Món Quà Cưới Tôi Tặng Chồng Cũ

Chương 3

Hiện giờ Thẩm Uyên có lỗi với tôi, đây là thời điểm tốt nhất để tôi phân chia tài sản.

Nếu không, một khi tôi tha thứ cho anh ta, hạ thấp giới hạn của mình, dù cho lỡ bước đến ly hôn lần nữa.

Anh ta sẽ chỉ cảm thấy tôi là đang giả vờ đòi ly hôn, chút lỗi lầm đó của anh ta không còn đáng giá nữa.

Tôi cúi đầu: “Anh cảm thấy tài sản chia cho tôi quá nhiều phải không? Nếu là vấn đề tài sản, anh có thể nói thẳng.”

“Không, không phải vấn đề tài sản.”

Thẩm Uyên vội vàng bày tỏ lòng trung thành.

“Là anh sai, em muốn hết cũng được. Là anh không nỡ xa em, chúng ta yêu nhau ba năm, kết hôn ba năm, đã sáu năm rồi.”

“Được, nếu anh nghĩ tài sản không thành vấn đề, thì ký thỏa thuận đi. Thẩm Uyên, đừng cố chấp nữa, đừng làm tôi coi thường anh.”

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, nước mắt lưng tròng.

Không chỉ đàn ông mới biết lừa dối.

Phụ nữ cũng vậy.

Đặc biệt khi từ yêu hóa thành hận.

Dưới ánh mắt sắc bén của tôi, cuối cùng Thẩm Uyên cũng run rẩy ký tên.

“Còn 30 ngày để suy nghĩ lại, Vy Vy, anh sẽ đợi em thay đổi quyết định.”

“Nếu anh có thể trong 30 ngày này không liên lạc với Cố Tiểu Hàn, tôi sẽ cân nhắc lại, anh làm được không?”

“Được! Em tin anh đi.”

“Vậy thì tốt, xin nghỉ phép ở công ty, chúng ta cùng đi du lịch một tháng, một tháng sau trở về.”

“Được!”

Thẩm Uyên đồng ý ngay lập tức, thậm chí bắt đầu bàn bạc với tôi về nơi du lịch và đặt vé.

Chỉ là anh ta vẫn không yên lòng, cả buổi chiều hồn vía lên mây, dường như muốn chứng tỏ quyết tâm, nhưng lại lén lút nhắn tin sau lưng tôi.

Ha! Đúng là đàn ông!

Dưới sự kiên quyết của tôi, anh ta cùng tôi đi đến cơ quan đăng ký kết hôn vào ngày hôm sau để nộp đơn ly hôn, chỉ chờ sau khi đi du lịch về hết thời gian suy nghĩ, mọi chuyện sẽ kết thúc.

Chúng tôi thu dọn hành lý của bản thân, anh ta trở nên nhiệt tình không thể tưởng tượng được, lo liệu đủ mọi thứ.

Đến lúc sắp ra khỏi cửa, bỗng có chuông điện thoại reo lên, sắc mặt anh ta liền thay đổi ngay lập tức.

Anh ta nghiến răng tắt điện thoại.

Tới phiên chuông điện thoại tôi reo.

Tôi cố ý nghe máy, giọng đối phương vang lên rõ ràng.

“Chị, cầu xin chị trả Thẩm Uyên lại cho em, bụng em đau quá, em sắp chết rồi.”

Cố Tiểu Hàn khóc không thành tiếng.

“Thẩm Uyên, bụng em đau lắm, vừa nãy em uống nhầm thuốc, con em có phải sắp mất rồi không, đau quá, cầu xin anh, cứu em.”

Miệng cô ta nói “cứu em”, nhưng giọng lại mạnh mẽ.

Nhưng Thẩm Uyên lại tin.

“Em ở đâu? Em đã gọi xe cấp cứu chưa? Anh sẽ đến ngay bây giờ.”

Anh ta lo lắng vô cùng, lập tức xuống lầu.

Tôi gọi anh ta lại. “Thẩm Uyên!”

Anh ta đứng lại, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng: “Vy Vy, mạng người quan trọng, em đừng cản anh.”

Bình Luận (0)
Comment