Uyển Nhi mở tung tung cửa, nàng ta bước vào, điệu bộ hối hả.
"Sao rồi".
"Nội thị bẩm báo, hôm nay đại yến trong cung diễn ra tại điện Thiên Ứng, Thánh thượng tiếp kiến các vị sứ giả rất nồng hậu. Ngoài việc củng cố mối quan hệ với các bộ tộc thì còn nói chuyện chiến sự ở Tây Vực. Không khí buổi đại yến rất náo nhiệt, không những thế Thánh thượng đích thân cùng cùng các công hầu, Khả hãn, tù trưởng, quốc vương các nước đọ tài bắn cung, hứa hẹn sẽ ban thưởng lớn..."
Bỗng Uyển Nhi dừng lại, mặt mày tái mét lại, nàng ta không dám nhìn thẳng tiểu chủ tử. Nhiếp Tư Mặc cảm thấy sốt ruột, nàng siết chặt tay thành quyền, lạnh giọng hỏi:
"Sau đó thì sao?".
Uyển Nhi thở ra một hơi dài rồi nói tiếp: "Trong tất cả bọn họ chỉ có Đại khả hãn của Đột Quyết là ngang tài ngang sức với Hoàng đế. Được Thánh thượng khen ngợi hết mực, hứa rằng nhất định sẽ ban thưởng hậu hĩnh...!".
Nhiếp Tư Mặc dơ tay ra hiệu dừng lại, thị nữ đang nói buộc phải lặng thinh. Nàng cảm thấy có gì đó không đúng, quan hệ giữa Trung Nguyên và Đột Quyết xưa nay vốn đã không tốt, ai cũng biết điều đó. Tuy biết là ngoài mặt phải giữ hoà khí để tránh hoạ về sau nhưng sao Thánh thượng có thể tự tin một cách chắc nịch về chuyện ban thưởng như vậy? Ngộ nhỡ thứ chúng muốn là lãnh thổ Đại Trưng thì sao?
Nhiếp Tư Mặc tạm thời để suy nghĩ ấy sang một bên, nàng đánh mắt liếc nhìn Uyển Nhi, thị nữ hiểu ý bèn nói tiếp:
"Nội thị nói rằng...biểu thị của Đại khả hãn Đột Quyết không có mấy phần là ác ý. Thứ mà ngài ấy muốn...là nữ nhân tôn thất thế gia của Đại Trưng!"
Càng cuối câu âm lượng của Uyển Nhi càng bé lại, giọng run lên liên tục, chỉ sợ rằng tiểu chủ tử sát khí đằng đằng trước mặt sẽ mất kiểm soát.
Thứ mà Đại khả hãn muốn được ban là nữ nhân chứ không phải đất?
Nhiếp Tư Mặc trợn tròn mắt, lòng bàn tay cũng nới lỏng ra, miệng há hốc. Nét mặt đơ như tượng tạc. Một tia suy nghĩ loé lên trong đầu nàng: Họ đang muốn nghị hoà.
Nhưng tại sao lại như vậy? Nàng không tin một kẻ đầy dã tâm như Đại khả hãn lại vì mấy nữ nhân của Đại Trưng mà ngạt bỏ mộng tưởng chinh phục Trung Nguyên.
Nhiếp Tư Mặc hỏi: "Đoàn người đó có ở lại không?".
"Họ sẽ nán lại mấy ngày thưa tiểu thư".
Nàng gõ nhẹ ba đầu ngón tay lên bàn, suy tư hồi lâu. Trời cũng đã tối, đèn bên ngoài đã được thắp lên làm bừng sáng cả một trang viên. Đoạn Nhiếp Tư Mặc phất tay một cái dứt khoát:
"Tiếp tục thăm dò, tuyệt đối đừng để người trong Nhiếp phủ phát giác!".
Nàng vừa dứt câu thì ngoài trời bỗng nổi một trận gió lớn, dải đèn lồng treo bên ngoài lắc lư điên đảo, những vật không đủ nặng đều bị cuốn bay phất phới.
Uyển Nhi lập tức cúi đầu chắp tay thưa vâng rồi rời đi.
Trong tư phòng của biểu thư cũng đã buông rèm xuống, Nhiếp Tư Mặc nắm chặt viên minh châu mà nhị ca tặng trong tay, thứ ánh sáng thuần khiết ấy khiến nàng bình tâm đôi chút.
Nếu thực sự muốn dùng biện pháp hoà thân để đổi lấy bình yên cho cả hai bên thì lẽ ra đã làm từ lâu rồi chứ. Nhiếp Tư Mặc khẽ lắc đầu, thần sắc tiều tụy đi mấy phần. Nàng nhích từng bước nặng nề, thổi tắt từng ngọn nến trong phòng rồi nằm co người trong chăn mà vật vã cả đêm. Đến tận giờ Sửu mới chợp mắt được.
...
Sáng sớm hôm sau Nhiếp Tư Mặc đã khoác áo bước ra khỏi phòng. Y phục vải dày nhiều lớp thêu hoa mai nhỏ, tóc búi qua loa không phức tạp. Nàng cất bước rất nhanh trên hành lang về phía tây phủ.
Vừa dừng chân lại trước cổng biệt viện nàng liền dừng lại ngó nghiêng xung quanh. Thật lạ, sao không có người gác cổng? Biệt viện Lâm phu nhân trước nay luôn được trông trừng nghiên ngặt, tuy không nhiều người nhưng không bao giờ thiếu được nội thị trông coi.
"Tam tiểu thư".
Phía sau nàng vang lên giọng nói của một nữ nhân, ngữ khí khá trầm, không giống với người Trung Nguyên, mà giống với dị tộc phương Bắc hơn.
Nàng xoay người lại, vừa chạm mặt Nhiếp Tư Mặc, Lạc Sa lập tức cúi người hành lễ.
"Tam tiểu thư đến biệt viện sớm như vậy, ta có thể giúp gì cho người?".
Nhiếp Tư Mặc liếc nhìn nàng ta rồi ho nhẹ mấy cái mới cất giọng: "Ừm...Là Lạc Sa sao, ta đến tìm mẫu thân có chút chuyện thì thấy trước biệt viện của người không có một bóng hộ vệ. Không biết...họ đi đâu mất rồi?".
Lạc Sa vội đáp: "Quý chủ rời phủ từ sớm để đến chùa Quy Nhạn rồi, hộ về và nội thị đều đi theo để bảo vệ".
Nàng mím môi mà gật đầu. Lạc Sa tiến lại mở chốt cổng rồi cung kính mời Tam tiểu thư bước vào.
Nhiếp Tư Mặc bước đi theo sau Lạc Sa, ánh mắt hững hờ ngắm nhìn những tán cây trơ trọi không một chiếc lá.
"Sao mẫu thân ta lại đến chùa vậy?". Nàng lạnh giọng hỏi.
"Quý chủ chỉ nói rằng dạo gần đây luôn cảm thấy trong lòng thấp thỏm bất an, ăn không ngon ngủ không yên nên muốn đi chùa để tịnh tâm".
Nghe đến đây nàng cũng không nghĩ ngợi gì, mẫu thân cứ một năm lại đi chùa hai ba lần, những khi chuyện bà cũng đến chùa mà thành tâm khấn vái. Lạc Sa là thị nữ thân cận của mẫu thân, nàng cũng phần nào nhìn thấu tâm tư của nàng ta. Lạc Sa một lòng vì Lâm phu nhân, ái nữ của bà tuyệt nhiên không bất kính, những lời của nàng ta đáng để tin tưởng.
"Sao cô không đi cùng mẫu thân ta?".
"Quý chủ nói rằng ta cứ ở lại phủ để thay người quản lý mấy chuyện, sẵn tiện nếu có khách đến thì thay quý chủ tiếp đón luôn". Đi đến mái đình trước phủ, nàng ta đưa tay nói: "Tiểu thư, mời ngồi".
Nói rồi nàng ta cũng ngồi xuống đối diện, vén nhẹn tay áo lên, châm một mồi lửa vào chiếc bếp gốm nhỏ bên dưới ấm trà tử sa. Bàn tay thon dày cầm chiếc quạt cầm chiếc quạt nan nhỏ khẽ đưa qua đưa lại. Nhiếp Tư Mặc như bị từng động các uyển chuyển nhịp nhàng của nàng ta làm cho mê hoặc mà đơ cả người.
Chẳng mấy chốc Lạc Sa cũng quạt tắt đốm lửa, nàng ta lấy một chiếc khăn vải bông dày bọc quanh ấm trà rồi chầm chậm rót ra chén.
Khói trà nghi ngút bốc lên cứ mờ mờ ảo ảo quấn lấy cổ tay người rót. Đến hơn một nửa chén thì dừng lại. Nàng ta một tay bưng chén, một tay đỡ ở dưới đáy mà cung kính mời Nhiếp Tư Mặc.
Môi mỏng điểm lên nụ cười nhợt nhạt, nàng đưa tay đón lấy chén trà, nhẹ giọng mà đáp:
"Cảm ơn, làm phiền Lạc Sa cô nương rồi".
Nàng thổi nhẹ lên bề mặt chén trà, khói trắng dần tản bớt, vành chén khẽ chạm vào môi hồng. Dáng vẻ thưởng trà ấy của nàng vừa chậm rãi lại vừa nho nhã, từng cử chỉ đều toát lên vẻ thanh tao mà sang trọng.
Khoé môi nàng khẽ nhếch lên, ánh mắt cũng rạng rỡ hơn, nàng nhìn xuống chén trà rồi lại dời mắt đến Lạc Sa mà tán thưởng:
"Tày nghề của Lạc Sa cô nương quả thực không tồi, ta từng thử qua không ít các loại trà thượng hạng do các trà sư nức tiếng pha. Tuy mùi vị của chúng rất ngon nhưng ta vẫn cảm thấy có chút thiếu sót mà trà của Lạc Sa cô nương có".
Lạc Sa lập tức chắp tay mà nói: "Tiểu thư quá khen, chút tay nghề kém cỏi của tiểu nô thật chẳng có gì ca siêu cả".
"À phải rồi, gần đây sức khỏe mẫu thân ta vẫn ổn chứ".
"Quý chủ tuy bị nhiễm lạnh nhưng đại phu nói không đáng ngại, hai hôm nay sức khỏe người cũng đã khả quan hơn, thần sắc cũng tươi tắn hơn hẳn".
Nàng nghe vậy chỉ gật đầu một cái rồi không hỏi thêm gì, nàng rủ mắt nhìn vào ly trà đang phản chiếu dáng vẻ tiều tụy của nàng.
"Phải rồi Lạc Sa cô nương, chuyện đại yến...". Nàng ngập ngừng không biết phải nói thế nào, lời lẽ muốn nói ra mà lại chẳng được.
Bỗng nàng ta lên tiếng: "Chuyện này tiểu thư như người không cần lo. Đại yến lần này thực chất là muốn hoà hoãn giữa các bên rồi dần ký kết minh ước, sẽ không có chuyện giương cung bạt kiếm".
Chỉ cần không nổ ra chiến tranh là nàng yên tâm rồi.
Nhiếp Tư Mặc trầm giọng: "Lạc Sa cô nương này, mấy hôm trước ta thấy có một đạo quân nhỏ của triều đình đi đến Ngọc Thương Quan. Không biết...là có chuyện gì?".
Lạc Sa đưa tay lên cằm mà suy xét hồi lâu rồi nói:
"Ta chỉ là một thị nữ nhỏ bé, chuyện của triều đình ta thực sự không rành. Chỉ nghe nó có liên quan đến một thế lực tiền triều".
Nhiếp Tư Mặc ngạc nhiên, nàng nghi hoặc: "Tiền triều!?".
Nàng ta gật đầu, buông tay xuống, nhìn Tam tiểu thư trước mặt bằng ánh mắt chắc nịch.
"Theo ta được biết thì thế lực này là Thiên Cực lâu".
Nhiếp Tư Mặc ngớ người, cái tên Thiên Cực lâu này thực sự rất quen, như thể nàng đã từng nghe qua, chỉ là kí ức về nó khá mơ hồ.
Nàng gặng hỏi: "Thiên Cực lâu này rốt cuộc là gì mà lại khiến triều đình phải để tâm?".
"Thế lực này tồn tại từ tiền triều, trải qua Loạn Thập Quốc và tồn tại đến tận bây giờ. Lâu chủ đầu tiên của họ là ai thì ta không biết, nhưng lâu chủ hiện tại là một người họ Tô. Người này đứng đầu Thiên Cực lâu và trực tiếp quản lý tất thảy mọi chuyện trong lâu. Sở dĩ triều đình phải để tâm đến họ cũng bởi nơi này có liên quan mật thiết với tiền triều, có lẽ Thánh thượng sợ rằng Thiên Cực lâu này sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến Đại Trưng".
"Nhưng...họ có gì ghê gớm sao?".
Lạc Sa nở một nụ cười ẩn ý, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao mà nhìn Nhiếp Tư Mặc đang ngây ngốc.
"Tất nhiên là rất đáng gờm rồi. Bởi lâu chủ của họ được người đời ca tụng với danh xưng là Thiên hạ đệ nhất Trảm Nguyệt đao".
*Lời tám nhảm: Chương 20 rồi, tung bông!!! Đi được đến chặng đường này cũng là cả một có gắng và cũng nhờ vào sự ủng họ của các độc giả. Nhân đây mình cũng xin chân thành cảm ơn các độc giả đã luôn ủng hộ và yêu mến tác phẩm của mình. Mong rằng sau này có thể mang đến những chương truyện hay hơn nữa để phục vụ mọi người ( ˘ ³˘)