Món Quà Tình Yêu

Chương 8

Sara khiến con tàu của Nathan bốc cháy.

Cô lại ru ngủ họ vào cảm giác an toàn. Tám ngày đêm trôi qua mà không hề có thêm rủi ro nào khác. Những người đàn ông vẫn còn cảnh giác với Sara, nhưng họ không còn cau có gần như thường xuyên nữa. Thậm chí một vài người còn huýt sáo khi thực hiện công việc thường ngày của họ. Chester, một người đầy hoài nghi trong đoàn thủy thủ, là người duy nhất kiên trì làm dấu thánh mỗi khi cô đi ngang qua.

Sara giả vờ như không để ý.

Họ đã bắt kịp thời gian khi những cánh buồm được sửa xong và chỉ còn cách hòn đảo Nora sống khoảng một tuần hoặc hơn. Thời tiết rất thuận lợi, dù cái nóng gần như không thể chịu nổi vào những buổi trưa. Tuy nhiên, ban đêm vẫn lạnh, và vẫn cần một chiếc mền dày để đẩy lùi những cơn run rẩy.

Mọi thứ quá đỗi yên bình.

Nathan lẽ ra nên nhận ra rằng sự yên bình sẽ không kéo dài lâu. Đó là một đêm muộn của ngày thứ Sáu khi hoàn thành những chỉ dẫn cần thiết cho phiên canh gác, anh chen ngang cuộc nói chuyện giữa Jimbo và Matthew để đưa cho họ một vài mệnh lệnh mới để chuẩn bị cho bài luyện tập bắn pháo vào sáng hôm sau.

Ba người đàn ông đứng ngay trước cánh cửa sập dẫn thẳng xuống ca bin của Nathan. Vì lý do đó Jimbo hạ giọng khi nói. “Những thủy thủ đang bắt đầu quên đi câu chuyện về việc vợ cậu bị nguyền rủa, cậu bé.” Gã ngừng lại để liếc ra phía sau Nathan, như thể hành động này có thể bảo đảm rằng Sara không thể nghe lỏm được, rồi thêm vào, “Chester vẫn đang kể với mọi người về những con đường mòn tội ác. Chúng ta tốt nhất nên tiếp tục để mắt sát sao đến Sara cho tới khi...”.

“Jimbo, sẽ không có ai dám động vào vợ của thuyền trưởng”, Matthew lẩm bẩm.

“Tôi không nói là sẽ có người làm thế”, Jimbo phản đối. “Tôi chỉ nói rằng họ có thể vẫn làm tổn thương tinh thần của cô ấy. Sara có chút yếu đuối.”

“Cậu có biết cô ấy coi tất cả chúng ta như thuộc cấp của cô ấy không hả?”, Matthew chỉ ra và cười toe toét, rồi tự kiềm chế. “Phu nhân Sara rõ ràng là nắm cậu trong lòng bàn tay, nếu cậu quá quan tâm đến cảm giác của cô ấy.” ông lại tiếp tục với cùng chủ đề khi một mùi khói thu hút sự chú ý của mình. “Liệu có phải tôi đang ngửi thấy mùi khói không?”, ông hỏi.

Nathan thấy một làn khói màu xám rỉ ra xung quanh khe cửa sập trước khi hai người còn lại cũng nhìn thấy. Lẽ ra anh nên hét lên để cảnh báo cháy cho những người khác thoát khỏi nguy hiểm. Nhưng anh đã không làm vậy. Thay vào đó, anh gầm lên tên của Sara. Sự thống khổ trong giọng Nathan thật đau thương.

Anh giật cửa hầm mở ra, một luồng khói đen dày bốc lên sau khi cửa được mở làm ba người đàn ông bị mờ mắt. Nathan lại hét tên Sara.

Matthew gào lên, “Có cháy!”.

Jimbo chạy đi lấy xô, la hét mệnh lệnh yêu cầu phải tăng gấp đôi số nước biển, trong khi đó Matthew cố gắng giữ không cho Nathan xuống dưới qua đường cửa sập.

“Cậu không biết nó tệ thế nào”, ông hét lêm. “Sử dụng cầu thang, cậu bé, sử dụng...”

Matthew ngừng ra lệnh khi Nathan đã trượt xuống qua cánh cửa được mở, sau đó quay người chạy xuống cầu thang.

Nathan khó có thể nhìn thấy thứ gì bên trong ca bin, khói quá dày che kín tầm nhìn của anh. Anh mò mẫm theo cách của mình để đến bên giường tìm Sara.

Cô không có ở đây. Trước khi tìm kiếm trong ca bin, phổi của anh bắt đầu bị thiêu đốt. Anh lảo đảo trở lại cửa sập, sử dụng xô nước biển Jimbo đưa xuống để dập tắt lửa.

Mối đe dọa đã qua. Thoát được vụ hỏa hoạn trong gang tấc khiến tất cả bọn họ choáng váng. Nathan dường như không thể kiểm soát được nhịp tim. Nỗi sợ hãi về sự an toàn của Sara gần như đã áp đảo anh. Nhưng cô thậm chí không ở trong ca bin. Cô đã không bị nhấn chìm bởi khói.

Cô đã không chết.

Nhưng.

Matthew và Jimbo đứng hai bên Nathan. Cả ba người nhìn chằm chằm vào các góc phòng để đánh giá thiệt hại.

Vài tấm ván dưới bếp lò đã rơi qua sàn xuống tầng thấp hơn. Ở đó giờ là một lỗ hổng, một cái lỗ phát sáng bên dưới những tấm ván sàn. Hai trong số bốn bức tường bị lửa làm cháy xém, một màu đen kịt chạy thẳng lên tới tận trần.

Dù thế, thiệt hại trong ca bin không phải là những thứ đang thôi miên Nathan. Không, toàn bộ sự quan tâm của anh đã gắn chặt vào phần còn lại trên những chiếc dù của Sara. Những chiếc nan hoa vẫn rực sáng giữa hai miếng kim loại còn sót lại trên bếp lò.

“Cô ấy nghĩ đây là lò sưởi?” Matthew thì thầm với Jimbo. Ông miết tay lên hàm khi xem xét khả năng này.

“Tôi cho là cô ấy nghĩ vậy ”, Jimbo trả lời.

“Nếu đang ngủ, khói có thể đã giết cô ấy”, Nathan nói, giọng thô ráp.

“Giờ thì, cậu bé”, Jimbo bắt đầu, chắc chắn cậu đang trở nên kích động, “Sara ổn và đó là những gì quan trọng. Cậu trông đen như bồ hóng trên những bức tường này vậy. Cậu chỉ có thể tự đổ lỗi cho chính mình”, gã thêm vào với một cái gật đầu rõ ràng.

Nathan bắn sang gã một cái nhìn chết người. Jimbo chẳng có chút nào bị đe dọa. “Tôi đã nghe thấy Sara gọi cái cửa sập là ống khói. Tôi đã cười gần chết với nhận xét đó. Tôi cho rằng cậu đã khiến cô ấy căng thẳng.”

“Tôi không cho là cậu ta đã làm thế”, Matthew xen vào. Nathan không hề bình tĩnh với sự tranh cãi của Jimbo. Anh như thể gần như phát khóc khi gầm lên. “Cô ta đã đốt tàu của tôi.”

“Cô ấy không cố tình”, Matthew bảo vệ.

Nathan không nghe. “Cô ta đốt tàu của tôi”, anh lại gầm lên.

“Lần đầu tiên tôi thấy cậu than phiền, cậu bé”, Jimbo xen vào. “Giờ thì bình tĩnh lại và cố giải thích cái tai nạn nhỏ này đã.”

“Tôi nghĩ cậu ta sẽ phải mất thêm vài phút nữa trước khi có thể nghĩ được thứ gì khác”, Matthew nói. “Cậu bé này luôn luôn nóng tính, Jimbo. Sara đã thật sự đốt lửa. Đó là sự thật, đúng chứ.”

Hai người đàn ông quay người bước ra khỏi ca bin. Cả hai đều cho rằng Nathan cần được ở một mình một lúc. Tiếng quát của Nathan khiến họ dừng lại. “Mang cô ta đến đây cho tôi, ngay bây giờ.”

Jimbo ra hiệu cho Matthew ở lại và nhanh chóng đi ra khỏi cửa. Gã không cho cô lời cảnh báo nào về vấn đề đang diễn ra khi tìm thấy cô ở ca bin của Nora, mà chỉ đơn giản thông báo rằng chồng cô muốn có vài lời với cô.

Sara nhanh chóng trở lại ca bin của mình. Cô tròn mắt kinh ngạc khi thấy sàn nhà toàn nước, rồi há hốc mồm khi nhận ra lỗ hổng ở góc phòng.

“Chúa ơi, điều gì đã xảy ra ở đây?”

Nathan quay lại nhìn cô trước khi trả lời. “Lửa.”

Cô hiểu chỉ trong nháy mắt. “Lửa?”, Sara lặp lại với một tiếng thì thầm khàn đặc. “Ý anh là lửa trong lò sưởi, Nathan?”

Anh không trả lời cô trong một phút dài như vô tận. Rồi anh từ từ tiến đến trước mặt cô. Tay anh gần đủ để tóm lấy cổ cô.

Anh chống lại sự cám dỗ đáng hổ thẹn đó bằng việc siết chặt hai tay sau lưng.

Cô không nhìn anh. Điều đó thật có ích. Ánh mắt cô vẫn tập trung vào những thiệt hại trong ca bin. Sara cắn môi dưới và khi cô bắt đầu run rẩy, Nathan đoán cô đã nhận ra chính xác những gì mình đã làm.

Anh nhầm. “Em lẽ ra không bao giờ được để lò sưởi ngoài tầm giám sát”, cô thì thầm, “có phải một tia lửa...”.

Anh lắc đầu.

Cô nhìn vào mắt anh. Nỗi sợ hãi trở nên rõ ràng.

Một chút giận dữ trong anh lập tức biến mất. Thật chết tiệt nếu anh lại khiến cô sợ hãi. Đây là một suy nghĩ bất hợp lý, trong mọi trường hợp, nhưng nó đã khiến anh phải giãn bớt vẻ cau có của mình.

“Sara?” Giọng anh khá kiềm chế.

Anh dường như đang rất tức giận. Cô buộc bản thân phải đứng im một chỗ, đang bị áp đảo bởi thôi thúc quay lưng khỏi anh. “Vâng, Nathan?”, cô trả lời, ánh mắt dán thẳng xuống sàn.

“Nhìn vào ta.”

Cô làm theo. Anh thấy mắt cô ngập nước. Cảnh tượng đó xé nát cơn giận dữ cuối cùng còn sót lại trong anh.

Anh thở dài và đứt quãng.

“Chàng muốn nói với em điều gì?”, cô hỏi trong khi anh tiếp tục nhìn chăm chú.

“Nó không phải là một cái lò sưởi.”

Nathan rời khỏi ca bin. Sara dõi theo anh một lúc lâu trước khi quay lại nhìn Matthew và Jimbo.

“Có phải chàng ấy vừa nói rằng cái lò sưởi không phải là một cái lò sưởi?”

Hai người đàn ông cùng gật đầu đồng thanh.

Vai cô rũ xuống. “Nó trông như một cái lò sưởi.”

“Ồ, nó không phải đâu”, Matthew nói rồi huých vào sườn Jimbo. “Cậu giải thích đi.”

Jimbo gật đầu rồi cho Sara biết rằng những miếng kim loại được xếp chồng lên nhau trong góc ca bin, được chở về từ chuyến đi cuối cùng của Nathan. Chúng đã từng được sử dụng để sửa cái bếp cũ trong văn phòng công ty tàu biển Emerald. Nathan đã quên mang chúng khỏi tàu khi họ cập cảng, Jimbo nói tiếp, dù thế - gã chắc chắn thuyền trưởng sẽ không quên trong lần tới.

Matthew kết thúc lời giải thích bằng việc nói cho Sara biết cửa sập chỉ đơn giản là ống dẫn khí không hơn. Và nó không phải là ống khói.

Vẻ mặt của Sara đỏ như gấc ngay khi hai người đàn ông giải thích cho cô hiểu. Sau đó cô cảm ơn vì sự kiên nhẫn của họ. Cô cảm thấy mình giống như một con ngốc không biết gì. “Tôi đã suýt giết chết mọi người”, cô thì thầm.

“Đúng đấy, suýt chút nữa cô đã làm thế”, Matthew đồng ý.

Cô bật khóc. Hai người đàn ông gần như thay đổi bởi cảnh tượng bi ai trước mặt. Jimbo nhìn Matthew chằm chằm.

Matthew bỗng nhiên cảm thấy mình giống như một người cha đang cố dỗ dành con gái. Ông ôm Sara vào lòng và lúng túng vỗ về lên lưng cô.

“Giờ thì, Sara, mọi chuyện không còn quá tệ nữa”, Jimbo nói, cố xoa dịu cô.

“Cô không thể nào biết nó không phải là lò sưởi.”

“Một kẻ ngốc cũng biết điều đó”, cô khóc lớn.

Hai người đàn ông gật đầu với nhau qua đỉnh đầu Sara. Rồi Matthew nói. “Có thể tôi cũng cho rằng nó là một cái lò sưởi nếu tôi...” Ông không thể nói tiếp vì chẳng nghĩ ra lời nói dối hợp lý nào.

Jimbo bắt đầu cứu viện. “Bất cứ ai cũng sẽ nghĩ nó là một cái lò sưởi nếu người đó không thường xuyên đi biển.”

Nathan đứng ở ngưỡng cửa. Anh không thể tin những gì mình đang thấy ở Jimbo và Matthew, hai gã cướp biển máu lạnh nhất anh từng có vinh dự được làm việc cùng, giờ đây đang hành động như thể những vú em. Anh có thể đã phá ra cười nếu sự chú ý của anh đang không lang thang trên những thiệt hại mà ngọn lửa mang đến. Thay vào đó, anh nhăn mặt.

“Khi nào thì ông mới thôi khiến cho lưng vợ tôi bị bầm dập, Matthew, ông có thể sẽ cần vài người để dọn dẹp cái đống lộn xộn này.”

Nathan quay sang Jimbo. “Những tấm ván đã rơi xuống phía dưới, đi xem xét và khắc phục các thiệt hại đi, Jimbo.

Matthew, nếu ông không bỏ tay khỏi người vợ tôi, tôi sẽ...”

Anh không cần phải nói hết lời đe họa.

Matthew đã đi được nửa đường ra cửa trước khi Nathan bước đến bên Sara.

“Nếu cần ai đó để an ủi vợ tôi, thì người đó sẽ là tôi.”

Anh kéo Sara vào vòng tay và áp mặt cô vào ngực mình. Jimbo không dám cười cho đến khi ra khỏi phòng. Tuy nhiên, gã lại buông một tiếng cười vui vẻ sau khi đóng cánh cửa lại phía sau lưng. Nathan tiếp tục ôm Sara vài phút sau đó. Và sự tức giận chiếm lấy anh. “Chúa ơi, vợ yêu, em đã hết khóc chưa?”

Cô cọ mặt trên áo sơ mi của chồng rồi rời khỏi anh. “Em đang cố nín khóc, nhưng đôi khi, dường như em không thể chịu nổi.”

“Ta đã thấy”, anh nói.

Anh kéo cô đến giường, đẩy cô xuống và cảm thấy đủ bình tĩnh để giảng giải cho cô về sự sợ hãi đè nặng mà mỗi thủy thủ đều nuôi dưỡng trong lòng. Lửa. Anh đi đi lại lại trong phòng, bàn tay to lớn chắp sau lưng trong khi nói. Anh bình tĩnh, hợp lý, và sâu sắc.

Anh đang quát cô trước khi hoàn thành bài diễn thuyết. Dù thế, cô không dám đề cập đến sự thật này với anh. Mạch máu phía trên của anh đập mạnh, và cô đi đến kết luận là chồng mình chưa thật sự vượt qua được cơn giận.

Cô nhìn anh bước đi, quát tháo và càu nhàu, trong những phút anh tự cáu kỉnh với bản thân, cô nhận ra mình thật sự yêu anh nhiều đến nhường nào. Anh đang cố gắng tử tế với cô. Tất nhiên anh không hề biết điều đó mà tự đổ lỗi cho bản thân, Jimbo và Matthew, thậm chí cả Chúa vì đã mang lửa đến, rồi cả chuyện không ai thèm bận tâm giải thích cuộc sống trên tàu cho cô.

Cô muốn lao mình vào vòng tay anh và nói rằng dù có như thế thì cô vẫn luôn yêu anh, cảm xúc trở nên càng... mạnh mẽ và chân thật. Cô cảm thấy rất yên bình và mãn nguyện. Như thể cô đã đi cả một cuộc hành trình dài suốt những năm tháng chờ đợi anh, để rồi cuối cùng cũng đã về đến nhà.

Nathan khiến cô chú ý bằng cách yêu cầu cô trả lời. Dĩ nhiên anh phải nhắc lại câu hỏi vì cô đang mơ màng, không biết anh đã hỏi gì. Trông anh chỉ có một chút giận dữ với sự thiếu tập trung của cô, điều mà Sara đoán rằng cuối cùng anh cũng đã dần quen. Chỉ có Chúa mới biết cô đang dần trở nên quen thuộc với những cái nhăn mặt của anh. Người đàn ông này đang giận đỏ mặt. Ôi, cái cau mày của anh, khi hoàn toàn dành cho cô vẫn có thể khiến cô nổi gai ốc, nhưng sau cùng thì dì Nora đã đúng. Đằng sau tấm mặt nạ là một người đàn ông thật sự tốt bụng và nhân hậu.

Nathan cuối cùng cũng kết thúc những lời quở trách của mình. Khi anh hỏi, cô lập tức hứa sẽ không chạm vào bất cứ thứ gì khác trên tàu cho đến khi họ cập bến.

Nathan hài lòng. Sau khi anh rời khỏi ca bin, cô mất nhiều giờ liền để dọn dẹp đống lộn xộn, kiệt sức sau khi thay hết ga giường, nhưng sau khi tắm cô vẫn quyết định sẽ thức chờ chồng vì muốn chìm vào giấc ngủ trong vòng tay anh.

Sara kéo tấm phác thảo khỏi thùng, ngồi xuống bàn và vẽ một bức tranh về chồng mình. Tấm giấy dường như không đủ lớn để chứa kích thước của anh. Cô cười trước khái niệm huyền ảo đó. Anh chỉ là một người đàn ông. Người đàn ông của cô. Cô nghĩ mình đã tái hiện chân dung khá tốt, dù thế thì cô cũng từ chối đặt những vết cau có lên khuôn mặt anh. Cô cũng hình dung ra được tư thế giống như một gã Viking của anh, với đôi chân cơ bắp đứng dạng ra và hai tay chống hai bên hông, mái tóc phủ xuống vai, và cô ước mình có màu vẽ ở đây có thể diễn tả lại sự quyến rũ từ mái tóc màu nâu và đôi mắt xanh tuyệt đẹp của anh. Có lẽ khi họ về đến nhà của dì Nora, cô sẽ mua một vài hộp màu và vẽ ra một bản phác thảo riêng cho chồng.

Khi Nathan trở về ca bin, lúc đó đã là sau nửa đêm. Sara đang ngủ say. Cô cuộn tròn như một chú mèo con trên ghế. Mái tóc xoăn dài che gần hết khuôn mặt, Sara trông vô cùng nữ tính.

Anh không biết mình đã đứng đó bao lâu để nhìn cô. Chúa ơi, cảm giác có cô bên cạnh thật tuyệt. Anh không hiểu tại sao mình lại cảm thấy thỏa mãn, thậm chí thừa nhận rằng đây là một phản ứng nguy hiểm, vì chẳng đời nào anh cho phép một phụ nữ trở nên có ý nghĩa với mình nhiều hơn là một thứ hành lý.

Suy cho cùng - anh tự nhủ - cô chỉ đơn giản là một loại tài sản. Tất cả chỉ có thế.

Nathan cởi quần áo, tắm rửa, và bước đến cạnh bàn. Anh thấy bức vẽ và nhẹ nhàng gỡ nó ra khỏi tay cô. Sự tò mò chiếm lấy anh, anh chậm rãi lật qua những tác phẩm cô đã hoàn thành. Có khoảng mười hoặc mười hai bức vẽ đã xong. Tất cả đều là phác thảo về anh.

Anh không biết nên phản ứng thế nào. Những bức vẽ được hoàn thành một cách đáng ngạc nhiên. Chắc chắn là cô hình dung được khổ người và sức mạnh của anh. Nhưng anh cho rằng tâm trí cô có chút mơ mộng nếu như anh cười trong mỗi bức tranh.

Cô thật sự là một người lãng mạng hết thuốc chữa. Người phụ nữ già kia đã nói với anh rằng tâm trí Sara hầu như lúc nào cũng mơ màng. Anh biết rằng lời nhận xét này hoàn toàn không cường điệu.

Đúng thế, vợ anh là một kẻ mơ mộng ngốc nghếch. Và anh vẫn đứng đó, chậm rãi lướt qua từng bức vẽ trong một thời gian rất dài. Dĩ nhiên là tất cả những thứ này đều sai, nhưng nó vẫn như đang thôi miên anh.

Bức tranh miêu tả anh từ phía sau, đứng trên boong tàu cạnh bánh lái, nhìn về phía hoàng hôn đang mờ dần. Như thể cô đã lẻn ra sau lưng để phác họa mà anh không hề hay biết. Tay anh cầm chặt bánh lái, chân đất và cởi trần. Chỉ một chi tiết nhỏ trên dáng người anh được nhìn thấy cũng đủ để khiến anh suýt mỉm cười.

Trên lưng anh chẳng có lấy một vết sẹo.

Có phải cô đã quên mất chúng, hoặc cô đã quyết định không muốn cho những vết sẹo vào bức vẽ của mình? Nathan kết luận là vấn đề này không quá quan trọng để anh nghĩ ngợi thêm nữa. Anh có những vết sẹo và cô tốt hơn là nên chấp nhận nó. Anh lắc đầu với phản ứng lố bịch của mình, rồi bế Sara và đặt lên giường.

Nathan mở cửa sập để khói thoát khỏi ca bin, rồi nằm dài cạnh cô.

Cô lập tức trở người lại, ôm lấy anh. “Nathan?”

“Sao?”

Nathan khiến giọng mình khắc nghiệt nhất có thể để cô nhận ra rằng anh không muốn nói chuyện.

Thông điệp của anh không được đón nhận. Cô lỉnh lại gần hơn và đặt tay lên ngực anh. Ngón tay cô đùa giỡn với đám lông dày cho đến khi anh áp tay lên tay cô. “Ngừng lại”, anh ra lệnh.

Cô ngã đầu lên vai anh. “Tại sao chàng lại cho rằng em đang có một thời gian khó khăn để thích nghi với cuộc sống trên tàu?”, cô thì thầm hỏi.

Anh trả lời với một cái nhún vai có thể khiến cô bay vào tường nếu như không giữ cô lại.

“Em nghĩ rằng điều đó có thể xảy ra vì ta không thường xuyên điều khiển một con tàu ư?” Anh đảo mắt lên trần. “Em không có nghĩa vụ phải điều hành con tàu của ta”, anh trả lời. “Mà là ta,”

“Nhưng vì em là vợ chàng, em nên...”

“Ngủ đi.”

“Giúp đỡ”, cô nói gần như cùng lúc với anh.

Cô hôn lên hõm cổ anh. “Em sẽ làm tốt hơn khi chúng ta đến đất liền, Nathan. Em có thể điều hành một căn nhà rộng, và...”

“Vì Chúa, Sara, em không cần phải đọc lại danh sách những thành tựu đó thêm nữa.”

Cô cứng người ép vào anh, rồi thả lỏng. Cuối cùng cô cũng buộc mình phải nghe theo lời anh, anh nghĩ thầm. Người phụ nữ này đã ngủ.

“Nathan?”

Lẽ ra mình nên khôn ngoan hơn, anh nghĩ thầm. Cô ấy sẽ không ngủ cho đến khi cảm thấy thoải mái và sẵn sàng.

“Lại gì nữa?”

“Chàng quên hôn em và chúc ngủ ngon.”

Chúa ơi, cô ấy thật xấu xa. Nathan buông tiếng thở dài đầy mệt mỏi. Anh biết mình sẽ không được ngủ cho đến khi chấp thuận cô. Vợ anh có thể trở thành người khá độc đoán. Anh tự nhủ, cô thật phiền toái. Vào lúc này, anh chẳng thể nghĩ ra nổi bất cứ một phẩm chất tốt đẹp nào của cô. Vì sao chứ, cô bướng bỉnh như một con lừa, độc đoán như một bà mẹ kế và những thứ đó chỉ là hai trong số hàng tá khiếm khuyết mà anh nhận thấy.

Dù vậy anh cũng đã hôn cô, nhanh và cuồng nhiệt, chỉ để cô ngừng cằn nhằn. Chết tiệt, anh nghĩ, mùi vị của cô thật tuyệt vời. Anh phải hôn cô lần nữa. Anh sử dụng lưỡi. Cô cũng thế. Nụ hôn của họ trở nên mãnh liệt hơn, khơi gợi hơn.

Cô đè lên người anh. Sự khiêu khích đó khiến anh không thể chống lại. Cô mềm mại và nữ tính. Anh phải làm tình với cô. Anh đã không để cô quở trách khi làm nhiệm vụ này. Dù thế cô vẫn có chút kháng cự. Khi anh ra lệnh cho cô cởi váy ngủ và châm nến, cô yêu cầu được để mọi thứ trong bóng tối. Anh từ chối, nói rằng anh muốn nhìn cô khiến mặt cô đỏ dừ trước khi cố giấu mình khỏi ánh mắt của anh bằng cách kéo chăn cao lên tận cằm.

Anh ném chiếc chăn sang một bên, bắt đầu thực hiện công việc ve vãn để sự xấu hổ biến mất khỏi cô. Trong chốc lát, cô trở nên bạo dạn. Cô muốn chạm vào mọi nơi trên người anh bằng tay và miệng mình. Anh để cô làm những gì cô muốn, dĩ nhiên, cho đến khi anh quá thèm muốn cô và run rẩy với khao khát của mình.

Chúa ơi, cô là người phụ nữ tuyệt vời nhất mà anh từng chạm vào. Mỗi phản ứng của cô đều thể hiện sự chân thành và đáng tin cậy. Điều này khiến anh lo lắng. Người đàn bà quyến rũ ngọt ngào đó của anh không hề giữ lại cho mình bất cứ điều gì, và đến khi anh đặt người vào giữa hai đùi cô, cô đã ẩm ướt, nóng bỏng, đầy cầu xin anh tiến vào sâu bên trong.

Nathan muốn thực hiện điều này chậm rãi và nhẹ nhàng hơn, để mỗi lần anh tiến vào sẽ như kéo dài mãi mãi, nhưng cô đã khiến anh quên khuấy ý định tốt đẹp đó khi thít chặt anh sâu hơn bên trong cô. Cái nhói đau từ những ngón tay cô bấu lên anh khiến anh trở nên hoang dã, tiếng thút thít khiêu gợi của cô làm anh hoàn toàn mất kiểm soát.

Anh tuôn trào trong cô cùng lúc khi cô thấy mình được giải phóng. Nathan ôm cô thật chặt, cảm nhận sự rùng mình của cô với cái rùng mình của anh đang hòa làm một.

Mùi hương sau cuộc làm tình của họ vương vấn trong không khí. Cả cảm giác bình yên cũng ở quanh quẩn đâu đây.

Anh cố lăn người ra nhưng cô không cho anh thực hiện điều đó. Tay cô ôm chặt quanh eo anh. Một sự kiềm chế yếu ớt, nhưng anh quyết định sẽ nằm yên thêm vài phút, cho đến khi cô bình tĩnh lại một chút. Tim cô vẫn đập như trống, và tim anh cũng thế.

Anh có thể cảm thấy sự ẩm ướt trên vai, biết rằng cô lại khóc. Điều này khiến anh thích thú. Sara luôn luôn khóc mỗi khi cô đã được thỏa mãn. Cô cũng, luôn luôn hét lên tên anh. Cô xin lỗi hành động của mình bằng việc nói với anh chúng là những giọt nước mắt của niềm vui. Cô khóc vì chưa bao giờ hạnh phúc đến thế.

Anh cũng thế, anh nghĩ thầm. Lần thứ hai trong đêm hôm đó, nhận thức này khiến anh trở nên băn khoăn.

“Em yêu chàng, Nathan.”

Câu nói đó đã khiến Nathan cảm thấy thật sự sợ hãi. Anh đáp lại lời thì thầm hứa hẹn của cô như thể vừa bị roi da quất vào người. Người anh, trong chốc lát, từ da thịt ẩm áp biến thành cái lạnh đến từ gang thép. Cô buông khỏi anh. Anh lăn người nằm nghiêng và quay lưng lại. Cô bỗng nhiên thấy mình đang nhìn chằm chằm vào lưng anh.

Cô chờ anh ghi nhận những lời lẽ bày tỏ tình yêu của mình. Nhiều phút trôi qua trước khi cô chấp nhận sự thật rằng anh sẽ không nói bất cứ điều gì với cô. Tiếng anh ngáy giúp cô đi đến kết luận đó.

Cô thấy mình muốn khóc. Dù thế, cô đã không làm vậy, cố tìm ra một chút chiến thắng nhỏ bé trong sức mạnh mới mẻ đó của mình rồi tập trung vào việc tìm xem có gì khác để cô có thể trở nên vui vẻ hơn hay không.

Ít nhất anh đã không rời khỏi ca bin sau khi họ làm tình, cô nghĩ thầm. Cô cho rằng mình nên cảm ơn vì điều đó. Nhưng thực tế cô đã không quá biết ơn.

Sara run rẩy, lăn người khỏi sự ẩm áp của Nathan và với lấy chiếc chăn. Khi đã yên vị dưới chăn, cô và Nathan đã quay lưng lại với nhau.

Cô cảm thấy mình thật cô đơn và dễ bị tổn thương. Cô nghĩ rằng tất cả là lỗi của anh. Anh là người đang làm cho cô cảm thấy khổ sở. Sara quyết định ngay rằng nếu không hết lòng yêu anh, cô chỉ có thể ghét anh. Chúa ơi, anh thật máu lạnh. Và, cứng đầu. Anh phải biết rằng cô cần được nghe thấy những lời yêu đương nhiều thế nào, nhưng anh vẫn từ chối nói những điều đó.

Liệu anh có yêu mình hay không? Cô nghĩ đến điều băn khoăn đó một lúc lâu. Khi Nathan quay lại và ôm cô vào lòng. Anh làu bàu trong lúc kéo cô sát vào ngực. Tóc cô kẹt dưới vai anh. cằm anh cọ lên đầu cô theo cái cách cô cho rằng đó là một cử chỉ trìu mến, và cô bỗng nhiên không còn chút phiền lòng với việc anh đã quên nói với cô rằng anh yêu cô.

Cô nhắm mắt, cố chìm vào giấc ngủ và tự nhủ, Nathan yêu mình. Tâm trí anh vẫn có chút khó chấp nhận những gì trái tim anh đã biết... luôn luôn biết, cô chỉnh lại, từ lúc họ cưới nhau.

Sẽ đến lúc chồng cô sẽ nhận ra. Tại sao ư, chỉ bởi vì tính khí thất thường đã khiến anh tốn thời gian lâu hơn để chấp nhận điều đó so với hầu hết những ông chồng bình thường khác.

“Em thật sự yêu chàng, Nathan”, cô thì thầm lên cổ anh.

Giọng anh cộc cằn nhiều hơn là dịu dàng trong giấc ngủ khi nói, “Ta biết, em yêu. Ta biết”.

Anh lại ngáy trước khi cô có thể đủ can đảm để hỏi liệu anh có vui trước sự bày tỏ nồng nhiệt của cô.

Cô vẫn không thể ngủ. Sara mất một giờ nữa để cố nghĩ cách khiến Nathan nhận ra sự may mắn của anh khi có cô làm vợ.

Con đường vào trái tim Nathan chắc chắn không đi qua dạ dày, cô quyết định. Chàng sẽ không ăn bất cứ thứ gì cô chuẩn bị nữa. Bản tính của người đàn ông này luôn luôn là nghi ngờ và món xúp đã làm cho kỹ năng nấu ăn của cô trở nên tệ hại trong mắt anh.

Cuối cùng cô cũng tìm ra được một kế hoạch có vẻ khá ổn. Cô sẽ tác động lên chồng mình thông qua các thuộc cấp của anh. Nếu cô có thể chứng minh giá trị của mình với đoàn thủy thủ, chẳng lẽ Nathan lại không bắt đầu thấy cô tuyệt vời thế nào? Sẽ không quá khó để thuyết phục họ rằng cô tốt bụng và chân thành ra sao. Ôi, đúng thế, họ chắc chắn là những kẻ mê tín, nhưng sau cùng thì đàn ông vẫn chỉ là đàn ông, những lời lẽ nhẹ nhàng cùng hành động ân cần chắc chắn sẽ giành được sự tôn trọng của họ.

Tại sao ư, nếu cô thật sự đặt tâm trí vào vấn đề, cô chắc chắn có thể tìm ra cách để có được sự tôn trọng của các thủy thủ trong vòng một tuần.
Bình Luận (0)
Comment