Cô ta vội kéo Thẩm Uyên lùi lại.
Nhân viên cũng nhanh chóng chạy tới, lập tức tách chúng tôi ra.
Tôi chỉ vào mặt Thẩm Uyên, giận dữ mắng.
“Thẩm Uyên, người cũng có giới hạn chịu đựng. Lúc đầu là anh nói không muốn có con ngay, là anh muốn thế giới hai người.
Bây giờ anh nói cô ta có con, anh muốn ly hôn, là anh bội bạc, vô ơn.
Sau này chúng ta không còn liên quan gì nhau, nếu anh dám quấy rầy tôi nữa, đừng trách tôi trở mặt vô tình.”
Ba cái tát này đã đánh tan hết tình cảm giữa tôi và anh ta.
Thẩm Uyên mặt lạnh như tiền, trước mặt mọi người mất hết mặt mũi.
“Lúc đầu tôi còn muốn giữ chút thể diện cho cô, đợi một thời gian mới cùng Tiểu Tiểu lấy giấy chứng nhận và tổ chức đám cưới.
Nhưng cô đúng là quá đáng.
Tiểu Tiểu, chúng ta đi đăng ký.”
Cố Tiểu Hàn xót xa vuốt mặt Thẩm Uyên, cười lạnh nói: “Cô nên mừng vì Thẩm Uyên là người tốt, không đánh phụ nữ, nếu không hôm nay cô chết chắc rồi.”
Tôi cũng cười.
“Tôi không phải người trọng nghĩa khí, tôi có thể đánh phụ nữ, nếu không tin cô thử xem, tôi đá giúp cô 1 cái khiến cô sảy thai?”
Cố Tiểu Hàn sợ đến mặt mày tái mét.
Thẩm Uyên giận dữ trừng mắt nhìn tôi: “Cô đúng là không bằng một ngón tay của Tiểu Tiểu, bây giờ nghĩ lại, ly hôn với cô là điều tốt.”
Anh ta kéo Cố Tiểu Hàn đi thẳng đến nơi đăng ký kết hôn.
Tôi: “…”
Tên đàn ông này đang châm chọc tôi sao?
Hừ!
Đợi đến lúc anh ta nằm trên giường bệnh, tôi muốn xem liệu Tiểu Tiểu của anh ta có phải là người vợ hiền hay không.
Vài phút sau, Cố Tiểu Hàn đặc biệt gửi giấy chứng nhận kết hôn của mình cho tôi.
Tôi cười lạnh, chặn cô ta và Thẩm Uyên, lòng nhẹ nhõm hẳn.
Rất tốt, kế hoạch đã hoàn thành được một nửa.
Phần còn lại, chỉ chờ xem khi nào họ tổ chức đám cưới.
Thẩm Uyên hận tôi đến chết, Cố Tiểu Hàn thì hám danh, hai người chắc chắn sẽ tổ chức một đám cưới hoành tráng.
Quả nhiên, không lâu sau, bạn bè và người thân quen lần lượt gọi điện cho tôi, tất cả đều thắc mắc tại sao tôi và Thẩm Uyên lại ly hôn?
Trong mắt họ, tôi và Thẩm Uyên vẫn là một cặp đôi hạnh phúc.
Tôi không ngại phiền phức, kể lại cho từng người một rằng Thẩm Uyên đã ngoại tình một năm, Cố Tiểu Hàn đến tận cửa ép tôi ly hôn.
Tôi trả lời từng cuộc điện thoại, mỗi cuộc đều kể như vậy.
Khi kể đến phần cảm động, tôi còn rơi vài giọt nước mắt “đau lòng”.
Nghe xong, mọi người liền thay đổi thái độ.
“Vy Vy, em thật hiểu chuyện!”
“Thật là thiệt thòi cho em.”
Đúng thế, tôi bị thiệt thòi nhiều rồi.
Sau đó, Thẩm Uyên không gọi điện, nhưng bố mẹ anh ta thì có.
“Vy Vy, hai vợ chồng ly hôn, con đã chiếm phần lớn tài sản, là Thẩm Uyên có lỗi, chúng ta biết mình sai nên không nói gì.
Nhưng con đừng đi khắp nơi kể về Thẩm Uyên thế nào thế nào, không tốt cho danh tiếng của nó.
Con nên rộng lượng một chút, đừng làm quá mọi chuyện.”