Quân Tần xem ra sẽ muốn áp sát vương đô Hàn quốc, Tề quốc cũng tới lúc bắt đầu hành động rồi. Công Tây Ngô vốn định phái người vào Tần thương nghị chuyện này với Dịch Khương nhưng hiện giờ liền thay đổi chủ ý, chuẩn bị đích thân đi một chuyến.
Trước lúc xuất phát, Tề quốc đột nhiên nhiều lên không ít khách tới từ phương xa. Những người này đến từ khắp nơi trên đất trung nguyên, Hào Sơn Dĩ Tây, thậm chí là người từ Tang Hải xa xôi, vội vàng mà tới, vừa đặt chân lên Lâm Truy thì đã đến thẳng phủ tướng quốc.
Nhóm hạ nhân bị cho lui xuống, trong sảnh xếp sẵn bàn ghế. Công Tây Ngô ngồi bên trên, nhóm khách khứa ai nấy đều cẩm y bội ngọc, dáng vẻ sống trong nhung lụa, nhưng người nào người nấy đều cung kính quỳ trước mặt hắn.
Người đứng đầu đã râu tóc bạc trắng, cúi đầu nói: “Nghe nói công tử có lân nhi, ta liền đặc biệt đến bái kiến tiểu thế tử, mong công tử cho ta được gặp một lần.”
Công Tây Ngô im lặng hồi lâu rồi lệnh Đam Khuy bế Vô Ưu tới.
Vừa thấy trong phòng toàn người là người, Vô Ưu liền trốn đằng sau Công Tây Ngô, nép sau lưng hắn lặng lẽ lộ ra đôi mắt nhìn những người đang quỳ trước mặt.
Công Tây Ngô nắm tay thằng bé kéo ra đằng trước, để thằng bé ngay ngắn ngồi xuống. Mọi người liền cúi người bái kiến, tất cả đều là dáng vẻ vui mừng.
Lão giả cảm khái: “Công tử có người kế thừa, thật là đáng vui đáng mừng. Chờ đến ngày công tử khôi phục Tam Tấn, đăng cai vương tọa, thế tử vinh dự nhận lấy vị trí thái tử, ta cũng tâm mãn ý nguyện.”
Công Tây Ngô trầm mặc hồi lâu, lấy lệ đáp một câu: “Thời cơ chín muồi tự nhiên sẽ có ngày đó, chư vị yên tâm.”
Mọi người vui mừng bái kiến, hiện trường tức thì sôi nổi dâng lễ vật, sau đó cũng không lưu lại mà ai nấy tự tản đi, tốc độ nhanh chóng, tựa như chưa từng xuất hiện.
Thời tiết chuyển lạnh, đất Tần nằm ở phía Tây Bắc gió bắc rít gào, bầu trời âm u, đã là khung cảnh ngày đông.
Dịch Khương liên tục bị đả kích, tâm trạng lo lắng, vừa sơ ý để bị lạnh liền đổ bệnh. Mấy ngày đầu không quá nghiêm trọng, nhưng hai ngày nay tinh thần lại càng lúc càng kém, toàn nhờ vào thuốc Tức Thường sắc mới dịu được đôi chút.
Nhiều ngày không thượng triều, Tần vương cũng bày tỏ quan tâm, đặc biệt cho nàng tới hành cung Ly Sơn dưỡng bệnh.
Trong Ly Sơn có suối nước nóng, rất có tác dụng cho việc điều dưỡng. Dịch Khương nằm trong hồ nước, lúc thì hoảng hốt lúc lại buồn cười. Quyền thế quả nhiên là thứ tốt, lúc Hàn quốc rung chuyển dưới thiết kỵ quân Tần thì nàng vẫn có thể hưởng phúc ngâm mình nơi này, đây chính là sự khác biệt.
Quyền thế của một nước thôi mà đã như vậy thì quyền lực của cả thiên hạ lại càng không thể so sánh. Cũng khó trách phàm là quốc gia có chút thực lực đều gấp gáp muốn chinh phạt thiên hạ.
Tần vương trước đây còn hỏi nàng: “Từng nghe Khước Hồ kể phu nhân nhắc tới hai chữ “hoàng đế”, không biết nên hiểu thế nào?”
Thực ra căn bản không cần Dịch Khương giải thích, Tần vương sớm đã có tâm xưng đế.
Mấy năm trước ông ấy tiêu diệt công quốc Tây Chu, công khai đem cửu đỉnh dời tới Tần quốc. Mà vào năm thứ mười chín ông ta lên ngôi đã hạ chiếu tự xưng Tây hoàng, còn phái sứ tới Tề, muốn tôn xưng Tề Mẫn Vương là Đông đế.
Mic: Từ đoạn trên thì có thể đoán đây là Tần Chiêu Tương vương, hơi bị xuất sắc. Mọi người có thể tham khảo thêm vị Tần vương này tại đâyĐông Tây nhị đế lập vị, chính là ý nghĩa muốn thu toàn bộ các quốc gia khác vào tay. Nhưng Tề Mẫn Vương nghe lời khuyên của mưu sĩ nên chưa từng đồng ý, đồng thời có ý định liên hợp chư quốc hợp tung phạt Tần, ông ta đành phải bị bắt hủy bỏ đế hiệu, khôi phục xưng vương.
Người trước đây ở Tề quốc khuyên Tề Mẫn Vương đừng xưng đế chính là Quỷ Cốc tiên sinh Tê Nhượng.
(Mic: đương nhiên Tê Nhượng cũng là nhân vật hư cấu, theo wiki thì nhân vật lịch sử này là Tô Tần.)Đúng là thế sự vô thường, lại tựa như đã âm thầm định sẵn. Trước đây Phạm Thư cùng Tê Nhượng một đông một tây, hiện giờ nàng và Công Tây Ngô cũng là một tây một Đông. Chuyện này đại khái quả thật là sứ mệnh của phái Quỷ Cốc, sớm muộn gì cũng phải đấu đến người chết ta sống.
Bị hơi nóng đó hun một hồi lâu, suy nghĩ cũng hết sức lộn xộn. Dịch Khương miên man suy nghĩ một lúc liền ra khỏi bể tắm.
Thị nữ nhanh chóng tiến lên dùng lụa mềm bao lấy người nàng, dìu nàng đi tới nhuyễn tháp xoa bóp hầu hạ, bưng thuốc bưng nước, không bao lâu lại dâng lên y phục đã được xông huân hương cùng trang sức kết hợp, từng kiện từng kiện mặc cho nàng.
Tức Thường đứng ngoài phòng, chờ nhóm thị nữ lui ra mới cất bước đi vào. Hôm nay thời tiết rất tốt, ánh dương rực rỡ, nàng ấy từ ngoài đi vào trong căn phòng ấm áp cũng không cảm thấy quá chênh lệch nhiệt độ.
“Chủ công, có khách phương xa tới, người muốn gặp không?”
Dịch Khương tới dưỡng bệnh, quan viên Tần quốc hẳn đều biết, ai sẽ vào lúc này tới quấy rầy nàng cơ chứ? Nàng vốn cảm thấy kỳ lạ, lại thấy nét mặc Tức Thường khác thường thì liền đoán được người này tám phần là kẻ mà nàng không muốn gặp.
“Người nào?”
“Là….Công Tây tướng quốc.”
Quả nhiên.
“Huynh ấy tới làm gì?” Dịch Khương bưng chén thuốc âm ấm lên, uống từng ngụm một.
Tức Thường đắn đo nói: “Ngài ấy không nói thẳng, chỉ nói muốn gặp người. Vừa hay đúng lúc người tới Ly Sơn, cách thành Hàm Dương, cũng tiện nói chuyện.”
Nếu đã như vậy, đại khái là muốn nói vài lời không để người ngoài biết được, không cần đoán cũng biết có liên quan đến Vô Ưu. Dịch Khương đặt chén thuốc xuống, duỗi tay cầm lấy áo khoác trên giá, vừa cột áo vừa đi ra ngoài.
Tần vương lúc trẻ bị Tuyên thái hậu cản trở, không có thực quyền nên cũng từng sống phóng túng. Hành cung này là nơi hoan lạc ông ta thích nhất, thường xuyên gặp được nữ tử xinh đẹp liền tự ý cướp về đây tìm hoan mua vui, thế nên cả tòa ngự uyển tới bây giờ hãy còn chút hơi hướm kiều diễm, trang trí cũng không quá trang nghiêm.
Dịch Khương bảo người tìm một hồi lâu mới tìm được gian phòng chưa từng có người ở, hiện giờ đương nhiên cũng chỉ có thể gặp khách ở đó.
Nàng ra hiệu cho Tức Thường đứng đợi ở ngoài, một mình đi vào phòng. Hiếm khi đẹp trời nhưng cửa sổ lại chỉ mở hé, tia nắng ngày đông rực rỡ xuyên vào trong phòng, mang theo cơn gió. Trên án thư trong phòng đốt huân hương thoang thoảng, mùi cũng không quá nồng.
Nghe thấy tiếng cửa mở, Công Tây Ngô từ sau bình phong bước ra, đứng cạnh cửa sổ lặng lẽ nhìn nàng.
Dường như nàng gầy hơn trước, eo lại nhỏ hơn vài phần. Từ chiếc áo khoác cổ bằng da hồ dày sụ tản mát ra vài phần dịu dàng, sắc mặt hơi tái càng khiến dung mạo sắc nét hơn phần nào. Cũng chỉ có thời khắc này mới khiến người ta ý thức được nàng chẳng qua vẫn chỉ là một thiếu nữ hơn hai mươi tuổi mà không phải là Tần tướng quyền cao thế trọng. Công Tây Ngô vốn định hỏi thăm một tiếng, nhưng cuối cùng vẫn không mở lời.
“Tề tướng đột ngột tới thăm, chưa từng gửi lời vào triều cũng không biết có chuyện gì?” Dịch Khương nhấc tay mời hắn ngồi.
Công Tây Ngô vén góc áo trắng ngồi xuống, đáp lễ mời nàng ngồi, cực kỳ hữu lễ, dáng vẻ không mấy thân thiết.
Trong lòng Dịch Khương suy đoán ý định của hắn, ngồi xuống đối diện.
“Hôm nay tới đây, có công có tư. Việc công là muốn thương nghị cùng Tần tướng chuyện Tề quốc xuất binh. Ta dự định là Triệu quốc, nhưng Hàn quốc ở ngay phía trước, Tần Tề giáp công khó tránh khỏi để lại sơ hở cho các nước khác nên quyết định chuyển hướng sang Yên quốc, không biết Tần tướng thấy thế nào?”
Dịch Khương nói: “Yên Sở đều có thể công, chẳng qua nghe nói Sở vương đã âm thầm nương tựa Tề quốc, cũng không biết thật giả.” Ánh mắt nàng khẽ chuyển, dừng trên mặt Công Tây Ngô.
Công Tây Ngô không trả lời. Đã lâu không gặp, vẫn bình đạm thản nhiên như trước, qua một lúc lâu mới nói: “Nếu đã như vậy, chính là Yên quốc.”
Dịch Khương gật đầu, không lên tiếng.
Công Tây Ngô cũng trầm tư hồi lâu mới nói: “Về việc tư, lần này ta tới Tần đặc biệt dẫn theo Vô Ưu.”
Dịch Khương ngẩng phắt lên, trong mắt rõ ràng ẩn chứa phẫn nộ. Nàng tưởng hắn lần này đến nhiều lắm chẳng qua muốn nhắc tới Vô Ưu với nàng, không ngờ hắn thế nhưng còn trực tiếp dẫn người theo.
“Huynh muốn làm gì?” Bệnh tình vừa đỡ dường như lại bị khơi lên, nàng liên tục ho khan mấy tiếng, mặt cũng đỏ bừng.
Công Tây Ngô định đưa tay đỡ nàng nhưng trông thấy ánh mắt phòng bị của nàng thì liền từ từ thu tay về: “Ta chỉ muốn để thằng bé gặp muội.”
“Hừ, Công Tây Ngô huynh làm việc lẽ nào không có mục đích?” Dịch Khương vuốt ngực nhuận khí: “Nói đi, huynh rốt cuộc muốn thế nào?”
Đầu mày Công Tây Ngô khẽ nhíu rồi lại giãn, đứng dậy đi ra sau bình phong. Ánh mắt Dịch Khương bám theo, chỉ nghe thấy bên trong truyền ra âm thanh sột soạt khe khẽ, kế đó là giọng nói trầm trầm của hắn, mang theo đôi chút vỗ về cùng cưng chiều, cực kỳ giống với ngữ khí trước đây khi ở phủ tướng quốc cùng nàng vành tai chạm vành tai, tóc mai liền kề tóc mai, nhưng lại có chút không giống.
Kế đó là một giọng sữa non nớt, nàng lập tức hiểu ra, đứng dậy bước tới nhưng lại không dám đến gần, chỉ dán chặt mắt về phía bình phong, thấy mình như đang nằm mộng.
“Ngủ lâu như vậy, nên dậy rồi. Không phải nói muốn gặp mẫu thân con sao?”
Giọng hài tử chứa đựng cơn ngái ngủ nhập nhèm: “Phụ thân nói mẫu thân ở nơi xa, không gặp được.”
“Đây chính là nơi xa.”
“Ôm ôm…”
“Ừm…”
Lại một loạt âm thanh sột soạt, Công Tây Ngô từ sau bình phong đi ra, Vô Ưu ở trong lòng hắn một tay ôm cổ hắn, một tay nắm thành đấm dụi dụi mắt, trên người khoác áo choàng, mặt cũng hồng hồng.
Dịch Khương ngơ ngác nhìn thằng bé. Từ lúc thằng bé ra đời tới bây giờ đã tròn hai năm nhưng nàng chưa bao giờ nhìn kỹ thằng bé, hiện giờ mới phát hiện thằng bé thế nhưng càng lúc càng giống Công Tây Ngô. Mất công Ngụy Vô Kỵ ở trong thư tự trách nhường nào, tướng mạo như vậy muốn giấu cũng thật sự hơi khó.
Nàng thu lại cảm xúc, cố gắng dời ánh mắt khỏi mặt thằng bé, dừng trên người Công Tây Ngô: “Huynh rốt cuộc muốn gì?”
“Ta nói rồi, ta chỉ muốn dẫn con tới gặp muội.” Công Tây Ngô quỳ xuống, đặt Vô Ưu trên đất, chỉ Dịch Khương: “Trên đường phụ thân dạy con thế nào? Mau bái kiến mẫu thân con.”
Vô Ưu hết sức nghe lời, thật sự khụy gối quỳ xuống, lạy một cái: “Bái kiến mẫu thân.”
Dịch Khương thảng thốt đứng đó, nhất thời cảm xúc ngổn ngang, không biết nên nói gì. Lúc trước hãy còn là một đứa bé nằm vùi trong lòng nàng say ngủ, thế nhưng hiện giờ đã có thể gọi nàng mẫu thân rồi.
Công Tây Ngô nhìn nàng, đứng dậy nói: “Hai người nói chuyện đi, ta ra ngoài trước.”
Thấy hắn định đi, Vô Ưu liền quýnh lên, bò dậy chạy tới trước mặt hắn, ôm lấy chân hắn: “Đừng đi đừng đi.”
Công Tây Ngô vỗ vỗ đầu thằng bé, an ủi hai câu, gỡ tay thằng bé ra rồi bước ra ngoài.
Vô Ưu lúc này mới quay người, ánh mắt nhìn Dịch Khương có chút dè dặt cẩn thận, hiển nhiên cái chào mới rồi cũng không thân thiết, chẳng qua là làm cho phải phép mà thôi.
Dịch Khương bước qua nắm cánh tay thằng bé, từ từ kéo tới trước mặt mình, nhẹ giọng hỏi: “Vô Ưu, con sợ ta sao?”
Vô Ưu chớp chớp mắt, rất lâu sau mới lắc đầu: “Không sợ.”
Dịch Khương mỉm cười, nhưng đáy mắt đã hơi ẩm ướt, muốn kéo gần khoảng cách chút nữa, nỗ lực rặn ra một câu: “Vậy….con muốn ăn gì không?”
Vô Ưu lập tức phấn chấn, liên tục gật đầu. Cảm giác chua sót trong lòng Dịch Khương giảm bớt, cuối cùng liền trở nên cao hứng, bế thằng bé dậy, nhưng lại sợ lây cảm mạo cho bé nên liền dùng khăn che mũi miệng, tỉ mỉ cụ thể hỏi thằng bé muốn ăn gì.
Trẻ con là đơn thuần nhất, đại khái thật sự là mẫu tử liền tâm, huống chi luôn là mẫu thân nhớ thương không dứt nên thái độ của Vô Ưu khác rất nhiều như khi đối với Công Tây Ngô, khoan nói rất nhanh đã thân thiết với Dịch Khương, quả thực còn có cảm giác quấn rít mấy phần, vẫn luôn dùng tay kéo khăn trên mặt nàng, ồn ào không ngừng, ha ha cười suốt.
Mãi tới khi cùng ăn cùng chơi xong, thằng bé đã thấm mệt, xiêu vẹo nằm trong lòng Dịch Khương ngủ say sưa, một tay còn níu áo nàng không buông.
Dịch Khương bệnh chưa khỏi, cũng đã hơi mệt, nhưng nhiều hơn chính là mãn nguyện. Nàng nhớ trước đây từng nói đứa trẻ ngủ như vậy đại khái là vì thiếu cảm giác an toàn, trong lòng không khỏi áy náy. Mình đem thằng bé để lại nơi xa lạ lâu như thế, nếu như lần này không phải Công Tây Ngô đưa tới đây thì còn không biết ngày nào tháng nào mới có thể gặp nhau.
Bảo Tức Thường cẩn thận đặt thằng bé xuống ngủ, Dịch Khương ra khỏi phòng.
Nàng không thích phô trương lãng phí, trước khi đến đây đặc biệt căn dặn sắp xếp ít cung nhân hầu hạ, trong hậu uyển này càng không có ai. Hơi nước từ suối nước nóng xa xa tựa thế núi bốc lên cao, cây cối xanh um mang theo vài phần sắc tối, bám vào vách núi lởm chởm, cành lá vươn về phía con đường bằng đá trắng.
Mặt trời phần lớn đã ngả bóng, sắc trắng của con đường đá nối liền với màu trắng của vải lụa trên thân người gầy mảnh của Công Tây Ngô, kéo một chiếc bóng dài mờ ảo. Hắn đứng đó ngắm cảnh, tựa như tiên nhân cưỡi rồng thổi sáo được khắc họa trên thạch bích, một cơn gió thổi qua liền biến mất không thấy.
Dịch Khương từ sau lưng hắn tiến lại gần, tiếng bước chân đánh động hắn, Công Tây Ngô quay qua nhìn nàng.
“Nói đi, huynh đưa Vô Ưu tới đây rốt cuộc có mưu tính gì?” Mặt Dịch Khương hãy còn đỏ vì bệnh, nhưng tinh thần vẫn minh mẫn như trước, ngữ khí cũng cứng rắn.
Hàng mi dài của Công Tây Ngô che khuất ánh mắt: “Lời ta nói muội ruốt cuộc vẫn không tin.”
Dịch Khương tiến lại gần mấy bước, ngẩng đầu nhìn hắn: “Ta không dám tin, huynh lý trí như vậy, há lại không có bất kỳ ý đồ nào? Nói đi, huynh muốn lợi dụng Vô Ưu để ta giành lợi ích cho Tề quốc hay là muốn ép ta trở về bên cạnh huynh ra sức vì huynh?”
Công Tây Ngô không cách nào đáp lời, bị chất vấn như thế so với trước đó đứng một mình vậy mà còn lạnh lẽo hơn. “Lần này ta tới là muốn cho Vô Ưu gặp muội. Trùng hợp trên đường biết muội bị bệnh nên ghé thăm.”
“Gặp ta?” Ánh mắt Dịch Khương hồ nghi: “Chỉ như vậy thôi?”
Công Tây Ngô gật đầu: “Vô Ưu tới bây giờ vẫn chưa hoàn toàn xem ta là phụ thân, bởi vì chưa bao giờ gặp mặt. Lại qua mấy năm nữa thằng bé lớn hơn một chút, hiểu chuyện rồi mới gặp sẽ khó tránh khỏi thấy xa lạ, cho nên ta muốn nhân cơ hội này đưa thằng bé đến gặp muội. Người bên cạnh muội, Đam Khuy đi rồi, Bùi Uyên đi rồi, hiện giờ ngay cả Thiếu Cưu cũng rời đi, một trợ thủ cũng không có, không ai thân thiết, nếu như ngay cả Vô ưu cũng không gần gũi thì không khỏi quá mức cô độc.”
Nếu không phải gần ngay trước mắt thì Dịch Khương sẽ tuyệt đối không tin đây là lời thốt ra bởi Công Tây Ngô, nhưng ngẫm nghĩ cẩn thận cũng không phải không có đạo lý. Nàng vẫn luôn lo lắng thời gian quá lâu Vô Ưu sẽ không chịu nhận nàng, vừa rồi lúc gặp mặt, thằng bé xác thực cũng rất lảng tránh nàng. Nếu như thật sự chờ thằng bé lớn rồi mới gặp thì cho dù danh nghĩa là mẫu tử đi chăng nữa, chỉ sợ cũng sẽ khó mà thổ lộ tâm tình.
Nhưng trong lòng nàng vẫn ôm bất bình như trước: “Nếu không phải huynh cố chấp tới phủ Tín Lăng Quân đưa thằng bé đi thì ta không bao lâu nữa đã có thể đón thằng bé về bên cạnh mình rồi, tới lúc đó sao còn có khả năng xa lạ?”
Ngụy Vô Kỵ bởi vì chuyện này mà thập phần áy náy, lại bị buộc vào một mối hôn sự mà bản thân hắn không tình không nguyện, hiện giờ cả ngày đều đắm mình trong tửu sắc, quả thực có phần tự mình sa ngã. Dịch Khương nghĩ tới việc này sẽ thấy áy náy, đối với Công Tây Ngô cũng sẽ bực bội.
Công Tây Ngô nói: “Mặc dù nói vậy, nhưng chờ tới khi căn cơ của muội vững chắc là cả một chặng đường dài phải đi. Tín Lăng Quân vẫn luôn bị Ngụy vương hiềm nghi, chưa chắc đã ổn. Vô Ưu ở bên cạnh ta, ta có thể đảm bảo sự an toàn cho thằng bé. Cứ cho là một ngày nào đó bị Tần vương phát hiện đi nữa cũng sẽ không thể đem ra uy hiếp muội. Chờ đến sau này quyền thế muội vững chắc, muốn đón thằng bé về bên cạnh cũng không phải không được.”
Dịch Khương kinh ngạc nhìn hắn: “Huynh đồng ý để thằng bé trở về cạnh ta?”
Ánh mắt Công Tây Ngô thoáng hiện lên nét lưu luyến, nhưng rất nhanh đã trở nên tĩnh lặng: “Thằng bé bởi vì ta mà suýt nữa không cách nào đến với thế gian này, ta căn bản không có tư cách nuôi dưỡng thằng bé, chờ sau này muội muốn đón con đi, ta tuyệt đối không ngăn cản.”
“Thật sao?”
“Ta có thể thề với trời, cũng có thể lập văn tự.”
Dịch Khương quá mức kích động, hơi thở không khỏi trở nên gấp gáp, khẽ ho hai tiếng, liếc mắt hỏi hắn: “Vậy huynh đối với ta ấy mà, không có bất cứ yêu cầu gì?”
“Không có, ta đối với muội sẽ không có bất kỳ yêu cầu nào nữa.” Công Tây Ngô lảng tránh ánh mắt phòng bị của nàng, giọng nói như thể bị đứt đoạn trong gió: “Ta buông tay rồi, sau này muội và ta chỉ là sư huynh muội, không hơn không kém.” Kể từ khi biết tin nàng sẩy thai thì hắn đã có suy nghĩ này, về sau nàng muốn sống như thế nào đều được, hắn sẽ không can thiệp nữa.
Gương mặt Dịch Khương bị gió thổi đỏ ửng, dưới ánh mặt trời đằng xa, làn da trắng muốt càng trở nên trong suốt. Ánh mắt nàng đảo một vòng khắp người hắn, sau đó thu về: “Một lời đã định.”
Công Tây Ngô khẽ gật đầu, quay người rời đi.
Dịch Khương chăm chú nhìn theo bóng lưng hắn. Bóng dáng này trước đây nàng từng si mê, từng theo đuổi, cũng từng gần gũi, hiện giờ người dưng nước lã, đại khái là kết quả tốt nhất.
Nàng che miệng ho khan một tiếng, quay người cất bước, bước chân giẫm lên cầu đá, vang lên âm thanh khe khẽ. Đi tới giữa cầu, sau lưng bỗng có tiếng bước chân vọng đến, vừa nhanh vừa dồn dập, bất chợt dừng phía sau nàng, kế đó lưng nàng liền rơi vào một vòm ng ực rộng lớn.
Mặt Công Tây Ngô vùi vào hõm vai nàng, lành lạnh. Bàn tay ôm chặt eo nàng, mang theo hơi nóng hầm hập như lửa. Hơi thở quen thuộc ấy vờn quanh chóp mũi nàng, khiến đầu óc vốn đang bệnh của nàng càng trở nên mê man.
“Sư huynh…”
Dịch Khương thấp giọng gọi một tiếng, hắn tựa như tỉnh mộng, chợt rút tay về. Chờ đến khi nàng quay lại thì hắn đã rời đi, bóng dáng càng lúc càng xa.