Tôi hẹn anh ta ở một quán cà phê chúng tôi thường đến, có không khí khá tốt.
Anh ta nhanh chóng đến, thấy tôi liền muốn lao vào ôm.
Tôi cầm ly cà phê, làm động tác đổ lên.
Anh ta lập tức dừng lại, sắc mặt thay đổi.
“Vy Vy.”
“Đừng gọi tôi là Vy Vy, gọi tôi là Mộc Vy, ba ngày trước anh đã hứa gì với tôi?”
“Anh… Vy Vy, anh đã giải thích rồi, đó là một mạng người, anh nghĩ em sẽ hiểu.”
Tôi hiểu…
Không, tôi không hiểu.
Thậm chí rất muốn mở hộp sọ anh ta ra, đổ nước bên trong ra.
“Cô ta không sao, đúng không?”
Thẩm Uyên im lặng.
Tôi càng nhìn sắc mặt anh ta càng thấy kinh ngạc.
Anh ta không mù, chắc chắn nhận ra Cố Tiểu Hàn cố ý.
Truyện đăng tại page Tiểu Linh Nhi , đứa nào reup là chó
Chỉ là anh ta rất thích cảm giác được một người phụ nữ yêu đến chết đi sống lại, thậm chí rất thích quá trình hai người phụ nữ tranh giành anh ta, làm anh ta cảm thấy rất thành công.
Tôi quen anh bao lâu rồi, mà lại không biết trong đầu anh ta có những thứ suy nghĩ phong kiến này.
Xem ra, tôi cũng cần phải tự kiểm điểm lại bản thân mình.
“Hồi đó, anh đã tỏ tình với tôi ở đây, chúng ta chia tay ở đây cũng xem như có đầu có cuối.”
Tôi tháo nhẫn trên tay, đưa cho anh ta.
Anh ta mắt đỏ hoe, đột nhiên xúc động.
“Vy Vy, ai cũng có lúc phạm sai lầm, tại sao em phải nắm chặt sai lầm của anh không buông, anh đã nói với cô ta rồi, sẽ không làm phiền em nữa.”
“Vậy đây là gì?”
Tôi phóng to bức ảnh trên WeChat Moments của Cố Tiểu Hàn cho anh ta xem.
Anh ta tái mặt.
“Anh khuyên bảo không hiệu quả đúng không? Anh biết điều làm tôi đau lòng nhất là gì không? Là một cuộc điện thoại của cô ta có thể gọi anh đi, anh chọn cô ta thay vì tôi.
Khi anh lao đến với cô ta, anh có nghĩ rằng, trái tim bị bỏ rơi của tôi có đau không? Anh có nghĩ rằng, anh đã từng chút một g**t ch*t niềm tin của tôi dành cho anh không?”
“Anh dám đảm bảo chuyện này sẽ không xảy ra nữa không? Hôm nay cô ta đau bụng, ngày mai cô ta đau đầu, ngày kia cô ta lại có chuyện khác, anh sẽ chọn ai?”
Tôi nhìn anh ta chăm chú, không để anh ta có thời gian giả vờ.
Mặt anh ta tái nhợt.
“Anh… anh sẽ chọn em.”
“Vậy thử xem!”
Tôi đứng bên cạnh Thẩm Uyên, chụp một bức ảnh rồi gửi cho Cố Tiểu Hàn.
Quả nhiên, ba giây sau, điện thoại của Thẩm Uyên reo lên.
Thẩm Uyên mặt mày tái xanh định tắt máy.
Tôi lạnh lùng nói: “Nghe máy đi!”
“Vy Vy, em đừng như vậy, không cần thiết…”
“Nếu không tôi đi!”
“Anh nghe…”
Anh ta nắm lấy cổ tay tôi, nhanh chóng nghe máy, mặt đầy vẻ từ chối.
Nhưng đầu dây bên kia là giọng nói hoảng loạn: “Thẩm Uyên, em chảy máu rồi, phía dưới, phía dưới chảy máu rồi, bụng em đau quá, vừa nãy cô ta gửi cho em bức ảnh, em tức giận, ôi… đau quá… đau quá…”
Giọng cô ta nghe thật thảm thiết.
Thẩm Uyên đột nhiên nổi giận với tôi.
“Mộc Vy, tại sao em lại làm thế? Anh đã cố gắng dỗ dành cô ta.”
Tôi sững sờ.