội của lễ nghi, đương nhiên không vừa mắt phương thức ăn uống thế này. Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, bọn họ đối với mọi thứ của Tần đều không để ý, vừa là vì coi thường Tần quốc, vừa là vì sợ hãi Tần quốc.
Mấy thứ này bảo người Tần đến ăn hiển nhiên là khí thế gió cuốn mây tan quét sạch sành sanh, nhưng đổi thành Công Tây Ngô lại là cảnh đẹp ý vui. Tay áo rộng của hắn khẽ phất lên, cổ tay dùng lực, ngón tay thon dài, cầm dao mà còn toát lên phong thái khí chất hơn cả cầm bút, lúc cho vào miệng nhai kỹ nuốt chậm, nhưng lại không chút cảm giác rề rà. Dù biết hắn không nếm được mùi vị, nhưng dáng vẻ tinh tế cảm nhận này lại khiến người ta cảm thấy hương vị chắc là rất tuyệt, đối với gia chủ mà nói ắt hẳn là một sự khen tặng âm thầm.
Dịch Khương ở Tần quốc một năm, tự nhận đã quen với ăn uống nơi đây nhưng vẫn không bằng Công Tây Ngô. Trước đây dùng cơm cùng hắn, không cảm thấy hắn có “trình” như vậy, cũng thật tội cho nguyên liệu thức ăn Tần quốc nguyên sơ đến thế, trái lại càng tôn lên biểu hiện hết sức nho nhã của hắn.
Công Tây Ngô ngồi đối diện chợt ngẩng đầu, đúng lúc chạm phải ánh mắt nàng, đồng tử sâu hút tựa như có ngọn đèn, trong khoảnh khắc chứa đầy ôn nhu dịu dàng như nước, gương mặt dưới ánh lửa tựa dương chi bạch ngọc: “Tần tướng đang nhìn gì vậy?”
Dịch Khương cười nói: “Nhìn Tề tướng dùng cơm đó, thế nào, không thể nhìn?”
“Có thể.” Nội tâm Công Tây Ngô dâng lên niềm vui nho nhỏ, chắc hẳn tình ý của nàng vẫn chưa dứt, cũng chưa đến bước không cách nào vãn hồi. Nghĩ tới đây thì lại có chút bất đắc dĩ. Không can thiệp vào việc của nàng, vờ như không quan trọng, kết quả là quả nhiên vẫn phải tới cầu hòa. Không chỉ vì quốc gia, mà còn vì chính mình.
Nhưng Dịch Khương nói xong câu này thì cũng không lên tiếng nữa, cho dù là chính sự cũng chưa từng nhắc đến.
Đốm lửa hân hoan nho nhỏ vừa dấy lên trong lòng Công Tây Ngô lại lụi tàn.
Mãi tới khi cơm nước xong xuôi, nàng mới từ sau án đứng dậy, lệnh cho người lấy bản đồ tới.
Bản đồ được vẽ hết sức chi tiết, trên tấm lụa trắng đánh dấu rõ mồn một con sông Sơn Xuyên. Nàng đứng bên cạnh, ngón tay từ chính giữa chầm chậm lướt qua, lãnh thổ to lớn của Triệu Ngụy Hàn Sở dưới đầu ngón tay nàng bị chia thành hai nửa.
“Sau khi liên hoành, phía Tây thuộc Tần, phía Đông về Tề, Tề tướng có dị nghị gì không?”
Công Tây Ngô đứng đối diện nàng, bình thản đáp: “Khí thế mạnh mẽ quyết đoán như thế, muội có tự tin?”
Dịch Khương cười nói: “Ta mới tới Tần một năm, mỗi một bước đi quả thực không có tự tin. Có điều nội trong năm ba năm phải hoàn thành thì không thành vấn đề. Tần quốc trên dưới đồng lòng, là quốc gia đoàn kết nhất trong các nước. Từ góc độ tương giao mà nói, Tề tướng phải lo lắng cho bản thân mình nhé, trên dưới Tề quốc thật sự một lòng với ngài ư?”
Công Tây Ngô khẽ nhíu mày, điểm này Tề quốc đích thực không bằng Tần quốc. Tề vương Kiến nhu nhược, lại còn là dạng lỗ tai mềm, thường xuyên sáng ban lệnh, chiều thì đổi. Mà trong nước còn có Hậu Thắng chỉ nhăm nhe mưu toan vì lợi ích bản thân, chuyện hắn muốn làm quả thật không được thuận lợi như nàng.
Huống chi chế độ của Tần cũng vượt trội hơn những nước khác. Trong bảy quốc gia duy chỉ có Tần dám loại bỏ chế độ nô lệ, chiếu theo công trạng thụ tước, bỏ chế độ ruộng đất, khai khẩn đất đai, nhân tài người sau nối tiếp kẻ trước, là một quốc gia không thể sánh bằng. Tề quốc mặc dù từng tiến hành cải cách nhưng rốt cuộc vẫn không triệt để.
“Nếu Tần tướng đã có kế hoạch, Tề quốc không lý nào không hỗ trợ.” Hắn chắp tay sau lưng: “Không biết Tần tướng dự định khi nào chính thức kết minh cùng Tề?”
“Chuyện này không vội, chờ ta bẩm báo lên Tần vương mới có thể định đoạt.” Dịch Khương đáp lời vô cùng khách sáo, đưa tay lên: “Thời gian không còn sớm, Tề tướng về dịch quán nghỉ ngơi sớm nhé.”
Công Tây Ngô mím môi không nói, ngón tay đặt phía sau hết siết chặt lại thả lỏng. Nàng vội vàng đuổi người như vậy, lẽ nào đã lâu không gặp, ngay cả một câu cũng không muốn nói với hắn hay sao?
Dáng vẻ của Dịch Khương quả thực không có gì muốn nói, chăm chú quan sát nét mặt nàng hồi lâu, nàng thậm chí còn không hề nhìn hắn lấy một lần. Bỏ đi, không có chính là không có!
Hắn sầm mặt bước tới cửa thì bất chợt gặp Khước Hồ từ hành lang đi tới, hồ phục cổ đứng lộ ra vóc người rắn chắc, dưới ánh nến nơi hành lang trông lại càng hết sức cường tráng.
Trong não nháy mắt đều là tin đồn hắn nghe được trước đây.
Dịch Khương bình thường sẽ có tư thái không thua gì nam tử, hành sự cũng toàn theo phương pháp của riêng mình, thỉnh thoảng sẽ có dáng vẻ giảo hoạt, những điều này người ngoài đều từng thấy rất nhiều lần, nhưng dáng điệu của nàng khi riêng tư thì chỉ một mình hắn độc chiếm. Lúc nàng khẽ thì thào bên tai đôi mắt khẽ híp lại, lúc hôn hắn hàng mi nhẹ run run, khi đ ộng tình thì lại nhu tình như nước…
Chỉ là vừa nghĩ tới những việc này Khước Hồ cũng từng trông thấy, hắn liền cảm thấy lồ||g ngực bùng lên một ngọn lửa. Ngọn lửa này lúc ở Tề quốc nghe được tin đồn vẫn chỉ là một tia lửa trong đống lửa, bởi vì hắn tin Dịch Khương không phải người trong lời đồn. Nàng khinh thường, đồng thời cũng sẽ không lợi dụng sắc đẹp của mình, nhưng hiện giờ tận mắt chứng kiến, hắn lại không thể không tin.
Hắn thu lại bước chân, Khước Hồ đã tới trước cửa, hành lễ với hắn cho có lệ rồi mắt nhìn Dịch Khương chằm chằm, hỏi: “Phu nhân chuẩn bị khi nào thì đi nghỉ?”
Dịch Khương đang cuộn lại tấm bản đồ, ngước lên mới phát hiện Công Tây Ngô vẫn còn chưa đi, đang cùng Khước Hồ một trái một phải đứng trước cửa. Khước Hồ hỏi vậy tám phần chính là cố ý, Dịch Khương cũng không thể nói hoàn toàn không có cảm giác. Công Tây Ngô một con người sống sờ sờ đứng ngay trước mặt, nàng ít nhiều đều sẽ xấu hổ.
“Không cần lo cho ta, ngươi bận việc của mình đi.” Nàng đánh mắt ra hiệu, ý bảo Khước Hồ rời đi.
Nhưng Khước Hồ dường như muốn chứng minh địa vị của mình nên đứng im không nhúc nhích. Chức trách của hắn vốn là người ở cạnh Dịch Khương, tốt nhất cũng có thể lưu lại trong tim nàng, tách Công Tây Ngô và nàng ra là điều quan trọng trong những điều quan trọng, thế nên không chỉ sừng sững bất động, hắn còn bổ sung một câu: “Khước Hồ cần hầu hạ phu nhân, không thể không quản.”
Đống lửa trong lòng Công Tây Ngô bùng lên như được tưới thêm dầu, bốc lên ngùn ngụt, thoát khỏi dạ dày, gần như sắp li3m tới cổ họng hắn, tay cũng dường như theo phản xạ ấn nơi eo mới nhớ ra lúc tới yến tiệc thì sớm đã tháo Côn Ngô Kiếm của mình xuống.
Một người quen tập võ như Khước Hồ sao lại không biết động tác này có ý nghĩa gì, ánh mắt sáng lên, lạnh giọng nói: “Sao vậy, Tề tướng đây là định giáo huấn ta sao?”
Ánh mắt Công Tây Ngô chuyển lên người hắn, hơi lạnh ngập tràn: “Ta và Dịch Khương là phu thê cả thiên hạ đều biết, cho dù hiện giờ chúng ta một đông một tây thì vẫn như trước chính là phu thê, ngươi ở trước mặt ta có hành vi như vậy, chính là khiêu khích, ta có giết ngươi thì đã thế nào?”
Người Tần hiếu chiến, điểm nào cũng có thể bị k1ch thích, Khước Hồ gần như nháy mắt căng người, dáng điệu bất cứ lúc nào cũng có thể động thủ. “Ta trái lại muốn xem thử Tề tướng làm thế nào ở trên địa bàn của Tần quốc giết ta!”
“Không được vô lễ!” Thấy tình thế hết sức căng thẳng, Dịch Khương lập tức lên tiếng ngăn lại, trừng mắt nhìn Khước Hồ: “Nhìn lại cho rõ, đây là tướng quốc của Tề quốc, hai nước sắp kết minh, há có thể cho phép ngươi lúc này làm càn!”
Lời lẽ trông như nói với Khước Hồ, nhưng lẽ nào lại không phải là đang nói cho Công Tây Ngô nghe. Khước Hồ nghe lời thu lại nét hung hăng, lạnh mặt quay người rời đi, nhưng Công Tây Ngô lại có chút tiến thoái lưỡng nan.
Hắn rốt cuộc là gì đây? Luôn miệng nói mình và nàng vẫn là phu thê, nhưng nàng chỉ xem hắn là tướng quốc Tề quốc mà thôi.
Hắn chợt xoay người, vạt áo trường bào trắng tinh tung bay, vẽ thành một đường gợn sóng trên nền bóng tối sau lưng, lục tùng thạch khảm trên thắt lưng to bản nơi eo sáng lấp lánh, nhưng không cách nào tranh đoạt được với nhan sắc của hắn.
(Mic: đầu tự nhiên nhảy ra màn quay người tung áo của Thời Ảnh trong trailer Ngọc Cốt Dao:D)Dịch Khương nhìn thấy rất rõ ràng, dáng vẻ quân tử đoan chính thế này, mới rồi suýt nữa thì động thủ với người ta, quả thực khiến nàng hết sức bất ngờ.
Công Tây Ngô nhìn vào mắt nàng, chậm bước đến gần: “Chính sự đã bàn xong, sư muội không cùng ta bàn gia sự sao?”
Dịch Khương nhướn mày, không cách nào từ trong đôi mắt bình thản cùng ngữ khí của hắn đoán được thâm ý, đành cười nói: “Ta và huynh vẫn được tính là một nhà ư?”
“Sao lại không tính?”
“Một nữ tử rời bỏ trượng phu, sao vẫn có thể được xem là có nhà?” Nơi này không có luật pháp quy định về hôn nhân, phu thê phần lớn hợp thì ở không hợp thì tan, nếu nàng đã bỏ đi thì còn nói gì mà người một nhà cơ chứ? Dịch Khương cảm thấy hắn đúng là khác thường.
Lúc Dịch Khương đang nói thì Công Tây Ngô đã đứng trước mặt nàng. Trên mặt nàng là nụ cười, nhưng trong lòng lại kích động. Hắn cúi đầu nhìn vào mắt nàng, âm sắc trầm thấp, có đến mấy phần là ý tứ nghiến răng nghiến lợi: “Hiện giờ trượng phu của muội ở ngay trước mắt, nhà của muội vẫn chưa tan.”