Món Quà Bí Ẩn

Chương 15

Về nhà

“Chào Trung sĩ”, Gabe nói. Cặp mắt xanh mở to đầy vẻ thành thật.

Raphie bước lại gần. “Anh vượt đèn đỏ, anh có biết không?”

“Tôi biết, thưa Trung sĩ, tôi thành thật xin lỗi, đó hoàn toàn là do tôi. Màu vàng và tôi nghĩ còn kịp…”.

“Ạnh vượt qua hoàn toàn sau đèn vàng”.

“Ô”, Gabe nhìn sang Lou – lúc này đang giả vờ ngủ, ngáy lớn, có cả tiếng cười trong lúc ngáy. Trong tay anh là một cây dù dài.

Raphie xem xét cây dù trong tay Lou và nhìn theo Gabe xuống chân ga.

“Chúa tôi”, ông thì thầm trong hơi thở.

“Không, tôi là Gabe”, Gabe trả lời. “Tôi là đồng nghiệp của ông Suffern, tôi đang đưa anh ta về nhà cho an toàn. Anh ấy có uống chút bia”.

Lou vờ ngáy lớn, rồi sau đó huýt sáo và mỉm cười.

“Anh nói gì thế…”.

“Tôi cảm giác tôi giống như ông bố làm nhiệm vụ của mình tối nay,” Gabe nói. “Phải đảm bảo rằng con trai của mình được an toàn. Điều đó thật quan trọng phải không?”.

“Ý anh là sao”, Raphie nhíu mắt.

“Ồ, tôi nghĩ ông hiểu ý tôi,” Gabe cười đầy vẻ “ta đây vô tội”.

Raphie nhìn Gabe và giọng đanh lại, không hề tỏ ra mình muốn đùa chút nào cả.

“Vui lòng cho tôi kiểm tra bằng lái”. Ông đưa tay ra.

“Ô, tôi, à…, tôi không mang theo”.

“Anh có bằng lái xe không?”.

“Không có mang theo”.

“Anh nói vậy thì…”, Raphie rút ra cuốn sổ tay và cây viết” :Anh tên gì?”.

“Tôi tên là Gabe, thưa ông”.

“Gabe gì?”, Raphie đứng thẳng người lại.

“Ông ổn không?”, Gabe hỏi.

“Không phải việc của anh đâu. Lo chuyện anh đi!”.

“Trông ông không thoải mái lắm. Có vấn đề gì không?”.

“Tôi ổn”, Raphie quay trở lại xe.

“Ông cẩn thận”, Gabe nói với giọng đầy lo lắng.

“Anh cũng cẩn thận đưa anh ta về đi”, Raphie đáp lại và nhìn xung quanh để chắc rằng không có ai nghe thấy.

Gabe nhìn chiếc xe cảnh sát qua kính chiếu hậu. Không có ai ở trong đó. Không người hỗ trợ. Không ai cả.

“Tuần này anh phải mang bằng lái xe đến Đồn Cảnh Sát Howth trình cho tôi, Gabe. Chúng tôi sẽ xử lý anh sau. Đưa anh ta về nhà an toàn đi”. Ông gật đầu với Lou và tiếp tục đi trở về xe của mình.

“Trung sĩ say nữa à?”, Lou hỏi, mở đôi mắt lờ mờ quay lại nhìn Raphie đang đi về phía chiếc xe.

“Không, ông ấy không say”, Gabe nói và nhìn theo Raphie đi chầm chậm đến xe qua kính chiếu hậu.

“Vậy ông ta bị sao?”, Lou càu nhàu.

“Ông ấy làm sao ấy?”.

“Không, anh mới làm sao ấy. Bây giờ lái xe đưa tôi về”. Anh búng tay và cười. “Chính xác là để tôi lái”, anh gắt gỏng, loạng choạng bước ra. “Tôi không thích người ta nghĩ xe này là của anh”.

“Uống rượu bia mà lái xe nguy hiểm lắm Lou. Anh có thể gây tai nạn bây giờ”.

“Thì sao”. Lou nổi cáu như đứa trẻ. “Đó là chuyện của tôi, phải không? Can gì đến anhn ào?”

“Một người bạn của tôi mới vừa chết cách đây không lâu”, Gabe vừa nói vừa nhìn chiếc xe cảnh sát từ từ chạy về hướng ngược lại.

“Tin tôi đi, khi anh chết, thì đó là vấn đề của chính anh chứ không phải của ai khác đâu. Nếu tôi là anh tôi sẽ thắt dây an toàn , Lou”.

“Ai chết?”. Lou nhắm mắt lại, lờ đi lời khuyên, dựa đầu vào ghế, từ bỏ ý định lái xe.

“Tôi không nghĩ anh biết ông ta”, Gabe vừa nói vừa cho xe lăn bánh ra đường trở lại.

“Anh ta chết làm sao?”

“Đụng xe”, Gabe nói, nhấn xuống chân ga.

Chiếc xe tăng tốc nhanh chóng, tiếng động cơ nổ mạnh mẽ xé tan màn đêm yên tĩnh.

Lou mở mắt he hé, nhìn Gabe một cách cảnh giác.

“Vậy sao?”.

“Vâng. Nghe buồn quá nhỉ. Anh ta còn trẻ. Gia đình trẻ. Người vợ dễ thương và công việc của anh ta thì đang đà thăng tiến rất nhanh”. Gabe nhấn mạnh ga.

Bây giờ thì Lou mở mắt hoàn toàn.

“Nhưng đó chưa phải là chuyện buồn. Chuyện buồn nhất là anh ta chưa sắp xếp được những mục tiêu trong đời của mình. Anh ta không biết mình thật sự cần điều gì, hướng đến điều gì. Cũng không thể tránh anh ta, anh ta còn trẻ quá và không hề có chút ý nghĩ mảy may là mình có thể ra đi sớm như thế. Cuộc đời vậy đó, ai mà biết được”.

Đồng hồ đo tốc độ chỉ gần một trăm kilomet mặc dù đang chạy trong khu vực năm mươi kilomet. Lou nắm chặt tay vịn nơi cửa xe. Anh chỉnh lại tư thế ngồi cho vững chãi. Thẳng người. Nhìn đồng hồ đo tốc độ. Và nhìn cả ánh đèn lờ mờ của thành phố phía bên kia vịnh.

Anh thò tay tìm dây thắt lưng an toàn, nhưng thật bất ngờ, nhanh như hồi tăng tốc, Gabe nhấc chân khỏi chân ga, kiểm tra kính chiếu hậu, bật đèn xi nhan, và điềm tĩnh quẹo trái. Anh ta nhìn mặt Lou, giờ đã chuyển sang màu xanh, rồi mỉm cười.

“Đến ngôi nhà yêu dấu rồi Lou”.

Mấy ngày sau khi tỉnh lại hoàn toàn, Lou nhận ra là anh chưa từng chỉ đường cho Gabe chạy về nhà trong cái đêm hôm đó.

“Bố, mẹ, chị Marcia, anh Quentin, chị dâu Alexandra!”. Lou hét toáng lên, ngay sau khi cánh cửa được mở ra với cái nhìn ngạc nhiên của mẹ. “Con đã về…”, anh nói như hát và ôm lấy mẹ hôn rõ to lên má bà. “Con xin lỗi vì đã bỏ lỡ bữa tối. Tối nay ở văn phòng bận quá.Bận quá, bận quá, bận quá!”.

Lou biện minh mà không dám nhìn thẳng mọi người. Cứ thế, anh đứng trong phòng ăn, nhún vai liên tục, vừa thở vừa ậm ừ, lúc thì cười thầm. Những gương mặt giật mình vì sự xuất hiện của anh đang giương mắt nhìn anh, nhưng không biểu lộ mảy may cảm xúc nào. Ruth như bị đóng băng, nhìn chồng mình với cảm giác lẫn lộn của sự tức giận, tổn thương, sự bối rối, và cả một chút ghen tuông trong ấy nữa. Cả ngày hôm nay cô phải ứng phó với những trạng thái không thể kiểm soát được của Lucy, từ tích cực sang tiêu cực mà đứa trẻ nào cũng thường như thế. Sau đó là do dỗ con bé vì nó quá căng thẳng và khóc lóc không muốn lên sân khấu khi không có bố. Từ buổi biểu diễn ở trường về nhà, cô lại phải tiếp tục lo cho con ngủ và lăng xăng khắp nhà để chuẩn bị bữa tối, chuẩn bị phòng ngủ cho khách. Gương mặt cô giờ trở nên đỏ bừng vì nóng khi nấu thức ăn và những ngón tay cô ửng hồng vì bưng bê đồ ăn nóng. Cô cảm thấy mệt rã rời, cả thể xác lẫn tinh thần, đã kệt sức vì cố dỗ dành chăm sóc hai đứa con, từ quỳ gối chơi đùa với Pud, đến lau nước mắt cho Lucy, dùng lời lẽ an ủi khi con bé thất vọng vì không tìm thấy bố ở dưới khán đài mặc dù cô đã cố ra sức thuyết phục rằng bố đang ở dưới đó.

Ruth nhìn Lou đang lắc lư vì say đang đứng ngay ở cửa vào nhà bếp, mắt đỏ ngầu. Cô ước gì mình có thể được là chính mình, để hành động đúng như mình muốn trước mặt những người khách. Nhưng anh thì không cần ước mà sẽ tự làm như thế! Đó chính là sự khác biệt giữa họ. Anh đứng đó lắc lư sung sướng, trong khi cô bất động trong nỗi chán chường, tự hỏi vì sao mình lại chọn gắn kết với một người chồng như thế này.

“Bố!”, Lou nửa tỉnh nửa say. ‘Đã lâu lắm rồi con không gặp bố! Lâu lắm rồi phải không bố?”. Anh cười và lảo đảo đi vềphias bố với vòng tay mở rộng. Anh ngồi xuống cái ghế cạnh ông, sát đến nỗi khuỷu tay hai người gần như đụng nhau. “Lúc này bố sao rồi. Ô, anh muốn uống một ít rượu vang đỏ, cảm ơn nhiều… Anh thích loại này, em yêu, em tuyệt lắm!”. Anh nháy mắt với Ruth rồi làm đổ rượu ra tấm trải bàn trắng vì không sao điều khiển được bàn tay run lẩy bẩy.

“Từ từ con trai”, bố anh nói nhẹ nhàng và đưa tay giúp anh giữ vững tay của mình.

“Bố, con không sao!”. Lou giật tay và lại làm đổ rượu lên tay áo ông.

“Ôi, trời ơi… Con làm gì đấy hả!!!”, mẹ anh kêu lên và Lou tròn xoe mắt.

“Không sao, bà, tôi không sao!”, bố anh cố gắng lơ đi.

“Đó là chiếc áo đẹp nhất của ông!”, bà tiếp tục, với tay lấy khăn ăn nhúng vào ly nước của bà rồi chấm nhẹ nhẹ vào tay áo chồng.

“Mẹ”, Lou nhìn xung quanh bàn và cười, “Con đâu có giết người, chỉ làm đổ rượu thôi mà!”.

Mẹ anh ném cái nhìn bực bội về phía con trai và quay lại tiếp tục giúp chồng.

“Có lẽ thế này sẽ tốt hơn”, Lou lấy lọ muối và rắc lên tay áo bố anh.

“Lou!”. Quentin hét lên. “Dừng lại ngay nào!”.

Lou ngưng lại, bẽn lẽn nhìn chị dâu Alexandra và cười toe toét như con nít.

“A! anh Quentin!”, Lou gật đầu chào, “Nãy giờ em không thấy anh. Con thuyền sao rồi? Có cái buồm nào mới không? Có thắng giải nào gần đây không?”.

Quentin tằng hắng giọng, cố giữ bình tĩnh. “Bọn anh vô đến vòng chung kết…”.

“Chị Alexandra!”. Lou kêu lớn, cắt ngang câu trả lời của Quentin. “Làm sao mà nãy giờ tôi lại quên chưa hôn chị Alexandra thân yêu chứ?”. Anh đứng dậy vịn lưng ghế của từng người để lê từng bước qua chỗ chị dâu. “Tối nay chị đẹp lắm, đẹp mê hồn như mọi khi…”. Anh ôm chăt lấy cô và hôn vào cổ.

Chào chú, Lou!”, Alexandra gượng cười. “Chú thì sao, ổn hả?”.

“Ôi, chị biết đó, bận rộn, bận rộn, bận rộn, một đống việc phải làm”. Anh lắc đầu và cười lớn lần nữa, lớn như súng máy nổ liên thanh. “Ô, Chúa ơi, có chuyện gì ở đây vậy? Mọi người trông cứ như là có ai chết ấy. Thôi, vui lên nào, làm ơn đi!”. Anh hét lên một cách hùng hỗ và vỗ tay trước mặt mọi người. “Chán… quá!”. Anh quay sang nhìn chị gái Marcia. “Chị Marcia”, anh nói rồi thở dài. “Chị Marcia! Chào chị!”. Anh lẩm bẩm trước khi quay trở về ghế, vừa đi vừa cười như con nít.

Nãy giờ, Gabe ngượng nghịu lảng vảng ở cửa phòng ăn trong sự im lặng nặng nề.

“Em về với ai vậy Lou?”. Anh Quentin chợt nhận ra, hỏi Lou nhưng không chờ câu trả lời mà chìa tay ra đi về phía người khách đang đứng ở cửa phòng ăn.

“Xin lỗi, vì chưa giới thiệu. Tôi là anh trai chú ấy, Quentin. Còn đây là vợ tôi Alexandra”.

Lou hú lên như con sói rồi cười.

“Xin chào, tôi là Gabe!”. Gabe bắt tay Quentin và bước vào phòng ăn. Anh ta đi quanh bàn, bắt tay từng người trong gia đình một cách lịch thiệp.

“Lou”, Ruth nói nhỏ nhẹ, “Có lẽ anh nên uống nước lọc hay cà phê. Em sẽ đi pha cà phê”.

Lou thở dài rõ lớn. “Anh không ổn sao Ruth?”, anh ngắt lời. “Em kêu anh về nhà. Giờ anh đã ở nhà đây!”.

Sự im lặng bao trùm lên bàn ăn bởi vì mọi người ngượng nghịu cố tránh cái nhìn của nhau. Bố Lou nhìn anh một cách giận dữ, mặt đổi màu, môi ông hơi run run giống như đang nói mà không ra tiếng.

Gabe tiếp tục đi vòng quanh bàn ăn.

“Xin chào, cuối cùng cũng được gặp cô. Tôi rất vui, Ruth”.

Cô nhìn anh ta và bắt nhẹ tay.

“Chào anh!”, cô nhỏ nhẹ nói thêm, “Xin thứ lỗi vì bàn bề bộn như thế này!”. Cô đứng dậy mang những đĩa pho mát thừa và tách cà phê vào nhà bếp.

“Tôi sẽ giúp cô”, Gabe đề nghị.

“Không, không, anh cứ tự nhiên ngồi xuống đi”. Cô đi vội vào nhà bếp với một đống thứ trong tay.

Gabe không ngồi mà bước nhanh theo cô. Trong bếp, Ruth đang tựa vào chỗ bồn rửa chén, để bát đĩa xuống. Đầu cô hơi cúi xuống, vai hơi cong, vẻ tươi tỉnh của người phụ nữ này đã biến đâu mất. Gabe cũng khẽ khàng để đĩa bên cạnh bồn rửa chén, cố tình tạo ra một tiếng động nhỏ để cô biết anh ta đang ở đây.

Cô giật mình, nhận ra sự hiện hữu của Gabe và của cả cô nữa. Sức sống và nội tâm quay về khi được tạm rời xa bàn ăn. Cô quay lại nhìn anh.

“Gabe”, cô cười, “Tôi nói anh cứ tự nhiên ngồi đi mà”.

“Tôi muốn giúp cô”, Gabe nói nhỏ. “Tôi xin lỗi về chuyện Lou. Tôi không thể đi cugnf anh ấy tối nay”.

“Không?”. Cô khoanh tay đầy bối rối.

“Là thế này. Tôi làm việc cùng công ty với anh ấy. Tôi ghé công ty buổi tối có chút việc. Và lúc tôi đến đấy thì gặp anh ấy mới vừa ra khỏi… à, ra khỏi buổi họp ở quán cà phê”.

“Anh ấy trở về công ty hồi nào? Ý anh là trước đó anh ấy đi đâu khác à? Quán cà phê? Tại sao anh ấy…? Cô bối rối nhìn Gabe anh ấy…?. Cô bối rối nhìn Gabe, và rồi… Một cách thật chậm, mặt cô bỗng tối sầm lại, như bị phủ một lớp mây mờ khi hiểu ra sự thật. “Tôi hiểu rồi, sau đó anh ấy cố lái xe về nhà…?”.

Đó không phải là câu hỏi, chỉ là một ý nghĩ được nói lớn lên, và vì thế Gabe không trả lời.

Nhưng Ruth không bận tâm đến điều nay. Cô nói thật dịu dàng. “Phải rồi, cảm ơn anh đã đưa anh ấy về nhà an toàn, Gabe. Tôi xin lỗi vì thô lỗ với anh nhưng tôi vừa… anh biết đấy…”, giọng cô lạc đi như thể nước mắt chực trào ra, nhưng rồi cô nén lại, im lặng trút chỗ thức ăn thừa trong những chiếc đĩa đã dùng xong vào thùng rác.

“Tôi hiểu mà. Cô không cần giải thích đâu!”.

Từ phòng bếp, họ nghe Lou hét “woaaaa…”, rồi có tiếng ly vỡ loảng xoảng. Tiếp đấy lại là những tràng cười không kiểm soát của anh.

Cô ngừng đổ thức ăn thừa vào sọt rác, nhắm mắt lại thở dài.

“Lou là người tốt, cô biết đấy!”, Gabe nhỏ nhẹ.

“Cảm ơn Gabe. Ước gì tôi xác định được điều anh nói đúng hay không ngay lúc này, nhưng không phải từ anh – một đồng nghiệp tận tình mà là từ chính mẹ anh ấy!”. Cô ngước lên nhìn Gabe với đôi mắt đầy mệt mỏi. “Hay từ bố anh ấy, từ chị gái anh ấy, từ anh trai anh ấy. Ai trong nhà cũng được, miễn không phải từ những đồng nghiệp thân tín trong công ty chuyên bao che cho nhau!”, cô đổ thức ăn một cách giận dữ.

“Tôi không phải là đồng nghiệp thân tín với anh ta đâu, tin tôi đi!”.

Cô nhìn Gabe một cách tò mò.

“Anh ấy vừa mới cho tôi một công việc ngày hôm qua. Tôi thường ngồi trước tòa nhà làm việc của anh ấy vào một buổi sáng, và hôm qua, anh ấy cho tôi tách cà phê rồi cho tôi một công việc”.

“Tối hôm qua anh ấy cũng có nói chuyện này”, Ruth nhớ lại. “Có thật Lou làm điều đó?”.

“Sao cô có vẻ ngạc nhiên vậy?”.

“Không, tôi không … Ý tôi là… anh ấy cho anh công việc gì vậy?”.

“Một công việc ở phòng thư tín”.

“Điều này giúp gì cho anh ấy?”, cô cau mày.

Gabe cười. “Cô nghĩ anh ấy làm điều đó vì quyền lợi của mình sao?”.

“Ồ, tôi nói bậy bạ quá!”, Ruth mím môi giấu nụ cười. “Tôi không có ý như vậy. Tôi biết Lou là người tốt. Nhưng lúc sau này anh ấy quá… bận. Bận đến quẫn trí; bận rộn thì chẳng có gì sai nếu không bị quẫn trí”. Cô vung tay. “Thật ra chồng tôi không như thế này đâu. Nhưng giờ thì… Anh ấy lúc nào cũng như ở hai nơi cùng một lúc. Thân thể anh ấy ở đây với chúng tôi nhưng đầu óc thì ở đâu đâu. Anh ấy lúc nào cũng nghĩ về công việc, làm thế nào hoàn thành công việc, làm thế nào để đi từ cuộc họp này đến cuộc họp khác nhanh nhất, vân vân và vân vân… Anh ấy cho anh công việc, tôi nghĩ rằng điều đó… Chúa ơi!”. Cô cố giữ bình tĩnh.

“Chắc chắn anh phải có lợi gì cho anh ấy, Gabe!”.

“Không đâu. Anh ấy là người tốt mà”, Gabe lặp lại.

Ruth không trả lời, nhưng Gabe như đọc được ý nghĩ của cô, anh ta thêm vào” “Nhưng cô muốn anh ấy tốt hơn, đúng không?”.

Cô nhìn Gabe một cách ngạc nhiên.

“Đừng lo”. Gabe nắm tay cô, một cái nắm tự dưng khiến Ruth cảm thấy mình được an ủi rất nhiều. “Lou sẽ tốt hơn thôi”.

Khi Ruth kể với chị mình ngày hôm sau về cuộc trao đổi này, chị cô cũng thấy lạ lùng với thái độ nghi ngờ. Ruth chỉ ngạc nhiên là tại sao cô không mảy may nghi ngờ Gabe, tại sao cô không cảm thấy có gì kỳ cục ngay trong khoảnh khắc đó. Thậm chí cô còn không buồn hỏi Gabe tại sao anh nghĩ rằng Lou sẽ tốt hơn. Có lẽ cô tin anh ta hay ít ra là cô muốn tin anh. Một người đàn ông tử tế nói với cô rằng chồng cô sẽ tốt hơn. Cô còn muốn gì hơn thế?
Bình Luận (0)
Comment