Gặp nhau
Một Lou-thành-công đang trên đường đi về nhà, lòng hớn hở vui với tiếng sỏi dưới bánh xe và với hình ảnh cánh cổng điện đóng lại phía sau. Bữa ăn tối đã thành công: Anh đã làm chủ tình hình, đã thuyết phục, đã thỏa thuận, và đã làm vui lòng mọi người. Họ cười với những câu đùa của anh, họ lắng nghe từng chữ anh nói. Họ rời bàn ăn khi đã đạt được sự thỏa thuận và cảm thấy hài lòng. Anh uống ly cuối cùng với Alfred, đang hớn hở, trước khi lái xe về nhà.
Đến tầng dưới đã tắt đèn, nhưng tầng trên còn đủ cả mặc dù đã khuya, ánh sáng hắt ra giúp anh dễ dàng đưa xe vào đúng nơi cần thiết.
Anh bước đi trong bóng đem. Thường thì Ruth hay để sáng đèn ở lối hành lang, nhưng hôm nay anh phải mò mẫm trên tường tìm công tắc đèn. Phảng phất điều gì đó bất ổn.
“Em ơi?”, anh gọi. Giọng của anh vang dội theo cầu thang lên đến cửa sổ mái nhà.
Ngôi nhà thật bề bộn, không ngăn nắp như mọi khi anh về. Đồ chơi trẻ con vương vãi khắp nơi.
Anh tặc lưỡi khó chịu.
“Em ơi?”. Anh đi lên cầu thang. “Ruth?”.
Anh chờ tiếng cô vang lên, phá vỡ sự im lặng, nhưng điều đó không xảy ra.
Khi anh bước chân lên đầu cầu thang, Ruth chạy ra từ phòng Lucy, vụt qua anh, tay bụm miệng, mắt to và lồi ra. Cô chạy vào nhà tắm, đóng sầm cửa lại. Tiếp theo anh nghe tiếng nôn thốc nôn tháo của cô.
Trong sảnh lớn, anh nghe Lucy bắt đầu khóc đòi mẹ, Lou đứng ở đầu cầu thang nhìn từ phòng này qua phòng khác, đứng yên bất động, không biết phải làm gì.
“Đến với con bé đi, Lou!”, Ruth cố nói trước khi gập người xuống bồn vệ sinh.
Anh lưỡng lự, nghe tiếng khóc của Lucy càng to hơn
“Lou!”, Ruth la lớn, lầnnày cấp bách hơn.
Anh giật mình, hoảng hốt vì giọng hét toáng của cô, lật đật chạy đến phòng của Lucy. Anh từ từ đẩy cửa phòng, nhìn trộm vào bên trong, cảm giác giống như mình là tên trộm khi bước vào thế giới mà anh hiếm khi vào trước đây. Một loạt hình hoạt hình chào đón anh. Cái mùi của chất nôn hăng hăng khắp phòng con gái. Chiếc giường con bé trống không, chỉ có khăn trải giường và tấm chăn màu hồng nhăn nhúm. Anh đi theo tiếng động vào nhà tắm và thấy con bé đang ngồi bệt trên nền gạch, đôi dép còn thỏ một ciếc trong chân còn một chiếc ở cạnh bồn vệ sinh. Con bé đang khóc, nước mắt nhòe nhoẹt trên mặt. Cứ thế phun nước bọt và khóc, khóc và phun nước bọt, âm thanh của con bé vang dội trong phòng vệ sinh.
Lou đứng đó, nhìn xung quanh, cặp xách vẫn trong tay, không biết làm gì. Anh lấy khăn tay ra khỏi túi che lên mũi và miệng của mình, để ngăn mùi hôi và để tránh nhiễm trùng.
Ruth quay lại khiến anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Nhưng tất cả những gì cô thấy được là anh đang lớ ngớ đứng nhìn đứa con gái năm tuổi đang bị bệnh, nôn thốc nôn tháo. Cô đẩy ngay anh ra, nhào xuống bên con bé.
“Không sao đâu con!”. Ruth quỳ gối và ôm con gái trong lòng. “Lou, lấy giùm em hai cái khăn mặt ướt”.
“Ướt?”.
“Anh đưa khăn dưới vòi nước lạnh rồi vắt cho khô để không nhiều nước”, cô bình tĩnh giải thích.
“Vâng, anh hiểu rồi!”. Anh gật đầu, lớ ngớ đi ra ngoài và đứng bất động ở đầu cầu thang. Nhìn bên trái, rồi nhìn bên phải. Anh quay lại phòng ngủ.
“Khăn mặt ở…?”.
“Chỗ bàn ủi”. Ruth nói.
“Vâng, anh biết rồi”. Anh đến chỗ bàn ủi với cái cặp táp vẫn còn trong tay và cái áo khoác trên người. Với đôi tay còn lại, anh lướt trên một chồng khăn đủ màu sắc. Màu nâu, màu be hay màu trắng. Anh không thể quyết định. Chọn cái màu nâu, anh quay lại chỗ Lucy và Ruth, đưa vào vòi nước rồi đưa cho cô, hi vọng mình đã làm đúng.
“Sắp xong rồi”. Ruth giải thích, lấy khăn lau lưng cho Lucy.
“Ừ, anh để cái khăn ở đâu đây/”.
“Bên cạnh giường của con. Và anh có thể thay giúp tấm trải giường cho con không? Con bé nôn quá chừng”.
Lucy bắt đầu khóc lại, mệt mỏi rúc vào ngực mẹ. Mặt của Ruth tái nhợt, tóc buộc phía sau xù xì thô cứng, cặp mắt mệt mỏi, đỏ và sưng phồng. Có vẻ như cô đã có một đêm kinh khủng.
“Tấm trải giường cũng ở chỗ bàn ủi. Và thuốc trong cái tủ thuốc ở phòng ngoài”.
“Cái gì/”.
“Thuốc… Ôi Chúa ơi!”. Ruth ngừng ngang câu nói, đứng bật dậy, tay bụm miệng chạy ra ngoài.
Lou ở một mình trong phòng tắm với Lucy. Mắt con bé nhắm lại, người tựa vào bồn vệ sinh. Rồi con bé nhìn anh bằng cặp mắt mệt mỏi lẫn buồn ngủ. Anh đi ra khỏi phòng tắm, dọn tấm trải giường bẩn. Đang làm nửa chừng, anh nghe tiếng Pud khóc ré lên ở phòng kế bên. Anh thở dài, đặt cái cặp táp xuống, cởi áo khoác quăng sang một bên. Anh mở nút trên cùng của áo sơ mi, nới lỏng cà vạt và xắn tay áo lên.
Lou nhìn chằm chằm vào chai rượu mạnh Jack Daniel’s và mấy cục đá lạnh, lơ đi người phục vụ quán bar. Anh ta đang chồm người qua quầy và nói một cách hung hăng vào tai anh.
“Anh có nghe tôi nói không?”. Người phục vụ gầm lên.
“Vâng, vâng, chuyện gì…”. Lou lắp bắp, giống như đứa trẻ năm tuổi đi không buộc dây giày, hoàn toàn không nhớ mình đã làm điều gì sai. Anh vung tay một cách thô bạo và uể oải.
“Không, không chuyện gì cả, anh bạn. Để cô ta yên, được chứ? Cô ấy không muốn nói chuyện với anh, cô ấy không muốn nghe anh kể chuyện, cô ấy chả quan tâm đến anh. Được chưa?”.
“Được rồi, được rồi”. Lou lầm bầm, nhớ lại cô gái tóc hoe khiếm nhã không thèm để ý đến anh. Anh không thể làm cô gái nói chuyện với anh, và cô nhà báo mà anh có dịp nói chuyện trước đó cũng không quan tâm đến câu chuyện tuyệt vời của anh, đó chính là cuộc đời anh. Anh nhìn xuống ly whisky. Điềm gở đã hiện ra tối nay vì không ai quan tâm nghe câu chuyện của anh. Thế giới này điên loạn hết rồi sao? Chẳng lẽ họ đã quá quen với những phát minh mới, những khám phá khoa học đến nổi một người sinh sản vô tính như anh không thể làm họ quan tâm nữa? Không, người phụ nữ trong quán bar này thích nhấm nháp cocktail hơn. Nhưng phụ nữ trẻ thì thích lượn lờ trong những ngày giữa tháng mười hai để khoe đôi chân nâu vàng rám nắng, váy ngắn, mái tóc nhuộm màu, túi xách hợp thời trang treo tòng teng trên những cánh tay nâu khỏe mạnh và quyến rũ. Đó là những thứ họ quan tâm hơn cả các sự kiện trọng đại của quốc gia. Người đàn ông được sinh sản vô tính. Có hai Lou Suffern trong thành phố tối nay. Hiện diện ở hai nơi cùng một lúc đã trở thành sự thật.
Anh tự cười với mình, rồi lắc lắc đầu vui vẻ. Chỉ có mình anh biết những khả năng vi diệu của vạn vật nhưng không ai quan tâm tìm hiểu.
Anh cảm giác người phục vụ đang nhìn xoáy vào anh vì thế anh ngưng cười và chú tâm vòa những cục đá trong ly. Anh nhìn nó trôi trong ly, ngoằn ngoèo đi tìm một vị trí thuận lợi, rồi chìm sâu xuống đáy. Nó làm cho mắt anh phải cụp xuống nhìn. Cuối cùng, người phục vụ cũng bỏ anh lại, với những thứ lỉnh kỉnh trên bàn và quay sang phục vụ những người khác. Xung quanh một Lou cô độc là những âm thanh ồn ào liên tục, âm thanh của những cuộc nói chuyện giữa người này với người khác; những ve vãn tán tỉnh, những tranh cãi đấu đá, những bàn con gái túm tụm nhìn vào nhau, những nhóm con trai đảo mắt nhìn quanh với những cử chỉ không lương thiện. Trên bàn la liệt bia rượu và miếng lót ly. Những cái ghế trống là dấu hiệu cho thấy chủ của nó ra ngoài hút thuốc, tạo nên một mối quan hệ mới nào đó với những người cũng cùng sở thích với mình.
Lou nhìn xung quanh tìm một ánh mắt. Nhưng quả thật lúc này rất kó để tìm ra một ngừoi bạn tâm tình. Anh thích người nào đó trông đẹp đẹp để nghe anh kể chuyện thêm lần nữa, nhưng sau đó anh quyết định người nào cũng được. Một ai đó quan tâm đến điều kỳ diệu đã xảy ra.
“Cho tôi một ly nữa”, Lou nói líu ríu khi người phục vụ đến gần. “Một jack nguyên chất trong đá”.
“Tôi mới mang cho ông một ly mà”, người phục vụ đáp trả, vui vẻ hơn một chút, “Ông còn chưa đụng tới”.
“Vậy sao?”. Lou nhắm một mắt nhìn anh ta. “Vậy, hai ly cùng một lúc cũng tốt chứ sao?”.
Lou cười phá lên, giọng cười khò khè của triệu chứng bệnh phổi trong làn gió lạnh tháng mười hai, cơn gió chui vào lồng ngực anh để tìm sự ấm áp ngay khi nó thấy anh mở nút áo trên cùng, để lộ lồng ngực. Nó nhanh như là con mèo phóng qua cửa sổ khi hoảng sợ trước tiếng pháo hoa.
“Tôi nghĩ tôi đã bỏ lỡ câu đùa”, cười phục vụ cười tỏ vẻ không hiểu nổi điều anh nói. Bây giờ quầy bar không còn ầm ĩ nữa.
“Ở đây không có ai quan tâm à?”. Lou giận dữ, vung tay loạn xạ trước đám đông xung quanh anh. “Tất cả những điều họ quan tâm là tình dục và mua sắm. Đó là tất cả những gì họ nói mà tôi nghe được!”.
Người phục vụ cười. “Anh nói nhỏ một chút được không.Họ không quan tâm cái gì?”.
Lou chuyển sang nghiêm túc và nhìn người phục vụ với cái nhìn nghiêm túc nhất. “Sinh sản vô tính”.
Gương mặt người phục vụ thay đổi hẳn, vẻ thích thú trỗi dậy trong mắt anh ta, cuối cùng thì đã có những chuyện gì khang khác để anh ta nghe thay vì những nỗi khổ niềm đau như thường lệ. “Sinh sản vô tính? Anh quan tâm chuyện đó phải không?”.
“Quan tâm? Tôi hơn cả quan tâm”. Lou cười kẻ cả vẻ bề trên rồi nháy mắt với người phục vụ. Anh hớp một ngụm whisky và chuẩn bị kể chuyện. “Có thể anh khó tin chuyện này. Nhưng tôi…”, anh hít một hơi thật sâu, “… được sinh vô tính!”.
Anh bắt đầu…
“Có một người đưa cho tôi một viên thuốc và tôi đã uống nó”.
Anh nói rồi nấc cụt. “Anh có thể không tin nhưng đó là sự thật. Tôi thấy nó bằng chính hai con mắt mình…”. Anh chỉ vào con mắt, nhưng động tác quá lố làm ngón tay chọt vào con mắt. Một lúc sau, khi cơn đau lắng dịu, anh lau nước mắt và tiếp tục nói. “Có hai Lou tối nay”. Anh đưa lên bốn ngón tay, rồi ba, rồi một, cuối cùng là hai.
“Thật vậy sao?”, người phục vụ hỏi. “Người nữa của anh đâu? Chắc anh ta không say chứ?”.
Lou cười, khò khè lần nữa. “Một Lou nữa ở nhà với vợ tôi”, anh cười thầm… “… và ở nhà với con tôi. Còn tôi thì ở đây, với cô ta”. Anh chỉ ngón tay về phía bên trái mình.
“Ai?”.
Lou quay sang bên trái, chút nữa thì làm ngã cái ghế anh đang ngồi. “Ô cô ấy… cô ấy đâu rồi?”. Anh quay trở lại người phục vụ. “Có thể cô ấy đang trong toilet, cô ấy đẹp lộng lẫy, chúng tôi vừa mới nói chuyện. Cô ấy là nhà báo, cô ấy sẽ viết câu chuyện này. Tuy nhiên, không sao. Có tôi ở đây là cũng vui lắm rồi, và anh ấy…”, anh cười lần nữa, “… anh ấy ở nhà với vợ tôi và mấy đứa con. Rồi ngày mai khi tôi thức dậy, tôi sẽ uống một viên, không phải là thuốc, là thảo mộc, để trị bệnh nhức đầu của tôi”. Anh chỉ vào đầu mình một cách nghiêm túc. “Và tôi sẽ nằm ngủ trên giường, còn anh ta sẽ đi làm. Làm tất cả những gì tôi phải làm, giống như…”, anh suy nghĩ đăm chiêu nhưng không nghĩ ra, “… giống như rất, rất nhiều thứ. Anh ta đi đến tất cả những nơi tôi phải đi. Đó là điều kỳ diệu chết tiệt. Anh có biết ngày nghỉ gần đây nhất của tôi là khi nào không?”.
“Là khi nào?”.
Lou đăm chiêu. “Giáng sinh năm rồi. Không điện thoại, không máy tính. Giáng sinh năm rồi”.
Người phục vụ không hiểu lắm. “Năm nay anh không nghỉ phép sao?”.
“Một tuần. Với mấy đứa con!”. Anh nở lỗ mũi. “Đâu cũng toàn là cát. Trong máy tính xách tay của tôi, trong điện thoại, và trong cái này”. Anh thò tay vào túi lấy ra chiếc BlackBerry và quăng nó xuống quầy bar.
“Cẩn thận”.
“Cái này. Đi theo tôi mọi nơi. Cát vô trong đó nhưng nó vẫn hoạt động bình thường. Đây là ma túy của tôi. Cái này!”.
Anh rờ rờ chiếc điện thoại di động, vô tình nhấn một vài phím khiến màn hình sáng lên. Hình nền trên chiếc điện thoại di động là Ruth và hai đứa con đang cười với anh. Pud cười hết cỡ không có cái răng nào, mắt Lucy to màu đen, tóc lòa xòa trước trán. Ruth ẵm cả hai con. Ẵm cả hai con cùng với nhau. Anh nhìn kỹ bức hình trong giây lát với nụ cười trên mặt.
Ánh sáng tắt. Tấm hình nền mờ dần thành màu đen. Chiếc điện thoại nằm đó nhìn chằm chằm vào anh. “Tiếng chuông của nó là bíp bíp, anh biết không. Cứ hễ tiếng bíp bíp vang lên là họ có tôi. Một ánh sáng màu đỏ và tiếng bíp bíp điện thoại. Hai thứ đó ám ảnh tôi. Màu đỏ, có người gọi đến. Bíp bíp, có người gọi đến. Tôi thấy nó trong giấc ngủ, tôi thấy nó trong nhà tắm, tôi thấy nó trong những bữa ăn. Cái tiếng bíp bíp chết tiệt này”.
“Vậy nghỉ một ngày đi”, người phục vụ nói.
“Không thể được. Có quá nhiều việc phải làm!”.
“Ô, giờ anh đã sinh sản vô tính rồi, anh có thể nghỉ bao lâu cũng được”. Người phục vụ đùa, nhìn xung quanh để chắc rằng không ai có thể nghe thấy.
“Vâng”, Lou cười mơ màng. “Có nhiều thứ tôi muốn làm lắm!”.
“Ví dụ như là cái gì? Bây giờ anh muốn làm gì nhất? Muốn hơn bất cứ thứ gì trong cuộc đời này?”.
Lou nhắm mắt lại. Ngay lúc đó, lợi dụng mí mắt nhắm nghiền, cơn choáng váng lại tấn công anh khiến anh mém chút nữa ngã khỏi ghế ngồi. “Trời…”. Anh nhanh chóng mở mắt ra. “Tôi muốn về nhà, nhưng không thể. Anh ta không cho phép tôi. Tôi gọi cho anh ta lúc nãy nói rằng, tôi mệt và muốn về nhà, nhưng anh ta không cho!”, anh khịt mũi. “Anh ta không cho tôi về nhà”.
“Ai kia?”.
“Nửa kia của tôi, Lou kia kìa!”.
“Nửa kia của anh kêu anh ở ngoài đường sao?”, người phục vụ cố nhịn cười.
“Anh ta đang ở nhà. Vì thế không thể hai chúng tôi cùng có mặt ở đó được. Đến sáng thì tác dụng của thuốc mới hết, chúng tôi mới được nhập làm một. Nhưng giờ tôi đã mệt rồi!”. Mắt anh sụp xuống. Bất chợt, anh chồm đến gần người phục vụ, nói nhỏ: “Anh biết không, tôi đã nhìn anh ta qua cửa sổ…”.
“Nửa kia của anh?”.
“Tôi đã về nhà, nhìn anh ta từ bên ngoài. Anh ta ở đó, mang tấm trải giường, khăn mặt, chạy lên chạy xuống cầu thang, chạy từ phòng này qua phòng khác với ý nghĩ rằng anh ta đóng vai trò gì đó rất đặc biệt trong gia đình…”. Anh khịt khịt mũi. “Tôi thấy anh ta nói chuyện đùa ngớ ngẩn trong bữa ăn tối, rồi sau đó dọn dẹp phòng ngủ ở nhà. Anh ta tự làm được hết”. Anh trợn mắt. “Vì thế tôi phải quay trở lại đây”.
Người phục vụ cười, nháy mắt. “Về nhà đi thôi ông khách ơi!”, anh ta lấy cái ly không của Lou, để lên khay, rồi bước thẳng đến cuối quầy phục vụ người khách khác.
Lou đăm chiêu trước câu nói của người phục vụ. Nếu anh ta không thể về nhà, thì anh không có chỗ nào để đi.
“Không sao, con yêu, không sao, bố đây!”. Lou nói, vén lại mái tóc cho con rồi chà chà vào lưng trong khi con bé nôn lần thứ hai mươi trong tối nay. Anh ngồi bệt xuống nền nhà tắm lạnh tanh, mặc cái áo thun ngắn tay và quần soọc. Anh dựa vào tường nhà tắm trong khi con bé run lên một lần nữa trước khi nôn.
“Bố…”. Con bé chảy nước mắt sợ sệt.
“Sẽ ổn thôi, con yêu, bố đây!”. Anh lặp lại với vẻ buồn ngủ rã rời. “Sắp xong rồi”.
Khi nào mới chấm dứt chuyện này hả trời?
Cứ mỗi hai mươi phút, anh lại từ phòng ngủ của Lucy đến toilet để giúp con bé nôn. Người nó chuyển từ lạnh sang nóng, rồi sau đó lại từ nóng sang lạnh. Thường thì Ruth mới là người có bổn phận phải thức suốt đêm với bọn trẻ, khi bệnh hay khi có chuyện gì khác. Nhưng thật không may cho Lou, và cả cho Ruth, cô cũng bệnh y như Lucy, cũng đang ở trong nhà tắm của họ phía cuối hành lang. Chứng viêm dạ dày hay rối loạn tiêu hóa luôn là món quà cuối năm, được mang đến trong thời gian Giáng sinh cho những ai hăm hở chào tạm biệt năm cũ trước khi năm mới đến.
Lou lại ẵm Lucy trở về phòng. Hai cánh tay nhỏ xíu của con đung đưa bên cổ anh. Con bé đã ngủ, kiệt sức vì bị nôn suốt đêm. Anh để con nằm xuống giường, đắp cái mền lên cơ thể lạnh ngắt của nó, rồi để con gấu mà Lucy yêu thích kế bên cạnh, trong khi Ruth lại chạy vào toilet.
Điện thoại của anh rung lên lần nữa.
Bốn giờ sáng. Đây là lần thứ năm anh nhận điện thoại từ chính anh. Liếc nhìn màn hình, anh thấy gương mặt anh sáng lên trên đó.
“Chuyện gì đây?”, anh thì thầm vào điện thoại, cố hạ giọng và kiềm nén sự tức giận.
“Lou! Là tôi, Lou”, một giọng say xỉn ở đầu dây bên kia, tiếp theo là tiếng cười khàn khàn.
“Đừng có gọi cho tôi nữa”, anh nói to hơn một chút.
Phía sau nghe tiếng nhạc to, tiếng trộn lẫn với những giọng nói ồn ào không rõ chữ, anh có thể nghe thấy tiếng cụng ly, tiếng la hét, tiếng cười đùa vang lên từng đợt từ khắp mọi góc phòng. Mùi rượu như muốn bay ra từ chiếc điện thoại và thâm nhập vào thế giới bình yên ngây thơ của con gái anh. Anh tắt âm điện thoại, để bảo vệ giấc ngủ của con gái trước sự xâm lấn của thế giới người lớn.
“Anh đang ở đâu?”.
“Trên đường Leeson!”. Anh hét lại. “Tôi gặp cô gái đó, Lou. Đã lắm!Anh sẽ tự hào vì tôi, Không, anh sẽ tự hào vì anh!”. Lại một tiếng cười khàn khàn.
“Cái gì?!”. Lou hét lại. “Đừng! Đừng có làm gì nhé!”, anh la lên.
Lucy động đậy mở mắt trông giống như hai con bước con. Đôi mắt nâu to liếc nhìn anh sợ hãi, nhưng khi nhận ra bố, cái nhìn cảnh giác biến mất, thay vào đó là một nụ cười he hé, yếu ớt nở trên môi. Rồi mắt con bé nhắm lại trong sự mệt mỏi.
Cái nhìn tin tưởng mà con bé đặt vào anh có tác động với anh ngay sau đó. Anh biết anh là người bảo vệ cho con, là người mang đi sự sợ hãi, và mang về nụ cười trên gương mặt bé. Điều đó làm anh cảm thấy xúc động hơn bất cứ thứ gì trong cuộc đời anh. Hơn cả niềm vui rạng rỡ khi cuộc thỏa thuận làm ăn bữa tối thành công; hơn cả cảm giác vừa lòng trước cái nhìn sững sờ, ghen tức của Alfred khi anh bước vào. Cảm giác đó khiến anh căm ghét người đàn ông ở đầu dây bên kia, quá kinh tởm khi nghe chuyện anh ta đang lê la với cô gái nào đó, đến nổi anh muốn nện cho anh ta một cú nốc ao.
Con gái anh đang ở nhà, bị nôn hết cả ruột, toàn thân mệt lử, mở mắt, đứng dậy còn không nổi, mà anh ta ở ngoài kia say xỉn, theo đuổi mấy cái váy ngắn cũn cỡn, muốn Ruth làm hết mọi thứ cho anh ta. Anh ghét người đàn ông đó, người đàn ông ở đầu dây bên kia.
“Nhưng cô ta hấp dẫn lắm, phải chi anh gặp cô ta!”, anh ta nói líu ríu.
“Anh đừng có nghĩ về chuyện đó!”, anh hăm dọa chính mình bằng giọng rất khẽ. “Tôi thề có Chúa, nếu anh làm gì, thì tôi sẽ…”.
“Anh sẽ làm gì? Giết tôi à?”, giọng cười khàn khàn lớn hơn. “Nghe có vẻ như anh sẽ tự cắt mũi mình, anh bạn. Ô, anh bảo tôi phải đi đến chỗ chết tiệt nào bây giờ hả? Nói cho tôi nghe đi? Tôi không thể về nhà, tôi không thể đi làm?”.
Cánh cửa phòng ngủ mở ra, Ruth xuất hiện với vẻ hoàn toàn kiệt sức.
“Tôi sẽ gọi lại cho anh”. Anh gác máy ngay.
“Ai gọi điện cho anh vào giờ này thế?”, cô hỏi khẽ.
Cô mặc chiếc váy ngủ, hai tay ôm choàng lấy người mình, phần vì lạnh, phần như một cách tự bảo vệ. Mái tóc buộc ngược ra sau rối bù. Trông cô đầy vẻ mong manh và yếu đuối.
Lần thứ hai trong buổi tối nay, trái tim anh lại mềm ra lần nữa. Anh bước thẳng tới bên cô, vòng tay mở rộng.
“Chỉ là một gã mà anh biết”, anh thì thầm, vuốt tóc cô. “Anh ta ra ngoài uống rượu, và xỉn quắc cần câu. Anh ước gì anh ta đừng gọi nữa. thế mà anh ta cứ gọi và nói mãi”.
Anh thêm vào thật khẽ.
“Em thế nào rồi?”. Anh cẩn thận kiểm tra từng nét trên gương mặt cô. Người cô vẫn sốt hầm hập nhưng cô lại run lẩy bẩy trong cánh tay anh như lạnh lắm.
“Em ổn”. Cô chìa ra một nụ cười yếu ớt.
“Không, em không ổn một chút nào cả. Để anh lấy khăn lau mặt cho em”. Anh hôn cô nhẹ nhàng lên trán. Đôi mắt cô nhắm lại, cơ thể như buông lỏng trong vòng tay anh.
Anh như muốn hét toáng lên vì sung sướng. Lần đầu tiên, sau một khoảng thời gian rất dài, anh cảm giác như cô đã bỏ hẳn ý định khiêu chiến và gây gổ với anh. Đã sáu tháng nay, mỗi khi anh ôm cô như thế này, cô hoàn toàn tìm cách đẩy ra như thể đó là cách cô thể hiện cô không chấp nhận anh. Cô luôn chống lại và từ chối những thái độ xử sự của anh.
Đây là lần đầu tiên, cô thư giãn, buông lỏng người thoải mái trong vòng tay anh. Một động tác hoàn toàn im lặng nhưng chính là một chiến thắng lớn lao trong cuộc hôn nhân của họ.
Điện thoại anh bỗng rung lên lần nữa. Gương mặt anh lướt nhanh qua màn hình rồi anh quay đi chỗ khác, không trả lời. Anh có thể hiểu Ruth sẽ cảm thấy như thế nào với hành động ấy.
“Lại là người bạn của anh nữa à?”, Ruth nói. Kéo chiếc điện thoại lại gần, cho phép anh trả lời.
“Không, kệ anh ta”. Anh phớt lờ, kéo vợ lại gần mình lần nữa. “Ruth”, anh nói dịu dàng, nâng cằm cô lên để cô có thể nhìn thẳng vào mắt anh. “Anh xin lỗi”.
Ruth nhìn anh như thể bị sốc, dò xét anh bằng một vẻ tò mò lẫn nghi ngờ. Lou Suffern nói xin lỗi! Xin lỗi là từ không nằm trong từ điển ngôn ngữ của anh ấy. Lou liếc mắt và nhận ra chiếc điện thoại vẫn reng. Nó xoay vòng, xoay vòng, rung lên và muổn rớt ra khỏi bàn. Mỗi lần chiếc điện thoại vừa ngừng được một cái, nó lại nhanh chóng bắt đầu rung lại ngay. Bức hình khuôn mặt của chính anh sáng lên trên màn hình, mỉm cười với anh.
Anh có thể cảm nhận được điều gì đang ẩn chứa đằng sau khuôn mặt của chính mình trên màn hình kia. Say khướt, nói năng bằng những từ ngốc nghếch. Anh tiếp tục từ chối trả lời điện thoại, từ chối rời khỏi vợ mình. Anh nuốt nước bọt một cách khó khăn.
“Anh yêu em, em biết đấy”.
Cô nhìn anh cứ như thể đây là lần đầu tiên cô nghe điều đó. Cứ như thể họ đang cùng nhau quay lại ngày Giáng sinh đầu tiên họ trải qua bên nhau, ngồi bên cạnh cây thông Noel trong nhà bố mẹ anh ở Galway. Con mèo bên cạnh đang đùa nghịch với quả bóng trên tấm đệm yêu thích của nó, bên lò sưởi ấm áp.
Lou cũng từng nói với cô những lời như thế, bên cây thông Noel vừa được trang trí xong cách đó chỉ vài giờ. Bố anh muốn có một cây thông thật. Nhưng mẹ anh chỉ muốn một cây thông giả để cho khỏi phải chịu đựng những cái gai. Cuối cùng thì cái cây được chọn cũng bắt đầu lấp loang sáng lên với những chiếc đèn trang trí bé xíu màu xanh lá cây, màu đỏ và màu xanh dương. Ánh sáng cứ sáng bình yên, rồi tắt. Sáng tắt, sáng tắt. Cứ thế lặp đi lặp lại. Giống như lồng ngực đang phồng lên, xẹp xuống, khi hít thở ra.
Đó là thời khắc đầu tiên họ được ở bên nhau suốt ngày, vì trước đó, anh phải ngủ trên ghế sofa còn Ruth thì biến mất vào phòng cô ấy. Anh không dự tính nói ra điều đó. Sự thật là anh dự tính không nói gì kìa. Nhưng rồi, những chữ ấy, những chữ “anh yêu em” cứ nhảy ra ngoài, tự nhiên như một đứa trẻ được sinh ra.
Anh đã đấu tranh với nó một lúc lâu, uốn nắn từng chữ trong miệng của mình, đẩy nó ra nhưng nó lại rụt vào, không đủ can đảm để thốt lên ba từ ấy. Nhưng sau đó, cả ba chữ nảy ra ngoài, anh thốt lên một cách tự nhiên như không hề chuẩn bị, và thế giới của anh lập tức thay đổi từ giây phút ấy.
Bao nhiêu năm sau, bây giờ, trong căn phòng ngủ của con gái mình, anh cảm thấy như thể khoảnh khắc ấy lặp lại một lần nữa. Cũng với cái nhìn vừa vui sướng vừa ngạc nhiên, trên gương mặt Ruth.
“Ồ, Lou”. Cô dịu dàng, nhắm mắt lại như thưởng thức khoảnh khắc ấy. Rồi đột nhiên, mắt cô mở to. Nhìn gương mặt cô lúc ấy, Lou chợt cứng người vì sợ.
Cô ấy biết chuyện gì chăng? Những cách cư xử của anh thời gian qua… Anh nghĩ đến một nửa khác của mình, đang ở bên ngoài, uống rượu say khướt và có lẽ đã phá vỡ mối quan hệ mới với vợ của mình, phá vỡ sự sửa chữa đầy nỗ lực của anh. Trong anh hiện lên hình ảnh của cả hai Lou: Một đang xây nên bức tường, một đang cầm cây búa khổng lồ và đập nó ngay khi nó vừa được xây xong. Xây nhà trên một bàn tay, trong khi bàn tay kia cố tình phá hỏng tất cả những thứ mà anh khó khăn lắm mới tạo dựng được.
Ruth nhanh chóng rời nơi ấy, đẩy anh ra và đi vào phòng tắm. Khi anh nghe thấy tiếng nắp toilet bật lên thì bao nhiêu cảm xúc của anh bên trong cũng tan biến cả. Ghét cái khoảnh khắc như thế này, Ruth, vừa nôn thốc nôn tháo vừa thò chân đá một cái cho cánh cửa phòng tắm đóng lại.
Lou thở dài, vứt mấy con gấu bông xuống sàn. Anh nhấc điện thoại lên ngay khi nó rung lần thứ năm báo có cuộc gọi đến.
“Giờ thì chuyện gì nữa đây?”. Anh nói với một giọng giận dữ, chờ thấy tiếng nói say khướt của chính mình ở đầu bên kia. Nhưng anh không nghe gì cả.